Quan Thần

Chương 103: Chuyện nhà khó khăn của giám đốc Tào



Sau khi Tào Thù Lê hoàn thành bức vẽ phối cảnh, được thành phố tán thành, Văn Dương không nói hai lời, liền thanh toán luôn một cục thiết kế phí. Tào Thù Quân được một vạn tệ thù lao, bị kích động muốn mua máy chơi game, lại bị Tào Vĩnh Quốc tịch thu. Còn lại mấy vạn tệ đều ở trong tay Tào Thù Lê, Tào Vĩnh Quốc cũng không nói gì thêm. Chỉ có điều khi Tào Thù Lê đề xuất muốn tới thành phố Chương Trình, Tào Vĩnh Quốc lại không đồng ý, kiên quyết phản đối, cuối cùng may nhờ Vương Vu Phân ra sức ủng hộ, hành trình tới thành phố Chương Trình của Tào Thù Lê mới không đổ bể.

Nghe kể mọi việc từ chiếc miệng nhỏ xinh xắn đáng yêu của Tào Thù Lê, Hạ Tưởng nghe rõ một việc, hóa ra Tào Thù Lê tới thành phố Chương Trình với danh nghĩa thăm ông bà ngoại.

Ban đêm huyện Bá gió hơi lạnh, Tào Thù Lê mặc một bộ váy liền áo hơi giống với áo ngủ, không có đai lưng, trông như một cái đèn lồng chụp lên người, tưởng như chỉ khẽ nhúc nhích liền bay lên trời. Chiếc váy mỏng ngược lại càng hiển lộ những đường cong mê người của cô.

Tào Thù Lê hiển nhiên không ý thức được mình đang tự tiết lộ xuân quang. Cô đặt một tay sau lưng, một tay chống má, rất bất mãn đau lòng nói:

- Ba em là người bảo thủ, ông ấy và ông ngoại em quan hệ không tốt, không chịu cho em đến thành phố Chương Trình. Ông ấy cũng chẳng chịu nghĩ rằng, nếu em muốn tới thành phố Chương Trình thăm ông bà ngoại mà ông ấy vẫn kiên trì phản đối sẽ làm mẹ em giận. Thật sự coi mẹ em dễ bắt nạt lắm sao?

Tào Thù Lê làm bộ tức giận trông rất đáng yêu. Cô mím cái miệng nhỏ nhắn, cái mũi nhăn lại, mắt cố gắng trừng lớn lên, muốn biểu hiện ra hung hăng một chút ngược lại càng khiến người ta cảm thấy trông giống một cô bé đang làm trò cười. Hạ Tưởng không nhịn được cười, hỏi:

- Chuyện giữa người bề trên, mình là bề dưới tốt nhất không nên nhiều lời. Dù sao họ cũng có lập trường của chính mình. Mình là người thân của họ, không nên chỉ trích và thiên vị một bên, đành phải cố gắng ở giữa điều hòa, đúng không?

- Ai nha, ai nha, em nói này Hạ Tưởng. Anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi? Ba hay bốn tuổi, sao nghe như thể lớn hơn em mười tuổi vậy? Nói chuyện cũng ra vẻ, giọng điệu chẳng khác gì giọng ba em.

Tào Thù Lê rốt cục khôi phục vẻ hoạt bát và trong sáng. Cô cười hì hì đi quanh Hạ Tưởng mấy vòng, lại giơ tay lên chặn ánh mắt hắn

- Mới vài ngày không gặp đã thành thục rồi, không nhận ra anh nữa.

Hạ Tưởng cười đẩy bàn tay cô đang che mắt mình ra:

- Đừng náo loạn, cô nhóc Lê, nói xem chị họ áo đỏ Mễ Huyên của em có lai lịch gì.

Tào Thù Lê bỗng nhiên đỏ mặt, vung tay đẩy tay Hạ Tưởng ra:

- Tránh ra, đáng ghét, ai cho anh đẩy tay em?

Cô nhớ tới bộ dạng buồn cười của Hạ Tưởng khi mặc quần bơi màu đỏ, lại không kìm nổi cười giễu hắn:

- Cái gì mà chị họ áo đỏ? Thật là khó nghe. Em nghĩ, anh mặc đồ bơi màu đỏ trông thật xấu!

Cũng may da mặt Hạ Tưởng đủ dày, lúc mặc quần bơi màu đỏ xong là hắn liền vội vàng xuống nước, làm bộ không thèm để ý. Hiện tại Tào Thù Lê nhắc lại chuyện cũ, lại tỏ vẻ trêu chọc khiến hắn không kìm nổi giật mình. Hắn lại giơ tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô:

- Thành thật khai báo đi, có phải em và cô ấy kết bè kết đảng trêu cợt anh không?

Tào Thù Lê nhẹ nhàng tránh tay ra một chút nhưng rồi cũng không nhúc nhích nữa, tùy ý để Hạ Tưởng nắm trong tay. Tay cô nhỏ bé, mềm, thon dài, cầm có cảm giác mượt như len vậy. Cô giơ một ngón tay lên chỉ vào mũi mình:

- Em? Em không hề, em rất trong sạch. Đều là chị Đổng tự gây ra, muốn làm gì thì tìm chị Đổng ấy. Kỳ thật chị ấy là người tốt, có điều tính cách hơi quật cường, không chịu thua ai, lại thích bắt bẻ. Tuy nhiên chị ấy hiểu rõ em nhất. Trước kia em ở nhà bà ngoại, mỗi ngày chị ấy đều chơi với em, rất chiếu cố em như chị ruột vậy. Sau này trưởng thành, quan hệ của ba và ông ngoại không tốt nên ít gặp nhau.

Hai người tùy ý đi dạo trong nhà khách huyện ủy, lúc thì nắm tay nhau, lúc lại lơ đãng tách ra, cũng không ai để ý. Hạ Tưởng cũng không ngờ Tào Thù Lê khá thích nói chuyện, líu ríu nói không ngừng, cũng không có chút tâm lý phòng bị nào đối với hắn, kể luôn ra ân oán giữa Tào Vĩnh Quốc và ông ngoại cô.

Kỳ thật sự tình cũng không có gì ghê gớm, chính là đầu tiên Tào Vĩnh Quốc được phân tới Công ty Xây dựng số 2 của tỉnh làm kỹ thuật viên, đi theo đội thi công tới thành phố Chương Trình, quen biết Vương Vu Phân. Lúc ấy Vương Vu Phân công tác tại phòng giám sát kỹ thuật thành phố Chương Trình, đơn vị không tồi, bộ dạng cũng xinh đẹp, có thể nói các mặt điều kiện đều hạng nhất, lại cố tình thích một kỹ thuật viên nho nhỏ là Tào Vĩnh Quốc.

Vốn bố Vương Vu Phân là Vương Quân Dương muốn gả cô cho dân bản xứ. Với điều kiện của cô, tìm một thanh niên công tác trong Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố là chuyện đơn giản, nhưng Vương Vu Phân lại quyết tâm phải gả cho Tào Vĩnh Quốc.

Vương Quân Dương tự nhiên không đáp ứng, tìm cách ngăn cản hai người. Tào Vĩnh Quốc cũng tính cách quật cường, giận dữ mang Vương Vu Phân về thành phố Yến, còn suýt nữa vì vậy mà mất việc. Vương Quân Dương lúc đó là chủ tịch quận Tây Kiều của thành phố Chương Trình, ít nhiều cũng có quan hệ, tìm bằng hữu ở thành phố Yến, muốn khuyên Vương Vu Phân trở về. Vương Vu Phân trực tiếp từ chối, nói trừ cưới Tào Vĩnh Quốc liền không cưới ai hết.

Vương Quân Dương rơi vào đường cùng, đành phải gật đầu đồng ý. Ông không cảm thấy Tào Vĩnh Quốc tốt đẹp điểm gì, chỉ cảm thấy khẳng định là Tào Vĩnh Quốc đã dẻo mồm lừa Vương Vu Phân. Cô bị lừa, bị mê muội mới gả cho một kỹ thuật viên không có tiền đồ như vậy. Cuối cùng khi Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân kết hôn, tuy Vương Quân Dương cũng tham gia hôn lễ nhưng không hề cho Tào Vĩnh Quốc mặt mũi, còn công bố nếu về sau Tào Vĩnh Quốc lăn lộn không tốt, có thể nhờ quan hệ điều đến thành phố Chương Trình, ông ta có thể lợi dụng quyền lực trong tay an bài cho Tào Vĩnh Quốc một tiền đồ tốt.

Tào Vĩnh Quốc cự tuyệt ý tốt của Vương Quân Dương, tiêu hết tất cả tiền tích lũy đi quan hệ, điều Vương Vu Phân tới thành phố Yến. Tuy nhiên cô không vào được cơ quan nhà nước mà chỉ vào được một xí nghiệp bình thường, từ đó về sau Tào Vĩnh Quốc không hề dựa vào bối cảnh gì, hoàn toàn dựa vào nỗ lực bản thân, từng bước đi lên địa vị cao hôm nay.

Sau khi kết hôn, tuy rằng không đi lại nhiều lần với Vương Quân Dương lắm, mỗi lần trở về cũng coi như hòa thuận, ít nhất là bề ngoài như vậy. Nhất là sau khi Vương Quân Dương về hưu, rời khỏi vị trí lãnh đạo, khí thế cũng yếu đi rất nhiều. Sau này Tào Vĩnh Quốc lên làm giám đốc sở, thành ra cao hơn một tầng so với một cán bộ đã nghỉ hưu như Vương Quân Dương. Kể từ đó khi gặp nhau, Vương Quân Dương cũng không còn làm cao như trước nữa, thái độ khách khí và thân thiết hẳn lên với Tào Vĩnh Quốc.

Có một năm vào lễ mừng năm mới, người nhà uống rượu với nhau, Vương Quân Dương quá chén lại nhắc tới chuyện trước kia.

Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, ông ta bắt đầu chỉ trích Tào Vĩnh Quốc không đúng, nói Tào Vĩnh Quốc làm thế này không đúng, làm thế kia không ổn, nếu làm dựa theo ông ta chỉ bảo, đừng nói cấp sở, về sau chính là cấp tỉnh, hoặc cấp bộ cũng không nói chơi. Ý tứ là hiển nhiên Tào Vĩnh Quốc không bằng ông ta.

Tào Vĩnh Quốc bị Vương Quân Dương khinh thường đã nhiều năm, hiện tại đã làm giám đốc Sở, đương nhiên phải hãnh diện một chút. Tuy nhiên vẫn ngại là bố vợ nên trước mặt vẫn phải nhún nhường, nịnh hót vài câu. Không ngờ Vương Quân Dương càng nói càng căng, không ngờ nói nếu Vương Vu Phân ở lại thành phố Chương Trình, khẳng định có thể lấy một người chồng có thể lên tới Bí thư Thành ủy. Giám đốc sở dù là tương đương nhưng thực quyền thì còn xa mới bằng Thị trưởng và Bí thư Thành ủy nắm quyền lực một phương. Nói cho cùng, từ trong thâm tâm Vương Quân Dương vẫn cho rằng Tào Vĩnh Quốc không làm ông ta vừa lòng.

Tào Vĩnh Quốc rốt cục cũng tức giận.

Năm đó Vương Quân Dương mãnh liệt phản đối, mặc dù đã qua nhiều năm nhưng theo sự cáu giận của Vương Quân Dương, đủ loại tủi nhục trước kia đều cuộn lên. Tào Vĩnh Quốc liền phản bác thẳng vào mặt Vương Quân Dương, nói ông ta cả đời chỉ làm đến Bí thư quận ủy, cho dù là lãnh đạo chủ trì một phương thì cấp bậc không cao, tầm mắt cũng không cao, sẽ không nhìn thấy rất nhiều điều mà chỉ những người cao cấp mới có thể thấy được. Ý ngầm là lúc về hưu chỉ là cán bộ cấp quận thì không thể so bì tầm mắt với cán bộ cấp sở đương nhiệm được, già rồi, lỗi thời rồi.

Lời này chọc giận Vương Quân Dương, khiến ông ta đập bàn đứng lên quát đuổi đi. Tào Vĩnh Quốc cũng không nhượng bộ, đối chọi gay gắt, dẫn cả nhà ngay đêm đó trở về thành phố Yến. Vương Vu Phân bị kẹp ở giữa, tình thế khó xử, vốn định khuyên bảo lại bị Vương Quân Dương thịnh nộ đuổi đi, bảo cô vĩnh viễn đừng quay về nhà.

Tuy rằng sau này người nhà khuyên bảo, Vương Quân Dương chủ động gọi điện thoại cho Vương Vu Phân, bảo cô về nhà ăn tết, cũng nói khi không có việc gì thì thường xuyên về thăm nhà, xem như gián tiếp hạ mình. Dù sao cũng là cha mẹ đẻ, Vương Vu Phân tha thứ cho Vương Quân Dương nhưng Tào Vĩnh Quốc không đồng ý cúi đầu, nói kiểu gì cũng không chịu quay về thành phố Chương Trình. Khi Tào Thù Lê và Tào Thù Quân nói muốn tới thăm ông bà ngoại, Tào Vĩnh Quốc cũng rất không vui.

Nhà nào cũng có chuyện khó nói, cho dù là nhà quan lớn cũng có rất nhiều thanh âm không hài hòa. Hạ Tưởng cảm khái, bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề:

- Em vẫn còn chưa trả lời anh, chị họ áo đỏ của em là thân thích như thế nào?

- Không được kêu là chị họ áo đỏ nữa, khó nghe quá!

Tào Thù Lê bất mãn nói, lại thấy tay mình bị Hạ Tưởng nắm không biết từ lúc nào liền giãy ra:

- Anh gọi chị ấy là chị Huyên cũng đúng, chị ấy là con của bác em.

- Sao không phải họ Vương?

Hạ Tưởng vẫn hơi ngạc nhiên.

Tào Thù Lê bỏ tay Hạ Tưởng ra, nói chuyện được vài câu lại bất giác ôm lấy tay hắn.

- Dường như bác và mợ em có hiệp nghị gì đó, tóm lại em không rõ ràng lắm. Dù sao họ của Mễ Huyên chính là họ của mẹ chị ấy.

Sân nhà khách huyện ủy không nhỏ, đèn đường sáng sủa, Tào Thù Lê mắt tinh, đang nói chuyện, đột nhiên thấy có người ở xa xa liền giơ tay chỉ:

- Mau nhìn, bác em đến đó.

Cách một bồn hoa, Mễ Huyên và một người đàn ông hói đầu đang đi tới. Hai người trông rất thân mật, hiển nhiên quan hệ chặt chẽ. Đi qua bồn hoa, hai người tới trước mặt Hạ Tưởng và Tào Thù Lê. Không đợi người khác mở miệng trước, người đàn ông hói đầu giễu cợt Tào Thù Lê:

- Cô nhóc Lê, lại càng xinh đẹp hơn trước, thực khiến bác hâm mộ, không ngờ cháu cũng tới tuổi tìm bạn trai rồi. Thời gian qua mau thật.

Lúc này Tào Thù Lê mới ý thức được hóa ra mình vẫn ôm cánh tay Hạ Tưởng, vội vàng buông ra, giải thích:

- Bác đừng hiểu lầm, cháu chính là cảm thấy hơi lạnh nên mới mượn cánh tay anh ấy để sưởi ấm. Bác đừng nói lung tung.

- Bác là người thích nói lung tung sao?

Người đàn ông đầu hói cười đáp, sau đó lại quay sang nhìn Hạ Tưởng, vừa có vẻ tò mò vừa có một tia ý vị sâu xa:

- Thư ký Hạ, không ngờ giữa chúng ta còn có thể thiết lập quan hệ chặt chẽ như vậy, thật khiến tôi giật mình không nhẹ. Vừa rồi con bé Huyên nói với tôi, tôi còn chưa tin, khi ra đến đây thấy bộ dạng cô bé Lê, cuối cùng mới yên tâm.

Yên tâm? Yên tâm cái gì? Chẳng lẽ lời ông ta có ám chỉ gì khác? Hạ Tưởng cũng cảm thấy thế sự kỳ diệu. Người trước mắt không phải ai khác, chính là huyện ủy thường ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Vương Toàn Hữu, tuyệt đối thật không ngờ, ông ta là bác của Tào Thù Lê!

Vương Toàn Hữu là nhân vật trung kiên của phái trung gian. Theo hiểu biết của Hạ Tưởng, giai đoạn đầu ông ta có thiên hướng gần Lưu Thế Hiên một chút, ít nhiều cũng hơi bài xích Lý Đinh Sơn. Trên hội nghị thường ủy, cho dù không phản đối ý kiến do Lý Đinh Sơn đề xuất nhưng ít nhất trong một số vấn đề lớn, thường không rõ ràng ủng hộ Lý Đinh Sơn, thậm chí còn có thể ủng hộ Lưu Thế Hiên.

Không ngờ ông ta lại là bác của Tào Thù Lê. Cũng không biết ông ta vừa nói yên tâm là yên tâm về quan hệ giữa mình với Tào Thù Lê hay là ám chỉ cái khác? Hạ Tưởng nhanh nhẹn nghiêm mặt cười nói:

- Chào Bí thư Vương, sao không nói sớm để tôi và Thù Lê tới tiếp đón. Thù Lê tới huyện Bá du ngoạn, tôi cũng chính là tận tình chủ nhà, sau đó buổi tối lại cùng nhau thương lượng một hạng mục thiết kế, vô tình thương lượng tới tận bây giờ, chủ yếu là rất tập trung vào công việc.

Tào Thù Lê không kìm nổi bật phì cười:

- Đúng vậy, bác, bọn cháu đang thương lượng một số tiêu chí của thiết kế kiến trúc tại quảng trường ga thành phố Yến. Vấn đề rất thâm ảo, thiết kế rất phức tạp, nói ra bác cũng không hiểu cho nên cũng không nói với bác làm gì. Bởi vậy bác chưa nhìn thấy cái gì, cũng chưa nghe thấy cái gì, đúng không nào?

Vương Toàn Hữu cười mắng:

- Con nhóc tinh quái, còn đùa giỡn bác à, vẫn còn kém một chút đó. Yên tâm, bác sẽ không tố cáo cháu đâu, sẽ không nói với ba cháu. Ba cháu cũng khá nhưng bảo thủ, khẳng định là có ý tưởng khác. Sao bác có thể đứng chung chỗ với ba cháu chứ?

Sau đó Vương Toàn Hữu lại nhìn Hạ Tưởng nói:

- Tiểu Hạ, huyện Bá không thể so được với thành phố Yến, buổi tối khá lạnh, đừng ở bên ngoài lâu dễ bị cảm lạnh. Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy mấy người trẻ tuổi nói chuyện với nhau nữa. Về sau có rảnh thì tới chỗ tôi ngồi một chút, cũng để tôi nghe một chút cao kiến của thanh niên. Hiện tại thanh niên rất có ý tưởng, nhất là con bé laj nói không ít sự tích của cậu khiến tôi rất hiếu kỳ.

Vương Toàn Hữu phất tay quay người đi. Vẻ tươi cười ôn hòa của ông ta khiến Hạ Tưởng rất khó liên hệ ông ta với Bí thư Đảng ủy Công an trầm ổn như núi trên bàn họp hội nghị thường ủy. Cho tới nay, hắn và Lý Đinh Sơn cho rằng, có lẽ Trịnh Kiêm sẽ bảo trì trung lập trong những vấn đề mấu chốt, mà Vương Toàn Hữu và Lưu Thế Hiên quan hệ tuy rằng không tính chặt chẽ, nhưng cũng khá ổn, không biết chừng trong quá trình xung đột và đối kháng, ông ta sẽ chậm rãi hướng về bên Lưu Thế Hiên.

Ngày mai cần phải cho Lý Đinh Sơn và Tào Thù Lê gặp mặt, nói rõ thân phận của cô bé cho Lý Đinh Sơn biết. Về phần Lý Đinh Sơn có thể liên tưởng tới tỉnh ủy thường ủy sau lưng Tào Vĩnh Quốc hay không, có thể xâu chuỗi, kết nối với Tống Triêu Độ vào cùng một chỗ hay không, trong lòng Hạ Tưởng không tự tin cho lắm. Tuy nhiên nếu Lý Đinh Sơn đã biết Tào Vĩnh Quốc có quan hệ có thể mượn dùng, có lẽ cũng sẽ có liên tưởng gì đó.

Mỗi mắt xích đều có thể hỗ trợ lực lượng cho nhau, càng nhiều mắt xích, mạng lưới quan hệ càng rộng lớn.

Sáng sớm hôm sau, vừa lên cơ quan, Hạ Tưởng liền nói với Lý Đinh Sơn về sự tình Tào Thù Lê. Quả nhiên Lý Đinh Sơn vừa nghe thấy liền vô cùng hứng thú:

- Tào Vĩnh Quốc? Tôi cũng nghe nói qua về ông ta. Đó là một giám đốc sở hình thái học giả, tố chất bản thân rất cao, từ cơ sở từng bước đi lên tới vị trí cao, cơ sở rất vững chắc. Tôi khá bội phục người như vậy. Có cơ hội có thể nhận thức một chút.

Trước mặt Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn không chút che giấu ý tưởng chân thật của mình. Ông ta cảm thấy Tào Vĩnh Quốc còn có tiền đồ lớn hơn, lại không biết rằng Tào Vĩnh Quốc đang bị Cao Thành Tùng xa lánh, mỗi bước đi đều gian nan. Tuy nhiên kỳ quái chính là tin đồn Tào Vĩnh Quốc phải điều sang làm giám đốc Sở đo vẽ bản đồ đã truyền đi một thời gian, vậy mà cho đến nay vẫn chưa chính thức bổ nhiệm. Nghe ý tứ của Tào Thù Lê thì dường như Tào Vĩnh Quốc cũng không biết tình hình cụ thể sai lệch ở đâu.

- Để tôi hỏi Triêu Độ một ít tin tức.

Nghe Hạ Tưởng nói việc điều động Tào Vĩnh Quốc, Lý Đinh Sơn cảm thấy rất kỳ quái, ngay trước mặt Hạ Tưởng liền bấm điện thoại gọi cho Tống Triêu Độ.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng nhìn thấy Lý Đinh Sơn gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ.

- Triêu Độ, tôi là Đinh Sơn, muốn hỏi thăm ông một việc.

Lý Đinh Sơn và Tống Triêu Độ quả nhiên quan hệ không tồi, căn bản là không cần khách sáo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói ra sự tình của Tào Vĩnh Quốc. Sau đó Lý Đinh Sơn liền trầm mặc, lẳng lặng nghe điện thoại, trên mặt lộ vẻ khó hiểu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Triêu Độ nói, người ủng hộ Tào Vĩnh Quốc trên tỉnh chính là tỉnh ủy thường ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Lô Uyên Nguyên. Tuy nhiên kỳ quái chính là, trong một lần hội nghị thường ủy, phó bí thư Lộ cũng rất ủng hộ Tào Vĩnh Quốc, khiến tất cả mọi người đều chấn động. Lý Đinh Sơn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Tưởng, biết hắn cũng không thể tin nổi. Bởi vì Lộ Chi Viễn là phó bí thư tỉnh ủy, là nhân vật xếp hạng số 3 trong tỉnh ủy, vị trí gần với Bí thư Tỉnh ủy Cao Thành Tùng và Chủ tịch tỉnh Diệp Thạch Sinh, chủ quản Đảng và quần chúng, rất có quyền lên tiếng trong việc bổ nhiệm cán bộ.

Nếu phó bí thư Lộ quả thật muốn ủng hộ Tào Vĩnh Quốc, cho dù Tào Vĩnh Quốc không thể thăng chức thì ít nhất cũng có thể bảo vệ chức Giám đốc Sở xây dựng đô thị, không cần tới Sở đo vẽ bản đồ dưỡng lão.

Vậy mặc kệ đời sau Tào Vĩnh Quốc có thật sự điều tới Sở đo vẽ bản đồ hay không, nhưng ở thời gian và không gian hiện tại thì ông ta vẫn đang ngồi không yên ổn trên vị trí giám đốc Sở xây dựng. Điều này chứng tỏ hậu trường của ông ta cũng không quá cứng rắn mạnh mẽ, nhưng sao đột nhiên lại chiếm được sự ủng hộ của Phó bí thư Lộ chứ?

Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận, có thể lịch sử đã xuất hiện lệch lạc so với những gì hắn biết.

Tiếp theo Lý Đinh Sơn lại nói một câu khiến Hạ Tưởng trợn mắt há hốc mồm:

- Nghe nói trên tỉnh có phong thanh, Tào Vĩnh Quốc khả năng sẽ được bổ nhiệm làm phó Thị trưởng thành phố Yến, sau đó bước tiếp theo là thường ủy, Phó thị trưởng thường trực.

Hạ Tưởng khiếp sợ gần như nói không ra lời, qua một lúc lâu sau mới nói:

- Quá đột nhiên, Thù Lê cũng không nói gì với tôi, có lẽ cô ấy cũng không nghe được phong thanh gì. Nói như vậy, giám đốc Sở Tào cũng không biết chút tin tức nào?

Lý Đinh Sơn gật đầu:

- Hẳn là trên tỉnh đang đánh cờ, tuy nhiên nghe giọng điệu Triêu Độ, hẳn là không còn xa lắm. Phó bí thư Lộ ủng hộ rất mạnh mẽ, Trưởng ban Lô cũng tỏ vẻ tận hết sức ủng hộ. Có điều là Bí thư Cao tạm thời không có tỏ thái độ, những người khác đều giữ thái độ nghe ngóng, tạm thời còn chưa có ai phản đối rõ rệt.

- Trưởng ban Tống có cái nhìn gì khác không?

Hiện tại Tống Triêu Độ đã tới làm giám đốc sở Nông Công của tỉnh (sở Nông nghiệp - Công nghiệp), Hạ Tưởng cũng vẫn không thay đổi cách xưng hô trước kia. Hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện này khẳng định có rất nhiều tin tức mà người ngoài không biết. Tuy rằng Tống Triêu Độ không còn là thường ủy nhưng vẫn còn ở tỉnh ủy, mạng lưới quan hệ vẫn còn, khẳng định là biết một ít gì đó, liền dò hỏi một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.