Quan Thần

Chương 107: Chủ tịch huyện Thạch thăm dò



Có hai điều khiến Thạch Bảo Lũy khó có thể hạ quyết tâm chính là: Ông ta không rõ hậu trường của Lý Đinh Sơn thế nào, càng không rõ Lý Đinh Sơn đến huyện Bá là chỉ ghé chân hay muốn thực sự thi triển tay chân. Đương nhiên khiến ông ta càng lo lắng hơn chính là, nếu chẳng may bởi vì động tới Lý Đinh Sơn mà chọc giận Thẩm Phục Minh, cho dù Thẩm Phục Minh e dè bối cảnh của Lý Đinh Sơn, không làm gì được Lý Đinh Sơn thì vẫn có rất nhiều biện pháp để đá đít mình. Hậu trường của ông ta không đủ cứng rắn, chính là nhân tố mấu chốt khiến ông ta vẫn không thể thăng tiến thêm được.

Thạch Bảo Lũy muốn thăm dò Lý Đinh Sơn một chút. Khi Lý Đinh Sơn và Lưu Thế Hiên sinh ra xung đột ác liệt, ông ta ở một bên âm thầm quan sát phản ứng của các bên. Nếu Lưu Thế Hiên thu được thắng lợi, ông ta liền tiếp tục danh nghĩa chủ tịch huyện không có thực quyền của mình. Nếu Lý Đinh Sơn chiếm cứ thượng phong, ông ta sẽ thừa cơ bỏ đá xuống giếng tiêu diệt Lưu Thế Hiên, sau đó phối hợp công tác thật tốt với Lý Đinh Sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Có một điều khiến Thạch Bảo Lũy không hoàn toàn xem trọng Lý Đinh Sơn chính là, hoàn cảnh địa lý của huyện Bá rất đặc thù, gần như là một thế giới khép kín, mặc cho thành phố và tỉnh ủng hộ cũng không có khả năng thay đổi hoàn cảnh mạnh mẽ. Ngu Công dời núi chỉ là chuyện thần thoại (1), huyện Bá có diện tích không nhỏ, có bình nguyên rộng gần như có thể tương đương với bốn, năm huyện khác, nhưng bị cô lập giữa mấy ngọn núi bao quanh. Nếu bàn về khoảng cách chim bay, thực ra huyện Bá còn gần Bắc Kinh hơn cả thành phố Chương Trình. Nhưng huyện Bá là huyện của tỉnh Yến, Bắc Kinh khẳng định sẽ không để ý tới huyện Bá bần cùng lạc hậu, mà thành phố Chương Trình cũng gần như quên sự tồn tại của huyện Bá, tỉnh lại càng không cần phải nói. Ánh mắt của tỉnh đều đặt ở mấy huyện giàu có vùng duyên hải và những huyện lớn chuyên cung cấp nhiều lương thực ở trung bộ, bình thường sẽ không chú ý về mặt bắc. Cho dù ngẫu nhiên đảo ánh mắt về phía bắc thì bình thường cũng chỉ đến Bắc Kinh là thôi, Mà nếu đứng ở tỉnh thành xem thì huyện Bá vừa lúc ở phía bắc của Bắc Kinh.

1. Ngu Công dời núi

China ABC----Chuyện Ngu công dời núi

Huyện Bá trên cơ bản liền giống như một đứa bé bị bỏ rơi, cha không yêu, mẹ không thương, ngay cả ông bà cũng đều không thích, không có công nghiệp, nông nghiệp lại không phát đạt, dựa vào cái gì phát triển kinh tế? Dựa vào cái gì thay đổi hiện trạng?

Cho nên lại nói tiếp từ khi Lý Đinh Sơn nhậm chức Bí thư huyện ủy tới nay, Thạch Bảo Lũy vẫn có tâm lý lo được lo mất, vừa muốn đánh bạc một phen, kết hợp với Lý Đinh Sơn lấy đi quyền lực của Lưu Thế Hiên, cũng tiện cho việc thi triển tay chân. Cho dù không có chiến tích chói mắt nhưng ít nhất cũng có thể thay đổi hiện trạng sống dở chết dở của huyện Bá. Trong lòng ông ta không phải là không có khát vọng chính trị, cũng muốn được người lưu danh, chỉ có điều bị kẻ khác kiềm chế ở khắp nơi khắp chốn, rất nhiều hùng tâm tráng chí đều bị sự thật vô tình làm phai mờ đi.

Sự độc quyền của Lưu Thế Hiên chính là chướng ngại vật lớn nhất. Nếu Lý Đinh Sơn có thể ra tay thay mình giải quyết phiền toái, lại bỏ đi cái giá của bí thư huyện ủy, chủ động hợp tác với mình, vậy thì tốt biết bao nhiêu? Thạch Bảo Lũy cũng biết ôm cây đợi thỏ là chuyện không tưởng, nhưng ông ta không có hậu trường mạnh mẽ cứng rắn, cũng không có tài năng hơn người, có chút ảo tưởng không thực tế cũng là chuyện bình thường.

Khi công ty Thương mại Bối Hà chính thức đệ trình nhận thầu núi hoang với Ủy ban nhân dân, ông ta chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra vấn đề: Cổn Long Câu! Con trai Lưu Thế Hiên là Lưu Hà kiếm tiền bằng cách lợi dụng thôn dân xã Cổ Trại thu hoạch nấm khẩu bắc và rau quyết miễn phí cho mình chính là bí mật mà người nào ở huyện Bá cũng biết. Nhưng bởi vì có Lưu Thế Hiên nên biết là một chuyện, không ai nói ra lại là chuyện khác. Dù sao Thạch Bảo Lũy cũng đã tới huyện Bá hơn hai năm, biết rất rõ ai có quan hệ với ai. Pháp nhân của Thương mại Bối Hà là Dương Bối, sao ông ta có thể nhìn không ra vấn đề trong đó? Nếu không, có cửa làm ăn phát tài bí mật như vậy tại sao lại đưa ra ngoài cho người ta biết, trừ khi là Lưu Hà thối óc rồi!

Óc Lưu Hà đương nhiên không thối, vậy khẳng định là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó khiến y không thể không làm như vậy! Chẳng lẽ là Lý Đinh Sơn? Vốn luôn chờ Lý Đinh Sơn và Lưu Thế Hiên sinh ra xung đột, Thạch Bảo Lũy đột nhiên cảm thấy hai mắt sáng ngời, cho rằng một cơ hội tuyệt hảo đã xuất hiện trước mắt!

Tuy nhiên khiến Thạch Bảo Lũy cảm thấy thất vọng chính là, khi lần đầu tiên ông ta đến báo cáo Lý Đinh Sơn về việc Thương mại Bối Hà xin nhận thầu núi hoang, Lý Đinh Sơn từ chối cho ý kiến mà chỉ tỏ vẻ đó là công việc của Ủy ban nhân dân, Lý Đinh Sơn không tiện can thiệp quá nhiều.

Trong lòng Thạch Bảo Lũy thầm oán giận: Nếu gặp phải Bí thư quá để ý, bề ngoài thì nói không can thiệp vào sự vụ của Ủy ban nhân dân, nhưng nếu sự tình trọng đại mà không báo cáo trước với Bí thư chính là biểu hiện không coi nhân vật số một vào trong mắt. Nhưng nếu việc lớn việc nhỏ đều tới báo cáo, gặp phải Bí thư không thông tình lý, sẽ tức giận mình không dám chịu trách nhiệm. Bản thân là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân, không có khả năng và ánh mắt nắm chắc toàn cục, liệu có phải là không đủ năng lực hay không?

Thực ra Thạch Bảo Lũy không nghĩ rằng Lý Đinh Sơn quá để ý, chỉ có điều ông ta không đoán ra nổi ý tứ sâu xa mà Lý Đinh Sơn không nói ra. Chẳng lẽ hành động này của Lưu Thế Hiên không phải nhằm vào Lý Đinh Sơn? Chẳng lẽ Thương mại Bối Hà không phải cố ý thành lập vì sự xung đột của Lý Đinh Sơn và Lưu Thế Hiên?

Không chiếm được đáp án vừa lòng ở chỗ Lý Đinh Sơn, Thạch Bảo Lũy trở lại phòng làm việc, một mình trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi mấy cuộc điện thoại lên thành phố, muốn hỏi bóng hỏi gió tìm hiểu một chút quan hệ của Lý Đinh Sơn ở trên tỉnh. Ông ta biết Lý Đinh Sơn có thể lên làm Bí thư huyện ủy, Thị trưởng Hồ Tăng Chu đã xuất lực không ít.

Có thể khiến Thị trưởng Hồ tận hết sức lực xếp Lý Đinh Sơn xuống dưới này, khẳng định trên tỉnh có người lên tiếng. Đừng nhìn Bí thư huyện ủy chỉ là cán bộ cấp huyện, nhưng đó chính là người chủ quản một phương, tác động tới đủ các mặt quan hệ.

Thạch Bảo Lũy cầm điện thoại, nói với thư ký Tạ Trọng Chí:

- Tiểu Tạ, tôi gọi điện thoại. Có ai đến thì bảo chờ một chút.

Tạ Trọng Chí dạ một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa, ngồi vào chỗ của mình, không biết vì sao đột nhiên lại nhớ tới Hạ Tưởng.

Cùng làm thư ký nhưng thư ký của Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy có chênh lệch không nhỏ. Tuy rằng mọi người trong huyện đều tươi cười chào đón mình, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn so với Hạ Tưởng có thể lấy thân phận nhân vật thư ký cuộc họp để dự thính hội nghị thường ủy. Hội nghị thường ủy đều là thảo luận những vấn đề quan trọng, tất cả sự tình và chính sách trọng đại của huyện trước khi đưa ra thực hiện đều phải thông qua hội nghị thường ủy. Mặc dù Hạ Tưởng không có quyền lên tiếng, không có quyền biểu quyết, nhưng có thể biết thông tin trước người một bước, có thể quan sát thái độ của mỗi thường ủy. Đây chính là của cải rất lớn đối với những người sau này sẽ tiếp tục đi theo chính trị.

Có thể nói, làm thư ký như Hạ Tưởng là cao hơn rất nhiều so với mình chỉ là thư ký của Chủ tịch huyện.

Đáng tiếc, Chủ tịch huyện Thạch không thể lên làm Bí thư huyện ủy như mong muốn. Nếu không, y cũng có thể nước lên thì thuyền lên, trở thành thư ký của Bí thư huyện ủy. Thấy Hạ Tưởng còn trẻ tuổi hơn mình mà đã đường quan rộng mở, trong lòng Tạ Trọng Chí ít nhiều hơi ghen tị, cảm thấy Hạ Tưởng chiếm mất vị trí vốn phải là của mình cho nên vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh với Hạ Tưởng. Từ sau lần nói chuyện với Hạ Tưởng trong tiệc chào đón Lý Đinh Sơn, sau này có gặp lại vài lần trong tòa nhà huyện ủy, y chỉ gật đầu đi qua, không hề nói lời nào.

Hơn nữa đối với việc Hạ Tưởng thường xuyên có việc đi ra ngoài, không theo sát bên cạnh Lý Đinh Sơn để chờ lãnh đạo gọi, Tạ Trọng Chí cho rằng làm thư ký như vậy là không làm tròn bổn phận, không tránh khỏi hơi khinh thường Hạ Tưởng. Đang lúc suy nghĩ đến nhập thần, y bỗng nhiên nghe thấy Thạch Bảo Lũy gọi điện thoại cao giọng hẳn lên:

- Hạ Tưởng? Đúng đúng, đúng vậy, cậu ta là thư ký của Bí thư Lý. Điều tới thành ủy? Trưởng ban Vương, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Muốn điều động Hạ Tưởng phải nói chuyện với Bí thư Lý mới đúng chứ. Cậu ta cũng không phải thư ký do tôi quản lý.

Tạ Trọng Chí giật mình há to miệng, muốn điều Hạ Tưởng tới thành ủy, mình có nghe nhầm không? Mới đến huyện ủy có một tháng, vậy mà đã có lãnh đạo thành ủy muốn điều hắn lên thành phố. Một thư ký không có ý thức phục vụ như vậy, sao lại có lãnh đạo Thành ủy nào xem trọng hắn chứ? Hơn nữa không phải là nói giỡn sao? Lý Đinh Sơn làm Bí thư huyện ủy còn chưa ngồi ấm chỗ, còn chưa làm ra chiến tích gì, thư ký đã bị lãnh đạo thành ủy coi trọng. Đây rốt cục là chuyện gì?

Ở phòng trong, Thạch Bảo Lũy buông điện thoại, suy nghĩ cẩn thận nửa ngày xem rốt cục chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng ông ta gọi điện thoại cho Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Vương Tiếu Mẫn, muốn đi đường vòng hỏi thăm bối cảnh của Lý Đinh Sơn một chút, không ngờ chưa nói tới hai câu, Vương Tiếu Mẫn lại hỏi Hạ Tưởng, còn nói Ban tổ chức cán bộ Thành ủy vừa lúc xây dựng lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên, trọng điểm bồi dưỡng cán bộ hậu bị, đề nghị Huyện ủy huyện Bá đề cử Hạ Tưởng tham gia.

Thạch Bảo Lũy khiếp sợ đồng thời không tránh khỏi trong lòng không hiểu chút nào. Sao Trưởng ban Vương lại biết tới một thư ký nho nhỏ của một Bí thư huyện ủy, hơn nữa còn dùng giọng điệu rất nóng bỏng để nói chuyện? Ai chẳng biết Trưởng ban Vương luôn mặt lạnh, tuy rằng ông ta không phải Bí thư Ủy ban Kỷ luật, sắc mặt lại trắng, nhưng rất nhiều người đều gọi ông ta là Vương mặt lạnh sau lưng ông ta. Có điều chính là bởi vì quan uy của ông ta rất lớn, khó ai có thể nói gì. Rất nhiều Bí thư huyện ủy thấy ông ta cũng đều cố tình tươi cười chào đón nhưng ông ta đều rất ít khi lộ vẻ tươi cười.

Buông điện thoại xuống, trong lòng Thạch Bảo Lũy không khỏi bực mình. Hạ Tưởng là thư ký của Bí thư huyện ủy, cho dù tính đưa hắn lên trường Đảng của Thành ủy để bồi dưỡng cũng là do phía huyện ủy đề cử. Mình là người đứng đầu Ủy ban nhân dân, muốn mình mở miệng nói ra liệu có phải tỏ vẻ quá rõ ràng làm thân với Lý Đinh Sơn? Lọt vào trong mắt người khác, còn gì mặt mũi mình nữa? Hơn nữa chuyện của huyện ủy cũng không đến lượt mình khoa tay múa chân, làm vậy không phải là khiến mình lâm vào thế khó xử sao?

Nếu đổi là người khác, Thạch Bảo Lũy khẳng định sẽ mắng chửi mấy câu, nói hắn không hề có hảo tâm, cố ý gây khó dễ với mình. Nhưng đối với Vương Tiếu Mẫn, ông ta lại không thể nói được lời gì, bởi vì Vương Tiếu Mẫn chính là chỗ dựa lớn nhất của ông ta tại thành ủy. Cũng là nhờ có Vương Tiếu Mẫn nói thay cho ông ta ở thành phố, ông ta mới có thể lên làm Chủ tịch huyện Bá. Có thể nói, nhờ có Vương Tiếu Mẫn đỡ lên mới có ông ta ngày hôm nay. Bởi vậy mặc kệ Vương Tiếu Mẫn nói chuyện với thái độ thế nào, có đưa ra đề xuất hoặc yêu cầu không hợp tình hợp lý nào, ông ta cũng sẽ không từ chối.

Suy đi tính lại một phen, Thạch Bảo Lũy quyết định tự mình tới phòng làm việc của Lý Đinh Sơn một chuyến, xem có thể hỏi ra cái gì hay không. Tuy rằng ý ngầm của Trưởng ban Vương là dường như là không biết Lý Đinh Sơn, nhưng ai mà biết được hai người có quen biết nhau hay không. Không thể vì một sơ sẩy nho nhỏ khiến Trưởng ban Vương có ý kiến về mình được.

Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng đang cùng thảo luận thì không ngờ Thạch Bảo Lũy tới, đều cảm thấy bất ngờ. Hai người đang phán đoán thái độ của ông ta trong chuyện công ty Thương mại Bối Hà, đang nghĩ xem làm thế nào để lôi kéo ông ta, cũng không ngờ buổi sáng ông ta vừa mới báo cáo công tác, giờ nhanh như vậy đã tới đây, khẳng định là đã có biến cố gì đó.

Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng liếc nhau một cái. Trong lòng hai người đều có một dấu hỏi thật to.

Hạ Tưởng mở cửa đi ra phòng ngoài đón. Lý Đinh Sơn đứng trước bàn làm việc, cũng không ngồi bất động, xem như cho Thạch Bảo Lũy mặt mũi. Hạ Tưởng dẫn Thạch Bảo Lũy vào. Thạch Bảo Lũy vừa thấy Lý Đinh Sơn đứng chờ vội vàng tiến về phía trước, hai tay giơ ra bắt tay Lý Đinh Sơn:

- Bí thư Lý khách khí!

Lý Đinh Sơn cười nói:

- Chủ tịch huyện Thạch mau mời ngồi! Tiểu Hạ, rót nước cho Chủ tịch huyện Thạch.

Thạch Bảo Lũy vội từ chối không cần, Hạ Tưởng đã nhanh nhẹn bưng nước lên, sau đó thức thời đi ra phòng ngoài. Thạch Bảo Lũy muốn gọi Hạ Tưởng lại, dù sao sự tình cũng đề cập tới chính Hạ Tưởng, nhưng thấy Lý Đinh Sơn không nói gì, mình cũng không tiện nói thay, đành trơ mắt nhìn Hạ Tưởng đi ra. Khi Hạ Tưởng ra tới cửa, ông ta rốt cục không kìm nổi gọi:

- Thư ký Hạ chờ một chút, vừa lúc tôi có việc tìm cậu.

Hạ Tưởng đứng lại, không rõ Thạch Bảo Lũy tìm mình có chuyện gì, vẻ mặt tươi cười chờ ông ta mở miệng. Thạch Bảo Lũy hơi không tiện mở miệng, liền nhìn Lý Đinh Sơn nói:

- Bí thư Lý, tôi xin tự chủ trương một lần, lưu thư ký Hạ lại, tôi muốn nghe ý kiến của cậu ấy.

Lý Đinh Sơn không có ý kiến, cũng không nói gì chỉ gật đầu với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cung kính đứng ở một bên, trên mặt nở nụ cười kính cẩn. Thạch Bảo Lũy thầm nghĩ, so sánh với thư ký Tạ Trọng Chí của mình vui buồn, cao hứng hay mất hứng đều viết rõ trên mặt, biểu hiện của Hạ Tưởng quả thật không thể bắt bẻ.

Ông ta do dự không biết nên mở miệng thế nào, suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định nói sự tình Thương mại Bối Hà trước:

- Bí thư Lý, về việc công ty Thương mại Bối Hà nhận thầu núi hoang, tôi có một ý tưởng chưa thành thục cho lắm, muốn thông báo với ngài một chút.

Trong lòng Hạ Tưởng khẽ động. Chủ tịch huyện Thạch vừa mới nói chuyện này sáng nay, buổi chiều lại đến nhắc lại, chẳng lẽ nhanh như vậy đã có quyết định trong vấn đề lựa chọn Lý Đinh Sơn hay Lưu Thế Hiên sao?

Hạ Tưởng đoán không đúng. Thạch Bảo Lũy vẫn chưa hạ quyết tâm dựa vào Lý Đinh Sơn. Cho dù thành ủy thật sự điều Hạ Tưởng đi cũng không thể khiến ông ta dễ dàng buộc tiền đồ của mình với Lý Đinh Sơn. Bởi vì đối nghịch với Lưu Thế Hiên cũng chính là đắc tội với thế lực bản địa huyện Bá. Trừ phi có thể nắm chắc phần thắng, nếu không ông ta không có dũng khí được ăn cả ngã về không.

Trước khi thăm dò được hậu trường của Lý Đinh Sơn, Thạch Bảo Lũy vẫn quyết định đi một bước xem một bước, lấy ổn định là thượng sách. Hết thảy dựa trên nguyên tắc tối đa hóa lợi ích của bản thân. Đã tới tuổi này rồi, lại hoàn toàn đi từng bước một từ cơ sở lên làm Chủ tịch huyện, không có ánh mắt nhìn toàn cục từ trên xuống dưới, chỉ có thận trọng mới là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất ở giai đoạn hiện tại, ông ta sẽ không biểu hiện ra thiên hướng rõ ràng dựa vào Lý Đinh Sơn hay Lưu Thế Hiên.

Đương nhiên, cuộc điện thoại vừa rồi của Vương Tiếu Mẫn khiến cán cân trong lòng ông ta đã hơi thiên hướng về Lý Đinh Sơn một chút, hiện tại trên cơ bản đang cân bằng giữa hai người.

- Thương mại Bối Hà đề xuất nhận thầu núi hoang là chuyện tốt, Ủy ban nhân dân huyện sẽ mạnh mẽ ủng hộ. Tuy nhiên đã có công ty chủ động đề xuất nhận thầu núi hoang, có thể thấy được ngọn núi hoang mà trước kia chúng ta không nhìn ra giá trị kinh tế gì khẳng định cũng có thể kiếm tiền. Các công ty đều là làm ăn, không kiếm được tiền khẳng định sẽ không làm, cho nên tôi cảm thấy liệu có nên tìm thêm hai công ty, cùng đưa ra đề xuất, như vậy huyện mới có thể lựa chọn được công ty có thực lực tốt nhất trong số họ. Đương nhiên, có cạnh tranh mới có phát triển. Chỉ có một công ty xin đề xuất, chúng ta cũng không thể đánh giá chính xác được giá trị kinh tế chân chính của núi hoang, huyện sẽ bị thiệt.

Đúng là một hòn đá dò đường rất tốt trước khi hành động. Hạ Tưởng âm thầm gật đầu, Thạch Bảo Lũy rốt cục vẫn lộ ra một mặt khôn khéo. Ông ta làm như vậy bề ngoài là muốn tốt với Lý Đinh Sơn, bởi vì trong lòng ông ta cũng rõ ràng Thương mại Bối Hà là công ty của ai. Có lẽ ông ta cũng đoán được Thương mại Bối Hà đột nhiên xuất hiện là có vấn đề. Ông ta muốn âm thầm thử phản ứng của Lý Đinh Sơn, chỉ sợ là không chỉ muốn nhìn xem Thương mại Bối Hà có nhắm vào Lý Đinh Sơn hay không mà còn muốn nhìn xem rốt cục Lý Đinh Sơn có bối cảnh gì hay không?

Quả nhiên Thạch Bảo Lũy không đổi sắc mặt, lại tiếp tục nói:

- Bí thư Lý từ tỉnh thành tới đây, kiến thức rộng rãi, quen biết người cũng nhiều, xem có thể tìm một, hai công ty từ tỉnh thành tới huyện Bá đầu tư cạnh tranh công bằng với Thương mại Bối Hà hay không? Có khi ngọn núi hoang mà chúng ta vốn vẫn bỏ qua thật sự có thể đào ra được kho báu thì sao.

Lý Đinh Sơn nghe vậy cũng hiểu được ý tứ của Thạch Bảo Lũy: Đầu tiên là thử xem giữa Thương mại Bối Hà và mình có vấn đề gì không. Lại lấy danh nghĩa kéo đầu tư từ tỉnh thành tới để dò xem mình có bối cảnh gì không. Tổng thể mà nói, Thạch Bảo Lũy vẫn giữ thái độ nhìn từ xa, nếu không thấy một góc hậu trường của mình, khẳng định sẽ không có biểu hiện gì.

Trong lòng Lý Đinh Sơn mơ hồ không vui. Trong quan trường có rất nhiều người muốn mọi việc đều hoàn hảo với cả hai bên, nhưng cuối cùng bình thường đều không có kết cục tốt. Tuy nhiên nghĩ lại, hôm nay Thạch Bảo Lũy có thể chủ động tới nói tìm thêm mấy công ty để cạnh tranh với Thương mại Bối Hà, bề ngoài muốn là thử phản ứng của mình, kỳ thật cũng là biểu hiện muốn làm thân, ít nhất cũng biểu lộ lập trường của ông ta là sẽ không thiên vị Lưu Thế Hiên. Lý Đinh Sơn cười cười, giơ tay chỉ Hạ Tưởng:

- Chủ tịch huyện Thạch nói rất đúng, mấy hôm trước Tiểu Hạ đã tìm được một người bạn là thương nhân ở tỉnh thành cùng tới Cổn Long Câu khảo sát thực địa, đang chuẩn bị đề xuất với huyện xin nhận thầu. Tình huống cụ thể thì để Tiểu Hạ báo cáo một chút với Chủ tịch huyện Thạch.

Thạch Bảo Lũy thầm kinh hãi trong lòng, Lý Đinh Sơn thật đúng là coi trọng Hạ Tưởng, chuyện lớn như vậy mà cũng trực tiếp đổ lên người hắn, thật sự là tận hết sức giúp đỡ hắn. Ông ta nghĩ Lý Đinh Sơn cố ý đổ công lao lên người Hạ Tưởng là vì muốn đề bạt hắn mà không biết rằng, Hạ Tưởng đúng là người tìm được thương nhân tới đầu tư.

Thạch Bảo Lũy cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì lần này đến đây xem như đúng rồi. Quả nhiên là Lý Đinh Sơn muốn động Lưu Thế Hiên, không ngờ muốn ra tay trước với Cổn Long Câu. Đây chính là nhổ răng hổ, Lưu Thế Hiên không phản ứng kịch liệt lại mới là lạ, chỉ sợ là còn có chuẩn bị ở phía sau. Lý Đinh Sơn muốn ra tay trước, chẳng lẽ là sớm có tính toán?

Hạ Tưởng trước hết gật đầu với Lý Đinh Sơn, sau đó mới nói với Thạch Bảo Lũy:

- Chủ tịch huyện Thạch, tỉnh thành có một công ty thực lực hùng hậu muốn nhận thầu Cổn Long Câu, sau đó xây dựng một nhà máy gia công thực phẩm lớn ở huyện, tổng đầu tư mức không nhỏ, đã đạt thành ý kiến bước đầu. Chi tiết cụ thể thì chờ thêm một đoạn thời gian, người phụ trách công ty sẽ tự mình tới huyện Bá, báo cáo với Chủ tịch huyện Thạch và chính thức đệ trình lên. Vốn Bí thư Lý muốn tôi làm tốt công tác giai đoạn trước, chờ đến khi hòm hòm rồi sẽ báo cáo tỉ mỉ tình huống với Chủ tịch huyện Thạch, cũng vừa lúc Chủ tịch huyện Thạch có ý kiến muốn thu hút đầu tư, tôi liền báo cáo trước một chút. Tuy nhiên nếu chẳng may cuối cùng sự tình không thành thì Chủ tịch huyện Thạch cũng không nên trách tôi công tác bất lực.

Thạch Bảo Lũy tươi cười nói:

- Sao lại thế chứ? Tôi cảm tạ thư ký Hạ còn không kịp. Có thể kéo đầu tư đến huyện Bá là một chuyện tốt rất lớn. Nếu sự tình thành công, tôi sẽ đại biểu Ủy ban nhân dân cảm tạ cậu.

Từ khi Thạch Bảo Lũy đảm nhiệm Chủ tịch huyện tới nay, công ty thu hút đầu tư của huyện Bá gần như lâm vào tình trạng đình đốn. Hơn hai năm liền mà tổng cộng không đến một trăm ngàn tệ đầu tư vào huyện Bá, hơn nữa tất cả đều là dựa vào quan hệ tình cảm cá nhân để qua lại, tài chính dạo một vòng qua huyện Bá rồi lại chuyển đi, căn bản không hề sinh ra hiệu quả và lợi ích kinh tế gì. Nếu đầu tư mà Hạ Tưởng nói có thể thật sự rót xuống, đó chính là khoản đầu tư lớn nhất và duy nhất của huyện Bá trong vòng mấy năm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.