Quan Thần

Chương 1080: Thời đại sau Tống Triêu Độ



Hạ Tưởng thân dưới là cây cỏ mềm mại, trên đầu là bầu trời xanh, trên trời là những đám mây trong, trên người là một cô gái xinh đẹp, lại ở tư thế ngồi mờ ám như thế, nếu không động lòng sẽ không phải là đàn ông, đặc biệt là Tống Nhất Phàm hiện tại, trẻ trung, đầy đặn, dáng người cực chuẩn, nhìn thế nào cũng giống một quả táo chín mọng

Hạ Tưởng lại không thể khống chế được, liền có phản ứng.

Tống Nhất Phàm đang cảm thấy chơi rất vui, liền cảm thấy thân dưới có gì khác thường, đầu tiên là sửng sốt:

- Cái gì mà…

Sau đó lại ý thức được là gì, lập tức mặt đỏ tới mang tai, lại cúi đầu thì nhìn thấy tư thế không đúng đắn và hai chân lõa lồ bên ngoài, không khỏi kinh hô một tiếng, lập tức nhảy dựng lên

- A, lưu manh!

Thật sự là không nói lý, rõ ràng hắn bị đùa giỡn một cách lưu manh, lại thành ra hắn là lưu manh, Hạ Tưởng xoay người ngồi dậy, sau lưng vẫn còn đau nhức, hắn cũng không thể nói lý được

Tống Nhất Phàm nhảy quá mạnh, váy bị cây cỏ cắt qua, lộ ra một lỗ to bằng nấm tay. Cô cũng không thèm nhìn, trốn ở sau con ngựa, không dám nhìn Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cũng mặc kệ cô, biết tính khí cô nửa thật nửa giả, liền nằm xuống làm bộ ngủ. Chỉ chốc lát sau, Tống Nhất Phàm lại lén lút tiến đến, cầm một cọng cỏ chọc nguấy mũi hắn...

Tống Nhất Phàm ở Thiên Trạch ba ngày, cũng không biết có phải là Liên Nhược Hạm cố ý trêu ghẹo không, mà sắp xếp cho Tống Nhất Phàm ở tại cung bắc. Tống Nhất Phàm làm sao biết được ý nghĩ xấu của Liên Nhược Hạm, vô cùng mừng rỡ, nói cô là bắc cung nương nương, khiến Hạ Tưởng liên tục lắc đầu trong ánh mắt đầy thâm ý của Liên Nhược Hạm

Tống Nhất Phàm chân trước mới vừa đi, ngày Trần Khiết Văn rời khỏi Thiên Trạch đã đến, nói cách khác, Lưu Hội Nhân cũng sắp đến Thiên Trạch nhậm chức!

Khi Trần Khiết Văn rời chức, Hạ Tưởng lãnh đạo toàn thể lãnh đạo các ban ngành thành ủy Thiên Trạch, kể cả, người phụ trách chủ yếu của Mặt trận Tổ quốc, xếp thành hàng vui vẻ đưa tiễn.

Trần Khiết Văn nắm chặt tay Hạ Tưởng, cảm thán vô hạn:

- Hơn một năm nay, cùng Thị trưởng Hạ làm việc là một khoảng thời gian vui vẻ nhất từ khi tôi theo chính trị tới nay, Thị trưởng Hạ hài hước khôi hài, tài trí hơn người, vượt qua thử thách trên chính trị, tinh thông trên thương trường, quả thật là nhân tài khó được. Tôi vẫn rất muốn tiếp tục cùng làm việc với Thị trưởng Hạ, cùng nhau xây dựng Thiên Trạch, tuy nhiên vẫn phải phục tùng tổ chức an bài

Hạ Tưởng nghe qua thì thôi, bởi vì Trần Khiết Văn nói không phải là nói mát, chính là đang nói người khác, dù sao không phải nói hắn, còn trải qua một thời gian vui vẻ nhất, thế mà bà ta cũng nói ra được. Tuy nhiên người nối nghiệp lại là một vấn đề khác,, hắn cũng liền cười, vẻ mặt tiếc hận nói:

- Rất đáng tiếc, Bí thư Trần nói đi là đi, tôi cũng muốn nghe Bí thư Trần dạy bảo nhiều hơn, công tác dưới sự chỉ đạo của Bí thư Trần mới kiên định trong lòng, mới không phạm sai lầm

Bùi Nhất Phong cố nín cười, Thị trưởng Hạ nói câu đầu thì chẳng khác gì câu truy điệu, nói đi là đi, sao mà nghe không được tự nhiên mấy.

Trần Khiết Văn mặt mày nhăn nhó, lại nghĩ lại, có lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều, thì lại gượng cười, khách khí vài câu, lại cùng từng người bắt tay. Nói là bắt tay, kỳ thật chính là chuồn chuồn lướt nước hời hợt gật gật đầu, nói thật, cô không có một tia lưu luyến nào đối với thành ủy Thiên Trạch, còn đối với lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền ở đây, gần như toàn bộ đều không có ấn tượng tốt.

Nhất là đối với hai người Bùi Nhất Phong, Từ Hâm, đến cười cũng không, chỉ nắm tay một cái thì buông, vẻ mặt nghiêm túc.

Ô tô Trần Khiết Văn dần biến mất ở xa xa, tất cả người tiễn đưa ở đây dường như đều thở phào một cái từ tận đáy lòng, hình như có nhận thức chung mà không cần giao lưu - Bí thư Trần cuối cùng đi rồi.

Đúng vậy, Trần Khiết Văn cuối cùng rời khỏi Thiên Trạch, cô ở Thiên Trạch trước sau bốn năm năm, kinh tế Thiên Trạch dừng lại không tiến, sự nghèo nàn lạc hậu của toàn tỉnh vẫn không thay đổi —— là không thay đổi, đứng đầu từ dưới đếm lên mà vẫn luôn kiên trì ở vị trí thứ nhất, cũng không dễ dàng.

Đều nghĩ rằng Trần Khiết Văn vừa đi, Lưu Hội Nhân lập tức sẽ tới nhậm chức, không ngờ xuất hiện biến cố, Lưu Hội Nhân bất ngờ ngã bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ, cần nằm viện trị liệu. Tỉnh ủy quyết định, đồng chí Hạ Tưởng tạm thời chủ trì công tác đảng chính thành phố Thiên Trạch

Nửa tháng sau, điều chỉnh nhân sự toàn tỉnh đều hạ xuống màn che, bởi vậy những sự xáo trộn và tàn dư mang lại, cũng dần dần phân tán thành tro bụi. Về phần li hợp sau này của bộ máy mới điều chỉnh, thì là vấn đề của các Bí thư Thành ủy, Tỉnh ủy tự nhiên không cần quan tâm quá nhiều

Sự chú ý của Tỉnh ủy lập tức rơi xuống chiếc ghế trống sau khi Tống Triêu Độ đi rồi. Tỉnh Yến tiến vào thời đại sau Tống Triêu Độ, lúc đó Mai Thái Bình, Cao Tấn Chu, Lý Ngôn Hoằng, Đàm Quốc Thụy đều bắt đầu hành động, dù sao cũng là ngai vàng của Chủ tịch của một tỉnh, ai,à không thèm nhỏ dãi ba thước? trong một đời người, không có mấy lần cơ hội được ngồi vào vị trí chính, cơ hội một khi qua đi, có lẽ vĩnh viễn không trở lại nữa

Đến cả Mai Thái Bình và Lý Ngôn Hoằng luôn luôn trấn tĩnh, cũng ngồi không yên, không ngừng gọi điện thoại lên Bắc Kinh hỏi han. Cao Tấn Chu cũng không cam yếu thế, y cũng đã mài mò ở bộ máy chính phủ năm sáu năm, từ Phó chủ tịch tỉnh bình thường đến ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, rời đến Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đã chạy một quãng dường dài tại tỉnh Yến, rất không dễ dàng.

Nhưng không dễ dàng thì không nhất định hoa rơi trên đầu, nhất thiết phải có quan hệ có ân tình mới được. Cao Tấn Chu biết, y và Lý Ngôn Hoằng đều người của nhà họ Ngô, nhưng lại được ông cụ Ngô coi trọng ở mức khác nhau, nếu so sánh thì, Lý Ngôn Hoằng được đánh giá cao hơn. Cuối cùng khả năng gia tộc ủng hộ Lý Ngôn Hoằng sẽ cao hơn, tuy rằng nói phải phục tùng đại cục, lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, nhưng khi sự tình liên quan đến tiền đồ trọng đại của mình, thì nên cố gắng tranh thủ, mà không thể thả lỏng.

Mai Thái Bình cũng là như thế, ông ở tỉnh Yến cũng đã một thời gian, lần này nếu có thể thuận lợi đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, cũng là vì nhà họ Mai nở mày nở mặt. Trước kia ông còn ôm ý tưởng xem tỉnh Yến như bàn đạp, không ngờ từ Trưởng ban Tổ chức cán bộ đến Phó bí thư, chôn vùi ở tỉnh Yến hơn bốn năm năm, cũng có cảm tình, nếu tiếp tục ở tỉnh Yến đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, cũng thuận tiện khi cần có thể về Bắc Kinh hoạt động

Nhà họ Mai, cũng huy động toàn bộ

Đàm Quốc Thụy mặc dù thất lợi trong cuộc giao tranh lần trước với Tống Triêu Độ, nhưng hiện tại cũng cảm thấy cơ hội tới rồi, cũng nên chú ý đến hoạt động, ba ngày hai lần chạy lên Bắc Kinh

Trong khoảng thời gian ngắn, Tỉnh ủy tỉnh Yến lòng người dao động, ai nấy như lâm đại địch.

Vốn trước kia quan hệ của Mai Thái Bình và Lý Ngôn Hoằng không tốt cho lắm, hiện tại bởi vì hai người đều xem đối phương như đối thủ cạnh tranh hùng mạnh nhất, trước kia khi gặp mặt còn chào hỏi, hiện tại gặp mặt chỉ khẽ gật đầu, sau đó hai người liền mắt không chớp mà lướt qua vai nhau

Đến cả Cao Tấn Chu và Lý Ngôn Hoằng, khi gặp mặt cũng thêm một lớp ngăn cách. Người trong quan trường, bình thường dù cho quan hệ có tốt đẹp, một khi đến thời điểm tranh giành một vị trí mấu chốt, thì đều thành đối thủ, hơn nữa còn là đối thủ một mất một còn. Đương nhiên, sau khi kết quả cuối cùng được xác định, lại sẽ một lần nữa trở lại quỹ đạo vốn có

Đây là hai mặt đời người của người trong quan trường

Tỉnh ủy Tỉnh Yến, tin đồn thổi, tin hành lang, tin suy đoán, đều truyền khắp nơi



Hạ Tưởng tuy rằng cũng quan tâm sự thay đổi nhân sự của Tỉnh ủy, nhưng một là cấp bậc so với hắn cách nhau quá xa, hai là hắn quan tâm nhất chỉ có hướng đi của Tống Triêu Độ, đối với việc ai tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh cũng không để ở trong lòng, bởi vì quan tâm cũng vô dụng, nhưng Tống Triêu Độ trong chuyện này vẫn kín miệng như bưng, hắn khẳng định sẽ không lắm miệng hỏi đến.

Thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện, huống chi hắn hiện tại rất là bận rộn, một thân kiêm hai chức.

Lưu Hội Nhân rốt cuộc có thể làm người hay không thì khó mà nói, nhưng y sinh bệnh cũng thật đúng thời điểm, khiến Phạm Duệ Hằng trên mặt cảm thấy tối đen, bởi vì Lưu Hội Nhân trải qua một cuộc phẩu thuật không nhỏ, ít nhất sau tháng 10 mới có thể xuất viện. Nói cách khác, Hạ Tưởng ít nhất phải một thân kiêm hai chức thêm hai tháng! Nguồn truyện: Truyện FULL

Gần như là chuyện cười cho toàn tỉnh, Lưu Hội Nhân có thể là đề danh nằm ngoài dự đoán mọi người của Phạm Duệ Hằng, kết quả Lưu Hội Nhân tặng cho y một cơn bệnh nặng nằm ngoài dự đoán, thật sự là bùn lầy đỡ không được tường.

Hạ Tưởng quả thật bận ngập đầu, một tay cầm giữ hai gánh nặng đảng chính, thật đúng là sự tình không phải một người có khả năng làm được, may thay có Trần Thiên Vũ toàn lực giúp hắn, lại có Ngô Minh Nghị cũng một lòng phụ tá, hắn coi như miễn cưỡng ứng phó được

Vốn sự tình ai tranh đoạt ngai vàng Chủ tịch tỉnh, Hạ Tưởng quyết định không đếm xỉa đến, tuyệt không nhúng tay, nhưng vẫn thoát không khỏi được sự giằng co ân tình, Cao Tấn Chu mấy lần điện thoại mời hắn ngồi lại với nhau - không phải lấy thân phận của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, mà là lấy thân phận của người bạn cũ. Hạ Tưởng thật đúng là không tiện chối từ, hắn biết dụng ý của Cao Tấn Chu, là coi trọng quan hệ giữa hắn và ông cụ Ngô, nói thay vài câu tốt đẹp

Sau đó Cao Tấn Chu lại đưa ra lão Cao, Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải đáp ứng ở Bắc Kinh gặp mặt

Mặt, cũng đã gặp rồi, cũng cùng lão Cao trò chuyện với nhau thật vui. Trong bữa tiệc, ai cũng không nói đến thế cục tỉnh Yến, nhưng đều là lòng hiểu không nói ra. Hạ Tưởng cũng khó mà nói gì, bởi vì hắn biết có một số lời có thể nói, cũng có một số lời tuyệt đối không thể nói. Quan hệ giữa hắn và ông cụ Ngô vẫn luôn rất tốt, chính là bởi vì hắn không nhiều chuyện lắm sự, không có lòng tham, chưa từng có hướng nhà họ Ngô yêu cầu đòi hỏi gì. Nếu hắn đề xuất yêu cầu không nên đề xuất, nói ra lời không nên nói, với thân phận của người ngoài nhúng tay sự vụ nội bộ nhà họ Ngô, thì chính là không hiểu chuyện

Ông cụ Ngô có lẽ sẽ không nói gì hắn, nhưng Ngô Tài Dương cũng được, thậm chí Ngô Tài Giang cũng thế, đều sẽ có cái nhìn không tốt đối với hắn, nhận định hắn chạy vào giữa thế lực của gia tộc, có ý đồ bất lương.

Khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, Lý Ngôn Hoằng rất ít chủ động liên hệ hắn, cũng không ngờ sau vài ngày hắn và Cao Tấn Chu gặp mặt, gọi điện thoại cho hắn, đề xuất gặp mặt ở Bắc Kinh.

Hạ Tưởng liền biết, một vị trí Chủ tịch tỉnh, khiến cho cuộc cạnh tranh giữa hai người tài giỏi của nhà họ Ngô, đã tiến vào tình trạng gay cấn

Cuối cùng Hạ Tưởng vẫn cùng Lý Ngôn Hoằng gặp mặt, cũng là nâng cốc nói chuyện vui, nhưng đều không nói đến chính sự. Có đôi khi không tiếng động thắng có tiếng động, hoạt động với nhau cái cần chính là sự ăn ý, hơn nữa với cấp bậc của Lý Ngôn Hoằng, nói ra lời thỉnh cầu Hạ Tưởng hỗ trợ, y cũng không thể nói ra miệng được, Hạ Tưởng cũng tiếp nhận không nổi

Trước khi thế cục tỉnh Yến vẫn chưa sáng tỏ - điều động Chủ tịch tỉnh là chuyện lớn, mấy tháng thậm chí nửa năm mới có kết quả cũng rất bình thường – trong nước xuất hiện mấy lần thay đổi nhân sự quan trọng, lại lần nữa thu hút sự chú ý của giới truyền thông nước ngoài

Giữa tháng 9, Ủy viên bộ Chính trị Trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc, Bí thư Thành ủy thành phố Hạ Giang Quan Viễn Khúc từ nhậm Bí thư Thành ủy thành phố Hạ Giang, đảm nhiệm hiệu trưởng trường Đảng trung ương. Tin tức một khi công bố, giới truyền thông trong ngoài nước kinh ngạc, nhất là giới truyền thông nước ngoài, càng dài dòng đưa tin về cuộc đời và lời giới thiệu vắn tắt của Quan Viễn Khúc, dường như Quan Viễn Khúc là người nối nghiệp tiếp theo, sau đó lại phân tích rất nhiều về danh sách và xếp hạng của người lãnh đạo Đảng cộng sản Trung Quốc trước đây, cùng với hướng đi tổng thể của cục diện chính trị

Ngược lại, Hạ Tưởng biểu hiện vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn đã sớm một bước biết được kết quả. Tuy nhiên lịch sử vẫn xuất hiện lệch lạc nhất định, Quan Viễn Khúc từ nhậm Bí thư Thành ủy thành phố Hạ Giang sớm hơn một tháng, chẳng lẽ là gút mắc nào đó xuất hiện biến cố?

Quả nhiên, gần một tuần sau, trung ương lại tuyên bố, Ngô Tài Dương kiêm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ chức vụ trung ương, không còn kiêm nhiệm chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo trung ương!

Hạ Tưởng giật mình không nhỏ!

Ban Tổ chức Trung ương và Ban Tuyên giáo Trung ương hai Bộ trưởng tuy rằng đều là Ủy viên bộ Chính trị Trung ương, nhưng hiển nhiên Ban Tổ chức Trung ương hiển hách hơn, quản lý mũ quan của thiên hạ, không phải người được Tổng bí thư tín nhiệm sẽ không được đảm nhiệm, chẳng lẽ nói, Ngô Tài Dương được Tổng bí thư tín nhiệm sâu sắc? Bởi vì căn cứ thông lệ, Trưởng ban Tổ chức Trung ương đều là trạm kế tiếp để thăng tiến vào ủy viên thường vụ bộ Chính trị trung ương

Nhà họ Ngô, quả không hổ là thế lực gia tộc đứng đầu, Ngô Tài Dương có hi vọng trở thành một trong chin người đứng đầu

Cục diện chính trị trong nước thay đổi bất ngờ, cũng là vì buổi diễn tập chính trị sắp được tổ chức vào tháng 10. Hạ Tưởng rất rõ, Tổng bí thư ở nhiệm kỳ cuối này, đang ở toàn diện bố cục, sắp xếp điều chỉnh nhân sự quy mô lớn

Nhưng thế cục tỉnh Yến, vẫn tạm thời chưa thấy động tĩnh, phỏng chừng việc điều động của Tống Triêu Độ, sắp tới hồi kết

Chớp mắt đã tới quốc khánh, trong ngày quốc khánh, Phạm Tranh kết hôn, Hạ Tưởng tham dự hôn lễ, cùng Nghiêm Tiểu Thì liên hợp tặng Phạm Tranh một phần đại lễ. Phạm Duệ Hằng đối với việc Hạ Tưởng đến tham dự rất là cao hứng, nắm tay Hạ Tưởng, nói không ít lời cổ vũ. Phạm Tranh cũng nhiệt tình cùng Hạ Tưởng hàn huyên, nói là nếu Hạ Tưởng chưa kết hôn, nói gì cũng sẽ để hắn làm phù rể, còn Nghiêm Tiểu Thì làm phù dâu.

Phạm Tranh đầu tiên là lôi kéo tay Hạ Tưởng giới thiệu cô dâu cho hắn quen biết, cô dâu là một cô gái rất điềm đạm nho nhã, tướng người trung bình, rất đoan trang, có thể nói rất xứng với Phạm Tranh. Sau đó Phạm Tranh lại lôi kéo Hạ Tưởng đi vào một căn phòng, giới thiệu một người khác cho hắn quen biết

Người này khoảng 45 tuổi, đỉnh đầu hơi trọc, đeo kính cận nặng độ, vừa nhìn chính là hình tượng của học giả cao tuổi. Không đợi Phạm Tranh mở miệng, Hạ Tưởng liền lập tức đoán được người trước mắt là ai...

Bí thư Thành ủy thành phố Thiên Trạch Lưu Hội Nhân!

Lưu Hội Nhân giơ tay về phía Hạ Tưởng, cười rất nhạt nói:

-Thị trưởng Hạ, hân hạnh gặp mặt.

Hạ Tưởng cũng cũng không quá khách khí, thản nhiên cười:

-Bí thư Lưu, hân hạnh.

Phạm Tranh thấy hai người lời nói có vẻ như có xu thế không hợp nhau lắm liền vội vàng chắp tay, dẫn Hạ Tưởng ra khỏi phòng, lắc đầu nói:

-Thật là một con mọt sách. Tôi cũng không hiểu sao cha tôi lại nhìn trúng ông ta cơ chứ. Thôi, không nhắc đến nữa, hôm nay anh em ta túy lúy một phen.

Phạm Tranh đã thông minh hơn trước nhiều. Nói chuyện cũng rất có kỹ xảo. Hạ Tưởng biết Phạm Tranh có ý muốn cân bằng với hắn. Chuyện đã qua lâu như thế rồi, Hạ Tưởng lúc mới đầu đã không so đo tính toán gì. Bây giờ thì càng không. Hắn cười ha hả:

-Anh không thể say được. Đêm động phòng hoa chúc mà say thì thật là đáng tiếc.

Phạm Tranh cười ha hả:

-Được rồi. Bây giờ ai mà chẳng biết ai? Đã sớm động phòng hoa chúc rồi, còn phải đợi đến đêm nay sao?

Gặp Lưu Hội Nhân lần đầu, Hạ Tưởng có ấn tượng về anh ta không tốt lắm, cảm thấy hơi thở trí thức của anh ta quá đậm. Về phương diện đối nhân xử thế thì không được hay lắm.

Trong hôn lễ của Phạm Tranh còn gặp Phương Cách.

Phương Cách là vì Phương Tiến Giang lùi về tuyến hai nên hơi có chút buồn. Hạ Tưởng cũng hơi cảm thán. Năm đó công tử của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Yến đến nay vẫn là Phó cục trưởng. Khả năng cũng sẽ kẹt lại ở chức Phó cục trưởng đó. Nếu như không có người thay y ra mặt.

Hạ Tưởng an ủi Phương Cách vài câu, để cho anh ta yên tâm công tác ở Tỉnh ủy, thì sẽ có cơ hội ngẩng đầu lên mà thôi. Phương Cách lại nói một câu khiến Hạ Tưởng không biết nên khóc hay cười:

- Cha tôi lùi cũng lùi rồi. Tôi không vì chuyện của ông ấy mà là vì chuyện của Lam Miệt. Gần đây Lam Miệt khí lực dồi dào, làm tôi chịu không nổi, tôi không đáp ứng thì cô ấy bảo tôi có phụ nữ khác ở bên ngoài. Anh nói có tức không chứ? Đàn ông suốt ngày đối mặt với vợ của mình, có phải cứ thích là được đâu?

Được, Hạ Tưởng vỗ vào bả vai của Phương Cách, chẳng nói gì khác nữa. Mọi người đều có phúc riêng, Phương Cách có lẽ tình trạng hiện tại rất tốt, nếu thực sự cho anh ta chìm nổi chốn quan trường thì sẽ là hại anh ta. Thôi vậy, Hạ Tưởng bèn bỏ đi cái suy nghĩ giúp đỡ Phương Cách.

Ngày 15 tháng 10, Lưu Hội Nhân chính thức nhậm chức ở Thiên Trạch. Điều nằm ngoài dự liệu của mọi người chính là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mai Thái Bình đích thân đến. Điều này khiến cho bao nhiêu người đều đoán già đoán non, Lưu Hội Nhân rốt cuộc là lai lịch thế nào mà có cả Bí thư Tỉnh ủy đích thân đề cử, lại có cả Trưởng ban Tổ chức cán bộ đích thân tiễn. Thật là quá vinh quang!

Ngay cả Hạ Tưởng cũng hơi giật mình, không rõ Mai Thái Bình đề cao Lưu Hội Nhân là căn cứ vào suy nghĩ gì? Không nghe nói đến giữa Lưu Hội Nhân và Mai Thái Bình có mối quan hệ gì?

Sau khi xong hết các trình tự, thành phố Thiên Trạch theo thường lệ cử hành tiệc liên hoan. Lưu Hội Nhân phát biểu nói chuyện. Trình độ phát biểu của anh ta cũng không tồi. Đúng là xuất thân chuyên gia lý luận, dù sao thì trong lời nói rất vừa độ, không dài dòng, nói rất hàm súc và lưu loát. Nhưng có một điều là, đều là những lời nói suông sáo rỗng. Hay nói cách khác lý luận rất là cao. Nhưng cụ thể đối với thành phố Thiên Trạch thì chẳng dùng được.

Có lẽ là vì Lưu Hội Nhân thời gian phát biểu quá lâu nên Mai Thái Bình trong lúc đó nhíu mày mấy lần. Lưu Hội Nhân lại chỉ lo nói một cách chậm rãi, không hề nhận ra sự không vui của Mai Thái Bình. Chỉ một chi tiết nhỏ đã khiến Hạ Tưởng rút ra kết luận, về một số chi tiết nào đó Lưu Hội Nhân vẫn có khiếm khuyết, hơn nữa Mai Thái Bình đưa anh ta đến đây chắc không phải vì anh ta là người gì của Mai Thái Bình, mà lần này Mai Thái Bình đến đây là có mục đích khác.

Quả nhiên khi tiệc liên hoan còn chưa chấm dứt, Mai Thái Bình liền ngồi không yên, kéo Hạ Tưởng sang một bên nói chuyện khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt. Phó bí thư Mai rốt cuộc là đưa Lưu Hội Nhân đến đây hay là có chuyện muốn thương lượng với Hạ Tưởng đây?

Mọi người đã đoán đúng rồi. Mai Thái Bình thật sự là đã dùng việc đưa Lưu Hội Nhân đến để ngụy trang việc tìm Hạ Tưởng. Nếu không thì với tư cách của Lưu Hội Nhân, thì làm sao đáng để Mai Thái Bình đích thân cùng đến nhậm chức đây?

Mai Thái Bình vừa mở miệng, Hạ Tưởng không khỏi thầm cười gượng trong lòng. Đúng vậy, Mai Thái Bình cũng là vì cái ghế đẹp Chủ tịch tỉnh Yến, muốn thông qua hắn để truyền lời với Tống Triêu Độ. Bởi vì nếu như Tống Triêu Độ rời chức thì Trung ương sẽ trưng cầu ý kiến của Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ. Hay nói cách khác, ngoài Phạm Duệ Hằng ra thì việc đề cử của bản thân Tống Triêu Độ cũng cho thêm điểm cho người hậu bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.