Lý Đinh Sơn rất kinh ngạc cũng rất tức giận, bởi vì vấn đề nhân sự là quyền lực lớn nhất của Bí thư. Hoàng Bằng Phi không nói chuyện trước với mình, thật sự là không hề để Bí thư là mình vào mắt. Vốn bất cứ thường vụ nào đều có quyền nếu gặp vấn đề quan trọng thì có thể yêu cầu mở cuộc họp hội nghị thường vụ, nhưng phải được Bí thư đồng ý mới được. Lý Đinh Sơn vốn định áp chế nhưng suy nghĩ lại cảm thấy không ổn. Ông ta thật sự muốn nhìn một chút xem Hoàng Bằng Phi tung ra đề tài gì để thảo luận, rốt cục là Lưu Thế Hiên có bao nhiêu người ủng hộ trên hội nghị thường vụ, cho nên vẫn gật đầu đồng ý.
Bàn nhân sự thay đổi, bình thường trình tự là Trưởng ban Tổ chức cán bộ đề xuất, từ Bí thư và Phó bí thư tham gia, trước hết mở một cuộc hội ý nhỏ, sau khi đạt thành nhận thức chung mới có thể đệ trình lên thảo luận ở hội nghị thường vụ. Mà Hoàng Bằng Phi căn bản là không hề báo cáo công tác trước với Lý Đinh Sơn, thậm chí ngay cả một chút phong thanh cũng không lộ ra đã đề xuất mời họp hội nghị thường vụ. Đây không phải là không coi Lý Đinh Sơn ra gì sao?
Nếu Lý Đinh Sơn không tức giận mới là không bình thường.
Hạ Tưởng làm nhân viên thư ký, vừa vào phòng họp liền cảm giác không khí có chút áp lực. Lưu Thế Hiên và Hoàng Bằng Phi ngồi tách ra, tuy nhiên hai người ngồi đối diện, có thể cực kỳ tiện cho việc trao đổi ánh mắt.
Lý Đinh Sơn không nói gì ngồi vào vị trí chủ tọa, đầu tiên là quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó ánh mắt rơi xuống người Hoàng Bằng Phi, đột nhiên hỏi một câu:
- Trưởng ban Hoàng, về chuyện thay đổi nhân sự, vì sao tôi là Bí thư mà trước đó không hề nghe được một chút tin tức nào? Dựa theo quy định, có phải là trước tiên nên báo cáo cho Bí thư một chút hay không?
Giọng Lý Đinh Sơn không lớn nhưng lập tức khiến tất cả mọi người tập trung ánh mắt về phía Hoàng Bằng Phi. Rất nhiều người đều lộ vẻ mặt bừng tỉnh ngộ. Thạch Bảo Lũy vốn bộ dạng mơ màng như buồn ngủ cũng lập tức kinh hãi tỉnh lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Hoàng Bằng Phi.
Hoàng Bằng Phi cảm giác dường như lọt vào áp lực cực lớn từ bốn phía ép lại, khiến y gần như không thở nổi. Dưới sự bức bách của Lưu Thế Hiên, y đột nhiên đưa ra đề xuất muốn thảo luận về thay đổi nhân sự, vốn đang muốn kiên trì ra trận, không ngờ bị Lý Đinh Sơn chất vấn một câu phi thường nghiêm khắc, suýt nữa thì không chống đỡ nổi áp lực, liền nhìn Lưu Thế Hiên với ánh mắt cầu cứu.
Hoàng Bằng Phi không phải là một người có tính cách quật cường. Y và Lưu Thế Hiên kết liên minh, luôn luôn là Lưu Thế Hiên xung phong, y ở phía sau phất cờ hò reo. Lúc này đây Lưu Thế Hiên lại ép y phải xung phong. Dù sao cũng là vấn đề nhân sự, để Phó chủ tịch thường trực huyện nói ra là không phù hợp quy định. Lưu Thế Hiên khuyên bảo mãi, y mới bất đắc dĩ đáp ứng.
Thấy Hoàng Bằng Phi sắp tan tác, Lưu Thế Hiên thầm mắng một câu "giá áo túi cơm", liền giơ tay lên tiếng:
- Có thể là Trưởng ban Hoàng sơ sót nhất thời. Hơn nữa Bí thư Lý mới đến huyện Bá, vẫn còn chưa quen thuộc hết đối với rất nhiều lãnh đạo các phòng ban trong huyện. Hôm nay Trưởng ban Hoàng đề xuất thảo luận về việc thay đổi các nhân sự mấu chốt của các phòng ban trong huyện cũng chính là vì ông ấy sốt sắng với công việc. Bí thư Lý cũng không cần phải trách ông ấy.
- Bí thư Lý, Phó chủ tịch huyện Lưu nói cũng có lý. Trưởng ban Hoàng là đồng chí kỳ cựu, ngẫu nhiên gặp phải một hai lần sai lần cũng có thể tha thứ!
Trưởng ban chỉ huy Quân sự Quách Lượng giơ tay lên tiếng.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng không ổn, dựa theo lời Ngô Anh Kiệt, Quách Lượng là phái trung gian mới đúng, hôm nay sao cũng hướng về phía Lưu Thế Hiên? Hiển nhiên là Lưu Thế Hiên đã có chuẩn bị, muốn cho Lý Đinh Sơn một uy hiếp phủ đầu.
Lý Đinh Sơn cũng nhận ra sự tình ác liệt, tuy nhiên ông ta vẫn không buông tha Hoàng Bằng Phi đơn giản như vậy:
- Đã là đồng chí kỳ cựu hẳn là càng phải có nguyên tắc Đảng tính, hẳn là càng phải rõ trình tự là như thế nào, sự tình là làm như thế nào. Đúng không?
- Bí thư Lý là người thành phố tới, tính nguyên tắc mạnh mẽ một chút cũng có thể lý giải. Tuy nhiên tình huống của huyện Bá đặc thù, bình thường mọi người đều tùy ý một chút. Có đôi khi loại tùy ý này đưa vào trong công tác cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, cũng coi như là sự đặc sắc của huyện Bá nhỉ? Bí thư Lý cũng không cần phải cầu toàn quá, tôi xin thay mặt trưởng ban Hoàng xin lỗi Bí thư Lý.
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi. Lời nói vừa rồi không ngờ là của Trịnh Khiêm!
Trịnh Khiêm là Phó bí thư chủ quản Đảng và quần chúng, xếp hạng thứ ba, chỉ sau Lý Đinh Sơn và Thạch Bảo Lũy. Tiếng nói của y trên hội nghị thường vụ cũng rất có trọng lượng, vừa mở miệng đã đẩy Lý Đinh Sơn về phía đối mặt với toàn bộ hội nghị thường vụ. Cách thức rất đanh đá chua ngoa, cũng rất sắc bén.
Lý Đinh Sơn không ngờ đột nhiên Trịnh Khiêm làm khó dễ, bị đánh một đòn trở tay không kịp.
Trong lòng Lý Đinh Sơn hơi tức giận, tuy nhiên đối mặt với tình thế không khống chế được hội nghị thường vụ, cho dù có lửa giận tới mức nào cũng không thể nổi cáu tại chỗ. Nếu không ngược lại khiến ông ta có vẻ như đang nhớn nhác, rơi xuống yếu thế, cũng lọt vào âm mưu của Lưu Thế Hiên.
Lý Đinh Sơn cố nén lửa giận, ánh mắt như vô tình liếc Ngô Anh Kiệt một cái, hy vọng Ngô Anh Kiệt có thể nhảy ra phản bác đối phương vài câu, cũng tốt cho mình một bậc thang. Không ngờ Ngô Anh Kiệt cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy ám chỉ của ông ta. Lý Đinh Sơn thầm mắng một câu "cỏ đầu tường", đến thời điểm mấu chốt thì không đáng tin cậy. Vừa mới thấy đối phương khí thế dào dạt liền lùi bước, không thể trọng dụng.
Trịnh Khiêm chủ động thay Hoàng Bằng Phi ra mặt, thậm chí còn xin lỗi thay. Lý Đinh Sơn cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cầm lấy chén trà, mượn việc uống nước để âm thầm đánh giá mỗi người ở đây. Lúc này mới phát hiện ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn thẳng, đều như thể một bức tượng, không hề có chút giao lưu hoặc ám chỉ nào. Đều là mấy lão quan già thành tinh! Lý Đinh Sơn biết sự tình hôm nay xem như cho mình một bài học. Việc phân chia phái trung gian hay phái bản địa là không thể tin được. Giữa người và người chỉ tồn tại lợi ích, không có phân chia phe phái tuyệt đối.
- Nếu Phó bí thư Trịnh cũng đã nói như vậy, tôi cũng không thể nhỏ nhen tức giận được. Được rồi, Trưởng ban Hoàng về sau phải chú ý làm việc một chút. Tiếp theo liền thảo luận đề tài hôm nay.
Lý Đinh Sơn đành phải thuận theo thời thế, nương lời Trịnh Khiêm, đè nén sự khó chịu trong lòng. Ông ta lại nhìn Hạ Tưởng, thấy hắn vẫn vẻ mặt thản nhiên, dường như không có gì là không vui, rốt cuộc không nghĩ ra được là hắn giỏi đóng kịch hay là thực sự không coi chuyện vừa rồi ra gì.
Đương nhiên Hạ Tưởng không phải thờ ơ mà là trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ. Lưu Thế Hiên lên giọng đối phó với Lý Đinh Sơn rốt cục là vì Cổn Long Câu hay vì muốn chứng minh cho Lý Đinh Sơn biết, huyện Bá hoàn toàn là do y định đoạt, Lý Đinh Sơn đừng nghĩ động vào y dù chỉ một ngón tay? Mặc kệ như thế nào, cục diện hôm nay cũng khiến hắn ý thức được rằng chỉ đơn thuần dựa vào việc kéo đầu tư đến là có thể phân hóa Thạch Bảo Lũy, từ đó nắm hội nghị thường vụ trong tay, hành động đã bị chậm. Chỉ sợ trước khi đạt thành đồng minh với Thạch Bảo Lũy, Lưu Thế Hiên đã mượn cơ hội kéo toàn bộ các thường vụ trung lập sang phe của y. Đến lúc đó, cho dù Lý Đinh Sơn và Thạch Bảo Lũy liên kết cũng không có cách nào làm gì được Lưu Thế Hiên.
Xem ra cần thiết phải đồng thời triển khai thủ đoạn khác, thay đổi chiến thuật lấy lùi làm tiến, khi thích hợp phải trực tiếp xung đột với Lý Đinh Sơn, cũng cho y biết quyền uy Bí thư huyện ủy của Lý Đinh Sơn là không dễ dây vào.
Đề xuất thay đổi nhân sự mà Hoàng Bằng Phi đưa ra thảo luận trên hội nghị thường vụ hôm nay đều là một ít phòng ban trong huyện, thậm chí gần như không có ai là cấp phó phòng. Chân chính đề cập tới cấp phó phòng chỉ có hai người: Một là phó trưởng phòng văn hóa Ngưu Hồng Muội, người kia là phó trưởng phòng tài chính Mạnh Vân.
Bởi vì nguyên nhân thân thể nên Ngưu Hồng Muội đề xuất với lãnh đạo phòng cho nghỉ bệnh. Qua phê chuẩn của lãnh đạo phòng, trong thời gian làm phó trưởng phòng, đồng chí Ngưu Hồng Muội là một đồng chí tốt, làm tròn chức trách, hiện tại chưa tới tuổi đã xin về hưu trước, phong cách cao thượng, đặc biệt đề xuất với ban tổ chức cán bộ cho đồng chí Ngưu Hồng Muội đãi ngộ cấp trưởng phòng.
Phó trưởng phòng thường trực của phòng Tài chính là Trương Chí Cường tới tuổi nghỉ hưu, phó trưởng phòng Mạnh Vân năng lực tốt, trình độ nghiệp vụ cao, sau khi chi bộ Đảng phòng Tài chính nghiên cứu quyết định đề xuất lên làm phó trưởng phòng thường trực, báo cáo ban Tổ chức cán bộ phê chuẩn.
Hạ Tưởng sửng sốt, Lưu Thế Hiên thật là giỏi thủ đoạn, không biết làm thế nào mà thuyết phục được Ngưu Hồng Muội xin nghỉ công tác, không ngờ đồng ý lấy lý do bị bệnh xin nghỉ, đổi lấy đãi ngộ cấp trưởng phòng dường như là không hề thiệt. Kỳ thật với tuổi hiện tại của cô ta vẫn là nhượng bộ không nhỏ. Lưu Thế Hiên quả nhiên là không đơn giản, ý tứ rất rõ ràng: Lần trước không phải Bí thư Lý nói một số cán bộ phòng Văn hóa có tố chất không cao sao? Được, vậy làm ra hành động cho ông xem, chủ động rút lui, ông còn nói gì nữa? Hơn nữa từ chuyện này có thể thấy được Lưu Thế Hiên lòng lang dạ sói. Lần trước Lý Đinh Sơn không phải muốn lấy Ngưu Hồng Muội ra uy hiếp y sao? Được, hiện tại Ngưu Hồng Muội chủ động lui ra chính là nói cho Lý Đinh Sơn rằng, tôi vẫn không sao cả, vẫn có thể trở mình!
Chuyện Ngưu Hồng Muội chỉ là hư chiêu. Trong lòng Hạ Tưởng biết rất rõ, đề xuất Mạnh Vân làm phó trưởng phòng thường trực phòng Tài chính mới là chính. Hiển nhiên Lưu Thế Hiên muốn nắm giữ quyền lực, nắm lấy phòng Tài chính trong tay.
- Ý kiến bước đầu của Ban Tổ chức cán bộ là phê chuẩn, mời Bí thư Lý và các thường vụ phát biểu ý kiến!
Hoàng Bằng Phi nói xong, chột dạ liếc Lý Đinh Sơn một cái rồi ngậm miệng lại ngay không nói gì nữa, nghĩ thầm rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành. Vấn đề còn lại là xem Lưu Thế Hiên thế nào.
Lý Đinh Sơn càng nghe càng bốc lửa. Giỏi cho một tay tiền trảm hậu tấu. Thay đổi nhân sự lớn như vậy, mình là Bí thư lại tuyệt đối không biết. Lưu Thế Hiên chơi trò lườm rau gắp thịt, muốn mượn cơ hội đề bạt người của mình lên nắm giữ phòng Tài chính, thật sự là tính toán sâu xa. Sau khi nghe xong, ngược lại lửa giận trong lòng Lý Đinh Sơn dần dần giảm xuống, thấy Hoàng Bằng Phi dáng vẻ khẩn trương, nghĩ thầm rằng Lưu Thế Hiên quá mạnh mẽ, đường đường Trưởng ban Tổ chức cán bộ vậy mà không ngờ bị uy thế của y dọa thành thế này.
Già néo đứt dây. Lưu Thế Hiên nói một không hai có thể tạm thời nói được phái trung gian giúp y nhưng không nhất định có thể kết thành đồng minh không gì phá nổi. Lý Đinh Sơn chậm rãi ổn định lại tâm lý, tuy rằng lửa giận không phải lập tức là có thể bình ổn được nhưng cũng không đến mức mất đi lý trí vận dụng một phiếu quyền phủ quyết của Bí thư. Quả thật Bí thư có quyền cưỡng ép phủ quyết trong vấn đề mấu chốt, nhưng cứ như vậy sẽ khiến cho người ta có ấn tượng khinh thường, chẳng những sẽ khiến ông ta đối lập với các thường vụ, cũng sẽ khiến trên thành phố rất bất mãn. Nếu thật sự khiến tất cả thường vụ hoài nghi, vậy vị trí Bí thư của ông ta cũng chấm dứt.
Lý Đinh Sơn không nói gì, cúi đầu lật xem tài liệu do Hoàng Bằng Phi cấp, nhìn đại khái vài phút liền gật đầu:
- Trên cơ bản không có vấn đề gì. Trưởng ban Hoàng làm việc rất cẩn thận, đáng khen.
Lưu Thế Hiên vốn tưởng rằng cho dù Lý Đinh Sơn không nổi trận lôi đình cũng sẽ tỏ thái độ cực kỳ tức giận, dưới cơn thịnh nộ vận dụng quyền phủ quyết của Bí thư, lại thêm y thêm mắm thêm muối đảo loạn cục diện, khẳng định sẽ khiến tất cả thường vụ có ấn tượng rằng Lý Đinh Sơn là một kẻ hống hách, độc đoán. Nhưng không ngờ Lý Đinh Sơn chẳng những không nổi giận mà nghe giọng điệu của ông ta, dường như còn có thể gật đầu đồng ý với đề xuất. Lưu Thế Hiên không khỏi âm thầm sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được rốt cục Lý Đinh Sơn có dụng ý gì.
- Tuy nhiên tôi còn có một vấn đề nho nhỏ không rõ, muốn hỏi trưởng ban Hoàng một chút.
Lý Đinh Sơn nhìn về phía Hoàng Bằng Phi, ánh mắt bình thản, trong giọng nói có ẩn chứa ý tứ hàm súc.
Hoàng Bằng Phi không tự chủ được trở nên khẩn trương:
- Mời Bí thư Lý nói!
- Trong này nói, Tiết Á Kiệt sau khi điều tới huyện Bá thì chỉ làm một nhân viên bình thường ở phòng Công thương. Đây là một sự lãng phí nhân tài nghiêm trọng. Khi còn đi học, cậu ta đã là cán bộ trong sinh viên, giờ tới huyện Bá, ít nhất cũng phải trọng dụng mới đúng. Đúng không nào?
Lý Đinh Sơn rút từ trong tập tài liệu ra một bản sơ yếu lý lịch, nhẹ nhàng lật xem, mỉm cười nói.
Tiết Á Kiệt là cháu trai của Hoàng Bằng Phi, là con bà chị của y, vốn công tác ở phòng Công thương của xã, sau đó dưới sự thao tác của y liền điều tới phòng Công thương huyện. Vốn Tiết Á Kiệt còn không tới phó phòng, điều động dưới cấp phó phòng còn chưa đủ tư cách mang lên đệ trình trên hội nghị thường vụ, tuy nhiên vì muốn làm loạn nên Lưu Thế Hiên cứ để Hoàng Bằng Phi nộp cả đề xuất điều động nhân viên thường lên, chính là vì muốn Lý Đinh Sơn tâm phiền ý loạn, phải nổi giận.
Hoàng Bằng Phi không ngờ Lý Đinh Sơn liếc mắt một cái liền nhìn trúng sơ yếu lý lịch của Tiết Á Kiệt. Chẳng lẽ ông ta đã biết quan hệ giữa mình và Tiết Á Kiệt? Không thể nào. Lý Đinh Sơn không phải người địa phương, trong thường vụ cũng chỉ có vài người biết mối quan hệ này, ngoài ra không ai biết Tiết Á Kiệt là ai. Hơn nữa, mấy thường vụ cũng không nhàn rỗi không có việc gì mà đi báo cáo với Lý Đinh Sơn ai là thân thích của ai chứ!
Trong lòng bất ổn, Hoàng Bằng Phi không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Lưu Thế Hiên thấy thế thầm mắng Hoàng Bằng Phi không có tiền đồ, không ngờ bị Lý Đinh Sơn dọa thành như vậy, liền tiếp lời:
- Bí thư Lý luôn coi trọng cán bộ sinh viên. Tôi cũng thường nghe trưởng phòng Mã của phòng Công thương nói tới Tiết Á Kiệt, nói đó là một chàng trai tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là mầm tốt. Tôi đề nghị ban Tổ chức cán bộ trọng điểm khảo sát Tiết Á Kiệt, Trương Tín Dĩnh và Hạ Tưởng là ba cán bộ sinh viên trẻ tuổi để đề bạt lên phó phòng.
Lưu Thế Hiên đương nhiên là không thật tâm muốn đề bạt Hạ Tưởng mà là muốn mượn cơ hội này đề bạt Trương Tín Dĩnh, lại gia tăng thêm một Tiết Á Kiệt, tương đương y một lần bán mặt mũi cho cả hai người là Trương Thục Anh và Hoàng Bằng Phi. Điều này cũng thật sự là do Trương Thục Anh gây áp lực với y quá lớn, y cũng rất đau đầu, đang muốn tìm cơ hội thích hợp, vừa lúc này Lý Đinh Sơn cho y một cơ hội tuyệt hảo.
Vừa rồi trong vấn đề nhân sự đã đánh cho Lý Đinh Sơn một đòn trở tay không kịp, mất gần hết mặt mũi, hiện tại lại buộc chặt Tiết Á Kiệt vào, nếu đề bạt Hạ Tưởng cũng được, nhưng lại dính thêm Trương Tín Dĩnh cùng đề bạt lên, tương đương cho Lý Đinh Sơn một bậc thang, đồng thời cũng mãnh liệt ám chỉ, ở huyện Bá, mặc kệ là bên Ủy ban nhân dân hay trong huyện ủy, Lưu Thế Hiên này đều có quyền uy rất lớn không thể nghi ngờ. Cũng chỉ có y gật đầu trước, đề nghị mới có thể được thông qua ở hội nghị thường vụ.
Đương nhiên, một tầng hàm nghĩa khác là, nếu Lý Đinh Sơn cưỡng ép áp chế đề nghị hôm nay, như vậy Hạ Tưởng sẽ không thể được đề bạt. Tính ra nếu Lý Đinh Sơn muốn đề bạt Hạ Tưởng sẽ phải chắp tay cúng ra vị trí phó trưởng phòng thường trực phòng Tài chính, lại còn phải đồng thời đề bạt Trương Tín Dĩnh và Tiết Á Kiệt, xem như thiệt hại không nhỏ.
Ngô Anh Kiệt không ngờ Lưu Thế Hiên dám công khai khiêu chiến quyền uy của Lý Đinh Sơn ngay trong hội nghị thường vụ, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ như vậy, khiến Lý Đinh Sơn không có đủ sức chống đỡ. Y lại không kìm nổi khẩn cấp tính toán xem liệu có nên một lần nữa dựa vào phía Thạch Bảo Lũy hay không. Ban đầu nghĩ rằng sau khi Lý Đinh Sơn tới huyện Bá, ít nhất cũng sẽ xử lý Lưu Thế Hiên chu toàn một chút, không ngờ ngay lần đầu tiên so chiêu đã bị đánh cho hoa rơi nước chảy, khiến y vô cùng thất vọng.
Đỗ Song Lâm bắt đầu như đang ngồi thiền, bộ dạng như không hề nghe thấy gì cả. Ngay cả khi Lý Đinh Sơn bị mấy người vây công, y cũng không tỏ vẻ gì. Chờ đến khi Lưu Thế Hiên nói muốn đề bạt Trương Tín Dĩnh, lông mày y đột nhiên nhướn lên một chút, lơ đãng nhìn về phía Hạ Tưởng, lại phát hiện Hạ Tưởng đang vùi đầu vào sổ tay chăm chú ghi chép, không hề có phản ứng gì, chỉ có điều cây bút trên tay như thể đang gật đầu, liên tiếp chấm ba nhát lên giấy.
- Tôi cũng đồng ý đề nghị của Phó Chủ tịch huyện Lưu. Tôi không quá hiểu biết về đồng chí Tiết Á Kiệt, tuy nhiên Trương Tín Dĩnh và Hạ Tưởng đều là hai đồng chí trẻ tuổi rất tốt, đầy hứa hẹn, phù hợp điều kiện đề bạt làm phó phòng.
Đỗ Song Lâm ngầm hiểu, giơ tay lên tiếng.
- Bởi vì quan hệ công tác nên tôi có tiếp xúc vài lần với đồng chí Tiết Á Kiệt, cảm giác đó là một chàng trai trẻ rất kiên định. Tôi cũng đồng ý đề nghị của Phó Chủ tịch huyện Lưu.
Trịnh Khiêm cũng biểu lộ thái độ.
Kế tiếp Trưởng ban chỉ huy Quân sự Quách Lượng, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Dương Xí và Phó chủ tịch huyện Triệu Kiến Tô đều tỏ thái độ ủng hộ, Hoàng Bằng Phi cũng giơ tay nói đồng ý. Trong mười một thường vụ thì đã có bảy người thông qua, còn lại bốn người, Lý Đinh Sơn, Thạch Bảo Lũy cùng với Bí thư Đảng ủy Công an Vương Toàn Hữu, Chánh văn phòng Huyện ủy Ngô Anh Kiệt, mặc kệ có phản đối hay không, chuyện này đã trở thành kết cục đã định.
Ngô Anh Kiệt do dự một chút, cũng giơ tay nói:
- Tôi cũng đồng ý.
Sau đó y cúi đầu, không hề ngẩng đầu, dường như trên bàn có cái gì bảo bối vậy.
Khiến ai cũng thật không ngờ chính là, Thạch Bảo Lũy cười cười, gập tài liệu trong tay lại, ném tới trên bàn:
- Tôi không phát biểu ý kiến!
Chủ tịch huyện Thạch vốn luôn thích hướng theo chủ lưu giờ lại bỏ quyền ngoài dự đoán của mọi người.
Bỏ quyền tuy rằng là biểu hiện bất đắc dĩ, nhưng ít ra cũng biểu lộ một loại thái độ, không phải phụ họa theo đuôi, khiến Lưu Thế Hiên hơi giật mình. Tuy nhiên y đang đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, cũng không suy nghĩ sâu xa về thái độ của Thạch Bảo Lũy, chỉ là y không thích thú lắm việc Hạ Tưởng được đề bạt lên.
Text được lấy tại http://truyenfull.xyzVương Toàn Hữu khẽ mỉm cười, ngả người về phía sau một cách thoải mái, tùy ý nói:
- Nếu đã thông qua, tôi lại không biết gì về cả ba đồng chí, vậy sẽ không phát biểu ý kiến.
Thái độ của hai người không ảnh hưởng được đại cục, cuối cùng chỉ còn lại Lý Đinh Sơn cũng tỏ thái độ:
- Đề nghị này xem như thông qua, sự tình cụ thể sẽ giao cho trưởng ban Hoàng làm. Tiếp theo thảo luận vấn đề hai phó trưởng phòng Ngưu Hồng Muội và Mạnh Vân.
Bởi vì Lưu Thế Hiên đột nhiên đề nghị, vấn đề chính ngược lại không khiến mọi người chú ý. Tâm tư của mọi người đều đặt lên ba cán bộ phó phòng trẻ tuổi vừa mới được thông qua. Việc của Ngưu Hồng Muội và Mạnh Vân chỉ trong vài phút liền được thông qua, dường như mọi người không chút suy nghĩ liền giơ tay đồng ý, cũng không biết có phải là bị thủ đoạn của Lưu Thế Hiên làm chấn động nên không ai phí tâm tư ngăn trở hay không?
Điểm duy nhất khiến Hoàng Bằng Phi thấp thỏm bất an chính là, rốt cục Lý Đinh Sơn có biết quan hệ thân thích giữa mình và Tiết Á Kiệt hay không? Tuy nhiên Lý Đinh Sơn không hề nói gì đã đồng ý đề bạt Tiết Á Kiệt, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn khiến y vô cùng mừng rỡ. Y nghĩ thầm sau khi trở về nên báo công với chị gái như thế nào, lại nghĩ đến Lưu Thế Hiên nảy lòng tham khiến mình lâm thời chiếm tiện nghi lớn, quả thật càng bội phục sát đất đối với Lưu Thế Hiên.