Quan Thần

Chương 152: Nhà Hạ Tưởng



Sáng hôm sau hắn gõ cửa phòng Liên Nhược Hạm. Cửa vừa mở ra, Hạ Tưởng có chút chấn động. Liên Nhược Hạm mặc chiếc váy rất hợp người, tôn lên eo nhỏ, mông to, đôi tất chân đúng là rất hấp dẫn.

Hạ Tưởng ngây ngô dụi mắt nhìn thật kỹ. Liên Nhược Hạm đúng là cô gái thay đổi quá lớn. Cô mặc mặc cái gì thì đúng là tạo hình ảnh khác. Cô đứng trước mặt như vậy thì người không biết thì kiểu gì cũng cho rằng cô ít nhất là trợ lý Tổng giám đốc của một công ty cao cấp.

Hai người xuống lầu lấy xe, Hạ Tưởng lái xe đến khu nhà Ủy ban Xây dựng đón Tào Thù Lê. Tào Thù Lê hôm nay mặc chiếc váy màu lam trẻ trung, cô và Liên Nhược Hạm đúng là tôn nhau lên. Tào Thù Lê có chút ngạc nhiên nhìn Liên Nhược Hạm một lúc rồi nói:

- Liên tỷ, chiếc váy này đúng là thích hợp với chị. Giống như chị mặc đồ gì cũng hợp.

Ba người đi ăn sáng, Tào Thù Lê nói không ngừng, hưng phấn như con chim nhỏ. Hạ Tưởng một lát là hiểu hôm qua hai người này cả chiều đi siêu thị và mua mấy bộ quần áo. Hắn cúi đầu nhìn chiếc quần và áo của mình, hình như là đồ từ năm trước. Năm nay có vẻ hắn chưa mua bộ nào. Đúng, trước khi đến Huyện Bá thì Tiếu Giai đã mua mấy bộ cho hắn, nhưng hắn đều để lại ở Huyện Bá.

Ăn xong lái xe lên đường. Hạ Tưởng ngồi đằng trước lái xe, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm ngồi đằng sau không ngừng cười nói. Hạ Tưởng cũng không buồn nghe các cô nói gì. Giữa phụ nữ luôn có không ít đề tài nói chuyện. Hắn không có hứng thú mà chăm chú lái xe.

Đi ngang qua một khu phục vụ, hắn ngừng xe ưỡn ưỡn lưng thì mới nhớ đến Mễ Huyên nên hỏi Tào Thù Lê. Thì ra Mễ Huyên hôm nay cùng Phùng Húc Quang trao đổi việc hợp tác. Hạ Tưởng nghe xong mà có chút buồn bực. Ngày hôm qua hình như không nghe Mễ Huyên nói hôm nay sẽ đến gặp bàn chuyện với Phùng Húc Quang mà. Hạ Tưởng cười nói:

- Chỉ mong mọi người bàn bạc vui vẻ và có kết quả.

Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đứng sau lưng Hạ Tưởng nhỏ giọng nói gì đó. Đột nhiên hai người cười cười, Hạ Tưởng quay đầu lại nói:

- Có ý đồ xấu gì thế, thành thật khai báo.

Tào Thù Lê chắp tay sau lưng rồi nhìn Hạ Tưởng từ trên xuống dưới. Điều này làm Hạ Tưởng ngứa ngứa trong lòng, hắn sờ mặt rồi gãi đầu: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Trên mặt anh có gì à?

- Không phải.

Tào Thù Lê không nhịn được đỏ mặt nói:

- Sao anh không đi Wc?

Hạ Tưởng có chút xấu hổ nói:

- Không muốn đi, nếu cứ ép đi thì cũng có thể. Sao, nhất định có gì không đúng rồi.

Tào Thù Lê đưa một túi ra đằng trước rồi nói:

- Mua cho anh bộ quần áo, anh có nên vào Wc thay không?

Hạ Tưởng ngẩn ra:

- Em muốn hại anh à, thay quần áo ở khu Wc chỗ này sao? Em nghĩ như thế nào mà lại mua quần áo cho anh, không hợp thì sao?

- Nhất định là hợp. Em và Liên tỷ đã bàn cuối cùng do Liên tỷ quyết định mua cho anh, đừng nói nhiều nữa, đi thử đi nếu không người ta không thèm để ý tới anh.

Tào Thù Lê không biết vì sao lại đỏ mặt nhét túi vào tay Hạ Tưởng, sau đó chạy đi.

Hạ Tưởng cúi đầu nhìn túi thì thấy bộ quần áo, còn cả quần, còn có cả quần lót. Hắn thế mới hiểu vì sao Tào Thù Lê lại đỏ mặt. trong lòng hắn nóng lên nhìn cô bé xấu hổ. Hạ Tưởng nói với theo:

- Cảm ơn em. Cô bé Lê, em suy nghĩ rất chu đáo.

Tào Thù Lê càng đỏ mặt hơn, vội vàng bảo hắn đi:

- Đó là quà tặng, không phải cố ý mua cho anh. Anh đừng nghĩ linh tinh.

Chiếc quần lót có cần phải nghĩ lung tung không? Hạ Tưởng không trêu cô nữa mà gật đầu cầm túi muốn vào Wc. Không ngờ Liên Nhược Hạm đã đi tới đưa cho hắn một chiếc túi:

- Giày của anh cũ rồi, tôi mua cho anh đôi mới. Tôi cảnh cáo anh đừng nghĩ nhiều. Lần trước anh cứu mọi người bao gồm cả tôi, tôi coi như báo ơn cứu mạng của anh.

Sao không phải lấy thân báo đáp nhỉ? Lấy một đôi giày đã báo được ơn cứu mạng sao? Hạ Tưởng có chút bất đắc dĩ.

Hạ Tưởng thấy cô nói cứng nhắc như vậy thì không khách khí cầm lấy:

- Làm ơn không cần báo đáp, chẳng qua thấy cô có lòng thành như vậy thì cảm ơn.

Hạ Tưởng từ Wc đi ra trông sáng rực hẳn lên, Tào Thù Lê không ngừng khen:

- Mặc dù nhìn qua không trắng mấy nhưng đổi bộ quần áo cũng dễ nhìn hơn. như vậy mới được, cuối cùng không ai ngại lái xe của chúng ta ăn mặc không ra gì.

Hạ Tưởng mặc đồ mới nên càng thêm đẹp trai, lịch sự, điều này làm mấy cô gái đi ngang qua phải nhìn vài lần. Hắn nhìn Tào Thù Lê, lại nhìn Liên Nhược Hạm thì thấy hai cô đều vui vẻ. Hạ Tưởng thầm nghĩ hai cô quả nhiên là từ bé đến lớn không lo cơm ăn, áo mặc. Quần áo, giày mua cho hắn đều là hàng hiệu, hơn nữa còn là loại mặt hàng đắt tiền nhất Thành phố Yến. Bộ đồ này ít nhất bằng hai năm tiền lương của hắn.

Tào Thù Lê nhìn áo và quần, Liên Nhược Hạm lại nhìn giầy. Hai người nhìn tới với sự hài lòng vì ánh mắt của mình.

Một lần nữa lên đường, Tào Thù Lê ngồi vào ghế tay lái phụ và nói với Hạ Tưởng:

- Liên tỷ muốn nghỉ một chút. Em lên đây nói chuyện với anh, nếu không khi anh lái xe mà buồn ngủ thì thảm rồi, sẽ không hoàn thành nhiệm vụ.

Hạ Tưởng đoán được chút suy nghĩ của cô nên nói:

- Có phải là muốn ngồi gần anh, để nhìn vẻ đẹp trai của anh ở cự ly gần không?

Tào Thù Lê nhắm mắt lại nói:

- Em ngủ rồi, anh nói gì em cũng không nghe thấy.

Ánh nắng chiếu vào xe Land Rover, nghênh đón bọn họ tiến vào thành phố Đan Thành.

Hạ Thiên Thành năm nay 50 tuổi. Ông có hai con, con lớn là Hạ Tưởng, con thứ hai là Hạ An. Hạ Thiên Thành là một người có tư tưởng truyền thống, là công nhân chăm chỉ của Công ty xây dựng số 1 thành phố Đan Thành. Ông làm thủ kho, ông cùng vợ là Trương Lan cùng nhau nỗ lực duy trì cuộc sống gia đình.

Khi Hạ Tưởng thi vào đại học và tốt nghiệp rồi muốn ở lại Thành phố Yến, mới đầu ông không đồng ý, muốn Hạ Tưởng về bên cạnh mình. Ít nhất ông cũng công tác ở thành phố Đan Thành nhiều năm, lãnh đạo các công ty lớn nhỏ ở thành phố cũng nể mặt nên bố trí một công việc cũng không có gì là khó. Nhưng Hạ Tưởng muốn ở lại Thành phố Yến, nói là phấn đấu. Thực ra Hạ Thiên Thành hiểu đây là Hạ Tưởng muốn ở bên Dương Bối.

Hạ Thiên Thành cũng không thích Dương Bối, ông cảm thấy cô không rộng lượng, hơi nhỏ nhen. Mặc dù Dương Bối khá xinh nhưng lại làm người ta có chút bực bội. Có lần ông lên Thành phố Yến thăm Hạ Tưởng, vừa lúc ông gặp Hạ Tưởng và Dương Bối ở bên nhau. Mặc dù Dương Bối ngọt ngào gọi ông là "Hạ thúc thúc" nhưng ông chỉ gật đầu không nói gì.

Sau đó ông cũng nói cho Hạ Tưởng là ông hy vọng Hạ Tưởng có thể tìm một bạn gái rộng rãi, dù xinh đẹp hay không là vế sau, quan trọng nhất chính là cách xử sự tự nhiên. Hạ Tưởng ngoài miệng tuy vâng nhưng không để ý. Hạ Thiên Thành biết Hạ Tưởng cũng không để ở trong lòng. Ông biết Hạ Tưởng, con lớn của ông khi đã quyết định thì sẽ không dễ thay đổi ý định. Một khi hắn đã quyết định thì có khuyên nữa cũng vô ích. Không giống Hạ An rất dễ bảo, nghe lời ông. Khi Hạ An thi đại học, Hạ Thiên Thành không cho Hạ An thi vào đại học Thành phố Yến, mà bảo Hạ An thi vào đại học Đan Thành.

Hạ Tưởng tốt nghiệp và muốn ở lại Thành phố Yến, ông trong lòng không vui nhưng vì không muốn làm chậm tương lai phát triển của Hạ Tưởng nên phải mặt dày tìm em trai của Tào Vĩnh Quốc - Tào Vĩnh Vượng, nhờ người này đến Thành phố Yến nhờ ông anh làm Giám đốc Sở. Cũng may Tào Vĩnh Quốc tuy là Giám đốc Sở nhưng thái độ rất dễ gần, cuối cùng Hạ Tưởng thuận lợi ở lại Thành phố Yến. Nhưng vì Dương Bối lại không có đơn vị nào nhận nên phải về Huyện Bá, điều này làm Hạ Thiên Thành vừa mừng vừa lo.

Mừng là vì Dương Bối về quê thì sẽ không ở bên Hạ Tưởng nữa, lo là Hạ Tưởng một mình ở Thành phố Yến không thân không quen thì khi nào mới có thể mua được nhà? Không mua nổi nhà thì có con gái nhà nào muốn lấy hắn?

Bố mẹ luôn lo cho con. Không lâu sau Hạ Tưởng bị điều từ Công ty Xây dựng số 3 đến công ty của Lý Đinh Sơn. Tuy nói biên chế tốt hơn ở Công ty Xây dựng số 3 nhưng Hạ Thiên Thành lại thấy dựa vào công ty của Lý Đinh Sơn không bằng Công ty Xây dựng số 3. Quả nhiên không lâu sau nghe thấy hiệu quả kinh doanh của công ty này khá kém, không chừng Hạ Tưởng sẽ mất việc. Ông liền mắng Hạ Tưởng một trận. Nói hắn là thằng mù mắt, không yên tâm công tác mà nhảy loạn lên, cuối cùng không biết có thể làm chức vụ gì, bây giờ có thể ăn no, mặc ấm đã may rồi.

Ai ngờ không lâu sau Hạ Tưởng lại đi theo Lý Đinh Sơn đến Huyện Bá, làm thư ký của Lý Đinh Sơn, mà Lý Đinh Sơn cũng thành Bí thư huyện ủy. Huyện Bá ở đâu thì Hạ Thiên Thành không biết, nhưng ông biết Bí thư huyện ủy là chức quan gì. Hơn nữa chức Bí thư huyện ủy là quan rất có tiền đồ. Đám giám đốc mà ông thường thấy ở thành phố Đan Thành còn kém Lý Đinh Sơn hai cấp, vậy Hạ Tưởng là thư ký của Lý Đinh Sơn có phải rất có tương lai không?

Hạ Thiên Thành thực ra cũng không hy vọng xa vời, ông chỉ hy vọng Hạ Tưởng bình yên kiếm không cần nhiều tiền thì ít nhất cũng phải có cuộc sống vừa phải, mua được một căn nhà và cưới vợ ở Thành phố Yến là ông hài lòng rồi. Hạ Thiên Thành xuất thân công nhân nên muốn Hạ Tưởng một bước lên mây là không thực tế. Ông cũng biết bên trên không có ai thì không thể làm quan. Chỉ cần Hạ Tưởng đi theo Lý Đinh Sơn không phải chịu khổ, không vất vả, có thu nhập ổn định, có vợ thì ông đã cười tươi như hoa.

Hôm qua nhận được điện của Hạ Tưởng nói sẽ về thăm nhà, Hạ Thiên Thành vui vẻ cười ha hả, tâm trạng không tốt mấy ngày cũng biến đi. Ông bảo vợ dọn nhà cửa, còn bảo vợ làm bánh mà Hạ Tưởng thích ăn nhất. Bà vợ rất không hài lòng việc ông chỉ có con lớn, không có con bé. Ông cười ha hả nói:

- Thằng út suốt ngày ở bên bà ăn cơm bà nấu, thằng cả được ăn mấy bữa chứ? Bà chẳng phải trách tôi sao mãi không đi mua cà chua sao?

Cùng là con thì Trương Lan sao có thể không thương? Chẳng qua bà cũng có ý kiến việc Hạ Tưởng ở lại Thành phố Yến. Bà cho rằng Hạ Tưởng một mình ở ngoài ăn không ngon, mặc không ấm, lại không chăm sóc tốt được cho mình. Hơn nữa Thành phố Yến có gì tốt chứ, chỉ là lớn hơn thành phố Đan Thành một chút mà thôi, người nhiều hơn mà thôi nhưng không phải đều ăn cơm, mặc áo sao? Hạ Thiên Thành đúng là không buồn giải thích với bà vợ. Ông chỉ nói một câu thường dùng:

- Năm đó nếu không phải tôi ra ngoài xông xáo thì cả nhà bây giờ không phải vẫn ở nông thôn sao?

Khi Hạ Thiên Thành và Trương Lan kết hôn thì vẫn ở nông thôn. Sau khi kết hôn và có Hạ Tưởng, ông mới được nhận vào Công ty xây dựng số 1 Đan Thành, mười mấy năm ông mới có được một căn nhà ở thành phố. Cho nên mỗi lần Trương Lan có ý kiến với Hạ Tưởng, ông liền dùng lời này mà đáp lại. Mỗi lần như vậy Trương Lan đều á khẩu không biết nói gì.

Trời vừa sáng, Hạ Thiên Thành hôm nay dậy sớm một bên dọn dẹp nhà, một bên nhìn quanh. Trương Lan oán trách nói:

- Mới sớm mà đã dậy làm gì? Ông đúng là, từng này tuổi mà còn thiếu kiên nhẫn.

Hạ Thiên Thành cười ha hả nói:

- Thằng cả rất có chính kiến, nhưng cũng làm cho bố mẹ quan tâm nhất. Con nó về một chuyến, tôi tỏ vẻ nóng lòng một chút cũng không được sao?

- Được, ai dám ngăn ông?

Trương Lan cũng bắt đầu bắt tay làm bánh. Bà đeo tạp dề rồi nghĩ đến chuyện của Hạ An nên nói:

- Thằng cả làm thư ký của Bí thư huyện ủy thì về sau cũng là người nhà nước, hàng tháng nhất định được nhận lương. Nhưng việc của thằng út thì sao bây giờ? Con nó tốt nghiệp đại học nhưng ngành Trung văn thì đơn vị tốt không thể xin vào, đúng là làm người ta lo muốn chết.

Hạ An năm nay sau khi tốt nghiệp đại học thì vẫn chưa tìm được việc. Hạ Thiên Thành muốn Hạ An vào Công ty xây dựng số một Đan Thành, cũng tìm giám đốc nói chuyện. giám đốc cũng gật đầu đồng ý nhận Hạ An vào làm nhân viên văn thư văn phòng. Nhưng chưa kịp đến làm thì giám đốc đã bị điều đi. Giám đốc mới tới không nể mặt Hạ Thiên Thành. Ông mặc dù tức giận nhưng cũng không thể làm gì được.

Hạ Thiên Thành trách Trương Lan:

- Hôm nay thằng cả về nhà là việc tốt, đừng nhắc mấy việc làm người ta lo lắng. Chờ con đi rồi nói tiếp. Tôi dù sao cũng làm ở Đan Thành này mười mấy năm, chẳng lẽ không tìm được một công việc cho thằng út sao? Đúng, thằng út sao còn chưa tới, gọi điện cho con đi. Bảo nó mang theo bạn gái nữa để cho thằng cả thấy. Thằng cả là anh nên phải lấy vợ trước, nếu không thằng út phải chờ.

Công ty xây dựng số một Đan Thành có một loạt phòng phúc lợi, cuối cùng thì Hạ Thiên Thành cũng bỏ ra 50 ngàn mua cho Hạ An một căn để dành khi kết hôn. Bạn gái Hạ An – Hứa Ninh là bạn cùng học đại học với y, là người thành phố Đan Thành. Nhà cô cũng có quan hệ nên bố trí cô vào cơ quan nhà nước làm việc. Hạ An mãi không tìm được công việc, tuy Hứa Ninh không nói gì nhưng nhà cô đã có ý kiến muốn cô chia tay với Hạ An.

Hạ Thiên Thành cũng nghe Hạ An nói người nhà Hứa Ninh không hài lòng với y, ông cũng có chút sốt ruột. ông thấy Hứa Ninh là cô gái khá được, không thể vì công việc mà ảnh hưởng tới hôn nhân của hai người. Nếu không phải Hạ Tưởng đột nhiên về, ông hôm nay có lẽ lại đi gặp giám đốc xem có thể đưa thêm chút quà để giám đốc chấp nhận không?

Chẳng qua nếu Hạ Tưởng về, ông chỉ có thể bỏ tạm việc của Hạ An lại.

Trương Lan gọi điện xong liền nói với Hạ Thiên Thành rằng Hạ An đi đón Hứa Ninh rất nhanh sẽ về. Hạ An ở trong một căn phòng khác, cùng trong một khu nên chỉ đi bộ vài phút là tới. Điều này cũng phù hợp với yêu cầu của Trương Lan, nuôi con phòng lúc về già. Anh cả không ở bên, vậy anh hai phải ở bên.

Lát sau Hạ An và Hứa Ninh đã đi vào. Hạ An và Hạ Tưởng cũng có vài phần giống nhau. Hạ An trắng hơn một chút nhưng lại không cao bằng Hạ Tưởng. Hạ An nói chuyện khá nhỏ, vừa nhìn là biết tính cách không cứng rắn. Hứa Ninh có thân hình nhỏ xinh, mặt tròn khi cười như búp bê rất dễ làm người ta thích. Hai người coi như khá chăm chỉ, vừa vào nhà đã giúp Trương Lan. Một bên quét nhà, một người vào trong nhà bếp giúp đỡ.

Hạ Thiên Thành rảnh rỗi không có việc gì liền tính toán nếu đi tàu thì có lẽ tiếng nữa mới về, đi ô tô thì có lẽ rất nhanh sẽ tới.

Ông chắp tay sau lưng đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Vừa nhìn thì thấy một chiếc ô tô từ xa đi đến, loại xe này ông chưa từng thấy, hơn nữa còn có biển Bắc Kinh. Ông thầm nghĩ nhà ai có bà con Bắc Kinh tới thăm nhỉ? Nhìn chiếc xe này là biết chắc không rẻ.

Ông vừa mới nghĩ đến đây thì đã thấy chiếc xe chạy như bay dừng trước kế hoạch nhà số 1, sau đó đi ngang qua mấy nhà không dừng, cuối cùng dừng ở khu nhà của ông. Hạ Thiên Thành có chút buồn bực, ông ở đây nhiều năm mà không nghe nói nhà ai có họ hàng trên Bắc Kinh. Vậy xe kia có phải là đỗ nhầm chỗ không?

Do có ý tốt muốn chỉ đường nên ông đẩy cửa đi ra. Ở tầng một đúng là tiện, không cần xuống lầu là ra ngoài được. Ông đi đến trước mặt xe vừa dừng lại, ông vội vàng gõ gõ cửa xe rồi nói:

- Tìm ai vậy? Tôi cũng khá quen ở khu này, tìm ai hỏi tôi đều biết.

Cửa kính xe không mở xuống, cửa xe lại mở ra, một thanh niên ăn mặc đồ mới tinh đang tươi cười nói:

- Có phải tìm bố không nhỉ?

Hạ Thiên Thành ngẩn ra, ánh mặt trời buổi sáng làm ông chói mắt nhìn không rõ. Ông lui ra sau một bước mới tỉnh táo thấy được người từ xe xuống là con cả của ông. Ông suy nghĩ một chút, Hạ Tưởng sao có xe biển Bắc Kinh, đừng nói không có tiền mua xe, dù có tiền mua xe cũng không thể đăng ký biển số Bắc Kinh, sao lại như vậy?

Không đợi ông suy nghĩ chiếc xe này bao tiền thì cửa sau xe đã được mở ra, hai cô gái xinh như hoa như ngọc đi xuống. Một cô mặc chiếc váy màu lam đẹp như diễn viên trên Tv đã cười tươi như hoa đi đến trước mặt ông và chào:

- Hạ thúc thúc.

Hạ Thiên Thành nở nụ cười, ông muốn nói chuyện cũng không thể nói ra. Ông đang nghi ngờ có phải mình nằm mơ không? Có phải nhớ con lớn quá nên mơ thấy Hạ Tưởng lái xe về, còn có hai cô gái xinh đẹp đi cùng không?

Cô gái phía sau mặc đồ công sở tuy mặt hơi lạnh nhạt nhưng lại như tiên nữ giáng trần. Cô cũng rất lễ phép gọi một tiếng:

- Hạ thúc thúc.

Hạ Thiên Thành gật đầu một cách máy móc, đầu ông đang suy nghĩ miên man, đến tận khi Hạ Tưởng đỡ ông thì ông còn chưa tin mà giẫm giẫm chân mình. Đến khi chân thấy đau thì ông mới tỉnh lại, ông run rẩy nói:

- Anh cả, các cô ấy là ai thế?

Hạ Tưởng cũng không ngờ câu đầu tiên bố mình hỏi lại là Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm. Hắn kéo Tào Thù Lê lại rồi nói:

- Bố, chẳng lẽ bố không nhận ra cô ấy sao?

Hạ Thiên Thành thực ra đã nhận ra Tào Thù Lê là ai. Lần trước khi đến nhà Giám đốc Tào thì Tào Thù Lê đã tạo cho ông ấn tượng rất sâu, muốn quên cũng khó. Chỉ là ông không thể tin nổi được con gái của Giám đốc Sở sao lại cùng Hạ Tưởng từ trên xe đi xuống.

Tào Thù Lê có chút xấu hổ nhưng vẫn nói:

- Hạ thúc thúc, cháu là Tào Thù Lê, lần trước chú đã đến nhà cháu và gặp cháu mà. Có phải là lúc ấy cháu chậm tiếp đón chú, nên bây giờ chú không chào đón cháu vào nhà làm khách không?

Hạ Thiên Thành thấy Hạ Tưởng cầm tay Tào Thù Lê liền hiểu ra, trong lòng ông như được ăn mật vậy. Thằng ranh này đúng là được. Lần trước mình nói với nó có thể tìm con gái của một Trưởng phòng cấp huyện coi như có bản lĩnh, không ngờ nó lại còn tìm con gái của Giám đốc Tào, đúng là có bản lĩnh. Nghĩ như vậy nên ông cười tươi như hoa:

- Thù Lê đến thì chú đương nhiên chào đón rồi. Hạ Tưởng, con cũng đúng là, Thù Lê tới mà sao không nói trước một tiếng để bố còn chuẩn bị. Bố còn nghĩ chỉ mình con về chứ.

Tào Thù Lê liền giới thiệu Liên Nhược Hạm:

- Chị ấy là Liên Nhược Hạm, là bạn thân của cháu, chị ấy cùng cháu và Hạ Tưởng về đây. Chị ấy có xe nên bọn cháu được đi cùng.

Hạ Thiên Thành liền vội vàng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, Liên Nhược Hạm cũng liền cười cười nói không cần.

Tiếng người đi vào nhà làm Trương Lan đang ở đối diện phòng khách nghe thấy tiếng mở cửa liền ra xem. Bà thấy ở ngoài phòng khách có Hạ Tưởng, Hạ Thiên Thành lại ngây ngô đứng bên cười cười. Bà đang định mắng Hạ Thiên Thành sao lại đứng nói chuyện thì lại thấy hai cô gái xinh đẹp đứng đó nên có chút kinh ngạc không biết nói gì.

Trước kia bà thường nghe người ta nói đến tiên nữ nhưng có biết tiên nữ trông như thế nào đâu. Hai người trước mặt có phải là tiên nữ không? Hai tay Trương Lan dính đầu bột, bà đứng ở cửa phòng bếp nhìn ra mà trong lòng lại không ngừng có một câu con gái nhà ai mà lại xinh như vậy? Có một cô bé làm con dâu mình thì quá may mắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.