Quan Thần

Chương 157: Đổ dầu vào lửa, chân tướng sự việc



Cổ Hợp nói một hơi nên muốn uống nước. Nhưng thấy Hạ Tưởng trừng mắt nhìn nên y biết bây giờ không phải thời điểm uống nước nên nói tiếp:

- Sau khi cởi trói, một cô thì ngồi trên giường mà khóc, một cô lại vào trong bếp lấy dao làm bếp muốn chém Lưu Hà. Tôi giơ tay ngăn lại nhưng kết quả tay Lưu Hà vẫn bị chém, rất trùng hợp là trúng gân cổ tay, có lẽ tay phải đã bị phế. Cô gái muốn chém phát thứ hai, may là tôi nhanh tay nhanh mắt cản. Nếu không nhát thứ hai mà chém vào động mạch chủ thì đúng là vài phút là chết người.

Cổ Hợp chớp chớp mắt là Hạ Tưởng hiểu được ý đối phương. Hạ Tưởng thầm nghĩ tên này xem ra cũng rất xấu xa. Nhát dao đầu tiên y đây là cố ý không ngăn cản khiến Lưu Hà chịu đau, chẳng qua cũng không thể gây chết người nên mới đỡ nhát dao thứ hai.

Không cần phải nói người ngồi trên giường khóc là Dương Bối, cầm dao chém Lưu Hà là Trương Tín Dĩnh.

Chuyện sau đó đơn giản hơn nhiều. Cổ Hợp đầu tiên gọi cho Lý Đinh Sơn, sau đó mới báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới, Vương Quan Thanh liền vào hiện trường. Với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của y còn định dùng chút thủ đoạn thì đột nhiên Lý Đinh Sơn từ trên trời nhảy xuống, trực tiếp tham gia vào vụ án. Điều này khiến ý đồ chuyện lớn hóa nhỏ của Vương Quan Thanh không thể thực hiện được. Bây giờ Lý Đinh Sơn đang ngồi trong Công an huyện để đề phòng Vương Quan Thanh đổi trắng thay đen, hoặc mua chuộc người bị hại.

Hạ Tưởng cũng không kịp suy nghĩ xem tại sao cả Dương Bối và Trương Tín Dĩnh đều bị Lưu Hà trói, thiếu chút nữa còn bị Lưu Hà hiếp? Hắn đúng là không có ấn tượng tốt đối với Dương Bối và Trương Tín Dĩnh, nhưng đối với việc các cô chút nữa bị Lưu Hà xâm hại lại khá quan tâm. Hắn quan tâm đến tâm trạng và sức khỏe của các cô nên quyết định muốn tới Công an huyện xem một chút. Hắn hỏi Cổ Hợp:

- Còn ai biết chuyện này nữa?

Cổ Hợp lắc đầu nói:

- Tôi không rõ, Bí thư Lý có vẻ cũng không nói gì. Chẳng qua khi tôi rời đi thì ngoài Bí thư Lý và người cơ quan công an thì không có ai khác.

Hôm nay là chủ nhật, các thường vụ đều không đi làm. Lý Đinh Sơn không thể làm gì khác là bảo Cổ Hợp về nói cho Hạ Tưởng biết, nhất định là Lý Đinh Sơn có ý nghĩ gì đó. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nở nụ cười. Nếu lửa đã cháy thì sao không thêm dầu, củi vào, thử xem ngọn lửa này có thể đốt cháy hết cỏ dại Huyện Bá không?

Đầu tiên Hạ Tưởng gọi cho Vương Toàn Hữu – Bí thư đảng ủy Công an huyện. Vương Toàn Hữu tham gia việc này là rất có lý do. Vương Toàn Hữu có lẽ còn đang ngủ, nghe thấy Lưu Hà xảy ra chuyện liền tỉnh lại ngay.

- Được, tôi lập tức tới Công an huyện.

Hạ Tưởng bỏ máy xuống rồi tìm trong các số của mình nửa ngày mới tìm được số điện thoại di động của Trương Thục Anh rồi gọi. Chuông đổ một lúc mới nghe thấy giọng khó chịu của Trương Thục Anh:

- Ai đó, chủ nhật cũng không cho người ta nhàn hạ là sao, mới sáng sớm đã gọi là thế nào?

Hạ Tưởng không hề khách sáo, vội vàng nói:

- Là tôi, Trưởng ban Trương, Tín Dĩnh xảy ra chuyện, mời Trưởng ban mau chóng tới Huyện Bá.

Trương Thục Anh tỉnh táo lại ngay, lớn tiếng nói:

- Tín Dĩnh làm sao, nó xảy ra chuyện gì? Thư ký Hạ mau nói cho tôi nghe.

Hạ Tưởng trầm ngâm một chút, cảm thấy không khí vừa đúng lúc mới đau lòng nói:

- Là Lưu Hà muốn cưỡng ép Tín Dĩnh, tình hình cụ thể còn đang điều tra, tôi bây giờ phải tới Công an huyện.

- A.

Trong điện truyền tiếng kêu đau lòng của Trương Thục Anh. Trương Thục Anh như người điên hét lên.

- Lưu Thế Hiên, mày là thằng khốn kiếp. Lưu Hà là con mày mà không được ai dạy, đồ súc sinh. Tôi phải cho chết hai bố con nhà lão.

Đối với việc Trương Thục Anh nổi điên như vậy thì Hạ Tưởng cũng không coi vào đâu. Chỉ cần làm Trương Thục Anh mất lý trí là hắn liền dập máy. Hơn nữa hắn cũng không có nói gì quá mà, cũng không nói xấu tình hình hơn với Trương Thục Anh. Hắn quả thật chưa gặp Trương Tín Dĩnh, thật sự không rõ Lưu Hà đã làm gì Trương Tín Dĩnh hay không? Vậy cần gì phải làm Trương Thục Anh nghĩ Lưu Hà đã hiếp được Trương Tín Dĩnh, như vậy không phải là sai lầm của hắn sao?

An ủi xong, hắn lại cười cười một tiếng. Nghĩ tới mình cũng nên tỏ quan hệ mật thiết với Phó Bí thư Trịnh chứ nhỉ. Vì thế Hạ Tưởng liền gọi cho Trịnh Khiêm, Trịnh Khiêm nghe thấy việc này liền rất chấn động, lúc này liền tỏ vẻ sẽ lập tức tới Công an huyện.

Coi như thông báo hết mọi người cần thông báo, Hạ Tưởng cuối cùng gọi điện cho Liên Nhược Hạm, nói qua việc của Lưu Hà rồi bảo cô cùng hắn đến Công an huyện tìm hiểu tình hình một chút. Liên Nhược Hạm liền đồng ý vài lái xe đến đón Hạ Tưởng. Hai người chạy như bay tới Công an huyện.

Mấy hôm nay Liên Nhược Hạm chạy quanh quẩn ở Huyện Bá. Còn cụ thể cô đi đâu thì cô không nói với Hạ Tưởng.

Bởi vì không có Tào Thù Lê nên hai người lại quay về thời kỳ không xa không gần trước đây. Chẳng qua so với trước đây thì Liên Nhược Hạm khách khí hơn đối với Hạ Tưởng nhiều. Mặc dù biết Hạ Tưởng gọi cô tới Công an huyện là gây áp lực với Vương Quan Thanh, nhưng cô vẫn tình nguyện bị hắn lợi dụng.

Khi Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm tới Công an huyện, Lý Đinh Sơn mặt xanh mét ngồi trong văn phòng Vương Quan Thanh. Vương Quan Thanh lại không ngừng chạy loạn bố trí người đưa Lưu Hà vào bệnh viện trước, rồi phái người canh phòng nghiêm ngặt bên ngoài đề phòng Lưu Hà bỏ trốn. y vốn muốn tìm cơ hội gọi điện cho Lưu Thế Hiên nhưng Lý Đinh Sơn lại theo sát y, không cho y rời khỏi tầm mắt. Vương Quan Thanh không còn cách nào là bảo Triệu Quốc Đống chuyển lời thay mình. Y cũng rất cẩn thận đi sát theo Lý Đinh Sơn.

Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm vào văn phòng. Vương Quan Thanh thấy Liên Nhược Hạm đi sát sau Hạ Tưởng thì thầm nghĩ sao bà cô này vẫn ở Huyện Bá không đi? Cô và Hạ Tưởng cùng tới đây thì có mục đích gì, không cần nói cũng biết. Vừa nghĩ đến năng lực của Liên Nhược Hạm, tim Vương Quan Thanh đập mạnh và thở dài một tiếng. Phó Chủ tịch Lưu, tôi xin lỗi, tôi bất lực rồi, ông tự cầu phúc đi. không phải tôi không giúp ông, mà là thằng ranh Hạ Tưởng này rất xấu xa và nắm được điểm yếu của tôi. So sánh với con ông thì cháu tôi đáng giá hơn nhiều. Nếu lựa chọn thì phải hy sinh con của ông thôi.

Có trách chỉ trách con ông không đầu óc hiếp gái còn bị người ta bắt tại trận, mẹ nó chứ quá mất mặt.

Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng chỉ nhìn nhau là hiểu được bố trí của hắn, tất cả đều chỉ cần để trong lòng. Lý Đinh Sơn thấy Hạ Tưởng dẫn Liên Nhược Hạm đứng đó thì thầm khen Hạ Tưởng này còn thông minh hơn mình nghĩ nhiều. Thật không ngờ còn có thể lợi dụng lực lượng của Liên Nhược Hạm.

Tình hình bây giờ là kẻ gây án được cảnh sát đưa tới bệnh viện cấp cứu. Dương Bối và Trương Tín Dĩnh đều không được tỉnh táo. Một người không ngừng khóc, một người gào ầm lên đòi giết Lưu Hà, không ai chịu nói đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa Trương Tín Dĩnh còn nói phải chờ Trương Thục Anh đến thì cô mới nói, còn đâu không thèm để ý tới ai cả, ai hỏi liền mắng người đó. Ở Huyện Bá này ai chẳng biết cô là một cái đinh, Vương Quan Thanh cũng không có cách nào với cô.

Làm mọi người không thể tưởng tượng được đó là Đỗ Song Lâm nhận được tin liền vội vàng đến Công an huyện. Khi thấy Trương Tín Dĩnh, Đỗ Song Lâm còn ra vẻ gần gũi an ủi cô yên tâm, nhất định sẽ đưa kẻ xấu ra trước pháp luật, cho cô câu trả lời thuyết phục. Mặc dù Trương Tín Dĩnh và Đỗ Song Lâm vốn bất hòa, chẳng qua thấy Đỗ Song Lâm, cô liền như đứa bé thấy cha mẹ mà khóc rống lên. Điều này làm Đỗ Song Lâm không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể trốn vào trong văn phòng. Đỗ Song Lâm đầu tiên là chào Lý Đinh Sơn, sau đó nghiêm túc nói với Vương Quan Thanh:

- Trưởng phòng Vương, người Ban Tuyên giáo chúng tôi bị thiệt thòi, là lãnh đạo của Trương Tín Dĩnh, tôi thay mặt Ban Tuyên giáo Huyện ủy yêu cầu cơ quan công an nghiêm trị hung thủ, có câu trả lời thuyết phục với đồng chí Trương Tín Dĩnh.

Đỗ Song Lâm nói đầy chính nghĩa làm Vương Quan Thanh thầm mắng trong lòng. Trương Tín Dĩnh xảy ra chuyện tên kia vui còn không kịp, giả vờ giống nhỉ? Nếu kể gây án không phải là Lưu Hà, có lẽ ông này không lộ mặt ra đâu. Mặc dù bất mãn nhưng lời nói của Đỗ Song Lâm thì Vương Quan Thanh phải nghe, bởi vì người ta là thường vụ huyện ủy.

Lát sau Trịnh Khâm, Vương Toàn Hữu đều tới, sau khi hiểu qua tình hình liền tỏ vẻ không cần biết liên quan đến ai đều phải nghiêm túc điều tra, mọi người công bằng trước pháp luật.

Vương Quan Thanh đúng là muốn khóc, đúng là tường nghiêng mọi người cùng đẩy. Có lẽ trong các thường vụ huyện ủy thì Lưu Thế Hiên là người cuối cùng biết đến. Bây giờ trong các thường vụ huyện ủy không có ai nói chuyện giúp Lưu Hà. Y vốn đang muốn động chút tay chân để giảm tội cho Lưu Hà, nhưng bây giờ Lưu Hà không thể chạy thoát khỏi nạn này.

Sau đó Thạch Bảo Lũy cũng gọi tới tỏ vẻ chú ý đến việc này, sau đó Quách Lượng, Ngô Anh Kiệt, Dương Phàm đều gọi tới. Người gọi điện cuối cùng chính là Lưu Thế Hiên. Trong điện thoại Lưu Thế Hiên không nói nhiều, chỉ bảo Vương Quan Thanh xử lý công bằng, lát y sẽ tới.

Không xử lý công bằng có được không? Vương Quan Thanh thầm nghĩ xem ra người ta muốn chỉnh chết Lưu Hà. Vì thế người đầu tiên chạy tới là Lý Đinh Sơn, được thông báo cuối cùng là Lưu Thế Hiên. Ở Huyện Bá này ai định đoạt cái là biết ngay. Lưu Thế Hiên bây giờ còn chưa gấp, chẳng lẽ y còn có biện pháp nào sao? Vương Quan Thanh liền mất tin tưởng vào Lưu Thế Hiên.

Các thường vụ huyện ủy theo thứ tự đến an ủi Trương Tín Dĩnh và Dương Bối vài câu, sau đó trước sau rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại Lý Đinh Sơn và Vương Toàn Hữu. Quyết định cuối cùng là Lý Đinh Sơn đi trước, Vương Toàn Hữu ở lại phụ trách xử lý, báo cáo lên Huyện ủy.

Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm vẫn chưa đi. Hạ Tưởng suy nghĩ mãi rồi cuối cùng gặp Trương Tín Dĩnh và Dương Bối để xem có thể hỏi được gì không? Vương Quan Thanh lập tức đồng ý. Bây giờ Hạ Tưởng nói gì thì y cũng không dám có ý kiến phản đối. Theo y thấy lúc này người mình không thể trêu vào không thể nghi ngờ Hạ Tưởng xếp thứ nhất.

Bởi vì Liên Nhược Hạm rất lạnh lùng đi theo Hạ Tưởng tới đây. Mặc dù cô không nói gì nhưng lại làm Vương Quan Thanh thấy áp lực lớn hơn năm, sáu thường vụ Huyện Bá tụ tập cùng nhau.

Vì tránh cho Trương Tín Dĩnh và Dương Bối có áp lực tâm lý nên Vương Quan Thanh không bố trí các cô ở phòng lấy lời khai, mà đưa vào phòng họp, còn bảo hai nữ cảnh sát tiếp hai cô. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đẩy cửa đi vào, lúc này Dương Bối đang gục lên bàn mà khóc. Trương Tín Dĩnh nhìn lên trần nhà, trong mắt lộ tia tức giận không biết đang nghĩ gì.

Hạ Tưởng thấy Dương Bối khóc đau lòng như vậy, trong lòng hắn cuối cùng cũng thấy may mắn. Đời trước Dương Bối không cùng hắn ở lại Thành phố Yến, cho dù cô ở lại có lẽ cũng khó có thể cùng hắn vượt qua năm tháng khó khăn đó. Dương Bối quá yếu đuối, cô không có năng lực chịu đựng cuộc sống khổ sở, cũng không dũng cảm đối mặt, gặp chuyện ngoài khóc thì cũng chỉ biết khóc, còn đâu không biết gì khác. Nhưng cuộc sống không tin nhất chính là nước mắt vô ích.

Bây giờ khi đối mặt Dương Bối, Hạ Tưởng không còn dậy sóng như trước nữa. Hắn chỉ coi cô như một người bạn học xa lạ trong cuộc sống này mà thôi. Tình yêu trong lòng đã biến mất không còn. Hắn trước đây yêu cô là do những năm tháng sinh viên mơ mộng cuộc sống tốt đẹp. Nhưng bây giờ hắn nhớ lại chỉ để đỡ phiền lòng mà thôi.

Hạ Tưởng kéo ghế ngồi trước mặt Trương Tín Dĩnh và Dương Bối. Liên Nhược Hạm không ngồi mà đứng bên, trong mắt cô lộ ra một tia thương hại.

Trương Tín Dĩnh rời mắt khỏi trần nhà, cô nhận ra Hạ Tưởng liền đột nhiên phát tác:

- Tên xấu xa, tên đáng ghét, tất cả đều tại anh. Hạ Tưởng, đều do anh, nếu không phải anh thì tôi và Dương Bối đã không bị Lưu Hà thiếu chút nữa… Tôi ghét anh muốn chết.

Trương Tín Dĩnh chưa nói xong đã khóc rống lên. Liên Nhược Hạm nhìn Hạ Tưởng đầy nghi ngờ. Hạ Tưởng lắc đầu ra hiệu hắn cũng không biết vì sao Trương Tín Dĩnh lại trách móc hắn như vậy.

Dương Bối cũng giật mình ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên, trên mặt hiện ra vẻ ai oán và mê ly làm Hạ Tưởng si mê trước đây. Chẳng qua bây giờ nhìn thấy, Hạ Tưởng chỉ thấy mỗi cô đáng thương mà thôi, ngoài ra không còn có cảm giác gì.

Dương Bối thấy là Hạ Tưởng liền há hốc mồm định nói gì nhưng không nói thành lời, cười cười cô lại nằm gục xuống bàn mà khóc.

Hạ Tưởng cũng không khuyên cô mà trực tiếp hỏi Trương Tín Dĩnh:

- Tín Dĩnh, nói cho tôi biết có việc gì xảy ra. Tôi sẽ thay cô đòi công bằng với Lưu Hà.

Trương Tín Dĩnh khóc một lát rồi ngừng lại.

- Tôi tin anh, Hạ Tưởng, anh nhất định phải thay tôi xử lý Lưu Hà, để hắn không thể tốt lên được.

Hạ Tưởng gật đầu nói:

- Người tốt, người xấu thì trong thời gian sẽ chứng minh tất cả. Chỉ cần là ngươi xấu sẽ không thoát khỏi lưới pháp luật.

Vai Dương Bối đột nhiên run lên, cô cuối cùng đã gào lên khóc thành tiếng. Trương Tín Dĩnh khó chịu nhíu mày đẩy Dương Bối:

- Khóc, chỉ biết khóc thôi sao? Khóc có lợi ích gì? Đều do cô, nếu không phải vì cô thì tôi đã không bị Lưu Hà làm nhục. Dương Bối, cô có thể ngừng khóc nghe tôi kể lại chuyện cho Hạ Tưởng nói không?

Thì ra tối qua Lưu Hà rất buồn bực đi uống rượu, một mình uống hết lít rượu. Dương Bối khuyên như thế nào cũng không được. Sau đó Lưu Hà uống say, một mình Dương Bối không thể đưa y về, vừa lúc Trương Tín Dĩnh đến khách sạn ăn cơm. Trương Tín Dĩnh vốn không muốn giúp Lưu Hà, nhưng không nhịn được lời nhờ vả của Dương Bối nên phải giúp.

Hai người đỡ Lưu Hà về phòng. Sau khi Lưu Hà ngủ, Trương Tín Dĩnh vốn muốn đi nhưng Dương Bối lo lắng, không muốn ở một mình với Lưu Hà, nên cô năn nỉ Trương Tín Dĩnh ở lại đây với cô. Trương Tín Dĩnh nghĩ lại một chút rồi gật đầu đồng ý. Hai người không có việc gì liền vừa nói chuyện vừa xem Tv. Đề tài vô tình nhắc đến Hạ Tưởng.

Dương Bối đúng là hận Hạ Tưởng đến tận xương, nghiến răng nghiến lợi nói không ít lời bậy bạ về Hạ Tưởng. Nhưng Trương Tín Dĩnh bây giờ có ấn tượng đã thay đổi về Hạ Tưởng, nên cô không đồng ý cái nhìn của Dương Bối. Cô cho rằng Hạ Tưởng là người chính nghĩa, hơn nữa dù từ vẻ ngoài hay là phẩm chất đều tốt hơn Lưu Hà mấy trăm lần. Lưu Hà là đồ con lợn, đầu óc ngu ngốc không xứng với Dương Bối.

Trương Tín Dĩnh là người nghĩ gì nói đó, không để ý suy nghĩ của người khác. Lời này của cô làm Dương Bối giận, nhưng tính cách của Dương Bối hơi mềm yếu nên không nói gì.

Chẳng qua Trương Tín Dĩnh không biết cô đã chọc giận Lưu Hà. Lưu Hà thực ra cũng không quá say, chỉ là tâm trạng không tốt nên mới mơ hồ bị hai cô gái đưa về đây. Nằm trên giường là hắn đã tỉnh lại, nghe thấy Trương Tín Dĩnh không ngừng chê bai mình, còn lấy Hạ Tưởng ra so sánh với mình làm hắn rất tức giận.

Lưu Hà vốn không vui bởi vì Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chẳng những đoạt Cổn Long Câu trong tay hắn, còn uy hiếp nói sẽ nhúng tay vào việc kinh doanh của khách sạn Huyện Bá và Câu lạc bộ nhảy, đây có khác gì lấy mạng hắn? Càng làm hắn tức chính là Phùng Húc Quang vừa bao thầu Cổn Long Câu xong, đám khách trước đây của y liền tăng giá mua nấm Khẩu Bắc và rau Thái. Tính toán sơ qua thì hàng ngày y kiếm ít đi 4000, điều này sao làm y dễ chịu được chứ?

Lưu Hà vốn đang rất khó chịu trong lòng, nhưng ngại Trương Thục Anh nên không muốn xung đột với Trương Tín Dĩnh, không muốn chấp nhặt với ả phụ nữ này, nhưng Trương Tín Dĩnh càng nói càng không ra gì, không ngờ khuyên Dương Bối chia tay hắn. Nói là đi theo Lưu Hà về sau không có tương lai. Còn nói Hạ Tưởng là người đàn ông rất xuất sắc, chỉ cần Hạ Tưởng ở lại Huyện Bá một ngày là Lưu Hà vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được. Đừng nói là Lưu Hà, ngay cả Lưu Thế Hiên có lẽ cũng sắp thôi làm Phó chủ tịch huyện. Tóm lại ý của Trương Tín Dĩnh chính là bố con Lưu gia không có kết cuộc tốt.

Dương Bối dù rất khoan dung nhưng cũng không chịu nổi hạ thấp Lưu Hà thấp như vậy. Cô thẹn quá hóa giận lớn tiếng đuổi khách về. Trương Tín Dĩnh liền tỉnh ra mà nói:

- Tôi hiểu hai người sớm cùng nhau rồi. Coi như tôi không có mắt đi. Được rồi, không gây ảnh hưởng giây phút tuyệt vời của hai người nữa. Tôi nói tục chút nhé Dương Bối. Lưu Hà béo ú như thế kia thì người bình thường sao không chịu được, có phải trước đây khi cô và Hạ Tưởng bên nhau đã làm cái kia không?

Đàn ông hẹp hòi có hai việc không nhịn được và không thể tha thứ. Nhất là không thể tha thứ mối tình đầu của bạn gái lại là đối thủ không đội trời chung với mình, hơn nữa hắn còn không rõ Dương Bối có quan hệ kia với Hạ Tưởng không? Hai là kẻ tự nhận mình có thân phận lại bị một ả phụ nữ không ngừng chê bai, hạ thấp mình. Đàn ông hẹp hòi lại uống rượu vào thì sẽ muốn trừng phạt hai ả phụ nữ vừa yêu vừa hận, cũng không cần biết mình dùng biện pháp gì cũng phải phát tiết tức giận trong lòng.

Miệng lưỡi Trương Tín Dĩnh không phải là trước đây đã che giấu như thế này, nhưng chưa hôm nào khiến Lưu Hà căm ghét như vậy. Hắn từ buồng trong lao ra đánh Trương Tín Dĩnh ngã xuống đất, sau đó dùng thắt lưng buộc Trương Tín Dĩnh lại rồi hung dữ nói:

- Mẹ mày chứ, mày khinh ông như vậy sao? Ông hôm nay cho mày thưởng thức cơ thể béo của tao. Dù tao ghê tởm cũng phải cho mày thành ghê tởm.

Trương Tín Dĩnh chịu mềm không chịu cứng, cô bị đánh rất đau nhưng vẫn cứng miệng nói:

- Lưu Hà, anh dám động vào một ngón tay của tôi thì tôi sẽ giết anh. Dương Bối, cô thấy chưa, đây là bạn trai quý báu của cô đó. Ngay trước mặt cô mà dám đối với tôi như vậy. Thế thì sau lưng không biết chơi gái bao nhiêu nữa. Cô mở to mắt ra mà nhìn đi, Lưu Hà có là người tốt không? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Dương Bối dù nhát gan, nghe lời đến đâu cũng không cho phép Lưu Hà hiếp một cô gái khác trước mặt mình, huống chi Trương Tín Dĩnh là bạn thân của cô. Cô khổ sở khuyên Lưu Hà buông tay đi. Lưu Hà nghĩ đến Dương Bối đã rất nhiều lần từ chối yêu cầu được quan hệ của mình, trong lòng y càng nghi ngờ cô sớm ngủ với Hạ Tưởng. Vừa nghĩ tới Hạ Tưởng, Lưu Hà liền rất tức giận. Y vung chân đá ngã Dương Bối xuống rồi mắng to:

- Cô cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhất định không còn trinh. Tôi hôm nay muốn xem cô có còn hay không? Nếu không còn ông chơi xong là đá.

Trong phòng không có gì có thể để trói người nên Lưu Hà khóa trái hai người ở trong phòng rồi xuống lầu lấy dây thừng. Y cầm dây đi lên, y mới cột chặt và chưa thực hiện được ý đồ đen tối đã bị Cổ Hợp lao vào phá đám.

Cổ Hợp hai quyền đánh ngã Lưu Hà đến không dậy nổi, vậy mà Trương Tín Dĩnh có vẻ không nhận ra nên hỏi Hạ Tưởng rằng Cổ Hợp là ai. Điều này làm Hạ Tưởng dở khóc dở cười và đành phải nói đối phó cho qua chuyện vài câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.