Quan Thần

Chương 1574: Cuối đường cuồng hoa



Nha Nội chủ động đề xuất mời hắn ăn cơm, không hẳn là không có ý tốt, nhưng nếu nói nha nội là xuất phát từ hảo tâm, cũng không tránh khỏi xem y là người cực tốt.

Nhưng cho dù không phải là yến tiệc tốt lành, Hạ Tưởng cũng phải dự, bởi vì Tôn Tập Dân trước đó đã nhắc tới vấn đề Tập đoàn Đạt Tài, chính là tung ra ngụy trang, ý là ám chỉ hắn, muốn từ vấn đề Tập đoàn Đạt Tài để tiến thêm một bước giao lưu, vậy phải dự tiệc.

Kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng cũng sớm muốn cùng nha nội trực tiếp mặt đối mặt so chiêu, nếu sau khi tỉnh Tề trải qua một lần kịch liệt rung chuyển, lại tạm thời rơi vào thời kỳ bình yên, mượn cơ hội này cùng nha nội nói chuyện, trao đổi một chút lập trường các bên, cũng không có gì không thể

- Hay là để tôi mời chủ tịch Cao thì tốt hơn, chủ tịch Cao đến tỉnh Tề đương nhiên là khách quý, tôi đến làm chủ, Tôn Chủ tịch tỉnh chuyển lời đến chủ tịch Cao, nếu không phải tôi mời khách, tôi sẽ không đáp ứng.

Hạ Tưởng làm bộ sa sầm mặt, vừa biểu hiện thật sự là nhiệt tình, vừa là giọng điệu chân thật đáng tin.

Khôn gnên coi thường vấn đề ai làm chủ là chuyện nhỏ, nó ngầm liên quan đến ai chính ai phụ, Hạ Tưởng dụng ý rất rõ ràng, hắn phải nắm giữ quyền chủ động.

Tôn Tập Dân dường như chần chừ một chút, cười đồng ý:

- Được, tôi thay chủ tịch Cao đồng ý. phó bí thư Hạ nhiệt tình như vậy, chủ tịch Cao khẳng định vui mừng còn không kịp.

- Tốt lắm, tôi còn phải dự một cuộc họp.

Tôn Tập Dân đứng dậy ý nói mình phải đi rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hạ Tưởng đứng dậy đưa tiễn:

- Tôi tiễn Chủ tịch tỉnh Tôn.

Một bên đưa Tôn Tập Dân đến cửa, một bên vừa cười vừa nói thêm một câu

- Đến lúc đó tôi lại sắp xếp một hai người bạn đến tiếp khách, nhất định phải khiến chủ tịch Cao cảm nhận ở đây như ở nhà.

Tôn Tập Dân không nói gì, xoay người rời đi, chỉ có điều bóng dáng khi rời đi rõ ràng không tự nhiên bằng khi mới đến.

Khi giữa trưa tan tầm, mưa càng lớn hơn, Hạ Tưởng vốn định đi căn tin ăn cơm, Ngô Thiên Tiếu với vẻ mặt cười tiến vào:

- Lãnh đạo, phó Trưởng ban thư ký Ôn và tôi hẹn nhau, hôm nay mời ngài ăn cơm trưa.

Hạ Tưởng hôm nay tâm tình không tồi, thư thả, cười hỏi:

- Vì cái cớ gì? Không thể vô duyên vô cớ mời ăn cơm.

- Phó Trưởng ban thư ký Ôn là có chuyện muốn báo cáo, tôi cũng là có chút việc phải báo cáo.

Ngô Thiên Tiếu nhìn ngoài cửa sổ mưa đang rất to

- Tôi biết gần đây có một khách sạn rất yên tĩnh, lại sạch sẽ, phong vị còn khá độc đáo, trời mưa lại càng hữu tình.

...

Nơi mà Ngô Thiên Tiếu nói đến được gọi là Nhàn Nhân Cư (nơi dành cho người rảnh rỗi), nếu là lãnh đạo có đầu óc nhỏ nhen, nói không chừng sẽ lạnh nhạt với Ngô Thiên Tiếu —— nói giỡn, nơi dành cho người rảnh rỗi, không phải chửi lãnh đạo nhàn rỗi thì về nhà sao? Rắp tâm chứ gì!

Từng có nghe đồn là trong một lần lễ mừng khai trương, Tỉnh ủy tham gia nghi thức, Thành ủy ở dưới đài nói chuyện, nói chuyện xong đã nói:

- Mời thủ trưởng xuống đài cắt băng khai trương!

Kết quả Tỉnh ủy vẫn không nhúc nhích.

Thành ủy bừng tỉnh lại, vội vàng sửa miệng:

- Mời thủ trưởng tiến lên cắt băng khai trương.

Tỉnh ủy mới rảo bước lên trước, vẻ mặt ôn hoà cắt băng, cuối cùng hết thảy thuận lợi, lễ mừng khai trương thành công. Nhưng sau đó không lâu, Thành ủy đã bị điều tới dưỡng lão ở Mặt trận Tổ quốc.

Bất luận lời đồn có thực hay không, nhưng trong quan trường trong nước mà nói, có nhiều lãnh đạo phải có trình tự nhất định, một câu không đúng, liền có khả năng ảnh hưởng đến phán đoán của ông ta đối với quan lớn cấp sở.

Huống chi Ngô Thiên Tiếu mới là thư ký cấp Cục? Tiền đồ của y ở trong tay Hạ Tưởng, tuy nhiên là việc trong nháy mắt.

Nhưng Ngô Thiên Tiếu lộ trình có chút hơi kiếm đi lệch, y liền nhận định Hạ Tưởng sẽ không để ý đến chi tiết nhàm chán đó.

Hạ Tưởng quả thật không cần quan tâm, chỉ nhìn thoáng qua ba cái chữ to "Nhàn Nhân Cư", lắc đầu cười cùng Ngô Thiên Tiếu đi vào trong.

Nhàn Nhân Cư nếu gọi là nơi dành cho người rảnh rỗi, phong cách trang hoàng tự nhiên sẽ lấy phong thái thư nhàn làm điểm nhấn, thoải mái và tùy ý là chính, cũng rất có sắc thái nông thôn. Đi vào một cái đình nhỏ, ngồi vào đó nghe tiếng mưa rơi tí tách, cảm nhận được làn gió nhẹ tự nhiên, quả thật là thời khắc thư nhàn khó có được.

Ôn Tử Tuyền đến Nhàn Nhân Cư trước một bước, sắp xếp xong mọi thứ, khi xuất hiện, sắc mặt còn có chút khó chịu, cô tức giận trừng mắt nhìn Ngô Thiên Tiếu một cái, bởi vì cô trước kia chưa từng tới nơi này, sau khi đến đây mới phát hiện tên gọi là Nhàn Nhân Cư, lúc ấy sắc mặt liền thay đổi.

Vốn tưởng rằng là Ngô Thiên Tiếu sơ sẩy, sau nghĩ lại, cô mới biết là Ngô Thiên Tiếu cố ý, bởi vì Ngô Thiên Tiếu có khi thích đùa giỡn khôn vặt một chút, thể hiện y không giống như người khác, làm cho lãnh đạo có ấn tượng sâu sắc đối với y.

Nhưng có mấy lần lợn lành chữa thành lợn què, mới rơi xuống trường hợp không người hỏi thăm, cũng may mắn gặp Hạ Tưởng, mới có địa vị như hiện tại. Không ngờ y còn không biết hối cải, còn có ý khoe khoang tài tình, nếu chẳng may lại chọc Hạ Tưởng không vui, thì tiền đồ cả đời Ngô Thiên Tiếu cũng liền chấm dứt.

Ngô Thiên Tiếu nhìn ánh mắt bảo vệ mà oán trách của Ôn Tử Tuyền cười cười, lặng lẽ lắc lắc đầu, ý tứ là trong lòng y đã biết.

Hạ Tưởng làm bộ không thấy, rất có hứng thú gọi món, tùy tay chỉ hai món ăn, sau đó yên ổn ngồi ở chiếc ghế Thái sư, nhìn cảnh sắc mông lung bốn phía trong mưa, cây xanh thành rừng, chim hoa thành cảnh, xa xa có núi nhân tạo, bên núi có hồ, hồ không lớn, nhưng còn có thuyền nhỏ phiêu đãng phía trên, cũng phải thừa nhận, tuy là một chỗ cảnh trí nhân tạo, nhưng là có suy nghĩ lí thú khác, xem như hiếm thấy một cảnh nhàn tình lịch sự tao nhã.

Nói ra thì, thật đúng ái tên Nhàn Nhân Cư.

- Tranh thủ lúc rảnh rỗi, vừa vặn có việc muốn báo cáo, tôi liền cảm thấy để lãnh đạo đến đây thả lỏng tâm tình một chút, Nhàn Nhân Cư là nơi thích hợp nhất.

Ngô Thiên Tiếu cố ý giải thích một chút, y tự nghĩ mình thông minh, cũng không dám ở trước mặt Hạ Tưởng làm càn quá mức, bởi vì y hiểu rằng đừng nhìn Hạ Tưởng bình thường không nói gì, thời điểm thật sự phát tác, cũng là thủ đoạn khó lường.

Vừa mới chấm dứt một trận phong ba, khiến cho Ngô Thiên Tiếu lĩnh hội được sau lưng vẻ tươi cười vô hại cả người lẫn vật của Hạ Tưởng, có sự xuất kích sắc bén mà không lưu tình chút nào.

Cũng càng làm cho Ngô Thiên Tiếu kiên định tin tưởng, theo sát bước đi của Hạ Tưởng, tuyệt đối là một việc chính xác nhất mà y làm được từ lúc đi vào quan trường tới nay

Hạ Tưởng khoát tay, ý là hắn cái gì đều hiểu được, không cần để ý đến những việc không quan trọng:

- Nơi này quả thật không tồi, nhìn ngắm phong cảnh, nghe một chút mưa gió, thức ăn đặc sắc, Thiên Tiếu, anh cũng có lòng đó.

Ngô Thiên Tiếu trở về thực tế, đang muốn cười, Hạ Tưởng lại còn nói thêm:

- Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, cho rằng Tào Tháo giết Dương Tu là Tào Tháo giết người bừa bãi, kỳ thật không phải, mà do Dương Tu bị gậy ông đập lưng ông.

Ngô Thiên Tiếu lập tức một đầu đầy mồ hôi lạnh, muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, một câu cũng nói không nên lời... Đến tận đây, xem như đã cảm nhận được chỗ lợi hại của Hạ Tưởng.

Ôn Tử Tuyền thấy Hạ Tưởng điểm chỉ Ngô Thiên Tiếu, biết cách làm của Ngô Thiên Tiếu, Hạ Tưởng tuy rằng không có ý kiến, nhưng vẫn là hy vọng Ngô Thiên Tiếu về sau làm đến nơi đến chốn, cô liền đúng lúc nói một câu:

- Tấm lòng của Thiên Tiếu là tốt, chỉ có điều anh ta có khi suy xét vấn đề quá cẩn thận.

Vừa nói chữ cẩn thận, lúc này cũng không phải là lời khen ngợi. Ngô Thiên Tiếu xấu hổ cười:

- Phó bí thư Hạ, tôi biết rồi.

- Ăn cơm, ăn cơm.

Hạ Tưởng dường như đã quên chuyện vừa rồi, ha hả cười

- Thật là có chút đói bụng.

Sau khi đồ ăn được đưa lên, Ôn Tử Tuyền ngồi một bên phụ trách phục vụ, không cho nhân viên phục vụ động tay vào.

Lúc ăn cơm, có nói tới chính sự.

Ngô Thiên Tiếu và Ôn Tử Tuyền mời Hạ Tưởng đến nơi này dùng cơm, ăn cơm và thư giãn là một chuyện, mặt khác, cũng là vì muốn nói chuyện về hướng đi mới nhất.

Ngô Thiên Tiếu trước tiên là nói về sự tình trên tay y.

Ánh mắt Ngô Thiên Tiếu nhìn xuống phía dưới, chủ yếu chăm chú nhìn động tĩnh thành phố Lỗ. Cục trường công an thành phố Lục Hoa Thành hiện tại một lòng muốn lật đổ Chu Chấn Ba, mâu thuẫn với Viên Húc Cường thì ngày càng sâu sắc.

Nhưng Chu Chấn Ba có bảo vệ nhân thân theo pháp định, tạm thời không làm gì được gã ta không được. Sau khi Hòa Cải Lợi và Hạ Tưởng nói chuyện xong liền thay đổi sách lược, áp dụng biện pháp tạm thời lạnh nhạt với Chu Chấn Ba, đợi thời cơ. Cụ thể là thời cơ gì, Hạ Tưởng không có nói rõ, Hòa Cải Lợi tuy rằng trong lòng không tự tin, cũng chỉ biết nghe theo.

Bởi vì gã ta không được lựa chọn.

Tuy nhiên sau khi đã trải qua sự kiện Tỉnh ủy vừa nổi sóng gió, Hòa Cải Lợi hôm nay lại gọi điện thoại tới nói cho Ngô Thiên Tiếu biết, gã ta sẽ tuyệt đối chấp hành chỉ thị tinh thần của phó bí thư Hạ —— ngụ ý chính là, gã ta rất tin tưởng Hạ Tưởng.

Trên cơ bản Ngô Thiên Tiếu sắp xếp sự tình hết thảy thuận lợi, tuy nhiên cũng có chút việc không ngờ nho nhỏ, vấn đề này nằm ở Vương Trạch Nhân.

Vương Trạch Nhân là người có kinh nghiệm phản trinh sát phong phú, tuy rằng trí tuệ quan trường không bằng Ngô Thiên Tiếu, nhưng gã ta đối với việc có người theo dõi hay điều tra gã, gã ta đều cảnh giác rất cao, đã nhận ra không đúng, dường như gần đây có người cảm thấy hứng thú với gã ta, âm thầm điều tra gã ta ở nhiều mặt. Tuy nhiên đối phương hành tung rất bí mật, Vương Trạch Nhân đã nhận ra cái gì đó, nhưng cũng không có chuẩn xác bắt lấy lỗ hổng của đối phương, điều tra rõ thân phận đối phương.

Nhưng Vương Trạch Nhân cũng không phải uổng công, không tra được đối phương là ai, lại đoán được lai lịch đối phương.

Việc Vương Trạch Nhân không thể xem như chuyện lớn, ít nhất không cần Hạ Tưởng phải quan tâm, bởi vì phản trinh sát là sở trường của Vương Trạch Nhân, việc nhỏ này nếu giải quyết không được, Vương Trạch Nhân không phải đã phí cống sức lăn lộn mấy năm ở Đội trưởng cảnh sát Hình sự sao.

Khi Ngô Thiên Tiếu lộ ra tin tức, muốn cho Hạ Tưởng chú ý đến lập trường của Lục Hoa Thành.

Lục Hoa Thành lúc này đứng ở phía mình, đều không phải là xuất phát từ thật tâm, tuy nhiên là đầu cơ trục lợi hơn nữa tâm tư lại mịt mờ. Hạ Tưởng hiểu rằng, Lục Hoa Thành là một mắt xích, có khả năng bị xúi giục nhất, thật ra mà nói, kỳ thật Lục Hoa Thành hiện tại gần như không đường lu.

Nhưng vĩnh viễn không nên xem nhẹ ý muốn thân thiết với thiên nhiên trong lòng đồng hương, nguyên nhân căn bản tạo thành cục diện hiện tại còn vì thái độ ngạo mạn của Hà Giang Hải.

Nếu Hà Giang Hải nhận thức được thời cơ tiến thoái, đột nhiên thái độ hạ thấp xuống, hướng Chu Hồng Cơ cúi đầu, hướng Lục Hoa Thành thể hiện thiện ý, cũng không bài trừ Hà Giang Hải một lần nữa nhanh chóng chiếm cứ khả năng thượng phong.

Tuy nhiên lại nói, tính cách là vận mệnh, giang sơn dễ đổi, đánh chết bản tính cũng không thay đổi, Hà Giang Hải có thể bỏ tính cách tự cao tự đại, y sẽ không là Hà Giang Hải.

Mấu chốt bước tiếp theo là vụ án Triệu Mẫu Đơn, không thể để Triệu Mẫu Đơn tro tàn lại cháy. Nếu Triệu Mẫu Đơn đường ngay không đi, muốn bị vùi hoa dập liễu, được lắm, Hạ Tưởng cũng sẽ không mềm lòng, khẳng định phải ác độc bẻ hoa.

Nếu người Triệu Mẫu Đơn hãm hại chính là hắn, có lẽ còn có đường sống, nhưng muốn hãm hại Lý Đinh Sơn, khẳng định chính là con đường chết.

Triệu Mẫu Đơn sống chết, hiện tại liên hệ đến một người, thái độ người này là mấu chốt bên trong mấu chốt —— Lục Hoa Thành.

Điện thoại Ngô Thiên Tiếu đột nhiên vang lên, Ngô Thiên Tiếu còn chưa kịp nghe máy, thì điện thoại Ôn Tử Tuyền cũng vang lên.

Hạ Tưởng mỉm cười, ra hiệu hai người nghe điện thoại.

Sau một lát, Ngô Thiên Tiếu và Ôn Tử Tuyền đồng loạt buông điện thoại, sắc mặt đồng thời biến sắc. Hai người liếc nhau, theo ánh mắt đối phương cho ra kết luận, bọn họ nhận được là cùng một tin tức...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.