Hạ Tưởng chưa bao giờ cho rằng mình là người xấu, nhưng lăn lộn nhiều năm trên quan trường, trên chính trị có rất nhiều chuyện, không thể đơn giản lấy xấu tốt để phân định, có khi một quyết định không hề to lớn, biết đâu sẽ khiến nhiều người nhẹ thì giảm đi thu nhập, nặng thì thất nghiệp, thậm chí có thể khiến vài doanh nghiệp đóng cửa phá sản.
Nhưng nói theo một góc độ khác, đồng thời lại có thể khiến nhiều người được lợi, làm nhiều doanh nghiệp cải tử hoàn sinh.
Người xưa nói, bên trong cửa công dễ tu hành, là nói người ở chức vị quan trọng, nhất cử nhất động đều có thể liên quan đến hạnh phúc của trăm dân trong thiên hạ, thậm chí là sống chết còn mất, đằng sau một quyết định, có thể sẽ khiến nhiều người bình yên cả đời hoặc bi thảm cả đời, ví dụ như cải cách tiền lương, cải cách hộ gia đình, cải cách hộ tịch, vv.
Không nói đến chuyện rất nhiều việc có lẽ xuất phát điểm là tốt, nhưng sau khi thực hiện, lại có khả năng thu được hiệu quả ngược lại, từ đó có thể sẽ mang lại lang thang trôi dạt cho vô số dân chúng.
Bên trong cửa công thật sự cũng dễ tu hành, nhưng cũng giống như ngày dài bao nhiêu, đêm sâu bấy nhiêu, bên trong cửa công, cũng càng dễ dần dần gây ra cái sai lớn. Nói cách khác, tạo phúc cho dân chúng thì khó, gây ra tai họa cho trăm dân thì dễ. Muốn tu hành để được phúc thì khó, muốn làm việc xấu gây họa thì dễ.
Từ xuất phát điểm tốt đẹp không muốn để cho một khoản lợi lớn hại đi vị tham quan thấy lợi quên nghĩa, quyết định của Hạ Tưởng đưa ra, không có gì đáng trách.
- Cô bảo Sắc Vi chuẩn bị xong toàn bộ tư liệu sản nghiệp của Triệu Ngưu Đan, tôi sẽ sắp xếp một cơ hội thích hợp, để bạn cũ Tổng giám đốc Trần của cô ấy và cô ấy gặp nhau.
Hạ Tưởng nhìn thẳng Ôn Tử Tuyền, kiên định nói:
- Toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, cô phải tham gia vào đó, phòng trừ xảy ra tình huống không thể tính trước được. Khi tình huống có sự lệch lạc, cô có thể toàn quyền phụ trách xử lý.
Có quyền lực lớn thế nào, thì phải có trách nhiệm lớn thế ấy, điều Hạ Tưởng nghĩ là, sản nghiệp mà Triệu Ngưu Đan để lại, khiến Vương Sắc Vi và Nga Ni Trần thông qua thủ đoạn để chia ra hưởng. Do Vương Sắc Vi và Nga Ni Trần chia đều kinh doanh, Ôn Tử Tuyền hoàn toàn tham gia toàn bộ quá trình, có thể xứng đáng lấy một phần lợi, nhưng bắt buộc phải luôn nhắc nhở Vương Sắc Vi, không được quá tham lam.
Đối với Nga Ni Trần, Hạ Tưởng yên tâm một trăm phần trăm, đối với Vương Sắc Vi, hắn ít nhiều phải có ý đề phòng.
Ôn Tử Tuyền hiểu ý, phó Bí thư Hạ đã tín nhiệm cô thêm một bước, liền vô cùng cảm kích, gật đầu nói:
- Xin phó Bí thư Hạ yên tâm, tôi sẽ làm một cách vô cùng suôn sẻ.
Thì xem như một chút bồi thường trả lại năm đó hạ độc thủ thâu tóm sản nghiệp của Nga Ni Trần là được, Hạ Tưởng lắc đầu cười, nghĩ cẩn thận, có lúc hắn thật cũng có mặt nhân từ mềm mỏng.
Buổi tối, Hạ Tưởng không gặp Nghiêm Tiểu Thì nữa, bởi vì hắn phải cùng ăn cơm với Lý Đinh Sơn, đi cùng Tần Khản, Vương Chi Phu, cùng với Ngô Thiên Tiếu, cuộc gặp mặt 4 người.
Ngô Thiên Tiếu sau chuyện mới biết, Hà Giang Hải một thời gian trước đã mò ra được kế hoạch y đang âm thầm tiến hành, thậm chí còn mò ra cứ điểm bí mật giữa y và Vương Trạch Nhân, cũng chuẩn bị xong tài liệu hại y và Vương Trạch Nhân, kết quả là xuất hiện chuyện vụ án Nha Nội này - tuy nói tài liệu của Hà Giang Hải chưa hẳn có thể một phát đánh đổ y và Vương Trạch Nhân, nhưng ít nhất sẽ khiến y và Vương Trạch Nhân ngột ngạt.
Thậm chí sẽ khiến Vương Trạch Nhân bị một vố đau không biết chừng.
Thực tại khiến Ngô Thiên Tiếu khiếp sợ toàn thân toát mồ hôi, cũng khiến y rõ một đạo ký, bất cứ lúc nào cũng đều không thể thiếu cảnh giác, càng không thể xem thường đối thủ, sơ ý để mất Kinh Châu không chỉ riêng gì Quan Vũ, mà có khả năng là tất cả mọi người.
Ngô Thiên Tiếu cũng xem như là người được lợi trong vụ Hà Giang Hải, hôm nay dưới sự đề nghị của Lý Đinh Sơn, xem như gặp mặt bốn bên, y cũng vô cùng cẩn thận, dày công sắp xếp địa điểm gặp mặt, một nơi ốc đảo trên mặt nước cách xa thành phố.
Ốc đảo trên mặt nước nằm ở phía Tây Bắc thành phố Lỗ, một nơi xanh tươi heo hút trên hồ nước.
Hồ không lớn, nhưng cảnh sắc tuyệt đẹp, có tên gọi là sơn hồ Tiểu Vi.
Ngô Thiên Tiếu theo sau Hạ Tưởng, nhìn qua mấy người bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, cuộc gặp mặt hôm nay, theo tôi biết, là cuộc gặp mặt bốn bên đầu tiên trong lãnh đạo Tỉnh ủy sau vụ việc Hà Giang Hải.
Vụ việc Hà Giang Hải thực sự ảnh hưởng không nhỏ, không chỉ khiến cán bộ trung tầng Tỉnh ủy hoang mang lo sợ, lãnh đạo cao cấp cũng dè dặt, những qua lại bình thường mọi khi và những thăm viếng cũng chịu ảnh hưởng lớn, về cơ bản thời gian gần đây, việc đi lại riêng tư đều tạm dừng.
Lúc Lý Đinh Sơn đề nghị gặp mặt, Ngô Thiên Tiếu cứ nghĩ Hạ Tưởng sẽ khéo léo từ chối, không ngờ Hạ Tưởng lại đồng ý ngay. Nếu nói chỉ có Lý Đinh Sơn thì còn dễ nói, còn có Tần Khản và Vương Chi Phu cũng cùng tham gia, phó Bí thư Hạ cũng không có ý kiêng dè một chút, lẽ nào Trung ương đã có tin tức gì truyền ra? Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Ngô Thiên Tiếu đoán thì đoán, nhưng không dám hỏi lung tung, trước mặt Hạ Tưởng, y vẫn giữ đủ sự cung kính và cẩn thận.
Tuy nhiên nếu để Hạ Tưởng biết được phỏng đoán của Ngô Thiên Tiếu, hắn sẽ thêm phần khen ngợi sự mẫn cảm chính trị của Ngô Thiên Tiếu, thật sự là hắn đã nghe được điều gì, cho nên mới có cuộc gặp mặt bốn bên hôm nay.
Nếu không, hắn cũng sẽ không ở tỉnh Tề nơi mà ai ở cũng đều đang tự hạn chế, lại đi nhất định hành động làm ra vẻ khác thường.
Sau khi lên nhà hàng trên du thuyền, du thuyền khởi động, chậm rãi hướng về giữa hồ. Lúc này, trăng sáng sao thưa, sóng gợn lăn tăn, bốn bề yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng ếch vang đến, đắm chìm dưới ánh trăng rực rỡ, quả đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.
Hạ Tưởng không nói gì, Tần Khản, Lý Đinh Sơn và Vương Chi Phu cũng không nói chuyện, đều đắm chìm dưới ánh trăng ngút ngàn.
Nếu để Tôn Tập Dân biết Hạ Tưởng gặp mặt hai vị ủy viên thường vụ Phó chủ tịch trong bộ máy chính quyền tỉnh, một vị Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý xây dựng đô thị, cũng không biết sẽ có thái độ như thế nào?
Đương nhiên, y có nghĩ hay không hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là, ba vị Phó chủ tịch tỉnh đều không qua lại nhiều với y, cũng khiến cho y có cảm giác thất bại.
Nhưng hiện tại Tôn Tập Dân cũng không quan tâm nổi việc muốn xoa dịu quan hệ giữa Tần Khản, Lý Đinh Sơn, bởi vì y có việc quan trọng hơn cần làm, thế cục tỉnh Tề, sắp có thay đổi lớn rồi!
- Thế cục trong tỉnh, có phải sắp có thay đổi lớn không?
Tần Khản rốt cuộc cũng mở miệng, hỏi câu đầu tiên.
Không cần phải nói, y là hỏi Hạ Tưởng.
- Thay đổi lớn là tuyệt đối, không thay đổi là tương đối.
Hạ Tưởng nói một câu ba phải.
- Hiện tại dường như chưa có quyết định cụ thể, tuy nhiên có một điểm có thể chắc chắn, Viên Húc Cường phải nghỉ hưu trước hạn.
Đúng vậy, ai cũng không ngờ được rằng, quyết định xử phạt của Hà Giang Hải vẫn còn chưa có thông tin chính thức truyền đi, ngã ngựa đầu tiên lại là Viên Húc Cường!
Viên Húc Cường vốn nên cách chức vào tháng 11, nhưng bởi vì có trách nhiệm lãnh đạo không thể trốn tránh được đối với sự kiện bao vây tấn công trụ sở Tỉnh ủy, nên về hưu trước hạn, đồng thời ghi một dấu không sáng sủa gì trong lý lịch. Trong phút chốc hủy hoại chiến tích xây dựng rầm rộ ở thành phố Lỗ nhiều năm qua, tuy đãi ngộ sau khi về hưu chưa giảm, cũng không rõ đưa ra có xử phạt, nhưng theo nhận định từ kết luận chính trị, tin rằng Ban tổ chức cán bộ trung ương sẽ xóa bỏ nhiều từ ngữ khen ngợi.
Nói cách khác, sự nghiệp sáng lạng mà Viên Húc Cường phấn đấu cả đời, vào thời khắc cuối cùng, không thể giữ được khí tiết tuổi già, đối với rất nhiều cán bộ rất để ý trên việc đánh giá lý lịch, thì mất sạch điểm.
Tin rằng Viên Húc Cường lúc này cũng có cảm giác đau không thiết sống.
Việc tiến lùi bình thường trên quan trường, Viên Húc Cường về hưu trước hạn, tất cả mọi người đang vô cùng ngạc nhiên, nghĩ đến đầu tiên nhất không phải là nuối tiếc giùm đồng chí Viên Húc Cường, mà là đang nghĩ, sau khi Viên Húc Cường về hưu, ai sẽ tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ?
Chức Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ, là một chức vị vô cùng quan trọng, không chỉ bởi thành phố Lỗ là thành phố cấp phó tỉnh, mà còn vì thành phố Lỗ vẫn luôn là cái nôi của thế lực địa phương tỉnh Tề, càng vì Thành ủy thành phố Lỗ vô cùng bài xích kẻ ngoài, mấy năm qua chưa từng có tiền lệ người ngoài tỉnh đến đảm nhiệm vị trí nhân vật số một.
Để xem lần này quyết tâm phá vỡ dùng người Tề trị Tề của Trung ương lớn thế nào, nếu nói việc về hưu trước hạn của Viên Húc Cường chỉ là khiến mọi người có cảm giác mưa gió sắp đến, vậy thì người tiếp nhiệm của Viên Húc Cường chính là đề bạt ngay tại chỗ Lý Đồng, hay là điều nhiệm từ Trung ương, hoặc là điều nhiệm từ tỉnh khác, chính là một lần sắp xếp ý nghĩa sâu xa về mặt chính trị.
- Thực sự mà nói, nếu tôi nhỏ đi vài tuổi, tôi thật cũng muốn tranh thủ một phen, làm quan lớn thành phố Lỗ.
Vương Chi Phu vẫn là bản tính không sửa, miệng không hề giấu diếm nói ra những suy nghĩ trong lòng.
- Nhưng hiện tại suy nghĩ của tôi là, tốt nhất điều từ Trung ương xuống. Thành phố Lỗ hiện tại đang cần một người ngoài đến phá vỡ lề thói cũ.
Nếu để Lý Đồng nghe được câu này, y chắc chắn sẽ có ý kiến với Vương Chi Phu.
Lý Đinh Sơn cười nói:
- Chi Phu thật là có gì nói nấy, tuy nhiên cũng hơi có lý, tôi cũng tán thành việc Trung ương bổ nhiệm một vị Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ.
Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ xếp hạng trong Ủy viên thường vụ không phải thấp, còn cao hơn Lý Đinh Sơn, nói cách khác, Lý Đinh Sơn nếu như chuyển nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ, cũng coi như tiến một bước nhỏ.
Tần Khản lại không hề phát biểu ý kiến, mà lại nhìn về Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ nghĩ thế nào?
Hạ Tưởng đáp lại cái nhìn sâu sắc đầy ý nghĩa của Tần Khản, trong lòng lại nghĩ, thế cục của tỉnh Tề bây giờ, biết đâu chính là kết quả mà Tần Khản mong muốn, Tần Khản vẫn do vấn đề tuổi tác, khả năng tiến thêm bước nữa đã cực kỳ nhỏ, lập trường của y ở tỉnh Tề, đúng là rất khéo léo, hầu như vẫn cứ dụng tâm e rằng tỉnh Tề không loạn.
Hoặc phải chăng có thể nói, Tần Khản đối với việc người Tề đảm nhiệm đa số chức vụ quan trọng ở Tỉnh ủy, vô cùng bất mãn?
- Trung ương chắc chắn sau khi suy xét toàn bộ mới đưa ra quyết định, chúng ta suy đoán cũng vô dụng, hay là đừng phí công suy nghĩ nữa.
Cuộc gặp mặt hôm nay, là Hạ Tưởng nể mặt Lý Đinh Sơn, cũng một thời gian rồi không ngồi với Lý Đinh Sơn, hắn nhất định không muốn để Tần Khản mượn cơ hội nói suông, liền chuyển đề tài.
- Điều tôi quan tâm nhất bây giờ là dự án của Tập đoàn Đạt Tài, là công trình trọng điểm trong tỉnh, Tỉnh ủy cũng vẫn rất quan tâm sự tiến triển của dự án.
Tần Khản cười ha ha, sau khi chỉ nói đơn giản về tiến triển của dự án Tập đoàn Đạt Tài, lại đưa vấn đề trở lại vụ việc Hà Giang Hải, có thể thấy y đối với kết cục của Hà Giang Hải, cực kỳ quan tâm.
- Nghe nói Hà Giang Hải mấy lần chuyển lời muốn gặp mặt phó Bí thư Hạ, phó Bí thư Hạ cũng không hiếu kỳ Hà Giang Hải có lời gì muốn nói sao?
Tần Khản không hề khách khí, bây giờ luôn mồm gọi Hà Giang Hải, đến một câu Bí thư Hà cũng đều bị cắt mất.
Trên thực tế, Hà Giang Hải hiện tại vẫn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư chính trị Tỉnh ủy.
Từ điểm dừng của Tần Khản, Hạ Tưởng nhận định xuất phát điểm của lập trường Tần Khản trong Tỉnh ủy là khuấy đục nước, trong lòng đã định chắc chủ ý, để Lý Đinh Sơn sau này cách xa Tần Khản, để tránh bị Tần Khản lợi dụng.
Sự lo lắng của Hạ Tưởng không thừa chút nào, một sự việc không lâu sau đó, hoàn toàn đã nghiệm chứng phỏng đoán của hắn.
Hạ Tưởng đang chuẩn bị dùng một câu để ngăn chặn việc Tần Khản tiếp tục vướng víu chủ đề Hà Giang Hải, không ngờ điện thoại reo lên.
Nghe xong, nét mặt Hạ Tưởng hơi thay đổi, lại thay đổi nói:
- Tôi thực sự rất hiếu kỳ việc Bí thư Hà muốn nói gì, ngày mai tôi sẽ gặp Bí thư Hà!