Quan Thần

Chương 1622: Gặp gỡ hạnh phúc của Hạ Tưởng



Hạ Tưởng không phải người Bắc Kinh, nhưng trong cảm nhận của hắn, bản thân hắn ở Bắc Kinh, nhưng lại không hề có một chút cảm giác ở nơi đất khách quê người một chút nào. Không chỉ bởi vì so sánh Bắc Kinh với thành phố Yến, ngoài việc Bắc Kinh phồn vinh hơn, phát triển hơn thành phố Yến một chút, thì còn lại cũng chẳng khác bao nhiêu.

Nếu như nhất định phải tìm ra điểm bất đồng thì chính là, người nước ngoài ở Bắc Kinh nhiều hơn rất nhiều so với thành phố Yến về hướng Nam 300 km. Nhưng không nên đắc ý rằng, người nước ngoài đến Bắc Kinh nhiều vì sự phồn hoa của nơi đây, trong số đó có không ít phần tử đối địch là vì mục đích chính trị nên mới đến.

Đương nhiên những người quen mà Hạ Tưởng gặp được không phải người nước ngoài, bởi vì hắn không có bạn nước ngoài, càng không biết những phần tử thù địch, bởi vì Hạ Tưởng không hề cho rằng "Hễ địch ủng hộ cái gì là ta phải phản đối cái đó" là chân lý.

Ban đêm của Bắc Kinh giữa hè, ngợp trong vàng son, phồn hoa như gấm, nơi thuê trọ của Vệ Tân không phải là trung tâm thành phố, mặc dù bây giờ đã là hơn mười giờ tối rồi nhưng càng đêm càng mê hoặc, những chiếc xe ô tô cả đêm không về nhà, những người con gái con trai không biết đường về, còn có cả những người phụ nữ độc thân dắt con đi…

Đúng, lúc Hạ Tưởng đang đứng ở bên đường chuẩn bị bắt xe – thì Ngô Thiên Tiếu đi đến văn phòng của tỉnh Tề ở Bắc Kinh, nếu như để y biết Bí thư Hạ thật sự vẫn chưa có sự giác ngộ của Phó bí thư tỉnh ủy, đúng là đang đứng bên đường bắt xe, cũng không biết sẽ có cảm tưởng thế nào – ánh mắt đảo qua một lượt, vô tình phát hiện phía đối diện có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, đang dắt một đứa con trai khoảng tám chín tuổi từ một nhà nào đó đi ra, vừa sửa sang lại quần áo vừa chuẩn bị lên xe.

Một người phụ nữ đẹp đến mức người ta thấy chói mắt, trong đêm say đắm lại đi một mình cùng với một bé trai, mặc dù Bắc Kinh là một thủ đô hiền hòa, nhưng trong suy nghĩ của Hạ Tưởng thì vẫn rất dễ làm con người ta phạm tội. Hắn cũng không tránh khỏi tức giận, sau khi sửng sốt một lát liền không lên chiếc xe taxi đang đỗ trước mặt, mà nhanh chân qua đường đi về phía đối diện.

Trong lúc đang muốn đi về phía trước chặn đứng đường của người phụ nữ xinh đẹp và đứa bé trai, xuất phát từ góc độ đại nghĩa, phê bình giáo dục họ vài câu, làm cho họ nhận thức một cách sâu sắc, trong đêm mê say, phụ nữ nhi đồng không có năng lực bảo vệ bản thân thì không nên ra ngoài đường, không ngờ lúc chỉ còn cách người phụ nữ xinh đẹp đó có hơn mười mét lại có người gọi.

- Hạ…Tưởng?

Một thanh âm ngạc nhiên và vui mừng vang lên đằng sau Hạ Tưởng.

- Đúng là cháu rồi, thật sự không ngờ.

Hạ Tưởng chỉ có thể quay đầu, nụ cười thân thiết:

- Cô Tề, chào cô, hóa ra là cô…

- Tại sao không phải là ta?

Bên cạnh cô Tề là một cô bé trắng nõn, ăn mặc giống như ngọc nữ, đôi mắt mở to nhìn Hạ Tưởng một cách tò mò.

Không đợi cô Tề tiếp tục nói, bé gái rốt cục không kìm nổi thắc mắc trong lòng liền mở miệng hỏi:

- Chú ơi chú thật là lạ, sao chú lại giống với Hạ Đông như vậy? Chú là gì của Hạ Đông?

Hạ Tưởng không kìm nổi cười, đây là lần đầu tiên hắn nghe người khác nói hắn giống Hạ Đông mà không phải là Hạ Đông giống hắn, lời nói của trẻ con không cố kỵ gì cả, hắn cười nói:

- Bởi vì chú là bố của Hạ Đông, nên Hạ Đông đương nhiên là giống chú rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Không đúng.

Cô bé kiên quyết giữ nguyên ý kiến của mình:

- Nên nói chú giống Hạ Đông mà không phải là Hạ Đông giống chú, bởi vì bề ngoài của chú đã cố định rồi còn Hạ Đông vẫn chưa trưởng thành, sau khi cậu ấy trưởng thành nhất định sẽ đẹp trai hơn chú.

Hạ Tưởng không thể nào nhịn được cười, không thể nào nói chuyện được với cô bé, cách tư duy của cô hoàn toàn khác với người lớn, chỉ có thể theo cô bé:

- Ừ, ừ, cháu nói đúng rồi.

Cô Tề cười càng vui vẻ:

- Bình thường Tiểu Linh nhìn thấy người lạ rất ít kkhi chủ động nói chuyện, cũng lạ vừa mới gặp cháu mà nó đã nói nhiều như vậy rồi.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ sờ cái mũi:

-Ta là con quỷ dính lấy Hạ Đông…

- Bố ơi!

Hạ Đông chạy nhào đến trước mặt Hạ Tưởng, ngay lập tức kéo lấy tay của hắn:

- Đúng là bố rồi. Mẹ bảo bố đến rồi, con lại cứ tưởng mẹ lừa con.

Tào Thù Lê ở bên cạnh Hạ Đông, cười dửng dưng, đứng một cách thản nhiên, không nối một lời mà nhìn Hạ Tưởng, trong ánh mắt có niềm vui bất ngờ, có tình yêu cũng có sự dí dỏm.

Hạ Tưởng kéo tay của Hạ Đông, thấy tay của Hạ Đông lại béo lên một chút liền nói:

- Hạ Đông về sau phải chú ý một chút, đừng có để béo lên nữa, béo thì sẽ không đẹp trai đâu.

- Béo mới đẹp, cháu thích Đông Đông béo.

Tiểu Linh cướp Hạ Đông từ tay Hạ Tưởng.

- Đông Đông béo rồi, có thịt mới đáng yêu.

Được, Hạ Đông thật là được hoan nghênh, nhỏ tuổi như vậy mà đã có người tranh rồi, Hạ Tưởng cười bất đắc dĩ, lại nói với cô Tề:

- Nghe Thù Lê nói, cô Tề muốn gặp cháu?

Hạ Tưởng vốn đồng ý với Tào Thù Lê sẽ gặp mặt cô Tề, nhưng tính đi tính lại vẫn không có thời gian nên đành chịu. Kông ngờ thật là trùng hợp, trời đất run rủi, hắn bị Tống Nhất Phàm đuổi ra khỏi nhà Vệ Tân, trong lúc lưu lạc đầu đường thì vừa lúc không hẹn mà gặp cô Tề, đúng là người nên gặp, không cần phí sức vẫn có thể gặp được.

Người không nên gặp thì có chịu bao nhiêu vất vả khổ cực cũng chưa chắc đã gặp được, cuối cùng nói không chừng còn có một kết cục hoang đường.

Hạ Tưởng trong một đêm rất bình thường ở Bắc Kinh, coi như đã hiểu được một đạo lý, tính chung của nhân loại là cầu không được, nguyện vọng thì rất tốt đẹp nhưng hiện thực thường rất phũ phàng.

Cũng may, Hạ Tưởng bây giờ so với lúc trước đã có một bước tiến bộ rất lớn, con người sống ở trên đời không thể vạn sự như ý, nhưng tốt thì tốt, phía sau những chuyện không như ý sẽ có sự bù đắp của một chuyện tốt khác, đây chính là có mất sẽ có được.

- Đúng vậy, cô muốn gặp và nói chuyện với cháu.

Cô Tề ngẩng lên nhìn đồng hồ:

- Mới có hơn 10h, trời nóng thế này mọi người cũng sẽ không ngủ sớm, Hạ Tưởng cháu sẽ không có ý kiến nếu nói chuyện thêm một lát chứ?

- Bậc trưởng lão gọi, không nên chậm trễ.

Hạ Tưởng cung kính đáp, hắn rất có ấn tượng tốt đẹp với sự hòa nhã và thân thiện của cô Tề, hơn nữa hắn biết cô Tề rất thích Hạ Đông, chưa cần nói đến thân phận phu nhân của Tổng bí thư, chỉ xét việc cô là bề trên cũng nên được kính trọng.

- Chả trách Hạ Đông làm người khác đặc biệt yêu thích, Thù Lê dịu dàng, Hạ Tưởng lương thiện, Hạ Đông không ngoan mới là lạ.

Cô Tề mặt mày rạng rỡ.

Tiểu Linh rất vui mừng, kéo tay Hạ Đông nói:

- Tốt quá rồi, chúng ta lại có thể chơi thêm chút nữa.

Hạ Tưởng lắc đầu cười, quay lại nói với Tào Thù Lê:

- Em và Hạ Đông sống ở đâu?

Lời vừa nói ra, Hạ Tưởng mới biết chỗ không tốt của mình, không quan tâm đến cuộc sống của vợ con, thật sự là không nên một chút nào, mặc dù Tào Thù Lê cũng có bạn ở Bắc Kinh, Liên Nhược Hạm cũng cho cô ở nhờ nhà, nhưng dù sao cũng hơi xa.

- Chỗ cô Tề sắp xếp cho.

Tào Thù Lê cười tủm tỉm liếc nhìn cô Tề một cái:

- Cô Tề rất nhiệt tình, em vốn dĩ rất ngại làm phiền cô ấy.

- Sao lại gọi là làm phiền?

Cô Tề vừa nói, vừa nhỏ giọng nhắc nhở người bên cạnh vài câu, liền ngay lập tức có người vào trong hội sở, hiển nhiên là thêm rượu bật đèn tiếp tục mở tiệc rồi.

- Cô vui còn không kịp, có Thù Lê và Hạ Đông sống cùng, mỗi ngày cô có thể cười nhiều hơn một chút.

Không thể không nói trong mắt Hạ Tưởng, cô Tề thân thiết như một vị trưởng bối hàng xóm.

Sau khi tiến vào sở hội, bên trong yên tĩnh mà có đủ loại cách điệu, hiển nhiên không phải là nơi mà người bình thường có thể vào được.

Cô Tề ở phía trước, Hạ Tưởng và Tào Thù lê ở phía sau, Hạ Đông và Tiểu Linh đi sau cùng, vừa đi vừa rỉ tai thì thầm, dồi dào sức sống, vô cùng vui vẻ.

Lúc còn nhỏ có ít cũng hài lòng, chỉ cần có một viên kẹo, có thể chơi với bạn nhiều hơn một chút đã là niềm vui rất lớn rồi.

Đi được vài bước, hạ Tưởng đột nhiên cảm thấy đau nơi tay phải, liền biết rằng đó là do Tào Thù Lê vụng trộm nhéo hắn một cái, hắn cũng không để bụng, cười ha hả, lấy tay chỉ vào cô Tề ở phía trước, sau đó vẻ mặt lại nghiêm túc, ngụ ý chính là có cô Tề ở đằng trước phải nghiêm túc một chút.

Tào Thù Lê nhịn không được mà mỉm cười.

Không bao lâu thì đến một căn phòng rất ấm áp, trong đó đã bày sẵn trà và các loại đồ ăn vặt, bố cục căn phòng và cảm giác vui vẻ của gia đình gần như nhau, nhiệt độ cũng được điều chỉnh ở mức thích hợp, quan trọng nhất là ở đây rất yên tĩnh, dùng ánh mắt chuyên nghiệp của Hạ Tưởng để xem thì trên tường có vật liệu cách âm cao cấp.

Sau khi ngồi xuống, cô Tề cũng không vòng vo, trực tiếp đi vào vấn đề:

- Hạ Tưởng, cô muốn thương lượng với cháu một chuyện, vốn dĩ cũng đã nói qua với Thù Lê rồi, nhưng dù sao cháu cũng là chủ trong nhà, đại sự cũng nên do cháu quyết định mới được, nếu không cô và Thù Lê tự mình quyết định là không tôn trọng cháu.

Cô Tề vẫn là người tính cách chân thật, Hạ Tưởng liền nói:

- Cô Tề có chuyện gì cứ nói, cháu đang nghe đây, nhưng mà gia đình cháu những việc đai sự thường do cháu làm chủ, việc nhỏ do Thù Lê là chủ, nhưng cũng phải nói lại, trong nhà chưa bao giờ xảy ra chuyện đại sự.

Cô Tề cười ha hả:

- Tư tưởng của cô hơi truyền thống, mặc kệ việc lớn việc nhỏ, chỉ cần là việc trong nhà, cuối cùng vẫn là chủ gia đình quyết định, vì vậy cô mới muốn gặp cháu nói chuyện một cách trịnh trọng.

Cô Tề càng nói cang nghiêm túc, làm cho Hạ Tưởng cũng hồi hộp, hắn vốn nghĩ chắc không có đại sự gì, cô Tề muốn gặp hắn chỉ là nói những chuyện trong nhà ngoài ngõ, nhhiều lắm thì là chuyện giữa Hạ Đông và Tiểu Linh như thế nào, trẻ con tập làm người lớn, hắn làm sao có thể để ý?

Cô Tề vừa nãy còn mặt mày hớn hở, bây giờ đột nhiên vẻ mặt ngưng trọng, cũng làm cho Hạ Tưởng trong lòng thấp thỏm không yên, nghĩ thế nào cũng không ra giữa hắn và cô Tề có thể có đại sự gì để mà nói. Cô Tề mặc dù là vợ của Tổng bí thư, nhưng theo sự hiểu biết và kết luận sau khi tiếp xúc với cô Tề của Hạ Tưởng, thì cô Tề rất ít khi đề cập đến vấn đề chính ttrị.

Lúc không đi cùng với Tổng bí thư, thì cô Tề chính là một hình tượng bề trên rất thân thiết không có một chút hơi thở quan liêu nào.

- Cô Tề có chuyện gì muốn nhờ cháu cứ nói, cháu nhất định sẽ làm tốt.

Cô Tề cười rồi khoát tay:

- Cô nói cho cháu biết, cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ là cô muốn cho Hà Đông sống ở nhà mình, cũng dễ chiếu ứng với Tiểu Linh.

- Hả?

Hạ Tưởng nhất thời sửng sốt, dở khóc dở cười, náo loạn nửa ngày, bày ra trận thế hoành tráng chính là vì vấn đề chỗ ở của Hạ Đông? Hắn còn tưởng là có rất nhiều đại sự cần hắn quyết định, thật là phí công hồi hộp lâu như vậy.

Hạ Tưởng cũng rất rõ ràng, bởi vì nghĩ lại cũng thấy rất dễ chịu, cô Tề đề cập đến vấn đề đó một cách trịnh trọng như vậy, là thể hiện sự tôn trọng hắn.

…Mãi đến tận khi tiễn bước cô Tề, Hạ Tưởng bên trái là Tào Thù Lê, bên phải là Hạ Đông, ở Bắc Kinh vô tình lại được đoàn tụ với gia đình cũng là một kỷ niệm khó quên.

Cứ tưởng rằng một đêm hoang đường của Hạ Tưởng cứ trôi qua như vậy, không ngờ rằng sau đó hắn nhận được một cuộc điện thoại, lại tiếp tục kéo dài sự hoảng loạn của đêm nay, làm hắn không nói được gì để chống đỡ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.