Quan Thần

Chương 1683: Tương đối kỳ quái



Nói một cách công bằng, Hạ Tưởng vẫn không tài nào lý giải được việc điều chỉnh trọng đại trao đổi nhau của Lý Đinh Sơn và Lý Vinh Thăng, rốt cuộc có ý nghĩa chính trị gì, hoặc là vì bố cục dài lâu gì.

Dù sao vị trí của Hạ Tưởng cũng không đủ cao, không thể đứng trên cao mà nhìn khắp mọi việc trong thiên hạ.

Hậu quả của vấn đề tuổi tác so với việc Lục Gia Thành có con riêng, và vấn đề Lục Gia Thành bởi vậy mà tạm thời dừng làm việc một thời gian, còn có bất ngờ phát sinh ở Phẩm Đô sau khi Tần Khản rời đi không lâu, hàng loạt vấn đề, làm trước mắt Hạ Tưởng không nhìn thấy gì, bởi vì, tất cả mọi việc đều không quan trọng bằng việc nước sôi lửa bỏng trước mắt---- thay nhiệm kỳ, và phía sau việc điều chỉnh nhân sự bất ngờ, rốt cuộc có sự sắp xếp chính trị lâu dài gì.

Ý nghĩ của Tổng bí thư là gì, hoặc là bố cục của Ngô Tài Dương là thế nào, hắn mở miệng ra hỏi, không đúng với quy tắc chốn quan trường, và cũng hiên rõ có vẻ hắn rụt rè và ánh mắt hạn hẹp. Đừng nói Tổng bí thư hiện tại và hắn vẫn chưa đạt đến mối quan hệ thân mật khăng khít, cho dù giữa hắn và Tổng bí thư có mối quan hệ thân mật như với Tống Triêu Độ, có một số việc hắn cũng không thể mở miệng là hỏi.

Người trong quan trường, bắt buộc lúc nào cũng phải cảnh giác và cẩn thận.

Chỉ là càng ngoài dự đoán của Hạ Tưởng là, Tạ Tín Tài tìm hắn nói chuyện riêng, lại mang đến ý đồ sắp xếp bước tiếp theo của Ban Tổ chức Trung ương đối với hắn----Mặc dù chỉ là ý đồ, nhưng khả năng rất lớn, bởi vì Tạ Tín Tài mới nói một cách rõ ràng với Hạ Tưởng, là ý đồ của Ngô Tài Dương.

Ngồi trong phòng làm việc tạm thời ở nhà khách Tỉnh ủy của Tạ Tín Tà, Hạ Tưởng cảm nhận được gió mùa thu mát mẻ từ ngoài cửa sổ thổi tới.

Vừa mới thích nghi được với khí hậu tỉnh Tề mà thôi. Tạ Tín Tài nói một cách trịnh trọng, tình ý sâu xa:

- Trương ban Ngô thật sự quan tâm cậu, ông ta không muốn cậu gặp phải chuyện gì bất lợi ở tỉnh Tề. Sau khi tỉnh Tề thay nhiệm kỳ, cũng có khả năng không yên bình lắm, ý của Trưởng ban Ngô là, hi vọng trước khi thay nhiệm kỳ sang năm, cậu hãy cứ ở Ủy ban Trung ương Bắc Kinh…

Hạ Tưởng hiểu tấm lòng của Ngô Tài Dương, trên địa phương sóng to gió lớn, hơi có sơ xuất sẽ dễ bị sóng đánh ướt quần áo thậm chí đánh cong lưng, nếu còn nhiễm thêm cả người nước bẩn, liền càng mất nhiều hơn được, ví như Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân mặc dù tạm thời qua cửa ải khó khăn, trên thực tế đã mất điểm rất lớn ở tỉnh Tề.

Đợi đến lúc quan trọng được thăng chức, nhất định sẽ bị mọi người lấy ra mà nói, thành cớ để người khác lấy ra công kích.

Ngô Tài Dương hiển nhiên nhìn ra cục thế của tỉnh Tề, vẫn là mạch nước ngầm mãnh liệt, vì thế mới muốn điều hắn về Bắc Kinh, đợi sau khi sang năm Trung ương đổi gió đông lại quay về. Mà sự ra tay của Tổng bí thư, điều chỉnh chức vụ của Lý Đinh Sơn và Lý Vinh Thăng hiển nhiên cũng là hành động phòng ngừa chu đáo.

Một tên Tần Khản, sức mạnh thật sự lớn như vậy? Làm sao có thể!

Chẳng lẽ nói, phía sau Tần Khản ngoài bối cảnh chính trị lớn mạnh, y còn có sự trợ giúp của lực lượng mai danh ẩn tính, chẳng hạn như… quân đội? Vừa nghĩ đến đây, Hạ Tưởng bất giác âm thầm cả kinh, liên tưởng đến sự cảnh báo cách đây không lâu của lão Cổ, trong lòng mạch suy nghĩ càng rõ ràng.

- Cảm ơn sự quan tâm của Trưởng ban Ngô, cảm ơn sự quan tâm của Phó trưởng ban Tạ, xin ông chuyển lời cho Trưởng ban Ngô, tôi nghĩ thế cục của tỉnh Tề rất vững vàng, sẽ không xuất hiện biến động quá lớn, vì vậy tôi hy vọng có thể tiếp tục đảm nhiệm chức Phó bí thư, nguyện ý cống hiến càng nhiều cho tỉnh Tề. Đương nhiên, nếu tổ chức có dự tính một cách hệ thống, tôi biểu thị phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.

Tạ Tín Tài không khuyên Hạ Tưởng, cũng không nói thêm nhiều, chỉ mỉm cười hỏi: Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

- Có phải cậu rất quen thân với đồng chí Niếp Kiến Hào?

Niếp Kiến Hào là Chính ủy quân khu tỉnh Tề, dường như có quan hệ không tồi với Chu Hồng Cơ, còn quan hệ với Hạ Tưởng rất bình thường.

Hạ Tưởng nhẹ lắc đầu:

- Tiếp xúc không nhiều.

Trong lòng lại không hiểu Tạ Tín Tài thuận miệng nhắc đến Niếp Kiến Hào là có dụng ý gì.

Từ phòng làm việc của Tạ Tín Tài đi ra, cũng sắp là thời gian giữa trưa, ánh mặt trời cũng không mạnh lắm, Hạ Tưởng hơi nhắm mắt, cũng không vội về phòng làm việc, mà giống như đi lững thững trên sân vắng, chậm rãi đi bộ, dưới ánh nắng của ngày thu, hưởng thụ thời khắc yên bình.

Đại cục tỉnh Tề, cuối cùng cũng hoàn toàn lên đến ván cờ của cấp cao, từ một loạt điều chỉnh nhân sự của người, có thể đưa ra kết luận, sức mạnh của Tần Khản chẳng những không nhỏ, mà là rất lớn, cũng chứng minh một điểm, những hành động trước đây của Tần Khản, không phải là phát điên, cũng không phải là được ăn cả ngã về không, mà là tình thế bắt buộc ra tay.

Chỉ tiếc, lần trước say mê một đêm trong phòng Hoa Nhài Vàng, hắn say thì say rồi, nghe trộm cũng nghe trộm rồi, cuối cùng nghe không được rõ, thu hoạch lớn nhất chính là biết được Chu Duệ và Lục Gia Thành là phụ tá đắc lực của Tần Khản.

Hiện tại Lục Gia Thành bị hắn bắt rồi, lấy danh nghĩa nghỉ ngơi một thời gian tránh đầu sóng ngọn gió, làm cho Lục Gia Thành không thể trực tiếp dùng quyền của Cục trtưởng Cục công an Thành phố, nói cách khác, Làm cho Tần Khản trực tiếp tàn phế một cánh tay phải.

Đem so sánh, mặc dù sự nguy hại của Chu Duệ nhỏ hơn Lục Gia Thành, nhưng vấn đề của Chu Duệ lại không dễ giải quyết, bởi vì Chu Duệ là thư ký của Chu Hồng Cơ, hắn và Chu Hồng Cơ cho dù quan hệ có tốt đến thế nào đi chăng nữa, cũn nhưng không thể nói thẳng ra, nói thư ký của anh như thế nào như thế nào.

Vậy là quá ấu trĩ.

Mặc dù nói tỉnh Tề mưa gió rung chuyển, vẫn gió thổi mây phun, nhưng Hạ Tưởng nghĩ đến việc Lục Mỹ Mỹ, vẫn không khỏi cười trong lòng, bởi vì sự tình thật sự rất thú vị, làm người ta không nhịn được cười.

Có thể tồn tại trong thế cục Chính trị hiểm ác phức tạp, vẫn giữ được một trái tim lạc quan không dễ dàng, phải tiếp tục duy trì mới tốt.

Nhà khách Tỉnh ủy cách Tỉnh ủy rất gần, đi bộ lộ trình 5 phút đồng hồ, Hạ Tưởng thích nhất là nghĩ mọi việc lúc đang đi bộ, liền vừa đi vừa nghĩ tới những bất ngờ xảy ra ở Phẩm Đô.

Bất ngờ, đã phát sinh vào ngày hôm sau, sau khi Tần Khản đến Phẩm Đô.

Tần Khản vừa đến Phẩm Đô, cũng trước tiên đến hiện trường, ít nhất từ bên ngoài, y hoàn toàn chú tâm đến công việc, hơn nữa cũng thâm nhập vào chỗ người bệnh, bắt tay thân thiết, hỏi han ân cần, và tỏ vẻ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh rất ủng hộ mọi hạng mục công tác trong việc xử lý tình hình bệnh dịch của Thành ủy Phẩm Đô, muốn tiền sẽ xuất tiền, muốn sức giúp sức, mong toàn thể nhân dân Phẩm Đô yên tâm, Tỉnh ủy nhất định sẽ đứng cùng một phía với nhân dân Phẩm Đô.

Phải thừa nhận, Tần Khản ngoài việc làm việc, càng khéo nói hơn Lý Đinh Sơn, sau một màn biểu diễn, lập tức có được thanh danh còn tốt hơn cả Lý Đinh Sơn, dù sao Lý Đinh Sơn cũng chỉ biết vùi đầu làm, không biết tuyên truyền bên ngoài.

Làm giỏi nói giỏi, mới là một chính trị gia chín chắn.

Đến buổi tối, sau khi triệu tập các hội nghị dày đặc với phía Thành ủy Phẩm Đô, Tần Khản đại biểu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mở cuộc họp tuyên bố với phóng viên. Vốn dĩ là một cuộc họp phát biểu rất bình thường với phóng viên, Tần Khản chắc chắn sẽ không bị cánh phóng viên ném trứng gà ném giày da, cũng sẽ không nói về phần ngươi tin hay không, dù sao tôi tin những danh ngôn như vậy, tất cả làm theo thứ tự, chỉ là thông báo tiến triển mới nhất về việc xử lý bệnh dịch, đơn giản là để làm yên lòng dân, ổn định cảm xúc nhân dân. Nhưng trong khâu đề ra câu hỏi, lại xuất hiện một bất ngờ không lớn không nhỏ. Nói không lớn, quả thực cũng không lớn, bởi vì ai cũng không thể do đó mà truy cứu trách nhiệm gì của Tần Khản. Nói không nhỏ, cũng không nhỏ, bởi vì cách nói của Tần Khản, vừa không đạt được nhận thức chung với Thành ủy Phẩm Đô, cũng chưa trưng cầu sự đồng ý của Tỉnh ủy. Nói đúng là, y tự chủ trương, tự mình quyết định. Nếu như chỉ nói vài câu rỗng tuếch thì cũng không có gì ---- Mỗi một lãnh đạo Tỉnh ủy đều có quyền lợi nói dối nói khách sáo và chuyện ma quỷ, thậm chí tự biên tự diễn, Bí thư Tỉnh ủy cũng không có quyền can thiệp --- Nhưng lời của Tần Khản lại hướng đến một cách rõ ràng, trực tiếp định tính cho tình hình bệnh dịch, là sự kiện chính trị vô cùng nghiêm trọng.

Tần Khản đã nói là:

- Theo điều tra, dịch bệnh ở Phẩm Đô không phải chỉ là một sự kiện bệnh dịch bình thường đơn giản do bệnh truyền nhiễm gây ra, mà là sự kiện do con người âm mưu có tổ chức gây ra, hơn nữa còn có thế lực ngoại cảnh giúp đỡ sự kiện lần này, dẫn đến việc dịch bệnh mãi không thể khống chế được. Có điều, dưới sự lãnh đạo đúng đắn của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, dưới sự xử trí thỏa đáng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phẩm Đô, đã tập trung những người bị nghi ngờ phạm tội và các nhân viên của các tổ chức thế lực ngoại cảnh, bước tiếp theo, sẽ áp dụng những thủ đoạn nghiêm khắc hữu hiệu, bóp chết ý đồ của một số người có ý làm cho sự việc to lên.

Tần Khản vừa nói xong, tất cả mọi người trong cuộc họp đều ồ lên.

Bởi vì truyền thông có tư cách tham gia cuộc họp báo đều là truyền thông chính phủ, chính là nói, người tham dự đều là phóng viên phía chính phủ, là họng lưỡi của Đảng, đều là những phóng viên rất nghe lời, mới làm cho lời nói chưa được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân thông qua của Tần Khản không bị truyền bá toàn diện ra ngoài. Nhưng thà là như thế, còn có những phóng viên cá biệt không nghe lời lắm, không biết thế nào lại tiết lộ cách nói của Tần Khản ra ngoài.

Tuy chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ, không hề hình thành sóng to gió lớn, nhưng vẫn làm cho Lý Vinh Thăng cực kỳ căm tức, bởi vì hành động của Tần Khản làm anh ta rất bị động!

Vốn dĩ nên do Bí thư Thành ủy tự mình nói ra kết luận, nhưng lại do Tần Khản cướp lời nói trước, Tỉnh ủy sẽ nghĩ thế nào? Tần Khản làm như vậy, rất không có quy củ, quả thật là xằng bậy. Hơn nữa cả sự kiện dịch bệnh nằm trong sự khống chế của anh ta, làm gì có sự trợ giúp của thế lực ngoại cảnh nào? Tần Khản đường đường là một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, làm sao có thể ăn nói lung tung? Cho dù thật sự có thế lực ngoại cảnh, anh ta là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, hơn nữa lại là nhân vật số một Phẩm Đô, sao lại không nghe thấy một chút tin gì? Tần Khản chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch thường trực, lại không phải Bí thư tỉnh hoặc Chủ tịch tỉnh, y làm sao có thể biết chuyện cơ mật nhất?

Lý Vinh Thăng vừa tức vừa bực, lại không thể nói với Tỉnh ủy, dù sao Tần Khản cũng là đại biểu Tỉnh ủy phái đến, lại là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, mặc dù đều là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy như anh ta, nhưng trên thực tế cũng có quyền quản lý Phẩm Đô.

Nhưng lại không thể chịu được việc bị Tần Khản bày ra một đường, Lý Vinh Thăng gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, âm thầm kể với Hạ Tưởng sự bất mãn của anh ta với Tần Khản.

Sau khi sự tình truyền đến Tỉnh ủy, kỳ quái chính là, Khâu Nhân Lễ không phát biểu ý kiến gì, Tôn Tập Dân cũng duy trì sự trầm mặc, cũng làn cho Hạ Tưởng có chút không hiểu, so với lòng căm phẫn của Lý Vinh Thăng, thái độ của Bí thư Khâu và Chủ tịch tỉnh Tôn trước việc Tần Khản ăn nói lung tung, đã có chút ý vị sâu xa.

Trầm mặc chưa chắc đã là ngầm thừa nhận, nhưng nhất định có nghĩa là dung túng hoặc không có lời nào để chống đỡ. Đại sự như vậy, Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân đều hợp thời không phát biểu ý kiến, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì cực kỳ phức tạp? Bởi vì nếu như những gì Tần Khản nói không phải sự thật, Tôn Tập Dân hoàn toàn có thể lấy chuyện này ra làm bài văn lớn, làm cho Tần Khản hết đường lui!

Mà xuất phát từ độ cao thống lĩnh toàn tỉnh, Khâu Nhân Lễ cũng có thể quát lớn Tần Khản ăn nói lung tung mới đúng, nhưng Khâu Nhân Lễ lại không nói gì, lại liên tưởng đến việc Lý Vinh Thăng đột nhiên từ Phẩm Đô chuyển đến trong tỉnh, trong đầu Hạ Tưởng bỗng nhiên chợt lóe lên một ý niệm vô cùng mãnh liệt --- chẳng lẽ là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.