Quan Thần

Chương 169: Cần thủ đoạn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán



Khúc Nhã Hân coi như khá có trách nhiệm nghề nghiệp. Cô bắt đầu kiên nhẫn giải thích với ba người kia về các chính sách và quy định liên quan với công tác giải phóng mặt bằng của thành phố. Ba người kia đều ra vẻ rất nhẫn nại mà nghe. Nghe cô nói xong, Ngô Lương xua tay nói:

- Được rồi Phó chủ nhiệm Khú, công tác của cô đã xong, cũng coi như hết lòng vì công việc. Có lẽ cũng không ai trách cô, cô có thể về được rồi. Chúng tôi cũng không cần phải làm khó cô.

Khúc Nhã Hân đúng là chưa bao giờ gặp kẻ dầu muối cũng không vào như vậy, không đưa ra yêu cầu gì mà chỉ nói muốn gặp Thị trưởng. Cô có chút tức giận nói:

- Chính sách của thành phố không phải nói sửa là sửa ngay được. Thành phố vốn còn nể tình vì bà lão có bệnh nên vẫn cung cấp điện nước, bây giờ xem ra các anh muốn ép thành phố dùng biện pháp mạnh phải không?

Hạ Tưởng biết Khúc Nhã Hân đấu không lại ba người này. Một lúc lâu mà cô còn không hiểu ý đồ thật của bọn họ sao. Hắn khẽ kéo ống tay Khúc Nhã Hân rồi nhỏ giọng nói:

- Phó chủ nhiệm Khúc, để tôi nói chuyện với bọn họ vài câu, chị nghỉ một chút đi.

Khúc Nhã Hân thầm nghĩ rằng chỉ bằng tên thanh niên Hạ Tưởng này mà có thể nói qua ba người bọn họ sao? Ba người bọn họ không hề nóng nảy, lại có thân phận, lại quen gặp tình hình. Đừng nói Hạ Tưởng từng đó tuổi, dù là Thị trưởng Trần ra mặt cũng chưa chắc làm gì được bọn họ.

Chẳng qua Hạ Tưởng dù sao cũng là Phó chủ nhiệm, hắn yêu cầu ra mặt giải quyết vấn đề thì cô không có lý do gì từ chối. Cô liền gật đầu đồng thời cũng thấy hơi mệt nên lui ra sau một bước đứng cạnh Ngô Cảng Đắc.

Ngô Cảng Đắc thấy Hạ Tưởng ra mặt mới nhớ còn không biết hắn là ai, tên là gì. Y liền hỏi Khúc Nhã Hân;

- Cô sao lại để một nhân viên đi lên? Không phải cố ý làm chúng ta mất mặt đó chứ? Đúng, hắn tên là gì?

Khúc Nhã Hân không trả lời câu hỏi của Ngô Cảng Đắc mà nói lảng sang chuyện khác:

- Thử một lần vẫn tốt hơn mà, chẳng lẽ thật sự muốn mời Thị trưởng Trần ra mặt sao? Chuyện này mà cần Thị trưởng Trần giải quyết thì hai người chúng ta chuẩn bị nghỉ việc đi.

Ngô Cảng Đắc im miệng nhưng trong lòng không cho là đúng. Thực ra Khúc Nhã Hân cũng không ôm hy vọng gì với Hạ Tưởng. Rõ ràng ba anh em kia đã sớm bàn với nhau, chính là cố ý gây chuyện, không đáp ứng yêu cầu của bọn họ thì bọn họ sẽ không dễ dàng nhân nhượng. Một phóng viên, một luật sư, một bác sĩ đều là nhân vật khó đối phó.

Hạ Tưởng đi lên trước một bước, rất nhiệt tình bắt tay ba người:

- Tôi thay mặt Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô Thành phố Yến chào mừng ba vị đi xa về với quê hương. Thay đổi của Thành phố Yến bây giờ có thể dùng từ long trời lở đất để hình dung. Ba vị có thể thấy Thành phố Yến đang lấy diện mạo mới để chào đón ngày mai. Ba vị nếu muốn cống hiến một chút cho dân chúng quê hương thì tin rằng về Thành phố Yến nhất định sẽ làm được nhiều việc.

Ngô Đạo có chút khó chịu vì sự nhiệt tình của Hạ Tưởng:

- Đừng ra vẻ thần bí, có gì thì nói.

Hạ Tưởng nhìn ba người, tuy rằng trên mặt hắn nở nụ cười chân thành, chất phác nhưng ba người kia không khỏi run lên như bị hắn nhìn thấu tâm can vậy.

- Có phải phóng viên của Báo tiến bộ Trung Hoa – Tòa soạn báo cấp quốc gia phải không?

Hạ Tưởng hỏi Ngô Lương.

Ngô Lương thận trọng gật đầu.

- Anh Ngô Đạo, anh là luật sư của đoàn nào?

- Hội đồng luật sư Đức Tể Thiên Hạ.

Ngô Đạo cũng không rõ Hạ Tưởng hỏi như vậy là có ý gì nhưng cũng không phải giấu. Huống chi cơ quan y làm là một Hội đồng luật rất có tiếng tăm.

- Anh Ngô Tâm làm bác sĩ ở bệnh viện nào vậy?

- Bệnh viện Lam Thiên, tôi nói anh là ai, hỏi nhiều như vậy có tác dụng gì? Không có Thị trưởng các người đến đây thì về hết đi, chúng tôi không nói chuyện thêm với các người nữa.

Ngô Tâm cuối cùng đã rút tay trái ra khỏi túi áo vung lên đầy khí thế.

Hạ Tưởng quay đầu lại nhìn thanh niên đi sát cạnh mình mà nói:

- Cậu tên gì?

Cậu thanh niên vội vàng cười nói:

- Tôi tên Chung Nghĩa Bình mới tới, xin hỏi lãnh đạo có chỉ thị gì?

Tên này đúng là có ánh mắt, Hạ Tưởng thầm nghĩ rồi gật đầu nói:

- Đã ghi rõ đơn vị công tác của ba vị này chưa? Ghi rõ vào, lát về nhắc tôi một chút. Tôi sẽ báo cáo với Trưởng ban thư ký Cao, để Trưởng ban thư ký Cao lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố gửi văn bản tới ba chính quyền mấy nơi kia hỏi xem Ủy ban nhân dân thành phố và lãnh đạo ba đơn vị bọn họ, hỏi xem ba người bọn họ từ xa như vậy đến ngăn cản chính sách quy hoạch của Thành phố Yến là có ý gì?

Chung Nghĩa Bình tuy rằng không rõ lai lịch của Hạ Tưởng, nhưng nhìn dáng vẻ và giọng điệu của hắn, lại thấy Phó chủ nhiệm Khúc cũng khá kính trọng hắn, vì thế y liền biết đây là lãnh đạo nên vội vàng lấy sổ ra và ghi lại:

- Vâng, thưa sếp tôi đã nhớ kỹ. Có tên của bọn họ thì dễ thực hiện thôi.

Ngô Cảng Đắc thầm nói trong lòng hắn là ai, ra vẻ lãnh đạo ư? Lãnh đạo ai? Chẳng qua y cũng biết lúc này cần phải nhất trí với Hạ Tưởng cho nên phải nhịn không nói. Chờ lát nữa xong sẽ về tính toán.

Ngô Lương vừa nghe thấy vậy liền hét lên:

- Anh muốn làm gì? Anh đây là uy hiếp chúng tôi? Giỏi, tôi bây giờ liền cho anh gọi thẳng tới tòa soạn của tôi xem anh dám không? Tôi cũng không tin anh có thể duỗi tay tới tòa soạn báo cấp quốc gia chúng tôi? Anh chẳng qua chỉ là thuộc đơn vị kém vài cấp mà thôi.

- Không cần, tôi biết số điện thoại của Phó tổng biên tập Diêm - Diêm Hải Yến của báo anh, còn gặp một lần.

Hạ Tưởng không hề do dự rút điện thoại di động ra gọi cho Lý Đinh Sơn.

Phó tổng biên tập báo Tiến bộ Trung Hoa Diêm Hải Yến mùa đông năm trước do Lý Đinh Sơn muốn tuyên truyền Huyện Bá nên y đã tự mình tới. Lý Đinh Sơn cũng đã ra mặt tiếp khách. Diêm Hải Yến và Lý Đinh Sơn có quan hệ coi như cũng được. Y ở Huyện Bá ba ngày, hầu hết thời gian đều là Hạ Tưởng đi cùng. Nói gặp mặt là khiêm tốn, thực ra Diêm Hải Yến lúc ấy có ấn tượng tốt đối với Hạ Tưởng. Hai người nói chuyện khá hòa hợp.

Hạ Tưởng không trực tiếp gọi cho Diêm Hải Yến mà gọi cho Lý Đinh Sơn. Thứ nhất là hắn tôn trọng Lý Đinh Sơn, thứ hai là hắn biết do Lý Đinh Sơn nói chuyện với Diêm Hải Yến thì sẽ có trọng lượng hơn mình nhiều.

Ngô Lượng thấy Hạ Tưởng chẳng những trực tiếp gọi được tên phó tổng biên tập của mình ra, còn lấy điện thoại ra gọi, không hề có ý bàn bạc gì cả nên y có chút sợ hãi. Y vội vàng nói:

- Cái này, anh có thể chờ một chút để chúng tôi làm rõ chuyện rồi nói không, đừng động tý là ảnh hưởng tới lãnh đạo.

Ngô Đạo và Ngô Tâm cũng khá lo lắng. Nếu như Ủy ban nhân dân thành phố Yến gửi công văn tới lãnh đạo đơn vị bọn họ, dù với thái độ gì thì lãnh đạo cũng nhất định sẽ rất khó chịu với bọn họ. Lãnh đạo không có tâm tư vì chuyện ở Thành phố Yến xa xôi mà phiền lòng. Ủy ban nhân dân thành phố Yến gửi công văn tới mặc dù có thể bỏ qua nhưng truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đối với hình ảnh của lãnh đạo. Nếu chẳng may lãnh đạo có họ hàng gì ở Thành phố Yến, hoặc là sau này Thành phố Yến bởi vì chuyện của bọn họ khiến cho Ủy ban nhân dân thành phố Yến có ấn tượng không tốt, vậy lãnh đạo không trách bọn họ thì trách ai?

Ngô Đạo và Ngô Tâm không hẹn mà cùng nhìn nhau và nghĩ thằng ranh này là ai mà lại giở chiêu cao như vậy.

Hai người còn chưa kịp mở miệng giảng hòa thì Hạ Tưởng đã gọi điện xong.

Lý Đinh Sơn trả lời rất rõ ràng:

- Cậu chờ một chút, tôi lập tức gọi điện cho Diêm Hải Yến rồi sẽ gọi cho cậu.

Hạ Tưởng tươi cười nói:

- Nói cũng đúng, không phải động việc là nên ảnh hưởng tới lãnh đạo. Thị trưởng Trần bận như vậy mà các anh muốn gặp ngài, đây không phải là cố ý gây rối sao?

Nói xong hắn sa sầm mặt nói:

- Ba vị bình thường ở bên ngoài, mẹ ốm đau liệt giường không có ai ở bên chăm sóc, hiếu thuận. Bây giờ lại từng tên một tranh nhau chạy tới, còn muốn lấy căn bệnh của mẹ mà uy hiếp Ủy ban nhân dân thành phố sao? Hành vi ác như vậy còn dám ăn nói hùng hổ, lấy lý do. Một tên lấy thân phận phóng viên mà uy hiếp, một người lấy thân phận luật sự luôn mồm nói phải kiện ra tòa án. Còn có một người là bác sĩ gặp qua bao quan to. Đúng là các người có sự nghiệp thành công, rất oai phong, nhưng các người có nghĩ khi mình được nở mày nở mặt thì mẹ các người một mình ốm đau ở trên giường và rất cần con ở bên chăm lo an ủi, các người ở đâu?

Hạ Tưởng nhìn chằm chằm ba người đang có chút đỏ mặt, giọng càng thêm nghiêm khắc hơn:

- Học có thành tích đền đáp quốc gia là đúng, nhưng đừng quên bố mẹ đã sinh ra và nuôi lớn các anh. So với việc lấy danh nghĩa đền đáp xã hội mà kiếm tiền, khiến mình sống cuộc sống gọi là hơn người khác, các anh lại vứt người mẹ khổ sở nuôi lớn mình sang bên, cũng không an ủi bà một câu. Các người thì hay rồi, lúc cần các anh hiếu thuận thì không thấy một ai. Bây giờ nhìn thấy có lợi, thấy nhà mẹ mình có thể đổi sang căn nhà tốt hơn thì từng tên một nhảy ra, lấy bệnh tình của mẹ mà chống đối chính quyền, uy hiếp xã hội. Các người đặt tay lên ngực mình mà hỏi xem có biết cái gì là chữ hiếu không? Còn biết cái gì là cống hiến không?

Hạ Tưởng không cho ba người cơ hội thở và phản bác. Hắn cầm điện thoại di động rồi nói:

- Còn muốn uy hiếp đưa chuyện ra truyền thông Trung ương sao? Anh cho là mình có truyền thông Trung ương sẽ ủng hộ một người không biết hiếu thảo với mẹ, sẽ tuyên dương y dùng bệnh tình của mẹ mà đối đầu với chính sách địa phương sao? Tôi thấy báo báo chỉ tỉnh tôi sẽ rất hứng thú với bài ba người con thành công làm như thế nào lấy bệnh tình của mẹ mà uy hiếp, mặc cả với Ủy ban nhân dân thành phố.

Hắn lập tức gọi cho Đỗ Đồng Quốc mà nói:

- Tiểu Đỗ, là tôi. Có một chuyện như vậy, tôi thấy có một đề tài rất hay để đưa lên. Làm nhất định sẽ đề cao được sản lượng tiêu thụ của báo. Được, tôi ở thôn Đỗ, anh mau lại đây.

Ngô Lương hùng hổ nói:

- Anh rốt cuộc muốn như thế nào?

Y chưa kịp nói thêm thì đột nhiên thấy điện thoại di động vang lên, y mở ra nghe, mặt tái mét rồi liên tục gật đầu nói:

- Là tôi, tôi hiểu, Tổng biên tập Diêm, tôi biết chừng mực.

Ngô Lương sợ sệt xoay người nói với Ngô Đạo và Ngô Tâm mà nói:

- Tổng biên tập Diêm rất tức giận. Y nói với giọng rất nghiêm khắc, nếu nói anh còn lấy danh nghĩa phóng viên tòa soạn báo mà đàm phán với chính quyền thành phố Yến thì sẽ xử phạt anh. Làm sao bây giờ?

Ngô Đạo và Ngô Tâm có chút sợ hãi địa nhìn Hạ Tưởng. Ba người liền nhỏ giọng nói một lúc, cuối cùng Ngô Đạo ra mặt nó:

- Ba anh em chúng tôi đã bàn, không có đòi Thị trưởng Trần ra mặt nữa. Nhưng tiền bồi thường cho mẹ tôi quá thấp. Ít nhất phải cho chúng tôi ba căn nhà, nếu không đồng ý điều kiệu của chúng tôi, chúng tôi sẽ không đồng ý giải phóng mặt bằng.

Hạ Tưởng lập tức từ chối:

- Không làm được. Bồi thường giải phóng mặt bằng là chính sách chung mà thành phố đặt ra, không cần thiết phải sửa đổi, càng không vì ba người các anh mà thay đổi. Hơn nữa bà lão lúc ấy đã ký vào biên bản, đưa ra tòa án cũng phải tôn trọng. Muốn đối đầu thì chúng tôi sẵn sàng tiếp.

Ngô Đạo rất tức giận nói:

- Anh đừng ép người quá đáng.

- Ép người quá đáng là các anh, tuyệt tình tuyệt nghĩa là các anh. Chờ một lát phóng viên Báo chiều tỉnh Yến tới chụp ảnh một chút, đến lúc đó tổ chức một vài phóng viên đến cơ quan các vị, phân biệt phỏng vấn lãnh đạo các vị, xâm nhập tìm hiểu tin tức về cách làm việc, làm người của ba vị. Sau đó đưa tin ba người có bằng cấp cao, được người tôn kính làm như thế nào công nhiên đối đầu Ủy ban nhân dân thành phố, là như thế nào mặc cho tính mạng mẹ già đang đau ốm nằm trên giường, không cho nhân viên chấp pháp đưa bà lão vào bệnh viện.

Ngô Tâm giận tím mặt:

- Mày đừng ngậm máu phun người.

Hạ Tưởng cười nói:

- Nói thật, với nhưng điều mà mấy người các anh đã làm, lời tôi vừa nói coi như còn nhẹ. Có cần tôi nói lời khó nghe hay không?

Đỗ Đồng Quốc đúng là tới rất nhanh. Khi mấy người đang nói chuyện thì một chiếc xe bên ngoài viết Báo chiều tỉnh Yến đã tiến tới. Hai phóng viên từ trên xe đi xuống và tiến hành chụp ảnh hiện trường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đỗ Đồng Quốc cười hì hì đi tới gần rồi nhiệt tình bắt tay Hạ Tưởng:

- Cậu về Thành phố Yến khi nào vậy, sao không báo trước tôi một tiếng? Đúng rồi là ba người này sao? Tôi vừa rồi ở trên đường đã tra ra số điện thoại lãnh đạo bọn họ, có cần bây giờ liên lạc phỏng vấn một chút không?

- Không cần, không cần.

Thấy thật sự là phóng viên tòa soạn báo tới, ba người đều hốt hoảng. Báo chiều tỉnh Yến đứng về phía chính quyền địa phương là điều không cần phải suy nghĩ. Nếu phóng viên tòa soạn báo địa phương thật sự gọi điện thoại tới cho lãnh đạo của bọn họ, lãnh đạo biết tình hình thực tế không biết có thái độ gì, ba người đều có thể hiểu. Thật không ngờ tên thanh niên trước mặt nói được làm được. Không hề có phong cách làm việc nhát gan, sợ phiền phức của cán bộ chính quyền. Chẳng những nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán còn có thể vừa ra tay đã túm được nhược điểm của bọn họ, làm bọn họ dù khổ cũng không thể nói thành lời.

Con người dù không sợ gì cũng có nhược điểm, cũng có điểm lo ngại. Ba người tự cho mình lấy danh nghĩa thành phố lớn, lại ỷ vào nghề nghiệp đặc thù của mình nên nhất định có thể dọa nhân viên công chức chưa gặp bao chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố Yến. Chỉ cần gặp được Trần Phong thì mọi việc dễ nói chuyện rồi. Chỉ cần Trần Phong ra mặt, bọn họ tự tin có thể đưa ra được điều kiện.

Không ngờ nửa đường lại xuất hiện một tên thanh niên, chỉ vài câu đã chấn được bọn họ. Hơn nữa còn có thủ đoạn ngập trời, chẳng những kinh động tới Phó tổng biên tâp tòa soạn báo của Ngô Lương, còn gọi một cuộc đã mời được phóng viên của Báo chiều tỉnh Yến. Một nhân viên công chức nhỏ nhoi của Ủy ban nhân dân thành phố Yến quen phóng viên Báo chiều tỉnh Yến đã may rồi, không ngờ y còn có thể gọi được phóng viên.

Ba người bị Hạ Tưởng nắm lấy chỗ hiểm. phóng viên tòa soạn báo gọi điện tới lãnh đạo, đòi nhất định phải phỏng vấn được lãnh đạo. Cho dù không phỏng vấn được lãnh đạo thì chỉ sợ Báo chiều tỉnh Yến đưa chuyện của bọn họ lên báo, như vậy dù kiện ra tòa có thắng hay không cũng là một chuyện, chẳng qua danh tiếng của bọn họ nhất định sẽ không còn.

Không cần phải nghĩ cũng biết kết quả của bọn họ chính là quả trứng gà vỡ.

Ba người vội vàng tiến lên vây quanh Hạ Tưởng. Nhất là Ngô Lương luôn miệng tươi cười mà nói:

- Cái này, cái này, tất cả đều có thể bàn bạc mà. Mọi người không cần phải làm căng như vậy có được không? Xin hỏi anh họ gì?

Hạ Tưởng xua tay nói:

- Các anh không cần thiết phải biết tôi họ gì, việc cần làm là mau đưa bà lão vào bệnh viện, sau đó cẩn thận chăm sóc bà. Chuyện còn lại thì đừng nghĩ nhiều, mọi việc phải xử lý theo quy định.

Ngô Đạo vẫn không cam tâm nói:

- Anh nhìn xem, bệnh mẹ tôi đã chậm chữa trị lâu như vậy, có phải nên suy nghĩ bồi thường thêm một chút không?

Hạ Tưởng thản nhiên nói:

- Tôi nghĩ lãnh đạo thành phố sẽ tới bệnh viện thăm bà lão, ngoài ra có yêu cầu khác thì các anh cứ việc quấn lấy mà hỏi. Tôi nghĩ Báo xã hội sẽ điều tra nguyên nhân mà bà lão mãi không được chữa trị như vậy.

Ngô Tâm bất mãn nói:

- Làm người cũng phải để lại đường lưu đó.

Hạ Tưởng không hề nhường bước mà nói:

- Còn một nguyên nhân khác, việc các anh lấy bệnh tình của mẹ mình ra uy hiếp chính quyền, đây là suy đồi về đạo đức không thể thương lượng. Tôi tha cho các anh một lần cũng là nể mặt bà lão. Bà lão cần các anh chăm sóc, nếu không tôi có rất nhiều phương pháp để các anh phải hối hận.

Khi ba người xám xịt đỡ bà mẹ lên, đưa bà mẹ lên xe cấp cứu. Mọi người đều thấy trong mắt bà lão lộ rõ nước mắt, đây rõ ràng là nước mắt hạnh phúc và vui mừng.

Hạ Tưởng tiễn Đỗ Đồng Quốc rồi đi tới trước mặt Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc. Vẻ mặt lạnh như băng và nghiêm khắc của hắn đã biến mất, khôi phục lại nụ cười vô hại:

- Phó chủ nhiệm Khúc, Phó chủ nhiệm Ngô có hài lòng với cách xử lý vừa rồi của tôi không?

Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc lúc này đã tỉnh lại từ trong cơn sợ hãi. Khúc Nhã Hân liền gật đầu khen:

- Phó chủ nhiệm Hạ xử lý vấn đề rất quyết đoán, có lý có tình. Tôi hôm nay coi như mở rộng tầm mắt.

- Phó chủ nhiệm Hạ? Chẳng lẽ anh là …

Ngô Cảng Đắc tuy rằng đã đoán được một chút nhưng đích thân nghe Khúc Nhã Hân chứng thực thì vẫn không muốn tin tên thanh niên trước mặt chính là Phó chủ nhiệm Hạ Tưởng mới điều tới.

- Phó chủ nhiệm Ngô nói đúng, tôi chính là Hạ Tưởng. Trước mặt hai vị thì tôi nhỏ hơn, về sau mời hai vị Phó chủ nhiệm chỉ điểm và giúp đỡ nhiều hơn, không nên vì tôi trẻ mà không giúp tôi đó.

Hạ Tưởng đã sớm nhìn ra Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc không hòa hợp. Từ việc Khúc Nhã Hân không thèm để ý đến bàn làm việc rất bẩn của Ngô Cảng Đắc ngay trước mặt là có thể thấy được hai người này có mẫu thuẫn thường thấy trong văn phòng. Đương nhiên trong lòng hắn cũng ràng. Bởi vì có thêm hắn đến nên tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng không lớn không nhỏ. Một Phó chủ nhiệm trẻ tuổi đến thì ai cũng mâu thuẫn về tâm lý.

Hạ Tưởng cũng hiểu được trong quan trường thì chỗ nào chẳng có đấu tranh, khắp nơi đều có cạnh tranh. Rất nhiều người vì cạnh tranh một vị trí mà âm thầm ngáng chân nhau. Hắn từ Huyện Bá đã học được rất nhiều thứ quý giá, chính là phải làm việc thực tế để giành quyền chủ động. Nếu hắn muốn đứng vững ở Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, như vậy phải đưa ra đủ bản lĩnh khiến Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc tâm phục khẩu phục. Dương nhiên biện pháp đơn giản nhất chính là dựa vào quan hệ giữa hắn và Cao Hải, như vậy nhất định sẽ khiến cho hai người không có chỗ dựa dám coi nhẹ hắn.

Nhưng cách dựa thế đơn giản này chỉ có thể khiến hai người phục bên ngoài mà không phục trong lòng. Vừa lúc hôm nay hắn đến gặp anh em Ngô gia gây chuyện liền mượn cơ hội dùng thủ đoạn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Không chỉ tranh thủ thời gian cho bà lão, cũng khiến cho Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc hiểu rõ, làm cho bọn họ hiểu được rằng hắn đến Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô là làm việc, không phải tới đây đoạt quyền, cũng không phải là tới hái đào của bọn họ.

Nếu mọi người đều muốn yên bình là tốt nhất. Nếu như muốn ngầm đấu đá thì đúng như Hạ Tưởng nói với ba người kia, tiếp tới cùng.

Khúc Nhã Hân nghĩ ra sao thì Hạ Tưởng không đoán ra. Nhưng hắn từ vẻ mặt tươi cười của Ngô Cảng Đắc mà có câu trả lời. Ngô Cảng Đắc cho dù là không tâm phục khẩu phục đối với hắn, thì về sau cũng sẽ toàn lực phối hợp công việc với hắn, cũng sẽ không còn tỏ vẻ ngang ngược, hoặc gây cản trở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.