Cho phép hai người yêu nhau là một chuyện, nhưng nếu như hai người lại ở chung trước hôn nhân thì nhất định bác Tào sẽ rất là cáu và trút giận lên bọn họ. Hạ Tưởng tranh thủ ôm một cái, định hôn một cái, lại bị cô cười vui chạy đi. Hạ Tưởng cũng không đuổi theo, tha cho cô một lần.
Còn nhiều thời gian, hắn tin tưởng cô không chạy được. Hiện giờ cô còn đang học đại học, Hạ Tưởng cũng không muốn quá nhiều những chuyện khiến cô phân tâm. Hắn cũng không phải là cậu học trò nông nổi. Với lại, hắn cũng không muốn để cho Tào Vĩnh Quốc bất mãn với mình. Nhỡ đâu mà hắn và Tào Thù Lê gây ra chuyện gì bị Tào Vĩnh Quốc phát hiện thì cũng không phải là chuyện tốt.
Thật không ngờ Tào Thù Lê thiếu chút nữa buột mồm nói ra, Hạ Tưởng âm thầm lau mồ hôi, vội vàng chuyển đề tài, hỏi Tào Vĩnh Quốc:
- Bác Tào, tình hình ở thành phố coi như là tĩnh lặng nhỉ?
Tào Vĩnh Quốc cũng không chú ý đến chuyện Tào Thù Lê đỏ mặt vừa rồi, ông gật đầu:
- Vẫn tốt. Còn tĩnh lặng hơn so với trong tưởng tượng của bác nữa. Có điều, tĩnh lặng cũng chưa chắc là chuyện tốt, có khi thường xuyên có va chạm nhỏ một chút thì ngược lại lại tốt hơn, chứng minh rằng có mâu thuẫn đều bỏ qua. Bây giờ thì ngược lại, gió êm sóng lặng mà kỳ thật toàn là đều ở phần chìm của tảng băng. Một khi lộ lên trên mặt nước sẽ là một phen gió lốc.
Lời nói của Tào Vĩnh Quốc tuyệt đối không phải là chuyện giật gân, cũng không phải là cố làm ra vẻ huyền bí, nhất định là có cảm nhận rồi. Hạ Tưởng lại nói:
- Tầm nhìn của cháu khá là hạn hẹp, chỉ có thể tự đi về phía trước, không từ mà biệt thôi. Chỉ là bộ phận mà tổ cải tạo thôn nội đô vốn đang tiếp xúc còn có rất nhiều tin tức thấy ghê người. Đấy, cháu vừa mới tham gia cuộc cạnh tranh giữa bất động sản Thiên An và bất động sản Cát Thành, sau lưng còn có hai thế lực lớn là Trưởng ban Phương và Phó Thị trưởng Đàm nữa.
Tào Vĩnh Quốc hiểu ý nở nụ cười:
- Bảo sao cháu lên trưởng phòng thuận lợi như thế, bác còn đang định hỏi cháu. Vốn tưởng là vì được nể mặt Thị trưởng Trần, nhưng mà nghe Trưởng ban thư ký Cao ám chỉ thì Thị trưởng Trần không có ra mặt. Hóa ra căn nguyên là tại chính cháu. Nói như vậy, cháu đang xử lý chuyện giữa bất động sản Thiên An và bất động sản Cát Thành, đã thành lập mối quan hệ tốt đẹp với bất động sản Thiên An?
Tào Vĩnh Quốc không hổ là người đã chìm nổi nhiều năm trong chốn quan trường, liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất của sự việc. Trước mặt ông, Hạ Tưởng không có gì phải giấu diếm cả, đơn giản kể lại chuyện hắn và Tôn Hiện Vĩ vừa kết giao.
Tào Vĩnh Quốc nghe xong trầm tư một lát, thấm thía nói:
- Bác lăn lộn nhiều năm trong ngành xây dựng, rất rõ ràng. Cái nghề này không những lợi nhuận rất lớn mà liên lụy đến cũng rất rộng. Ai cũng muốn chen chân vào, giành được ưu đãi. Cháu hiện giờ đang ở trong văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô của thành phố, tuy rằng quyền lực không lớn nhưng rất dễ dính dáng vào các vụ đấu tranh cãi vã. Làm chuyện gì cũng phải suy xét kỹ lưỡng, sâu xa, không nên vọng động, lại càng không nên hành động theo cảm tính. Trước khi quyết định cái gì đều phải cân bằng quan hệ ở mọi mặt. Nếu như không chắc chắn nắm chắc tình huống phía trước thì đừng đắc tội người ta. Cho dù không thể không đắc tội một ai đó cũng đừng làm đến mức quyết liệt, phải lưu lại con đường sống cho mình. Nếu không, cháu chỉ là một gã nho nhỏ cấp phòng, tại thành phố Yến cấp phó tỉnh này, cháu sẽ là vật hy sinh đầu tiên.
Mấy câu nói này bộc lộ tình cảm chân thành tha thiết, Hạ Tưởng đương nhiên có thể cảm nhận được tận thâm tâm, Tào Vĩnh Quốc hy vọng hắn có thể bước đi vững vàng, cho nên hắn cảm kích gật đầu:
- Cảm ơn bác Tào đã dạy bảo. Cháu sẽ nhớ kỹ.
Tào Vĩnh Quốc lại vừa lòng nở nụ cười:
- Có thể là bác quá lo lắng, nhưng mà lời nói vừa rồi nghe xong cũng không thừa. Cháu ở trong tổ cải tạo tuy rằng bây giờ là phó chủ nhiệm nhưng trong tổ cải tạo không quan trọng vị trí trưởng hay phó. Ý đồ của Thị trưởng Trần bây giờ cũng rất rõ ràng, chính là muốn để cháu là chủ sự. Hơn nữa, bác cũng nghe nói ông ta còn cố ý để cho tổ cải tạo được nhập vào biên chế chính thức, là phòng ban cấp phó cục. Rõ ràng cho thấy là đã tung ra cái bánh lớn. Ý là, cháu phải làm cho thật tốt, thậm chí có thể không cần đến một năm là có thể nắm quyền, thuận lợi hợp lý lên cấp phó cục.
- Ha ha, Thị trưởng Trần nói với cháu chuyện này, cháu cảm thấy là ông ta đào một cái hố to cho cháu nhảy xuống. Có điều tình hình trước mắt là cháu không nhảy cũng phải nhảy. Nếu không có lựa chọn thì cháu cứ chuẩn bị cho thật tốt thôi.
Hạ Tưởng nói ra thực nhẹ nhàng, dường như là chuyện đó bày ra cho người khác nhảy vào chứ không phải là hắn vậy.
- Nhảy vào bẫy cũng không đáng sợ. Ai mà biết được trong bẫy đó có bảo vật hay không. Có khi cháu còn được một món hời lớn ấy chứ. Hơn nữa cháu còn cảm thấy được, Thị trưởng Trần bảo là muốn duyệt vào biên chế, ông ta thật sự là có tâm hỗ trợ cháu, khả năng là trước hết giúp cháu nắm quyền, sau đó lại phê vào biên chế cấp phó cục. Như thế, lực cản của cháu sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Tào Vĩnh Quốc nghe xong gật đầu liên tục, nghĩ thầm Hạ Tưởng đúng là một nhân tài, không ngờ có thể suy một ra ba, đoán được ý đồ đích thực của Trần Phong. Cũng là sau khi Hạ Tưởng nói vừa rồi ông mới nghĩ thông suốt được, trước nâng đỡ sau lại phê vào biên chế, quả thật so với việc cho vào biên chế trước rồi mới nâng đỡ sau thì dễ dàng hơn nhiều. Sau khi Hạ Tưởng nắm quyền, mặc dù là lấy cấp trưởng phòng lãnh đạo hai tên phó chủ nhiệm cấp trưởng phòng nhưng tổ cải tạo không có biên chế chính quy, người khác cũng không moi ra được điểm yếu. Xảo diệu là lúc này mới lại phê vào biên chế thì giống như thành phố bình thường thăng cấp lên thành phố trực thuộc tỉnh, coi như là chuyện thăng thưởng bình thường thôi. Cho dù là tốc độ Hạ Tưởng lên chức có mau hơn đi nữa cũng sẽ bị ánh hào quang của việc toàn bộ văn phòng tổ cải tạo chính thức trở thành một cơ quan trong cơ cấu chính quyền thành phố che giấu bớt đi. Những kẻ nói ra nói vào cũng sẽ giảm hơn rất nhiều.
Thông minh! Một chút đã hiểu ra, có thể trọng dụng được. Tào Vĩnh Quốc nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi:
- Bác vốn đang lo lắng cháu khó có thể nhìn rõ được phương hướng trong tình hình thành phố Yến rắc rối phức tạp thế này. Không ngờ rằng thích ứng với việc nắm bắt công tác còn nhanh hơn cả tưởng tượng của bác nữa. Tốt lắm! Làm rất tốt! Tiểu Hạ, từ chuyện cháu xử lý bất động sản Thiên An và bất động sản Cát Thành, ý tưởng của cháu cực kỳ rõ ràng, hơn nữa cũng đúng lúc mượn cơ hội giải quyết vấn đề nhắc khéo, có lẽ cũng sẽ khiến cho Thị trưởng Trần nhìn với ánh mắt khác xưa.
Tào Vĩnh Quốc càng nhìn Hạ Tưởng thì trong lòng càng thích. Nhớ tới năm đó bản thân mình tâm tình bất ổn, xúc động nhiệt huyết thì không nói, lại còn có chút hận đời, rất dễ cực đoan. Nếu năm đó mà mình ở vào vị trí của Hạ Tưởng thì chắc chắn không thuận buồm xuôi gió được như hắn. Ông không khỏi cảm khái trong lòng. Cậu thanh niên này, đầu óc trưởng thành thế nào mà lại đắc dụng như thế chứ? Một người không ở trong chốn cao thấp, quyền lực lớn nhỏ mà vẫn có thể trong thế cục phức tạp tìm được một đường đi ra rõ ràng, sau đó tối đa hóa những gì mình có, cân bằng lợi ích các bên rồi từ đó để bản thân mình cũng đạt được lợi ích tối đa hóa.
Trừ những kẻ là con ông cháu cha cá biệt ra, bất kể là trong tỉnh hay là thành phố, cũng không ít người quan chức lớn xuất thân từ giới bình dân và không có căn cơ, từ hai bàn tay trắng từng bước đi lên địa vị cao. Hạ Tưởng có quan hệ với Lý Đinh Sơn, cũng có thể tiếp xúc với Tống Triêu Độ, lại còn có mình là thường vụ Phó Thị trưởng, lại còn lui tới thân thiết với Cao Hải nữa, và cũng rất được Trần Phong tán thưởng. Hắn cũng không có mở miệng đi cầu ai, lại bằng vào bản lĩnh đích thực của chính mình, giải quyết cửa ải khó khăn đầu tiên. Khó có được. Cực kỳ khó có được!
Ý khen ngợi trong mắt Tào Vĩnh Quốc càng lúc càng dày đặc.
Hạ Tưởng nhớ đến Cao Hải, đột nhiên hỏi:
- Bác Tào, bác với Trưởng ban thư ký Cao tiếp xúc nhiều không?
Tào Vĩnh Quốc hơi trầm ngâm:
- Ừ, cũng tàm tạm. Thái độ làm người của Cao Hải khá là linh hoạt. Ông ta là người của Thị trưởng Trần, bác cũng chịu ơn huệ của Thị trưởng Trần, giữa chúng ta có lui tới cũng là bình thường. Chuyện cháu lên chức trưởng phòng, ban tổ chức thành ủy thông qua thuận lợi cũng là ông ta chủ động nói cho bác biết.
Hạ Tưởng đã nghĩ Cao Hải đã bày tỏ thiện ý với bác Tào, cũng không có gì chỉ trích cả. Thị trưởng Trần hẳn là cũng sẽ không có ý tưởng gì. Cao Hải là người thông minh, ông ta nhất định sẽ giữ thái độ tốt, sẽ không để Trần Phong sinh lòng hoài nghi. Mà nói lại, Cao Hải chắc chắn cũng sẽ không có ý đồ khác. Hiện giờ ông ta hẳn là đặt toàn bộ tiền đồ vào Trần Phong. Cho dù Tống Triêu Độ bây giờ có bật đèn xanh với ông ta thì ông ta cũng chưa chắc đã động tâm.
Ở trước mặt Trần Phong, Hạ Tưởng sẽ che giấu, cũng sẽ đóng kịch giả bộ. Nhưng ở trước mặt Tào Vĩnh Quốc thì không cần như thế. Hắn trực tiếp hỏi thẳng vấn đề khó hiểu trong lòng:
- Bác Tào, thái độ làm người của Đàm Long thế nào? Hậu trường của ông ta là Trưởng ban thư ký Tiền, bác có nghe Trưởng ban Lô nói qua không? Giữa Trưởng ban thư ký Tiền với Bí thư Thôi có vấn đề gì không?
Tào Vĩnh Quốc lập tức nghĩ ra căn nguyên sự tình:
- Cháu không phải là biết Đàm Long ủng hộ bất động sản Cát Thành rồi à? Làm sao lại phải để cho Bí thư Thôi cũng ra mặt nói chuyện thế?
- Bác Tào quả nhiên lợi hại. Nói câu đầu tiên đã chỉ ra điểm mấu chốt rồi.
Hạ Tưởng không bỏ lỡ thời cơ miễn phí nịnh bợ một chút.
- Cháu quên là bác đã lăn lộn trong ngành quy hoạch xây dựng vài năm rồi à? Cong cong thẳng thẳng bên trong bác dám chắc mọi người trong thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố không có ai rõ ràng bằng bác hết. Trưởng ban Lô cũng không thân với Trưởng ban thư ký Tiền đâu, nghe ý tứ thì là như thế. Trưởng ban thư ký Tiền chẳng những khiêm tốn mà cũng không dễ kết giao đâu, không có quan hệ qua lại gì với rất nhiều người. Đương nhiên đây chỉ là ở mặt ngoài thôi. Thực chất ông ta có quan hệ mật thiết với ai thì cũng chỉ có mình ông ta mới rõ ràng. Trưởng ban Lô không biết quan hệ của Trưởng ban thư ký Tiền, cháu cũng đừng đi nghe ngóng ở đâu làm gì, có hỏi cũng vô ích thôi. Về phần Đàm Long thì ông ta là người lòng dạ rất sâu, bình thường nói năng hành động đều không để người ta tìm ra sai lầm được. Về phần những chuyện khác thì bởi vì còn ít thời gian cho nên cũng không tiện kết luận. Tóm lại, người này khó đối phó.
Sau đó còn nói thêm một số chuyện khác nữa. Lý Đinh Sơn ở huyện Bá mọi việc đều thuận lợi, Thẩm Phục Minh sắp đến làm Phó chủ tịch Tỉnh, vân vân. Sau đó Tào Thù Lê xuống lầu giúp Vương Vu Phân dọn bàn, bắt đầu ăn cơm chiều.
Vì ngày mai là cuối tuần, lại là cơm chiều nên Tào Vĩnh Quốc mở một bình rượu ra, uống liền mấy chén với Hạ Tưởng. Tào Thù Quân cũng định xán vào góp vui, bị Tào Vĩnh Quốc hất sang một bên, đến Tào Thù Lê cũng phê bình cậu ta. Vương Vu Phân thì lại không ngừng gắp thức ăn cho Hạ Tưởng. Cuối cùng Tào Thù Quân tức giận bất bình:
- Được lắm! Hiện giờ anh Hạ Tưởng mới càng ngày càng giống con trai ruột ở nhà này. Con bây giờ là con nuôi mẹ nhặt về thôi.
Cả nhà cười phá lên, thuận hòa, vui vẻ.
Sau khi ăn xong, nhâm nhi uống trà một lúc, Hạ Tưởng thấy trời không còn sớm nữa liền cáo từ. Vương Vu Phân lo lắng bảo:
- Trời đã khuya thế này rồi, đi trên đường không an toàn đâu. Tiểu Hạ, cháu bây giờ đang ở đâu?
Hạ Tưởng nhất thời kinh hãi, còn chưa kịp nói gì thì Tào Thù Lê đã vội vã cướp lời:
- Anh ấy còn chưa có chỗ ở, ở nhờ nhà bạn học.
Vương Vu Phân không nghĩ nhiều, lắc đầu nói:
- Vẫn là ở nhờ nhà người ta, như vậy sao được, chẳng tiện gì cả. Lão Tào, ông xin ủy ban nhân dân thành phố cấp cho Hạ Tưởng một gian nhà tập thể độc thân cũng không có vấn đề gì chứ? Ông nói xem ông làm bác cái kiểu gì, cũng chẳng quan tâm tí nào đến chuyện chỗ ở của thằng bé cả.
Tào Vĩnh Quốc bị Vương Vu Phân nói thế thì cười ha hả:
- Thứ hai đi làm tôi sẽ hỏi xem. Nếu nhà tập thể cho người độc thân không có vấn đề thì khả năng còn lấy được cả một phòng phúc lợi cuối cùng.
Thấy Tào Thù Lê nháy mắt liên tục, Hạ Tưởng vội vàng từ chối:
- Không cần làm phiền bác Tào đâu ạ. Chuyện nhà cửa để cháu tự giải quyết. Một chút việc nhỏ như thế còn không giải quyết được thì còn có thể làm được cái gì nữa? Với lại chú Cao cũng đã giúp cháu sắp xếp một gian phòng mà cháu cũng không ở. Cháu vẫn muốn tự mình tìm một nơi ở phù hợp chứ không muốn làm phiền bác và bác gái.
- Không phiền đâu. Phiền cái gì mà phiền, lại khách sáo rồi hử?
Vương Vu Phân nhiệt tình không hề giảm, đột nhiên quay người trở lại trong phòng, lục lọi một hồi rồi cầm ra một cái chìa khóa:
- Nhà bác còn có một phòng nhỏ để không ở Phú Thành Hoa Viên. Vốn là định để dành cho Thù Lê lúc lấy chồng. Cháu ở đó trước đi.
Tào Thù Lê thấy tình thế có vẻ không ổn, kéo tay Vương Vu Phân đoạt lại cái chìa khóa:
- Không để cho anh ta ở được. Về sau con lấy chồng dùng làm phòng ở, lại để anh ta ở trước thì còn ra thể thống gì nữa. Về sau lúc con lấy chồng, cứ nghĩ rằng Hạ Tưởng đã từng vào ở trước rồi thì sẽ không được tự nhiên. Không cho anh ta ở được.
Vương Vu Phân cười cười:
- Con nói cái gì thể hả, con bé này? Nói linh tinh thôi. Về sau con lấy ai chứ?
Tào Thù Lê vừa xấu hổ vừa ức:
- Mẹ, có người nào cứ chuyên đuổi con gái mình đi như thế không? Con không lấy chồng, cứ ở với mẹ chẳng tốt hơn à?
Cuối cùng, trong sự kiên trì của Hạ Tưởng, vẫn là trả cái chìa khóa lại cho Vương Vu Phân. Có điều Vương Vu Phân lại kiên trì giữ Hạ Tưởng ngủ lại một đêm.
- Dù sao hôm sau cũng không phải đi làm, Tào Thù Lê cũng không cần phải đến Học viện Kiến trúc, ở lại một tối cũng được.
Tào Vĩnh Quốc cũng tán thành. Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải đồng ý. Dù sao thì ở nhà họ Tào cũng rất nhiều phòng.
Phòng sắp xếp cho Hạ Tưởng lại vừa khéo ở sát vách phòng của Tào Thù Lê.
Tào Thù Lê giúp Hạ Tưởng sửa sang lại giường, lại ôm chăn đến giường cho hắn, nhỏ giọng nói:
- Chăn là em đã dùng qua rồi, anh dùng đừng có để hôi đấy.
Cô mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, bên trong lại không mặc áo lót. Lúc giúp hắn trải giường chiếu, xoay người cúi đầu, chẳng những vòng eo nhỏ nhắn đường cong lả lướt mà trước ngực cũng là cảnh xuân vô cùng tươi đẹp.
Hạ Tưởng còn chưa thực sự thưởng thức qua phong cảnh trước ngực Tào Thù Lê. Hắn ngồi trên giường, để kệ cô tíu tít xung quanh, tranh thủ nhìn cho đã.
Ngực của Tào Thù Lê không tính là đặc biệt lớn, nhưng tuyệt đối không phải là nhỏ, mượt mà căng tròn, rung rẩy theo thân thể chuyển động của cô, có thể thấy được là co dãn kinh người. Hạ Tưởng cũng chỉ là người bình thường thôi, mũi ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của cơ thể thiếu nữ, trong mắt lại là hình ảnh vô cùng mê người thì hắn cũng khó tránh khỏi bị dao động, cầm bàn tay nhỏ bé trắng mịn của Tào Thù Lê. mà gọi:
- Bé con...
Tào Thù Lê thân mình hơi run lên, muốn giãy ra nhưng cứ như bị thoát lực, không có tí sức lực nào, chỉ khẽ ừ trong mũi, giọng nói thì nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Gì thế?
- Không có gì.
Hạ Tưởng nhìn thẳng vào hai mắt Tào Thù Lê, thấy cô đôi mắt long lanh như ngấn nước, khuôn mặt ửng hồng, thẹn thùng vô hạn, làm hắn nhìn đến nỗi miệng khô lưỡi nóng, cả người nóng bừng. Hạ Tưởng vốn tự nhận là kiếp trước đã chứng kiến vô số mỹ nữ đến hôm nay mới tính là chân chính hiểu ra, vẻ đẹp thực sự của người phụ nữ và điều hấp dẫn đàn ông nhất chính là ở nét thẹn thùng nữ tính, còn cả cảm giác nhu nhược vô lực khi chống đỡ dục vọng, làm cho người đàn ông không tự chủ được mà sinh cảm giác muốn chinh phục!
Trong lòng Hạ Tưởng cháy bừng lên một tình cảm nhu hòa trước giờ chưa từng có. Hắn đưa tay ôm Tào Thù Lê vào trong lòng, ôm thật chặt, khẽ nói:
- Cô bé Lê, anh muốn hôn em một cái, có được không?
- Không được!
Tào Thù Lê từ chối không chút do dự.
- Vì sao?
- Anh không đánh răng!
Hai người cười rộ lên. Hạ Tưởng vẫn cứ liều lĩnh xông tới định hôn cô, để in lại dấu ấn của mình trên đôi môi đỏ mọng kia, giống như quân vương bước qua lãnh thổ của mình, đánh dấu bước chân chinh phục của mình. Hai người sắp dính môi vào nhau rồi đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên:
- Báo động, báo động đỏ. Có người lên lầu kiểm tra phòng.
Là Tào Thù Quân. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Tào Thù Lê giống con thỏ giật mình, đẩy Hạ Tưởng ra, sửa sang lại quần áo một chút rồi xoay người bỏ chạy:
- Mẹ em lên lầu, em phải mau chạy về phòng. Ngủ ngon.
Có thể ngủ ngon được không chứ? Hạ Tưởng nằm trong cái chăn vẫn còn hơi thở của Tào Thù Lê, lại còn gối lên chiếc gối mà cái đầu nghịch ngợm của cô vẫn gối lên, trong tai còn vọng lại giọng nói dịu dàng động lòng người của cô. Hắn liền trằn trọc, một mình khó ngủ.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng vừa dậy đã bị kéo đi dạo phố với Tào Thù Lê.
Tào Thù Lê mua hai bộ quần áo, và cũng mua hai bộ cho Hạ Tưởng. Đối với chuyện mặc quần áo thì Hạ Tưởng cũng không có yêu cầu gì cả, để kệ Tào Thù Lê chủ động. Cô bảo mua cái gì thì mua cái đó, đến liếc mắt nhìn một cái cũng lười.
Hai người ăn cơm trưa ở bên ngoài, đang vừa ăn vừa nói chuyện bỗng nhiên lại nhắc đến Liên Nhược Hạm.
- Chị Liên biến đâu mất lâu như vậy nhỉ, một cú điện thoại cũng không có. Cũng không biết rốt cuộc là chị ấy xảy ra chuyện gì nữa.
Tào Thù Lê nghiêng mặt, vẻ mặt có chút nghi ngờ, tay cầm túi đồ gí vào trong ngực Hạ Tưởng:
- Cho anh một cơ hội biểu hiện, để anh đỡ nhàn cư vi bất thiện. Em bỗng nhiên có một ý tưởng kỳ lạ. Anh với chị Liên có phải là giấu em, ngầm liên hệ với nhau không hử?
Hạ Tưởng hoảng sợ, biết rõ Tào Thù Lê là người hay nói đùa. Cô rất thích nửa đùa nửa thật hù dọa người ta. Nhưng không biết là vì cái gì mà đột nhiên cô lại hỏi thế. Hắn không khỏi có chút hoảng hốt, vội hỏi:
- Em cũng quá là lợi hại đấy. Chuyện ấy mà cũng có thể đoán ra được. Đúng rồi, trước giờ Nhược Hạm vẫn chưa dứt liên lạc với anh, nhưng cô ấy nói không cho anh nói với em, sợ em hiểu lầm.
- Thôi được rồi, nói anh thở là anh hổn hển luôn. Nếu em mà bảo anh bay thì anh cũng bay lên trời thật à?
Tào Thù Lê liếc Hạ Tưởng một cái với vẻ khinh bỉ, lại cười vui vẻ nói:
- Chị Liên lạnh lùng trong trẻo như ánh trăng vậy, lai lịch lại thần bí. Bất kể thế nào chị ấy cũng vẫn sẽ là chị của em, có phải không?
Hạ Tưởng không phản bác được. Có một số người có lẽ chỉ là khách qua đường vội vã trong cuộc đời của nhau mà thôi. Về sau không thể gặp mặt Liên Nhược Hạm được nữa, hắn cũng không thể hiểu rõ được.
Chủ nhật, Vương Vu Phân vốn đang định giữ Hạ Tưởng ở nhà thì hắn đã có chuyện phải làm. Bởi vì Lý Hồng Giang tìm hắn có việc.
Lý Hồng Giang đã đổi một chiếc Santana mới tinh, kích động đến tận nhà họ Tào để đón Hạ Tưởng. Tào Vĩnh Quốc vì quan hệ với Hạ Tưởng mà cũng không khách sáo, để anh ta trực tiếp đi lên lầu. Lý Hồng Giang mừng như điên, cố sức mang một bình rượu Ngũ Lương lên theo. Tào Vĩnh Quốc nhìn y một cái, gật đầu:
- Người có thể ở, đồ vật này nọ thì mang đi.
Lý Hồng Giang có chút kích động. Làm lâu trong ngành xây dựng, tâm lý kính sợ đối với Tào Vĩnh Quốc đã sớm thành gốc sâu rễ bền. Y có chút khẩn trương, căng thẳng thành ra lại sợ sệt rõ ràng:
- Lão Giám đốc sở, lão lãnh đạo, không có người ngoài, một chút tâm ý...
Câu "lão Giám đốc sở" đã làm Tào Vĩnh Quốc mềm lòng:
- Bỏ đi, để xuống đó, coi như là cậu đưa cho Hạ Tưởng, là các cậu bạn bè lui tới với nhau.
Lý Hồng Giang vội vàng cúi đầu khom lưng liên tục nói phải. Hạ Tưởng ra đón, khách khí bắt tay y. Tào Thù Quân nghe tiếng cũng đi ra, gật đầu với Lý Hồng Giang:
- Có chút quen mặt, hình như là ở Công ty Xây dựng số 2.
Lý Hồng Giang cao hứng, nháy mắt với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cười cười:
- Là bạn thân của anh, tên là Lý Hồng Giang. Sau này cần nhớ kỹ, anh ấy không phải người ngoài.
Tào Thù Quân khá là nể mặt Hạ Tưởng, hướng về phía trước nắm chặt tay Lý Hồng Giang:
- Anh rể nhìn nhận rất chuẩn, cũng rất cao. Người để anh ấy coi là bạn thân, nhất định là không đơn giản.
Được một câu khen của Tào Thù Quân, mặc dù đối phương chẳng qua mới chỉ là thằng trẻ ranh nhưng Lý Hồng Giang mặt mày vẫn hớn hở. Tào Thù Lê cũng đi ra chào hỏi vài câu, làm cho Lý Hồng Giang cảm thấy cuộc đời tươi sáng, mừng đến độ thiếu chút nữa thì hoa tay múa chân loạn xạ.
Lúc xuống lầu, Lý Hồng Giang thì thầm với Hạ Tưởng vài câu, Hạ Tưởng lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý. Lý Hồng Giang vẻ mặt kiên quyết đến nỗi đỏ cả mặt lên, Hạ Tưởng đành phải bất đắc dĩ cười cười:
- Khách sáo với tôi chứ gì? Thôi được rồi, bạn bè với nhau cả, tôi cũng không khách sáo với anh nữa làm gì.
Nói rồi hắn đưa tay vẫy Tào Thù Quân:
- Ra tiễn Giám đốc Lý đi.
Tào Thù Quân có chút buồn bực, muốn hỏi tại sao, trên đùi đã trúng một đá của Tào Thù Lê. Tào Thù Lê khí thế nói:
- Anh Hạ Tưởng gọi em đi, em phải đi. Đừng có dài dòng.
Tào Thù Quân vẻ mặt đau khổ, lười biếng đi cùng Hạ Tưởng và Lý Hồng Giang xuống lầu, còn lầu bầu nói:
- Em còn chưa tỉnh ngủ mà. Anh rể, anh cố ý gây sự với em có phải không?
Xuống đến dưới lầu, Lý Hồng Giang lấy từ trong túi ra một cái hộp đã chuẩn bị sẵn, nhét vào tay Tào Thù Quân:
- Thù Quân, em xem em lên đại học, là sinh viên rồi mà tay không đeo đồng hồ thì coi sao được? Ở đây vừa lúc anh có một cái, em đeo thử xem? Nếu thích thì cầm lại, không thích thì anh lại đổi cho em cái khác.
Tào Thù Quân hoan hỉ cầm về. Sau khi lên xe, Hạ Tưởng oán trách Lý Hồng Giang:
- Nó còn trẻ con, ông cho nó đồng hồ làm gì, lại còn đắt tiền như thế. Tôi không lầm thì một cái Tissot giá 4000 tệ phải không?
Lý Hồng Giang vừa thành thạo lái xe, vừa cười nói:
- Tôi đang vui, tôi tự nguyện, được không? Thư ký Hạ, không, Chủ nhiệm Hạ, lão Giám đốc sở đã nói không ít lời hay để giúp tôi thăng chức. Tôi đưa cho cậu Tào một cái đồng hồ thì tính là cái gì? Nếu thật là muốn biểu đạt trọn vẹn lòng biết ơn trong nội tâm của tôi thì tôi có đưa một trăm ngàn tệ cũng không nhiều đâu. Có điều bây giờ lão Giám đốc sở là Phó Thị trưởng rồi, tôi không dám thôi.
Hạ Tưởng cười, mắng y vài câu rồi lại hỏi:
- Đi đâu đây?
- Đi gặp một người. Anh ta vẫn muốn gặp cậu nhưng không có cơ hội. Nghe nói cậu quay về thành phố Yến, cứ bắt tôi ra mặt mời cậu ăn cơm. Cậu mà không gặp anh ta thì tôi cũng đến bị anh làm phiền chết mất.
- Ai thế?
Hạ Tưởng cũng bị cái vẻ thần bí của Lý Hồng Giang làm cho mờ mịt.
Ô tô rẽ sáu bảy ngã rồi rốt cuộc dừng lại trước cửa quán trà Chiến Quốc Sách.
Quán trà Chiến Quốc Sách được thiết kế rất có tính nghệ thuật. Trước cửa có hai xe ngựa kiểu thời Chiến Quốc, còn bày một loạt bể cá, cũng không biết là để làm gì. Ngoài cửa hai cô lễ tân cũng ăn mặt rất cổ điển. Tuy rằng nhìn kỹ thì có vẻ ông chẳng ra ông thằng chẳng ra thằng nhưng so với những quán trà thông tục khác thì coi như cũng có nhiều nội hàm văn hóa hơn một chút.
Vào cửa, bên trong đậm phong cách cổ kính, đàn tranh tích tịch, nhạc khúc như nước chảy xuôi làm cho lòng người ta lập tức trầm tĩnh lại. Hạ Tưởng thầm nghĩ, chọn gặp mặt ở đây coi như không tồi, ít nhất cũng chứng tỏ người muốn hẹn hắn coi như có chút phẩm vị.
Đi vào một gian phòng phong nhã trên lầu hai, một người phương nam vừa đen vừa gầy nhỏ đi ra đón. Người này vừa nhìn thấy Hạ Tưởng thì đầu tiên là sửng sốt, biểu tình trên mặt vừa kinh ngạc lại vừa khiếp sợ. Một lúc sau mới nói:
- Chủ nhiệm Hạ còn anh tuấn tiêu sái hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều. Hơn nữa lại còn trẻ nữa. Thật sự là quá trẻ. Không thể tưởng tượng được. Không thể tưởng tượng được. Anh hùng tuổi trẻ. So với Chủ nhiệm Hạ, lão Viên tôi thực là quá già rồi.
Sau đó, anh ta mới thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Hạ, tôi là Viên Bảo Bình.
Kỳ thật, nếu dựa theo suy tính của Hạ Tưởng thì hắn cũng không định tiếp xúc với Viên Bảo Bình trong khoảng thời gian này. Ý định của hắn là trừ phi lại xuất hiện những biến cố khác không ngờ đến, nếu không hắn sẽ vẫn cố gắng ít lộ diện cho thỏa đáng. Nhúng tay vào khắp nơi sẽ rất dễ lưu lại dấu vết, cuối cùng sẽ làm cho người ta bắt được nhược điểm thì sẽ không hay. Mặc dù hắn cũng tin tưởng vào sự cẩn thận của bản thân mình và vẫn cẩn thận hơn, không dễ lưu lại dấu vết gì, nhưng vẫn phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra cho nên nếu có thể không lộ diện thì hắn sẽ không ra mặt.
Có điều hôm nay Lý Hồng Giang lại cứ khăng khăng kéo hắn tới gặp mặt Viên Bảo Bình, mặc dù có chút không quá tình nguyện nhưng cũng không muốn làm mất mặt Lý Hồng Giang cho nên hắn vẫn đồng ý. Nếu có thể, hắn còn muốn tranh thủ cơ hội, từ miệng Viên Bảo Bình moi ra một số chuyện về phu nhân của Bí thư tỉnh ủy Cảnh Hiểu Ảnh.
Ấn tượng đầu tiên là Viên Bảo Bình rất biết đóng kịch, có thể nói là rất biết quan sát nét mặt người khác. Trong lòng Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, người phương nam cơ trí linh hoạt hơn người phương bắc, cũng biết ăn nói hơn. Hắn cười ha hả khoát tay:
- Viên lão ca quá khen. Anh khen tôi nhiệt tình như thế nhất định là muốn làm tôi chóng mặt đây, cũng dễ để cho tôi thay anh làm việc, đúng không?
Viên Bảo Bình sửng sốt. Anh ta thật không ngờ rằng Hạ Tưởng chẳng những còn trẻ như thế mà sau khi anh ta khen ngợi lại vẫn còn có thể trầm tĩnh được như vậy thì ánh mắt nhìn Hạ Tưởng không khỏi nặng thêm một chút, cười nói:
- Chủ nhiệm Hạ nói đùa rồi. Tôi chẳng qua là cảm tạ sự trợ giúp của Chủ nhiệm Hạ đối với Công ty xây dựng Phương Nam chúng tôi thôi. Cho nên hôm nay mới cố ý mời Chủ nhiệm Hạ đến đây ngồi một lúc, uống trà, tâm sự, mọi người kết giao bạn bè.
Trong phòng bài trí coi như không tồi. Ghế xếp vòng tròn, ở giữa đặt bàn trà, nhiệt độ bên trong phòng vừa phải, âm nhạc dìu dặt, hài hòa. Ba người lần lượt ngồi xuống, Viên Bảo Bình hỏi Hạ Tưởng uống trà gì. Hạ Tưởng chọn một bình mao tiêm, mùa hè trời nóng, uống trà xanh để hạ nhiệt.
Viên Bảo Bình rất tò mò chuyện Hạ Tưởng âm thầm giúp anh ta nhận được công trình. Anh ta không biết Hạ Tưởng, cũng không tin trên đời này có chuyện tốt tự dưng có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cho nên nếu không gặp được Hạ Tưởng, không trực tiếp gặp mặt Hạ Tưởng để mà hỏi cho rõ ràng thì trong lòng anh ta không yên được.
Hạ Tưởng cũng đoán được tâm tư của Viên Bảo Bình. Uống được vài chén trà, hắn cảm khái vô cùng, nói:
- Tổng giám đốc Viên, mười năm trước, có phải anh đã từng giúp đỡ một số học sinh trung học?
Viên Bảo Bình lộ ra vẻ mặt giật mình:
- Chủ nhiệm Hạ làm sao biết được? Đúng là có chuyện đó.
Ở kiếp trước, trước khi Cao Thành Tùng bị rơi đài, mấy nhân viên quản lý của Công ty xây dựng Phương Nam đều được giới truyền thông đưa tin hết bài này đến bài kia, nhắc tới có một người đã từng giúp đỡ học sinh nghèo. Lúc ấy Hạ Tưởng còn than thở tính cách con người đúng là rất phức tạp, người xấu không nhất định tất cả các mặt đều xấu, cũng có một mặt lương thiện.
Đương nhiên hắn cũng không biết một người trong đó có phải là Viên Bảo Bình ở trước mặt mình đây không. Vì thế mang theo tâm lý thử mà Hạ Tưởng tiếp tục than thở:
- Mười năm trước tôi còn là một học sinh cấp hai, điều kiện gia đình khó khăn. Lúc sắp bị đuổi học thì đột nhiên có một người tốt bụng giúp đỡ, người đó tên là Viên Bảo Bình. Vừa lúc Giám đốc Viên cũng cùng họ cùng tên.
Viên Bảo Bình vội vàng xua tay nói:
- Chủ nhiệm Hạ chắc sai rồi, không phải tôi đâu. 10 năm trước tôi còn ở phía nam, anh là người phương bắc nên cách nhau quá xa. Tôi lúc ấy giúp học sinh ở chỗ tôi thì cũng có, nhưng nhất định không phải Chủ nhiệm Hạ.