Lâm Song Bồng nhất thời ngạc nhiên, tim đập mạnh, Phó Bí thư Hạ không muốn dàn xếp ổn thỏa, còn muốn mượn cơ hội lần này để khởi binh vấn tội với Ngô Hiểu Dương sao?
Chuyện này không thể truy đến cùng được, nếu truy đến cùng, không chỉ liên lụy tới mấy người cùng nhau uống rượu với Mộc Phong, còn có thể liên lụy đến Trương Lực!
Trong lòng Lâm Song Bồng lo lắng, không biết nên trả lời như thế nào.
Sở dĩ tối hôm qua suốt đêm từ Mai Hoa trở về Dương Thành, Quý Như Lan cũng trở về theo, cùng đường với ông ta, nhưng lại không cùng đi, lại càng không ngồi chung xe. Sáng sớm nay ông ta không để ý vất vả cũng muốn biểu lộ thái độ cho Hạ Tưởng thấy, là muốn cố gắng cứu chữa mối quan hệ ngày càng căng thẳng giữa Hạ Tưởng và Quý Như Lan do sự ra tay thẳng thừng của Quý Như Lan gây nên.
Nếu nói hành trình của Hạ Tưởng ở Hồng Hoa, ngay tại trận hạ bệ Lăng Trấn Hà và vài cán bộ cấp Cục làm cho Lâm Song Bồng còn chưa đủ khiếp sợ không biết phải nói như thế nào, bởi vì Lâm Song Bồng hiểu rõ, Hạ Tưởng là được Vương Hòa Dân giúp đỡ, bởi vì Vương Hòa Dân nắm giữ khá đầy đủ các bằng chứng tham nhũng hủ bại có căn cứ xác thực của Lăng Trấn Hà. Hơn nữa, Vương Hòa Dân ở Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đã nhiều năm, luôn có quan hệ không tồi với Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố, muốn xử phạt mấy cán bộ cấp huyện chỉ là chuyện dễ dàng.
Vương Hòa Dân tuy muốn được mặc sức vùng vẫy, nhưng tiếc là vẫn không thành công, bởi vì Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trước kia không đủ mạnh mẽ, cứng rắn, lại là người Lĩnh Nam, không hỗ trợ cho Vương Hòa Dân những biện pháp quyết liệt để thực hiện việc chống tham nhũng. Vương Hòa Dân có ý chí nhưng lại chỉ có một mình nên không cách nào phát huy được, hiện tại lại được Hạ Tưởng tiếp thêm sức mạnh, nắm quyền lớn trong tay, đương nhiên sẽ đồng ý giơ tay chém xuống.
Làm Lâm Song Bồng khiếp sợ chính là biến cố ở Minh Giang.
Chủ nhiệm thường vụ hội đồng nhân dân thành phố Minh Giang Hà Kế Thiên đột nhiên xin nghỉ bệnh dài hạn, khiến Lâm Song Bồng kinh ngạc vô cùng, thực sự là không thể lý giải nổi sau lưng đã xảy ra biến cố gì. Ngay cả khi ông ta tự mình gọi điện thoại đến để hỏi cho rõ ràng, Hà Kế Thiên cũng chỉ lập lờ, nói là mình già rồi, sức khỏe quả thực không được như xưa, để có thể sống lâu thêm vài năm nữa, xin nghỉ bệnh cũng là việc bất đắc dĩ.
Tuy nói không ít, nhưng cuối cùng cũng không nói rõ lý do là gì. Sức khỏe không tốt, vừa nghe cũng biết là lừa người, Lâm Song Bồng rất rõ ràng sức khỏe Hà Kế Thiên còn rất tốt. Mà Hà Kế Thiên đối nhân xử thế ngay thẳng, chưa từng nghe nói ông có hành vi tham ô nhận hối lộ nào, như vậy Hạ Tưởng làm cách nào mà ép Hà Kế Thiên phải lui được?
Hà Kế Thiên cả đời làm quan thanh liêm chính trực, cũng không có nhược điểm và vết nhơ nào, Lâm Song Bồng suy nghĩ mãi mà vẫn không có lời giải đáp. Hạ Tưởng tìm ra được điểm đột phá từ đâu để hủy bỏ lòng trung thành nhiều năm qua của Hà Kế Thiên đối với nhà họ Quý!
Chính vì vậy, mới khiến Lâm Song Bồng đối với hành động khiêu chiến hết lần này tới lần khác của Quý Như Lan với Hạ Tưởng mà vô cùng phẫn nộ, sau khi Hạ Tưởng phất tay làm tan rã thế công của Quý Như Lan, trong lòng ông ta cuối cùng cũng có một tia hàn ý. Lăng Trấn Hà thất thế còn được, ông ta quả thực biết rõ Lăng Trấn Hà có chút lòng tham. Còn Hà Kế Thiên sau khi bị bức lui cực khổ mà khó nói nên lời, mới là điều chủ yếu khiến ông ta đột nhiên lạnh lùng với Hạ Tưởng.
Không nhìn rõ được thủ đoạn của đối thủ, mới là điều khiến cho lòng người bất an!
Lâm Song Bồng quyết định làm dịu đi mối quan hệ với Hạ Tưởng, cần phải tỏ thái độ cần thiết, vậy nên mới sáng sớm đã đến báo cáo với Hạ Tưởng kết quả xử lý bước đầu đối với mấy tên cảnh sát giao thông, để bày tỏ thiện ý. Kỳ thực chuyện Mộc Phong cuối cùng lấy việc xử lý cảnh sát giao thông làm kết thúc, cũng coi như là đã đủ nể mặt Hạ Tưởng. Nếu không phải Mộc Phong có quan hệ với Hạ Tưởng, phía Dương Thành cũng không đến mức phải tự tát vào má mình như vậy, bởi vì Mộc Phong có lỗi trước!
Hạ Tưởng còn có ý gì đây? Xử lý cảnh sát giao thông rồi còn chưa đủ, thực có bản lĩnh gây phiền phức cho quân đội hay sao?
Thật quá ngang tang!
- Còn chưa điều tra rõ.
Lâm Song Bồng trả lời qua loa, chuyện này liên lụy đến rất nhiều người và việc khác, nếu thật sự muốn truy đến cùng, sẽ không thể kết thúc được,
- Khi nào điều tra rõ ràng, tôi sẽ lại báo cáo tỉ mỉ lại cho Phó Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng gật đầu, dường như không để ý đến việc trả lời qua loa của Lâm Song Bồng, từ chối cho ý kiến mà chỉ nói một câu:
- Bộ máy Tỉnh ủy phải có điều chỉnh một chút, Song Bồng, phải điều chỉnh thích hợp đối với tình trạng hiện tại, đón nhận một cục diện mới.
Lâm Song Bồng trở lại văn phòng, còn chưa hiểu được ý nghĩa thực sự mà Hạ Tưởng ám chỉ là cái gì, ông ta cũng nghe được tin tức Diệp Thiên Nam sẽ được điều đến nhận chức ở Lĩnh Nam một lần nữa. Diệp Thiên Nam là đối thủ của Hạ Tưởng, anh ta được điều đến Lĩnh Nam, Hạ Tưởng hẳn là phải lo lắng mới đúng chứ, nhưng sao nghe giọng điệu Hạ Tưởng, dường như lại rất hoan nghênh việc Diệp Thiên Nam đến nhậm chức?
Hạ Tưởng đúng thực là càng ngày càng làm cho người ta không thể hiểu được, Lâm Song Bồng lại nghĩ tới việc Hà Kế Thiên đột nhiên nghỉ bệnh, vốn là dù thế nào cũng không muốn thông báo với Quý Như Lan, nhưng cuối cùng không chịu nổi sự khó hiểu và buồn bực trong lòng, lại gọi điện cho Quý Như Lan, muốn hỏi xem Quý Như Lan có biết rõ nội tình không.
Không ngờ, Quý Như Lan lại thẳng thừng từ chối điện thoại của ông.
Lâm Song Bồng vô cùng buồn bực, lại lắc đầu cười, phụ nữ dù sao cũng là phụ nữ, thiếu sự hào phóng và độ lượng.
Lâm Song Bồng không bỏ cuộc, vẫn gọi lại liên tục, cuối cùng đến lần thứ năm thì điện thoại của Quý Như Lan cũng thông, nhưng cũng không phải là tiếng của Quý Như Lan:
- Xin chào, Như Lan hiện giờ không tiện nghe điện thoại, xin hỏi ông có chuyện gì không?
Lâm Song Bồng sửng sốt:
- Cô là ai?
- Tôi là Nghiêm Tiểu Thì, bạn của Như Lan.
- Tôi là Lâm Song Bồng, phiền cô chuyển điện thoại cho Như Lan.
Lâm Song Bồng mặc kệ Nghiêm Tiểu Thì là ai, ông ta chỉ muốn hỏi Quý Như Lan một câu.
- Như Lan hiện giờ không tiện nghe điện thoại.
Nghiêm Tiểu Thì kiên quyết ngăn cản Lâm Song Bồng:
- Cô ấy nói ông có chuyện gì thì có thể nói với tôi để tôi nhắn lại.
Lâm Song Bồng có chút chần chừ, cũng không nghĩ nhiều mà nói luôn:
- Được rồi, nhờ cô chuyển lời cho Quý Như Lan, nói là tôi rất khó hiểu đối với chuyện của Hà Kế Thiên.
Hồ bơi bên trong biệt thự, Nghiêm Tiểu Thì để điện thoại xuống, nhẹ vỗ vỗ lồng ngực đang đập bùm bụp như muốn nhảy ra khỏi miệng, sắc mặt cô hơi hơi tái nhợt. Cô nhìn về Quý Như Lan đang bơi lội ở phía xa xa, thật lâu mà vẫn không thể bình tĩnh lại.
Vốn cô cũng không định nghe điện thoại của Quý Như Lan, nhưng điện thoại lại không ngừng reo, lại thấy điện thoại hiển thị tên người gọi là Bí thư Thành ủy Dương Thành Lâm Song Bồng, trải qua đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cuối cùng cô quyết định cầm lên nghe.
Ở phía xa xa của bể bơi, Quý Như Lan giống như mỹ nhân ngư, trồi lên hụp xuống, cô bơi đã được khoảng nửa giờ nhưng vẫn chưa có ý định dừng lại, rõ ràng là mượn việc bơi lội để giải phóng sự tức giận.
Nghiêm Tiểu Thì nhẹ nhàng cầm lấy di động, nhắn cho Hạ Tưởng một tin nhắn.
Hạ Tưởng đang cùng bàn bạc chuyện công việc với Lâm Khang Tân, thì nhận được tin nhắn của Nghiêm Tiểu Thì, yên lặng cười. Lâm Song Bồng đối với chuyện Hà Kế Thiên khó hiểu là rất tốt, cho dù ông ta có hỏi Quý Như Lan cũng không tìm được câu trả lời.
Quý Như Lan cũng giống như ông ta, cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Nói đến chuyện Hà Kế Thiên, là thủ đoạn của Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong đến Dương Thành chưa được bao lâu, nhưng khi ông đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch quận Địa Giang ở Dương Thành, cũng đã tích lũy được mạng lưới quan hệ nhất định, nhất là khi ông ta nắm vững công tác ở Ủy ban nhân dân quận, đã có quan hệ không tồi với các xí nghiệp lớn ở khu Địa Giang.
Text được lấy tại http://truyenfull.xyzKhi Lý Dật Phong đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch quận, đã bỏ không ít công sức đẩy mạnh sự phát triển của các xí nghiệp, còn giúp một xí nghiệp sắp đóng cửa khởi tử hồi sinh, đồng thời còn làm trung gian giới thiệu các xí nghiệp với các thương gia của thành phố Yến, giúp xí nghiệp mở rộng nguồn tiêu thụ.
Thực không may là, Chủ tịch của xí nghiệp mà Lý Dật Phong giúp đỡ là Hà Tục Địa, chính là con trai của Hà Kế Thiên. Sau khi Lý Dật Phong gọi điện thoại cho Hà Tục Địa, Hà Tục Địa sau khi cân nhắc lợi hại, liền gọi điện cho Hà Kế Thiên, Hà Kế Thiên chỉ suy nghĩ trong nửa giờ đã quyết định lựa chọn phương án lui về ở ẩn, tương lai của con trai quan trọng hơn.
Bởi vì việc này vô cùng bí mật, cho nên giấu được hầu hết mọi người. Phải công nhận phương pháp của Lý Dật Phong vô cùng kín đáo. Chuyện này cũng khiến Hạ Tưởng hiểu được chỗ hơn người của Lý Dật Phong, càng thêm khẳng định Lý Dật Phong là người có thể sử dụng được.
Còn chuyện hiện tại có thể sử dụng Lâm Khang Tân được hay không, còn phải quan sát thêm một chút nữa.
Biểu hiện gần đây của Lâm Khang Tân cũng không tồi, trong sự kiện Hồng Hoa cũng đã thể hiện được tác dụng tích cực. Việc Chủ tịch tỉnh nhận mười ngàn tệ cũng là do Lâm Khang Tân làm rõ vấn đề, giúp Ủy ban Kỷ luật thuận lợi lấy được những chứng cứ quan trọng, cũng khiến Hạ Tưởng đánh giá Lâm Khang Tân cao thêm một chút.
Đối với Trưởng ban thư ký, nếu không thể nắm ở trong tay, thì nhất định không thể thân cận được, nếu không sẽ dễ dàng xuất hiện những sai lầm không thể dự đoán được. Lâm Khang Tân nếu có thể sử dụng, Hạ Tưởng sẽ từ từ tính kế hoạch, nếu hoàn toàn không thể dùng, hắn cũng sẽ không để Lâm Khang Tân có bất kỳ cơ hội gì để lợi dụng.
- Gần đây có một chuyện, tôi muốn báo cáo một chút với Phó Bí thư Hạ.
Lâng Khang Tân thấy tâm trạng Hạ Tưởng không tồi, liền đúng lúc nói tới một việc đáng để chú ý:
- Thư ký Trương gần đây rất thân cận với Tư lệnh Thi.
Từ Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, cho tới thư ký của các lãnh đạo tỉnh ủy, ở giữa còn có nhóm thư ký Trưởng ban, kỳ thực đều là vì lãnh đạo phục vụ, và vì lãnh đạo Tỉnh ủy cung cấp các loại thông tin tầm thường hoặc không tầm thường, đương nhiên, để xem Phó trưởng ban thư ký này có thật tâm dựa vào mình hay không, ngoài việc xem người đó báo cáo các công tác bình thường, còn phải xem người đó có quan sát một ít các hiện tượng hứng thú của lãnh đạo khác và kịp thời báo cáo hay không là có thể đưa ra kết luận.
Lời nói của Lâm Khang Tân làm Hạ Tưởng giật mình không nhỏ.
Lúc đầu khi Cổ Thu Thật nói đến một nhân vật quan trọng của Tỉnh ủy, Hạ Tưởng cũng không đoán được đó là Trương Lực. Khi hắn nhận ra nhân vật mà Cổ Thu Thật cố ý nhắc đến chỉ là một thư ký, hắn cũng không đánh giá thấp Trương Lực. Chỉ có điều cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể hiểu được Trương Lực và nhà họ Quý có mối quan hệ như thế nào, làm thế nào mà lại trở thành nhân vật quan trọng được.
Hạ Tưởng tuy không tin rằng Trương Lực ở Bắc Kinh tiếp cận hắn, là chứng tỏ Trương Lực đã hướng về phía mình, nhưng đột nhiên nghe được tin tức Trương Lực và Thi Khải Thuận thân cận nhau, trong lòng lại nổi sóng!
Suy nghĩ một chút, một nghi vấn trong lòng lại sáng tỏ ra, mở miệng nói:
- Khang Tân, thời gian anh ở Dương Thành cũng không ngắn, chắc là đã quen với mọi việc rồi?
Trong lòng Lâm Khang Tân nhảy dựng, lời nói của Phó Bí thư Hạ là có hàm ý khác, vội nói:
- Gần mười năm, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
- Được, tôi có một việc riêng muốn nhờ cậu giúp, không biết cậu có thời gian không?
Được lãnh đạo giao chuyện riêng cho, là biểu hiện của việc được tin tưởng tuyệt đối, Lâm Khang Tân thở gấp:
- Xin Phó Bí thư Hạ cứ sai bảo.
Hai ngày sau, có một tin tức không quá thu hút sự chú ý được đăng báo: "Ngày hôm trước, Trung ương quyết định, đồng chí Vu Phồn Nhiên đảm nhiệm Ủy viên Tỉnh ủy tỉnh Tề, Ủy viên thường vụ, không còn đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, chức vụ Ủy viên nữa.
Trước đó, Tần Khản đã bị miễn chức, người kế chức tiếp theo vẫn chưa được công bố chính thức ra bên ngoài. Bởi vậy gần như không cần suy nghĩ, Vu Phồn Nhiên đến nhậm chức, là tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực Tỉnh.
Nếu nói tin tức trên không có quan hệ trực tiếp gì tới Lĩnh Nam, thì một tin tức khác được công bố lại biểu thị Lĩnh Nam sắp sửa nghênh đón một thời kỳ mới:
- Trung uơng phê chuẩn, đồng chí Diệp Thiên Nam đảm nhiệm Ủy viên Tỉnh ủy Lĩnh Nam, Ủy viên thường vụ, Chủ tịch mặt trận tổ quốc!
Diệp Thiên Nam sắp đến Lĩnh Nam!