Quan Thần

Chương 1874: Ai làm quân cờ



Kỳ thật, Hạ Tưởng đến gặp Quý Như Lan không phải để vì bình phẩm trà, cũng không phải vì để ngắm hoa, lại càng không phải vì cái ý tưởng kỳ quái với Quý Như Lan mà là vì một câu nói.

- Phó Bí thư Hạ, ông cụ có lời muốn tôi chuyển tới anh…

Nhân lúc Diệp Thiên Nam đến Mai Hoa, Hạ Tưởng rất cna62 biết rõ thái độ và lập trường của gia chủ nhà họ Quý gia, hắn thừa nhận Quý Như Lan đã nắm bắt chính xác tâm lý của hắn.

Về phía Hạ Tưởng, hắn không muốn đối đầu với nhà họ Quý. Lĩnh Nam là bắt nguồn của nhà họ Quý - là nơi con cháu nhà họ Quý đời đời sinh sống, hắn chỉ là người ngoại lai, lẽ nào lại muốn đoạn diệt hạnh phúc và hi vọng của người khác?

Chỉ cần nhà họ Quý không ngáng chân hắn, chẳng sợ không chung sức phối hợp hành động đặc biệt, hắn cũng sẽ không khiêu chiến với quyền uy của nhà họ Quý. Xuất phát từ sự tôn trọng hậu duệ của công thần khai quốc, nên trong một số việc Hạ Tưởng đành phải một mắt nhắm một mắt mở.

Huống chi nói đi phải nói lại, xuất phát điểm trong hành động đặc biệt của Trần Hạo Thiên, tuyệt nhiên là nghĩ cho đại cuộc Lĩnh Nam mà không nhằm vào nhà họ Quý cũng như bất cứ phe phái chính trị nào.

Suy cho cùng vẫn là ý chí tranh đấu của Quý Như Lan mới khiến hắn không thể không chống trả, mà đã mấy lần đánh vào điểm yếu của cô ta. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Không đánh không được mặc dù là do mình cô ta gây nên nhưng nhà họ Quý không ngăn Quý Như Lan lại, thì đã nói rõ vấn đề - điều này cho thấy nhà họ Quý đang mượn tay Quý Như Lan để dò xét hắn.

Nếu Quý Như Lan càn quấy mà bức lui được hắn, không những nhà họ Quý xem thường hắn, mà phái Khoát Đệ và phe Thủy Đầu cũng sẽ chẳng xem hắn ra gì, sau này công việc ở Tỉnh ủy rất khó triển khai, đừng nói hành động đặc biệt phải làm nên chiến tích, mà chỉ cần cấp dưới không lá mặt lá trái cố ý làm hỏng việc thôi đã là quá tốt rồi.

Nếu như ở tỉnh Tề, hoặc là nhà họ Quý đổi thành phái Khoát Đệ và phe Thủy Đầu, thì hắn sẽ trả đòn kịch liệt hơn, Hạ Tưởng tự nhận mình còn nương tay, mà cũng chẳng biết nhà họ Quý có cảm kích hay không, nên Quý Như Lan mượn danh nghĩa Quý Trường Hạnh mời hắn tới và hắn đã đồng ý ngay tức thì.

...

Chính giữa bày một thùng gỗ, trong thùng gỗ đầy ắp nước ấm phủ đầy hoa tươi, nếu Hạ Tưởng đoán không lầm thì đây chính là nơi mà các tiểu thư khuê các trong thời cổ đại dùng để tắm, khi thấy được trận thế trước mắt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, phải chăng Quý Như Lan muốn diễn màn người đẹp yêu kiều diễm lệ bước ra buồng tắm?

Quý Như Lan che miệng khúc khích:

- Phó Bí thư Hạ đừng nghĩ đây là thùng gỗ để tắm chứ, thùng này tôi dùng nó để chế dầu thơm.

Hạ Tưởng khẽ hít một hơi quả nhiên là cả căn phòng đều tràn ngập hương thơm, cười nói:

- Tiểu thư Quý quả là có thú vui tao nhã.

- Xin gọi tôi là Như Lan.

Quý Như Lan buông lời trách nhẹ nhàng rồi rót trà cho Hạ Tưởng:

- Hôm nay mời phó Bí thư Hạ tới là muốn đàm đạo nhân sinh và lý tưởng với phó Bí thư, nghe Tiểu Thì nói phó Bí thư rất hiểu phụ nữ…

Mặt Hạ Tưởng hơi ửng đỏ không trả lời Quý Như Lan, lảng tránh:

- Như Lan, tôi muốn biết ông cụ có gì dạy bảo…

- Phải chăng là phó Bí thư Hạ rất ghét tôi?

Quý Như Lan rất tự nhiên:

- Dù cho trước đây tôi đã đắc tội với phó Bí thư, tuy nhiên cũng là bình thường anh qua tôi lại thôi, thì cũng như trước đây phó Bí thư với Diệp Thiên Nam như nước với lửa giờ lại bắt tay giảng hòa đó thôi?

Hạ Tưởng cười nói:

- Như Lan thật khéo đùa, với tôi mà nói, tao nhã và xa cách, không thể nói là chán ghét, nhưng nếu nói là thích… cũng chưa chắc.

Trái lại Quý Như Lan lại rất vui vẻ:

- Phó Bí thư Hạ, nếu thành thật thì anh thua rồi.

- Suy nghĩ của đồng chí Song Bồng cũng có ý nghĩa, Diệp Thiên Nam đến Mai Hoa xem như một diệu kế nhưng điều mà Song Bồng không biết là Diệp Thiên Nam hơn hẳn những gì ông ta nghĩ!

Hạ Tưởng không tiếp lời của Quý Như Lan mà dứt khoát nói rõ quan điểm của hắn:

- Cũng có thể nói trí tuệ Diệp Thiên Nam cũng hơn cô, cả cô và Lâm Song Bồng đều không thể điều khiển nổi Diệp Thiên Nam nên coi chừng kẻo lụy thân.

Hạ Tưởng chưa bao giờ nói xấu người khác trước mặt ai như hôm nay!

Đó cũng đâu phải là nói xấu mà là nói thật, vì hắn không đả kích Diệp Thiên Nam.

- Là người đã từng đánh bại Diệp Thiên Nam… lời nói phó Bí thư Hạm có vài phần đạo lý.

Quý Như Lan đẩy đĩa điểm tâm tới trước mặt Hạ Tưởng.

- Nhưng nói gì thì nói, phó Bí thư Hạ có thể đặt Diệp Thiên Nam dưới trướng của mình tại sao nhà họ Quý lại không? Diệp Thiên Nam là một quân cờ, anh có thể dùng tôi cũng có thể dùng, chỉ xem ai có thể dùng tốt hơn ai mà thôi.

Nếu Diệp Thiên Nam nghe được cuộc trò chuyện này không biết sẽ nghĩ gì? Bị hai người họ xem như là quân cờ thì chua xót thật. Nhưng dựa vào tính cách và thể diện của Diệp Thiên Nam mà nói, dù ông ta có ở đây cũng chỉ là cười trừ mà thôi.

Diệp Thiên Nam là quân cờ, kỳ thật mỗi người không phải đều là một quân cờ sao? Chỉ cần anh giỏi hơn người khác, thì trong ván cờ, quân cờ có lẽ sẽ thuộc về tay anh.

Hạ Tưởng cũng không khách sáo, hắn cũng chưa ăn sáng nên hơi đói bụng. Cầm mẩu bánh ngọt đưa lên miệng, mùi vị cũng không đến nỗi nào, mềm dẻo rất dễ ăn, thơm lừng cả miệng, không ngớt miệng khen:

- Ngon.

Quý Như Lan đắc ý, thể hiện ra cả trong ánh mắt:

- Điểm tâm là do tự tay tôi làm, mà được phó Bí thư Hạ khen ngợi thì không uổng công tôi cả buổi sáng.

Hạ Tưởng bồi hồi không khỏi liếc nhìn Quý Như Lan cũng chẳng trách được tâm ý của cô ta, quả là một cô gái giỏi giang, tinh thông mọi thứ lại có phong thái thanh lịch tao nhã, đúng là chẳng ai có thể sánh được. Nếu không quá hiếu chiến lại hiếu thắng…

- Cảm ơn nhé!

Hạ Tưởng thản nhiên thốt ra lời cảm ơn, hỏi lại:

- Ý vừa rồi chính là ý của ông cụ Quý?

Hắn cũng nghe ra, ông cụ Quý chắc hẳn cũng đoán được dụng ý của hắn, đằng sau việc hắn lôi kéo Diệp Thiên Nam về Lĩnh Nam là vì để hắn lợi dụng Diệp Thiên Nam, mà ông cụ Quý lại thông qua Lâm Song Bồng ra mặt đưa Diệp Thiên Nam đến Mai Hoa, rõ ràng muốn tuyên bố Diệp Thiên Nam được nhà họ Quý trọng dụng.

Diệp Thiên Nam đúng là cái bánh ngọt.

- Như thế đi.

Quý Như Lan không phủ nhận, lại tiếp thêm một ấm trà mới, sau khi rửa trà cho thêm nước rồi mời Hạ Tưởng tách đầu tiên.

- Đổi loại trà khác mời phó Bí thư Hạ nếm thử.

Thật ra trong lúc tối mặt tối mũi vì công việc lại được bình phẩm trà nói chuyện phiếm với một phụ nữ như Quý Như Lan thì cũng có thể xem là nhã hứng trong đời người, chẳng qua… Hạ Tưởng than thầm, đạo bất đồng bất tương vi mưu

Thầm nghĩ, cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm:

- Đặc hơn so với lúc trước, như là đang chứa chút xơ xác tiêu điều.

Quý Như Lan mỉm cười, tán thành:

- Phó Bí thư Hạ cũng khéo thật, trà trước là trà xuân nên nhạt mà ấm, còn đây là trà thu nồng chút mà xơ xác tiêu điều. Tôi đã tiếp không ít các quan chức lớn nhỏ, nhưng người hiểu trà chỉ có mình anh.

Lại ánh mắt mê hồn, lại cố nói một giọng thật khẽ khàng:

- Nghe nói… cũng là một người hiểu rõ lòng phụ nữ nhất.

Hạ Tưởng là một người hiểu tâm lý phụ nữ, nhưng không phải với tất cả các chị em phụ nữ mà chỉ với một số người mà hắn thật sự quan tâm, còn với những người không lọt vào mắt hắn thì, xin lỗi nhé, hắn cũng không muốn hiểu.

Hạ Tưởng lờ đi lời của Quý Như Lan, thay vào đó là:

- Như Lan, tôi nói chân thành nhé…

- Tôi nghe đây.

Quý Như Lan nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng, không chút nề hà.

Hạ Tưởng cũng không tránh né ánh mắt ấy:

- Sau này Diệp Thiên Nam sẽ là thành viên của tổ lãnh đạo hành động đặc biệt

Quý Như Lan hơi ngượng nghịu:

- Phó Bí thư Hạ cao tay thật, không sợ cõng rắn cắn gà nhà đấy chứ?

- Ha ha.

Hạ Tưởng cười lớn.

- Tôi và Diệp Thiên Nam "đụng độ" nhau quá nhiều rồi, cô hiểu ông ta được bao nhiêu? Không phải tôi không tôn trọng lão Quý, lão Quý cũng chưa hẳn đã nhìn thấu con người Diệp Thiên Nam. Giờ đừng để ý có phải tôi cõng rắn cắn gà nhà hay không, mà nhà họ Quý cũng phải cẩn thận kẻo dẫn sói vào nhà

Cuộc gặp gỡ giữa Hạ Tưởng và Quý Như Lan chẳng qua là để gây áp lực tâm lý đối phương, mà Diệp Thiên Nam là tấm khiên, dựa vào việc đánh giá hoạt động tư tưởng và chiến thuật hòng chia rẽ đối phương với Diệp Thiên Nam. Thương thay cho Diệp Thiên Nam, vừa chân ướt chân ráo tới Lĩnh Nam đã trở thành câu chuyện phiếm của hai người đối lập – Quý Như Lan trầm ngâm, cúi đầu tư lự, lát sau ngẩng lên với nét mặt tươi vui:

- Hôm nay trời đẹp, vườn đầy hoa thơm sao lại nói những chuyện mất hứng thế này? Bỏ đi, kệ ông ta là sói hay hổ cũng đều bị người lợi dụng, kệ ông ta đi. Vậy thì vui vẻ thưởng ngoạn những gì trước mắt đi, phó Bí thư Hạ xem những gốc hoa tôi chăm xem sao.

Hạ Tưởng đành thuận theo liền đứng dậy cùng Quý Như Lan bước vào vườn, muôn hoa khoe sắc tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ, dưới ánh mặt trời sắc hoa lại càng thêm rực rỡ mà không ngôn từ nào tả được, khiến hắn nhất thời quên hết mọi sự. Khi đưa mắt nhìn lại thì chẳng thấy Quý Như Lan đâu, chắc là cô ta đã về phòng.

Hạ Tưởng thấy khó hiểu cũng chẳng suy nghĩ sâu xa, một mình lang thang trong vườn, ngắm hoa, phơi nắng, nghe tiếng chim hót líu lo, nghĩ đã bao lâu rồi chưa hề có phút giây nhàn nhã mà thư thái tới vậy, nhất thời say mê.

Cũng không biết bao lâu vẫn không thấy Quý Như Lan ra, suýt chút nữa thì Hạ Tưởng đã vòng quanh vườn một vòng rồi, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng, để lại đây một mình khách quý, không lo tiếp đãi, chẳng lẽ Quý Như Lan lại sơ suất trong tiếp đón tới vậy sao? Nhưng trái lại cô lại sắp đặt đâu ra đấy, thì sao thất lễ như thế?

Loanh quanh một hồi, Hạ Tưởng thấy không còn sớm nữa nên quyết định cáo từ, dù gì chuyện cần biết cũng đã biết cả rồi: nhà họ Quý đã quyết định nắm lấy quân cờ Diệp Thiên Nam, như thế lại hay bởi nhà họ Quý không thể thao túng được Diệp Thiên Nam, không chừng nuôi cò cũng có ngày bị cò mổ mắt cũng nên!

Về thì phải chào hỏi chủ nhà một câu, Hạ Tưởng rảo bước vào phòng bỗng ngẩn người… Hơi bốc lên nghi ngút từ cái thùng gỗ trong phòng, trong làn hơi ấy có người con gái đang ngồi trong đó chỉ nhô lên mỗi cái đầu, rõ ràng là đang tắm rửa!

Cũng không biết trong làn nước nóng ấy có cho thêm tinh dầu thơm gì hay không nhưng làn hương thơm xộc thẳng vào cánh mũi, đã kích thích các mạch máu của Hạ Tưởng. Mà Quý Như Lan trong thùng gỗ như hoa trong tranh, vẻ ngọc ngà lộ rõ, cánh tay và cổ như ngọc, đẹp không gì sánh nổi.

Điều làm mê lòng người chính là Quý Như Lan thấy Hạ Tưởng bước vào, không chút hoang mang khẽ liếc nhìn Hạ Tưởng, ánh mắt đó quả là quyến rũ khiến ai chạm vào cũng khó mà cầm lòng.

Trong nháy mắt Hạ Tưởng tưởng như ngừng thở.

Năm giây trôi qua, ngoài tiếng vẩy nước của Quý Như Lan trong phòng không có bất kỳ một âm thanh nào. Nhưng lúc này tiếng nước nhẹ nhàng ấy lại là tiếng khiêu khích chết người.

Mười giây trôi qua Hạ Tưởng vẫn không nhúc nhích.

Mấy giây sau, Hạ Tưởng bỗng nhiên động đậy làm ra một hành động lớn mật, khiến người ta bàng hoàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.