Cả căn phòng tràn ngập hương thơm, lại chỉ có một nam một nữ, một người tắm một kẻ ngắm, quả thật là một khung cảnh rất lãng mạn, đầy chất thơ.
Hạ Tưởng chết trân một lúc cuối cùng cũng đã nhấc chân… bước về phía trước nhưng không đến gần vẫn còn cách Quý Như Lan một khoảng tầm tầm. Tầm tầm đủ để tầm tay không với tới bất kỳ những gì hiện hữu trên cơ thể cô ta.
Tầm tầm đủ để nhìn rõ hơn từng nét ngọc ngà thuộc về cô ta.
Hạ Tưởng đứng như trời trồng bất động, nhìn được khoảng nửa phút, sau đó gật đầu thỏa mãn:
- Được, trà ngon, hoa thắm, cảnh đẹp, thấm thía làm sao.
Nói xong, nhẹ nhàng quay người, bước những bước dài ra cửa phòng, tới cửa phòng mới giơ tay lên tạm biệt Quý Như Lan mà không ngoái đầu lại:
- Cảm ơn thịnh tình khoản đãi của Như Lan, cảm ơn nhé. Cảnh xuân đẹp vô cùng, cô cứ tự thưởng ngoạn.
Hạ Tưởng cười to rồi bước đi.
Hạ Tưởng về khá lâu, Quý Như Lan mới đứng dậy, bước ra, mới lộ ra cô không đâu trần truồng, hóa ra cô vẫn mặc trên mình bộ áo tắm.
Quý Như Lan thất thần, vẻ thất bại hiện rõ trên nét mặt, nhẹ nhàng bước ra ngoài, tới trước móc treo đồ giật chiếc túi trên đó. Sau đó lấy ra chiếc camera mini từ trong túi, sửng sốt một lát, đột nhiên quăng xuống nền gạch, giận dữ:
- Hạ Tưởng thối, Hạ Tưởng chết bầm, thật phí cho anh thấy, anh thật có bản lĩnh! Nào sợ anh chạm tay cũng được đi, anh thấy tôi thế này mà vẫn thờ ơ, anh có còn là đàn ông nữa hay không?
Vạch ra kế hoạch tỉ mỉ như vậy, mà cuối cùng lại thất bại nên sao tránh khỏi sự chua xót, thất vọng mà còn và cả đau lòng nữa.
Cũng thương tâm thật vì cử chỉ của Hạ Tưởng ban nãy rõ ràng đã biết trước âm mưu của cô ta, không những không mắc mưu mà trái lại còn cố ý trêu ghẹo cô ta - mặc dù trên người vẫn khoác chiếc áo tắm nhưng ánh mắt nham hiểm của Hạ Tưởng hình như còn xuyên qua cả chiếc áo tắm khiến cô ta toàn thân nóng ran… Cứ tưởng là cô ta đưa được Hạ Tưởng vào bẫy, ai dè lại bị hắn chơi cho một vố.
Thất bại, thất bại ê chề.
Quý Như Lan xấu hổ vô cùng, cũng không biết nghĩ gì mà bỗng nhiên mặt đỏ như gấc chín…
Hạ Tưởng lái xe rời khỏi căn biệt thự bên bờ hồ, phóng như bay trên đường, mở cửa kính cho gió xuân lùa vào trong, đến lúc này hắn mới thấy mình có thể thở được. Nghĩ lại mưu kế dày công vừa rồi của Quý Như Lan mà không khỏi lắc đầu cười, trong lòng cũng không thể nói ra hết đó là cảm giác gì.
Quý Như Lan là người tài sắc vẹn toàn, lại là tiểu thư đài các nên có thể nói trên thế gian hiếm lắm mới có người thứ hai, với điều kiện như cô ta thì đàn ông nào dám làm ngơ? Nếu như cô ta bằng lòng với thiên chức của người phụ nữ: hết lòng với gia đình, không ham quyền đoạt vị thì giờ đây ắt hẳn cô ta đã có một mái ấm trọn vẹn với một người đàn ông yêu thương cô chân thành và cả một đứa trẻ kháu khỉnh rồi cũng nên.
Thân đàn bà, hiếu thắng quá cũng chẳng tốt gì. Thương trường không cần người đàn bà mạnh mẽ và trên chính trường cũng thế.
Hạ Tưởng cũng không rõ là đáng thương hay đáng tiếc cho Quý Như Lan, không biết tại sao Quý Như Lan lại làm hắn nhớ tới Vương Hi Phượng.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyzNhưng cũng không thể không nói… Hạ Tưởng cũng thấy thú vị, Quý Như Lan quả nhiên là tuyệt thế giai nhân lại là gái chưa chồng, hơn nữa nếp sống của cô ta khá khoa học, lại có thú vui tao nhã, vóc dáng và nước da không kém gì thiếu nữ đôi mươi. Ai biểu cô ta tự cho rằng mình thông mình thừa sức lôi được hắn xuống nước, hắn cũng không phải là quá tự tin, cho rằng phụ nữ trong thiên hạ đều sẽ nhào vào ôm lấy hắn
Vừa mới thay Diệp Thiên Nam đào một cái hố, lại vùi luôn Lâm Song Bồng, nên Quý Như Lan chắc hẳn rất khó chịu, muốn đánh hắn một cái, muốn chôn sống hắn một lần nhưng tiếc là nước trong thùng quá ít nên không thể dìm nổi.
Nhớ tới ác mộng của Tống Nhất Phàm, Hạ Tưởng lắc đầu cười, cô bé Phàm đúng là vị cứu tinh của hắn, nhắc nhở hắn rất kịp thời. Không ngờ sau vẻ đẹp như hoa tươi, nụ cười rạng rỡ trên môi của Quý Như Lan lại là những nhát dao giết người không ghớm tay.
Cũng tới trưa rồi, Hạ Tưởng đã bị Quý Như Lan tính kế một lần, mặc dù có món ăn phong phú, cũng không thể thật sự no được, đành phải tự đi tìm lấy cái bỏ bụng đã.
Hôm nay, Hạ Tưởng một mình lái xe ra khỏi nhà, tự mình lái chiếc Volvo S60 với cấu hình thấp nhất là 1.6, phía trên là giấy phép lái xe thông thường, ở Dương Thành BMW và Mercedes khá khiêm nhường mà không được chuộng như là chiếc Volvo rất bình thường này.
Thực ra chiếc xe mà Hạ Tưởng lái không đắt, rơi vào khoảng ba trăm ngàn tệ, nhưng nếu là người không biết xem xe, thì có lẽ cho rằng nó chỉ đáng giá hơn trăm mấy ngàn.
Hạ Tưởng thấy một nhà hàng xem ra thì có vẻ đặc sắc tên là Hoa Khách, vừa đúng lúc gọi món xong, thì chuông điện thoại lại reo, vừa mới thoáng qua liền sững người lại, Phó Tiên Tiên!
Một tiếng sau, Hạ Tưởng cũng đón được Phó Tiên Tiên đến nhà hàng Hoa Khách.
Phó Tiên Tiên gầy đi rất nhiều, lại đeo cặp kính khá to nên trông lại càng hốc hác, đã thế bộ đồ lại khá giản dị nên thoạt nhìn cứ ngỡ là một sinh viên đại học. Hạ Tưởng cũng ăn mặc vô cùng giản dị, đi xe cũng chẳng lấy gì làm sang trọng nên trong mắt người khác thì giống như là những du khách tới Dương Thành dạo chơi.
Lúc nãy, sau khi gọi món thì nhận được điện thoại của Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng liền để lại hai trăm tệ yêu cầu nhà hàng cứ theo thực đơn đó mà làm, và còn bảo nhà hàng cho thêm vài món đặc biệt nữa.
Đón Phó Tiên Tiên về tới nơi thì các món Hạ Tưởng gọi đã đâu vào đấy cả rồi, nên rất nhanh chóng được mang lên, loáng cái đã bày kín một bàn, rất thịnh soạn nhưng phần lớn không phải những món mà Hạ Tưởng gọi. Vì tính cách của Hạ Tưởng thì không thể gọi nhiều như thế, hắn không thích lãng phí, nhưng có Phó Tiên Tiên nên cũng coi như chút thành ý của hắn, mà cũng chẳng thể trách nhà hàng được câu nào.
Phó Tiên Tiên cũng chẳng chút hứng thú:
- Nhiều quá, ăn sao hết? Em đâu phải cô bé tham ăn, lần sau đừng làm thế này nữa, không được lãng phí
- Được rồi, được rồi, lần sau không thế. Em ốm quá đấy, ăn nhiều chút.
Sự quan tâm của Hạ Tưởng dành cho Phó Tiên Tiên là xuất phát từ lòng chân thành, còn với Quý Như Lan thì hắn sẽ không chút mảy may động lòng trắc ẩn.
Phó Tiên Tiên vui vẻ cười, liếc nhìn Hạ Tưởng thăm dò:
- Xem ra anh cũng có lương tâm, vẫn còn nhớ đến em cơ đấy.
Dù rất thịnh soạn, nhưng phần lớn là hải sản, mà Hạ Tưởng lại không thích hải sản, nên chỉ cầm chừng vài ba miếng rồi buông đũa ngồi nhìn Phó Tiên Tiên ăn. Có lẽ Phó Tiên Tiên cũng không quen khẩu vị miền Nam nên cũng ăn rất ít.
Lần này đến Dương Thành, Phó Tiên Tiên phần vì muốn khuây khỏa, phần vì thay nhà họ Phó thảo luận vấn đề kinh doanh ở đây, nên có thể sẽ ở lại đây khoảng một tuần.
Cơm xong, Hạ Tưởng định đưa Phó Tiên Tiên đến khách sạn nghỉ ngơi nhưng trong lúc thanh toán lại xảy ra chuyện!
Lúc gọi món là một nhân viên nữ có dáng người nhỏ nhắn nhưng khi tính tiền lại là một nam nhân viên khỏe mạnh, điều đó cũng đâu có sao, chỉ có điều khi nhận tờ hóa đơn thanh toán, nhìn thoáng qua thôi đã khiến hắn nổi giận đùng đùng.
Một bàn thức ăn thịnh soạn thật, nhưng mỗi món rất ít, chắc gì đã được một con cá nhưng lại viết thành mười con, mà mỗi cân cá lại những một trăm tệ, đúng là một cân cá giá ngàn vàng. Còn đồ ăn, rau xanh hai trăm một đĩa; thịt năm trăm một đĩa; cơm hai mươi đồng một chén, hắn và Phó Tiên Tiên cũng chỉ ăn cầm chừng vì vô cùng khó ăn mà lại hét 18188 tệ!
Đúng là làm con gà cho người ta thịt, Hạ Tưởng bao năm vào Nam ra Bắc nhưng đây là lần đầu tiên!
Phó Tiên Tiên thấy Hạ Tưởng sững người lại biết là có chuyện bèn liền chìa tay với lấy tờ hóa đơn lập tức giận dữ nạt lớn:
- Mười tám ngàn? Mày đi ăn cướp đấy à?
Thằng bồi bàn đầu trọc lóc, lại lực lưỡng, béo tốt vừa nghe thấy lời của Phó Tiên Tiên, lạnh lùng cười:
- Cướp thì rất không kỹ thuật, chúng tôi chỉ là làm ăn nhỏ. Nhưng tôi cảnh cáo các vị, ăn được thì ăn không ăn được thì biến. Đã nghèo học đòi làm chi? Đây còn có cả chữ ký của vị khách này, như thế có nghĩa là đã chấp nhận giá ở đây…
Hạ Tưởng nở nụ cười lạnh lùng:
- Phần lớn các món ăn đều do các anh tự ý đem lên. Nhà hàng các anh rốt cuộc là gì, ăn một bữa cơm mà tới hơn mười tám ngàn, cho dù có giết người cướp của cũng không thể trắng trợn như thế này!
- Giết người cướp của? Anh cũng bạo miệng thật đấy. Nhà hàng Hoa Khách, anh cứ đi hỏi khắp Dương Thành này ai mà chẳng biết? Nhanh lên, thanh toán đi, đừng làm mất thời gian.
Thằng trọc đầu biết Hạ Tưởng là người nơi khác, vì hắn nói tiếng phổ thông rất chuẩn, hơn nữa diện mạo thoạt nhìn đã biết là người miền Bắc, y liếc xéo Phó Tiên Tiên một cái, ha hả cười:
- Sao, không có tiền à?
Đúng thế, Hạ Tưởng lấy đâu ra mười tám ngàn ngay bây giờ, bình thường trên người cũng đâu có mang theo nhiều tiền mặt như thế? Quẹt thẻ cũng được nhưng trong đó cũng chẳng biết có bao nhiêu tiền. Nhưng bây giờ vấn đề không phải là tiền mà bị chém một cách khó hiểu.
Nhưng hắn là người Tổng phụ trách của tổ hành động đặc biệt, mà hành động đặc biệt là gì? Là tam đả lưỡng kiến, trong tam đả thì điều đầu tiên là phải chặn đứng sự lũng đoạn thị trường!
Được lắm, đến cả Phó bí thư tỉnh ủy kiêm tổng phụ trách tổ hành động đặc biệt cũng không tha, ở Dương Thành Hạ Tưởng đường đường là người triển khai hành động đặc biệt hoành tráng thế, mà lại bị chặt chém những mười tám ngàn, chuyện này mà đồn ra ngoài thì thành trò cười cho thiên hạ mất.
- Gần đây trong tỉnh triển khai hành động đặc biệt "tam đả lưỡng kiến", trong đó có một điều là "chặn đứng sự lũng đoạn thị trường", hành vi này của anh rõ ràng là lũng đoạn thị trường, lẽ nào lại không sợ tôi phản ánh vấn đề này lên trên?
Hạ Tưởng vắn tắt hỏi.
Thằng trọc đầu nổi quạu:
- Hành động đặc biệt vớ vẩn gì, chỉ là hù ma dọa quỷ thôi chứ có thể làm được gì? Mà có thể đi chăng nữa cũng chẳng tới lượt tôi, anh muốn phản ánh vấn đề nào thì cứ tự nhiên, Thành ủy, Tỉnh ủy đều được, sợ anh sao? Không phải khoác lác chứ, trong tỉnh trong thành đều có người cả rồi, nếu không làm sao có thể mở ra một nhà hàng Hoa Khách trong trung tâm một km xung quanh Thành ủy này được? Xem anh mỏng da non thịt, nên chắc không đấu được đâu. Nếu không có tiền thì con đàn bà của anh phải thay tôi tiếp khách ba ngày, rồi sẽ tha cho anh.
Vốn dĩ Hạ Tưởng muốn biết cụ thể, muốn hiểu qua sức ảnh hưởng của việc triển khai hành động đặc biệt tới dân chúng, bây giờ mới biết hóa ra về cơ bản coi như không, hoặc là noi, Lâm Song Bồng ở Dương Thành không thực sự dùng sức thúc đẩy chứng thực công tác của hành động đặc biệt
Câu cuối cùng của thằng trọc bỗng làm Hạ Tưởng giận dữ! Khi chưa tới Dương Thành hắn đã nghe thế lực đen ở đây cực kỳ hung hãn, đã từng bắn cả cảnh sát trên phố lớn, mặt khác những người lái xe chạy quá tốc độ, còn có trường hợp bắt cóc trẻ em nhà giàu không phải không phổ biến, thậm chí còn có người, còn làm ra những việc bất lương kinh khủng hơn nữa.
Hạ Tưởng chưa kịp nói Phó Tiên Tiên đã cầm cốc trà lên hất vào mặt thằng trọc:
- Cút.
Mặt thằng trọc đột nhiên biến sắc, rồi cười ha hả:
- Con này được, ngon, vụ làm ăn này không lỗ!
Khi nói chuyện, vươn đôi bàn tay sáng bóng hướng ngực Phó Tiên Tiên mà chộp tới.
Hạ Tưởng ra tay rồi, chẳng những động thủ mà còn…