Quan Thần

Chương 1876: Sát tâm



Nước trà của Phó Tiên Tiên đã nguội bớt, có tạt vào mặt nó thì cũng giống như là rửa mặt cho nó chẳng thể làm bỏng được.

Nếu muốn chơi xỏ, Phó Tiên Tiên không thể bằng Hạ Tưởng. Hạ Tưởng luôn cho mình là người tốt, nhưng người xấu mà hắn quen thì nhiều lắm, dù không chủ động hại người nhưng thủ pháp hại người không thiếu, trước lúc Phó Tiên Tiên hất cốc trà, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn một ấm trà. Nếu bắt tay đối phó với kẻ xấu thì ai có tâm linh tương thông với Hạ Tưởng nhất nào? Đó là Phó Tiên Tiên.

Trước khi tay phải Phó Tiên Tiên cầm cốc trà đã liếc mắt với Hạ Tưởng một cái. Cô ta và Hạ Tưởng đã cùng nhau trải qua sự kiện bắt cóc còn hung hãn gấp trăm lần cảnh trước mắt, đối diện với những kẻ giết người cướp của còn hung hãn hơn thằng đầu trọc này cho nên nó đâu đã là gì, Phó Tiên Tiên chẳng sợ y.

Nhưng thằng đầu trọc lại thò tay sờ ngực thì đã hoàn toàn chọc tức Phó Tiên Tiên. Phó Tiên Tiên mặt ngoài là cô gái hiện đại nhưng lại cực kỳ bảo thủ, thủ thân giữ ngọc bao năm, giờ bàn tay nhơ bẩn đó lại có thể tùy tiện chạm vào sao?

Phó Tiên Tiên lùi lại để tránh bàn tay bẩn thỉu của thằng trọc và cũng là nhường chỗ để Hạ Tưởng cho y một trận.

Cô vừa lùi lại một bước thì ấm trà bay thẳng vào giữa ngực thằng đầu trọc.

Ấm trà bằng gốm sứ cho dù có đập vào đầu cũng không thể giết chết người, huống chi là đánh vào ngực của thằng trọc béo múp thì có khác nào như đấm bị bong, nhưng vấn đề là ấm trà chứa đầy nước.

Mà lại là nước nóng!

"Choang" một tiếng, ấm trà nát vụn, nước trà tràn ra lập tức bắn tung tóe khắp người thằng trọc.

Thì cũng giống như nước cạo lông lợn, cho dù mỡ của nó có dày thì cũng chịu không nổi sức nóng có thể luộc tái một con lợn, y ngay tức khắc la lên như heo cắt tiết, nhảy bật lên cao. Lúc tiếp đất chân cũng đứng không vững, nên đập mông xuống sàn, đau quá khiến nó la oai oái.

- Mẹ kiếp, vãng lai mà còn dám giương oai ở Hoa Khách này, bố cho mày chết!

Thằng trọc đầu lồm cồm bò dậy, cầm lấy cái ghế định nện Hạ Tưởng.

- Dừng tay!

Phó Tiên Tiên quát thằng trọc đầu.

- Đừng đánh nữa, chẳng phải cái mày muốn là tiền sao? Tiền đây.

Thằng trọc đầu nhìn Phó Tiên Tiên đầy nghi ngờ, nửa tin nửa ngờ buông cái ghế xuống, xoa xoa ngực:

- Tiền cơm mười tám ngàn, gây thương tích mười hai ngàn, tổng cộng ba mươi ngàn. Thiếu một xu nam thì đánh nữ thì vào phòng, ha ha ha, chọn đi.

Hạ Tưởng cố nén cơn giận, bố trí hành động đặc biệt đã triển khai cũng được một thời gian rồi, mà chẳng có chút hiệu quả nào. Lãnh đạo trung ương đã từng than phiền vì lệnh không thể ra Trung Nam Hải, bây giờ hắn xem như rõ ràng cảm nhận được cái khó lệnh không thể ra khỏi Tỉnh ủy!

Một nhà hàng bình thường lại dám lũng đoạn thị trường đến mức này, đã thế lại còn phát ngôn bừa bãi trong tỉnh trong thành đều đã có người, không đơn giản, thật không đơn giản!

Phó Tiên Tiên rút ra tấm card huơ huơ trước mặt thằng trọc đầu:

- Ba mươi ngàn? Không thành vấn đề. Nhưng phải cho tao thấy cái giá phải trả là xứng đáng mới được… Mày không sợ tao đến Bộ Công thương tố cáo sao?

Thằng trọc đầu cướp tấm card trong tay Phó Tiên Tiên, cười khẩy:

- Công thương cũng không thể nhúng tay vào việc của Hoa Khách! Nói cho mày biết, sếp tao là người có nhiều mánh khóe tới thẳng Tỉnh ủy ngay cả Lâm Song Bồng có gặp cũng phải biết phép tắc. Có biết Lâm Song Bồng là ai không? Là Bí thư thành ủy, trong Tỉnh ủy ngoài Trần Hạo Thiên ai cũng phải nể mặt ông chủ, ngay đến Hạ Tưởng - Phó Bí thư Tỉnh ủy mới tới mà ngạo mạn ngút trời, "tam đả lưỡng kiến" của hắn là cái thá gì, đừng hòng đụng tới Hoa Khách này một đầu ngón tay!

Chẳng mấy chốc, thằng trọc quẹt thẻ xong, quay lại, vỗ ngực như người trượng nghĩa:

- Tôi đây đại nhân đây đại lượng, vừa nãy anh luộc tái tôi thì bỏ đi, mười ngàn phí tiền thuốc cũng đủ rồi.

Hạ Tưởng tỏ vẻ không giận vẫn thân thiết nắm tay thằng trọc:

- Cảm ơn đã đối đãi! Đầu trọc, nói xem, sếp các anh rốt cuộc dùng con đường gì, mà sao lại lợi hại tới vậy?

Nắm thằng có tóc ai nắm thằng trọc đầu mãi là chân lý, thằng trọc mặc dù bị bỏng nhưng lại kiếm được mười hai ngàn nên rất thoải mái, cũng rất tử tế với Hạ Tưởng, đắc ý:

- Ông chủ tôi họ Khang, chú của ông chủ là nhân vật có tiếng trong Tỉnh ủy, cụ thể là ai thì không thể nói. Không nói đến chú ông chủ, ông chủ còn có một người anh em ở Tỉnh ủy cũng là nhân vật "bự", tên là Trương Lực…

Trương Lực? Mắt Hạ Tưởng lập tức híp lên.

Có lẽ nói là nguyên do đầu cơ, thằng trọc tiễn Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên ra cửa, cho tới khi Hạ Tưởng sắp lên xe, nó mới nói nhỏ:

- Tôi thấy anh lương thiện nên nói cho anh biết điều này, anh và cô ấy hãy mau chóng rời khỏi đây, vừa nãy tôi thấy Sa Đại Bao nói với ông chủ, gã đã nhìn trúng cô ấy, muốn đoạt để chơi một trận. Sa Đại Bao là tay ăn chơi khét tiếng ở Dương Thành, cứ thích cô gái nào là cướp vào xe chơi xong sẽ vứt xuống ven đường, đi mau đi, ông chủ Khang tôi vẫn đang lên kế hoạch, Sa Đại Bao hoàn toàn mất hết tính người vô sỉ khốn khiếp, việc làm của gã chính là kinh doanh gái mại dâm…

Hạ Tưởng vỗ mạnh vai thằng trọc đầu:

- Trọc đầu, lời vừa rồi đã cứu mạng anh.

Sau khi Hạ Tưởng đi, trọc đầu xoa đầu một lúc, nhớ lại chuyện vừa rồi:

- Không đúng, là mình cứu hắn mới đúng, tại sao lại nói là mình cứu chính mình? Thằng này tưởng ai cũng ngu chắc? Nhưng con bé cá tính thật, lại đẹp nữa, mẹ kiếp.

Vừa quay lại đã thấy ba chiếc xe của Sa Đại Bao nổ máy rồi phóng đi, trọc đầu miệng há hốc, lắc đầu:

- Con bé đẹp quá, rơi vào tay Sa Đại Bao thì coi như xong, thật đáng tiếc.

Vừa bước vào cửa đã bị Khang Chí gọi giật lại:

- Trọc đầu, hai khách vừa rồi có lai lịch thế nào? Sao tao thấy một người trong đó khá quen?

- Không rõ nhưng đều là người phương Bắc, nghe giọng nói thì giống như dân Bắc Kinh, đi xe cũng không đắt và giấy phép lái xe do Dương Thành cấp, đoán là thuê thôi.

Trọc đầu cũng có con mắt tinh đời, nhận xét Hạ Tưởng khá thận trọng.

Diện mạo của Khang Chí và Khang Hiếu thoạt nhìn thì rất giống nhau, y nhíu mày:

- Sa Đại Bao đừng gây chuyện lớn thì được…

Do dự giây lát, xuất phát từ sự bảo đảm, y lại căn dặn:

- Mau chóng liên lạc với đồn trưởng Bạch, nói tôi mời ông ấy đến uống trà.

Trọc đầu gọi điện mà thấy vô cùng khó hiểu, đồn trưởng Bạch Khởi đồng ý ngay lập tức, nói rằng đúng lúc rảnh rỗi nên sẽ đến ngay.

Sự lo lắng của Khang Chí không phải không có lý, điện thoại vừa mới gọi đi, trước khi Bạch Khởi tới, chiếc Volvo của Hạ Tưởng lại quay trở lại hơn nữa còn nhanh hơn cả điện chớp.

Theo sau là ba chiếc xe sang trọng của Sa Đại Bao.

Sau khi Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên xuống xe, chạy như bay vào nhà hàng, xin Khang Chí bảo toàn cho họ, Phó Tiên Tiên vẫn còn hoảng sợ chỉnh lại mắt kính nói với trọc đầu:

- Nhanh chóng báo công an, có người uy hiếp tới sự an toàn của chúng tôi!

Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên vừa bước vào, Sa Đại Bao liền hiên ngang phóng vào, theo sau gã là bảy tám tên đàn em hùng hùng hổ hổ đứng trước mặt Hạ Tưởng, quan sát Hạ Tưởng mấy lượt:

- Tao thích cô ta, ngắn gọn một câu, có cho hay không?

- Cho, thì sao? Không cho, thì sao?

Dường như vừa nãy còn bối rối, nhưng Hạ Tưởng hình như đã trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng ngồi xuống, tựa vào thành ghế rất thoải mái:

- Nghe khẩu khí của mày thì đâu đến nỗi nào?

Hạ Tưởng đã thấy hồ sơ của Sa Đại Bao ở văn phòng Tỉnh ủy, hơn nữa còn chất dày thành đống. Hắn là người phụ trách hành động đặc biệt, đã là diệt gian trừ ác trong phạm vi toàn tỉnh, thì sao có thể thiếu hồ sơ một số tên đầu sỏ ở Dương Thành chứ? Nói thật, về cơ bản những hồ sơ này khá chi tiết mà mỗi người trong lãnh đạo Tỉnh ủy đều phải có một bản.

Sa Đại Bao gần như không có chuyện xấu xa rác rưởi nào mà không làm, bao năm qua ở Dương Thành làm sằng làm bậy, mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không những cưỡng bức, cướp giật, buôn lậu ma túy, còn cưỡng ép thiếu nữ bán dâm; nếu không theo sẽ dùng khói thuốc lá dí vào các cô gái vô tội khiến họ không chịu nổi phải phục tùng. Bao năm qua các cô rên rỉ dưới móng vuốt tên ma cô của Sa Đại Bao, không biết có bao nhiêu máu và nước mắt!

Nhưng Sa Đại Bao hoành hành ngang ngược thế, nguyên nhân chính là do sự thờ ơ của cảnh sát Dương Thành, mà sâu trong đó thì không thể biết được, nhưng nhất định phải có ô dù che chắn. Bất kỳ thế lực xã hội đen lớn mạnh nào, đều nhờ những chiếc ô che chắn mới thoát được những quả đấm thép dân chủ chuyên chính của nhân dân.

Người đứng phía sau Sa Đại Bao đó là ai thì Hạ Tưởng không rõ, nhưng là ai đi nữa, dù có là vị nào trong Tỉnh ủy thì hắn cũng không quan tâm… Hôm nay, Hạ Tưởng hoàn toàn hoàn toàn có ý giết người đối với Sa Đại Bao!

- Tao không giỏi nhưng so với mày thì tao ăn đứt!

Sa Đại Bao cười kiêu ngạo.

- Cho, tao chán con bé này sẽ để nó về. Không cho, tao chơi xong nó sẽ phải tiếp khách cho tao.

Hạ Tưởng lạnh lùng cười một tràng:

- Đúng là coi trời bằng vung, trong mắt mày có còn luật pháp không hả?

- Luật pháp? Ha ha ha ha!

Sa Đại Bao ngửa mặt lên trời cười hô hố.

- Pháp luật không phải để phục vụ cho những người như bọn mày mà là phục vụ những người như bọn tao, đúng không hả, Khang Chí?

Khang Chí im lặng, ánh mắt nhấp nháy không ngừng, y luôn cảm thấy trong lòng hơi bất an, vì Hạ Tưởng quá bình tĩnh, một chút cũng không giống như người ngoại lai bị ép vào đường cùng, đã thế hắn và cô gái cũng chẳng chút sợ hãi, dường như đã nắm trọn mọi thứ sẽ diễn ra.

Khang Chí âm thầm quan sát Hạ Tưởng, vẫn chưa dám chắc đã gặp hắn ở đâu rồi. Sa Đại Bao là thằng bạn chó má nhưng công việc làm ăn của y vẫn còn trong sạch gấp bội lần so với Sa Đại Bao, nếu Sa Đại Bao cướp người trong nhà hàng thì việc kinh doanh cũng ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng.

Thế cho nên, thực khách thấy vậy bèn bỏ chạy hết.

- Anh Sa, tốt nhất là ra ngoài giải quyết, đừng làm ảnh hưởng tới công việc làm ăn của tôi. Bạn là bạn, làm ăn là làm ăn, cái nào ra cái nấy…

Khang Chí cũng không đếm xỉa tới ai, cũng chẳng giúp bên nào.

Sa Đại Bao không đồng ý:

- Người trong tiệm tao sẽ mang đi, nếu là anh em, thì ít nói nhảm, sau này không thể thiếu sự chiếu cố việc kinh doanhcủa mày.

Sa Đại Bao nói nhưng mắt vẫn dán chặt lên thân thể Phó Tiên Tiên, dung mạo và khí chất của Phó Tiên Tiên đúng là hạng nhất, y thấy cái mình thích là thèm, càng thêm khẩn cấp không đợi Hạ Tưởng dài dòng, giơ tay: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Bắt người.

Vừa dứt lời, "Rầm" một tiếng vang lên, cửa nhà hàng bị đẩy ra, một đám người hùng hổ bước vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.