Quan Thần

Chương 1877: Thị phi bất phân



Tất cả ánh mắt đều đổ dồn tới người tới.

Là cảnh sát, cả thảy bảy tám người với hai người chỉ huy, một người hơn bốn mươi tuổi một người ngoài ba mươi, được mấy người vây quanh bên trong, vừa bước vào cửa đã ngẩn cả người.

- To gan, dám kháng cự sao?

Ánh mắt của vị bốn mươi tuổi rất sáng, quét khắp người Hạ Tưởng một lượt, dừng lại một chút mà chẳng phản ứng, sau đó ánh mắt ấy lại thấy khuôn mặt Phó Tiên Tiên ngay lập tức lại sáng lên.

Còn vị ba mươi phía sau cũng liếc nhanh Hạ Tưởng một lượt có vẻ coi thường hắn, nhưng hoàn toàn bị vẻ đẹp của Phó Tiên Tiên chinh phục lập tức cứ nhìn cô ta chằm chằm.

Và Phó Tiên Tiên trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.

Khang Chí vừa trông thấy vội vã lên trước nghênh tiếp:

- Sếp Thai, sếp Bạch.

Sếp Thai, Thai Sở Phong, phó cục trưởng phân khu Cục Công an Lam Thiên Dương Thành. Sếp Bạch, Bạch Khởi, đồn trưởng đồn công an phân khu

Thai Sở Phong gật gật, bắt gặp ánh mắt ẩn ý của Sa Đại Bao sau đó nháy nháy mắt, nhỏ tiếng hỏi:

- Cô ta là ai? Được đấy

Khang Chí ghé bên tai Thai Sở Phong thì thầm mấy câu gì đó, khiến Thai Sở Phong nhìn Hạ Tưởng thoáng nghi ngờ, lại giao lưu ánh mắt với Sa Đại Bao, thần thái ông ta liền biến đổi, vô cùng nghiêm khắc nạt lớn:

- Anh tên gì? Ở đâu? Cơ quan nào? Có người báo anh ăn cơm không trả tiền lại còn lái xe chạy trốn, trên đường gây ra tai nạn làm hỏng chiếc xe trị giá năm triệu của anh Sa Đại Bao đây, giờ bồi thường cho anh ta hay là muốn tới cơ quan công an lấy cung?

Hạ Tưởng hầu như không thể hình dung ra sự phẫn nộ của hắn, hắn đã gặp rất nhiều tội phạm câu kết với cảnh sát, ở thành phố Lang, Tần Đường thậm chí ở tỉnh Tề cũng chưa hề thấy trắng đen lẫn lộn như cảnh tượng trước mắt! Nếu trước đây Nga Ni Trần và Ngưu Lâm Quảng ít nhất vẫn còn biết e dè trên đầu vẫn còn trời xanh, vậy mà ở đây thế lực đen chẳng coi ai ra gì dưới sự che chở của cảnh sát, mang tiếng là Phó cục trưởng Cục Công an mà vô sỉ đến nỗi phải trái còn chẳng thể phân biệt nổi! Nguồn truyện: Truyện FULL

Trước đây Hạ Tưởng đã xem qua một báo cáo nói rằng có mấy cảnh sát vì hãm hại một tên tội phạm, nửa đường nhân lúc đi tiểu, đã nổ súng bắn chết rồi tạo hiện trường tội phạm chạy trốn buộc phải nổ súng; sau đó sự thật được làm sáng tỏ, sau khi thẩm vấn mới rõ nguyên do cơ bản là, chỉ vì tội phạm quanh co khiến họ mệt mỏi, mấy người mới bàn nhau nhất định phải giết gã để bớt phiền, lúc ấy Hạ Tưởng vẫn còn nghi ngờ, đội ngũ cảnh sát sao lại có những con sâu làm rầu nồi canh đến vậy? Hôm nay tận mắt thấy một cán bộ trung tầng trong đội ngũ trật tự trị an, mà Hạ Tưởng cũng không biết Thai Sở Phong là ai nhưng nhìn quân hàm thì nhất định có vai vế… Chưa rõ trắng đen đã thiên về bọn tội phạm, hiển nhiên là dồn hắn vào đường cùng, khiến cho hắn vốn đã định sát tâm thì lại đằng đằng sát khí.

- Anh là Cục trưởng gì?

Hạ Tưởng không trả lời câu hỏi của Thai Sở Phong mà hỏi ngược lại:

- Phân cục Lam Thiên à?

Nhà hàng Hoa Khách ở khu Lam Thiên nên Hạ Tưởng đoán họ hẳn là cục trưởng hay phó cục trưởng phân khu Lam Thiên. Cục trưởng hay phó cục trưởng phân khu đều được, chẳng đáng lọt vào mắt hắn, đừng nói là hắn quen biết, ngay cả cái tên cũng chẳng nghe qua.

Thai Sở Phong hẳn là đã uống rượu, vẫn chưa hiểu nổi vì sao Hạ Tưởng lại có thể bình tĩnh tới thế mà càng cao giọng nói:

- Mày vẫn còn ngoan cố à? đến địa bàn của tao, mày nên thành thật đi. Bạch Khởi, còng hắn lại.

Bạch Khởi là cấp dưới của Thai Sở Phong, cục trưởng có lệnh nhất định phải theo bèn bước lên trước còng tay Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cũng chẳng phản kháng lại còn giơ tay ra để Bạch Khởi làm nhiệm vụ:

- Bạch Khởi? Anh là đồn trưởng đồn công an à? Có biết Lý Dật Phong không?

Lý Dật Phong từng là chủ tịch khu Lam Thiên nên đương nhiên Bạch Khởi biết, nhưng anh ta biết Lý Dật Phong mà Lý Dật Phong thì chưa chắc đã biết anh ta, vì cấp bậc của anh ta không lọt vào tầm ngắm của Lý Dật Phong.

Nghe Hạ Tưởng nhắc tới tên Lý Dật Phong rất tùy tiện đã khiến Bạch Khởi sững sờ, động tác cũng có phần chậm đôi chút, vẫn chưa còng lại:

- Anh quen Chủ tịch khu Lý?

Hạ Tưởng không nói chỉ đưa tay ra chực sẵn để Bạch Khởi còng lại.

Bạch Khởi bị câu nói của Hạ Tưởng phủ đầu, quay đầu lại nhìn Thai Sở Phong.

Thai Sở Phong gầm lên:

- Hiện tại Lý Dật Phong đâu còn ở khu Lam Thiên, dù ông ta còn ở đây, cũng đâu làm được gì… Còng lại!

Bạch Khởi do dự một lát nhưng rốt cuộc vẫn làm cái việc mà suốt đời hối hận đó là còng Hạ Tưởng.

Phó Tiên Tiên cũng chìa tay ra:

- Có cần khóa cả tôi lại không?

Cổ tay Phó Tiên Tiên rất nhỏ lại trắng như ngọc duỗi về phía trước, để lộ ra một nửa cánh tay ngọc càng khiến cho Sa Đại Bao thèm muốn không thể kìm nổi vẻ hừng hực trong gã.

- Phụ nữ thì miễn.

Thai Sở Phong khoát khoát tay ra vẻ rộng lượng:

- Trước tiên hãy để cô ta ở lại đây còn nó thì đưa về cục.

Nếu đưa Hạ Tưởng đi để lại Phó Tiên Tiên lại đây thì thằng đần cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì, Thai Sở Phong vẫn cứ bênh vực Sa Đại Bao chằm chặp, cảnh phỉ một nhà, mà vẫn còn cố ý tạo điều kiện cho Sa Đại Bao hại Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng bao năm trên chính trường chưa một lần nào giận dữ ngút trời như hôm nay!

Được, dứt khoát hôm nay phải cùng nhau xuống nước, nếu Nga Ni Trần ở đây nhất định sẽ âm thầm kinh hãi, vì năm ấy lúc Hạ Tưởng và ông ta giằng co ác liệt nhất cũng không thể bằng sát khí đằng đằng lúc Hạ Tưởng quay lại hỏi Khang Chí:

- Ông chủ Khang, tôi có ăn cơm không trả tiền hay không, có đâm hỏng xe của Sa Đại Bao hay không, trong lòng ông rất rõ, vậy phiền ông nói rõ mọi chuyện với sếp Thai trả lại sự trong sạch cho tôi.

Khang Chí dù có chú là Phó chủ tịch thường trực tỉnh nhưng bình thường việc kinh doanh đưa đẩy dính tới một vài vụ làm ăn phi pháp trộm gà cắp chó, Khang Hiếu không thể việc nào cũng ra mặt mà vẫn phải dựa vào sự "quan tâm" của đồn cảnh sát và phân khu cục là chính, mối quan hệ của ông ta, Thai Sở Phong và Bạch Khởi vừa là đôi bên cùng có lợi, lại chơi với nhau từ nhỏ nên khá thân thiết.

Mà Sa Đại Bao luôn chiếu cố cho công việc làm ăn của ông ta, ngoài nhà hàng Hoa Khách, Khang Chí vẫn còn có mấy khách sạn khác, việc kinh doanh gái mại dâm của Sa Đại Bao đều được bố trí trong những khách sạn đó, đảm bảo việc kinh doanh khách sạn luôn thịnh vượng.

Cho nên mặc dù cảm thấy Hạ Tưởng quen quen, bên trong sự trấn tĩnh điềm nhiên ấy luôn tiềm ẩn một sức mạnh khiến người ta không khỏi lo lắng, làm ông ta thấp tha thấp thỏm cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng làm mưa làm gió bao năm qua ở Dương Thành đã khiến ông ta mụ mị đầu óc, cho rằng trên có Khang Hiếu che chắn và sở Công an tỉnh phối hợp chặt chẽ, dưới có cục công an thành phố, công an quận, đồn công an ba cấp liên hợp phối hợp, ngay cả Mễ Kỷ Hỏa cũng phải nể mặt Khang Hiếu, không thể làm gì ông ta!

Chần chừ giây lát, Khang Chí thốt ra một câu mà cả đời ông ta nuối tiếc:

- Anh quả thật là ăn cơm không trả tiền, cũng đâm hỏng xe của Sa Đại Bao, chính tôi trông thấy rõ ràng.

Hạ Tưởng cười nhạt:

- Được, anh nhớ lấy câu anh vừa nói, đừng hối hận là được.

Khang Chí mặt tối sầm lại, Thai Sở Phong cười ha hả, nói:

- Anh Khang, nó mới dọa có mấy câu mà đã hồn xiêu phách lạc là sao? Mấy anh em ta bao năm nơi này có loại người nào mà chưa gặp? Lúc nào xảy ra chuyện nào? Ừ, thì với quan hệ của anh, đừng nói là Dương Thành mà là cả cái Lĩnh Nam này có mấy ai dám đụng tới anh? Thế mà bây giờ lại như rùa rụt đầu là sao.

Bạch Khởi bước lên trước một bước, quát tháo:

- Nói ít thôi, chứng minh thư!

Hạ Tưởng không mang theo chứng minh thư cũng chẳng đem theo thẻ công tác nhưng Phó Tiên Tiên thì có, cô đưa cái chứng minh thư đáng thương ra, khiếp đảm đến một câu cũng không dám nói, giống như quá sợ tới mức không biết làm gì.

Bạch Khởi lại liếc nhìn giả bộ như đối chiếu chứng minh thư để mà quan sát gần Phó Tiên Tiên, đúng là gái Bắc Kinh có khác, đẹp, da trắng mịn, khá phong cách, dáng thon thả lại mạnh mẽ, nếu có được chơi một lần cũng đáng.

Bạch Khởi đưa chứng minh thư cho Thai Sở Phong, Thai Sở Phong khẽ liếc qua rồi thu lại, trong lòng đưa ra kết luận khẳng định Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên không có lai lịch gì, mà lại từ Bắc Kinh tới, trên đất của ông ta thì phải ngoan ngoãn nghe theo mọi sắp đặt của ông ta. Thai Sở Phong nháy mắt ra hiệu với Sa Đại Bao lại giao lưu ánh mắt với Khang Chí, đó là những ám hiệu đã hình thành bao năm qua khiến ba người họ chẳng cần mở miệng cũng đã biết đó là gì.

Ám hiệu của ba người đó là, Thai Sở Phong và Bạch Khởi dẫn Hạ Tưởng đi trước, phạt hành chính, dọa dẫm còn Phó Tiên Tiên giữ lại giao cho Sa Đại Bao và Khang Chí, cưỡng ép hay vâng theo còn tùy theo thủ đoạn của hai người họ. Đợi sau khi xử lý Hạ Tưởng xong, sẽ nhốt hắn lại, rồi Thai Sở Phong sẽ quay lại và "vui vẻ" với Phó Tiên Tiên...

Kế hoạch quá hoàn mỹ, gạo đã nấu thành cơm, ai ai cũng được ăn, thế gọi là có phúc cùng hưởng, song trong từ điển của bọn xấu có họa có cùng chịu hay không thì thật khó mà biết được.

Bạch Khởi và hai tên cảnh sát bước lên, lạnh lùng nói:

- Hãy theo chúng tôi về đồn!

Hạ Tưởng là tổng chỉ huy hành động đặc biệt, đó là ngăn chặn lũng đoạn thị trường, thiết lập hệ thống tín dụng xã hội, vốn định thật lòng vì nhân dân Lĩnh Nam làm chút việc cho đáng việc, từ trước tới giờ xoay quanh quá trình phát triển kinh tế ở Lĩnh Nam với tốc độ chóng mặt, thì đạo đức và tín dụng đã bị quên lãng, quả thật, là một tỉnh phát triển nhất trong nước mà mâu thuẫn xã hội khá gay gắt, vấn đề trị an thật đáng lo ngại, không thể xây dựng lại hệ thống tín dụng xã hội thì có tiền để làm gì?

Ra cửa lo bị cướp giật, lái xe đẹp thì sợ con bị bắt cóc, sống trong thấp thỏm âu lo: tiền càng nhiều càng không an toàn, càng bất hạnh; kinh tế càng phát triển càng mỏi mệt, vậy tiền để làm gì? Là tỉnh có nền kinh tế phát triển bậc nhất để làm gì?

Hạ Tưởng không chỉ phẫn nộ mà còn quá đau thương, Lĩnh Nam là một mảnh vỡ, chỉ phát triển kinh tế thôi mà không nâng cao đạo đức và văn hóa tương ứng, thì giống như học sinh bây giờ chỉ biết tới lý thuyết suông mà thôi, không chú ý giáo dục tư tưởng đạo đức, thì một sinh viên có tri thức lại trở thành hiểm họa cho xã hội.

Thì cũng giống như quyền lực nằm trong tay kẻ lạm quyền hám lợi sẽ ăn mòn cả nền móng đảng cầm quyền!

- Đợi đã!

Hạ Tưởng dửng dưng nhưng vẫn dõng dạc:

- Đợi một người đến đã, rồi đến đồn cũng không muộn.

Hạ Tưởng tuyệt đối không thể để Phó Tiên Tiên ở lại một mình, kẻo có quay lại cứu thì đã quá muộn rồi.

- Đợi người? Người nào? Đừng lôi thôi, đi mau, không thì sẽ không khách sáo với mày đâu.

Bạch Khởi tàn nhẫn đẩy Hạ Tưởng.



Đột nhiên, cửa bật mở, bốn năm người vội vã chạy vào, đi đầu là vị rất có quan uy, nhưng không có sự cẩn trọng thường tình mà là sải bước dẫn đường, bỏ lại những người phía sau ở sau lưng, tới trước mặt Hạ Tưởng chưa nói gì đã làm một động tác "giật gân" khiến bao người sững sờ, quỳ rạp trên đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.