Quan Thần

Chương 1900: Tự thi diệu kế



Khi Khang Hiếu đến Nam quốc chi xuân, hồn bay phách lạc, khi rời khỏi, tinh thần tràn đầy

Thương tâm và thù hận khiến một con người buồn bã mất hồn, nhưng tình cảm mãnh liệt báo thù rửa hận cũng sẽ khiến một con người lại tỏa sáng ý chí chiến đấu của cuộc sống, Khang Hiếu quyết định bí quá hoá liều Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Ngô Hiểu Dương nói đúng, Hạ Tưởng lợi dụng thủ đoạn hợp pháp, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân nham hiểm đã hại chết Khang Chí, hại thảm Ngô Công Tử - Khang Hiếu nói gì cũng không tin Khang Chí và Ngô Công Tử là tự giết lẫn nhau mà chết, y thà cho rằng là Ngô Công Tử bị ngốc, không phân rõ địch ta – vì sao y không thể dùng thủ đoạn hợp lý trả đòn, khiến Hạ Tưởng phải trả giá đau đớn thê thảm giống như đối với những gì hắn đã làm?

Ban đầu Khang Hiếu muốn xuống tay với người nhà của Hạ Tưởng, chuyện khiến một người đau khổ nhất là trơ mắt nhìn thấy người yêu chết ở trước mặt mà bất lực, nhưng Ngô Hiểu Dương lại phủ định cách nghĩ của y, cách nhìn của Ngô Hiểu Dương là, người nhà của Hạ Tưởng đều không dễ đụng đến, không bằng trực tiếp đối phó Hạ Tưởng cho sảng khoái

Vợ của Hạ Tưởng Tào Thù Lê hiện tại đang ở nước ngoài, con trai Hạ Đông đang ở Bắc Kinh. Nên nói Hạ Đông là mục tiêu tốt nhất, nhưng khi Khang Hiếu nghe thấy Hạ Đông và cháu gái của Tổng bí thư hàng ngày đi cùng nhau như hình với bóng, lập tức hít ngược một hơi khí lạnh, biết cách nghĩ muốn ra tay với Hạ Đông là không thể thực hiện được

Về phần người tình của Hạ Tưởng, Khang Hiếu được biết chỉ có một mình Cổ Ngọc, nhưng Cổ Ngọc càng không thể đụng, vừa đụng thì đại họa ngập trời. Mà Ngô Hiểu Dương càng biết nhiều hơn Khang Hiếu một chút, gã biết Hạ Tưởng là con rể nhà họ Ngô không công khai thừa nhận

Nhưng con gái của Trưởng ban Tổ chức Trung ương, Ngô Hiểu Dương cũng không có gan đụng tới. Cho dù có gan, cũng không đụng được, bởi vì Liên Nhược Hạm ở Mỹ

Bởi vậy, sau khi Ngô Hiểu Dương và Khang Hiếu cùng chung mối thù thảo luận gần một giờ, hai người bắt tay thật chặt, không phải bởi vì giữa Ngô Công Tử và Khang Hiếu không rõ ràng tự giết lẫn nhau mà trong lòng có khúc mắc, ngược lại càng mật thiết tăng cường hợp tác, và đạt thành nhận thức chung – Khang Hiếu phụ trách nội ứng, chờ sau khi mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, do Ngô Hiểu Dương đích thân chỉ huy trận chiến diệt Hạ!

Khang Hiếu ở trên đường, còn híp mắt suy nghĩ, Ngô Hiểu Dương chắc chắn có lòng lợi dụng y, tuy rằng quân ủy truyền ra tin tức Ngô Hiểu Dương có khả năng bị cách chức, bề ngoài, quyết tâm được ăn cả ngã về không của Ngô Hiểu Dương rất lớn, nhưng dù sao chuyện liên quan trọng đại, trình tự bổ nhiệm và miễn nhiệm trong quân đội y lại không rõ lắm, ai biết được Ngô Hiểu Dương sau cùng có thật sự có chuyện hay không?

Y cũng không thể một chút đề phòng cũng không có, hoàn toàn mặc cho Ngô Hiểu Dương bài bố chính là kẻ ngốc, cũng phải nghĩ xong kế sách thoát thân mới được. Gõ gõ trán, Khang Hiếu lại nghĩ, làm sao có thể mượn tay của Ngô Hiểu Dương diệt trừ Hạ Tưởng, mà bản thân hoàn toàn có thể nằm ngoài cuộc… nhất định phải nghĩ một kế sách vẹn toàn!

Khang Hiếu vừa đi, Thi Khải Thuận liền từ trong một căn phòng khác xuất hiện

- Thủ trưởng, thật sự phải hợp tác với Khang Hiếu sao?

Thi Khải Thuận trung thành và tận tâm đối với Ngô Hiểu Dương, tuy rằng biết Ngô Hiểu Dương quả thật có khả năng khí tiết tuổi già khó giữ được, nhưng vẫn không phản bội Ngô Hiểu Dương

- Tôi luôn cảm thấy Khang Hiếu không đáng tin cậy

- Xưa nay tôi không cảm thấy Khang Hiếu đáng tin cậy

Ngô Hiểu Dương ánh mắt lạnh lùng

- Chẳng qua y là một con cờ mà thôi, nếu chẳng may xảy ra chuyện, y là người chịu tội thay thích hợp nhất

Thi Khải Thuận rùng mình một cái, trong nháy mắt cảm giác Ngô Hiểu Dương ở trước mắt xa lạ đến đáng sợ

Ngô Hiểu Dương dường như ý thức được gì, vỗ vỗ vai của Thi Khải Thuận:

- Khải Thuận, con trai tôi không còn nữa, bây giờ người đáng tin nhất chỉ có một mình cậu. Cậu yên tâm, cho dù tôi bị cách chức, trước khi bị cách chức, nói chuyện cũng có đủ phân lượng, tôi sẽ đem quan hệ kinh doanh nhiều năm trong quân đội toàn bộ giao trong tay cậu, sau này, cậu chính là lãnh đạo trung tâm của bọn họ

Một câu nói thiếu chút làm cho Thi Khải Thuận cảm động đến lệ nóng lưng tròng, phó thác của Ngô Hiểu Dương quá trọng đại rồi, coi như bàn giao hậu sự. Mà Ngô Hiểu Dương ở trong quân đội kinh doanh nhiều năm, thế lực vô cùng khổng lồ, đều giao đến tay y, coi như y nhất định sẽ ngồi đến địa vị cao của trung tướng

- Tư lệnh…

Thi Khải Thuận nghẹn ngào nói không ra lời

- Đừng như vậy, tôi còn khỏe mạnh, cho dù cách chức, cũng không chết được

Ngô Hiểu Dương bỗng nhiên lại khôi phục ngạo nghễ

- Ở trên cho tôi kỳ giảm xóc một tháng, một tháng, đủ để gây sức ép một trận khói thuốc súng ở Lĩnh Nam rồi

- Kết quả tốt nhất chính là Khang Hiếu và Hạ Tưởng lưỡng bại câu thương!

Thi Khải Thuận sắc mặt lộ ra độc ác

- Nhất cử diệt trừ hai họa lớn trong lòng

Khang Hiếu có lẽ không tin Khang Chí và Ngô Công Tử tự giết lẫn nhau mà chết, nhưng Ngô Hiểu Dương lại tin vết súng trên người của Ngô Công Tử là do Khang Chí gây nên, bởi vì nếu như là cảnh sát nổ súng, Ngô Công Tử chắc chắn sẽ bị một súng bắn chết, không thể trúng vài phát trên người mà không chết. Còn có một điểm, viên đạn trên người Ngô Công Tử không phù hợp với súng ống cảnh sát sử dụng

Khang Hiếu đương nhiên không biết tình tiết trong đó… Thi Khải Thuận lại biết rõ như lòng bàn tay, lại cộng thêm y hiểu Ngô Hiểu Dương, sớm đoán được Ngô Hiểu Dương tuy rằng ngoài miệng không nói, kỳ thật vẫn hận Khang Hiếu thấu xương, sở dĩ cùng Khang Hiếu lá mặt lá trái, chẳng qua là mượn cớ loại trừ Hạ Tưởng, cũng vì Khang Hiếu đào một hố to chôn sống mà thôi

Ngô Hiểu Dương không tiếp lời của Thi Khải Thuận, bỏ qua kỳ thật là coi như âm thầm thừa nhận, lại hỏi Thi Khải Thuận:

- Mộc Phong… sao rồi?

- Mộc Phong dễ đối phó hơn Hứa Quan Hoa nhiều, tính cách đơn giản. Bây giờ anh ta đang bị mấy chuyện ràng buộc, tạm thời không lo được cho Hạ Tưởng

Thi Khải Thuận có một điểm không hiểu lắm

- Tôi không hiểu lắm, vì sao không tách Mộc Phong ra luôn?

- Mộc Phong lợi dụng được tốt, thời khắc mấu chốt nói không chừng có thể làm lá chắn

Ngô Hiểu Dương lạnh lùng cười

- Đơn giản có chỗ tốt của đơn giản, ví dụ nói đầu mà nóng lên, thì muốn liều một cái một sống một chết

Thi Khải Thuận hoảng sợ kinh hãi, đại khái đoán được dụng ý của Ngô Hiểu Dương, là muốn dùng Mộc Phong trong lúc khẩn cấp liều mình một sống một còn với Tống Cương, kết quả tốt nhất là lưỡng bại câu thương

Thật sự là tính toán cao minh, Thi Khải Thuận đến nay mới coi như hoàn toàn hiểu được tư lệnh Ngô là muốn diễn một tuồng xuất sắc thế nào, mượn tay của Tống Cương diệt trừ Hạ Tưởng, mượn tay của Mộc Phong diệt trừ Tống Cương, đề phòng Tống Cương cắn gã ra. Tốt nhất sau khi Tống Cương giết chết Hạ Tưởng, nếu lại cùng Mộc Phong liều một cái cá chết lưới rách, thì mọi thứ thiên hạ thái bình

Sau đó lại… giá họa cho Khang Hiếu, sự tình đến đây hoàn mỹ xong việc, tư lệnh Ngô cho dù bị cách chức, cũng là sạch sẽ, không đếm xỉa đến

Đột nhiên, Thi Khải Thuận rùng mình một cái, trong số tất cả những người biết chuyện, chỉ có y không bị trù tính bên trong, chẳng lẽ y có thể được Ngô Hiểu Dương tín nhiệm như vậy? Nếu chẳng may y cũng bị Ngô Hiểu Dương trù tính bên trong, y ở trong kế hoạch của Ngô Hiểu Dương, sẽ có kết cục như thế nào?

Ngô Hiểu Dương có lẽ là đoán được tâm tư của Thi Khải Thuận, bỗng nhiên đôi mắt đỏ lên:

- Khải Thuận, cậu là lính tôi đã dẫn dắt, chờ tôi lui xuống rồi, có thể phải dựa vào cậu dưỡng lão

Thi Khải Thuận mủi lòng:

- Thủ trưởng xin yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của thủ trưởng…

Chần chừ một lát, y vẫn cố lấy dũng khí lại hỏi

- Thủ trưởng, kế hoạch là kít mít không chút kẽ hở, nhưng muốn thật sự thực thi, khó khăn rất lớn

- Khó khăn là rất lớn, nhưng trên thế giới không phải chỉ có một người thông minh là Hạ Tưởng

Ngô Hiểu Dương vẻ mặt tự tin

- Toàn bộ kế hoạch ít nhất phải cần nửa tháng chuẩn bị, mà còn cần một nhân vật mấu chốt đứng ở giữa hòa giải một chút, bằng không, Hạ Tưởng không dễ dàng mắc mưu

- Không phải đã có Khang Hiếu phối hợp sao?

- Khang Hiếu không được việc, tác dụng của anh ta không phải hòa giải, mà là xong chuyện chùi đít

Ngô Hiểu Dương tự đắc cười

- Vậy… nhân vật mấu chốt là ai?

Ngô Hiểu Dương ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ:

- Trương Lực!

Trương Lực đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, thấy Đường Thiên Vân lặng yên đi đến ngoài cửa, y liền biết có chuyện, lặng lẽ chỉ vào bên trong, ý là Chủ tịch tỉnh Mễ còn ở đây, nói chuyện phải nhỏ tiếng

Đường Thiên Vân nhỏ giọng nói:

- Phó bí thư Hạ mời anh dùng cơm

Trương Lực trong lòng giật mình, vội nói:

- Không dám, không dám, làm sao tôi dám đảm đương khiến Phó bí thư Hạ mời tôi. Thiên Vân, hay là tôi mời Phó bí thư Hạ và anh được rồi, xin anh chuyển lời Phó bí thư Hạ, tôi sắp xếp trước, sắp xếp xong rồi sẽ đi mời anh ấy

Đường Thiên Vân cũng không miễn cưỡng, gật đầu rồi đi

Buổi tối khoảng 7 giờ, một chiếc xe chuyên dụng ở trụ sở tỉnh ủy cố tình đón Hạ Tưởng

Trương Lực ngồi ở hàng ghế phụ lái phía trước, Đường Thiên Vân cùng Hạ Tưởng ngồi ở phía sau, một đoàn 4 người đi đến Đắc Ý Lầu

Đắc Ý Lầu là sản nghiệp của Trương Lực, tuy rằng không lớn, nhưng thắng ở yên lặng nho nhã, ở nhà hàng của mình mời Phó bí thư Hạ, cũng là vinh hạnh hiếm có, Trương Lực thì hứng thú rất cao, tuy rằng không rõ lắm nguyên nhân hôm nay Phó bí thư Hạ chủ động mời, y cũng không nghĩ nhiều, cho rằng chỉ là một lần gặp mặt bình thường liên lạc tình cảm

Đến căn phòng đã sắp xếp thỏa đáng ở trên lầu, sau khi lần lượt ngồi xuống, chủ tọa và khách cũng không khách sáo quá nhiều, đều là người quen, cũng không cần giới thiệu, dưới sự thu xếp của Trương Lực, không lâu sau thì thức ăn đã lên đầy đủ

Sau đó Trương Lực liền hai tay nâng ly kính Hạ Tưởng:

- Phó bí thư Hạ, trước kia có thể tôi có chỗ không hiểu chuyện, anh thông cảm. Tôi biết khuyết điểm của bản thân, chuyện nhỏ thông minh, chuyện lớn dễ dàng phạm sai lầm, sau này xin anh phê bình khuyết điểm của tôi nhiều hơn, chỉ dẫn tôi đi đến con đường chính xác

Hạ Tưởng cùng Trương Lực cụng ly, rất nể mặt mà uống cạn một hơi:

- Trương Lực, chuyện trước kia thì đừng nói nhiều nữa, hôm nay ngồi cùng nhau, tôi có một chuyện muốn giáp mặt hỏi anh

Trương Lực vẻ mặt cung kính:

- Xin Phó bí thư Hạ chỉ thị

- Lần trước sự kiện Mộc Phong, là anh ở tỉnh ủy đứng giữa hòa giải sao?

Vấn đề của Hạ Tưởng rất trực tiếp, rất sắc bén

- Anh tiếp xúc với Thi Khải Thuận, hay trực tiếp tiếp xúc với Ngô Hiểu Dương?

Trương Lực mặt đỏ lên, ấp úng nói:

- Phó bí thư Hạ, trước kia tôi quả thật đã làm sai rồi…

Hạ Tưởng giơ tay ngăn lại Trương Lực:

- Tôi không phải truy cứu trách nhiệm trước kia của anh, là có chuyện phải hỏi rõ ràng mới có thể bắt tay đi làm

Trương Lực hiểu rồi:

- Lúc đó là cùng Thi Khải Thuận, sau này cũng gặp qua Ngô Hiểu Dương

- Được

Hạ Tưởng nâng ly rượu lên

- Nào, tôi kính anh một ly

Trương Lực nào dám khiến Hạ Tưởng kính rượu, vội cung kính đứng lên:

- Tôi kính Phó bí thư Hạ

Hạ Tưởng không khỏi phân trần, cạn một ly trước:

- Có lẽ Thi Khải Thuận hoặc là Ngô Hiểu Dương vẫn sẽ tìm anh, là cây cầu trung gian, anh phải nhìn tốt con đường dưới chân

Trương Lực vội kính cẩn uống một hơi cạn sạch:

- Xin Phó bí thư Hạ yên tâm, tôi trong lòng biết rõ rồi, nhất định sẽ kiên định phương hướng



Sau khi buổi tiệc kết thúc, Hạ Tưởng về đến nhà, đang định đi ngủ - chuyện hôm nay coi như là một bước bố cục, có hiệu quả hay không còn khó mà nói, ít nhất có thể làm chậm lại tiến trình của Ngô Hiểu Dương, không ngờ còn chưa nằm xuống, điện thoại liền khẩn cấp vang lên

Sau khi Hạ Tưởng tiếp nghe, sắc mặt lập tức biến đổi, buông điện thoại xuống liền gọi điện thoại cho Đường Thiên Vân:

- Thiên Vân, lập tức cùng tôi đi Bắc Kinh một chuyến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.