Quan Thần

Chương 1925: Tình thế có chuyển biến xấu



Đối với phần lớn dân chúng dầu muối tương dấm chua mà nói, cuộc sống chính là mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, chính là kiếm chút tiền, bỏ tiền mua chút thịt uống chút rượu, sau đó cùng vui vẻ với vợ con, sau đó chơi mạt chược, nói khoác vài câu, sau đó tắt đèn đi ngủ, cảm giác ngày như nước chảy, lại thiên hạ thái bình, cho dù động đất, cũng không chấn động đến trên đầu mình.

Có đôi khi, không biết gì cũng là một loại hạnh phúc ngu xuẩn.

Nhưng không biết gì, cũng không có nghĩa là ở dưới trời trong nắng ấm, sẽ không sinh ra sự kiện đao quang kiếm ảnh và đổ máu. Xa không đề cập tới tranh chấp ở Nam Hải, không nói tới cuộc đọ sức ở Hoàng Hải xa xôi, cũng không cần phải nói tới trận chiến đẫm máu giữa bộ đội đặc chủng và thế lực đối địch đang diễn ra Myanmar. Riêng ở trong nước, trên từ cấp lãnh đạo cao tầng dưới cho tới lãnh đạo cấp tỉnh bộ, đã từng gặp qua bao nhiêu uy hiếp tới tính mạng, cũng không là nguy hiểm về thức ăn nước uống như dân chúng bình thường có khả năng tưởng tượng ra.

Rất nhiều người đều sống ở phía ngoài cánh cửa của chân tướng sự việc, thậm chí còn thờ ơ, không màng đến.

Lúc rạng sáng, tin tức Ngô Hiểu Dương bị ám sát liền được truyền ra. Đầu tiên là trụ sở Thành ủy Dương Thành, truyền đến ồn ào huyên náo, sau đó là tỉnh ủy Lĩnh Nam, cũng truyền tới mức tạo ra tiếng nổ lớn. Truyền thì truyền, nhưng chân tướng cụ thể như thế nào, lại xôn xao rất nhiều giả thuyết, không có một giả thuyết nào đáng tin.

Trước mặt thế cục này, Quân khu Dương thành, Thành ủy Dương thành, tỉnh ủy Lĩnh Nam, đều khẩn cấp mời dự họp hội nghị thảo luận. Khí thế khẩn trương, tràn ngập trong lòng mỗi người ở Tỉnh ủy, Thành ủy và Quân khu Dương Thành.

Hạ Tưởng không tham gia hội nghị Tỉnh ủy. Sau khi hắn cùng Quý Như Lan đi tới bệnh viện, bởi vì mỏi mệt lại thêm thương tâm quá độ mà hôn mê.

Lư Nghĩa và Tống Lập một tấc cũng không rời Hạ Tưởng.

Sắc mặt Hạ Tưởng trắng xám, hai mắt nhắm chặt, lên cơn sốt cao, sắc mặt ửng đỏ, trên người nóng tới mức dọa người. Lư Nghĩa và Tống Lập gấp đến độ xoay như chóng chóng, gặp được chuyện như vậy, bọn họ đều bó tay không biện pháp.

May mắn còn có Đường Thiên Vân.

Đường Thiên Vân lo trước lo sau, giúp Hạ Tưởng xử lý tốt tất cả công việc. Anh ta cũng thiếu chút mệt đến xỉu. Tối hôm qua, lúc phát sinh xung đột trọng đại, anh ta tránh ở một nơi an toàn, dù chưa lộ diện, cũng chính mắt thấy được mọi chuyện phát sinh lúc đó. Khi phó Bí thư Hạ ôm Quý Như Lan mà nước mắt chảy dài, một người có tâm tình luôn luôn trầm ổn như anh ta rốt cuộc không kìm được, nước mắt đàn ông cũng chảy xuống.

Vô tình chưa chắc đã thực sự là hào kiệt. Cảnh tượng Hạ Tưởng khóc ròng, khiến hình tượng của hắn ở trong cảm nhận của Đường Thiên Vân, lập tức phong phú hơn rất nhiều.

Khói bụi qua đi, khi phó Bí thư Hạ ôm Quý Như Lan lên xe cứu thương, Đường Thiên Vân tiếp nhận chứng cớ từ trong tay Lư Nghĩa và Tống Lập ——dưới sự bố trí tỉ mỉ của Hạ Tưởng, mọi việc phát sinh ở hiện trường, toàn bộ đều được ghi hình lại lập án —— cảm nhận được trọng lượng nặng trịch trong tay, trong lòng Đường Thiên Vân là sự nặng trĩu không nói nên lời.

Ngô Hiểu Dương sâu mọt của đất nước có thể có địa vị cao, hơn nữa rất nhiều người bất mãn với ông ta nhưng vẫn không làm gì được ông ta. Đó là nỗi xót xa của đất nước hay là bất hạnh của nhân dân? Một tướng quân sống trong khu nhà cấp cao hơn trăm triệu bao nhiêu năm rồi, rất nhiều người làm như không thấy, lại là sự thật khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ như thế nào?

Hy vọng dụng tâm của phó Bí thư Hạ, có thể chân chính vì dân vì nước trừ đi một tai hoạ lớn.

Ngô Hiểu Dương còn lưu lại không trừ, Nam Hải khó bình yên, biên giới khó nắm bắt.

Nhưng sau khi Đường Thiên Vân nghe được Trương Lực ám sát Ngô Hiểu Dương, khiếp sợ không biết nên làm thế nào, mãi đến đã thu xếp xong mọi việc cho Hạ Tưởng, anh ta vẫn chưa từ khiếp sợ mà tỉnh táo lại, vẫn cảm thấy không thể tin được đây là sự thật.

Không ngờ sau đó lại truyền đến tin tức nói, Ngô Hiểu Dương bị đâm bẩy đao mà không chết, Đường Thiên Vân càng giật mình hơn nữa, lại nắm chặt chứng cứ trong tay

Mới sáng sớm, Quý Trường Hạnh chạy tới, cùng đi với Quý Trường Hạnh ra hiện trường, còn có Lâm Song Bồng.

Bên ngoài bệnh viện đã chen chúc đầy người, có người mặc quân phục, có người mặc thường phục, còn có không ít người của nhà họ Quý. Quý Như Lan gặp chuyện không may, chấn động bốn phương, mà thế lực nhà họ Quý to lớn, trong khoảng thời gian ngắn trên quốc lộ từ Mai Hoa đi tới Dương thành, lượng xe cộ tự nhiên gia tăng lên không ít.

Sắc mặt Quý Trường Hạnh bình tĩnh đến dọa người, nhờ có Lâm Song Bồng dìu, đi tới trước mặt Đường Thiên Vân, hỏi:

- Thiên Vân, phó Bí thư Hạ thế nào rồi?

Một câu khiến Đường Thiên Vân thêm kính nể đối với ông cụ, không hỏi Quý Như Lan mà hỏi Hạ Tưởng trước, phong cách quý phái nhìn không sót một điều gì.

- Thân thể Phó Bí thư Hạ không bị thương, chỉ có điều thương tâm quá độ, đã hôn mê rồi.

Đường Thiên Vân rất khéo léo trả lời, thương tâm quá độ, cũng là vì Quý Như Lan mà thương tâm.

Quý Trường Hạnh lộ rõ vẻ cố kìm chế, lúc đó bỗng nhiên nước mắt chảy dài, run run nói:

- Thương tâm quá độ... Như Lan, con ở dưới suối vàng có biết, sẽ hối hận sự tùy hứng trước kia không?

Một ông cụ đã trải qua hết thế sự tang thương lại khóc lóc như vậy, có sức cuốn hút rất mạnh. Đường Thiên Vân thấy đau xót, nước mắt cũng không kìm nổi rớt xuống dưới:

- Ông cụ, ông hãy nén bi thương.

Lâm Song Bồng cũng đỏ mắt.

- Nén bi thương?

Ông cụ liên tiếp lặp lại ba lần, dường như là lầm bầm lầu bầu, lại dường như là bi thương hỏi trời xanh, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Như Lan thật sự không có hi vọng sao? Đều do tôi không kịp thời ngăn Như Lan khỏi càn quấy. Trước kia nên nghe theo lời khuyên của người ta. Đều nói cô gái tâm tính cao ngạo, thường là tâm cao ngất mệnh mỏng như tờ giấy. Đều do tôi quá thiên vị. Nếu sớm một bước thu tay lại, cũng sẽ không có tình cảnh như ngày hôm nay...

Quý Trường Hạnh tự trách mình, mặc dù là lời từ đáy lòng, nhưng nghe ra lại có hàm nghĩa khác. Đường Thiên Vân cùng Quý Trường Hạnh thổn thức, trong lòng lại sáng như gương. Quý Như Lan rõ ràng là một người tùy hứng càn quấy, mà nhà họ Quý lấy nuông chiều làm lý do để không can thiệp. Thật ra vẫn do trong lòng nhà họ Quý lúc này còn tồn tại tạp niệm. Mà Quý Như Lan và Ngô Hiểu Dương đều sáng tối lui tới, trong lòng ông cụ Quý cũng biết rõ ràng, tuy nhiên mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.

Sở dĩ làm bộ làm như không thấy, chẳng qua là thủ pháp quen thuộc, theo đuổi ích lợi lớn nhất. Hạ Tưởng thắng, thì trói buộc Quý Như Lan, lấy việc Quý Như Lan càn quấy làm lý do qua loa tắc trách, lại cùng Hạ Tưởng bắt tay giảng hòa. Ngô Hiểu Dương thắng, thì Quý Như Lan đã đại thành công, như vậy nhà họ Quý cũng không cần giải thích gì với Hạ Tưởng, Quý Như Lan thành công là nhà họ Quý thuận lý thành chương.

Chỉ tiếc, ông cụ Quý được đánh giá là cả một đời anh minh cũng không dự đoán được, sau khi sự kiện Quý Như Lan ở trung tâm Hà Thiên, sinh lòng yêu Hạ Tưởng một cách say đắm, sâu đậm. Nếu nói trước kia cô và Ngô Hiểu Dương tiếp xúc là sử dụng tùy hứng và càn quấy để che dấu ích lợi, mà sau khi diễn ra sự kiện ở trung tâm sức khỏe, nhà họ Quý và Ngô Hiểu Dương đã không còn có thể hợp tác, Quý Như Lan còn mượn danh nghĩa còn Ngô Hiểu Dương hợp tác để uy hiếp Hạ Tưởng, đây mới thực sự là tùy hứng càn quấy. Một người phụ nữ một khi đã yêu say đắm thì luôn hành động bất chấp lý lẽ.

Phụ nữ một khi đã yêu, chỉ số thông minh bằng không, điều này hoàn toàn đúng khi áp dụng với Quý Như Lan.

Nhưng có một câu nói, mưu tính quá thông minh, khi gặp phản ứng ngược lại sẽ nguy hiểm tới tính mạng!

Ông cụ Quý vô cùng thương tâm, mãnh liệt tự trách mình, kể lể một phen, khiến cho Đường Thiên Vân đối với toàn bộ nguyên nhân hậu quả của sự kiện liền cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ. Có lẽ Quý Như Lan cũng là người vô tội. Ngay từ đầu, cô gây đủ chuyện khó dễ đối với Hạ Tưởng thì người gánh vác sai lầm hẳn cũng không phải là một mình cô. Nhưng sau đó, cô có cảm tình đối với Hạ Tưởng, lại là cô không thể khống chế được tình cảm của mình, mặc kệ theo góc độ nào mà suy xét, thật ra Quý Như Lan là một người phụ nữ bất hạnh.

Giữa việc chu toàn cho lợi ích chính trị và tình cảm của bản thân là một điều mà một người phụ nữ rất khó có thể đối mặt. May mắn, tính tình của cô cương liệt, dám yêu dám hận...

Đường Thiên Vân nghẹn ngào đáp:

- Như Lan vào phòng giải phẫu, đã hơn hai giờ, hiện tại bác sĩ còn chưa cho ra kết luận...

Nước mắt của Quý Trường Hạnh chảy ròng, được Lâm Song Bồng nâng đến một bên, thương tâm, đau khổ, hối tiếc không kịp, gần như không nói gì.

Mà ngay lúc ông cụ Quý vừa tang thương vừa khóc, thỉnh thoảng có người thần sắc khẩn trương bước chân vội vàng ra ra vào vào, thấp giọng báo cáo gì đó với Lâm Song Bồng. Lâm Song Bồng nhận được một tin tức, liền báo cáo một chút với ông cụ Quý.

- Cổ Thu Thật tới rồi.

- Lãnh đạo Quân ủy tới rồi.

- Tin tức xác thực chứng minh... Ngô Hiểu Dương không chết, bên quân ủy đang chuẩn bị thuê máy bay đưa Ngô Hiểu Dương vào Bắc Kinh trị liệu. Hiện tại, Trương Lực vẫn bị giam giữ, Hứa Quan Hoa và quân ủy theo lý đang tranh đấu, yêu cầu giữ Trương Lực ở lại Quân khu Dương thành. Nếu không, Trương Lực bị mang đến Bắc Kinh, tuyệt đối sẽ bị mất mạng.

- Ông cụ, tôi phải quay lại Tỉnh ủy để tham gia hội nghị, bí thư Cổ sẽ truyền đạt chỉ thị tinh thần của trung ương. Phỏng chừng sẽ chính thức xác định Khang Hiếu chết, còn có quyết định đối với sự kiện sắp tới.

Mặc kệ Lâm Song Bồng nói cái gì, ánh mắt Quý Trường Hạnh vẫn mờ mịt, vừa không gật đầu cũng không lắc đầu, dường như đã hoàn toàn không hề quan tâm tới mọi việc. Nhưng Lâm Song Bồng vẫn báo cáo toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn sự việc, biểu lộ sự tôn trọng hết sức của anh ta đối với ông cụ Quý.

Mãi đến khi bóng dáng của Lâm Song Bồng biến mất ở cuối hành lang, Quý Trường Hạnh mới đột nhiên tỉnh táo, cầm lấy tay Đường Thiên Vân nói:

- Thiên Vân, cậu ở hiện trường, hãy nói về tình hình cụ thể ngay lúc đó đi.

Đã lâu như thế, ông cụ Quý mới nhớ hỏi đến tình huống cụ thể ngay lúc đó, có thể thấy được quả thật lúc bối rối, ông ta tự nhiên mất đi sự trấn tĩnh ngày xưa.

Đường Thiên Vân đã đem tình huống ngay lúc đó nói qua một cách ngắn gọn, lược qua rất nhiều chi tiết không thể lộ ra ngoài, chỉ đại khái nói vừa đủ về tình hình lúc ấy. Tuy nhiên... trong quá trình miêu tả sự việc với ông cụ Quý, anh ta bỗng nhiên nhớ tới một chi tiết cực kỳ trọng yếu —— bởi vì bối rối, không ngờ anh ta đã quên —— trước khi Tiêu Lương tiến vào, phó Bí thư Hạ đem áo chống đạn ở trên người cởi ra, mặc lên người Quý Như Lan!

Mà lúc ấy, trong nháy mắt, Quý Như Lan đột nhiên xoay người gục lên trên người Hạ Tưởng, tuy rằng lúc đó nhìn thấy rõ ràng như vậy, nhưng sau khi khói bụi nổi lên bốn phía, căn bản không thấy rõ Quý Như Lan có phải thật sự chắn trên người Hạ Tưởng hay không.

Khi bùng nổ, tuy rằng Tiêu Lương cách Hạ Tưởng và Quý Như Lan không quá xa, nhưng cách một cái bàn ăn bằng gỗ thật lớn. Sau khi khói bụi bay đi, tuy rằng cái bàn ăn vỡ tan, nhưng cũng không hoàn toàn dập nát, nói đúng hơn là, cái bàn ăn nhận phần lớn sự chấn động vừa rồi...

Chẳng lẽ nói? Đường Thiên Vân thoáng nhảy dựng lên.

Vừa mới đứng lên, cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc từ bên trong đi ra, hỏi:

- Ai là người nhà người bị thương?

- Tôi…

Ông cụ Quý vội đứng lên.

- Tôi là cha.

- Ông là cha của Phó bí thư Hạ?

Vẻ mặt bác sĩ hơi khó tin quan sát ông cụ Quý vài lần, không hỏi nhiều, còn nói:

- Tình hình Phó bí thư Hạ không tốt lắm, vừa rồi nghĩ hắn là mệt nhọc quá độ mới hôn mê. Vừa rồi kiểm tra mới phát hiện, nội tạng của Phó bí thư Hạ đã bị chấn thương nghiêm trọng, vừa rồi sau khi tỉnh lại, đã hộc máu...

A... Đường Thiên Vân kinh hãi kêu lên một tiếng, đẩy bác sĩ ra, chạy thẳng vào trong phòng bệnh vọt.

Quý Trường Hạnh cũng sợ ngây người:

- Vậy, rốt cuộc tình trạng vết thương của hắn nghiêm trọng tới mức nào? Còn nữa, Quý Như Lan... thế nào rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.