Quan Thần

Chương 1927: Chính diện ván thứ nhất



Ở một phòng bệnh đặc biệt khác, Quý Trường Hạnh nấc nghẹn trong nỗi vui mừng tột đỉnh. Nhìn khuôn mặt say ngủ của Quý Như Lan, niềm hạnh phúc như tìm lại báu vật tràn ngập trong tim.

Con người chỉ cảm nhận được sự quý giá của một thứ mà bình thường mình luôn xem nhẹ sau khi đã đánh mất nó.

Quý Như Lan sau khi được bác sĩ cấp cứu đã giữ được tính mạng. Thật ra cô bị thương không nghiêm trọng, chỉ là bị chấn động bởi dòng khí lưu mãnh liệt. Áo chống đạn đã chặn đi sự va chạm trực tiếp của một thanh gỗ, khiến cô bị chấn thương, nhưng trên thực tế nội tạng bên trong không bị thương tổn nghiêm trọng nào.

Chẳng qua do sợ hãi quá độ, hơn nữa bị sóng xung kích tấn công, hít thở không thông nên lâm vào trạng thái chết giả, trải qua ca cấp cứu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng kỳ lạ một điều, dường như là ý thức tự bảo hộ mãnh liệt, hoặc có lẽ do chấp niệm trong lòng, dựa theo suy đoán bình thường, Quý Như Lan hẳn là phải tỉnh rồi, nhưng hiện vẫn hôn mê bất tỉnh.

Tuy nhiên vẫn may mắn, cô hô hấp bình ổn giống như đang ngủ, sắc mặt đã hồng hào trở lại, thậm chí còn hơi hồng hào, khiến cho Quý Trường Hạnh cũng yên tâm phần nào.

Khi nghe tin Hạ Tưởng trong lúc nguy cấp đã khoác chiếc áo chống đạn lên người Quý Như Lan, hành động có trách nhiệm của một đấng nam nhi như vậy khiến Quý Trường Hạnh kính nể khâm phục. Hơn nữa thông qua mật báo biết được sở dĩ thuộc hạ của Ngô Hiểu Dương đánh lén được Hạ Tưởng, tất cả đều do cuộc trò chuyện của Quý Như Lan và Hạ Tưởng gây nên. Nói trắng ra, nếu không phải Quý Như Lan hẹn anh ta ra, Hạ Tưởng cũng sẽ không suýt trúng đòn hiểm, mà Quý Như Lan càng sẽ không thiếu chút thiệt mạng. Quý Trường Hạnh cả đời tự nhận không hổ thẹn với ai, hiện tại lại lần đầu cảm thấy ái ngại trước Hạ Tưởng.

Sự tùy hứng của Quý Như Lan cũng do ông ta quá dung túng tạo thành. Nếu không phải ban đầu ông ta quá tự tin, Quý Như Lan cũng sẽ không mãi làm khó dễ Hạ Tưởng, lại càng sẽ không nảy sinh cảm tình sau khi liên tiếp bại dưới tay Hạ Tưởng. Ông ta hiểu tính tình của Quý Như Lan hơn ai hết, điêu ngoa tùy hứng lại bướng bỉnh cực kỳ, sức của chín trâu cũng kéo không về!

Đều là nghiệt duyên... Quý Trường Hạnh bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, trìu mến mà đắp chăn lại cho Quý Như Lan. Vừa xoay người lại, khí thế thong dong và trấn tĩnh đã trở lại trên mặt, khẽ phất tay:

- Đi Tỉnh ủy!

Đã đến lúc tính sổ rồi. Quý Trường Hạnh lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng. Dòng họ Quý ở Lĩnh Nam khiêm tốn nhiều năm, Trần Hạo Thiên là Ủy viên bộ Chính trị, cũng chưa từng dám ức hiếp đến họ Quý, Ngô Hiểu Dương cuồng vọng tự đại đến mức dám cả gan sát hại cả Quý Như Lan, thật nghĩ rằng họ Quý không còn răng nanh?

Một gã nhà giàu mới nổi cũng dám ức hiếp đến gia tộc họ Quý danh giá với gần trăm năm lịch sử?

Quý Trường Hạnh bước ra cổng chính bệnh viện, đang định bước lên xe, ngẩng đầu lại chợt phát hiện Cổ Thu Thật.

Cổ Thu Thật đi đến trước mặt Quý Trường Hạnh, vô cùng kính cẩn hỏi:

- Xin chào ngài Quý, tôi là Cổ Thu Thật.

Quý Trường Hạnh đương nhiên quen biết Cổ Thu Thật, khẽ gật đầu:

- Bí thư Cổ đến thăm Hạ Tưởng?

- Vâng.

Cổ Thu Thật đáp:

- Tôi cũng phải trở về Tỉnh ủy, còn có một việc muốn thương lượng với ngài Quý một chút, không biết ngài Quý có thuận tiện cho tôi đi nhờ xe?

Quý Trường Hạnh là nhân vật máu mặt thế nào, vừa nghe chỉ biết Cổ Thu Thật khẳng định có chuyện quan trọng muốn nói. Lão rất hiểu rõ lập trường muốn bảo hộ Hạ Tưởng của Cổ Thu Thật, liền gật đầu nói:

- Được thôi.

Tỉnh ủy, văn phòng Bí thư Tỉnh ủy.

Trần Hạo Thiên ngồi thẳng bất động, lạnh lùng nhìn người trước mắt, phó chủ nhiệm Cốc Xương của Bộ Tổng chính trị.

Không sai, người phụ trách đến Lĩnh Nam để khẩn cấp xử trí việc của Ngô Hiểu Dương, quân ủy cấp cao, là một gã Phó Tổng chủ nhiệm của Bộ chính trị. Cốc Xương là người của ai, Trần Hạo Thiên trong lòng biết rõ.

Mặc dù y đã làm tốt tâm lý chuẩn bị Cốc Xương sẽ thiên vị Ngô Hiểu Dương, nhưng thật không ngờ Cốc Xương lại sư tử há mồm, đề xuất nhiều điều kiện hà khắc như vậy, thiên vị đến nỗi không cần biết phải trái đúng sai gạt bỏ chân tướng sự thật, khiến cho Trần Hạo Thiên vẫn luôn bình tĩnh rốt cục không thể tiếp tục bình tĩnh.

Điều kiện mà Cốc Xương đề xuất là, Tỉnh ủy Lĩnh Nam phải viết báo cáo tường thuật tỉ mỉ vụ Trương Lực ám sát Ngô Hiểu Dương cho bên quân ủy, đồng thời cung cấp một phần tài liệu chi tiết và xác thật để chứng minh vụ Trương Lực ám sát không trực tiếp liên quan đến Tỉnh ủy. Đồng thời, Trương Lực do quân ủy mang đi, giao cho toà án quân sự thẩm vấn.

Nếu những yêu cầu này còn không tính là quá đáng, như vậy tiếp theo sau lời báo cáo giải thích mà Cốc Xương dành cho vụ của Hoa Vô Khuyết hoàn toàn là những lời ngụy biện đổi trắng thay đen trốn tránh trách nhiệm.

- Vụ của Hoa Vô Khuyết là ân oán cá nhân giữa Tiêu Lương và Hạ Tưởng, đã qua thẩm tra, không liên quan gì đến Ngô Hiểu Dương, ngược lại do Mộc Phong và Hạ Tưởng qua lại mật thiết tạo thành. Theo phỏng đoán, Mộc Phong và Mạnh Tán phát sinh giao chiến, một chết một trọng thương, Mạnh Tán bị Mộc Phong giết chết. Mà Tiêu Lương do hoài nghi Mộc Phong là bị Hạ Tưởng sai khiến, cuối cùng giận chó đánh mèo Hạ Tưởng, tạo thành huyết án. Hiện tại Mộc Phong đã bị khống chế, đang tiến hành thẩm vấn sâu hơn. Đồng thời hoài nghi Mộc Phong cũng có động cơ ám sát Ngô Hiểu Dương, bởi vậy, quân ủy muốn thẩm tra Hạ Tưởng, vấn đề của Mộc Phong phải mời anh ta phối hợp điều tra một chút.

Trần Hạo Thiên trong quan trường chìm nổi nhiều năm, đã sớm bồi dưỡng khả năng ứng đối, dù cho đối phương cố tình gây sự cỡ nào cũng không dễ dàng nổi giận, thậm chí đối mặt những động thái bẩn thỉu của các đối thủ chính trị, ông ta cũng nhịn được, bởi vì ông ta tin tưởng thị phi đều có công luận, lịch sử sẽ trả lại cho ông ta một sự công bằng.

Nhưng ông ta không thể tha thứ người khác tạt nước bẩn lên người Hạ Tưởng!

Hơn nữa còn tạt theo cách vô liêm sỉ và không biết điểm dừng như thế.

Trần Hạo Thiên ánh mắt rét lạnh như băng:

- Phó chủ nhiệm Cốc, trước khi anh nói chuyện, có suy nghĩ cặn kẽ chưa?

Một câu này rất cứng rắn, Cốc Xương biến sắc:

- Bí thư Trần, lời này của ngài có ý gì?

- Là có ý gì?

Trần Hạo Thiên "rầm" một tiếng vỗ mạnh lên bàn:

- Tôi còn đang muốn hỏi anh có ý gì? Cái gì gọi là ân oán cá nhân giữa Hạ Tưởng và Tiêu Lương? Tôi nói cho anh biết, Hạ Tưởng căn bản không biết Tiêu Lương là ai! Tiêu Lương là ai, Tiêu Lương là thuộc hạ thân tín do Ngô Hiểu Dương một tay đề bạt. Tôi không biết kết luận này anh điều tra từ đâu ra, gò ép khiên cưỡng đem Mộc Phong cũng liên lụy vào. Mộc Phong là có quan hệ với Hạ Tưởng, Mộc Phong cũng có xung đột với Mạnh Tán, nhưng hai chuyện này không thể nhập vào làm một. Anh đem vụ của Hoa Vô Khuyết nói thành Tiêu Lương trả thù Hạ Tưởng, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ!

- Tôi không tán thành cách nhìn của ngài, Bí thư Trần.

Cốc Xương cũng không yếu thế nói lại:

- Quân đội điều tra rất công chính nghiêm minh, kỹ thuật thiết bị cũng rất tiên tiến, là kết quả do tra xét rất nhiều nhân chứng vật chứng mà có. Cách nhìn nhận của ngài mặc dù có chút đạo lý, nhưng chỉ là phỏng đoán, không có căn cứ chứng minh.

Trần Hạo Thiên bị thái độ cưỡng từ đoạt lý hơn nữa vô lại của Cốc Xương chọc giận, ông ta thiếu chút đã đuổi Cốc Xương cút xéo. Cố gắng khắc chế cảm xúc gần như mất đi kiểm soát của mình, trong lòng ông ta vô cùng buồn bực, qua nhiều năm làm chính trị, gặp qua rất nhiều sự tình vô liêm sỉ, số quan chức đổi trắng thay đen nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với Cốc Xương cũng không ít, vì sao lại chịu không nổi Cốc Xương nói hươu nói vượn?

Đều là do Cốc Xương chẳng những muốn che giấu tội của Ngô Hiểu Dương, còn muốn nhân cơ hội bôi đen Hạ Tưởng. Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, Trần Hạo Thiên lại cười lạnh:

- Ý của Phó chủ nhiệm Cốc là, các anh mang đi Trương Lực, vụ của Hoa Vô Khuyết chìm xuồng, Ngô Hiểu Dương bình yên vô sự, trở về Bắc Kinh dưỡng thương. Tỉnh ủy Lĩnh Nam quản giáo không tốt, phải gánh vác trách nhiệm một phần vụ Trương Lực ám sát Ngô Hiểu Dương?

Cốc Xương không hề do dự gật đầu, một chút cũng không thấy xấu hổ:

- Đúng, sự thật đã rất rõ ràng. Lãnh đạo quân ủy rất tức giận, cảm thấy khiếp sợ và bất mãn đối với việc thư ký của lãnh đạo Tỉnh ủy Lĩnh Nam dám ám sát Tư lệnh quân khu, hơn nữa tiếc cho việc Tỉnh ủy Lĩnh Nam không tăng cường quản giáo đối với cán bộ Đảng viên. Đồng thời, lãnh đạo quân ủy còn chỉ thị, hy vọng Phó Bí thư Hạ có thể phối hợp điều tra.

Nghe nói Phó Bí thư Hạ chẳng những quan hệ không tồi với Mộc Phong, còn có quan hệ cực kỳ mật thiết với Trương Lực, cũng rất cần thiết mời Bí thư Hạ ra mặt làm sáng tỏ nhiều sự việc...

Quả thật là được đằng chân lân đằng đầu! Trần Hạo Thiên thiếu chút nữa không khống chế được mà mắng một câu:

"Đánh cái rắm chó nhà ngươi!"

May mà nhịn xuống, từ khi ông ta lên chức tới cấp Cục, câu mắng chửi thô tục này cũng biến mất khỏi miệng ông ta.

Nhưng hôm nay trong lòng giận dữ, liền không chút do dự thầm tặng nó cho Cốc Xương.

- Tôi không cho rằng Bí thư Hạ cần phải ra mặt giải trình. Anh ta là người bị hại, ý kiến của tôi là, quân khu Dương Thành phải cho Tỉnh ủy Lĩnh Nam một lời giải thích, vì sao lại có quân nhân tạm thời trong quân khu Dương Thành đến Hoa Vô Khuyết ám sát cán bộ tỉnh?

- Tôi không cho rằng quân khu Dương Thành có trách nhiệm báo cáo giải thích với Tỉnh ủy Lĩnh Nam, ngược lại, Tỉnh ủy Lĩnh Nam cần phải giải thích với quân khu Dương Thành.

Cốc Xương một bước cũng không nhường.

Trần Hạo Thiên đứng lên:

- Cốc chủ nhiệm, mời trở về đi, tôi sẽ trực tiếp báo cáo với Tổng bí thư.

Cốc Xương đứng lên:

- Nếu Bí thư Trần không phối hợp công việc của quân đội, tôi cũng sẽ xin chỉ thị từ quân ủy, nếu cần thiết, sẽ trực tiếp đến bệnh viện gặp Bí thư Hạ.

Trần Hạo Thiên khoát tay:

- Không cần, tôi đã phái cảnh vệ nghiêm mật bảo hộ an toàn cho Bí thư Hạ, không để quân đội tiếp cận anh ta, miễn cho lại xuất hiện những việc không đoán trước được.

Ngụ ý chính là hoàn toàn không hề sợ quân đội, cũng nói rõ cho Cốc Xương biết, xin lỗi nhé, muốn tiếp cận Hạ Tưởng, trừ phi động võ.

Cốc Xương sắc mặt thay đổi:

- Bí thư Trần, thật sự không muốn thương lượng?

Trần Hạo Thiên không trả lời Cốc Xương nữa, khẽ vung tay:

- Mời!

Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Cốc Xương sắc mặt xanh mét, xoay người bước đi. Vừa đến trước cửa lại chợt ngừng. Trước cửa xuất hiện hai người, một là Cổ Thu Thật, một là Quý Trường Hạnh.

Cổ Thu Thật không nói lời nào, cũng không để ý tới Cốc Xương, xem gã như không tồn tại, lách người đi qua. Quý Trường Hạnh ngược lại giơ tay ngăn cản đường đi của Cốc Xương. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Cốc Xương, xin dừng bước, tôi có lời muốn nói.

Cốc Xương nhận ra Quý Trường Hạnh. Nếu trong quân đội cấp cao có người không biết đến gia tộc họ Quý, không biết Quý Trường Hạnh, chẳng khác nào sống uổng phí. Gã hơi chần chừ, vẫn là dùng nghi thức quân đội chào Quý Trường Hạnh:

- Chào ngài Quý!

Quý Trường Hạnh khẽ gật đầu, cũng không bắt tay Cốc Xương:

- Vừa rồi anh nói chuyện với Bí thư Trần, tôi cùng Thu Thật vô ý nghe được một chút, anh kiên quyết muốn Hạ Tưởng phối hợp quân đội điều tra?

Cốc Xương không hiểu thái độ của Quý Trường Hạnh, không giống giận, lại càng không giống ủng hộ đề nghị của gã, nhưng nhớ đến mưu kế có được trước khi gã đến Lĩnh Nam, vẫn như cũ kiên định gật đầu:

- Đúng vậy.

- Được!

Quý Trường Hạnh lớn tiếng khen ngợi, nói một câu vô cùng khẳng định khiến Trần Hạo Thiên và Cốc Xương đều chấn động:

- Tôi thay Hạ Tưởng đáp ứng anh, hơn nữa tôi còn đề nghị, tốt nhất đồng chí Hạ Tưởng trực tiếp vào Bắc Kinh đối mặt lãnh đạo quân ủy, đem vấn đề nói cho rõ ràng!

Trần Hạo Thiên thoáng chốc sợ ngây người, để Hạ Tưởng vào quân ủy Bắc Kinh, đừng nói có thể giải thích rõ vấn đề, không một đi không trở lại đã là tốt lắm rồi. Quý Trường Hạnh chẳng lẽ bởi vì cái chết của Quý Như Lan nên giận chó đánh mèo Hạ Tưởng mới có thể nói như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.