Bắc Kinh.
Trong sân viên của lão Cổ, hoa xuân đã nở bung, tuy không phải rực rỡ lắm, nhưng tóm lại cũng coi như có cảnh xuân.
Năm nay mùa xuân rét cắt da cắt thịt, mùa xuân ở phương Bắc tới muộn, nhất là Bắc Kinh, chỉ thấy bão cát, không thấy vẻ xuân ở đâu. Ngay cả lão Cổ cũng nói, mùa xuân ở Bắc Kinh năm sau không bằng năm trước. Nhớ năm đó, xuân vừa đến, Bắc Kinh đâu đâu cũng là phong cảnh hữu tình, bây giờ, ngoài bão cát ra cũng chỉ có bão cát.
Cổ Ngọc vẫn như nàng tiên chốn nhân gian hồn nhiên không ưu tư, cô mặc một bộ đồ thể thao, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt hồng hào, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt như sáng bừng lên, vẻ khỏe mạnh tươi tắn, toát lên một thứ ánh sáng khiến lòng người mê đắm.
Cổ Ngọc đang đứng ở góc vườn xới đất, cô muốn tự mình trồng rau.
- Con bé Ngọc, đã gói xong sủi cảo chưa, Hạ Tưởng buổi chiều là tới rồi.
Lão Cổ chắp tay sau lưng, đi mấy vòng trong sân, cảm nhận sự ấm áp của ánh nắng, tinh thần khoan khoái hẳn.
- Gói xong rồi, gói mấy trăm cái, cho anh ta ăn no chết thôi.
Cổ Ngọc cười hì hì nói:
- Đều để trong tủ lạnh bảo quản rồi.
- Hạ Tưởng bị thương, hình như cháu không lo lắng cho cậu ấy à?
Lão Cổ có vẻ không hiểu lắm về biểu hiện của Cổ Ngọc, cô bé Ngọc này là người không thể giấu nổi tâm tư, chắc hẳn có tâm sự giấu trong lòng. Nhưng khi Hạ Tưởng đang ở giữa cái sống và cái chết, lại được Quý Như Lan xả thân cứu, Cổ Ngọc chắc chắn trong lòng có suy nghĩ riêng.
- Cháu không lo lắng cho anh ta, anh ta tới đâu đều có quý nhân trợ giúp, nhân duyên thật tốt.
Cổ Ngọc vừa nói,vừa dùng lực cuốc mạnh xuống đất, dường như không phải cuốc vào đất mà như vào người nào đó,
- Ừ, ngẫm ra thật khiến người khác hâm mộ, hỏi thế gian tình là gì? Nói thẳng ra là sống chết cùng nhau.
Không biết là do cái cuốc chất lượng kém, hay là Cổ Ngọc dùng lực quá mạnh, rắc một tiếng, cái cuốc gãy đôi. Cổ Ngọc tức giận, thở phì phì ném nửa cái thân cuốc còn lại qua một bên:
- Cái cuốc cũng ức hiếp người, cháu giận thật rồi.
Lão Cổ cười, Cổ Ngọc có lớn mấy thì trong mắt ông vẫn chỉ là đứa trẻ, ông yêu quý nhất chính là mỗi khi cô tức giận, tuy đang tức giận, nhưng thể hiện ra vẫn là nét đáng yêu, ngây thơ.
- Được rồi, đừng giận nữa, cháu phải cảm ơn Quý Như Lan vì đã cứu Hạ Tưởng mới đúng. Nghĩ xem, nếu không có cô ấy, Hạ Tưởng không chừng bây giờ còn không đứng lên nổi nữa.
Thực ra lão Cổ biết rõ quan hệ giữa Quý Như Lan và Hạ Tưởng, cho nên chỉ nói một mà không nói hai, sợ Cổ Ngọc lại oán giận.
Người vô tư, mới có thể trọn đời vui vẻ.
Cổ Ngọc đảo đảo mắt, dường như nghĩ thông suốt rồi, liền cười:
- Được rồi, cháu cũng không phải trẻ con, không giận dỗi vô cớ nữa. Đợi có cơ hội đi Dương Thành, cháu muốn trực tiếp gặp mặt cảm ơn chị Quý. Tuy nhiên... cũng không biết chị Quý chị có thể tỉnh lại hay không.
Cổ Ngọc thay đổi tâm tình trong nháy mắt, lão Cổ lại vui mừng mỉm cười. Chỉ có điều đợi sau khi Cổ Ngọc trở lại phòng, sắc mặt ông liền trầm xuống, tự nhủ với mình:
- Muốn làm lớn chuyện? Muốn liên lụy tới cả Hạ Tưởng, Hứa Quán Hoa, Mộc Phong? Được rồi, sẽ chơi đến cùng, chỉ sợ đến lúc đó các anh không chơi nổi nữa thôi!
Vừa nói xong, liền có một chiếc máy bay bay qua, lão Cổ hơi ngửa đầu nhìn, nheo mắt, Hạ Tưởng cũng sắp hạ cánh rồi.
Bắc Kinh.
Ở Nam Hải, trong một căn phòng yên tĩnh.
Trang trí trong phòng rất đơn giản bình dị, chỉ có một giường, một bàn, một cái ghế, ngoài ra, không có đồ đạc gì khác.
Thủ tướng vẻ mặt ưu tư, hai tay chắp sau lưng đi đi lại lại trong phòng, cũng không biết đi mấy vòng, mới dừng hỏi:
- Hạ Tưởng đồng ý tới Bắc Kinh phối hợp điều tra với Quân ủy, hắn rốt cuộc có ý gì? Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Diệp Thiên Nam khẽ lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ lắm, vài ngày nay tôi vẫn ở lại Bắc Kinh, thu xếp hậu sự của Khang Hiếu. Chuyện xảy ra ở Dương Thành, cũng chỉ biết một ít, không biết rõ lắm. Tuy nhiên có một điểm có thể khẳng định, Hạ Tưởng chắc chắn nắm phần thắng trong tay, nếu không, hắn sẽ không nhờ Quý Trường Hạnh chuyển lời mà lại chủ động đến Bắc Kinh.
- Tôi không có quânquyền...,
Thủ tướng buồn bã nói:
- Nếu tôi có quân quyền, việc đầu tiên tôi làm là miễn chức Ngô Hiểu Dương, sau đó điều tra sâu hơn về việc y tham nhũng, điều tra tới cùng, có chết mấy chục mạng người cũng không tiếc. Lúc sống khổ sở khi chết được vui vẻ, quân đội bây giờ, sao có thể đảm đương tốt trọng trách bảo vệ an nguy quốc gia? Đều là một lũ người thế nào cơ chứ? Đánh, đập, cướp, còn dám ngang nhiên uy hiếp tới sự an toàn của thân nhân lãnh đạo Trung ương? Lũ phản động!
Diệp Thiên Nam không nói gì, ánh mắt chợt sáng lên, như hiểu ra điều gì, hỏi:
- Thủ tướng, nghe nói có người đề nghị muốn mượn cớ sự kiện ở Quân khu Dương Thành mà cho miễn chức Bí thư Trần?
- Là có kẻ muốn mượn cớ sinh sự, muốn một tay xoay chuyển càn khôn, tuy nhiên, tôi sẽ không để bọn chúng thực hiện được âm mưu.
Ánh mắt Thủ tướng vô cùng kiên định.
Diệp Thiên Nam khẽ gật đầu:
- Thủ tướng, sau khi Bí thư Trần và Hạ Tưởng xuống sân bay, tôi ra sân bay nghênh đón, sau đó sẽ luôn theo sát bên họ…
Thủ tướng đồng ý với quyết định của Diệp Thiên Nam:
- Anh nhất định phải kiên định lập trường, thời điểm quan trọng không được lay động.
Diệp Thiên Nam trả lời đầy kiên quyết:
- Mong Thủ tướng cứ yên tâm.
- việc đằng sau Khang Hiếu, có chứng cứ gì không?
Thủ tướng đột nhiên hỏi.
Diệp Thiên Nam tự tin nói:
- Không thành vấn đề, Phó bí thư Hạ sắp xếp tôi cùng Khang Hiếu tới Bắc Kinh, chính là muốn tôi xử lí mọi chuyện có liên quan đến đồng chí Khang Hiếu, làm cực kì chắc chắn.
Thủ tướng giơ tay phải lên, làm động tác mà nhân dân cả nước đều quen thuộc:
- Trong Hội nghị Thường ủy Cục Chính trị, tôi sẽ ra mặt trả lời chính diện những kẻ có âm mưu đen tối!
Bắc Kinh.
Nam Hải, Dưỡng Tâm Trai.
Dưỡng Tâm Trai là nơi chuyên nghỉ ngơi và dùng bữa của Tổng bí thư, bình thường người không phận sự miễn vào, cơ bản cán bộ cấp cao mới có thể vào. Nhưng Hạ Tưởng không những vào hai lần, mà cả hai lần đều là dùng bữa với Tổng bí thư.
Buổi trưa, Tổng bí thư lại tới đây dùng cơm.
Bình thường, Tổng bí thư đến Dưỡng Tâm Trai dùng cơm, hoặc vì tâm trạng vui vẻ, hoặc vì không vui.
Hiếm khi Bắc Kinh lại có ngày đẹp trời như hôm nay, nhưng rõ ràng, Tổng bí thư tới Dưỡng Tâm Trai, không phải đang vui vẻ, mà là có chuyện không vui.
Vì sự kiện Lĩnh Nam, đối phương quá đáng rồi. Không những làm quá, còn chạm đến tới điểm giới hạn của Tổng bí thư.
Sau khi Tổng bí thư nhậm chức, thi hành pháp chế và đạo đức đều chú trọng, chú trọng xây dựng đất nước trên cả hai mặt pháp chế và tinh thần văn minh. Nên nói là, trong những vị lãnh đạo từ lúc thành lập nước tới nay, đây là một nhiệm kỳ đảm nhiệm được trọng trách của lịch sử nhất. Bởi vì không muốn làm theo đường lối quá nghiêm trị của bậc tiền nhiệm, Tổng bí thư luôn khoan dung với đối phương nhưng cũng quản lý vô cùng nghiêm khắc.
Quân khu Dương Thành to gan lớn mật, lấy Hạ Tưởng làm thời cơ, lấy Ngô Hiểu Dương làm lý do, thiếu chút nữa gây chuyện long trời lở đất, thiếu chút nữa là có biến loạn rồi.
Nếu phát sinh ở nơi khác còn được, sao cứ là Quân khu Dương Thành, là Lĩnh Nam, là Trần Hạo Thiên, Mễ Kỷ Hỏa, và Hạ Tưởng ba người đó. Cả ba đều là người thân cận của Tổng bí thư, nhất là Hạ Tưởng, là người mà Tổng bí thư muốn bồi dưỡng sau này, muốn âm mưu hại Hạ Tưởng không tính, còn mượn chuyện Trương Lực, rõ ràng muốn đẩy Mễ Kỷ Hỏa xuống nước.
Mễ Kỷ Hỏa là một trong những người thân cận nhất của Tổng bí thư suốt mấy chục năm nay, động tới Mễ Kỷ Hỏa, cũng nghĩa là muốn nhằm vào Tổng bí thư!
Minh Đắc Mưu với tư cách là Thư kí thân tín của Tổng bí thư, tuy không liên tục theo sát Tổng bí thư, nhưng lại là người Tổng bí thư tín nhiệm nhất trong số những Thư ký Tổng bí thư, cùng với Mễ Kỷ Hỏa được coi là hai người mưu trí bên cạnh Tổng bí thư.
Mễ Kỷ Hỏa đi theo Tổng bí thư suốt hai chục năm nay, anh ta vớii Tổng bí thư quan hệ thân thiết cũng được mười mấy năm rồi.
Hiểu biết của anh ta về Tổng bí thư, tuyệt đối không kém nửa phần Mễ Kỷ Hỏa, sự kiện Lĩnh Nam, tuy rằng Tổng bí thư không có thái độ rõ ràng, nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, Tổng bí thư thực sự nổi giận rồi.
Mễ Kỷ Hỏa bị Trương Lực kéo xuống nước còn được, dù sao có thể lấy lý do Trương Lực đã bị điều động mà bỏ qua, người khác cũng không thể nói gì, chủ yếu là có kẻ hết lần này tới lần khác tìm cách ra tay với Hạ Tưởng. Nếu trước kia có kẻ muốn hại Hạ Tưởng, Tổng bí thư thường đứng ở góc độ việc công để lấy lại công bằng cho Hạ Tưởng, nhưng hiện tại, trong hi vọng của Tổng với Hạ Tưởng, đã xen lẫn tình cảm riêng, sự tức giận của Tổng bí thư, càng cho thấy tình cảm riềng với Hạ Tưởng.
Là vì khi Hạ Tưởng gần như rõ ràng được coi là thế hệ kế cận của Tổng bí thư, còn có kẻ lộ liễu mượn tay quân đội lập tức tiêu diệt Hạ Tưởng, có kẻ đứng sau muốn mượn cớ tiêu diệt Hạ Tưởng mà khiêu chiến với Tổng bí thư.
Minh Đắc Mưu vô cùng tán thưởng hành động kịp thời ứng cứu của Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thật ở Dương Thành. Tổng bí thư trực tiếp ra lệnh cho hai vị tướng mà ông yêu quý đồng thời ra mặt, bảo vệ uy quyền của Tổng bí thư, trực tiếp bắt hết những quan quân phản động ở Dương Thành. Còn bắn chết hai người, là một lần phản công chính diện, đồng nghĩa với việc mượn cơ hội mà tuyên bố với kẻ đứng đằng sau --- tuyệt đối không thỏa hiệp, sẽ đánh tới cùng.
- Đánh tới cùng.
Hình như Tổng bí thư đã nghĩ thông suốt được chuyện gì đó, sắc mặt càng lạnh lùng:
- Đắc Mưu, cậu đến sân bay đón Hạo Thiên, Thu Thật và Hạ Tưởng. Trước khi Hạ Tưởng tới Quân ủy, tôi muốn gặp cậu ấy trước.
Đắc Mưu tính toán thời gian, biết lúc này là lúc cần phải xuất phát, liền đứng dậy:
- Tổng Bí thư còn dặn dò gì không?
Tổng bí thư khoát tay:
- Phía quân đội cũng có người tới đón, nếu không muốn đối phương đón mất Hạ Tưởng, cậu cứ liệu mà làm.
Đắc Mưu hiểu rõ, Tổng Bí thư trao toàn quyền cho anh ta xử lí!
Theo tiếng ù ù nhức óc của máy bay, hai chiếc chuyên cơ một trước một sau lần lượt hạ cánh xuông sân bay Bắc Kinh. Sau khi máy bay hạ cánh, liền có rất nhiều nhân viên và xe vây tới.
Là bao vây chứ không phải đón tiếp.
Không ngoài dự đoán, phía Quân ủy tuy biết Trần Hạo Thiên tự mình đưa Hạ Tưởng đến, nhưng vẫn phái số lượng lớn nhân viên tới sân bay, lấy danh nghĩa tiếp đón, ý đồ là muốn đoạt trước Hạ Tưởng.
Nhân viên được phái đến không ngờ lại là người vừa nhậm chức Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị!
Theo bảng thông báo điện tử, chuyên cơ của Trần Hạo Thiên tới trước, nhưng lần này lại là Cốc Thịnh đến trước. Khi Cốc Thịnh đi ra khỏi cabin, trong nháy mắt, nhìn thấy đội ngũ tiếp đón long trọng của quân đội, mặt lộ vẻ vui mừng mỉm cười.
Khi ánh mắt anh ta nhìn về phía đội tiếp đón Trần Hạo Thiên, không khỏi kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm!