Quan Thần

Chương 1934: Trận đánh thứ nhất



Nếu chỉ có nhân viên ở Văn phòng Trung ương đến đón, Cốc Thịnh cũng không ngạc nhiên, thậm chí khi nhìn thấy Minh Đắc Mưu đích thân tới sân bay, chẳng qua cũng chỉ hơi kinh ngạc. Nhưng khi ánh mắt y lướt qua đội ngũ của Minh Đắc Mưu, nhìn về phía đội tiếp đón đứng phía xa, y mới thấy rét lạnh.

Trận thế từ trước tới giờ chưa từng có, uy phong từ trước tới nay chưa từng thấy!

Chỉ vì đội ngũ nghênh đón Hạ Tưởng, Trần Hạo Thiên thật quá sức tưởng tượng. Cốc Thịnh đối với việc được đích thân là Ủy viên Quân ủy Vương Nhiệm Cửu tới sân bay nghênh đón, trong lòng lại không có cảm giác vui sướng gì, vốn dĩ nên vui mừng vì sự ưu ái đặc biệtnày, nhưng trong lòng y lại thấy vô cùng bất an.

Sau khi máy bay hạ cánh, lập tức có xe cứu thương nhanh chóng tới đưa Ngô Hiểu Dương đi. Sau khi chuyển Ngô Hiểu Dương đi, Vương Nhiệm Cửu mới nói với Cốc Thịnh mấy câu, hai người liền cùng nhau tới trước chuyên cơ của Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên.

Là Ủy viên Quân ủy, Vương Nhiệm Cửu trong Quân ủy cũng được xếp hạng khá gần vị trí đầu tiên, là nhân vật có thế lực trong Quân ủy, nắm quyền quản lý Tổng cục Chính trị. Xếp hạng thứ hai trong Tổng cục Chính trị, có sức ảnh hưởng và quyền lực nhất định trong Bộ tổng tham mưu, là người rất có thực quyền.

Vương Nhiệm Cửu thân là quân viên xếp hạng thứ bảy trong những quân viên quan trọng, đích thân tới sân bay với danh phận Phó chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, không đúng nguyên tắc. Nhưng ngoài việc không đúng nguyên tắc ra, đương nhiên còn có dụng ý sâu xa khác.

Không phải đón Cốc Thịnh, mà là đón Hạ Tưởng. Cửa chuyên cơ của Tỉnh ủy Lĩnh Nam vừa mở ra, Trần Hạo Thiên đi trước, Cổ Thu Thật theo sau, tiếp đó là Quý Trường Hạnh, ba người chậm rãi đi xuống.

Khi nhìn thấy Vương Nhiệm Cửu, Trần Hạo Thiên trong lòng cười nhạt, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, tới trước mặt Vương Nhiệm Cửu, chủ động giơ tay bắt:

- Chủ nhiệm Vương.

Vương Nhiệm Cửu bắt tay Trần Hạo Thiên nói:

- Bí thư Trần, đi đường vất vả rồi. Tôi đặc biệt đến đây là muốn tìm hiểu kỹ hơn về việc một số quân binh ở Quân khu Dương Thành xảy ra chuyện ở bệnh viện, không biết Bí thư Trần có thời gian trao đổi với Quân ủy hay không!

Không nói tụ tập gây chuyện, chỉ mơ hồ nói là có chuyện xảy ra, đầy hàm ý sâu xa. Nói có chuyện xảy ra, là cách nói vừa tiến vừa lùi.

- Tôi không có thời gian.

Trần Hạo Thiên biết thừa Vương Nhiệm Cửu lấy thái độ làm việc công để che giấu ý đối địch bên trong, không muốn trao đổi thêm điều gì nữa, liền từ chối

- Tôi muốn tới báo cáo với Tổng bí thư trước.

Ý của anh ta là, anh ta chỉ cần báo cáo với Tổng Bí thư là được, không cần giải thích gì với Quân ủy cả.

- Thật tiếc.

Vương Nhiệm Cửu thản nhiên đáp:

- Như vậy phía Quân ủy có thể đưa đồng chí Hạ Tưởng đi không?

Thật ra đưa Hạ Tưởng đi, mới là mục đích thực sự tới sân bay của Vương Nhiệm Cửu. Phía Quân ủy do y ra mặt, thật đúng là chưa đủ tư cách động tới Trần Hạo Thiên, với lại Quân ủy cũng không đủ cấp bậc để đòi một Ủy viên Cục chính trị phải giải trình việc gì, mặc Trần Hạo Thiên đã làm một chuyện kinh thiên động địa, khiến Quân ủy cũng phải kinh ngạc và tức giận.

Muốn truy cứu trách nhiệm của Trần Hạo Thiên, chỉ có thể thông qua Thường ủy Cục chính trị Trung ương, cơ quan quyền lực khác không có quyền chế ước nào đối với Trần Hạo Thiên.

Trần Hạo Thiên thản nhiên cười:

- Chủ nhiệm Vương, từ Dương Thành đến Bắc Kinh, Quân ủy luôn vội vàng muốn đưa Hạ Tưởng đến Quân ủy phối hợp điều tra, thật nhiệt tình quá mức.

Vương Nhiệm Cửu không thèm để ý sự khiêu khích của Trần Hạo Thiên, tiếp tục nói:

- Chủ mưu vụ ám sát Trung tướng, sự việc quan trọng, sau khi Quân ủy mở hội nghị điều tra, đã chính thức đệ trình lên Trung ương. Nếu đồng chí Hạ Tưởng không phối hợp điều tra, phía Quân ủy vì muốn ổn định lòng quân, chắc chắn phải áp dụng những biện pháp cần thiết…

Áp dụng biện pháp gì cần thiết, dựa vào cấp bậc của Vương Nhiệm Cửu, không cần phải nói rõ ràng. Hơn nữa trước mặt Trần Hạo Thiên, y cũng không cần nói những lời mang tính chất uy hiếp. Thứ nhất y không đủ tư cách, thứ hai đều là người thông minh, đến đó là được rồi…

Thật ra ý nghĩa bên ngoài lời vừa nói của Vương Nhiệm Cửu, còn bóng gió chuyện Trần Hạo Thiên ở Dương Thành bắt giữ mấy chục quan binh.

Trần Hạo Thiên nhẹ nhàng khoát tay nói:

- Việc trong quân đội, tôi không tiện hỏi. Tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi. Đồng chí Hạ Tưởng bây giờ vết thương chưa lành, cần tĩnh dưỡng. Cậu ấy tới Bắc Kinh mục đích chủ yếu cũng là dưỡng thương.

Vốn dĩ Vương Nhiệm Cửu vẫn giữ thái độ bình tĩnh hòa nhã để nói chuyện với Trần Hạo Thiên, không ngờ thái độ của Trần Hạo Thiên không những lãnh đạm, còn muốn né tránh, đem việc Hạ Tưởng tới Bắc Kinh thành việc nghỉ ngơi an dưỡng, rõ ràng có ý miệt thị đối với việc y tới sân bay nghênh đón.

- Bí thư Trần, tôi cho rằng Hạ Tưởng tới Bắc Kinh là để nói rõ sự tình với Quân ủy, thật không ngờ, cậu ta còn nhàn nhã tự tại, có lòng tới Bắc Kinh an dưỡng, cũng không sợ quân sĩ ở Bắc Kinh gây sự hay sao?

Vương Nhiệm Cửu ngầm có ý uy hiếp.

- Chủ nhiệm Vương, nếu Hạ Tưởng tới Trung Nam Hải tĩnh dưỡng còn có quân sĩ dị nghị, tôi coi như không xứng với chức danh Chủ nhiệm Chánh văn phòng Trung ương rồi.

Tiếng Minh Đắc Mưu bỗng từ sau vang lên..

Vương Nhiệm Cửu đã sớm phát hiện đoàn xe của Minh Đắc Mưu, tuy nhiên vẫn giả vờ không chú ý tới thôi. Có Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thật ở đây, Minh Đắc Mưu theo cấp bậc còn ở gần cuối.

Không ngờ Minh Đắc Mưu một câu nói ra, nghe khẩu khí, Vương Nhiệm Cửu liền hiểu ngay, Minh Đắc Mưu là theo lệnh cấp trên mà đến.

Vương Nhiệm Cửu suy nghĩ chốc lát, tình thế mạnh hơn người, Quân ủy có lớn hơn, cũng không thể vượt mặt Trung Nam Hải, chỉ có thể lùi một bước:

- Chủ nhiệm Minh nói đùa rồi, tôi chỉ đang hỏi ý kiến của Bí thư Trần, nếu đồng chí Hạ Tưởng bây giờ sức khỏe không tốt, không thể đến Quân ủy... Vậy chờ cậu ấy tĩnh dưỡng khỏe lại rồi nói sau cũng được. Nhưng cũng phải cho một thời gian nhất định, để khi về tôi tiện báo cáo lại.

- Còn chưa thể định thời hạn cụ thể được, Chủ nhiệm Vương, ví dụ, anh bị bệnh, anh có thể đảm bảo khi nào thì khỏi bệnh không?

Lời của Minh Đắc Mưu còn sắc lẹm hơn cả Trần Hạo Thiên.

Sắc mặt Vương Nhiệm Cửu hơi thay đổi:

- Chủ nhiệm Minh, không mời được đồng chí Hạ Tưởng, lại không có thời gian cụ thể, tôi khó mà báo cáo lại. Chẳng may thời gian kéo dài quá lâu, khiến lòng quân không ổn định, tôi không thể gánh vác nổi trách nhiệm này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Anh không gánh được thì tôi gánh!

Lại có giọng nói của ai đó vang lên.

Vương Nhiệm Cửu vừa nghe, lập tức thấy nổi da gà, thật là tình hình biến đổi không ngờ, đến cả Ngô Tài Dương cũng tới đây.

Y quay đầu nhìn lại, thiếu chút ngạc nhiên tới mức giật lùi vể phía sau, có cả ông cụ Ngô, ông cụ Mai và ông cụ Khâu. Có lẽ cũng do ông cụ Phó đã qua đời, nếu không nói không chừng bốn ông cụ sẽ đồng thời xuất hiện, càng là việc lớn rồi. Nếu như thân phận Bộ trưởng của Ngô Tài Dương không đủ để Chủ nhiệm Vương sợ, thì sự xuất hiện của ba ông cụ càng tăng thêm sức mạnh, đến cả mấy vị Phó tướng trong Quân ủy cũng phải nể vài phần.

Điều khiến Cốc Thịnh vừa rồi chỉ thoáng nhìn qua đã kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm chính là sự xuất hiện của ba ông cụ. Cốc Thịnh vốn định nói với Chủ nhiệm Vương, nhưng vẫn chưa có cơ hội để nói.

Bây giờ không cần phải nói nữa, Vương Nhiệm Cửu đã bị sự xuất hiện của ba ông cụ làm cho kinh sợ, toàn bộ kế hoạch coi như đổ bể!

Sau khi đoàn xe của Vương Nhiệm Cửu và Cốc Thịnh đi khỏi, Hạ Tưởng mới từ từ đi xuống. Khiến các vị lãnh đạo và ba ông cụ đức cao vọng trọng phải chờ một mình hắn, hắn cảm thấy vô cùng áy náy. Tuy nhiên khi thấy ba ông cụ xuất hiện để tạo áp lực, Vương Nhiệm Cửu và Cốc Thịnh bị ép phải thả Hứa Quan Hoa, cuối cùng hắn cũng có thể cười.

Chờ khi một trận gió Đông thổi đến Bắc Kinh, ở sân bay, từ từ thổi tới.

Hứa Quan Hoa không bị Cốc Thịnh đưa đi, coi như đã thắng trận đầu.

Tuy không thể giữ được Mộc Phong lại —— Mộc Phong bị Quân ủy mang đi, cũng là một trong những việc nằm ngoài kế hoạch của Hạ Tưởng. Là nhân vật quan trọng trong trận đánh thứ hai, Mộc Phong và Trương Lực đều ở Quân ủy so với ở lại càng có ý nghĩa hơn.

Lúc này Hạ Tưởng vẫn chưa tới lúc đến Quân ủy nói rõ mọi chuyện, sự xuất hiện của hắn, chính là thời điểm bắt đầu của cơn gió đông thứ ba.

Không sai, bản thân Hạ Tưởng mới là người quan trọng quyết định thắng bại trong trận thứ ba.

Ông cụ Ngô vô cùng xúc động nói:

- Lão Cổ nói đã gói sủi cảo mời cậu ăn, tôi từ chối rồi.

Lẽ nào chỉ có nhà lão Cổ mới có sủi cảo ăn, nhà họ Ngô ta lại không có hay sao?Đi thôi, về nhà ăn sủi cảo trước, những việc khác, để ăn no xong rồi tính…Trời không sập được!

Đương nhiên trời sao có thể sập được, cho dù có sập đi chăng nữa, cũng là sập lên đầu người khác. Hạ Tưởng trên máy bay ngủ một giấc ngon lành, bây giờ tinh thần sảng khoái, sắc mặt rất tốt, hơn nữa tinh thần còn tốt hơn lúc bình thường.

Ngô Tài Dương tức giận, khiến Vương Nhiệm Cửu rất kinh sợ, đến giờ vẫn chưa nguôi giận, quát lớn:

- Hạ Tưởng, từ nay trở đi nếu cậu không biết trân trọng bản thân, không cho phép cậu bước một bước vào cửa nhà họ Ngô.

Tuy là trách cứ nhưng giọng nói lại vô cùng thân mật.

Ông cụ Ngô không chấp nhận:

- Tài Dương, con giận cái gì? Người trẻ tuổi bướng bỉnh một chút cũng bình thường, năm đó con một mình ở Tây Bắc, so với Hạ Tưởng còn càn quấy, cha còn chưa thèm trách mắng.

Ngô Tài Dương thẹn không nói được gì, chỉ cười xấu hổ.

- Quý Trường Hạnh, anh là phương Nam, sợ ăn sủi cảo không quen, tuy nhiên nếu anh bằng lòng, nhà họ Ngô cũng rất hoan nghênh anh.

Ông cụ Ngô bắt tay Quý Trường Hạnh, mời anh ta đến nhà họ Ngô làm khách.

Quý Trường Hạnh từ chối khéo:

- Không được rồi, tôi đã hẹn với lão Cổ, phải tới nhà ông ấy ăn sủi cảo trước.

Quý Trường Hạnh và lão Cổ quan hệ rất tốt, với nhà họ Ngô, Mai, Khâu, bốn nhà quan hệ bình thường. Có thể hiểu, bốn nhà là thế lực gia tộc mới trỗi dậy, nhà họ Quý là thế lực gia tộc truyền thống, hai bên có những quan niệm khác biệt nhất định về chính trị, nói là bất đồng nhưng vẫn không phân cách.

Vốn dĩ Minh Đắc Mưu muốn đón Hạ Tưởng tới Trung Nam Hải gặp Tổng Bí thư trước, nhưng dưới sự kiên định của Hạ Tưởng, vẫn phải đồng ý để Hạ Tưởng tới nhà ông cụ Ngô trước. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng nhờ y chuyển lời tới Tổng bí thư một câu.

Diệp Thiên Nam cũng tới nghênh đón, nhưng gã cấp bậc quá thấp, cuối cùng không có cơ hội đứng lên trước, đành phải đi cùng Trần Hạo Thiên. Một đoàn người nghênh đón ở sân bay, đều tự phân tản, Trần Hạo Thiên, Cổ Thu Thật đi cùng Minh Đắc Mưu tới Trung Nam Hải, Hạ Tưởng quay về nhà họ Ngô, Hứa Quán Hoa và lão Quý đi gặp lão Cổ.

Trận quyết chiến sau khi Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, ở sân bay, đã từ từ mở bức màn lớn.

Sau khi Minh Đắc Mưu trở lại Trung Nam Hải, gặp Tổng Bí thư, chuyển lời của Hạ Tưởng nói, Tổng Bí thư hơi lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời như nghĩ thông suốt việc gì đó, hiểu ý cười:

- Gửi thông báo đi, lập tức triệu tập Hội nghị Thường vụ Cục chính trị, thảo luận thế cục Lĩnh Nam.

Cuộc hội nghị quan trọng quyết định sinh tử tồn vong, sắp xảy ra sự đụng độ giữa những người cấp bậc cao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.