Quan Thần

Chương 1936: Tiến thêm một bước nữa



Bắc Kinh, nhà họ Ngô.

Nhà họ Ngô khách quý chật nhà, náo nhiệt dị thường.

Ông cụ nhà họ Ngô tuổi càng cao càng thích yên tĩnh. Những năm gần đây, nhà họ Ngô rất ít khi có khách đến chơi. Từ sau khi Ngô Tài Dương về Bắc Kinh, mặc dù Ngô Tài Dương không cùng sống với ông cụ nhà họ Ngô, nhưng nhà họ Ngô vẫn càng thêm khách đông, làm cho ông cụ nhà họ Ngô không ngại phiền phức.

Chỉ vì thân phận đặc biệt của Ngô Tài Dương, quyền cao chức trọng, những người tới thăm hỏi có tâm tư khác nhau đến thăm hỏi mới nối liền không dứt.

Sau đó ông cụ nhà họ Ngô hạ lệnh từ chối khách không mời mà đến, không được mở cửa, sau khi kiên quyết một khoảng thời gian, cuối cùng cũng yên tĩnh rất nhiều.

Tình huống hôm nay là một lần hội họp rất hiếm có của nhà họ Ngô mấy năm gần đây.

Chỉ vì Hạ Tưởng đến.

Viêc Hạ Tưởng đến Bắc Kinh làm cho ba ông cụ nhà họ Ngô, Mai, Khâu một lần nữa tụ họp cùng nhau, cùng ở nhà họ Ngô, cùng bàn bạc đại kế. Không vì cái khác, chỉ vì có một số người quá mức ăn hiếp người khác, đổi trắng thay đen, trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ Hạ Tưởng thật nhanh, quả thực chính là không coi thế lực gia tộc ra gì.

Ba ông cụ còn chưa khôi phục tinh thần sau ảnh hưởng tiêu cực của việc ông cụ nhà họ Phó qua đời, liền bị người khác đem Hạ Tưởng ức hiếp đến mức ác độc như vậy, các ông cụ đã phẫn nộ!

Ba ông cụ giận dữ vô cùng, uy lực không phải là nhỏ. Hôm nay tụ tập đầy đủ ở nhà họ Ngô, một là vì đến sân bay trợ uy cho Hạ Tưởng, hai là muốn trước mặt Hạ Tưởng hỏi rõ ràng, lấy sách lược thảo luận để ứng đối.

Trạng thái tinh thần của Hạ Tưởng rất tốt, lại khôi phục được sự trấn tĩnh tự nhiên cùng với sự tự tin thản nhiên lúc trước, trước mặt mấy ông cụ, hắn cũng lộ ra tư thái cung kính mà người bề dưới nên có.

Phòng khách nhà họ Ngô ngoài ba ông cụ nhà họ Ngô, Mai, Khâu, còn có Ngô Tài Dương và Phó Bá Cử. Phó Bá Cử là đại diện cho nhà họ Phó, cũng tham gia buổi họp đại biểu cho quyền lợi của các gia tộc ngày hôm nay. Hội nghị ngày hôm nay, sẽ quyết định lập trường chính thức thế lực gia tộc trên sự kiện của Hạ Tưởng.

- Hạ Tưởng, khắp nơi nổi gió, gió Đông của cậu ở Bắc Kinh, ngoại trừ mấy ông lão chúng tôi, còn có mai phục gì nữa?

Ông cụ nhà họ Ngô tay chụp lấy tay vịn sô pha, nhàn nhã nói.

Không đợi Hạ Tưởng trả lời, ông cụ nhà họ Khâu cũng cười nói:

- Đại nạn không chết, tất sau này có phúc, Hạ Tưởng, phúc phận của cậu thật không nhỏ.

- Phúc phận gì? Thật sự là nói đùa.

So sánh một chút, ông cụ nhà hộ Mai vẫn như cũ tức giận bất bình, hãy còn cả giận nói:

- Quá đáng, quá đáng quá. Có người rõ ràng là muốn ức hiếp chúng tôi, mấy lão già sắp chết, không, rõ ràng là coi chúng tôi đã chết rồi. Lần trước làm ầm ĩ ở cửa nhà họ Phó còn chưa đủ, còn muốn như thế nào mới thỏa mãn?

Vốn dĩ trong số mấy ông cụ, cụ nhà họ Mai là ôn hòa nhất, hành sự trầm ổn nhất, hôm nay ông ta lại tức không chịu được, còn tức giận hơn cả ông cụ nhà họ Khâu. Nghĩ ra cũng là ông cụ nhà họ Mai trong ôn hòa cũng có vảy ngược, sự ra tay không màng đến hậu quả của Ngô Hiểu Dương đối với Hạ Tưởng, cuối cùng đã làm cho ông cụ nhà họ Mai thêm nổi giận.

Tuy nhiên liên tưởng đến Tổng bí thư cũng vì vậy mà tức giận, ông cụ nhà họ Mai tức giận cũng có thể hiểu được.

Kỳ quái chính là, ông cụ nhà họ Ngô không những không tức giận, dường như còn bình thản, làm cho người khác không thể hiểu được nhất là ông cụ nhà họ Khâu, một ông cụ luôn luôn âm u lạnh lẽo, hôm nay lại rạng rỡ hiếm thấy.

Hạ Tưởng vẻ mặt thản nhiên nói:

- Ở Bắc Kinh đáng tiếc cháu không gặp gió Đông gì, chỉ có thể dựa vào sự nâng đỡ của mấy cụ.

- Nhóc tinh quái, không nói thật, không thành thật, đáng đánh.

Ông cụ hà họ Ngô cười mắng một câu.

- Nếu như cậu không có mười phần nắm chắc, cậu sẽ đồng ý đến Bắc Kinh sao? Tôi có một lý do để tin, cậu không muốn đến Bắc Kinh, đừng nói là Cốc Xương ra mặt, cho dù là Vương Nhiệm Cửu ra mặt cũng không mời được cậu.

Lý do của cậu rất nhiều, hơn nữa còn xảo quyệt đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng được.

- Ông cũng đừng cứ nâng cao cháu, cháu suýt nữa ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất.

Hạ Tưởng thật không phải không muốn nói rõ, mà là có một số việc trong kế hoạch, có lẽ sẽ có ngoài ý muốn, có thể sẽ lệch lạc, vẫn là không nên để mấy ông cụ lo lắng thì tốt hơn, hắn liền nói:

- Đều đói rồi, còn không cho ăn cơm sao ạ?

- Ăn cơm, ăn cơm, chỉ biết ăn thôi.

Ông cụ nhà họ Ngô dẫn đầu cầm lấy đôi đũa:

- Trời đất bao la, làm đầy bụng là chuyện đại sự.

Ông cụ nhà họ Mai lại không có tâm tư ăn uống gì, chỉ ăn một miếng rau liền buông đũa xuống, tò mò hỏi:

- Hạ Tưởng, Quý Trường Hạnh cũng đi cùng cậu đến Bắc Kinh, nghe nói gặp mặt lão Cổ, có phải liên kết quấy nhiễu Quân ủy không? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Việc giữa lão Quý và lão Cổ cháu cũng không rõ lắm.

Hạ Tưởng chăm chú suy nghĩ:

- Lão Quý không nói rõ, cháu cũng không tiện hỏi sự vụ quân sự. Có điều, lão Quý rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa cháu còn nghe ông ấy nói, ông ấy không những muốn gặp mặt lão Cổ mà còn muốn nói chuyện với nhà họ Trịnh.

Quan hệ giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Quý, có thể ngược dòng đến thời kỳ đầu kiến quốc, sau đó vẫn kéo dài đến giai đoạn đầu cải cách mới lên mức cao nhất, sau đó vài chục năm cùng hội cùng thuyền, đến tận bây giờ, vẫn như cũ dắt tay cùng tiến.

Sau khi chủ nhà họ Trịnh vào năm 97 qua đời, và cũng không có người sau mưu toan giành địa vị cao trong Đảng và Chính quyền, nhưng lực ảnh hưởng của nhà họ Trịnh trong quân đội vẫn lớn như cũ, không những rất lớn mà còn thâm căn cố đế.

Ông cụ nhà họ Mai vừa nghe lời này, rốt cục không hề mặt co mày cáu, mà tươi cười rạng rỡ:

- Dựa vào lực ảnh hưởng của nhà họ Quý đối với quân đội, nếu liên thủ với lão Cổ, lại có sự trợ giúp của nhà họ Trịnh, ha ha, sự kiện Lĩnh Nam, khẳng định là một chuyện tốt có thể cùng cân nhắc.

Ông cụ nhà họ Khâu bỗng nhớ đến cái gì, hỏi:

- Mộc Phong và Trương Lực làm thế nào?

Hạ Tưởng khẽ mỉm cười:

- Không làm thế nào cả, coi như bom!

Hạ Tưởng nhờ Minh Đắc Mưu chuyển cho Tổng bí thư một câu:

- Nhà họ Quý lần này đến Bắc Kinh, thân mang sứ mệnh trọng đại, sẽ mời nhà họ Trịnh phối hợp.

Lời này vừa đến, Tổng bí thư rất bình tĩnh, lập tức mở hội nghị ủy ban ủy viên thường vụ bộ Chính trị Trung ương, lấy một loạt sự kiện ở Lĩnh Nam tiến hành thảo luận chính diện lần đầu tiên.

Trong cuộc họp, trước tiên trọng điểm thảo luận việc Trần Hạo Thiên giam giữ gần 20 cán bộ quân khu Dương Thành, về phần xung đột giữa Hạ Tưởng và Ngô Hiểu Dương, và việc Ngô Hiểu Dương bị đâm, chỉ nhắc qua một chút, và không đi sâu thảo luận, sau khi kết quả điều tra tạm gác lại Quân ủy chính thức công bố, trước tiên do Quân ủy ra công bố ý kiến sơ bộ, rồi giao cho hội nghị thường vụ thảo luận quyết định.

Cố ý bỏ qua sự việc Ngô Hiểu Dương bị đâm, cũng là phục bút mà Tổng bí thư cố ý. Nhưng trong hội nghị lại có người cố tình mượn gió bẻ măng, nhất định đòi thảo luận vấn đề Ngô Hiểu Dương bị đâm trước, và cho việc này có liên quan đến ý đồ can thiệp đến việc quân đội của Hạ Tưởng, có ý muốn đưa Hạ Tưởng vào chỗ chết.

Thủ tướng tại chỗ phản bác nói:

- Hạ Tưởng can thiệp đến sự vụ quân đội? Lời này nói trong nội bộ cũng được rồi, truyền ra ngoài sẽ làm cho mọi người nghi ngờ chế độ của chúng ta có vấn đề. Hạ Tưởng, một Phó bí thư Tỉnh ủy, có quyền gì mà can thiệp vào sự vụ quân đội? Không thể nói mồm, cậu ta có thể cho các thiếu tướng, trung tướng trong quân đội cái gì mới có thể làm cho bọn họ nghe lời cậu ta? Nếu Hạ Tưởng can thiệp vào sự vụ quân đội, vậy thì mấy chục quan quân dẫn các sĩ binh bao vây bệnh viện địa phương, muốn hỏi tội Phó bí thư Tỉnh ủy, vậy tôi muốn hỏi một chút, ai cho quan quân quyền hỏi tội cán bộ địa phương?

Thủ tướng càng nói càng kích động, bởi vì là hội nghị nội bộ, không lên tin tức. Trên đầu liền lộ ra màu sắc hoa râm vốn có, cái đầu hoa râm hơi hơi rung biểu hiện ra một mặt chân tình của Thủ tướng:

- Tôi không phải biện hộ thay cho Hạ Tưởng, tôi chỉ đang trần thuật một sự thật. Mọi người cũng biết rõ, giữa Hạ Tưởng và tôi cũng từng có mâu thuẫn, lời tôi nói hôm nay, xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Tôi chỉ muốn tỏ rõ thái độ, bộ phận quan quân của quân khu Dương Thành không coi kỷ luật Đảng và quốc pháp ra gì, tụ tập gây rối, uy hiếp sự an toàn bản thân của lãnh đạo Tỉnh ủy và lãnh đạo Trung ương, phải nghiêm trị!

Lời nói của Thủ tướng, tương đương với vì sự kiện gây rối bệnh viện quan quân đưa ra quyết định.

Hội nghị tổng cộng 9 người, không khí lại cực kỳ ngưng trọng, mặc dù việc Ngô Hiểu Dương bị đâm vẫn chưa định tính, nhưng đối với việc Ngô Hiểu Dương bị đâm rồi dẫn đến việc giằng co kiên định giữa quân khu Dương Thành và Tỉnh ủy Lĩnh Nam, sẽ ảnh hưởng đến đại cục chính trị trong nước.

Cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến tính quyết định của sự kiện của Ngô Hiểu Dương, vì vậy, bắt đầu bước đầu tiên là cực kỳ quan trọng.

Trải qua sự thảo luận kịch liệt, cuối cùng sau lời nói có tính tổng kết của Tổng bí thư, hội nghị thường vụ tiến vào giai đoạn biểu quyết.

Khác với biểu quyết ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đó là, biểu quyết ở hội nghị ủy viên thường vụ bộ Chính trị Trung ương, không tồn tại một phiếu quyền phủ định, cũng không có phương thức Tổng bí thư trước tiên không tỏ rõ thái độ mà đợi mọi người bày tỏ thái độ xong mới nói rõ quan điểm của mình, mà là trực tiếp giơ tay biểu quyết!

Tổng bí thư là người đầu tiên giơ tay lên:

- Đồng chí Trần Hạo Thiên giữ gìn quyền uy của Trung ương Đảng, việc giam giữ quan quân xử lý một cách rất chu đáo, lập trường rõ ràng, cá nhân tôi rất đồng ý với cách làm của đồng chí Trần Hạo Thiên.

Tổng bí thư đồng ý, tương đương là bỏ một phiếu tán thành đầu tiên cho Trần Hạo Thiên, là ủng hộ việc Trần Hạo Thiên ra lệnh giết chết hai gã quan quân.

Chủ tịch quốc hội hơi chần chừ, không giơ tay:

- Cán bộ địa phương giam giữ quan quân, đối với lòng quân đả kích rất lớn, phản ứng trong quân đội rất mãnh liệt, tôi bảo lưu ý kiến.

Thủ tướng giơ tay nói:

- Lập trường của Tỉnh ủy Lĩnh Nam trong chuyện này, khách quan, công chính, xử lý toàn bộ sự kiện, kịp thời, chính xác, những hành động của đồng chí Hạo Thiên đã bảo vệ quyền uy của Tỉnh ủy Lĩnh Nam, đáng để khẳng định.

2-1.

Sau đó, mấy vị đầu sỏ đều bày tỏ thái độ, cuối cùng dựa vào kết quả 6-3, đối với hành động của Trần Hạo Thiên đưa ra khẳng định, đối với việc gây rối bức cung của quan quân quân khu, coi là quần chúng làm loạn.

Nếu nói việc trên sân bay là thắng lợi nhỏ đầu tiên, vậy thì tại hội nghị ủy viên thường vụ bộ Chính trị Trung ương do Tổng bí thư chủ trì, sự khẳng định đối với Trần Hạo Thiên là lần đại thắng đầu tiên, vì quân khu đối với việc điều tra chứng cứ và quyết định cuối cùng sự kiện Ngô Hiểu Dương, mang lại áp lực chính diện không nhỏ.

Gió Đông ở Bắc Kinh, giữa lúc mênh mông cuồn cuộn, ngày càng mạnh hơn.

Bên trong nhà của lão Cổ, cảnh xuân tươi đẹp, tiếng cười tràn đầy. Hứa Quan Hoa ngồi xuống, thái độ kính cẩn nhìn về phía lão Cổ, lão Quý và lão Trịnh đang ngồi.

Không tồi, lão Trịnh và lão Quý gần như cùng lúc đến nhà lão Cổ, cả ba người ở trong quân đội đều có lực ảnh hưởng lớn hoặc rõ hoặc ngầm, nếu như là lúc trước muốn ngồi cùng một chỗ cũng không dễ dàng, nhưng hôm nay, bởi vì sự thúc đẩy của sự kiện Hạ Tưởng, bởi vì Quý Trường Hạnh đến Bắc Kinh, cuối cùng thúc đẩy một lần ba phương hội đàm trước nay chưa từng có.

Lại thêm hội đàm của ba ông cụ nhà họ Ngô, nhà họ Mai, nhà họ Khâu, hai nơi ba phương hội đàm, một nơi quay xung quanh vận mệnh của Hạ Tưởng, một nơi quay xung quanh vận mệnh của Hứa Quan Hoa, 6 ông cụ, hai người trẻ tuổi, một trận biến cố khác thường ở Lĩnh Nam, cuối cùng đem đến Bắc Kinh, dưới sự không ngừng thúc đẩy của các bên, sẽ biến thành một vở kịch kinh hồn động phách như thế nào.

Trận gió Đông thứ hai sắp nổi lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.