Hạ Tưởng có một giấc mộng vẫn cất giấu dưới đáy lòng chưa bao giờ nói với ai.
Tuy rằng giấc mộng đó ẩn sâu nhưng không lúc nào là không nhắc nhở Hạ Tưởng "Làm quan một kỳ, tạo phúc một phương". Nói thì dễ nhưng làm rất khó, nhất là trong thời đại vật chất phong phú nhưng tinh thần lại thiếu thốn như hiện nay, có mấy người làm quan có thể từ khi bắt đầu vào quan trường cho tới lúc lên tới địa vị cao vẫn kiên trì giữ được lý tưởng trong lòng, không hề dao động?
Không đề cập tới vô số những cám dỗ trong quan trường, chỉ riêng lúc sắp thăng chức, đối diện với lựa chọn giữa việc từ bỏ lý tưởng mà thăng quan phát tài hay vẫn kiên trì lý tưởng và bị bài xích ra khỏi trung tâm? Chỉ sợ trăm người thì có tới chín mươi chín người sẽ đều lựa chọn thỏa hiệp để lên chức.
Hạ Tưởng đi từ đầu tới giờ, lý tưởng ban đầu trong lòng vẫn không hề thay đổi, chẳng qua từng bước đi lên tới địa vị cao thì lý tưởng ẩn sâu trong lòng đó cũng dần dần rộng lớn lên rất nhiều.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện tại Hạ Tưởng cũng không còn là Hạ Tưởng lúc trước nữa. Dù sao vị trí thay đổi, mỗi tiếng nói, mỗi hành động đều quyết định rất nhiều việc, cho nên nhất định phải thận trọng.
Nhưng ngay cả như vậy, cho dù lúc đối mặt với kẻ thù ra sức tấn công, lý tưởng của Hạ Tưởng vẫn không thay đổi, nhiệt huyết vẫn còn đó.
Hạ Tưởng muốn cái gì? Không phải là quyền lực độc đoán, chuyên quyền, không phải là ra lệnh cho thiên hạ thì không ai dám không theo, mà hắn hy vọng một ngày khi hắn quản lý quyền lực to lớn, sẽ xây dựng lại niềm tin của xã hội, xây dựng một xã hội lý tưởng.
Lý tưởng của Hạ Tưởng rất xa vời to lớn nhưng kỳ thật cũng rất nhỏ bé. Xa vời đến mức có lẽ không thể thực hiện được, nhưng cũng nhỏ bé đến mức ở quốc gia khác đã thực hiện từ nhiều năm trước rồi.
Hạ Tưởng muốn gì? Đó là một xã hội mà giá nhà đất hợp lý, phân phối thu nhập hợp lý, giá xăng dầu hợp lý, là một xã hội không có dầu ăn lọc từ dưới cống lên, không có sữa nhiễm độc, không có gạo nhiễm độc, không có vấn đề an toàn thực phẩm, một xã hội không cần mỗi ngày phải cổ động hài hòa nhưng vẫn luôn hài hòa.
Có lẽ ở quốc gia khác, nghe thì buồn cười nhưng ở trong nước cũng là một lịch trình vô cùng gian nan, muốn thực hiện phải trả giá cực kỳ lớn, không cần phải nói tới máu và nước mắt, thậm chí còn có thể trả giá bằng sinh mạng.
Nhưng Hạ Tưởng chưa bao giờ lùi một bước. Hắn nhìn như rất nở mày nở mặt nhưng sau lưng hắn, mỗi bước đi đều phải trả giá gấp mấy lần so với những người khác. Mặc kệ là trừng trị quan tham, bắt ác bá hay là âm thầm đi từng bước một vì một ngày có được quyền lực thi hành quan niệm chính trị của mình, kiên trì nhẫn nại, che giấu bao nhiêu khổ sở và chua xót, nhưng chưa từng kể với ai.
Không có, Hạ Tưởng chỉ lặng lẽ chôn dưới đáy lòng, không lộ ra với Tống Triêu Độ, Tào Vĩnh Quốc, Cổ Thu Thật, ông cụ Ngô gia, cũng không hé lộ cho Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm. Có lẽ trong mắt mọi người, lý tưởng của hắn rất xa vời và cũng rất ngây thơ. Xã hội sao có thể không có gạo nhiễm độc, sữa nhiễm độc chứ? Chẳng qua chỉ là người một nhà tàn hại lẫn nhau mà thôi, dù sao cũng không độc tới tầng lớp đặc quyền. Mặc kệ cho đám dân đen lằng nhằng đi, cuối cùng chẳng phải tự gây sức ép chết bản thân sao?
Hạ Tưởng cũng không nghĩ như vậy, hắn xuất thân bình dân, một đường mạnh mẽ tiến lên. Mặc dù trong mắt 99% người trong nước, hắn là quan cao tuyệt đối, hơn nữa nhất định là tương lai quyền quý, nhưng tình cảm của hắn dành cho bình dân không hề giảm, nội tâm vẫn coi mình là một người bình thường, có thể ở ven đường ăn một cái bánh quẩy, giúp đỡ một bà lão qua đường, cũng có thể tùy tiện tới một siêu thị mua sắm mà không bị ai lừa.
Đó cũng là nguyên nhân từ trước tới nay hắn vẫn rất ít chú ý phô trương, phía trước không có thư ký cầm cặp, phía sau không có ông chủ thanh toán hóa đơn, vẫn luôn duy trì bản sắc của mình.
Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, cho dù hắn cũng không thừa nhận rằng trong cốt tủy hắn ôm ấp tình cảm lý tưởng chủ nghĩa, nhưng lý tưởng chủ nghĩa của hắn khác biệt rất lớn so với lý tưởng chủ nghĩa của Lý Đinh Sơn. Lý tưởng chủ nghĩa của Lý Đinh Sơn thuần túy là không thông đồng làm bậy. Lý tưởng chủ nghĩa của Hạ Tưởng cho dù cũng không thông đồng làm bậy nhưng cũng có khi bị ép phải chấp nhận sự thật bất đắc dĩ, cũng có một mặt ẩn dật.
Nhưng ai có thể nói ẩn dật không phải là trí tuệ lấy lùi làm tiến? Hiện tại tuy Lý Đinh Sơn cũng là cán bộ cao cấp cấp phó tỉnh, nhưng trong mắt Hạ Tưởng, ưu thế chính trị từng có của ông ta giờ không còn sót lại chút nào, không người kế nghiệp. Đưa mắt nhìn bốn phía, ngoại trừ Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ, Lý Đinh Sơn gần như tứ cố vô thân, cho dù là ông ta có chí hướng và mục tiêu cao thượng lớn bằng trời, vậy làm thế nào để có thể thực hiện chứ?
Mà hiện trạng và năng lực chính trị của Hạ Tưởng hiện tại, tuy nói hô mưa gọi gió là hơi khoa trương, nhưng thế cục gió nổi mây phun khắp nơi, một trận chiến bao vây tiễu trừ thanh thế lớn chính là thành quả mà Hạ Tưởng đã khổ tâm kinh doanh nhiều năm qua.
Hạ Tưởng hy vọng có thể đi từng bước một thực hiện kế hoạch trong lòng, thuận tay chém ngã mấy tên đại quan tham tương tự như Ngô Hiểu Dương, vì nước vì dân mà trừ đi mối hại to lớn. Tham nhỏ gây hại một phương, tham lớn hại nước hại dân. Tham nhỏ mà không trừ thì địa phương không yên. Tham lớn mà không trừ thì quốc gia không phát triển được.
Trong trận đọ sức với Ngô Hiểu Dương, mượn sức gió thổi mây phun từ các nơi, giấc mộng và chí khí của Hạ Tưởng rốt cục cũng lộ ra một góc của núi băng.
Hạ Tưởng hơi ngây ngẩn người, trước mặt hắn là một người không hẹn mà gặp, đúng là Nha Nội.
Sao Nha Nội lại ở đây? Chẳng lẽ là Quan Viễn Khúc cố ý bố trí? Hạ Tưởng thoáng liếc Quan Viễn Khúc, trong lòng thầm đoán. Nếu quả thật là Quan Viễn Khúc cố tình bố trí, vậy sự việc liền trở nên phức tạp, nói lên rằng Nha Nội cũng có đủ trọng lượng trong lòng Quan Viễn Khúc.
Nếu Nha Nội có một vị trí trong cảm nhận của Quan Viễn Khúc, chẳng lẽ Chủ tịch Quốc hội có sức ảnh hưởng nhất định đối với Quan Viễn Khúc? Nếu quả thật như vậy, lập trường của Quan Viễn Khúc trong sự kiện Ngô Hiểu Dương là đáng để nghiền ngẫm.
- Hẹn gặp không bằng tình cờ gặp, khéo nhỉ!
Nha Nội vui tươi hớn hở đi tới cung kính chào:
- Chào Bí thư Quan, chào Phó bí thư Hạ.
Quan Viễn Khúc giơ tay ra bắt tay Nha Nội:
- Tông Cao sao cũng ở đây à?
Nhà Nội cũng là lưu manh, cười ha hả:
- Không dối gạt Bí thư Quan, tôi nghe thấy Bí thư Quan và Phó bí thư Hạ tới đây liền đến đây trước để chờ, chính là muốn nhờ bóng Bí thư Quan, nhân cơ hội nói với Phó bí thư Hạ mấy câu.
Hạ Tưởng bình thường trở lại, thì ra là vậy, hắn tin tưởng rằng Nha Nội nói thật. Tuy rằng Nha Nội đối nhân xử thế vô lại nhưng cũng có gan dám làm dám nhận.
Quan Viễn Khúc mỉm cười:
- Tôi và Hạ Tưởng có việc muốn nói, không chắc sẽ nói chuyện tới lúc nào.... Nếu cậu cũng có việc muốn tìm anh ấy, được, vậy cho cậu trước mười phút.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười:
- Hiệu trưởng Quan dường như không hề trưng cầu ý kiến tôi đã bán đứng tôi. Là đương sự, tôi có quyền lựa chọn.
Quan Viễn Khúc vỗ trán:
- Thật có lỗi, quên mất trưng cầu ý kiến của cậu. Tuy nhiên tôi thấy Tông Cao cũng khá chân thành, Hạ Tưởng, cậu nể mặt cậu ấy chút nhé.
Hạ Tưởng liền hiểu, cho dù việc này không phải Quan Viễn Khúc cố ý bố trí thì cũng ngầm thừa nhận, hoặc là nói, ông ta ủng hộ việc hắn và Nha Nội ngồi xuống nói chuyện.
Nói chuyện thì nói chuyện, ai sợ ai!
Quan Viễn Khúc vào phòng trước. Hạ Tưởng và Nha Nội đi hơn mười mét, rẽ phải, đi vào một nơi lịch sự, tao nhã, tĩnh lặng. Nha Nội vỗ tay, có người bưng trà, đĩa hoa quả tới. Chờ Hạ Tưởng ngồi xuống, Nha Nội liền đi thẳng vào vấn đề.
- Phó bí thư Hạ, vẫn là câu nói cũ, hy vọng ngọn lửa chiến tranh không cần quá mạnh. Hợp thì cùng có lợi, phân thì cả hai đều bị thương.
Nha Nội bưng một ly trà lên:
- Lấy trà thay rượu, kính Phó bí thư Hạ một ly.
Hạ Tưởng không cầm trà lên, chỉ thản nhiên nhìn Nha Nội:
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz- Tổng giám đốc Cao, theo tôi biết, trong cuộc họp Thường ủy, dưới tình huống đã biết rõ sự thật, Chủ tịch Quốc hội vẫn bỏ phiếu phản đối đối với sự kiện Lĩnh Nam...
Nha Nội sửng sốt, lập tức cười vô vị:
- Chính trị là chính trị, kinh tế là kinh tế, tôi cũng không hỏi đến sự tình chính trị, xin Phó bí thư Hạ hiểu cho.
Vừa không muốn buông tha ích lợi vừa mới thu được, lại muốn không trả giá gì mà thu được tất cả, Nha Nội có lối suy nghĩ điển hình của giai cấp quý tộc về việc quan và dân tranh lợi, cho rằng mình là mình, thứ gì đã vào tay thì vĩnh viễn không nhả ra, nghĩ nhân dân cũng là của mình, mình muốn cái gì thì nhân dân sẽ phải hai tay dâng tặng vô điều kiện.
Hiện tại Nha Nội muốn hắn ngưng chiến vô điều kiện, giá phải trả chỉ là một chén trà nhạt, Hạ Tưởng liền cười lạnh.
- Nói rất hay, chính trị là chính trị, kinh tế là kinh tế, tôi chỉ là một Phó bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam, không rõ ngọn lửa chiến tranh mà Tổng giám đốc Cao là ý gì.
Nha Nội biến sắc mặt:
- Phó bí thư Hạ, Lĩnh Nam, tỉnh Tề, Hắc Liêu, Cát Giang, còn cả tỉnh Tây và tỉnh Yến, đều là gió to mưa lớn, gió giật mưa sa, cuối cùng cũng phải lưu cho người ta một con đường sống chứ? Ép bức quá, con giun xéo mãi cũng phải quằn.
- Trời mưa gió là quyền của ông trời, tôi cũng không giống một số người khác, có thể dùng danh nghĩa thay trời hành đạo quảng cáo rùm beng những gì mình làm là vì dân vì nước.
Hạ Tưởng càng phiền chán miệng lưỡi vô lại của Nha Nội, thậm chí chẳng còn tâm tư nói chuyện cho có lệ nữa, liền đứng lên:
- Rất xin lỗi, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.
- Phó bí thư Hạ....
Nha Nội vội vàng nói:
- Không nói chuyện được sao?
- Muốn nói đương nhiên có thể, nhưng nhất định phải có thành ý mới được. Chờ khi nào chuẩn bị tốt thành ý thì lại liên hệ với tôi. Tuy nhiên, là bạn bè, tôi vẫn phải thiện ý nhắc nhở một chút, thời gian... Không còn nhiều nữa đâu.
Hạ Tưởng quay người đi, dứt khoát, kiên quyết, không chút chần chừ, khiến Nha Nội ngơ ngẩn đứng tại chỗ, vừa tức vừa giận.
Hạ Tưởng thật sự là kiêu ngạo quá mức!
Trên thực tế, so với việc giáp mặt mạnh mẽ, Hạ Tưởng ở sau lưng liên tục thúc đẩy kế hoạch lớn mới là đòn trí mạng nhất.
Sơn Thành bị tỉnh Thục bao quanh, nếu muốn đi lên phía bắc, nhất định phải đi qua đường cao tốc tỉnh Thục. Nếu tiếp tục đi nữa lên phía bắc, ra khỏi tỉnh Thục chính là tỉnh Sở.
Một chiếc xe tải dân dụng chạy trên đường cao tốc tỉnh Sở. Chiếc xe màu lam, không khác gì những chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa bình thường khác. Mặc sau dùng vải bạt bịt kín mít, không rõ bên trong vận chuyển hàng hóa gì.
Khi xe tải đi vào khu phục vụ để nghỉ ngơi, một chiếc xe tuần tra của cảnh sát vừa lúc đi ngang qua, may mắn thế nào lại cảm thấy hứng thú đối với với chiếc xe tải mang biển số Sơn Thành, liền đề xuất muốn kiểm tra. Lái xe cũng rất phối hợp công tác, nói là vận chuyển giày da của một công ty ở Sơn Thành tới Bắc Kinh, thủ tục đầy đủ hết, khẳng định là không thành vấn đề.
Vừa nói không thành vấn đề, lái xe vừa mở vải bạt ra, bên trong bày chỉnh tề mấy trăm cái thùng. Lái xe nhấc một thùng lên, nặng tới mức không đứng thẳng lưng lên nổi, ngạc nhiên nói:
- Sao lại nặng vậy nhỉ?
Mở thùng ra, tất cả mọi người giật mình kinh ngạc. Trong thùng là những quả lựu đạn lạnh lẽo đen sì, khoảng hơn mười quả.
Hơn nữa còn là lựu đạn phá dùng trong tác chiến.
Lái xe sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, mấy người cảnh sát thì như gặp phải địch, vừa khống chế lái xe, vừa khẩn cấp gọi cứu viện. Theo phỏng đoán ban đầu, trong xe tải có ít nhất mười ngàn quả lựu đạn.
Từ Sơn Thành vận chuyển lựu đạn tới Bắc Kinh dưới danh nghĩa vận chuyển giày? Tình thế ác liệt!