Quan Thần

Chương 196: Ân của mỹ nữ là khó hưởng thụ nhất



- Anh lại nói bậy gì thế?

Liên Nhược Hạm xấu hổ, giận dữ hỏi lại:

- Thân thể em đầy đặn, đàn hồi, làm sao anh biết?

Hạ Tưởng nhanh mồm:

- Thì lần trước ở cao ốc Quốc Tế, chẳng phải là anh đã đè rồi sao?

- A...

Liên Nhược Hạm đỏ mặt tới tận mang tai, ngay cả cổ cũng hồng lên:

- Anh, lần trước đã bảo là anh không được nhắc lại cơ mà!

Vì nhớ rất rõ nên trong lòng Hạ Tưởng không khỏi ngứa ngáy. Thái độ thẹn thùng, phong thái yểu điệu, cảnh xuân đầy phòng khi đó của Liên Nhược Hạm đúng là khiến hắn không thể nào quên được. Hắn cười xấu xa vẻ không chịu để yên:

- Cố ý đả kích em một chút, để sau này em càng thêm cố gắng, không thể thỏa mãn với hình thể hiện tại, phải tiếp tục rèn luyện, tiếp tục tiến bộ.

Cũng không biết tại sao, Liên Nhược Hạm chợt nhấp nháy mắt, cắn môi, to gan hỏi:

- Vậy nếu em lại nằm xuống, anh có muốn thử độ đàn hồi nữa không?

Vừa lớn mật vừa khiêu khích trắng trợn như vậy, Hạ Tưởng liếc mắt một cái liền thấy ở giữa phòng có một chiếc giường rất rộng rãi, thoải mái, xa hoa, không khỏi có chút động tâm, tiến về phía trước, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Liên Nhược Hạm, ghé vào tai cô hỏi nhỏ:

- Em không hối hận chứ?

Lưng Liên Nhược Hạm trắng như tuyết khiến người ta lóa mắt, lại có một mùi hương con gái dìu dịu. Hai người đứng sát cạnh nhau, chỉ cách lớp vải mỏng, cũng không khác gì lắm so với tiếp xúc da thịt. Hạ Tưởng có thể cảm giác được toàn thân Liên Nhược Hạm nóng bỏng, người cô như nhũn ra, gần như dựa hẳn vào trong ngực hắn.

Giọng Liên Nhược Hạm nhẹ như muỗi kêu:

- Chỉ cần anh hứa hẹn với em một câu, em sẽ tùy anh.

Ngọn lửa của Hạ Tưởng lập tức biến mất. Nếu hắn có thể hứa hẹn với Liên Nhược Hạm thì tốt rồi, nhưng hắn lại không thể! Hắn không thể lừa gạt cô, lại càng không muốn lừa gạt chính mình, mặc dù hắn cũng thừa nhận chính mình hơi vô sỉ, cũng muốn có được Liên Nhược Hạm, nhưng đó chỉ là niềm ham thích nhất thời. Nếu muốn thật sự cùng với Liên Nhược Hạm, hắn sẽ không thể làm nổi.

Hắn mượn cơ hội vỗ vỗ vào lưng Liên Nhược Hạm, thậm chí còn vỗ vào mông cô một cái, sau đó cười ha hả lùi lại sau một bước:

- Quả nhiên cực kỳ đàn hồi, cảm xúc hạng nhất. Hay là em cũng thử độ đàn hồi của anh xem?

Sóng mắt Liên Nhược Hạm như nhòa đi, chậm rãi hóa thành một giọt lệ:

- Đồ nhát gan, anh sợ em vậy sao?

Cô mím môi, vẻ mặt tủi thân và không cam lòng:

- Cho dù chỉ là một lời nói dối cũng không được sao? Chỉ cần lừa gạt em cao hứng, em cũng sẽ cam tâm tình nguyện cho anh! Chẳng lẽ em thật sự không bằng cô bé Lê sao? Thật sự là không xứng đáng với anh sao?

Tâm tình Hạ Tưởng cũng rất nặng nề, hắn nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, nói:

- Là anh không xứng với em. Nếu em chỉ là một cô gái bình thường, anh rất nguyện lòng được ở cùng một chỗ với em, nhưng...

Gương mặt Liên Nhược Hạm khôi phục lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, bỏ tay Hạ Tưởng ra:

- Nếu em và gia tộc cắt đứt quan hệ thì sao?

- Đừng ngốc thế. Quan hệ huyết thống nói cắt đứt là có thể cắt đứt được sao?

Hạ Tưởng cười khổ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác chua xót.

Hắn biết tình cảm của Liên Nhược Hạm, cũng biết cô là một người con gái dám yêu dám hận, nhưng gia tộc sau lưng cô tuyệt đối không cho phép cô và hắn ở chung một chỗ. Cho dù cô liều mạng hết thảy tranh thủ thu được cơ hội hai người ở cùng một chỗ thì tiền đồ và vận mệnh của Hạ Tưởng cũng không thể tránh khỏi bị gia tộc đó khống chế. Đây chính là kết quả mà Hạ Tưởng hoàn toàn không muốn trông thấy.

Hơn nữa một khi hắn và Liên Nhược Hạm có quan hệ nam nữ, mà hắn lại không thể cưới cô, vậy gia tộc sau lưng cô tuyệt đối sẽ dùng hết thảy thủ đoạn để tiêu diệt hắn, cho nên hắn chỉ có thể buông tha Liên Nhược Hạm:

- Em là em gái của anh, được không?

- Không được! Em không có anh trai, cũng không muốn có anh trai!

Liên Nhược Hạm miễn cưỡng cười, vẻ mặt kiên quyết.

- Coi như tấm lòng em đều cho chó ăn hết. Em không sao cả. Kẻ lòng lang dạ sói là anh, không phải em.

Hạ Tưởng không nói được gì để đáp lại.

Cũng không cần Hạ Tưởng khuyên bảo, vẻ mặt Liên Nhược Hạm lại thản nhiên, không còn nói tới chuyện tình cảm nữa. Lần đầu tiên hai người nói chuyện trực tiếp về vấn đề tình cảm đã kết thúc như vậy. Trong lòng Hạ Tưởng cũng không hề thoải mái, hắn muốn dỗ dành Liên Nhược Hạm nhưng Liên Nhược Hạm lại không thèm để ý tới hắn. Hắn biết lỗi tại mình phụ lòng cô nên đành phải đối xử tốt với cô, còn phải kiên nhẫn nói chuyện để cô vui vẻ.

Liên Nhược Hạm lại thử mấy bộ quần áo, khiến Hạ Tưởng cảm thán, dường như cô vĩnh viễn không bao giờ đổi hết quần áo. Cuối cùng quyết định một bộ, không ngờ là một bộ lễ phục màu trắng sữa, rất tương tự với bộ váy lụa mỏng màu trắng lần trước cô mặt ở cao ốc Quốc Tế.

Liên Nhược Hạm bảo Hạ Tưởng đi dạo ở bờ hồ sen với cô, Hạ Tưởng đang cầu mà không được, lập tức cao hứng nhận lời.

Hai người chậm rãi bước đi bên hồ nước lặng không chút gợn sóng, xung quanh là một mảng đồng ruộng rộng lớn. Bởi vì cách xa nội thành cho nên dù là ban ngày vẫn rất yên lặng, bên tai không hề có tiếng người, xe ồn ào náo nhiệt, chỉ có tiếng gió lao xao theo cành lá rung rinh, mùi hương cây cỏ, còn có tiếng lá cỏ xoàn xoạt vang lên khi có làn gió thổi qua. Liên Nhược Hạm đi bên phải Hạ Tưởng, vừa đi vừa khẽ ngâm nga mấy câu hát, tâm tình dường như vui vẻ lên rất nhiều.

Cho tới giờ Hạ Tưởng đã mấy lần muốn hỏi gia tộc cô rốt cục là gia tộc thế nào, tuy nhiên mỗi lần tới chỗ mấu chốt thì Liên Nhược Hạm luôn chuyển hướng đề tài, hoặc cố tình lờ đi, không nói cho hắn. Hắn chỉ biết rằng, không phải Liên Nhược Hạm cố ý giấu diếm mà là cô rất thông minh, biết có một số việc hắn không biết thì tốt hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

Nhìn Liên Nhược Hạm đi tới đi lui một cách vui vẻ, còn thỉnh thoảng hái mấy lá cỏ, hắn cười nói:

- Giờ không nói anh là con nít ranh nữa à? Em chẳng những ít tuổi hơn anh mà tính tình cũng trẻ hơn anh nhiều. Này, gọi là chú đi.

Liên Nhược Hạm không để ý tới hắn, lại dừng chân, chỉ ra hồ sen nói:

- Ở công viên Rừng Rậm, em cũng cho làm một hồ nước. Hồ nước ẩn sau rừng cây, sau đó ở giữa hồ xây một biệt thự. Được không?

- Nhà em cho em tới thành phố Yến là đầu tư kiếm tiền, không phải để em tới hưởng thụ. Em thì ngược lại, chỉ nghĩ làm sao ở cho thoải mái, xây biệt thự như thế nào, liệu có phải xa rời việc chính không?

- Ai cần anh lo, em thích thế!

Liên Nhược Hạm tức giận nói:

- Dù sao trong nhà cũng có tiền, hơn nữa triển vọng đầu tư của thành phố Yến rất tốt, lại có anh giúp đỡ, em còn sợ cái gì? Em đã muốn có một biệt thự thật tốt, không muốn ở đây nữa. Ở đây xa nội thành quá, lại còn không có cảm giác ở nhà.

Hạ Tưởng đành phải mặc kệ cô:

- Gia đình cử em tới thành phố Yến, vậy không tham gia vào quyết sách của em sao? À, đúng rồi, em bận rộn như thế, sao không kiếm một thư ký?

- Mọi quyết sách đều có người phụ trách. Cao lão phụ trách triển khai dự án và quy hoạch tổng thể, thiết kế ra phương an sơ bộ thì báo cáo về Tổng bộ. Sau khi Tổng bộ phê chuẩn thì cho thực hiện. Nhiệm vụ của em chính là ở lại thành phố Yến, làm người phát ngôn của gia tộc. Kỳ thật cũng không có nhiều việc, cần thư ký làm gì?

Nói xong cô nheo mắt nhìn Hạ Tưởng, trong mắt ánh lên vẻ trêu chọc:

- Hay là anh lừa một cô gái nào đó, giờ không tiện xử lý nên muốn bố trí tới chỗ em, để em giải quyết hậu quả cho anh?

Hạ Tưởng vuốt mũi, nghĩ thầm rằng đừng có đoán chuẩn như vậy chứ? Sao tâm tư của phụ nữ còn thính hơn cả mũi linh cẩu vậy? Tuy nhiên Liên Nhược Hạm chỉ đoán đúng một nửa, đúng là hắn muốn giúp một cô gái, tuy nhiên hắn không lừa người ta, thậm chí có thể nói, hắn còn chưa từng gặp mặt người ta.

- Đúng là một cô gái, tuy nhiên em đừng nói bừa, anh không biết cô ấy, hơn nữa cô ấy vẫn còn là sinh viên đại học. Là sinh viên thì không thích hợp làm cả ngày mà chỉ có thể làm bán thời gian. Hiện tại đang nghỉ hè, cô ấy cũng không về nhà chính là vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Hạ Tưởng cảm thấy nếu chỉ chi tiền để Vệ Tân chữa bệnh cho mẹ cô mới chỉ là chữa phần ngọn mà không phải là xử lý tận gốc, bởi vậy hắn muốn giúp cô tìm một công việc thật tốt, mới có thể giúp cô vượt qua được giai đoạn gian nan nhất trong cuộc đời này của cô.

Như vậy cũng coi như cảm tạ cô đã cẩn thận quan tâm, chăm sóc hắn ở kiếp trước, coi như giảm bớt sự áy náy của hắn đối với cô.

Hạ Tưởng lại kể cho Liên Nhược Hạm câu chuyện mà hắn đã bịa Tiếu Giai lúc trước.

Liên Nhược Hạm phản ứng khá bình thản, cô không có cảm giác đồng cảm như Tiếu Giai, cũng không có nhận thức gì về sự đau khổ của nhân gian, tuy nhiên Hạ Tưởng đã nói vậy, cô cũng gật đầu thuận theo:

- Rất đơn giản, công ty đang cần thư ký hành chính, có thể cho cô ấy đến văn phòng làm thêm, tiền lương thì anh bảo bao nhiêu sẽ trả cho cô ấy bấy nhiêu.

Hạ Tưởng không biết nói gì với phản ứng này của Liên Nhược Hạm, đành phải nói:

- Không phải cứ cho cô ấy ngồi chơi vẫn được nhận lương, cũng không được để cô ấy cảm thấy mình được quan tâm đặc biệt. Phải làm sao để cô ấy cảm giác tin tưởng mãnh liệt vào cuộc sống, lại khiến cô ấy không biết rằng hết thảy đều tới rất dễ dàng. Nếu không, sự trợ giúp của chúng ta cho cô ấy chỉ là nhất thời nhưng xét về lâu dài, sẽ hủy diệt sự kiên cường của cô ấy.

Liên Nhược Hạm nghe vậy cảm thấy nhức đầu:

- Sao phải phiền toái như vậy chứ? Giúp người thì cứ ra mặt mà giúp, vì sao vừa muốn giúp vừa không muốn người ta biết? Quên đi, em mặc kệ. Anh cứ bố trí tốt đi, đến lúc đó nói với em một tiếng, em sẽ làm theo là được. Anh lắm đầu óc, làm việc lúc nào cũng thích lòng vòng, làm cho người ta không hiểu ra sao cả.

Liên Nhược Hạm nói có ám chỉ nhưng Hạ Tưởng giả vờ không hiểu, chỉ tay về phía xa:

- Nhìn chuồn chuồn kìa.

Liên Nhược Hạm chợt chỉ tay về phía sau Hạ Tưởng:

- Ai chà, cô bé Lê sao lại đến đây thế?

Hạ Tưởng vốn không tin, tuy nhiên dù sao cũng chột dạ, vừa quay đầu lại liền cảm thấy bị đẩy, thân mình lảo đảo, ngã tùm xuống hồ nước.

Liên Nhược Hạm thực hiện được mưu kế, che miệng cười:

- Được rồi, mùa đông năm trước anh hung ác với em, làm hại em bị bệnh mất mấy ngày, hôm nay xem như hòa nhé.

Nước hồ không sâu lắm nhưng Hạ Tưởng vẫn ướt hết toàn thân, vô cùng chật vật đi vào bờ, tự giễu:

- Có thể được nụ cười của Nhược Hạm, cho dù nhảy xuống biển cũng đáng. Một hồ nước nho nhỏ, không đáng giá để nhắc tới.

Liên Nhược Hạm không cười nữa:

- Có bản lĩnh thì anh cứ nổi giận, bốc lửa, đập phá đồ đạc này nọ đi?

Mùa đông năm trước, cô đối kháng với gia đình, lại bị bệnh một thời gian, tất cả đều vì kẻ vô tâm này. Hôm nay chỉ để hắn rơi xuống nước một lần thì căn bản là không hết giận. Cô vốn muốn trêu hắn thêm nhưng nhìn thấy bộ dạng ướt mèm của Hạ Tưởng, cô vừa buồn cười vừa cảm thấy thương tâm, đành phải kéo chặt tay hắn:

- Trở về phòng đi, tắm rửa một chút, em đi mua quần áo cho anh. Dù gì thì anh cũng coi như bạn trai giả của em, nếu ăn mặc xấu xí quá thì em sẽ mất mặt.

Hạ Tưởng ướt sạch cả ví tiền, điện thoại di động cũng tiêu luôn. Trở lại phòng, tắm sạch sẽ xong, hắn mới ý thức được một vấn đề ác liệt: Toàn bộ quần áo ướt hết, Liên Nhược Hạm lại không có quần áo đàn ông để hắn thay. Hắn đành phải quấn tạm tấm khăn trải giường, ngồi một bên nhìn Liên Nhược Hạm dùng máy sấy thổi khô quần áo cho hắn.

Cuối cùng tuy quần áo cũng khô nhưng chúng nhăn nheo lại thành một đống, trông rất khó coi. Cho dù Hạ Tưởng không quá để ý tới việc ăn mặc nhưng cũng nghĩ rằng phải ở lại phòng, để Liên Nhược Hạm đi mua quần áo trở về. Liên Nhược Hạm mặc kệ, cũng không biết có phải cô muốn cho Hạ Tưởng xấu mặt hay không nhưng lý do của cô thì rất đầy đủ:

- Thời gian không còn kịp nữa rồi, tiệc rượu ở bên tây cầu, hiện tại chúng ta ở nội thành phía đông, muốn tới khu chợ trung tâm mua quần áo thì phải mất 2, 3 giờ mới xong được.

Cô nói cũng đúng cho nên Hạ Tưởng đành phải đau khổ đồng ý.

Quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ, hắn vừa xuất hiện trong bộ quần áo nhăn nhúm tại siêu thị xịn nhất thành phố Yến, hơn nữa còn đi bên cạnh một mỹ nữ khí chất cao quý, tao nhã, quần áo đắt tiền, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt lại phía hắn. Cho dù da mặt hắn có dày hơn nữa cũng cảm thấy mặt nóng, lưng lạnh.

Lại nhìn vẻ cố nhịn cười của Liên Nhược Hạm ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông cực kỳ vui vẻ, Hạ Tưởng càng khẳng định đây là cô cố tình trêu hắn, cố tình đẩy hắn xuống nước, hại hắn mất mặt.

Hắn vốn định nổi giận với cô, nhưng nhớ lại những gì đã làm mùa đông năm trước ở huyện Bá, cùng với trận bệnh nặng của cô ở Bắc Kinh, hắn lại mềm lòng, đành nói nhỏ với cô:

- Lần này em cảm thấy mỹ mãn rồi chứ? Tuy nhiên em đừng có đắc ý, người khác thấy chúng ta như vậy, khẳng định sẽ nghĩ em là một kẻ thích ngược đãi, anh là vì bị em ức hiếp nên mới thành bộ dạng thế này.

Liên Nhược Hạm ngênh mặt lên, vẻ đắc ý:

- Mặc kệ người khác nghĩ thế nào cũng được, dù sao em cao hứng là được rồi. Không phục à? Không phục thì em sẽ có biện pháp làm anh càng mất mặt hơn nữa.

Hạ Tưởng vội vàng xua tay. Hắn thật sự tin rằng, nếu Liên Nhược Hạm muốn làm gì, có lẽ đủ mọi biện pháp kinh thế hãi tục cô cũng dám làm.

Bởi vì đi vội vàng nên Hạ Tưởng quên mất ví tiền ở trong phòng. Kết quả đương nhiên là Liên Nhược Hạm chi trả cho toàn bộ đồ của Hạ Tưởng. Không chỉ đồ mới mẻ, đẹp đẽ từ trong ra ngoài mà còn cả di động mới. Mặc kệ là di động hay quần áo, Liên Nhược Hạm đều chọn mua loại tốt nhất, đắt nhất cho Hạ Tưởng, khiến các nhân viên phục vụ đều châu đầu ghé tai bàn tán. Kẻ nhát gan thì ghen tị thì thầm ở một góc, kẻ to gan thì hâm mộ nói thẳng với Hạ Tưởng:

- Tiên sinh, bạn gái của anh tốt với anh thật đấy. Cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, anh thật là hạnh phúc.

Hạ Tưởng quả thật là rất hạnh phúc, hạnh phúc muốn rơi lệ. Hiện tại hắn biết, hắn hoàn toàn bị Liên Nhược Hạm đùa nghịch rồi.

Mua quần áo xong thì đi ăn cơm, cơm nước xong lại là Liên Nhược Hạm trả tiền. Tuy rằng Hạ Tưởng đã quen với ánh mắt cổ quái hoặc kinh ngạc hay khinh miệt của người khác, nhưng khi hắn bị nhân viên phục vụ dùng ánh mắt miệt thị đảo qua thì hắn vẫn không kìm nổi nói:

- Có phải em cố tình để ví tiền của anh lại trong phòng không, không cho anh mang đi chứ gì? Cố ý chơi anh hả?

- Đúng rồi đó.

Liên Nhược Hạm xem như bẫy Hạ Tưởng được một lần, tự nhiên là rất vui vẻ:

- Cảm giác thế nào? Có phải khiến cho lòng tự tôn đàn ông của anh bị đả kích không?

- Không có gì, thời hiện đại rồi, nam nữ bình đẳng. Hiện tại không ai quy định rằng khi ra ngoài thì nhất định phải là đàn ông trả tiền cả.

Hạ Tưởng cố gắng tỏ vẻ thoải mái, sau đó lại nói nhỏ:

- Em đừng vội đắc ý, hôm nay tổng cộng chi hết bao nhiêu tiền, anh đều nhớ rõ hết rồi. Ngày mai anh sẽ trả lại em không thiếu một xu.

- Tiền dễ tính nhưng thể diện thì không thể tìm lại được.

Liên Nhược Hạm thật sự giận Hạ Tưởng, nhớ lại chuyện trước kia, cô lại càng tức giận hơn

- Giữa em và anh còn có thể tính toán rõ ràng như vậy sao? Khi ở huyện Bá, anh âm thầm lợi dụng thân phận của em làm bao nhiêu việc? Em lại vì anh mạo hiểm phiêu lưu thế nào? Ở Bắc Kinh, suốt một mùa đông, em bị bệnh khổ sở như vậy, có được lời an ủi nào của anh không? Anh còn không biết xấu hổ tính toán này nọ. Anh tự nghĩ lại đi, anh nợ em như vậy có thể trả hết được sao?

Hạ Tưởng xấu hổ. Khi còn ở huyện Bá, hắn đã nhiều lần lợi dụng Liên Nhược Hạm để tạo thế, vốn nghĩ rằng cô không biết, nhưng không ngờ trong lòng cô biết rất rõ, chẳng qua là không nói ra mà thôi. Nghĩ lại, tuy rằng cô rất tùy hứng, có khi cũng rất ngạo mạn, nhưng từ đầu tới giờ vẫn làm rất nhiều điều vì hắn, vậy mà hắn không hề có chút gì đáp lại.

Ân của mỹ nữ khó hưởng thụ nhất. Liên Nhược Hạm biết rõ bị hắn lừa nhưng vẫn cố ý mắc mưu, chính là muốn hắn hổ thẹn trong tâm, vĩnh viễn sinh ra sự áy náy trong lòng đối với cô. Ân của mỹ nhân sâu như biển. Hạ Tưởng chịu thua:

- Anh nhớ kỹ trong lòng.

Tiệc rượu do Cao Kiến Viễn tổ chức là ở Tụ Hiền trang viên.

Tụ Hiền trang viên ở phía tây thành phố Yến, chiếm một mảnh đất không nhỏ, cũng không biết là ai đặt tên, có chút cảm giác giang hồ. Tuy nhiên thiết kế của Tụ Hiền trang viên lại không hề cổ điển mà rất hiện đại, là mấy quần thể biệt thự lớn liên tiếp nhau, ngoài cửa có một tấm biển rất to rõ: Không mời chớ vào!

Hạ Tưởng chỉ mấy căn nhà to lớn trong Tụ Hiền trang viên, cười nói:

- Bên trong có phải là người hiền tụ tập hay không thì khó mà nói, nhưng chắc chắn là người giàu có. Hay là sửa thành Tụ Phú trang viên thì hơn.

Liên Nhược Hạm không cho là đúng, nói:

- Kinh tế tỉnh Yến không được xếp hạng trong cả nước, toàn bộ tỉnh Yến có thể có bao nhiêu người giàu chứ? Chẳng qua chỉ là mấy bè phái nhỏ tự vui vẻ với nhau mà thôi.

Hạ Tưởng toát mồ hôi. Chênh lệch giữa người với người quả nhiên rất lớn. Liên Nhược Hạm nói vậy hắn không biết phải nói sao nữa. Nếu thật sự để những người bên trong nghe được, họ mà không kêu gào lên mới là lạ. Tuy nhiên phải nói thật, nếu xét từ vị trí của Liên Nhược Hạm, cô nói cũng chính là tình hình thực tế mà không phải nói ngoa.

Đẳng cấp quyết định tầm mắt. Hạ Tưởng nhìn Liên Nhược Hạm trong bộ lễ phục, nói:

- Kể từ bây giờ, em là bạn gái của anh, hết thảy phải làm việc theo ánh mắt của anh, không được kiêu ngạo, không được khoa trương, không được ăn nói lung tung.

Liên Nhược Hạm gật đầu cười nói:

- Có phải là cần dịu dàng, săn sóc để anh được nở mày nở mặt, để cho anh có tôn nghiêm của đàn ông phải không?

Hạ Tưởng cao hứng liên tục gật đầu. Liên Nhược Hạm thản nhiên cười nói:

- Vậy để xem tâm tình của em thế nào đã.

Nói vậy cũng tương đương với không nói. Hạ Tưởng trừng mắt nhìn Liên Nhược Hạm vẻ bất mãn, cô vẫn chỉ cười hì hì nhìn lại hắn.

Bảo vệ cửa hỏi tên Hạ Tưởng xong, lập tức cho vào, xem ra là đã được bố trí thỏa đáng.

Chiếc Land Rover đi trên con đường sỏi đá trong Tụ Hiền trang viên gây nên những âm thanh sàn sạt, làm cho người ta có cảm giác cổ xưa. Bên trong bài trí không tệ lắm, bãi đỗ xe, những biệt thự san sát, đài phun nước, quảng trường, ghế dài thư giãn, còn có cả một vườn hoa độc lập với hoa tươi nở rộ. Hết thảy khiến Hạ Tưởng không khỏi cảm thán, không ngờ thành phố Yến còn có một nơi bí ẩn như vậy, quả nhiên là nơi chuyên để giai cấp quyền quý hưởng thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.