Quan Thần

Chương 197: Xin chào, ba tôi là Phó chủ tịch thường trực tỉnh



Xe vẫn chạy thẳng vào tận sâu trong trang viên, sau đó dừng lại ở trước một đại sảnh. Cửa đại sảnh đã đứng đầy người, mỗi người đều ăn mặc chỉnh tề, có nam có nữ, đều tay cầm ly rượu đang chào hỏi nhau. Hạ Tưởng mắt rất tinh, liếc mắt liền thấy Cao Kiến Viễn đang bị vây ở trung tâm.

Chờ Liên Nhược Hạm dừng xe xong, Hạ Tưởng ngồi ở vị trí phụ lái, nói với cô:

- Chờ một chút sẽ có trò hay cho em xem, em sẽ hiểu vì sao anh muốn em làm lái xe.

Trước khi tới Tụ Hiền trang viên, Hạ Tưởng đã trao đổi với Liên Nhược Hạm một chút, để cô làm lái xe cho hắn. Cho tới khi xe đi tới địa điểm tổ chức tiệc rượu, Liên Nhược Hạm vẫn còn hơi khó hiểu, tuy nhiên cô vẫn nghe theo sự bố trí của Hạ Tưởng.

Xe vừa dừng lại ổn định, Cao Kiến Viễn đang trò chuyện với mọi người liền thấy ngay chiếc Land Rover cao lớn. Xe Land Rover chẳng những khiến người ta chú ý, còn là biển số Bắc Kinh, đương nhiên rất dễ nhận ra. Cao Kiến Viễn rẽ đám người ra, tiến tới cạnh xe, trịnh trọng mở cửa bên phụ xe, nho nhã, lễ độ nói:

- Mời Liên...

Còn chưa dứt lời, y đã sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy Hạ Tưởng tươi cười bước xuống từ vị trí phó lái, vẻ mặt ngượng ngùng:

- Cao huynh, quá khách khí! Sao dám nhọc công Cao huynh mở cửa cho em chứ? Thật là khiến em được yêu mà lo sợ, không dám nhận, không dám nhận.

Cao Kiến Viễn vẻ mặt xấu hổ. Y không thể nào tưởng tượng được Liên Nhược Hạm lại lái xe cho Hạ Tưởng. Sao đàn ông lại để phụ nữ lái xe, như vậy có còn là đàn ông nữa không? Tuy nhiên y lại không thể nói những câu mắng chửi, thô lỗ được. Y có khổ trong lòng mà không thể nói ra, đành phải miễn cưỡng cười vui:

- Ông em Hạ và tôi mới quen đã thân, tôi mở cửa xe một chút cho ông em Hạ có tính là gì đâu! Đến đây, mau mời vào.

Liên Nhược Hạm xuống xe, hơi che mặt để cố kìm không cười thành tiếng. Cô nghĩ thầm: Hạ Tưởng này quá xấu tính, dám cố tình trêu cợt Cao Kiến Viễn. Chẳng trách hắn muốn đổi sang ngồi vị trí lái phụ, hóa ra là muốn thể nghiệm cảm giác được công tử của Bí thư tỉnh ủy mở cửa xe cho.

Tất cả mọi người ở trước cửa đại sảnh đều trợn mắt há hốc mồm, châu đầu ghé tai hỏi nhau xem Hạ Tưởng là ai, sao lại có thể diện lớn như vậy? Có thể khiến Cao Kiến Viễn chạy xuống thang chào đón còn chưa tính, không ngờ còn khiến Cao công tử mở cửa xe cho. Rốt cục hắn có lai lịch thế nào? Lại nhìn chiếc Land Rover biển số Bắc Kinh, mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ thầm: Chẳng lẽ hắn là Thái Tử đảng ở thượng tầng Bắc Kinh?

Chờ khi mọi người nhìn thấy Liên Nhược Hạm vô cùng xinh đẹp từ vị trí lái xe bước xuống, mọi người càng ngơ ngác nhìn nhau, quả thật không thể tin vào hai mắt của mình. Ông trời ơi, hôm nay có thể thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, vậy mà không ngờ cô ta còn chịu làm lái xe cho Hạ Tưởng! Một cô gái vô cùng trẻ trung xinh đẹp làm lái xe cho một thanh niên trẻ tuổi, mà người thanh niên trẻ tuổi đó còn khiến đệ nhất công tử tỉnh Yến tự mình mở cửa đón chào. Hạ Tưởng xuất hiện một cách hào nhoáng, khiến hắn lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

Liên Nhược Hạm khoác tay Hạ Tưởng, động tác rất tự nhiên thuần thục, không hề có cảm giác giả vờ chút nào. Tuy Cao Kiến Viễn gặp phải cảnh tượng xấu hổ vừa rồi nhưng y khôi phục lại vẻ tự nhiên rất nhanh, liền tiến lên hơi khom người thi lễ với Liên Nhược Hạm với một hình tượng nho nhã, phong độ rất tiêu chuẩn:

- Hoan nghênh Liên Nhược Hạm tiểu thư đại giá quang lâm.

Liên Nhược Hạm vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khẽ gật đầu:

- Cảm ơn đã mời! Cao tiên sinh có việc thì cứ đi làm đi, không cần tiếp đón chúng tôi.

Hạ Tưởng ở một bên cười theo, nghĩ thầm rằng mày đã thích ra vẻ nhân sĩ phong độ, vậy thì cứ cố mà duy trì đi. Duy trì phong độ tuy dối trá nhưng ít nhất thì bề ngoài cũng tốt hơn nhiều so với sự ngạo mạn, ngông cuồng của Vũ Phái Dũng.

Cao Kiến Viễn tự mình đưa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm tiến vào đại sảnh khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc nhòm ngó, đều không ngừng đoán già đoán non xem Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm rốt cuộc là người như thế nào.

Nếu ngay từ đầu là Liên Nhược Hạm ngồi ở ghế lái phụ, Cao Kiến Viễn tự mình mở cửa xe cho cô, xét tới lễ tiết ưu tiên phụ nữ, cùng với vẻ đẹp kinh người của Liên Nhược Hạm, khẳng định người khác sẽ nghĩ rằng Cao Kiến Viễn là vì ngưỡng mộ người đẹp nên làm những chuyện này là để lấy lòng Liên Nhược Hạm. Đàn ông lấy lòng phụ nữ là chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên, mọi người cũng sẽ không nghi ngờ lung tung, nhiều lắm chỉ cho rằng Cao Kiến Viễn muốn tiếp cận Liên Nhược Hạm, chỉ cười y trẻ tuổi phong lưu rồi cũng thôi. Nhưng vừa rồi tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, Cao công tử đi tới chào đón, mở cửa xe cho một người đàn ông, hơn nữa người đẹp kia nhìn qua chắc hẳn là bạn gái của hắn. Vậy mà Cao công tử vẫn giữ lễ, thậm chí lễ không nhẹ. Điều này khiến mọi người không tránh khỏi suy nghĩ này nọ, cho rằng người thanh niên kia khẳng định là có thân phận gì đó hơn người, mới khiến Cao công tử bỏ vẻ cao cao tại thượng, nhiều lần thể hiện thiện ý như vậy.

Kỳ thật Cao Kiến Viễn cũng không suy nghĩ nhiều lắm, y chỉ một mực muốn lấy lòng Liên Nhược Hạm, bởi vì y không chỉ si mê vẻ đẹp của Liên Nhược Hạm mà còn vô cùng hâm mộ gia tộc to lớn sau lưng cô.

Cao Kiến Viễn cũng biết một phần lai lịch của Liên Nhược Hạm, tuy rằng không nhiều lắm nhưng khẳng định là sâu hơn nhiều so với Hạ Tưởng. Bởi vì dù sao Cao Thành Tùng cũng là Bí thư tỉnh ủy, có thể tiếp xúc với rất nhiều bí mật. Cao Thành Tùng cũng được nghe tới thế lực của gia tộc Liên Nhược Hạm, nhưng y cũng không rõ lắm gia tộc của Liên Nhược Hạm rốt cục nắm trong tay bao nhiêu của cải, có qua lại với bao nhiêu quan lớn cao cấp và bao nhiêu nhân vật số một, số hai của các tỉnh. Tuy nhiên có một điều Cao Thành Tùng cực kỳ hiểu, chính là mặc dù y là quan to nhất của một tỉnh, nhưng y lại không có căn cơ, chỉ giới hạn trong tỉnh Yến và có chút quan hệ ở Bắc Kinh, nếu xét về sức ảnh hưởng trong cả nước, so sánh với gia tộc của Liên Nhược Hạm, y căn bản là không đáng nhắc tới.

Mà gia tộc của Liên Nhược Hạm thì thâm căn cố đế, có đủ các loại quan hệ lằng nhằng, giống như một cây cổ thụ trăm tuổi, rễ sâu lá tốt, thân cây và tán cây ở trên mặt đất đã cực kỳ kinh người, nhưng bộ rễ ngầm đâm sâu và trải rộng tới đâu thì căn bản là không ai biết được. Cho dù là nhân vật tối cao muốn động vào gia tộc của Liên Nhược Hạm cũng không thể. Y thì khác hẳn, một khi chỗ dựa của y ngã xuống, y không còn chỗ dựa vững chắc nữa, vậy thì có thể chỉ một đêm y sẽ mất đi tất cả.

Loại nhà giàu mới nổi trong chính trị so sánh với đại gia tộc chẳng khác gì một cành cây không có gốc, bề ngoài nhìn thì hào nhoáng nhưng chỉ cần một cơn bão chính trị đi qua sẽ bị tan nát không còn chút gì.

Khi Cao Thành Tùng nghe Cao Kiến Viễn tình cờ gặp Liên Nhược Hạm, y lập tức động tâm tư, lại thấy con trai mình có lòng mến mộ Liên Nhược Hạm, y liền cổ vũ Cao Kiến Viễn theo đuổi Liên Nhược Hạm.

Cao Thành Tùng tính toán là, nếu Cao gia và gia tộc của Liên Nhược Hạm có quan hệ thông gia, như vậy địa vị của Cao gia là không gì có thể phá nổi. Đại gia tộc như của Liên Nhược Hạm sẽ không vì việc thay đổi triều đại chính trị cao tầng mà bị ảnh hưởng gì quá lớn.

Ngay cả các nhân vật tối cao cũng cần phải mượn thế lực của gia tộc Liên Nhược Hạm mới có thể nắm giữ được đại cục.

Cao Kiến Viễn cũng không quá yêu thích chính trị. Thứ y muốn là vẻ phong độ và cuộc sống của tầng cao, muốn tiêu không phải trả tiền và sinh hoạt xa hoa, mà chính trị thì không thể thỏa mãn yêu cầu của y. Bởi vì chính trị yêu cầu hàm súc, kín đáo. Sau khi trở thành nhân vật chính trị, cho dù có tiền cũng không thể có cuộc sống xa hoa.

Về việc Liên Nhược Hạm là bạn gái của Hạ Tưởng, Cao Kiến Viễn vẫn thủy chung bán tín bán nghi. Với gia thế của Liên Nhược Hạm, cô không thể thích Hạ Tưởng được! Tuy nhiên, hôm nay chẳng những thấy Liên Nhược Hạm lái xe cho Hạ Tưởng, hơn nữa còn khoác tay hắn với vẻ rất tự nhiên, thành thạo, trong lòng y thoáng lạnh lẽo, không kìm nổi ghen tị với sự tốt số của Hạ Tưởng. Một thằng ranh không quyền không thế, dựa vào cái gì mà được tiểu thư nhà họ Liên ưu ái, quả thực chính là ông trời bất công. Tuy nhiên y vẫn tỉ mỉ giữ phong độ của mình, không cho phép bản thân có chút thất lễ, cho nên y vẫn cưỡng chế sự ghen tị và bất mãn trong lòng, muốn để cho Liên Nhược Hạm một ấn tượng tốt, tự mình dẫn hai người vào đại sảnh.

Đại sảnh bố trí rất xa hoa tráng lệ, nền lát bằng gạch Đại Lý, cột ốp cẩm thạch, đèn chùm pha lê. Dưới ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, nơi đây toát lên một cảm giác xa hoa trụy lạc.

Hạ Tưởng cứ tỏ vẻ cảm tạ Cao Kiến Viễn mãi. Cao Kiến Viễn cũng biết mình không thể nhiệt tình quá mức với hai người, nếu không người khác sẽ có cái nhìn, liền khách sáo vài câu rồi đi tiếp đãi người khác. Hạ Tưởng nhẹ nhàng ôm vòng eo thon của Liên Nhược Hạm, khẽ nói:

- Không ngờ em mặc lễ phục vào trông xinh đẹp thật đó, tỏa sáng bốn phương. Em xem, ngay cả Cao công tử cũng muốn quỳ dưới váy của em.

- Công tử của Bí thư tỉnh ủy thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Em không thích là không thích!

Liên Nhược Hạm cắn một quả anh đào, đôi môi đỏ mọng kiều diễm khẽ hé mở, lộ ra hàm răng trắng bóc, vô tình toát ra một vẻ phong tình mê người.

- Hiện tại mới biết là em đẹp à? Hối hận vẫn còn kịp. Nếu không thì cưới về nhà đi, cho anh ngày nào cũng ngắm thoải mái!

Hạ Tưởng ho khan một tiếng, hiện tại Liên Nhược Hạm càng ngày càng quyến rũ, cũng càng ngày càng to gan, có khi dụ dỗ một cách rất lộ liễu. Hắn vội uống một ngụm rượu, nâng chén ra hiệu với cô:

- Rượu cũng không tệ lắm, thử một chút xem, là bao nhiêu năm?

Liên Nhược Hạm lộ vẻ thất vọng:

- Đàn ông kiểu gì thế? Không thử, đồ nhát gan!

Hạ Tưởng giả vờ không nghe thấy, chỉ tươi cười chào hỏi nói chuyện với những người xung quanh, cũng không để ý tới Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm cũng không để ý tới hắn, chỉ nói chuyện với mấy cô gái xung quanh.

Trong tiệc rượu có khá đông người trong giới kinh doanh, bởi vậy có thể thấy được chí hướng của Cao Kiến Viễn cũng không ham thích quan trường mà là thương trường. Đương nhiên, ở đây cũng không thiếu con cháu các quan lớn, cũng không thể phân biệt được rõ ràng đâu là quan đâu là thương gia, nửa quan chức, nửa doanh nhân cũng có khối người.

Thỉnh thoảng lại có người tới chủ động bắt chuyện với Hạ Tưởng, có cả nam cả nữ. Tất cả đều cảm thấy rất hứng thú đối với lai lịch của hắn.

Đương nhiên, xung quanh Liên Nhược Hạm cũng có không ít người, còn có không ít kẻ trọng sắc khinh bạn tiến tới xun xoe, muốn được lọt vào mắt xanh của mỹ nhân. Đối với những gã đàn ông tiến tới muốn làm thân, Liên Nhược Hạm một mực giữ thái độ thản nhiên, lạnh lùng như ánh trăng, tuyệt đối không hề để ý tới. Đối với những cô gái khác, cô còn có thể nói một vài câu chuyện đơn giản, tuy nhiên nếu gặp bất cứ câu hỏi nào, cô đều tránh không hề trả lời.

Hạ Tưởng vừa mới nói chuyện một chút, bỗng thấy một thanh niên mặt gầy trắng nõn, mặc Âu phục, đi tới trước mặt chủ động giơ tay ra:

- Phó chủ nhiệm Hạ, tôi là Phạm Tranh, đã sớm nghe nói tới đại danh của Phó chủ nhiệm Hạ, hôm nay vừa gặp, quả nhiên rất phong độ, hơn nữa bạn gái cũng xinh đẹp như tiên nữ, thật sự làm cho người ta hâm mộ không thôi.

Hạ Tưởng nghe đối phương gọi mình là Phó chủ nhiệm Hạ, biết y hẳn là người trong giới chính trị. Y đã biết chức vụ của mình, vậy cũng là kẻ chú ý tới cải tạo thôn nội đô, Hạ Tưởng khiêm tốn đáp:

- Tôi làm gì có tiếng tăm gì chứ, Phạm tiên sinh quá khách khí. Nếu Phạm tiên sinh biết tôi ở văn phòng tổ cải tạo, có lẽ anh cũng là người nhà nước nhỉ?

Phạm Tranh cười ha hả, cũng không giấu diếm:

- Phó chủ nhiệm Hạ đoán đúng rồi, ba tôi là Phạm Duệ Hằng.

Hóa ra là con trai của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Duệ Hằng. Trong lòng Hạ Tưởng thầm giật mình. Vừa mới xảy ra sự kiện Cao Tấn Chu bị đe dọa, mà Cao Tấn Chu lại cho rằng Phạm Duệ Hằng gây nên, hôm nay con trai Phạm Duệ Hằng là Phạm Tranh chủ động xuất hiện, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?

- Phạm tiên sinh hiện tại đang công tác ở đâu?

Mặc kệ đối phương có mục đích gì khi chủ động tới làm quen, Hạ Tưởng vẫn phải thực hiện đầy đủ vẻ xã giao cần thiết.

- Tôi vẫn đang đi học.

Phạm Tranh quay đầu lại nhìn Liên Nhược Hạm, nói với vẻ rất lịch sự:

- Tiểu thư Liên, tôi tạm thời mượn Hạ Tưởng một chút, cô không có ý kiến gì chứ? Tôi sẽ trả lại cho cô ngay, chỉ nói mấy câu thôi.

Liên Nhược Hạm rụt rè cười:

- Xin tự nhiên!

Phạm Tranh mời Hạ Tưởng đi tới một góc yên lặng. Y giơ chén rượu lên khẽ chạm cốc với Hạ Tưởng, thành thật nói:

- Thật không dám giấu diếm, Phó chủ nhiệm Hạ, hôm nay tôi tới tìm anh là có việc muốn nhờ. Tuy rằng lần đầu gặp mặt đã nhờ anh hỗ trợ là hơi mạo muội, nhưng tôi thấy Kiến Viễn và Phó chủ nhiệm Hạ quan hệ chặt chẽ, mà tôi với Kiến Viễn cũng không phải người ngoài, cho nên xét về quan hệ, giữa tôi và anh cũng không tính là quá xa, đúng không nào?

Cao Kiến Viễn và mình có quan hệ chặt chẽ? Hạ Tưởng cười thầm. Phạm Tranh thật sự không có ánh mắt hay là cố ý đưa Cao Kiến Viễn ra để mình phải nể mặt? Nếu Phạm Tranh nói nhiều như vậy, hiển nhiên là đã có chuẩn bị trước khi tới, vậy cứ để y nói ra xem ý tứ y thế nào. Hạ Tưởng liền thuận thế nói:

- Cao huynh đối nhân xử thế rất có phong độ, làm người ta có cảm giác như ở nhà. Tôi rất nguyện ý trở thành bạn tốt tri kỷ của anh ấy. Nếu Phạm tiên sinh đã nói vậy, có chuyện gì cứ thoải mái nói, tôi sẽ cố hết sức.

Phạm Tranh đưa tay lên vuốt mũi. Động tác này hơi giống với thói quen của Hạ Tưởng. Y lại nheo mắt nhìn Hạ Tưởng vài lần như thể đánh giá xem lời nói của Hạ Tưởng có mấy phần chân thành, sau đó y cười cười, nói:

- Đối với triển vọng cải tạo Tiểu Vương Trang, Phó chủ nhiệm Hạ có ý kiến gì không?

Tiểu Vương Trang là trọng điểm kế tiếp trong việc cải tạo thôn nội đô, bởi Tiểu Vương Trang rất gần với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Tuy Tiểu Vương Trang ở bên tây cầu nhưng bởi vì trong phạm vi 3km lấy tâm từ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, tất cả các hạng mục phương tiện đều có rất đầy đủ, nhà trẻ, tiểu học, trung học, v.v... Hơn nữa còn là những trường học nổi tiếng nhất thành phố Yến. Đó là chưa nói tới các phương tiện, tiện nghi công cộng cũng cực kỳ đầy đủ không thiếu thứ gì. Chỉ riêng hệ thống sưởi hơi mùa đông hàng năm cũng đã cao hơn mấy độ so với những nơi khác, còn có thủy điện, giao thông đều được ưu tiên cung ứng. Nói cách khác, nếu khai phá Tiểu Vương Trang thành khu đô thị mới, dựa theo nguyên tắc gần đâu nhập học đấy, chỉ cần mua nhà ở Tiểu Vương Trang, chẳng khác nào có tư cách được tới học tại các trường của Tỉnh ủy.

Điều kiện tiên quyết là có thể cho con tới học tại trường của Tỉnh ủy, vì thế khu đô thị mới này chỉ cần mới khai trương, các bậc cha mẹ chú trọng tới việc giáo dục con cái sẽ chen chúc nhau tới mua. Cho dù giá cả ở đây đắt hơn cả ngàn tệ mỗi mét vuông so với khu vực xung quanh, tất cả phòng ốc đều sẽ bị tranh đoạt hết cả.

Trong mắt tất cả các nhà đầu tư khai phá, Tiểu Vương Trang là một miếng thịt ngon lành, béo bở!

Cũng chính bởi vì vị trí địa lý đặc thù của Tiểu Vương Trang, cho nên thành phố mới chậm chạp không quyết tâm triển khai. Bởi vì Trần Phong biết, đang có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Tiểu Vương Trang, từ tỉnh cho tới thành phố đều muốn nhúng một tay vào. Các thế lực trong thành phố cũng đều nóng lòng muốn thử, hơn nữa trên tỉnh cũng đã có người sớm nói với Trần Phong, nếu triển khai cải tạo Tiểu Vương Trang, trước tiên thông báo với y một tiếng.

Trong khi còn chưa nghĩ ra sách lược hoàn hảo để đối phó với củ khoai lang nóng bỏng tay này, đột nhiên Hạ Tưởng bị nhét củ khoai lang đó vào tay, điều này khiến hắn cảnh giác thêm mấy phần. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Tạm thời thành phố còn chưa có chính sách liên quan. Tôi chỉ là một Chủ nhiệm nho nhỏ của văn phòng tổ cải tạo, chỉ có thể chấp hành chính sách, làm gì có ý kiến gì chứ?

Hạ Tưởng khiêm tốn, cẩn thận cười:

- Phạm tiên sinh có ý tưởng gì hay không?

Phạm Tranh cười đầy hàm ý, trầm mặc một lát mới nói:

- Phó chủ nhiệm Hạ có lẽ cảm thấy tôi hơi mạo muội hoặc là cảm thấy chúng ta mới quen biết nhau đã nói những chuyện sâu xa. Điều này tôi cũng lý giải được. Tuy rằng cấp bậc của Phó chủ nhiệm Hạ không cao, cấp phòng ở tỉnh thành này quả thật không đáng nhắc tới, nhưng lại ở vị trí mấu chốt. Người khác không biết rõ văn phòng tổ cải tạo như thế nào nhưng trong lòng tôi thì biết rất rõ. Chớ quên ba tôi là Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Chỉ cần Phó chủ nhiệm Hạ giúp tôi nắm lấy Tiểu Vương Trang, ân oán giữa anh và Thư ký Vũ cứ để tôi hóa giải. Hắn ta không nể mặt tôi thì ít nhất cũng phải nể mặt ba tôi, đúng không nào? Nói thẳng hơi khó nghe, nếu hắn ta thật sự không nể mặt ba tôi, ba tôi có đủ biện pháp để thu thập hắn. Hắn chỉ là thư ký của Bí thư Cao mà không phải là Bí thư Cao.

Phạm Tranh nói chuyện giọng điệu ôn hòa nhưng trong lời nói lại lộ ra ý tứ uy hiếp rất rõ ràng. Hạ Tưởng hiểu ý của y. Nếu y có thể khiến Vũ Phái Dũng nhượng bộ, cũng có nghĩa là nói với mình, y cũng có đủ năng lực mượn tay Vũ Phái Dũng thu thập mình.

Hạ Tưởng không khỏi cười khổ:

- Phạm tiên sinh, anh đúng là đề cao một Phó chủ nhiệm nho nhỏ như tôi. Thư ký Vũ kể cũng lạ, anh ta quyền cao chức trọng, sao phải băn khoăn về tôi chứ? Tôi cũng nói thật, Tiểu Vương Trang không thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi nói không hề có tác động gì, tôi cũng không thể ảnh hưởng tới quyết định của Thị trưởng Trần. Xét thể diện của anh và của Cao huynh, nếu Thị trưởng Trần hỏi ý kiến của tôi, tôi khẳng định sẽ đề cử anh. Nhưng nếu Thị trưởng Trần không tham khảo ý kiến của tôi, tôi cũng bất lực.

Phạm Tranh hồi lâu không nói gì, trên mặt biến đổi bất định. Hạ Tưởng cũng thầm buồn bực trong lòng. Phạm Tranh vừa gặp mặt đã đề xuất một yêu cầu quá mức, hơn nữa còn là việc hắn không có khả năng hoàn thành, có lẽ là trong chuyện này có hiểu lầm gì đó chăng? Cho dù bên ngoài vẫn tuyên truyền rằng hắn là người của Trần Phong, nhưng ai mà tin được là hắn có đủ ảnh hưởng để thay đổi quyết định của Trần Phong chứ? Nói đùa à! Hắn chỉ là cấp dưới của Trần Phong, không phải quân sư cho Trần Phong, lại càng không phải là bạn bè, đồng minh của Trần Phong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.