Lệnh Hạ Tưởng vừa phát ra, lần đầu tiên mây gió tỉnh Tây phải biến sắc.
Là một tỉnh lạc hậu của đất nước, tỉnh Tây luôn rất ít khi chiếm chỗ quan trọng trên mặt bìa báo tin tức trong nước. Trên báo chí của thế giới, ngoại trừ xảy ra sự cố gì lớn thì mới bị đề cập đến, càng là hiếm khi thấy lộ diện.
Nhưng từ khi Hạ Tưởng đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh đến nay, số lần tỉnh Tây lộ diện trên bản tin trong nước và báo chí nước ngoài nhiều hẳn ra.
Trước hết là vì Hạ Tưởng là vị Chủ tịch tỉnh trẻ nhất của Trung Quốc, dẫn đến các tiếng thảo luận của báo chí trong và ngoài nước, sau khi độ hot qua đi, tỉnh Tây lại rơi vào yên tĩnh. Hào quang Chủ tịch tỉnh trẻ nhất của Hạ Tưởng cũng dần dần bị các tin tức khác thay thế.
Nhưng sự kiệc Coca Cola lại lần nữa khiến tỉnh Tây thu hút sự chú ý của truyền thông trong và ngoài nước, càng làm cho Hạ Tưởng lại trở thành tiêu điểm.
Đối với một số chính quyền của một số bộ phận địa phương trong nước luôn tôn thờ doanh nghiệp Mỹ, rất ít khi xử phạt doanh nghiệp Mỹ vi phạm quy định pháp luật trong nước. Cho dù sau khi chuyện bị khơi to lên thì cũng là đầu voi đuôi chuột, hét to vài câu cho xong chuyện, chứ chưa bao giờ để xảy ra trường hợp chính quyền tỉnh đóng cửa dây chuyền sản xuất của công ty Coca Cola giống như tỉnh Tây.
Phải biết rằng, Coca Cola giống như phim Mỹ vậy, là tượng trưng cho việc gặm nhấm văn hóa và kinh tế thế giới. Coca Cola không phải là một thứ nước uống có ga kỳ lạ, mà là đại diện cho văn hóa Mỹ, là thể hiện cụ thể giá trị quan niệm mà Mỹ muốn phủ trùm lên thế giới, chỗ nào có Coca Cola thì chỗ đó có kẻ theo đuổi văn hóa Mỹ. Giống như KFC và Macdonal vậy, là ký hiệu của kinh tế Mỹ, văn hóa Mỹ thẩm thấu đến khắp các địa chỉ trên toàn cầu.
Nghe nói lệnh đóng cửa dây chuyền sản xuất Coca Cola xuất ra trực tiếp từ chính miệng của Chủ tịch tỉnh, cả nước được một phen xôn xao.
Quốc nội Mỹ càng là ầm ầm dậy sấm, kêu to vị Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi muốn chĩa dao vào doanh nghiệp Mỹ, lần đầu tiên thể hiện sức mạnh lời nói và cơ thể cường tráng của hắn đến Mỹ.
Sau mấy tiếng bàn bạc khẩn cấp, chính phủ Mỹ quyết định cử Ngoại trưởng Mỹ đến Trung Quốc sắp xếp việc này, và đề xuất kháng nghị với chính phủ Trung Quốc trong việc tỉnh Tây cưỡng chế đóng cửa công ty thành viên Coca Cola.
Việc đóng cửa một dây chuyền sản xuất của công ty thành viên Coca Cola sẽ không gây ảnh hướng lắm đến bố cục toàn cầu của Coca Cola, cũng sẽ không gây thiệt hại nặng đến lượng tiêu thụ của Coca Cola, nhưng ý nghĩa tượng trưng rất quan trọng. Khi mà tiền lệ xảy ra rồi, có nghĩa là thời đại hoành hành ở Trung Quốc của doanh nghiệp Mỹ là một đi không trở lại nữa.
Lại liên tưởng đến cục thế Nam Hải, với thân phận Chủ tịch tỉnh trẻ nhất của Hạ Tưởng cùng với vị trí lực lượng dự bị tương lai của hắn, hành động lần này của Hạ Tưởng đồng nghĩa tuyên chiến với tất cả các thế lực thân Mỹ ở ngoài nước. Vì để ngăn chặn một nhân vật mạnh không thân thiết với nước Mỹ lắm, Mỹ sẽ phát động tất cả con cháu thần tượng Mỹ ở Trung Quốc công kích Hạ Tưởng ở mọi phương diện, cố gắng không để cho Hạ Tưởng thuận lợi lên chức. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Sau khi tiểu quốc Nam Hải biết được sự kiện ở tỉnh Tây, lại nghe nói Ngoại trưởng Mỹ sắp đến thăm Trung Quốc nên không khỏi ném ánh mắt cực kỳ phẫn nộ về phía Hạ Tưởng. Trong thời gian gần một tháng Nam Hải ghê tởm Trung Quốc, ngoài ngôn ngữ ngoại giao mong manh của Bộ Ngoại giao, Trung Quốc chưa có bất kỳ động tác đối đầu nào có tính thực chất, nên làm cho tiểu quốc Nam Hải xem thường Trung Quốc, cho rằng Trung Quốc chẳng qua là miệng hùm gan sứa, đừng nói là động thủ, đến cả một câu nói mạnh miệng cũng không dám.
Đất nước như vậy, các tỉnh lị cũng cúi đầu chỉ lo nghĩ kiếm tiến, đến cả xì dầu cũng không đong, cái gì mà phương đông có con rồng lớn? Hoàn toàn là một đám sâu róm.
Kết quả…Tỉnh lị ven biển của tiểu quốc Nam Hải giàu có không có chút động tĩnh, tỉnh Tây Trung Quốc cách xa Nam Hải đột nhiên làm khó dễ, và ra tay cực kỳ chuẩn, trực tiếp đánh trúng cửa mệnh của người cầm quyền. Tiểu quốc Nam Hải liền hận thấu xương Hạ Tưởng, ghi nhớ kỹ cái tên Hạ Tưởng, cũng ý thức một điều là cả đại quốc cuối cùng vẫn là có người kế thừa.
Hành động đóng cửa công ty thành viên Coca Cola của tỉnh Tây khiến cho nước ngoài không ngừng đề cập đến, trong nước thì lại hoan hô không ngớt.
Giang Cương có thái độ gì tạm thời còn chưa lọt vào tai Hạ Tưởng, cùng lúc hắn đánh vào mặt nước Mỹ thì cũng sẽ thu dọn Giang Cương.
Mặt, quả thực đánh rất khá. Tuy rằng tiểu quốc Nam Hải còn chưa hoàn toàn yên tĩnh, nhưng người điều hành đứng đằng sau nước Mỹ lại có chút đứng ngồi không yên rồi, vội vã muốn đến Trung Quốc, đơn giản chỉ là đến gây áp lực và cò kè mặc cả.
Đáng tiếc, Hạ Tưởng còn chưa đủ cấp bậc để ngồi họp bàn với Ngoại trưởng Mỹ, nếu hắn đủ cấp bậc, thì nhất định sẽ làm cho người đàn bà ấy quay về mà không lập được công lao.
Sau khi sự kiện đóng cửa xảy ra, điện thoại của Trần Hạo Thiên gọi đến đầu tiên.
- Thủ pháp khá lắm, đánh trúng cửa mệnh. Tôi thậm chí nghĩ là, nếu cậu đến Bộ Ngoại giao làm, nhất định cũng sẽ vô cùng xuất sắc.
Trần Hạo Thiên rất vui khi Hạ Tưởng có hành động thúc đẩy khéo léo như vậy, vừa đúng với chính sách của Bộ Ngoại giao của nhà nước. Có thể nói là, Hạ Tưởng đã hiểu rõ chính sách ngoại giao của đất nước, không giở trò độc, không thổi phồng, nhưng lợi ích đến tay thì không được bỏ qua.
Thật ra rất nhiều người hiểu lầm chính sách ngoại giao quốc gia, cho rằng đất nước quá mức yếu đuối. Thực chất đất nước giống như một người trung niên bình thường, thủ pháp già cũ, bề ngoài đôn hậu, trên thực tế thủ đoạn đằng sau vô cùng cay độc và khiến người ta có nỗi khổ nhưng khó nói.
Đương nhiên, cũng phải thừa nhận đất nước có rất nhiều chỗ mắc sai lầm, ví dụ như tâm lý đề phòng Mỹ không đủ, phán đoán sai tình thế thế giới, quá mức lạc quan trước ý muốn tiêu diệt đất nước mình của các thế lực thù địch, cũng dẫn đến đất nước từng phải đi đường cong. Trong thời gian kỹ sư trị quốc, đắm chìm trong sự tự vui tự sướng.
Cho đến khi đại sứ quán bị nổ tung mới kết thúc giấc mộng đẹp tự mình đắm chìm.
Trung Quốc quá cần những người trẻ như Hạ Tưởng, và người cầm lái tương lai có thủ đoạn.
- Nếu nói trước kia tôi đánh giá cậu không có tương lai, Chủ tịch tỉnh Hạ, từ bây giờ trở đi coi như tôi mới thực sự nhận thức được phần khí khái hơn người của cậu.
Trần Hạo Thiên khen ngợi Hạ Tưởng không tiếc lời, cũng là lúc y hạ quyết tâm. Đợi sau khi y vào Thường vụ Bộ Chính trị Trung ương rồi, trong thời gian nắm quyền y nhất định sẽ dốc sức bảo vệ giúp Hạ Tưởng thuận lợi lên hàng đầu.
- Bên ngoài, bắc buộc phải bài trừ ảo tưởng không thực tế có Chúa cứu thế. Bên trong, bắt buộc phải bài trừ nhận thức sai lầm rằng hạnh phúc của nhân dân là sự ban ơn của Đảng và Chính phủ. Như vậy, đất nước mới đi đúng con đường giàu có, cường mạnh.
Cuộc gọi của Trần Hạo Thiên đã tác động rất lớn lên Hạ Tưởng, không phải do lời khen tặng của ông giành cho hắn, mà là Trần Hạo Thiên là người thí điểm đầu tiên cải cách chính trị, có thể nói ra một loạt "bài trừ nhận thức sai lầm hạnh phúc của nhân dân là sự ban ơn của Đảng và Chính phủ" còn có lợi cho hạnh phúc của nhân dân hơn là hát hàng vạn câu "mặt trời đỏ nhất".
Người gọi điện thứ hai là Trần Phong.
- Hạ Tưởng, cậu lại đi trước tất cả mọi người rồi, tận trong lòng tôi khâm phục lắm.
Trần Phong cảm thán, quả thực là khen ngợi trước sự ra tay của Hạ Tưởng. Ông luôn gọi thẳng tên Hạ Tưởng, cũng là vì cảm thấy Hạ Tưởng vẫn không thay đổi gì sau bao nhiêu năm. Lăn lộn mười mấy năm trên quan trường, hắn vẫn có thể có được cái tâm như vậy, hiếm mà có được.
- Ngày trước, thành phố Yến có cậu là phúc của thành phố Yến. Sau này, tỉnh Yến có cậu là phúc của tỉnh Yến. Tôi hi vọng về sau có một ngày làm cho tôi thấy vui mừng chính là, đất nước có cậu là cái phúc của đất nước.
Lời nói của Trần Phong là lời chúc phúc và dặn dò thấm thía, Hạ Tưởng cảm động ghi nhớ trong lòng, nói:
- Bí thư Trần, đất nước cũng cần một cán bộ đạo đức tốt như chú.
Trần Phong cười ha hả:
- Tôi á…cho xin đi, ở vị trí Chủ tịch tỉnh và Bí thư Tỉnh ủy, mài sắc cạnh rồi. Bây giờ nhớ lại, vẫn là khoảng thời gian làm Thị trưởng thành phố Yến là thiêu đốt nhất.
Một câu nói làm Hạ Tưởng hồi tưởng lại năm đó ở thành phố Yến, ngày tháng trôi nhanh, nhoáng một cái đã 10 năm qua đi, đến bây giờ hắn trưởng thành ra nhiều, đất nước cũng lớn mạnh hơn nhiều.
Hắn đã có thể thong dong đánh trả khi đọ sức với đối thủ, nhưng đất nước lại rất ít khi phát ra tiếng gào phẫn nộ.
Còn Trần Phong cũng thật là bị mài đi nhiều góc cạnh, nhất là mấy lần do tiền đồ bất định mà chịu hành hạ nhiều lần.
- Bí thư Trần, nói một câu không nên nói ra, thật ra có vào Cục hay không, không thể phủ định thành tích công lao một đời của chú. Trong mắt cháu, chú là một trong số ít người tài có năng lực.
Nghe xong câu định luận của Hạ Tưởng, nhịp tim trong lòng Trần Phong dường như bỗng chốc phẳng lại, cũng quả thực khi đối mặt với việc lui ra hoặc vào Hội đồng nhân dân, hoặc là bước vào thời khắc quan trọng của cuộc đời khó mà tránh được cái được cái mất, người trong Hội đồng nhân dân này có ai là tránh được ngoại lệ. Nhưng thế gian luôn có một người có thể hiểu y, có thể an ủi y, chỉ có mình Hạ Tưởng.
Hơn nữa ông càng hiểu rõ là, một lời của Hạ Tưởng hơn nửa phần là sau khi xem xét thời thế mới rút ra kết luận chuẩn xác. Tuy rằng bây giờ ông là Bí thư Tỉnh ủy, nhưng ở trong lúc nắm chắc đại cục, trong lúc phân tích thời cuộc đã kém xa tầm nhìn của Hạ Tưởng rồi.
Tỉnh Sở không thể cùng lúc đề xuất hai vị Ủy viên Bộ Chính trị, việc đề bạt Mai Thái Bình trước rồi mới đề bạt ông đã chứng minh ông là nhân vật phụ mà thôi, Trần Phong hơi thở dài:
- Bất kể là tôi hay là sau khi thăng chức, ai vào Hội đồng nhân dân thì đó sẽ đều là hậu thuẫn mạnh nhất cho cậu, hi vọng lúc còn sinh thời tôi có thể tận mắt chứng kiến cái ngày cậu và người Mỹ mặt đối mặt quyết chiến.
Sau cuộc gọi của Trần Phong, Hạ Tưởng trầm ngâm rất lâu, chuyện xưa cùng nhau ùa về. Hắn rất rõ, Trần Phong có thể đột phá giới hạn thế cục của bản thân, hoàn toàn có thể bước ra khỏi quán tính lịch sử của vận mệnh kiếp trước đã là không dễ dàng rồi, cũng là sau khi tự mình điều chỉnh rất nhiều thiếu xót trong tính cách mới có thể có được thành tựu như hôm nay. Nhưng quán tính lớn mạnh của lịch sử vẫn luôn tồn tại, Trần Phong vào Hội đồng nhân dân, với nhận thức của ông ấy thì cơ bản sẽ là không có hi vọng.
Cuộc gọi tiếp theo chính là thế lực phía quân đội của Hạ Tưởng gọi đến.
Hứa Quan Hoa, Mộc Phong và Triệu Minh Khắc vẫn thường khen ngợi thủ pháp của Hạ Tưởng, bây giờ càng tin tưởng hơn Hạ Tưởng có thể dẫn dắt người phàm đi trên con đường đỉnh cao.
Qua chuyện này, uy vọng phía thế lực quân đội của Hạ Tưởng tăng vọt chưa từng có, trước kia rất nhiều bộ phận con cháu của lão Cổ bất mãn về việc lão Cổ chỉ định Hạ Tuởng làm người tiếp nối khi thấy hắn quá trẻ và thân phận không cao, cuối cùng bây giờ đã tình nguyện phục tùng, cho rằng nếu Hạ Tuởng đoạt đuợc chức quyền lớn, thì tuyệt đối có thể đối ngoại cứng rắn, mạnh mẽ, xây lại khí phách, phong độ đại quốc mà Trung Quốc nên có, chứ không phải sự chần chừ, khiếp đảm hổ sói truớc sau.
Vấn đề ở chỗ, sợ cọp sợ sói, bản tính hung ác của sói và hổ vẫn luôn không bớt đi, sẽ không vì bạn yếu nhỏ mà thương hại, tha cho bạn.
Khiến cho Hạ Tưởng cũng không ngờ tới là, sự kiện Coca Cola, hắn chưa kịp đợi Giang Cuơng đáp trả bước tiếp theo, sẽ đưa trọng điểm tiến hành đả kích Giang Cương thì điện thoại Bộ Ngoại giao gọi đến.
Cuộc điện thoại là Bộ Ngoại giao từ Bắc Mỹ châu Đại Dương gọi đến, đối phương tự xưng là Phó vụ trưởng. Vừa mở lời câu đầu tiên là kéo dài giọng điệu ngoại giao:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, mối quan hệ Trung – Mỹ là bước quan trọng nhất trong chính sách ngoại giao của Trung Quốc, bây giờ tình hình mối quan hệ phát triển tốt, hai bên thương mại tăng trưởng ổn định…
Hạ Tưởng không khách sáo ngắt lời của đối phương:
- Có chuyện gì cứ nói thẳng, đều là người Trung Quốc cả, đừng có nói những lời vô nghĩa không sai sót.
Đối phương bỗng chốc bị sửng sốt, không ngờ đường đường là Chủ tịch tỉnh lại ăn nói không có phép tắc:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, mời anh phối hợp với chính sách ngoại giao của quốc gia…
Hạ Tưởng lại lần nữa lạnh lùng ngắt lời đối phương:
- Một Phó vụ trưởng như anh không có tư cách nói chuyện với tôi, có vấn đề gì thì để Bộ trưởng gọi.