Quan Thần

Chương 2049: Quả thật muốn ra tay



Khi Hạ Tưởng lợi dụng sự kiện Coca Cola làm điểm tựa ảnh hưởng tình hình trong nước thậm chí là quốc tế. Nhìn tỉnh Tây dường như yên tĩnh, nhưng thế lực khắp nơi lại như mạch nước ngầm gợn sóng, đang hoàn thành một đợt tập trung lực lượng.

Dường như theo góc độ kia mà nói, khi Hạ Tưởng tập trung tinh lực đọ sức với Coca Cola, đúng lúc được cái này mất cái khác, lấy đi cơ hội của một vài người, nhưng lại khiến một vài người có thể tạm nghỉ. Đồng thời nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, một lần nữa lại tập trung lực lượng.

Hành động này của Hạ Tưởng khiến Trần Diễm cảm thấy khó hiểu. Nếu Hạ Tưởng thừa thắng xông lên, trực tiếp ra tay vây quét mỏ khai thác An Đạt, mà không lợi dụng sự kiện Coca Cola vòng qua một khúc cua lớn, cuối cùng lại lợi dụng cái gì là sự kiện ô nhiễm đầu nguồn gây phiền toái cho mỏ khai thác An Đạt. Nói không chừng, hiện tại đã đánh bại Giang Cương.

Nhưng hiện tại, khi Hạ Tưởng ra tay gọi nhịp với Coca Cola, vừa khéo tranh thủ thời cơ tốt chữa lành vết thương hồi phục thành viên cho Giang Cương. Hiện tại thì tốt rồi, Giang Cương đã có thời gian tổ chức lại lực lượng, quay lại phản công. Lực lượng liên minh phản công lại Hạ Tưởng mạnh mẽ chưa từng có. Chẳng những được hình thành từ Tấn Dương và xí nghiệp than đá ở các thành phố trong tỉnh, còn có nhóm rất nhiều cơ sở của cục công an thành phố do Hạ Tưởng tẩy trừ mà mất đi nguồn thu đen từ than đá và bọn lưu manh, cũng có nhóm người đại biểu cho phần lớn những đại biểu HĐND tỉnh có tâm lý mâu thuẫn và chống đối lại việc chuyển hình kinh tế kiểu hình nguồn năng lượng.

Hiện tại liên minh chống lại Hạ Tưởng do Giang Cương cầm đầu, nhân số lượng, chừng một nghìn người. Phân lượng mạnh, gần như là bao gồm tất cả xí nghiệp than đá quan trọng ở tỉnh Tây. Lực ảnh hưởng chính trị to lớn, lôi kéo mấy chục đại biểu HĐND. Có thể nói là nhân tài đông đúc, thanh thế lớn.

Cái muốn chính là thiết lập cửa ải khắp nơi, không buông tha bất cứ một cơ hội nào để giết chết Hạ Tưởng. Cái muốn chính là để Hạ Tưởng may mắn qua được cửa thứ nhất, khẳng định sẽ không qua được cửa thứ hai. Cho dù Hạ Tưởng chó ngáp phải ruồi qua cửa thứ hai, tuyệt đối sẽ không qua được cửa thứ ba trong tuyển cử HĐND.

Tóm lại, Giang Cương ra tiền ra lực, đứng giữa phối hợp nhiều mặt cùng tác chiến, đào thành công một hố to sâu không lường được dành cho Hạ Tưởng ở tỉnh Tây. Hơn nữa, còn là liên hoàn hố. Về phần hành vi của ông ta là cá nhân hay là phía sau còn có lực lượng chính trị thúc đẩy. Cái này thì Trần Diễm lại không thể biết được rồi.

Trần Diễm chỉ biết là, cô tin Hạ Tưởng đã thật sự đi nhầm một bước, không nên gây náo loạn không ngừng với Coca Cola. Cái gì là sóng gió Nam Hải. Cái gì tình thế quốc tế, liên quan gì tới chuyện của hắn? Phía sau cũng đã có người mài đao soàn soạt, hắn còn có thời gian rỗi đi quan tâm đến chuyện quốc gia, chuyện quốc tế. Thật không biết hắn nghĩ như thế nào.

Trần Diễm đã suy nghĩ cả trăm lần vẫn không hiểu được những hành động của Hạ Tưởng. Đương nhiên, lấy trình độ trí tuệ chính trị của cô để đo lường dụng tâm sâu xa của Hạ Tưởng, cảnh giới kém quá xa. Dù Trần Diễm được gọi là chị cả ở Tấn Dương, cho dù là chị cả ở tỉnh Tây, thì dù sao cô cũng không phải người trong quan trường, lại càng không giống như Hạ Tưởng là lực lượng hậu bị của vị trí Chủ tịch tỉnh.

Trần Diễm cùng lúc không hiểu được những gì mà Hạ Tưởng đã làm, cô còn chơi rất sôi nổi với Giang An, Lôi Tiểu Minh. Sở dĩ cô có thể tạm thời tránh thoát khỏi áp lực của Giang Cương, dù trên sự kiện Hạ Tưởng không có tình huống đột phá tiến triển gì, Giang Cương sẽ không tìm cô gây phiền toái, cũng bởi vì cô mượn thế của Giang An và Lôi Tiểu Minh. Còn môt điểm cô còn giúp Giang Cương tìm Giang An về, khiến Giang An kết thúc cuộc sống mơ mơ màng màng ở Bắc Kinh, một lần nữa trở về Tấn Dương, cũng khiến Giang Cương phải nợ cô một mối ân tình, tạm hoãn ý định bức bách cô.

Nhưng trong lòng cô cũng biết, mâu thuẫn giữa cô và Giang Cương sẽ càng tích càng sâu, điều đó cô cũng nhìn đi ra. Giang Cương đã nghi ngờ đối với cô, cho rằng cô cũng không thực sự muốn xuống tay với Hạ Tưởng, mà thầm nghĩ khi mọi việc thuận lợi lừa gạt kiếm lợi từ mỏ khai thác An Đạt. Cô cũng tin rằng trừ phi cô có thể khiến Hạ Tưởng thân bại danh liệt, nếu không một ngày nào đó cô sẽ bị hủy ở trong tay Giang Cương.

Hiện tại may mắn có hai tên ngốc Giang An và Lôi Tiểu Minh thay cô chắn ở phía trước, nếu không, cô đã sớm bị lòng lang dạ sói của Giang Cương nuốt sống. Mỗi một chủ mỏ than đều là người có lòng lang dạ sói. Mỏ quặng của ai không có mấy mạng người? Đừng thấy của cải của mỗi chủ mỏ than đều có tới hàng tỉ. Mỗi một khoản tiền, đều có máu và sinh mạng, là đồng tiền dính máu, không dễ dàng mà tiêu được.

Ngẫm lại cũng là vì lòng tham quá lớn, vô tình ăn vào nhiều cổ phần của Giang Cương như vậy, đây là thời điểm nên ra tay. Khi vừa mới nghĩ như vậy, Trần Diễm liền nhận được điện thoại của Lý Thấm.

Lý Thấm xuất hiện thật sự là mưa đúng lúc. Trần Diễm không gò bó, lập tức đi gặp mặt Lý Thấm.

Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Lý Thấm, không ngờ vừa gặp mới biết, hoá ra còn có hai người phụ nữ xinh đẹp khác đi cùng.

Trần Diễm luôn luôn tự cho rằng mình có khuôn mặt xinh đẹp hơn người, hình dáng của cô trước mặt những người đàn ông khác là vũ khí hùng mạnh đã chiến không thể không thắng. Nhưng vừa thấy Lý Thấm cô lại có cảm giác choáng váng mà trước giờ chưa từng có.

Lý Thấm không phải là đẹp kinh người đến mức hít thở không được, nhưng vẻ đẹp của cô là đẹp giỏi giang, đẹp trong sáng, giống như màu xanh của bầu trời vậy, lại mênh mông vô tận như thảo nguyên, làm người ta vừa nhìn, liền cảm thấy vui vẻ thoải mái, trời cao đất rộng.

Khi nhìn tới Vệ Tân, sự tự tin của Trần Diễm bắt đầu dao động. Bình tĩnh mà xem xét, vẻ đẹp của Vệ Tân, mới nhìn không trầm tĩnh bằng Lý Thấm, nhưng cũng là núi cao xa, như gió mát khẽ vờn trên mặt, như mặt nước lăn tăn, làm cho người ta có cảm giác thư thái nói không nên lời.

Chờ khi ánh mắt của Trần Diễm cuối cùng rơi xuống người Tống Nhất Phàm, rốt cục, tự tin của cô bỗng nhiên như bình hoa rơi xuống, "xoảng" một tiếng vỡ tan. Tống Nhất Phàm trắng như mây, tuyệt đẹp như trời cao, xinh đẹp như hoa lan. Trần Diễm tự nhận là mình đã từng nhìn thấy người đẹp trong thiên hạ vẫn tự tin. Đây lần đầu tiên ở trước mặt Tống Nhất Phàm, cô tự có cảm giác biết xấu hổ.

Ba người phụ nữ đẹp, mỗi người mỗi vẻ, trong nháy mắt làm cho Trần Diễm mất đi trấn tĩnh và thong dong từng có trong dĩ vãng.

- Chị Diễm, chị thật sự rất đẹp, rất có khí chất. Em thích chị.

Tống Nhất Phàm vừa gặp đã quen thuộc, vừa thấy Trần Diễm, liền tiến lên ôm lấy cánh tay Trần Diễm, thân thiết nói.

- Không ngờ ở Tấn Dương này, cũng có thể có được một người đẹp tươi ngon mọng nước như vậy, thật mở mang kiến thức.

Vệ Tân dịu dàng nói:

- Thật hân hạnh được biết cô, Trần Diễm.

Lý Thấm thẳng thắn:

- Trần Diễm, mời ngồi. Tôi cũng không phải là ngươi khách sáo, tin rằng cô cũng hiểu được. Tôi mời cô đến, khẳng định là có chuyện quan trọng muốn nói.

Trần Diễm từ trong khiếp sợ mà tỉnh táo lại. Tuy rằng không thật sự thích sự trực tiếp và cao ngạo của Lý Thấm, nhưng cảm thấy Tống Nhất Phàm mới quen đã thân, sự thích thú nói không nên lời, cảm giác thân thiết giống như em gái vậy.

Cũng phải thừa nhận, Hạ Tưởng cố ý thu xếp cho Tống Nhất Phàm và Vệ Tân đi cùng, quả thật cao minh. Còn đặc biệt chỉ ra, Tống Nhất Phàm hồn nhiên hoạt bát, nhìn có vẻ ngây thơ, thực ra khi đàm phán thì rất giỏi, rất trơn tru.

Cuộc đàm phán bắt đầu. Bốn người phụ nữ xinh đẹp cùng đàm phán, hoàn toàn mới lạ. Nếu để người ngoài nhìn thấy, khẳng định sẽ mở rộng tầm mắt. Chỉ tiếc, Lý Thấm đã thu xếp một nơi yên tĩnh, hơn nữa còn là nơi dành cho khách quý, người bình thường căn bản không thể tiến vào.

- Tôi có lời nói thẳng, Tổng giám đốc Trần, tôi muốn thu mua 10% cổ phần mỏ khai thác An Đạt đang nằm trong tay cô. Cô cứ cho giá đi.

Quả thật, lời nói của Lý Thấm trực tiếp, thậm chí có thể nói là trên cao nhìn xuống, không phải đề nghị, mà giống yêu cầu hơn.

Trong lòng Trần Diễm không vui lắm:

- Lý Thấm, rất xin lỗi, tạm thời tôi không có ý định đẩy cổ phần cầm trong tay ra ngoài, không phiền cô phải lo lắng.

Trực tiếp từ chối!

Lý Thấm mỉm cười kín đáo, hình như đã đạt tới hiệu quả mà cô mong muốn. Cô không giận ngược lại vui vẻ, nâng chén rượu lên mời rượu:

- Tôi mời chị Trần một ly.

Lý Thấm trước ngạo mạn sau cung kính là có ý gì? Trần Diễm cũng nâng chén rượu lên chạm nhẹ một cái vào ly của Lý Thấm:

- Lý Thấm, người quang minh chính đại trước mặt không nói tiếng lóng. Cô nói rõ ràng cho tôi biết, việc cô thu mua cổ phần trong tay tôi, là ý của cá nhân cô, hay là ý của Chủ tịch tỉnh Hạ?

- Chủ tịch tỉnh Hạ là Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi là tôi. Tôi phụ trách việc kinh tế. Chủ tịch tỉnh Hạ không hỏi tới những chuyện nhỏ trên kinh tế.

Lý Thấm lập lờ đáp, cười rất thần bí.

- Cô không muốn đẩy ra cũng không có vấn đề gì, cứ như lời vừa rồi cô đã nói, người quang minh chính đại không nói tiếng lóng. 10% cổ phần mỏ khai thác An Đạt, chẳng những chói mắt, hơn nữa phỏng tay. Tôi chỉ là thiện ý nhắc nhở một chút, nếu ra tay trễ, nói không chừng sẽ bị Giang Cương thu hồi, đến lúc đó có hối hận thì cũng không còn kịp rồi.

Trong lòng Trần Diễm cả kinh, hay cho một Lý Thấm, thật sự là kiến thức sâu rộng, Hạ Tưởng được cô giúp đỡ, thật sự là như hổ thêm cánh.

Thật ra, khi Lý Thấm mở miệng đề nghị thu mua cổ phần trong tay cô, cô liền âm thầm kinh hãi. Lý Thấm nắm bắt thời cơ chuẩn như thế, đúng lúc cô muốn đẩy cổ phiếu đang cầm trong tay, liền xuất hiện. Điều này chứng minh Lý Thấm chẳng những có ánh mắt buôn bán nhạy bén, đối với nhất cử nhất động của cô cũng rõ như lòng bàn tay.

Trần Diễm liền có cảm giác như có một mũi nhọn ở sau lưng, cô là một người thích nắm toàn bộ trong tay, không thích bị người khác nắm trong tay.

Trên thực tế, lúc này Lý Thấm đề nghị thu mua cổ phần, đã nằm trong dự đoán từ trước của cô. Cô cũng có biết một phần về bố cục của Hạ Tưởng ở tỉnh Tây. Thật ra, hiện tại cũng là thời cơ rất tốt để cô đẩy ra. Nhưng, thứ nhất là Lý Thấm ép người quá mức, thứ hai cũng phải đắn đo một chút, tìm giá bán tốt, cho nên vừa bắt đầu cô đã từ chối.

Vốn tưởng rằng sự kiêu ngạo của cô có thể thu hiệu quả được nhất định, bởi vì từ việc Lý Thấm vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề đề nghị thu mua, Trần Diễm cho rằng Hạ Tưởng muốn tăng thêm lưới bắt. Chính là nói, rất cần tới cổ phần mỏ khai thác An Đạt mà cô đang nắm trong tay, nhờ đó mà phá được bố cục của Giang Cương. Tâm tình Trần Diễm liền bình tĩnh hơn, không chút hoang mang, nâng chén trà lên uống trà, không biểu hiện thái độ gì cả.

- Cảm ơn lời nhắc nhở của cô. Tuy nhiên, tôi vẫn không muốn ra tay vội. Đúng lúc còn có mấy nhà cũng có ý định đề xuất thu mua...

Trần Diễm Hoàn cũng thản nhiên cười.

- Ai chà, không nói chuyện thu mua cổ phần gì nữa, thật không ý nghĩa.

Tống Nhất Phàm liền quấy rối đúng lúc.

- Chị Trần, chị dùng đồ trang điểm gì vậy, sao làn da tốt được như vậy chứ? Ai chà, dáng người của chị thật cân đối, có phải thường luyện tập hay không vậy? Mau chỉ cho em với. Hiện tại, mỗi ngày em đều lo lắng làn da về sau sẽ nhăn nheo, dáng người biến dạng...

Tống Nhất Phàm khen ngợi một hồi, Vệ Tân cũng tiện thể nói tiếp. Vì thế, mấy người phụ nữ liền bàn luận tới những vấn đề của phụ nữ. Cái gì là chính trị, kinh tế và chuyện đại sự, đã bị ném ra sau đầu rồi. Trần Diễm vừa ứng phó Tống Nhất Phàm và Vệ Tân vài câu, vừa âm thầm quan sát Lý Thấm, thấy Lý Thấm cũng cảm thấy hứng thú mà tham gia vào cuộc thảo luận, không hề đề cập tới việc cổ phần vừa rồi nữa.

Trong lòng Trần Diễm liền vô cùng bất an, lo lắng không yên. Vừa rồi, cô thuận miệng nói có mấy nhà đề xuất thu mua, tuy làm vậy cũng chỉ muốn người khác kinh ngạc, để nâng giá lên, nhưng thái độ của Lý Thấm khiến mò không ra ý đồ thực sự trong lòng Hạ Tưởng. Cuối cùng là muốn thu mua cổ phần của cô, hay là chỉ thử? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Vấn đề là, quả thật cô rất muốn ra tay rồi!

Nhưng tận cho đến khi cuộc gặp chấm dứt, Lý Thấm cũng không nói một câu nào đề cập đến vấn đề cổ phần, khiến trong lòng Trần Diễm lo được lo mất. Nếu là trước kia, cô cũng không đến mức thiếu kiên nhẫn như thế. Mấu chốt là hiện tại là thời kì đặc biệt...

Chờ sau khi chia tay với đám người Lý Thấm, Trần Diễm về đến nhà, đang muốn tắm rửa để đi ngủ, một số điện thoại thần bí gọi đến.

- Trần Diễm Hoàn, 10% cổ phần mỏ khai thác An Đạt trong tay cô. Cô ra giá đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.