Quan Thần

Chương 2113: Tương lai ở hiện tại



Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri giả vị ngã hà cầu (*)… Nhiều năm trước, khi Hạ Tưởng tận sâu trong lòng phát ra sự than thở như vậy, người hiểu hắn, rất ít.

(*) Trích Kinh thi: Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri giả vị ngã hà cầu…

Dịch nghĩa: Người hiểu ta thì cho rằng trong lòng ta có phiền muộn, người không hiểu ta thì cho rằng ta đứng ở vị trí này còn mong ước gì nữa.

Mà bây giờ, khi Mai Đình với độ tuổi còn nhỏ, lại thao thao bất tuyệt mà nói về chí khí hào hùng của mình. Trên mặt lộ ra vẻ tri âm khó tìm kiếm tương tự như "Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri giả vị ngã hà cầu". Hạ Tưởng không cười, không chỉ không cười, trong lòng còn có chút nặng nề khó hiểu.

Mai Đình với tâm thái muốn sốt sắng xuất ngoại, vừa không phải là hướng tới sự tốt đẹp ở nước Mỹ, cũng không phải có thiện cảm với nước Mỹ, mà là xuất phát từ một chuyện nhỏ khiến cô vô cùng tức giận.

Mai Đình nhìn khá giống Mai Hiểu Lâm, đều nói con gái giống cha, Mai Đình là ngoại lệ, giống mẹ. Nhưng cô bé có một chỗ rất giống Hạ Tưởng – miệng.

Khi cô nói chuyện, ngữ khí cố ý cường điệu, cái miệng chúm chím cực giống bộ dạng khi Hạ Tưởng nói chuyện, khiến Hạ Tưởng xúc động lạ kỳ.

Trong mỗi lịch trình đứa trẻ trưởng thành, luôn sẽ có một hai chuyện nhỏ trong mắt người lớn hình như chẳng là gì cả, nhưng lại có thể mang đến cho chúng sự ảnh hưởng của cả cuộc đời. Đối với Mai Đình mà nói, chuyện nhỏ khiến cô bé nói như thế nào cũng muốn xuất ngoại, bắt nguồn từ một người bạn học mới đến.

Bạn học người Mỹ.

Vốn khi vừa bắt đầu cậu bạn học mới đến ấy rất lễ phép, không vứt rác bừa bãi, không nói nói chuyện lung tung. Khi phải xếp hàng thì xếp hàng, khi cần nói cảm ơn thì nói cảm ơn, thể hiện ra sự tu dưỡng và gia giáo rất tốt đẹp.

Nhưng qua không bao lâu, cậu bạn đó đã thay đổi. Không chỉ xếp hàng lộn xộn, còn vứt rác bừa bãi, cũng thường mở miệng mắng người. Có một lần đã trêu Mai Đình, Mai Đình liền chỉ trích cậu bạn đó không còn lễ phép như trước kia, đã không còn ngoan nữa. Kết quả người bạn lại nói năng hùng hồn:

- Tớ ở Mỹ rất lễ phép, ở Trung Quốc các bạn đã thay đổi một chút rồi, bởi vì người Trung Quốc các bạn đều như thế.

Chính là câu nói như vậy, đã kích phát lửa giận của Mai Đình. Cô bé lý luận với cậu bạn người Mỹ một hồi, kết quả ai cũng không thuyết phục được ai. Cuối cùng cô quyết định, nói gì cũng phải sang Mỹ sống một thời gian, chính là muốn xem nước Mỹ có phải tốt đẹp như cậu bạn nói hay không.

Nghe xong câu chuyện của Mai Đình, Hạ Tưởng cảm khái hồi lâu. Cũng không trách cậu bạn người Mỹ khinh thường trẻ em Trung Quốc, trẻ em Trung Quốc không chỉ tố chất thân thể yếu, khả năng tự lo liệu kém, quả thực không quá chú trọng lễ phép và hành vi thường ngày. Sự giáo dục của phụ huynh đối với con cái, trừ ăn no mặc ấm ra, cũng không chú trọng đến tố chất của trẻ em và bồi dưỡng đạo đức, kết quả bồi dưỡng ra một loạt năng lực kém không thấu đáo đạo đức cơ bản. Ngoài biết thi lấy điểm ra, chẳng chỗ nào đúng.

Người xưa nói, đức tài toàn vẹn, thứ nhất phẩm đức, thứ nhì tài học. Người xưa cho rằng, phẩm đức quyết định tất cả của một người. Mà giáo dục hiện tại chỉ bồi dưỡng truyền bá tri thức, không chú trọng giáo dục tư chất đạo đức, chính là sự bi ai của ngành giáo dục.

Bây giờ đến cả học sinh tiểu học của Nhật Bản và Hàn Quốc cũng xem thường học sinh tiểu học Trung Quốc, huống chi nước Mỹ?

Hạ Tưởng ôm Mai Đình ngồi lên đùi của mình:

- Đình Đình, cha nuôi ủng hộ con đi Mỹ.

- Nhưng, nhưng mẹ không đồng ý thì sao ạ?

Mai Đình sung mãn lòng thù oán mà nhìn Mai Hiểu Lâm một cái.

- Không sao, cha phụ trách thuyết phục mẹ.

- Nhưng, nhưng nếu cha không thuyết phục được mẹ thì sao?

- Không sao, cấp bậc của cha cao hơn mẹ con, có thể mệnh lệnh mẹ con nghe theo lời của cha.

- Thật tốt quá, tốt quá, cha nuôi thật là tốt, cha nuôi vạn tuế!

Mai Đình hôn một cái lên má Hạ Tưởng, hào hứng chạy nhảy tung tăng.

Mai Hiểu Lâm lộ ra vẻ không vui:

- Sao anh chưa hỏi ý của em đã đồng ý với con? Còn nói cái gì là cấp bậc cao hơn em. Cấp bậc của anh có cao hơn đi nữa cũng không có quyền quản hạt em. Cho dù có, cũng không quản nổi chuyện riêng của em! Thái độ của em không thay đổi, không đồng ý cho nó sang Mỹ.

Mai Hiểu Lâm mặc bộ quần áo ở nhà, vẻ mặt tức giận, rõ ràng là tức giận với Hạ Tưởng. Thực ra là nhân cơ hội để trút ra hết những bất mãn lâu nay của cô với Hạ Tưởng, làm gì có phong phạm của một Thị trưởng thành phố? Rõ ràng là hình tượng phụ nữ của gia đình.

Trên mặt Mai Hiểu Lâm, mang chút phong sương. Người trong quan trường, so với sự thờ ơ việc đời của Cổ Ngọc, so với cuộc sống tinh tế của Nghiêm Tiểu Thì, so với vô dục vô cầu của Vệ Tân, so với sự tùy theo ý mình của Phó Tiên Tiên, cô có quá nhiều lo lắng, quá nhiều chuyện thế tục quấn lấy cô.

Phụ nữ trong quan trường càng khó hơn, nhất là độ tuổi vẫn còn phong vận ngay thẳng giống như Mai Hiểu Lâm, lại là đơn thân, chỗ tập trung quyền lực về đọ sức ý chí và lợi ích, khó tránh khỏi sẽ không bị người khác nghĩ cách.

Hạ Tưởng nhớ đến những hiểu biết ban đầu khi năm đó ở huyện An, lại nghĩ đến một đêm ý loạn tình mê, một đêm, đã có Mai Đình, đã khiến hắn và Mai Hiểu Lâm không có cách nào dứt bỏ được quan hệ đời này kiếp này, cũng là duyên phận.

Duyên phận thế gian, tuyệt vời không thể tả, lại không thể trốn tránh. Hạ Tưởng luôn nhẫn nhịn sự bướng bỉnh của Mai Hiểu Lâm, hắn biết sự bất mãn của cô đối với hắn, nhưng hôm nay vì sự lâu dài về sau của Mai Đình, hắn đột nhiên phát tác:

- Thái độ của anh cũng không thay đổi, kiên trì đưa Mai Đình sang Mỹ. Chuyện cá nhân của em cũng kà chuyện nhà, chuyện nhà, thì để đàn ông quyết là được rồi.

Sự bá đạo và không nói lý của Hạ Tưởng, bỗng chốc khiến Mai Hiểu Lâm giật mình.

Mai Hiểu Lâm tủi thân, không cam chịu, nhìn trừng trừng vào mắt Hạ Tưởng rất lâu, bỗng nhiên lại nhượng bộ, thấp giọng nói:

- Khó có được khi anh lấy dũng khí của một người cha ra để quan tâm sự trưởng thành của Đình Đình, em…nghe anh.

Đàn bà dù có bướng bỉnh, dù có mạnh mẽ, thì trên việc quan trọng cũng khát vọng có một người đàn ông làm chỗ dựa. Trái tim của Hạ Tưởng xúc động, lên trước một bước ôm Mai Hiểu Lâm vào lòng:

- Mấy năm nay, một mình em chịu khổ rồi.

Mai Hiểu Lâm thân mình cứng đờ, sau đó lại mềm nhũn như không có xương ngả vào lòng Hạ Tưởng, khóc nức nở:

- Xem như anh có lương tâm, biết một mình em không dễ dàng. Cho dù khổ bao nhiêu mệt mỏi bao nhiêu, em không cần nhiều, chỉ cần một câu an ủi của anh là đủ rồi.

Cảm nhận được sự ấm áp và tổn thương của Mai Hiểu Lâm đang trong lòng mình, Hạ Tưởng mũi cay xè rồi những giọt lệ cũng nhỏ xuống. Bao năm trở lại đây hắn quả thực đã không quan tâm tới Mai Hiểu Lâm, có lẽ là vô ý, có lẽ là cố ý. Bất luận là loại nào, hắn đều thấy áy náy với cô.

Kỳ thật hắn đã lơ là rất nhiều người, không chỉ mình Mai Hiểu Lâm.

Huyện An trong ký ức của hắn đã xa xôi, nhưng người vẫn còn đây, tình chưa tiêu tan, cũng có những chuyện cũ vẫn còn vô cùng sinh động trong ký ức, khó có thể quên. Hạ Tưởng nhẹ nhàng vuốt tóc của Mai Hiểu Lâm, nhìn ánh mặt trời đang lên cao dần ngoài cửa sổ, trong tâm tình khó hiểu trầm tĩnh đi nhiều.

Không biết từ khi nào Mai Đình đã đến giữa hai người, không nói gì, chỉ kéo tay của hai người, sau đó cô bé giống như những đứa trẻ có khát vọng có cả cha và mẹ ở bên, hạnh phúc mà tựa mình vào người Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm.

Hạ Tưởng lại rơi lệ, thân tình nhân gian là khiến người ta không yên lòng nhất. Mai Đình có tâm tư tinh tế giống Mai Hiểu Lâm, cô bé không nói, nhưng lại dùng hành động không lời để biểu đạt nhu cầu trong lòng, mà hắn thân là một người cha, những thứ mang đến cho cô bé luôn quá ít.

Một nhà ba người ấp áp như hình ảnh trên tranh, được hào quang của nắng trời ghi lại mãi mãi, vĩnh viễn lưu lại trong tâm hồn Mai Đình.

Nhiều năm sau, khi Mai Đình thành công mà đứng ở Thượng nghị viện ở Mỹ diễn thuyết, cô thâm tình nhớ lại và nói:

- Cuộc đời mỗi người luôn có tình huống rất khó quên. Còn nhớ khi tôi học tiểu học, có một ngày hiếm hoi cha mẹ tôi đoàn tụ với nhau, họ quấn quýt với nhau, nhớ lại thời gian vui vẻ đã từng có cùng nhau, chỉ có cảm kích không có hận thù. Tôi đã nghĩ, nếu có một ngày thế giới cũng có thể được như thế thì tốt biết chừng nào, cho dù người da đen hay người da trắng, hoặc là da nâu hay da vàng, đều là nhân loại sống dưới cùng một bầu trời xanh, vứt bỏ thành kiến, xóa bỏ hận thù dân tộc, tháo kính màu ra, tin rằng trong trái tim của mỗi người đều có hạt giống lương thiện. Sau đó dùng tín nhiệm và mỉm cười tưới lên nó, dùng lý giải và ôm hôn để chăm chút, thế giới sẽ không phải là thế giới chiến tranh tàn phá, mà là một gia viên tốt đẹp hòa bình, mỹ lệ và yên ổn của chúng ta.

Diễn thuyết của cô dành được tràng vỗ tay rất nồng nhiệt, khiến cho rất nhiều Thượng nghị viên chuẩn bị bỏ lá phiếu phản đối cô cũng thay đổi chủ ý, bỏ phiếu tán thành. Cuối cùng cô dành được sự bổ nhiệm chính thức của Thượng nghị viện, trở thành Bộ trưởng ngoại giao của Mỹ gốc Hoa, thay đổi triệt để cục diện địa vị chính trị thấp kém của người Trung Quốc ở Mỹ.

Buổi trưa, Hạ Tưởng ăn cơm cùng Mai Hiểu Lâm và Mai Đình. Tay nghề vào bếp của Mai Hiểu Lâm tuy không bằng Tào Thù Lê và Tiếu Giai, nhưng cô vô cùng dụng tâm, Hạ Tưởng đã ăn rất vui vẻ.

Trong bữa cơm, về hướng đi tiếp theo của Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng đã đưa ra cách nhìn của mình.

- Hay là ở lại tỉnh Tương tiếp tục phát triển tốt một chút, tiếp nhận Bí thư Thành ủy, cũng bước vào cấp Thứ trưởng, sau một khóa, cho dù là ở tỉnh Tương thăng lên Phó bí thư, hay là điều về Bắc Kinh, quá trình công tác cũng đủ rồi. Nếu đã đi được đến bước này, thì không thể bỏ cuộc, phải tiếp tục bước tiếp về phía trước, có lẽ sẽ có một ngày, em cũng có thể trở thành Phó thủ tướng.

Mai Hiểu Lâm vui mừng cười:

- Em tin vào con mắt của anh, nghe anh là được mà. Đình Đình một khi đi rồi, em đã có thể toàn tâm lao vào công việc, giành lấy và làm ra thành tích, không phụ lòng Đảng và kỳ vọng của quốc gia.

- Cũng không phụ tấm lòng tha thiết của nhân dân.

Hạ Tưởng bổ sung một câu.

Mai Đình vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh nghe cuộc nói chuyện giữa Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm. Bộ dạng ăn cơm của cô bé đã nhã nhặn hơn Tiếu Hạ, cái miệng nhỏ xinh, động tác nhẹ nhàng, hoàn toàn là hình tượng của một tiểu thục nữ.

Bỗng nhiên cô bé chen vào một câu:

- Làm quan tốt thật đấy, có thể thực hiện ý tưởng của mình, có thể ảnh hưởng đến nhiều người. Sau này lớn lên con cũng muốn làm quan, làm quan lớn ơi là lớn, lớn hơn cả cha mẹ bây giờ.

Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm nhìn nhau cười, tất cả đều chìm trong im lặng.

Buổi chiều, Hạ Tưởng vốn nghĩ ở lại thêm với Mai Hiểu Lâm nửa ngày, nhưng lại nhân được điện thoại của Đường Thiên Vân.

- Lãnh đạo, báo Thanh niên có bài phản bác "Thời báo thế giới", viết rất sâu sắc, lập luận sắc sảo, khiến người đọc vỗ bàn khen khợi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hạ Tưởng vẫn chưa nhìn thấy bài viết của báo Thanh niên, nói:

- Đại khái nói về quan điểm và độ dài của bài viết đi…

Đường Thiên Vân nói:

- Quan điểm chỉ ra ngôn luận tham nhũng vừa phải là hại nước hại dân, độ dài không ngắn, khoảng 1500 từ, hơn nữa có một số lời rất trực tiếp, tôi rất khâm phục ngòi bút sắc bén và dũng khí của tác giả…

Hạ Tưởng giật mình, lời nói tức giận nhất thời của hắn, vốn chỉ là báo cáo kết quả công tác, không nghĩ Cổ Thu Thật chưa sửa lại đã đăng toàn bộ. Nghĩ kỹ thêm một chút về quan điểm và minh họa trong bài viết của hắn, không khỏi kinh ngạc, không tốt rồi, nói không chừng bài viết của hắn sẽ là một hòn đá làm nổi nghìn con sóng lớn, dẫn phát ra một đợt thủy triều ngôn luận.

Dự cảm của Hạ Tưởng là chính xác, hậu quả dẫn phát của bài viết của hắn, so với sự cho phép tham nhũng ở mức độ vừa phải ở trong "Thời báo thế giới" càng có lực tác động. Thậm chí trên một mức độ nhất định còn gián tiếp ảnh hưởng đến lề lối chính trị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.