Đúng lúc Hạ Tưởng nhắc tới Phó Tiên Tiên khiến cho không ít các thành viên thở phào nhẹ nhõm vì lo lắng Phó gia ở Bắc Kinh không tham gia đại hội lần này, bởi vì, trong bốn gia tộc thì ba đã đến đủ rồi vậy mà tại sao lại có thể thiếu một Phó gia được?
Phó Tiên Tiên đẩy cửa bước vào, câu đầu tiên thốt ra không phải Chủ tịch Hạ mà là Hạ Tưởng, mọi người lại càng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra lo là thừa thãi, Phó gia chẳng những cử đại tiểu thư tham gia hội nghị mà xem ra mối quan hệ giữa đại tiểu thư nhà họ Phó và Hạ Tưởng không giống như bình thường.
Mọi người mỉm cười ý nhị, điều đó có nghĩa, điều khiến người ta lo nhất chính là mối quan hệ quá mật thiết giữa nhà họ Phó và Chủ tịch Hạ, giờ lại thêm mối quan hệ giữa hai người họ, thì quan hệ giữa nhà họ Phó và Hạ Tưởng như không chỉ kết dính mà còn kết dính như keo với sơn.
Không ít người ngồi đây tận mắt thấy năm đó cuộc đấu đá một mất một còn giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, thầm sợ thay cho Phó Tiên Phong, ngẫm lại trò xảo quyệt của Phó Tiên Phong năm đó chỉ suýt chút nữa thôi là Hạ Tưởng toi mạng rồi, vậy mà giờ đây em gái yêu của ông ta lại thuộc về Hạ Tưởng, y lại trở thành anh vợ.
Hạ Tưởng vừa đi, hội trường ồn ào hẳn lên, mọi người bắt đầu hàn huyên, đưa danh thiếp, lưu điện thoại, nối tiếc không gặp sớm chút, hận không thể ký hợp đồng ngay lập tức.
Thành Đạt Tài, Liên Nhược Hạm và Lý Thấm bị vây quanh để vô số người cố vấn các vấn đề đầu tư tài chính.
Tôn Hiện Vĩ cũng bị quây ở giữa để thảo luận về mô hình hoạt động phát triển lâu dài của bệnh viện công ích. Vì Hạ Tưởng có việc gấp phải rời khỏi đại hội, nhưng không làm gián đoạn mà trái lại không khí tranh luận càng sôi nổi hơn.
Hạ Tưởng vốn dĩ đối với chính phủ quận ủy quận Hạ Mã có ý kiến không nhỏ, chẳng cần tới việc bà cụ Vương nhảy sông tự sát, mà tin tức nhận được từ nhiều phía đã làm hắn vô cùng tức giận. Sau khi Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài bắt tay nhau đã trắng trợn thâu tóm mọi quyền hành ở Hạ Mã, gạt bỏ phe đối lập.
Nếu nói đấu tranh chính trị nhằm phát triển kinh tế thì còn đỡ, Hạ Tưởng có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng tất cả những gì Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài làm chỉ nhằm loại bỏ sức ảnh hưởng của hắn và Giang Thiên, mà hai người đều là cặp cạ cứng cho đấu tranh chính trị, khi mà kinh tế phát triển còn chưa tới đỉnh điểm chẳng chỉnh hình cũng phải chỉnh hình, lấy chỉnh hình làm mục đích và thú vui thì hẳng mấy chốc Hạ Mã sẽ biến thành một nơi mịt mù chướng khí.
Nguồn: http://truyenfull.xyzHiện tại kinh tế của Hạ Mã trì trệ hơn trước, những người có năng lực bị gạt bỏ, kẻ bợ đỡ bất tài lại được đề bạt, tình hình rối ren khiến Hạ Tưởng rất đau lòng.
Đó là còn chưa kể các quận khác nhưng Hạ Mã là quận Hạ Tưởng dốc nhiều tâm huyết nhất cũng là quận duy nhất hắn là Chủ tịch và Bí thư quận, lại là nơi khắc sâu trong tiềm thức hắn, hắn không lưu tâm người ta tôn kính xưng hô hắn ở Hạ Mã mà hắn chỉ quan tâm Hạ Mã phát triển tốt không, chỉ quan tâm cuộc sống của dân tình Hạ Mã có vui vẻ và mạnh khỏe hay không!
Sau khi Hạ Tưởng gọi điện cho Cao Tấn Chu thì lại gọi cho Chương Quốc Vĩ:
- Quốc Vĩ, anh đến ngay bệnh viện Hạ Mã, khẩn trương.
Bây giờ cũng khá muộn rồi, Chương Quốc Vĩ đang ở nhà đọc báo nhưng nếu như bình thường thì giờ này y đã ngủ lâu rồi, vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay y cứ cảm thấy hình như sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên Hạ Tưởng vừa gọi tới y đã rất xúc động, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, vội nói:
- Vâng, Chủ tịch Hạ, tôi sẽ đi ngay.
Vừa khoác vội áo vừa không khỏi bồi hồi, Chủ tịch tỉnh đúng là người tháo vát vừa mới tới Hạ Mã có nửa ngày mà đã bắt đầu ra tay rồi? Tốt quá, thế này thì tốt quá.
Lúc lên xe, Chương Quốc Vĩ cố giữ bình tĩnh không cho phép nét mặt toát ra nụ cười nham hiểm.
Hạ Tưởng đã từng ở Hạ Mã nên hắn đến bệnh viện Nhân dân Hạ Mã trước tiên.
Từ xa đã nghe tiếng quát tháo của Chu Phòng Tự:
- Tránh ra, tôi bảo anh tránh ra! Tôi đếm đến ba mà không tránh ra thì đừng trách tôi không khách sáo nhé!
- Anh muốn không khách sáo thế nào?
Đường Thiên Vân bước lên một bước, đến trước mặt mấy người vẫn còn đang do dự, mặt không biến sắc, lạnh lùng nói với Phòng Chu Tự:
- Anh là cảnh sát của dân biết rõ bà cụ bệnh tật trên người mà vẫn còn muốn mang bệnh nhân đi? Lại còn gây lộn không coi trọng hình tượng la ó ở bệnh viện, tố chất của nhân viên nhà nước đâu mất rồi?
Lúc chiều, Phòng Chu Tự bị quần chúng kia đánh cho một trận khi gã lồm cồm bò dậy thì đám người cũng đi cả rồi, đi tìm người đánh mình thì thật vô vọng, cái mũi của nó sưng vều, miệng nó cũng sưng vêu, hai mắt tím đen như mắt gấu trúc, nó giận giận lắm coi đó là món nợ bình sinh vô cùng nhục nhã.
Phòng Chu Tự không tài nào nuốt nổi cục giận này nhưng khi biết người nó chạm trán hôm nay là Hạ Tưởng cũng giống như nhức răng mà hít phải luồng khí lạnh lại càng nhức nhối thêm, hàm răng mất một chiếc, sao mà xui xẻo va phải ngôi sao chổi Hạ Tưởng thế chứ?
Theo đánh giá của Hạ Tưởng thì bọn quan chức ở Hạ Mã có hai loại: một tôn Hạ Tưởng là cha Hạ Mã loại kia là coi Hạ Tưởng như sao chổi, Phòng Chu Tự đương nhiên thuộc loại sau.
Mặc dù Phòng Chu Tự sợ Hạ Tưởng nhưng suy cho cùng cũng không nuốt trôi cục giận, mắt bầm miệng dập nên phải tới bệnh viện thăm khám, cũng chỉ băng bó một chút thôi rồi về quận ủy thì lại gặp ngay Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài.
Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài lại chẳng thể nào gặp được Hạ Tưởng nên bực dọc lại thấy ngay bộ dạng thiểu não của Phòng Chu Tự thì lại càng không thể nguôi được giận. Ngụy Kỳ Tài bạt tai Phòng Chu Tự một cái trời giáng, mắng nó ngu ngốc lại khốn kiếp, đồ bất tài vá áo túi cơm, chỉ ăn tàn phá hại. Mặc dù Ngụy Kỳ Tài không cho rằng Hạ Tưởng có thể làm gì ông ta, nhưng ông ta khẳng định mình hoàn toàn có thể gặp được Hạ Tưởng. Ấy thế mà, Hạ Tưởng chỉ gặp mỗi Chương Quốc Vĩ không gặp ông ta và Từ Chí Cường thì đúng là vuốt mặt không nể mũi, hơn nữa lời nói không được xuôi tai cho lắm, vậy có khác nào thẳng thừng để ông ta và Từ Chí Cường đứng ngoài hiên.
Có nghĩa là không có một tia hi vọng nào để được gặp mặt, Ngụy Kỳ Tài vô cùng uất ức, Hạ Tưởng thật quá đáng cho dù ông ta và Hạ Tưởng không cùng một giuộc nhưng chính trường vốn là chiếc kiệu hoa mọi người cùng khiêng, Hạ Tưởng là Chủ tịch tỉnh, ừ, thì sao? Hắn cũng đâu phải là Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến! Càng nghĩ Ngụy Kỳ Tài càng không nén nổi giận, so với Từ Chí Cường, bụng dạ ông ta nông cạn hơn, không thể kìm chế được cảm xúc, không vui là trên mặt lộ ra ngay tắp lự, còn Từ Chí Cường thì lại hoàn toàn vô tư lự như chẳng có chuyện gì, cứ như chẳng bận tâm gì tới việc bị Hạ Tưởng thẳng thừng từ chối không gặp mặt, cũng như chưa hề thấy Phòng Chu Tự bị đánh, chỉ ừ hữ hỏi qua vài câu rồi xoay người đi.
Từ Chí Cường vừa đi Ngụy Kỳ Tài mới hỏi cặn kẽ tình hình lúc đó, sau khi biết Hạ Tưởng nhảy xuống cứu bà lão Vương, ông ta đã biết sơ sót ở đâu, e là Hạ Tưởng sẽ chuyện bé xé ra to, lấy việc của bà lão Vương để nâng cao quan điểm, hiện tại toàn quốc đang xôn xao vấn đề lương bổng dưỡng lão cho người già, mà Hạ Tưởng không thể không có ý kiến, ông ta bỗng chốc rùng mình.
Không được, sẽ to chuyện. Ngụy Kỳ Tài vội đóng cửa lại, hỏi lại cặn kẽ diễn biến lúc đó rồi lại dặn dò Phòng Chu Tự một phen, ân cần nhắc nhở Phòng Chu Tự tùy cơ ứng biến.
Phòng Chu Tự nghe mà gật đầu lia lịa, nhận lệnh bước đi.
Phải biết Ngụy Kỳ Tài cũng là một người thông minh, nắm bắt vấn đề xung quanh rất nhanh nhạy, đầu tiên cho Phòng Chu Tự bắt giữ bà cụ Vương, nói là để chính phủ phụ trách điều trị cho có tiếng thế thôi, thực ra là muốn nắm gọn bà lão trong tay mình là yếu tố thứ nhất, tránh việc bà lão khuếch đại hóa sự việc.
Nhưng việc làm này, Ngụy Kỳ Tài đã phạm phải hai sai lầm chết người: một là không nên cho Phòng Chu Tự đi – dĩ nhiên, Phòng Chu Tự là người tin dùng cũng là người thân tín bên cạnh ông ta, nhưng mà Phòng Chu Tự việc thành chẳng đủ nhưng việc bại có thừa - Hai là ông ta đánh giá quá cao sức mình, cho rằng Hạ Tưởng sẽ lợi dụng bà lão Vương ra tay với ông ta, ông ta sai rồi, Hạ Tưởng giờ đây là Chủ tịch tỉnh đáng kính vậy thì tại sao phải dùng đến hạ sách đó để so tài với một Chủ tịch quận như ông ta?
Hạ Tưởng là muốn lợi dụng việc bà cụ Vương để viết một áng văn lớn nhưng không phải nhằm vào ông ta mà là nhằm vào cải cách chế độ dưỡng lão và y tế, là xây dựng những chính sách mới hoàn thiện hơn chứ không phải như những gì Ngụy Kỳ Tài nghĩ là đánh vào những quan chức hèn kém như ông ta.
Ngụy Kỳ Tài dặn đi dặn lại Phòng Chu Tự nhất định phải làm theo quy củ, ông ta còn đặc biệt cho một thư ký ủy ban quận đi cùng
Nhưng Phòng Chu Tự vốn không phải là một người quy tắc, lại ôm hận bị đánh, nên nó tới viện mà vẫn còn giữ quy tắc mới là lạ.
Không những không quy tắc, Phòng Chu Tự lại còn háo sắc, vừa thấy nữ hộ lý xinh đẹp bên cạnh bà cụ bỗng quên cả việc chính, thế là mượn cớ kiểm tra giấy tờ mà tiếp cận Phó Tiên Tiên, Phó Tiên Tiên từng là tiểu ma nữ, với những hạng người đê tiện tầm thường như Phòng Chu Tự gặp quá nhiều rồi, mấy câu nói đã đặt Phòng Chu Tự sang một bên.
Phòng Chu Tự chịu nhục sau khi bị đánh hôm nay xem như rất đen đủi, nó càng nghĩ càng thấy giận, sau khi đề nghị muốn đưa bà cụ đi nhưng Phó Tiên Tiên không đồng ý đã nói mấy câu.
Phó Tiên Tiên chẳng thèm đếm xỉa tới đẩy nó ra ngoài, nó cho rằng giờ đây có thể đưa bà cụ đi nhưng vấp phải sự kháng cự của người giám hộ và bác sĩ nói thế nào cũng không được, thậm chí còn chẳng giữ được bình tĩnh mà giằng co với nó khiến cơn giận trong nó như được đổ thêm dầu.
Thực ra bệnh viện đâu có nhiều quyền mà dám chống lại cả cảnh sát đó là nhờ Phó Tiên Tiên thừa thông minh trước khi đi đã dặn dò bác sĩ và y tá rất kĩ càng, nếu như bà cụ bị đưa đi, cô sẽ trực tiếp nói chuyện với Thị trưởng.
Phòng Chu Tự đang giằng co với các bác sĩ thì Đường Thiên Vân thình lình xuất hiện, nó cũng chẳng coi Đường Thiên Vân ra gì, nhìn Đường Thiên Vân bằng ánh mắt miệt thị:
- Rất xin lỗi, tôi thế nào đâu ảnh hưởng gì tới ai, cũng không cần ai đó phải lưu tâm.
- Vậy có đúng là mày không cần tao phải lưu tâm không?
Một bóng người lóe lên ngoài cửa, chắp tay sau lưng, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn Phòng Chu Tự chằm chằm… Đó là Phó chủ tịch thường trực quận Hạ Mã - Lịch Phi.
Phòng Chu Tự lùi ra sau một bước, cười miễn cưỡng:
- Phó Chủ tịch quận Lịch, lời của phó Chủ tịch tôi xin nghe nhưng tôi chỉ làm theo chỉ thị của Chủ tịch Ngụy…
- Chủ tịch quận Ngụy có chỉ thị gì?
Lại một người bước từ ngoài bước vào, Phòng Chu Tự thấy không hay rồi, vừa thấy đã sợ tới rụt đầu lại, chính là một người nó sợ nhất ở thành phố Yến – Chương Quốc Vĩ.
Không biết sao, Phòng Chu Tự thấy sợ Chương Quốc Vĩ luôn cảm thấy sau nụ cười của Chương Quốc Vĩ là vẻ âm thầm bí hiểm.
- Chu Tự, gọi điện cho Chủ tịch quận Ngụy nói là tôi đang ở bệnh viện, mời ông ta qua đây ngay.
Lúc nói chuyện vẻ mặt Chương Quốc Vĩ bình thản như nước, lại có cảm giác không lường được khiến Phòng Chu Tự nhìn mà không thấu
- Đừng gọi điện nữa, chúng tôi đến đây rồi.
Vừa dứt lời, tiếng Ngụy Kỳ Tài vang lên ngoài cửa, cửa cũng rung lên, Ngụy Kỳ Tài đẩy cửa bước vào theo sau ông ta còn hai người nữa, một người là Bí thư quận ủy quận Hạ Mã Từ Chí Cường người kia là Bí thư thành ủy thành phố Yến Lục Nho.