Quan Thần

Chương 230: Gửi gắm toàn bộ hy vọng của Tào gia



Có lẽ đây là một chuyện nhỏ, nhưng nếu mọi sự việc lớn nhỏ đều khiến Lý Đinh Sơn phải ra mặt thì sẽ cực kỳ hạ thấp suy nghĩ của ông ta về năng lực của chính mình.

- Ngọa hổ tàng long nhất định có thể tỏa sáng à?

Đỗ Đồng Quốc phản đối nói:

- Tôi xem bộ phim này rồi, cảm thấy rằng: cả bút pháp lẫn cốt truyện đều rất bình thường, không thể xem là tác phẩm điện ảnh kinh điển được, sao cậu lại xem trọng nó vậy?

- ngọa hổ tàng long chẳng những tỏa sáng, mà còn là tỏa sáng lớn nữa. Lại có nữ minh tinh màn bạc. Tất nhiên ở những năm 2000 thì mới chỉ hơi chút tỏa sáng, nhưng vẫn là tỏa sáng, cũng coi như có ảnh hưởng không nhỏ. Đến khi đoạt giải Oscar về phim quốc tế hay nhất thì mới tỏa sáng thật sự. Hiện tại mới chỉ là tháng năm, 《 ngọa hổ tàng long 》 đang bắt đầu công chiếu, đang ở cao trào đợt đầu tiên.

- Chủ yếu là tôi cảm thấy bên trong đánh nhau rất ngoạn mục, thuyết minh võ hiệp tiến thêm một bước, lại có tính chất thưởng thức riêng, hẳn là có thị trường riêng.

Hạ Tưởng giải thích qua loa. Hắn đương nhiên không thể nói ra sự thật, đành phải nói dựa theo lý giải đơn giản của chính mình.

May mắn là Đỗ Đồng Quốc không có hỏi lại, vài người cơm nước xong thì đi xuống. Hạ Tưởng liền tạm biệt Đỗ Đồng Quốc rồi đưa Tào Thù Lê về nhà, bởi vì hôm nay lại đúng lúc là thứ Bảy. Từ khi hắn tới huyện An nhậm chức tới giờ vẫn chưa quay về ở Tào gia.

Hạ Tưởng cần phải dùng xe nên Liên Nhược Hạm cho mượn, nhưng Liên Nhược Hạm nói cái gì Hạ Tưởng cũng không chịu mượn, cô tức giận:

- Anh ghét cái xe cũ của em có phải không? Nếu anh còn dám nói không cần, ngày mai em sẽ mua một chiếc Land Rover mới cho anh mượn!

Hạ Tưởng biết cá tính đã nói là làm, không hay nói đùa của Liên Nhược Hạm nên cũng đành phải nhận lời:

- Vậy cho anh mượn, khi nào em muốn lấy về thì chỉ cần nói với anh một tiếng.

Liên Nhược Hạm khoát tay, không nói gì, xoay người lái xe đi ra.

Hạ Tưởng nhìn nhìn Tào Thù Lê, bất đắc dĩ mà cười cười. Tào Thù Lê ngửa tay ra bắt đầu đếm:

- Thiết kế công viên Rừng Rậm - Tập đoàn Viễn Cảnh cho 300 ngàn chi phí thiết kế. Thiết kế nhân dân quảng trường - Tập đoàn Đạt Tài cho 500 ngàn, hiện ở trong tay em có 800 ngàn, còn có Mễ Huyên cho ta cổ phần dường như cũng đáng mấy trăm ngàn. Tổng tất cả lại cũng vừa đủ mua một chiếc xe để đi có phải không anh?

Cô bé hiển nhiên không có khái niệm về trị giá của xe, nhưng hoàn toàn có tấm lòng với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng ôm cô bé vào ngực:

- Tiền của em cứ cất đi đã. Muốn mua cái gì thì để anh. Chúng ta muốn mua xe cũng được, nhưng bác Tào và anh đều là người trong quan trường, có lẽ nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn em ạ.

Tào Thù Lê "Ừ" một tiếng:

- Em biết, có chút tiền không thể tiêu bừa. Tình nghĩa qua lại không thể tránh né, nhưng làm quan và làm người đều phải có một điểm mấu chốt như nhau.

- Là vậy nha. Muốn kiếm tiền có rất nhiều phương pháp, ví dụ như chúng ta thiết kế hạng mục thì tiền kiếm được là danh chính ngôn thuận, tốt hơn so với tham ô nhiều.

Hạ Tưởng sờ đầu Tào Thù Lê, nghĩ thầm rằng: thật sự là một cô bé biết điều liền yêu thương nói:

- Tiền em để dành được rất tốt, xe chúng ta trước hết mượn Liên Nhược Hạm đã. Em cũng biết tính tình của cô ấy, nếu anh mà không nhận, khẳng định cô ấy sẽ mua một chiếc xe mới rồi đưa tới, lúc đó cũng phiền toái lắm.

Hạ Tưởng mở khóa chiếc Land Rover phóng nhanh về phía Tào gia. Tào Thù Lê bỗng nhiên hì hì cười:

- Chị Liên khi nãy tốt với anh như vậy, có thể chị ấy cũng thích anh hay không đó?

Hạ Tưởng thiếu chút nữa đâm xe vào cửa chính, vội vàng quay lại vô lăng, giả bộ hùng hồn nói:

- Anh, Hạ Tưởng, tướng mạo đường đường, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Liên Nhược Hạm cho dù thích anh, cũng quá bình thường, tuy nhiên...

Hắn lớn tiếng nói chuyện, để che dấu chột dạ, vừa nhìn trộm thấy Tào Thù Lê mỉm cười, biết không phải chuyện lớn, liền lại trêu chọc nói:

- Liên Nhược Hạm là doanh nhân, trên thương trường, anh giúp đỡ Tập đoàn Viễn Cảnh của bọn họ rất nhiều. Dù là giúp bọn họ thiết kế phương án, hay là giới thiệu một học sinh tốt cho Cao lão, đều là công lao to lớn, mượn một chiếc xe để đi cũng là sự việc bình thường không có gì quan trọng cả.

- Đúng vậy, anh nói hoàn toàn đúng.

Tào Thù Lê cười có chút tinh quái:

- Huống chi chị Liên cho anh mượn lại là một chiếc xe hai kỳ, lại càng không là cái gì, có đúng hay không? Nguồn truyện: Truyện FULL

- Hoàn toàn chính xác, em hiểu anh đó, cô bé.

Hạ Tưởng vội vàng gật đầu.

Lúc đến cửa nhà, Tào Thù Lê bỗng nhiên nhấp nháy mắt, nhỏ giọng nói:

- Nhưng theo em được biết: chị Liên có cảm tình đặc biệt với chiếc Land Rover. Dường như đối với chị ấy nó không phải là có ý nghĩa tầm thường đâu, chị còn đem chiếc xe này cho anh mượn, theo em còn có chút ý vị sâu xa.

Hạ Tưởng đang muốn mở miệng giải thích thì cửa mở ra, Tào Vĩnh Quốc đang đứng ở cửa đón hai người đi vào. Hạ Tưởng đành phải ngậm miệng, lặng lẽ trừng mắt nhìn Tào Thù Lê. Tào Thù Lê giả vờ không phát hiện, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười đắc ý.

Hạ Tưởng có một thời gian không tới Tào gia, vừa vào cửa thì được Vương Vu Phân chào đón thân mật, còn có Tào Thù Quân cũng chủ động tới giả vờ giả vịt bắt tay Hạ Tưởng và nói một câu làm cho người ta buồn cười:

- Hoan nghênh anh rể đến kiểm tra chị.

Đương nhiên cậu ta đã bị Tào Thù Lê cho một trận, mà ngay cả Vương Vu Phân cũng rất không hài lòng:

- Đừng có nói bậy, con càng học lên cao mẹ lại cảm thấy con càng tụt lùi, cũng không biết con học cái gì ở đại học chứ!

- Chế độ giáo dục hiện tại thật đúng là có rất nhiều người trẻ tuổi bị hư hỏng dù đã học trên đại học

Vương Vu Phân lại tiếp tục nói. Hạ Tưởng lắc đầu nghĩ, về sau phải khuyên Tào Thù Lê quản lý kỹ Tào Thù Quân, đừng để cho nền giáo dục làm hư hỏng cậu ta.

Tào Thù Lê sau khi thay nước trà mới lên lầu đi tắm. Kể từ khi Hạ Tưởng đi huyện An, hắn ít có dịp ở Tào gia.

Tào Vĩnh Quốc hỏi qua một số chuyện ở huyện An, nghe đến chuyện Khâu Tự Phong đối nhân xử thế, ông ta cười ha hả:

- Thị trưởng Trần có bản lĩnh chịu trách nhiệm của người lãnh đạo, thật hiếm có. Những gì Chủ tịch huyện Khâu đã làm lại quá bình thường, tuy nhiên cậu ta còn thiếu kinh nghiệm, nếu không cũng sẽ không nói chuyện cứng nhắc như vậy, ít nhất cũng phải nói được khéo léo một chút. Có lẽ là khai một ngân phiếu khống cho người ta trước sau mới bàn bạc giải quyết. Điểm này đã cho thấy: thủ đoạn chính trị của Chủ tịch huyện Khâu có lẽ non nớt một chút.

Hạ Tưởng lại không có cùng cái nhìn:

- Có phải non nớt hay không bây giờ chưa vội vã kết kết luận được, nhưng hắn ta coi như hơi quyết đoán, dám nói dám làm, có một số việc trực tiếp công khai. Vả lại nghe nói hắn ta xuất thân từ đảng Thái Tử Bắc Kinh, về sau không thể tránh khỏi có va chạm, theo ý cháu, Chủ tịch huyện Khâu không dễ đối phó lắm.

Tào Vĩnh Quốc không có phản bác, cũng không có phát biểu ý kiến, lại hỏi về Mai Hiểu Lâm:

- Nghe nói Phó bí thư Mai dường như mềm mỏng hơn một chút so với Khâu Tự Phong phải không?

- Cháu và cô ta tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ có điều cảm thấy quan hệ giữa cô ta và Chủ tịch huyện Khâu có vẻ không quá nhất trí. Có lẽ hai người cũng đã có sự cố gắng thống nhất trong các việc lớn, còn trong các việc nhỏ thì cái nhìn không được như vậy. Ngẫm lại cũng là chuyện bình thường, bọn họ cũng đều có chủ kiến nên không phải chuyện nào cũng có cái nhìn giống nhau được. Theo cháu, tình hình mâu thuẫn ở huyện An cũng có mặt lợi, đó là: không kể là Bí thư Lý, mà còn có Phó bí thư Mai và Chủ tịch huyện Khâu đều một lòng mong muốn phát triển tốt nền kinh tế của huyện An.

- Mâu thuẫn xung đột, trên thực tế phần lớn có lẽ là do sự phát triển kinh tế sinh ra. Thứ nhất là khi đề cập tới vấn đề lợi ích kinh tế, hai là sự bất đồng trong cách quản lý. Bí thư Lý muốn đầu tư ở mảng nông nghiệp ít nhiều cho chu đáo, Phó bí thư Mai cảm thấy khai thác mỏ mang lại lợi ích khiến cho huyện An phát triển, mà Chủ tịch huyện Khâu lại chú trọng phát triển khách du lịch và công nghiệp. Cháu xem, nguồn tài nguyên thiên nhiên và xã hội của huyện An cộng lại thì nhiều như vậy, cuối cùng là phát triển nông nghiệp, công nghiệp, hay là khoáng sản đây? Đến lúc đó tất nhiên có tranh chấp và tranh cãi, cuối cùng ai cũng đều cho rằng suy nghĩ của mình mới đúng, không ai chịu nhượng bộ, sẽ có sự đấu tranh về quyền lực, lúc đó xem ai là người có tiếng nói trọng lượng nhất tại huyện An này.

Tào Vĩnh Quốc nhìn nhận vấn đề có lẽ sâu sắc hơn so với Hạ Tưởng, mặc dù Hạ Tưởng đã chín chắn và có ưu thế, nhưng so với Tào Vĩnh Quốc vẫn kém vài thập niên kinh nghiệm thực tế trên quan trường.

Hạ Tưởng khiêm tốn ngồi nghe, gật đầu:

- Cháu mặc dù là Phó chủ tịch huyện trực tiếp quản lý văn hoá giáo dục, vệ sinh và du lịch, còn chưa đủ cấp bậc để tham dự vào phương hướng thảo luận phát triển toàn bộ huyện, tuy nhiên cháu cảm thấy đối với huyện An, có lẽ lấy khách du lịch là việc chính, sau đó phát triển một ít nông nghiệp phù hợp. Về phần công nghiệp, huyện An có cơ sở quá mỏng yếu. Muốn triển khai như lời nói trên, khác gì bắt đầu từ con số không, sẽ phải trả một giá quá lớn.

- Huyện An cũng quả thật có một chút tài nguyên khoáng sán, tuy nhiên vốn khai thác mỏ đặc biệt rất cao, khả năng thất bại tính qua cũng rất lớn. Hơn nữa nhà máy xi măng phá hủy môi trường đặc biệt lớn.

Tào Vĩnh Quốc vốn là Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến, nên hiểu rõ mười mấy huyện lỵ ở đây. Cũng vì Hạ Tưởng mà ông ta chú trọng nghiên cứu một chút về huyện An:

- Tuy nhiên huyện An có hàm lượng đá thạch anh khá phong phú, trước kia, các chuyên gia ở Bắc Kinh đã chứng minh nó rất thích hợp để sản xuất thủy tinh. Thị trường thủy tinh trong nước hiện đang rất có triển vọng.

- Bác Tào có ý là: cháu đề xuất với Bí thư Lý, sau khi được duyệt thì thu hút các nhà đầu tư khai phá quặng thạch anh à?

Hạ Tưởng hỏi.

- Không. Ý của bác là: chờ một chút. Về quặng thạch anh, cháu hiểu rõ là có thể làm được là được rồi.

Tào Vĩnh Quốc cười đầy huyền bí, nhẹ nhàng khoát tay áo:

- Bí thư Lý sẽ ở tại huyện An không lâu đâu, một khi đã như vậy, ông ta sẽ nhất định không muốn vì việc này mà tốn kém, hơn nữa hiện tại cháu chỉ được phân công làm Phó chủ tịch huyện chuyên quản lý văn hoá giáo dục, vệ sinh và du lịch, chẳng được phân quản lý công nghiệp. Cháu mà đề xuất, đến lúc đó, thành tích khá lớn cũng không chia phần đến cháu đâu, vậy làm điều thừa làm gì chứ? Hiện giờ điều cháu cần phải làm là: quản lý cho thật tốt, tranh thủ tạo ra những thành tích lớn hơn nữa. Khi nào cháu có thể được đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường trực huyện, hoặc là được phân công quản lý công nghiệp thì đề xuất lại cũng không muộn. Lúc đó bác ở thành phố cũng giúp cháu một tay tạo nên thành tích.

Có lẽ Tào Vĩnh Quốc nghĩ về lâu dài, Hạ Tưởng mỉm cười kín đáo:

- So với bác Tào, cháu còn là non một chút, không nghĩ tới các bước về lâu về dài.

- Không cần khiêm tốn, cháu đã làm rất khá một số chỗ. Dĩ nhiên trên một số mặt phải trải qua rồi mới biết được, điều đó cũng là thường tình mà.

Tào Vĩnh Quốc không quên cổ vũ Hạ Tưởng vài câu, còn nói:

- Chỉ có điều: nếu Bí thư Lý đem huyện An trở thành ván cầu, cháu cũng không cần phải làm căng mối quan hệ với Chủ tịch huyện Khâu, bởi vì Bí thư Lý vừa đi, rất có khả năng Chủ tịch huyện Khâu sẽ tiếp nhận chức vụ bí thư, cho nên hiện tại không cần vội vã ra mặt, càng không thể làm người tiên phong cho Bí thư Lý. Tại thời điểm ông ta còn có chức thì còn có sự ủng hộ của ông ta, mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp. Nhưng khi ông ta không còn chức, Khâu Tự Phong là nhân vật số một, nếu kiềm chế cháu, công việc của cháu sẽ không có giải pháp nào để phát triển đâu. Trong quan trường, nếu không phải là kẻ thù thật sự thì sẽ không muốn phân rõ thắng bại hay cao thấp đâu. Chỉ cần tất cả không thể hiện hết ra mặt là được. Có đôi khi cháu lui một bước, có đôi khi bác nhường một bước, tóm lại, có đôi khi nhún nhường hợp lý cũng không phải là nhận thua hay là thất bại đâu. Mà là vì tích trữ sức mạnh.

Hạ Tưởng biết: những lời vàng ngọc mà Tào Vĩnh Quốc vừa nói là do hắn sắp trở thành con rể nên ông ta mới nói ra những lời tâm huyết, cũng là Tào Vĩnh Quốc có ý muốn bồi dưỡng hắn thành người nối nghiệp. Hiển nhiên, tính tình Tào Thù Quân không thích hợp để lăn lộn trong quan trường, mà Tào Thù Lê có thể làm hiền thê lương mẫu nên nếu tiến vào con đường làm quan cũng không chú trọng đến sự phát triển, hơn nữa cô ấy cũng quá xinh đẹp.

Trên quan trường, cán bộ nữ đặc biệt xinh đẹp rất ít, cho dù có, cũng nhiều người không đạt được địa vị cao.

Có thể nói: Đối với Tào gia, nếu không phải Hạ Tưởng bất ngờ xuất hiện, Tào Vĩnh Quốc về sau sẽ tuyệt con đường quan trường. Nhưng có Hạ Tưởng ngang trời sinh ra, khiến Tào Vĩnh Quốc một lần nữa thấy được hy vọng. Chỉ cần bồi dưỡng Hạ Tưởng trước, chờ sau khi ông ta lui ra, chẳng những Hạ Tưởng có thể cho Tào Thù Lê một cuộc sống trên cả hạnh phúc mỹ mãn, mà hắn ta còn có thể đảm bảo cho Tào Thù Quân về sau này nữa.

Toàn bộ hy vọng của Tào gia được gửi gắm vào một người như Hạ Tưởng, Tào Vĩnh Quốc có thể nào vô ý chọn nhầm người.

Hạ Tưởng nghiêm túc tiếp thu những lời dạy của Tào Vĩnh Quốc, đinh ninh không dám khinh thị, từng việc một đều để ở trong lòng. Trong lòng hắn cũng có quyết định: hắn phải từng bước thoát khỏi ảnh hưởng mà Lý Đinh Sơn mang đến, không hề hoàn toàn theo cách thức làm việc của Lý Đinh Sơn. Cũng có thể nói: Không hề theo cách thức làm việc của bất cứ kẻ nào, mà phải lấy cách của chính mình nghĩ ra để quyết định việc lớn. Sau này những gì hắn đã làm, sẽ không hề là vì người khác bày mưu tính kế, hay là trợ giúp người khác lấy được thành tích, thành công, mà là vì tôn trọng quy luật khách quan, vì lợi ích của dân chúng, tất cả được đặt lên trên hết, và cuối cùng là vì lập thành tích cho tiền đồ của chính mình.

Bởi vì hiện giờ hắn là một Phó chủ tịch huyện, không phải là thư ký cho một người nào đó, cũng không phải chủ nhiệm tổ cải tạo luôn phụ thuộc vào ý chí của người khác. Hắn là Phó chủ tịch huyện An, sẽ phải có trách nhiệm đối với toàn bộ nhân dân trong huyện, trách nhiệm đối với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện An!

Lúc này không còn sớm, Tào Vĩnh Quốc chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên lại đứng lại, cười nói:

- Cháu và con bé Lê qua lại thời gian cũng không ngắn, dường như cũng không có cãi nhau, cũng coi như hiếm có sự hòa hợp như vậy. Sau đợt nghỉ hè năm nay, bác cảm thấy thời cơ cũng đã đến, dù muốn hay không cũng phải chọn ngày cùng cháu bàn bạc việc hôn nhân đó.

Tào Vĩnh Quốc đã đi hồi lâu, Hạ Tưởng còn một mình ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, rất lâu không hề động đậy. "Mình phải đính hôn với cô bé thật sao? Nếu xác định sẽ cưới cô bé thật sự chính là mình sẽ phải sống cả đời với ngươi con gái đó ư?"

Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với chuyện sẽ cưới Tào Thù Lê, cũng đã sớm xem cô như người vợ duy nhất của mình. Chỉ có điều khi chuyện thật sự xảy tới, hắn bỗng nhiên có một chút sợ hãi và bất an, tự dưng liền nhớ tới Liên Nhược Hạm.

Liên Nhược Hạm này trong trẻo nhưng lạnh lùng như trăng, tự do phóng khoáng, vừa tùy hứng vừa có cá tính, với mình rất có tình nghĩa và dạt dào mong đợi, mình có thể hoàn toàn thật sự không để ý đến được không? Tuy nhiên trong lòng Hạ Tưởng đã sáng suốt nhận ra: hắn không thể cưới Liên Nhược Hạm. Một là không dám trèo cao, hai là giá phải trả rất đắt nếu hắn muốn cưới Liên Nhược Hạm: sẽ tổn hại ích lợi của rất nhiều người, sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền của gia tộc, hơn nữa khả năng hắn có không thể gánh chịu được những hậu quả.

Có lẽ thật sự hắn và Liên Nhược Hạm là có duyên nhưng không có phận, Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, đứng dậy lén lút lên gác.

Quên đi, không nghĩ nữa, về sau có thể giúp Liên Nhược Hạm được gì thì dù nhiều dù ít cũng sẽ giúp, mặc dù thật ra, trong mắt Liên Nhược Hạm, năng lực và trọng lượng của mình về cơ bản không đáng giá để nhắc tới.

Lên tới gác, mở cửa phòng mình, hắn lại không ngờ thấy Tào Thù Lê nằm trên giường của mình, đang ngủ say. Tào Thù Lê buồn ngủ không kìm nổi nhưng vẫn muốn chờ hắn, không ngờ chính cô bé lại đang ngủ trước tiên.

Cô bé mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt, lộ ra đùi và cánh tay trắng như tuyết, nhưng Hạ Tưởng không có một chút dục vọng, chỉ cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, vô cùng dịu dàng. Nghĩ lại về sau cô sẽ trở thành vợ của mình, trong lòng liền tràn đầy tình yêu nồng nàn, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cô bé.

- Em không ngủ. Lừa anh đó!

Cô bé cười khúc khích, mở mắt, duỗi tay ra liền ôm lấy cổ Hạ Tưởng, sau đó toàn bộ thân mình đều cử động lên, hai chân đan chéo ở bên hông Hạ Tưởng, tư thế vô cùng mờ ám mê người. Cô lại cắn tai Hạ Tưởng nói:

- Ôm chặt em, em có lời muốn nói với anh.

Hạ Tưởng dùng sức ôm chặt cô, dường như muốn đem cô hòa vào thân thể của chính mình. Một lát sau, Hạ Tưởng mới buông lỏng cánh tay, cởi giầy và cùng cô bé nằm trên giường, hai tay vẫn còn ôm lấy thắt lưng của cô.

Cô bé cũng không buông tay, rúc vào lòng Hạ Tưởng nói những lời đầy mơ hồ:

- Em đã sớm biết chị Liên thích anh.

Hạ Tưởng trong lòng xáo động, tuy nhiên lại giả vờ ngu ngơ:

- Đừng nói bừa, anh làm sao có sức hấp dẫn lớn như vậy được? Em nói Trương Tín Dĩnh thích anh thì anh tin, chứ Liên Nhược Hạm là ai, tầm mắt cô ta cao như vậy sao có khả năng thích anh được chứ? Em thật hay nói đùa đấy.

- Đừng có giả bộ nữa, em không ngốc đâu.

Tào Thù Lê gối đầu trên ngực Hạ Tưởng, tiếng nói nhẹ nhàng như trong mộng:

- Em biết anh rất ưu tú, em cũng biết chắc chắn còn có thể có rất nhiều cô gái khác thích anh. Người khác thích anh em không xen vào, nhưng anh không thể đi thích người khác. Điểm này anh phải nghe em. Đương nhiên em cũng biết, đàn ông đều có tính có mới nới cũ, không thể quản được. Em có một điều kiện: anh ở bên ngoài làm cái gì em mặc kệ cũng không muốn nghe, nhưng anh không thể có nhiều phụ nữ, trừ phi anh có thể che được mắt thánh, đừng làm cho em phát hiện ra. Một khi khiến em phát hiện ra, em tuyệt đối không chút do dự rời khỏi anh. Em nói được thì làm được đó!

Hạ Tưởng sợ hãi trong lòng. Tính cách Tào Thù Lê có vẻ mềm mại, nhưng thật ra cũng là mềm trong cái cứng, một khi đã quyết định việc gì, về cơ bản cô bé sẽ khó thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.