Quan Thần

Chương 26: Càng lúc càng tiếp cận mục tiêu



Lý Đinh Sơn nói thứ hai quay lại nhưng đến trưa thứ ba mới thấy y cùng Cổ Hợp từ Bắc Kinh chạy về. Nhìn vẻ nhẹ nhàng trên khuôn mặt mệt mỏi của y, Hạ Tưởng biết mọi chuyện coi như đã thành.

Lý Đinh Sơn trực tiếp gọi Hạ Tưởng lên tầng, sau khi ngồi xuống liền mở miệng nói:

- Tòa soạn đồng ý thả người.

Hạ Tưởng vui mừng vừa định chúc mừng thì thấy mặt Lý Đinh Sơn sa sầm lại chỉ xuống tầng dưới. Hạ Tưởng biết ý y, vội vàng nói:

- Công ty không có ai.

Hôm qua là thứ hai chỉ có mình hắn đi làm, những người khác đi đâu thì Hạ Tưởng không quan tâm. Khó hiểu là không biết vì sao Tiếu Giai cũng chưa tới. Tiếu Giai gần đây rất bí ẩn giống như đang âm thầm làm gì đó.

Lý Đinh Sơn yên tâm nói:

- Chẳng qua tòa soạn có một điều kiện là để tôi chỉ định một người quen thuộc công việc của công ty thay thế chức Giám đốc. Bây giờ công ty ở tình hình này đúng là không có lựa chọn nào, tôi đề cử Văn Dương.

Văn Dương không đi cùng Lý Đinh Sơn nhận chức là may mắn. Để y ở lại công ty sẽ tốt hơn để y đi theo bên cạnh Lý Đinh Sơn. Chẳng qua Hạ Tưởng lại không rõ sự quan trọng của Văn Dương trong mắt Lý Đinh Sơn nên không tiện nói gì:

- Để Phó Giám đốc Văn tiếp quản công ty cũng là hợp lý, chẳng lẽ Phó Giám đốc Văn không muốn?

Lý Đinh Sơn gật đầu nói:

- Đúng thế. Khi tôi bàn với Văn Dương, anh ta không đồng ý và nói mình không có năng lực kinh doanh công ty, hy vọng có thể đi theo tôi.

Đúng là tên đáng ghét. Hạ Tưởng thầm mắng tên Văn Dương này quá gian xảo. Vừa thấy đi cùng Lý Đinh Sơn tới huyện là có lợi liền không thèm làm Giám đốc công ty. Có lẽ y cũng biết tương lai công ty không tốt, không muốn nhận lấy củ khoai nóng trong tay.

- Nếu giám đốc Lý cứ muốn Phó Giám đốc Văn làm Giám đốc thì sao?

Hạ Tưởng thử hỏi.

- Chỉ sợ không được, có lẽ Văn Dương sẽ quay về Tỉnh đoàn. Thực ra tôi lo chính là Văn Dương không nhận công ty, tòa soạn sẽ do dự xem phái ai thay thế. Nếu thật sự cuối cùng là do tòa soạn quyết định phái người thì sẽ có nhiều trở ngại. Vấn đề như phải giao tiếp, xét duyệt, lại phái ra người khác tới nói là còn có việc cần giải quyết … như vậy cũng phải mất một hai tháng.

Đúng là việc này chưa xong, việc kia đã tới. Nếu một hai tháng nữa Tống Triêu Độ không còn lực lượng để vận động công việc của Lý Đinh Sơn thì nguy cơ của công ty sẽ lộ ra toàn bộ. Lý Đinh Sơn nhất định sẽ bị lún vào vũng bùn không thể thoát.

Nếu như vậy thì không khác nào tiến vào chỗ chết, tất cả việc Hạ Tưởng đã làm coi như xong.

- Giám đốc Lý có biện pháp đối phó gì chưa?

Hạ Tưởng biết Lý Đinh Sơn không ngồi chờ chết.

- Biện pháp thì có nhưng chỉ có thể thử xem sao.

Lý Đinh Sơn dựa vào ghế, dùng tay gõ vào trán rồi nói:

- Cậu phụ trách việc khuyên nhủ Văn Dương, cố nghĩ biện pháp để anh ta nhận công ty. Tôi trực tiếp đi tìm Tống Triêu Độ, bảo anh ta bắt đầu bố trí công việc. Tóm lại phải làm xong trước khi Tống Triêu Độ đi. Chỉ cần bổ nhiệm xong thì đến lúc đó không sợ làm tòa soạn khó chịu. Đây là việc bất đắc dĩ.

Hạ Tưởng giật mình, xem ra Lý Đinh Sơn đã hạ quyết tâm. Y có lẽ bị đả động gì đó ở tòa soạn nên quyết liều mạng cũng phải rời khỏi.

- Tôi sẽ cố gắng làm công tác tư tưởng đối với Phó Giám đốc Văn, hy vọng có thể giải quyết được việc này. Truyền thông có tác dụng lớn đối với thành tích, Giám đốc Lý là người bên truyền thông, đây là tấm bùa hộ mệnh làm người ta e ngại.

Hạ Tưởng không thể nói rõ thủ đoạn và sức mạnh của Bí thư tỉnh ủy Cao Thành Tùng, chỉ có thể khéo léo nhắc Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn xuất thân là người của tòa soạn cấp quốc gia, đây là điều khiến người ta chú ý nhất.

Lý Đinh Sơn hài lòng cười nói:

- Tiểu Hạ, cậu vừa nói như vậy lại khiến tôi càng tin cậu. Đến lúc đó phải cùng tôi đến huyện nghèo khó, có thể bỏ được chốn phồn hoa nơi tỉnh thành không?

Đây là lần đầu Lý Đinh Sơn trực tiếp ám chỉ sẽ mang theo Hạ Tưởng. Tuy rằng Hạ Tưởng sớm chờ mong giây phút mà Lý Đinh Sơn tự nói ra, chẳng qua hắn rất bình tĩnh nói:

- Con người quan trọng không phải là ở đâu, mà quan trọng là có thể làm được điều gì. Tôi tin chỉ cần theo Giám đốc Lý thì sẽ thấy ngày đó ngài rực rỡ huy hoàng.

Lý Đinh Sơn vốn là người có học nên cũng có phương pháp của mình, cho nên lời này của Hạ Tưởng đã nói đúng suy nghĩ của y. Lý Đinh Sơn cười phá lên.

Hạ Tưởng cũng vui vẻ. Tuy rằng Lý Đinh Sơn không mang hắn đến gặp Tống Triêu Độ thì có chút nuối tiếc, chẳng qua hắn cũng biết có một số việc không thể gấp. Dù sao Tống Triêu Độ dù thất thế cũng là thường vụ Tỉnh ủy, không phải ai muốn gặp cũng được.

Hắn thầm hạ quyết tâm sẽ có ngày gặp được Tống Triêu Độ, cũng sẽ có lúc đối phương chú ý tới mình. Đời trước của hắn thì Tống Triêu Độ khi trở lại đã từ Chủ tịch tỉnh lên Bí thư thị ủy, không ngừng lên chức, còn có thể vào Trung ương, là nhân vật rất giỏi.

Chỉ cần đi theo Lý Đinh Sơn thì sẽ có ngày lọt vào mắt Tống Triêu Độ.

Buổi chiều Hạ Tưởng nhận được điện của Phùng Húc Quang nói là muốn phái người tới lấy chứng minh của hắn, làm việc chuyển nhượng cổ phần cho hắn. Hạ Tưởng suy nghĩ và cảm thấy mình nên ẩn thân mới đúng, đỡ bị người nắm nhược điểm. Vì thế hắn nghiêm túc nói:

- Ông anh, ý của tôi là cứ để tên anh là được. đến chia phần trăm thì anh đưa cho tôi tiền mặt là được.

Giọng Phùng Húc Quang qua điện thoại tuy hơi đổi nhưng Hạ Tưởng có thể thấy sự kinh ngạc của đối phương:

- Không phải chứ ông em. Chú không đổi sang tên mình, sau này anh không nhận thì chú cũng không thể làm gì được.

Hạ Tưởng thản nhiên nói nhưng lại có lực lượng xuyên thấu lòng người:

- Tôi tin anh.

Chỉ mấy chữ mà làm đầu bên kia im lặng một lúc. Cuối cùng Phùng Húc Quang chỉ nói một chữ:

- Tốt.

Hạ Tưởng nhớ kỹ sau này con của Cao Thành Tùng là Cao Kiến Viễn nhúng tay vào siêu thị Giai Gia, chiếm một số cổ phần. Khi Cao Thành Tùng ngã, mọi người đều cho rằng siêu thị Giai Gia nhất định bị ảnh hưởng mạnh, bị siêu thị khác thay thế nhưng không ngờ siêu thị Giai Gia không những không sụp mà còn phát triển rất mạnh làm mọi người mở mắt. Qua đó có thể thấy Phùng Húc Quang chẳng những có thủ đoạn còn tinh mắt, rất giỏi, nhất định làm nhiều việc kẻ khác không ngờ đến.

Hạ Tưởng có lý do để tin một nhân vật có thủ đoạn và nhìn xa như vậy sẽ không thầm nuốt cổ phần của hắn. Phùng Húc Quang không phải người như vậy, dù y muốn thu cũng có đủ thủ đoạn để dùng. Quan trọng nhất Hạ Tưởng cũng không có thực sự muốn 10% cổ phần của siêu thị Giai Gia, hắn nghĩ đến để đó khi cần dùng sẽ ra tay, có lẽ sẽ thay đổi vận mệnh một số người, đồng thời cũng mang tới chỗ tốt cho hắn. Hơn nữa hắn cũng tin Phùng Húc Quang không rõ về hắn, thấy hắn ở bên Tào Thù Lê, lại có xe của Giám đốc Tào đưa tới thì cũng phải suy nghĩ.

Chiều vừa đi làm, Hạ Tưởng đang chờ Văn Dương xuất hiện thì lại đột nhiên thấy Tiếu Giai tới.

Mấy hôm không gặp thì Tiếu Giai đã gầy đi một chút, mặt trắng nõn phơi nắng nên hơi ngăm lại nhưng còn làm cô thêm quyến rũ. Hạ Tưởng theo bản năng so sánh Tiếu Giai và Tào Thù Lê. Tiểu Giang quyến rũ hơn, mỗi cử động đều mang theo sự mê người, giống vò rượu lâu năm, mùi hương tỏa ra bốn phía. Chỉ cần đứng trước mặt thì hương rượu đã làm say lòng người.

Tào Thù Lê càng đáng yêu và tinh nghịch hơn, giống như cô em gái nhà bên, hương thơm hợp lòng người, ngoài chút tinh nghịch thì mỗi cử động luôn làm người ta yêu quý, không đành để cô bị tổn thương. Đương nhiên nói thật lòng thì Tiếu Giai hấp dẫn hơn một chút. Dù sao Tiếu Giai thành thục hơn xa Tào Thù Lê bây giờ mà.

Tiếu Giai chỉ đứng trước Hạ Tưởng mà cười cười, không nói gì. Mặc dù chỉ cười cười nhưng mắt như nước, hai má đỏ bừng làm Hạ Tưởng nhớ đến đêm mưa to chạy vào nhà của Tiếu Giai, trong đầu đột nhiên nghĩ đến câu:

- Cầu vồng sau cơn mưa. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Tiếu Giai trước mặt không phải giống đóa hoa đào sau cơn mưa sao?

- Có việc gì tốt mà vui như vậy?

Hạ Tưởng không chịu được sức hấp dẫn của Tiếu Giai.

- Anh đoán đi …

Tiểu Giang nhét tay vào túi quần jean, người khẽ đong đưa.

- Chẳng lẽ có quan hệ đến Văn Dương?

Hạ Tưởng hơi ghen, đàn ông đều như vậy, không thích người phụ nữ đẹp qua lại với người đàn ông khác.

Tiếu Giai tái mặt nói:

- Anh có thể nghĩ đến việc chính không. Sao có quan hệ với Văn Dương kia. Tôi cho hắn … a, anh có ý gì.

Tiếu Giai đột nhiên tỉnh ra, Hạ Tưởng hỏi không phải là quan hệ giữa cô và Văn Dương, mà là có phải Văn Dương đã đưa cô 500 ngàn.

Sao đột nhiên lại nghĩ tới cái đó? Mặt Tiếu Giai nóng lên, cúi đầu lén nhìn Hạ Tưởng thì thấy hai mắt hắn đang phát sáng nhìn tới, vẻ mặt như đang cười nên có chút buồn bực. Bị lừa, không ngờ thấy hắn vốn thành thật mà cũng là người như vậy.

- Đoán sai rồi, ngốc, đoán tiếp.

Tiếu Giai nói với giọng ngọt ngào.

Hạ Tưởng run lên, đột nhiên nghĩ ra và nói:

- Cô viết thư thành công?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.