Quan Thần

Chương 278: Thị phi đúng sai



Tuy nhiên nếu các mặt đều không hề có động tĩnh trước đó, bác Tào không cảnh báo mình, Trần Phong cũng hoàn toàn không biết gì, thậm chí ngay cả Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tần Thác Phu cũng không có một chút phản ứng, có thể thấy được hai người này không phải là người của Tần Thác Phu. Cũng bởi vậy có thể phỏng đoán, bọn họ không phải tiến hành theo trình tự bình thường mà là trực tiếp từ cấp trên gật đầu, căn cứ một ít căn cứ chưa thể định hình chính xác để tới đây cố ý hù dọa mình, ý đồ là cho mình tự loạn trận tuyến.

Vấn đề cổ phần của mình với Phùng Húc Quang chỉ có Cao Kiến Viễn biết. Xem ra đúng như dự đoán lúc trước, quan hệ giữa mình và Cao Kiến Viễn không thể gọi là bạn bè được. Chỉ cần ảnh hưởng tới ích lợi giữa hai bên thì Cao Kiến Viễn sẽ không chút do dự gạt bỏ mình, thậm chí là ném đá xuống giếng.

May mắn là mình đã sớm biết về Cao Kiến Viễn, đã sớm có phòng bị đối với Cao gia, nếu không có lẽ bị Cao Kiến Viễn một phát cắn chết tươi!

Hạ Tưởng trấn tĩnh tự nhiên cười cười:

- Không sai, trước khi tôi theo chính trị thì cũng từng lui tới làm ăn với Phùng Húc Quang. Tuy nhiên từ khi tôi tới huyện Bá, sau khi trở thành nhân viên quốc gia thì không tham gia hoạt động kinh doanh gì nữa. Điểm này Phùng Húc Quang có thể làm chứng. Mặt khác, các anh cũng có thể tới siêu thị Giai Gia để thẩm tra.

Hạ Tưởng không sợ bọn họ tra, khẳng định cũng chẳng có gì để tra. Cổ phần của hắn lúc đầu là loại không ghi danh, cho nên ngay cả tên của hắn cũng không lưu lại. Điểm này Cao Kiến Viễn cũng không biết. Chỉ sợ chính y cũng chắc mẩm mình chiếm không ít cổ phần, lại càng không tin rằng Phùng Húc Quang sẽ tuân thủ lời hứa giữ bí mật.

Nhạc Phương thấy Hạ Tưởng tuyệt đối không hề kiêng dè, chủ động thừa nhận, trong lòng giật mình.

Đêm qua y và Bao Nguyệt Minh được Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phòng Tự Lập khẩn cấp gọi tới nhà, trực tiếp giao nhiệm vụ, nói tùy cơ hành động, bảo y và Bao Nguyệt Minh cần phải tới huyện An ngay từ sáng sớm, khống chế Hạ Tưởng, căn cứ theo tài liệu hiện nắm giữ, cố hết khả năng moi được càng từ miệng hắn nhiều càng tốt, có thể định ra được tội danh lại càng tốt nữa.

Không định được tội danh cũng phải đưa được hắn tới Ủy ban Kỷ luật thành phố để tiếp tục thẩm vấn.

Phòng Tự Lập luôn dặn dò là không được để lộ phong thanh, và trịnh trọng giải thích việc này là do cấp trên ở tầng cao tự mình chỉ đạo, muốn làm thành vụ án thép, không thể để Hạ Tưởng trở mình.

Thái độ kiện quyết, giọng điệu thận trọng của Phòng Tự Lập khiến trong lòng Nhạc Phương rất căng thẳng. Y không biết đại nhân vật trong miệng Phó chủ nhiệm Phòng là ai nhưng y biết, Hạ Tưởng gặp xui xẻo rồi. Hắn khẳng định là đã đắc tội với một người không thể đắc tội được. Đồng thời y cũng rõ ràng, là người tín nhiệm nhất của Phó chủ nhiệm Phòng, cơ hội lập công của mình và Bao Nguyệt Minh lại tới nữa rồi. Chỉ cần bắt được Hạ Tưởng, không lo không thăng chức ở Ủy ban Kỷ luật thành phố.

Ai chẳng biết ở Ủy ban Kỷ luật thành phố, ngoại trừ Chủ nhiệm Tần thì Phó chủ nhiệm Phòng là người nói có trọng lượng nhất.

Chính vì tâm lý sốt ruột muốn lập công này mà sau khi lấy được tài liệu, Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh thậm chí còn không ngủ, nghiên cứu cả một đêm, trời còn chưa sáng đã đi tới huyện An. Sở dĩ phải lên giọng nói muốn bắt Hạ Tưởng mang đi ngay tại huyện An chính là muốn hủy thanh danh của hắn, khiến hắn mất hết thanh danh.

Không ngờ Hạ Tưởng còn trẻ như vậy nhưng đối mặt với nhân viên của Ủy ban Kỷ luật, chẳng những không hề kinh hoàng mà ngược lại vẻ mặt rất bình tĩnh, phủ định toàn bộ những tài liệu bọn họ nắm giữ, khiến Nhạc Phương chuẩn bị không kịp, sửng sốt ngây người.

Tài liệu mà Nhạc Phương nắm giữ chỉ nói Hạ Tưởng và Phùng Húc Quang có lui tới làm ăn, khả năng còn có giao dịch cổ phần, nhưng không có căn cứ xác thực. Y vốn tưởng rằng chỉ cần bọn họ lấy thân phận Ủy ban Kỷ luật thành phố xuất hiện, khẳng định rằng Hạ Tưởng sẽ bị dọa sợ chết khiếp tới mức kể lại hết đầu đuôi ngọn ngành. Không ngờ hắn không hề bất ngờ hay kinh sợ mà còn có bộ dáng như đã liệu trước tình hình.

Nhạc Phương hơi trầm tư một chút, lại hỏi tiếp:

- Vấn đề siêu thị Giai Gia thì chúng tôi sẽ tìm Phùng Húc Quang để hỏi là rõ. Có vấn đề nhất định sẽ nghiêm túc xử lý. Còn có một việc, cũng mời anh nói rõ ràng. Anh và Liên Nhược Hạm ở Tập đoàn Viễn Cảnh có quan hệ gì? Vì sao cô ta cho anh mượn xe riêng của cô ta?

Đến hỏi Phùng Húc Quang thì Hạ Tưởng mừng còn không kịp, bởi vì kinh động Phùng Húc Quang tất nhiên sẽ rơi vào trong tai Mã Vạn Chính. Nếu muốn tra Phùng Húc Quang, Mã Vạn Chính cao hứng mới là lạ. Đó là đứa cháu trai duy nhất của ông ta, ông ta muốn bảo vệ Phùng Húc Quang như thế nào, Hạ Tưởng không cần nghĩ cũng biết.

Lại nhắc tới Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng thầm thở dài trong lòng. Bề ngoài thì Cao Kiến Viễn ra vẻ trọng tình trọng nghĩa nhưng trong lòng chứa một trái tim vô sỉ đầy dã tâm. Cũng may y không biết nhiều bí mật của mình, chỉ biết là mình, Phùng Húc Quang và Liên Nhược Hạm có quan hệ chặt chẽ, chỉ có thể xuống tay từ hai phương diện này, cũng chứng minh bọn chúng không có gì đáng sợ.

- Tổng giám đốc Liên là Tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Cảnh. Lúc trước tôi công tác ở tổ cải tạo thôn nội đô, bởi vì quan hệ công tác cho nên lui tới chặt chẽ với Tập đoàn Viễn Cảnh. Lúc ấy công viên Rừng Rậm là công trình trọng điểm của Ủy ban nhân dân thành phố, rất được Thị trưởng Trần quan tâm. Tôi đảm nhiệm vai trò người liên lạc giữ Tập đoàn Viễn Cảnh và Ủy ban nhân dân thành phố, lại có quan hệ gần như thầy trò với Tổng thiết kế sư của họ là Cao lão, còn tham dự thiết kế công viên Rừng Rậm.

Hạ Tưởng tự nhận có quan hệ chặt chẽ với Tập đoàn Viễn Cảnh nên cố tình nói ra, không sợ bị điều tra.

- Bởi vì hợp tác khá tốt đẹp nên Tổng giám đốc Liên cũng thành lập quan hệ cá nhân với tôi. Sau khi tôi được điều tới huyện An, Tổng giám đốc cũng tới huyện An khảo sát, thấy tôi không có ô tô riêng liền cho tôi mượn xe của cô để đi, thuần túy là bạn bè qua lại giúp nhau. Về phần quan hệ chặt chẽ giữa tôi và Tập đoàn Viễn Cảnh, các anh có thể gọi điện thoại cho Thị trưởng Trần để chứng thực, nếu cần tôi có thể gọi điện thoại cho Thị trưởng Trần ngay bây giờ.

Là người của Ủy ban Kỷ luật, mặc dù có tính mẫn cảm nhất định, nhưng Nhạc Phương cũng không biết mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng, hơn nữa Phó Chủ nhiệm Phòng cũng không giải thích chỗ dựa của Hạ Tưởng là ai, chỉ nói bắt lấy hắn là được. Trong lòng Phó chủ nhiệm Phòng khẳng định là đã có tính toán. Có bắt được Hạ Tưởng hay không, nếu trong lòng ông ta không có tự tin thì sao lại bắt bọn họ tới nhà từ đêm rồi tới huyện An từ sớm để bắt người như vậy? Hơn nữa có thể sai khiến Phó chủ nhiệm Phòng và khiến ông ta một khắc cũng không dám chậm trễ, khẳng định là người rất có lai lịch.

Tuy nhiên Nhạc Phương vừa nghe thấy Hạ Tưởng kể lại sơ lược như vậy, còn bảo gọi điện thoại ngay cho Trần Phong, tim lập tức đập loạn xạ. Danh tiếng mạnh mẽ, cứng rắn của Trần Phong đã nổi từ lâu, nhìn bộ dạng Hạ Tưởng rất khẳng định, không phải lừa người. Ngẫm lại xem, một Phó chủ tịch huyện dám bấm điện thoại gọi thẳng cho một Thị trưởng cấp phó tỉnh, nếu nói hắn không có chỗ dựa, ai cũng không tin nổi!

Cho dù có Trần Phong làm chỗ dựa thì sao chứ? Nhạc Phương lại nghĩ, nếu Phó chủ nhiệm Phòng đã muốn chỉnh hắn, vậy nhất định có thể tìm được tài liệu chỉnh hắn, cũng nhất định có thể khiến hắn không thể xoay mình nổi. Đến lúc đó ngay cả Trần Phong cũng không thể bảo vệ được hắn. Nghĩ vậy, y khẽ hừ một tiếng:

- Chưa cần thiết phải tìm Thị trưởng Trần chứng thực, tạm thời còn chưa cần kinh động tới Thị trưởng Trần. Vừa rồi tuy rằng anh trả lời hai vấn đề này không có lỗ hổng nhưng cụ thể có giao dịch phía sau màn hay không thì chúng tôi còn cần kiểm chứng thêm một bước nữa. Còn nữa, khi anh ở tổ cải tạo thôn nội đô, trong một số công trình phải đấu thầu, anh rõ ràng thiên hướng cho bất động sản Thiên An, trong đó rốt cục có ẩn tình hay không? Chúng tôi cũng bước đầu nắm giữ một ít chứng cớ, đồng chí Hạ Tưởng, anh còn có gì muốn nói không?

Hạ Tưởng thấy đối phương chỉ biết một chút về bất động sản Thiên An, thậm chí còn biết không rõ bằng Tập đoàn Viễn Cảnh, vậy mà đã mạo muội tới tra hỏi hắn. Hắn nghĩ hai người này đúng là chẳng biết gì, chỉ là bị kẻ khác sai khiến đi làm cu li, liền nói:

- Bất động sản Thiên An có thực lực hùng hậu, đấu thầu phù hợp điều kiện, cho nên tôi không hề có thiên hướng gì cả. Nếu muốn nói thiên hướng thì phải nói tôi có thiên hướng cho bất động sản Lĩnh Tiên, bởi vì lúc đăng ký thì bất động sản Lĩnh Tiên là công ty tới cuối cùng. Các anh cũng có thể tra xem bất động sản Lĩnh Tiên và tôi có giao dịch sau màn hay không. Về phần Tập đoàn Viễn Cảnh, tôi nghĩ các anh không thể mời được Tổng giám đốc Liên, đề nghị các anh tìm Cao lão để hiểu biết tình huống.

Không phải Cao Kiến Viễn muốn chỉnh mình từ sau lưng sao? Được, vậy khuấy hết nước lên xem mày làm gì bây giờ. Nếu là Ngô gia đứng sau lưng phá rối cũng được, tao tung Cao lão ra, chúng mày đi tìm Cao lão hiểu biết tình huống, chẳng khác nào kinh động Cao Tấn Chu, xem Cao Tấn Chu lựa chọn như thế nào!

Về phần bất động sản Thiên An, chỉ sợ bọn họ còn chưa kịp tìm Tôn Hiện Vĩ thì Trưởng ban Phương cũng đã biết tình huống. Hạ Tưởng dám cam đoan, hiện tại Phương Cách đã gọi điện thoại thông báo cho Phương Tiến Giang.

Nhạc Phương thấy Hạ Tưởng không mềm không cứng, nước lửa không vào, không kìm nổi tức giận:

- Anh đã không hợp tác làm việc với chúng tôi, xin mời anh cùng chúng tôi đi một chuyến tới Ủy ban Kỷ luật thành phố để điều tra tiếp.

Lý Đinh Sơn vẫn ở một bên không nói gì, lẳng lặng nghe Nhạc Phương nói hết lời, thình lình nói một câu:

- Đồng chí Nhạc Phương, tôi nghe anh nói nửa ngày nhưng tất cả đều chỉ là một ít tin tức vu vơ, căn bản là không hề có chứng cớ rõ ràng. Là cán bộ của Ủy ban Kỷ luật, muốn điều tra bất cứ ai đều phải cực kỳ cẩn thận, sao có thể chỉ dựa vào mấy lời đồn đại đã mang đi một vị Phó chủ tịch huyện? Có phải quá võ đoán, quá qua loa hay không?

Bao Nguyệt Minh mất hứng:

- Bí thư Lý, huyện An có Hạ Tưởng làm Phó chủ tịch huyện như vậy là sự sỉ nhục của huyện An, sao anh còn bảo vệ anh ta? Thật sự là buồn cười.

Bao Nguyệt Minh nói chuyện cực kỳ khó chịu, Lý Đinh Sơn lập tức giận dữ:

- Đồng chí Bao Nguyệt Minh, đề nghị đừng ăn nói bừa bãi. Trước khi kết luận vấn đề của đồng chí Hạ Tưởng thì cậu ta chính là một đồng chí rất tốt, rất trong sạch. Anh không thể mở mồm ra là nói xấu người ta. Tôi còn phải nói với anh một điều, có một số việc phải phân rõ nặng nhẹ. Nếu đồng chí Hạ Tưởng không có vấn đề gì, các anh công nhiên mang cậu ta đi, tôi đại diện cho Huyện ủy huyện An và Ủy ban nhân dân huyện, sẽ đưa Ủy ban Kỷ luật thành phố các anh ra tòa!

Bao Nguyệt Minh bị Lý Đinh Sơn mắng cho xanh mặt. Y luôn kiêu ngạo, cho rằng mình chỉ cần xuất hiện trước mặt ai thì kẻ đó đều phải vô cùng cung kính đối với mình. Nếu không, chỉ cần tùy tiện tìm một lý do, hỏi vài câu là có thể dọa cho một đám cán bộ kinh sợ không nhẹ. Không ngờ Lý Đinh Sơn không coi y ra gì, y cực kỳ tức giận, nghĩ thầm rằng mày đừng có hoành tráng, chỉ là một Bí thư huyện ủy nho nhỏ mà dám giáp mặt chống đối nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật thành phố à? Nếu mày không có việc gì thì còn may, nếu có việc, tuyệt đối có thể điều tra cho mày chết.

Y đang muốn mở miệng phản bác vài câu thì có tiếng gõ cửa. Phương Cách đẩy cửa tiến vào, nói:

- Bí thư Lý, Phó bí thư Mai và Phó chủ tịch huyện Thịnh đến.

- Cho họ vào.

Lý Đinh Sơn biết Mai Hiểu Lâm và Thịnh Đại là người một nhà, cũng không cần phải giấu diếm.

Mai Hiểu Lâm và Thịnh Đại tiến vào, thấy Hạ Tưởng vẫn giữ vẻ mặt trấn tĩnh thì khá yên lòng. Mai Hiểu Lâm gật đầu ra hiệu với Lý Đinh Sơn, sau đó nói với Hạ Tưởng:

- Tôi tin tưởng anh.

Thịnh Đại cũng gật đầu với Hạ Tưởng:

- Mặc kệ là ai bộ nhọ cậu từ sau lưng, tôi nhất định sẽ đấu tới cùng, sẽ không để cho họ thực hiện được.

Hạ Tưởng cảm kích gật đầu với họ, biết rằng lúc này mà họ vẫn đứng ra ủng hộ mình, đó mới là người chân chính đáng tin cậy.

Cao Kiến Viễn ném đá xuống giếng, Khâu Tự Phong khẳng định sẽ không lộ diện lúc này, sẽ trốn ở sau lưng vui sướng khi người gặp họa.

Nhạc Phương nhấp nháy mắt, nghĩ thầm rằng trong quan trường từ trước tới giờ đều là tường đổ mọi người đẩy thêm, vậy mà Hạ Tưởng này thì ngược lại, chẳng những nhân vật số một của Huyện ủy ủng hộ hắn, ngay cả Phó bí thư huyện ủy và Phó chủ tịch thường trực huyện cũng ra mặt tỏ vẻ ủng hộ, nhân duyên đúng là không tồi.

Tuy nhiên mặc kệ nhân duyên của hắn thế nào cũng phải mang hắn đi, nếu không sẽ không thể nào giải thích được với Phó chủ nhiệm Phòng. Tuy nhiên đối mặt với mọi người, khí thế của y cũng phải yếu đi vài phần:

- Chúng tôi có công vụ trong người, xin mời các vị hiểu cho. Đồng chí Hạ Tưởng, cũng mời đồng chí phối hợp công tác với chúng tôi một chút, mời đi cùng chúng tôi đến Ủy ban Kỷ luật thành phố một chuyến. Nếu thật sự không có vấn đề gì, chúng tôi cũng sẽ không oan uổng cho người tốt.

Bao Nguyệt Minh thấy Nhạc Phương có vẻ mềm hóa lập trường, vừa rồi lại bị Lý Đinh Sơn phản bác vài câu, trong lòng đang tức giận không có chỗ giải phóng, bất mãn nói:

- Thân là cán bộ lãnh đạo còn không có tính tổ chức kỷ luật. Các người đều tụ tập cùng một chỗ là có ý tứ gì? Có phải là muốn tạo áp lực đối với Ủy ban Kỷ luật thành phố hay không?

- Anh còn không có tư cách đại biểu cho Ủy ban Kỷ luật thành phố!

Mai Hiểu Lâm nổi tính cách quật cường lên, bật lại một câu:

- Xét về cấp bậc, nhiều lắm thì anh mới chỉ là một Phó cục trưởng, không cần tự nâng giá trị bản thân lên như vậy. Còn muốn đại biểu cho Ủy ban Kỷ luật thành phố à? Hỏi Chủ nhiệm Tần trước xem ông ta có đồng ý hay không đã. Còn nữa, các anh là do ai phái tới?

Mai Hiểu Lâm nói chuyện khá căng thẳng, Thịnh Đại nghe xong nhíu mày, khẽ kéo cô, ý là cô không nên ở giữa gây thêm phiền phức. Mai Hiểu Lâm không thèm quan tâm, vung tay Thịnh Đại ra:

- Đừng kéo tôi, rõ ràng là không có việc gì còn cố tình tìm chuyện, sợ gì bọn họ chứ? Tôi không tin, bọn họ có thể ở Ủy ban Kỷ luật thành phố một tay che trời. Nếu Ủy ban Kỷ luật thành phố không nói lý lẽ, tôi sẽ tìm tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Nếu Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không được, tôi sẽ tìm tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Dù sao tôi cũng đều có người quen cả, ai sợ ai chứ!

Hạ Tưởng vừa thấy Mai Hiểu Lâm quả nhiên ý nghĩ chính trị quá đơn giản, đã nổi máu nóng lên liền trực tiếp đưa quan hệ ra, liền biết không thể để cô tiếp tục gây loạn. Cô không rõ chân tướng sự tình, có lẽ nghĩ rằng Lệ Triều Sinh ở sau lưng phá rối, bị cắn ngược nên mới tìm mình gây phiền toái. Với tính cách của cô, không nổi giận mới là lạ.

Hạ Tưởng vội hỏi:

- Được rồi, cảm tạ các vị lãnh đạo quan tâm và trân trọng. Tôi là cây ngay không sợ chết đứng. Nếu các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật thành phố từ xa tới đây, vậy tôi theo họ trở về một chuyến cũng được. Nếu không để bọn họ đi một chuyến tay không cũng không thể báo cáo kết quả công tác được.

Phương Cách đủ thông minh, vội vàng nói chen vào:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, vừa rồi tôi vừa mới gọi một cuộc điện thoại về nhà. Ba tôi nói trời lạnh, muốn cho tôi mấy bộ quần áo, phiền toái anh mang giúp tới cho tôi. Ba tôi đã đưa tới tòa nhà Thành ủy, anh cứ trực tiếp tới ban Tổ chức cán bộ Thành ủy tìm ông ấy là được.

Lời này ám chỉ rất rõ ràng, ban Tổ chức cán bộ là nơi mà mọi người đều có cảm nhận rất thiêng liêng. Phương Cách vừa nói, Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh lập tức kinh hãi, đều nhìn về phía y. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Phương Cách cười cợt nhả:

- Nhìn cái gì thế? Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à?

Lý Đinh Sơn ho khan một tiếng:

- Phương Cách, đừng nói lung tung!

Người nói cố ý, người nghe cũng có tâm. Lý Đinh Sơn bề ngoài là nói Phương Cách nhưng đã chỉ ra một vấn đề mấu chốt, ông ta nhắc tên Phương Cách. Trong ban Tổ chức cán bộ Thành ủy chỉ có một người họ Phương, chính là Phương Tiến Giang - Trưởng ban Phương.

Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh liếc nhau, nghĩ thầm hỏng rồi, việc hôm nay mà làm không tốt thì sẽ hỏng bét tất cả. Thứ nhất là không ngờ nhiều người bảo vệ Hạ Tưởng như vậy, thứ hai lại càng không ngờ chính là người bảo vệ Hạ Tưởng lại có lai lịch lớn như vậy.

Lý Đinh Sơn nhìn ra suy nghĩ của hai người, thầm cười lạnh. Mới chỉ Trưởng ban Phương mà chúng mày đã lùi bước à? Chờ coi, khi tới tòa nhà Thành ủy, xem chúng mày còn ngày lành nữa không nhé! Mặc kệ chỗ dựa của chúng mày là ai, muốn động tới Hạ Tưởng tại địa bàn thành phố Yến, không có chứng cớ rõ ràng thì cứ mơ tưởng đi!

Lý Đinh Sơn cũng tin tưởng rằng Hạ Tưởng không có vấn đề về kinh tế. Thanh niên thì nhiều lắm cũng chỉ là có nhiều bạn gái, chỉ cần không bị tóm tại trận, lại chưa kết hôn, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Nhưng đối phương đến như vậy, hiển nhiên không phải chỉ muốn bôi nhọ Hạ Tưởng đơn giản thế này mà khẳng định là muốn dồn hắn vào chỗ chết. Đến tột cùng là ai mà muốn ra tay ác độc như vậy?

Lý Đinh Sơn quyết định gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ để tìm hiểu một chút tình hình.

Cuối cùng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Mai Hiểu Lâm, Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh ghé sát nhau thì thầm một lát mới đồng ý cho Hạ Tưởng tự mình lái xe của hắn đi theo phía sau hai người tới thành phố Yến. Tối thiểu nhìn qua cũng không giống bị người mang đi, giảm mức độ ảnh hưởng xuống mức tối thiểu.

Hai người cũng bị một câu nói của Phương Cách dọa cho không nhẹ. Nói đùa à? Cho dù Phó chủ nhiệm Phòng có lợi hại hơn nữa nhưng muốn đề bạt bọn họ khẳng định vẫn phải đi qua cửa ban Tổ chức cán bộ. Nếu đắc tội với Phương công tử, Trưởng ban Phương có thể tha tội bọn họ mới là lạ!

Hạ Tưởng đi rồi, Lý Đinh Sơn nói với Mai Hiểu Lâm và Thịnh Đại:

- Phó bí thư Mai, Phó chủ tịch huyện Thịnh, hai người không cần quan tâm tới việc của Hạ Tưởng. Tôi sẽ nghĩ biện pháp. Nếu mọi người đều tìm người khắp nơi, có khi càng giúp lại càng loạn.

Mai Hiểu Lâm và Thịnh Đại cũng biết Lý Đinh Sơn nói vậy là xuất phát từ ý tốt, cho nên cũng không nói gì nữa.

Hai người vừa đi, Phương Cách liền đi tới nói:

- Bí thư Lý, biểu hiện vừa rồi của tôi cũng được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.