Quan Thần

Chương 286: Ly biệt



Tháng 9 ở thành phố Yến, mặt trời vừa lặn, không khí lập tức mát mẻ hẳn lên, nếu đến đêm còn có thể mơ hồ cảm thấy không khí của mùa thu. Hạ Tưởng nhìn thấy nước hồ càng ngày càng xanh biếc, lá sen cũng đã to tới mức cực đại, hắn biết, chỉ sợ đã đến lúc biệt ly.

Gõ cửa, lại thấy Vệ Tân ra mở cửa.

Vệ Tân vẻ mặt cô đơn, thấy là Hạ Tưởng chỉ miễn cưỡng mỉm cười:

- Phó chủ tịch huyện Hạ à, Tổng giám đốc Liên đang chờ anh ở phòng khách.

Liên Nhược Hạm mặc bộ quần áo ở nhà, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, ngẩn ngơ xuất thần. Từ khi biết cô tới nay, đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng thấy bộ dạng cô thất hồn lạc phách như vậy. Nhất là hai mắt của cô đang nhìn TV nhưng không hề có chút thần sắc. Từ đó có thể thấy được chắc chắn là cô không hề nhìn thấy gì trên TV.

Hạ Tưởng không kìm nổi đau lòng.

Hạ Tưởng ôm chặt cô vào ngực, khẽ vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng nói:

- Khi mới sinh ra, con người không hề có gì cho nên cứ gặp ai cho bú sữa đều coi đó là mẹ. Sau khi lớn lên, càng có nhiều thứ lại càng đau khổ vì sợ mất đi những thứ đó. Khi mới quen biết em, em là một cô gái rất bốc đồng, muốn làm gì thì làm, không cần băn khoăn gì cả, có thể tùy theo ý mình du ngoạn khắp nơi, luôn luôn vui tươi, thoải mái. Nhưng kể từ sau khi em quen anh, em lại có thêm sự vướng bận, càng thêm nhiều lo lắng.

Hạ Tưởng giơ tay tắt TV đi, cảm thấy nước mắt Liên Nhược Hạm làm ướt đẫm ngực mình. Tim hắn cũng cảm giác đau nhói. Hồng trần nam nữ, ân oán tình cừu, gút mắc càng sâu, nhung nhớ càng sâu. Hiện tại hắn và Liên Nhược Hạm đã có tình cảm không thể dứt bỏ. Một khi phải chia lìa quả thật làm cho cả hai đều phải đau lòng.

Cô gái trước kia vốn lạnh lùng trong trẻo như mặt trăng, giờ dám yêu dám hận, bởi vì yêu hắn say đắm nên đã chuyển biến hoàn toàn thành một người con gái bình thường như trăm ngàn người con gái khác. Hạ Tưởng ôm chặt lấy Liên Nhược Hạm, nói:

- Không phải chỉ là ra nước ngoài một thời gian thôi sao? Trước kia em luôn dũng cảm kiên cường, còn dám một mình đi mạo hiểm, sao hiện giờ lại trở nên nhát gan như vậy? Được rồi, đừng khóc nữa, khóc xấu lắm, người ta cười cho.

Vệ Tân tránh ở một góc trên lầu hai, nghe thấy rất rõ ràng những lời Hạ Tưởng vừa nói. Cô khẽ thở dài, lắc đầu rồi lên lầu vào phòng mình, đóng cửa lại, bắt buộc mình không quan tâm tới sự tình bên ngoài.

Liên Nhược Hạm như thể giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên úp mặt lên người Hạ Tưởng cọ cọ mấy cái, mượn cơ hội lau khô nước mắt, sau đó lại mỉm cười:

- Được rồi, em không có việc gì.

Cô lại cầm lấy điều khiển từ xa mở TV ra:

- Anh đừng tưởng bở, em không phải khóc vì anh mà là vừa mới xem một đoạn phim tình cảm nên mới cảm động mà khóc.

Hạ Tưởng thấy cô vừa khóc vừa cười liền vui vẻ hôn lên mặt cô:

- Đây mới là Nhược Hạm của anh, chỉ khóc trong chốc lát nhưng cười phải cười nửa ngày. Cười luôn tốt hơn so với khóc mà. Đúng rồi, thủ tục làm xong chưa?

- Xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thành phố Yến.

Liên Nhược Hạm nói là không có gì nhưng lại tựa đầu vào vai Hạ Tưởng, dịu dàng nói:

- Sau khi em đi, không cho anh tán tỉnh các cô bé khác. Không được cười cười nói nói với các mỹ nữ, nhìn cũng không được nhìn nhiều. Còn nữa, ngoại trừ việc toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô bé Lê, anh còn phải hết sức chuyên chú nhớ đến em. Nếu không, em sẽ không tha cho anh đâu.

Liên Nhược Hạm học được tính cách của các bà các cô như vậy từ khi nào thế? Hạ Tưởng không kìm nổi cười. Nhìn tình hình này là thấy được, lằng nhằng lắm mồm là bản tính trời sinh của phụ nữ, không học tự thông, ngay cả cô gái như Liên Nhược Hạm cũng vậy.

- Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Trước tiên nói về chính sự quan trọng đi.

Hạ Tưởng véo tai cô. Tai Liên Nhược Hạm rất đẹp, trắng và tròn, vành tai rộng có viền, kết hợp rất hài hòa với cái cổ trắng nõn như ngọc.

Hai người ngồi sát vào nhau trên sô pha, thân mình dán vào nhau. Hạ Tưởng lại ngửi thấy mùi hương cơ thể cô, còn có thể nhìn thấy khe ngực mê hồn của cô. Trước kia hắn đã từng thưởng thức cảm xúc mê hồn ở đó, lại mới nghỉ dưỡng sức một thời gian nên tự nhiên không thể kìm nén được, một bộ phận cơ thể không tự chủ được liền có phản ứng.

Liên Nhược Hạm cảm giác có một cái gì đó cứng rắn chống vào hông mình, ngay lập tức phát hiện ra, không khỏi đỏ hồng hai má:

- Anh xấu lắm, lại muốn à?

- Tiểu biệt thắng tân hôn (chia ly ngắn còn hơn cả mới cưới), đương nhiên là muốn.

- Vậy cứ mơ đi, chịu không nổi thì tự khổ.

Liên Nhược Hạm cười vui, còn cố ý nhích người đẩy vào chỗ đó.

Hạ Tưởng đúng là đang căng như dây đàn, làm sao có thể chịu được cô khiêu khích như vậy, lập tức bế xốc cô lên lầu. Hai chân của Liên Nhược Hạm linh hoạt quắp ngang hông hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, cúi xuống bên tai hắn, hơi thở như hương lan:

- Gấp cái gì, ngày mai em đi, cả đêm nay em đều là của anh.

Hạ Tưởng ngẫm lại cũng đúng, trời vừa mới tối, lên giường bây giờ còn hơi sớm. Chủ yếu là còn có Vệ Tân ở đây, hai người sớm như vậy đã trốn ở trong phòng không ra, cũng là quá vội vã, hắn liền cố nhẫn nhịn. Cũng may là vẫn có thể nhịn được.

Chủ yếu là trong lòng hắn có tâm sự.

- Sự việc của Tập đoàn Viễn Cảnh đã bố trí tốt rồi. Có Cao lão quản lý, có thể đảm bảo vận hành bình thường. Em vừa là Chủ tịch Hội đồng quản trị lại vừa là Tổng giám đốc, Cao lão tạm thời đảm nhiệm Phó Tổng giám đốc, còn có mấy người hỗ trợ Cao lão. Hơn nữa còn có anh ở đây, đến lúc đó cũng có thể ra tay giúp đỡ một chút.

Liên Nhược Hạm bắt đầu giải thích cho Hạ Tưởng bố trí của mình. Cô nói khá tập trung, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đầy vẻ nghiêm túc, đôi mắt sáng lóng lánh khiến người ta phải trầm mê:

- Liên Cư tạm thời giao cho Vệ Tân xử lý. Cô bé này tính cách cẩn thận, con người lại đáng tin cậy. Về sau anh cũng đừng tới đây nữa, em không an tâm về anh.

Bị Liên Nhược Hạm nói thẳng vào mặt là không an tâm, Hạ Tưởng ngượng ngùng cười ha hả, không nói gì. Hắn nghĩ: "Mình và Vệ Tân đúng là có lắm lằng nhằng tuy nhiên không thể nói cho người ngoài được!" Đương nhiên, kiếp này hắn sẽ không thể tiếp tục dính vào Vệ Tân được nữa. Đàn ông không thể chỉ là một động vật giống đực ích kỷ, mỗi người phụ nữ đều có tình cảm phong phú, cho dù ham muốn xác thịt nhưng tình cảm lại là vấn đề hoàn toàn khác.

- Thế cục tỉnh Yến và thành phố Yến như thế nào thì em cũng không quan tâm, em chỉ quan tâm tới anh thôi. Tuy rằng lúc này bọn họ vận dụng lực lượng của Cao Thành Tùng vẫn không thể làm gì được anh, nhưng không thể cam đoan rằng bọn họ có sử dụng thủ đoạn khác nữa hay không. Hiện tại em đang làm căng lên với gia tộc, ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt. Em đi rồi thì áp lực của anh có lẽ sẽ giảm đi rất nhiều. Có lẽ bọn họ sẽ tạm thời thu tay lại. Chủ yếu là anh và bé Lê sắp đính hôn. Em cũng không muốn ở lại xem hai người.

Liên Nhược Hạm có vẻ chua xót nhìn Hạ Tưởng, cắn răng nói:

- Em vẫn hận anh.

Hạ Tưởng liền thành thật nhận lỗi:

- Anh biết.

- Anh biết cái gì chứ?

Liên Nhược Hạm thấy hắn thành thật như một khúc gỗ, lại tức giận đấm hắn:

- Anh toàn làm em tức thôi. Quên đi, không nói chuyện bé Lê với anh nữa, nói chuyện của anh đi. Em đi rồi, tuy rằng không thoải mái với gia tộc nhưng bọn họ khẳng định vẫn sẽ chiếu cố cho Tập đoàn Viễn Cảnh. Đối với anh thì có lẽ bọn họ vẫn còn rất bất mãn, nhưng bởi vì em không còn ở thành phố Yến nữa nên bọn họ cũng sẽ không tiện tìm anh gây phiền toái. Nhưng nếu chẳng may bọn họ có người nhàn rỗi muốn làm càn, vẫn lằng nhằng gây chuyện với anh, em cũng sẽ nghĩ biện pháp phản kích. Đừng tưởng rằng em dễ bị bắt nạt.

Liên Nhược Hạm nói lời cứng rắn, vẻ mặt quyết liệt, cũng biểu lộ một mặt kiên cường của cô.

Hạ Tưởng vỗ vỗ vào lưng cô, cười nói:

- Yên tâm đi, anh cũng không phải quả hồng mềm, ai muốn nắn bóp thế nào thì nắn bóp. Lần này có người không những không bóp được quả hồng mà còn đứt cả ngón tay.

Không cần phải nói, sự kiện Thẩm Phục Minh chắc chắn là sản phẩm của Tống Triêu Độ.

Tống Triêu Độ triển khai như thế nào thì Hạ Tưởng không rõ lắm, nhưng hắn có thể đoán được rằng nhân cơ hội Cao Thành Tùng tập trung sự chú ý lên người mình, Tống Triêu Độ liền tóm ngay Thẩm Phục Minh. Đồng thời từ sự kiện Tống Triêu Độ thuận lợi ra tay này, Hạ Tưởng cũng đoán được rằng thế cục ở Bắc Kinh đã xảy ra biến hóa tinh tế.

Ai chẳng biết Thẩm Phục Minh là người của Cao Thành Tùng? Tóm Thẩm Phục Minh, bất cứ người nào hiểu biết đều thấy được rằng, hướng gió đã thay đổi. Sự ủng hộ của đại nhân vật ở Bắc Kinh đối với Cao Thành Tùng đã yếu đi rất nhiều, không hề còn ủng hộ mạnh mẽ vô điều kiện như trước nữa. Việc này nói lên điều gì? Nói lên rằng hoặc là Cao Thành Tùng sẽ rơi đài hoặc là sẽ phải kiềm chế sự ngông nghênh của mình.

Đây cũng là lý do khiến đa số các ủy viên thường vụ nhạy bén phát hiện hướng gió mới, lại bị Cao Thành Tùng áp bách lâu ngày, bất mãn bộc phát ra, mới có trò vui chèn ép Cao Thành Tùng trên hội nghị thường vụ Tỉnh ủy

Hạ Tưởng cũng không biết chi tiết nhưng căn cứ hiểu biết và phán đoán của hắn về Tống Triêu Độ, có thể nghĩ được rằng người ủng hộ Tống Triêu Độ ở Bắc Kinh sắp thăng tiến. Hơn nữa, trong giai đoạn chuyển giao giữa hai thế hệ già và trẻ, chỗ dựa của ông ta hiển nhiên đã chậm rãi chiếm thế thượng phong, cho nên vở kịch vui ở tỉnh Yến cũng chỉ là một sự bổ sung cho màn kịch lớn tại Bắc Kinh mà thôi.

Bắt Thẩm Phục Minh không tính, còn vặn ngã cả Phòng Tự Lập. Cái tát này đánh rất vang, có lẽ đủ khiến cho Cao Thành Tùng vốn luôn kiêu ngạo cũng phải choáng váng đầu óc, thậm chí còn có thể nổi trận lôi đình. Nhưng cho dù Cao Thành Tùng có tức giận hơn nữa, chỉ cần y có chút trí tuệ chính trị, y cũng sẽ phải kiềm chế bản thân lại. Thẩm Phục Minh đột nhiên bị mang đi trong khi y hoàn toàn không biết gì trước đó cả. Điều này đã thuyết minh vấn đề. Cao Thành Tùng chẳng những không ngốc mà còn rất thông minh, nếu không cũng đã không lên nổi ngôi cao Bí thư Tỉnh ủy.

Tuy nhiên khi sau khi y từ Chủ tịch tỉnh Yến lên làm Bí thư Tỉnh ủy, lại có chỗ dựa ở Bắc Kinh, liền không thể tránh được bành trướng chủ nghĩa cá nhân và dục vọng quyền lực tới mức lớn chưa từng có. Kết quả là không tới vài năm, y đã khiến gần như toàn bộ tỉnh Yến phải oán than.

Nguyên nhân khiến càng ngày Cao Thành Tùng càng kiêu ngạo, ngông cuồng, tự đại chính là vì không có người khống chế y.

Tống Triêu Độ quả nhiên là lợi hại, quyết đoán tóm đúng thời cơ, vừa ra tay là một đòn trí mạng. Hạ Tưởng có thể tưởng tượng được, sự việc sẽ không dừng lại ở đây. Ông ta chắc chắn vẫn còn thủ đoạn tiếp theo.

Kế tiếp sẽ là ai rơi đài? Tám, chín phần mười sẽ là Vũ Phái Dũng.

Về việc Vũ Phái Dũng rơi đài thì Hạ Tưởng không hề có chút nghi ngờ nào. Kiếp trước, Vũ Phái Dũng đã bị xử án tử hình. Điều mà hắn quan tâm chính là vận mệnh của Cao Kiến Viễn. Bởi vì kiếp trước, Cao Kiến Viễn đã nghe được phong thanh Cao gia rơi đài từ trước nên thong dong trốn ra nước ngoài, không bị bắt về quy án. Kiếp này, bất kể như thế nào cũng không thể để Cao Kiến Viễn trốn thoát.

Vỏ bề ngoài lịch lãm của Cao Kiến Viễn che giấu một trái tim luôn rắp tâm hại người.

Vì sự sĩ diện của bản thân, chẳng những y đầu tư thất bại thua lỗ hơn mười triệu tệ trong dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn mà y còn mò tiền để đầu tư dự án biệt thự Tây Sơn. Nguồn gốc số tiền này khẳng định là có vấn đề. Hơn nữa y còn tự chủ trương khai phá biệt thự Tây Thủy, kết quả là thất bại thảm hại. Mặc kệ là như thế nào, buôn bán có lãi thì y thu, thua lỗ thì quốc gia chịu. Nói y là kẻ sâu mọt bậc nhất ở tỉnh Yến cũng không đủ.

So sánh với sự kiêu ngạo, ngông cuồng của Vũ Phái Dũng thì bộ dạng khiêm tốn, thanh lịch để mê hoặc lòng người của Cao Kiến Viễn mới khiến người ta khó lòng phòng bị nhất.

Liên Nhược Hạm xuất thân từ đại gia tộc, lại không hề có chút hứng thú đối với thế cục và các cuộc đua chính trị. Cô chỉ cần biết Hạ Tưởng bình an vô sự là tốt rồi. Các phương diện khác, ví dụ như việc Thẩm Phục Minh bị bắt, vân vân... cô đều không hề có chút hứng thú nào.

Sau khi ăn xong, Vệ Tân thu dọn bát đĩa, Hạ Tưởng đưa Liên Nhược Hạm ra ngoài tản bộ.

Cuối tháng 9, thành phố Yến dần dần có chút hơi thở mùa thu. Bóng đêm vừa buông xuống, cây cỏ đã đọng đầy sương. Hai người dạo bước bên hồ, ngắm những đóa hoa sen lần lượt nở ra, tâm tình trở nên vui vẻ thoải mái.

Liên Nhược Hạm vẫn không nói gì, chỉ kéo tay Hạ Tưởng, bộ dạng đầy tâm sự, thỉnh thoảng còn đá đá mấy lá cỏ ven đường.

Tuy rằng trong lòng Hạ Tưởng không nỡ nhưng hắn cũng biết nếu giữ Liên Nhược Hạm lại sẽ chỉ tăng thêm phức tạp và thương cảm trong thời buổi rối loạn này. Rời xa thành phố Yến một thời gian cũng tốt cho việc thanh tĩnh trở lại, tránh thời gian hỗn loạn này rồi nói sau. Cao gia sắp rơi đài, không nên dính líu vào đống phức tạp này thì tốt hơn.

Hắn liền khuyên Liên Nhược Hạm:

- Em đừng buồn. Chẳng bao lâu nữa là em có thể lại trở về. Anh nghĩ có lẽ Tết năm nay em lại có thể cùng anh đi Đan Thành. Được không?

Liên Nhược Hạm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng:

- Đừng nói lung tung. Em đang tính ngày, đừng làm loạn ý nghĩ của em.

- Tính ngày cái gì?

Hạ Tưởng khó hiểu.

- Không nói cho anh. Không hiểu cũng đừng hỏi loạn.

Không biết vì sao, mặt Liên Nhược Hạm bỗng nhiên đỏ lên. Cũng may, đèn đường hơi mờ nhạt nên cũng không nhìn rõ lắm.

Hai người đi một đoạn, nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang khắp nơi, Hạ Tưởng cảm thán nói:

- Nháy mắt đã lại mùa thu. Lúc này thảo nguyên huyện Bá hẳn là phong cảnh đẹp nhất. Em nói xem, có thời gian chúng ta cùng du ngoạn một vòng trên thảo nguyên huyện Bá, được không?

- Được. Hiện tại đang thịnh hành món cừu nướng, chúng ta nướng một con cũng đủ cho vài người ăn.

Liên Nhược Hạm cúi đầu tính toán:

- Năm người ăn cũng đủ.

- Năm người? Năm người nào?

Hạ Tưởng cảm thấy hôm nay Liên Nhược Hạm rất lạ, dường như có tâm sự gì đó, lại như thể có ý tưởng lâu dài nào đó, khiến hắn không hiểu ra sao cả.

- Được rồi, đừng hỏi nữa. Em thuận miệng nói vậy thôi.

Liên Nhược Hạm lại không kiên nhẫn, nắm chặt tay Hạ Tưởng, nói:

- Đi, trở về đi, trời hơi lạnh.

Kỳ thật cũng không quá lạnh, những cơn gió thu thổi tới khiến người ta cảm thấy thoải mái. Hạ Tưởng liền ăn ngay nói thật:

- Không lạnh lắm đâu, cảm giác rất thoải mái. Hay là cứ ở thêm một lát nữa?

- Anh ngốc lắm!

Liên Nhược Hạm đẩy hắn một cái, quay người bước đi.

- Ngốc, cho anh ở đây đến sáng mai luôn.

Lúc này Hạ Tưởng mới phản ứng lại, cười ha hả, vội vàng chạy tới ôm lấy Liên Nhược Hạm:

- Đúng đúng đúng. Đêm vui ngắn chẳng tày gang. Là anh không hiểu khát vọng của mỹ nhân.

- Nói là khát vọng thật khó nghe.

Liên Nhược Hạm oán trách nói.

- Không cho anh lên giường nữa.

Đêm xuân ngắn chẳng tày gang, một đêm không ngủ, cho đến tận gần sáng, Hạ Tưởng mới ngủ thiếp đi trong tình trạng kiệt sức.

Chỉ ngủ non nửa giờ, Hạ Tưởng liền tỉnh dậy, bởi vì Liên Nhược Hạm phải đi Bắc Kinh để bay. Thành phố Yến không có chuyến bay thẳng ra nước ngoài.

Hạ Tưởng cố ý muốn đưa Liên Nhược Hạm đi Bắc Kinh. Lần này chia lìa kẻ nam người bắc, không biết đến khi nào mới được gặp lại, trong lòng hắn nặng trịch, không biết là có cảm giác gì. Hiện tại Liên Nhược Hạm đã là một người con gái gắn liền với sinh mạng hắn không thể tách rời, cô đi xa, tim hắn không đau sau được?

Đi thẳng một mạch hơn ba tiếng đồng hồ mới tới sân bay Bắc Kinh. Ở sân bay đã sớm có người chờ sẵn, chuẩn bị hết thảy cho Liên Nhược Hạm. trước khi lên máy bay, Liên Nhược Hạm rốt cục không kìm nổi bật òa khóc, nhào vào trong ngực Hạ Tưởng khóc nức nở nói:

- Nếu một năm rưỡi nữa em vẫn không về thì phải nhớ em đấy. Nếu không, em có biện pháp cho anh đau lòng chết thôi. Em có biện pháp, anh có tin hay không?

Gần đi rồi mà vẫn còn uy hiếp mình sao? Hiện tại Hạ Tưởng là cô nói gì nghe nấy, vội vàng gật đầu liên tục:

- Anh tin, anh tin hết.

- Anh tin cái gì? Anh biết cái gì chứ? Ngốc lắm!

Liên Nhược Hạm lùi lại, vẫy tay với hắn, sau khi đi qua lối kiểm soát thì quay lại cười với hắn, đặt tay lên bụng nói một câu:

- Chờ khai hoa kết quả!

Liên Nhược Hạm biến mất đã nửa ngày nhưng Hạ Tưởng vẫn đứng ngơ ngẩn một mình tại chỗ bất động. Hắn có ngu ngốc mấy thì cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Liên Nhược Hạm đã từng nói muốn cướp lấy cơ hội đột phá tầng quan hệ cuối cùng với hắn trước Tào Thù Lê, cũng muốn cướp cơ hội sinh một đứa con cho hắn trước Tào Thù Lê. Cô đúng là nói được thì làm được. Khó trách tối qua cô nói phải tính ngày, hóa ra là tính xem có phải thời kỳ dễ thụ thai hay không!

Lúc này Hạ Tưởng mới bừng tỉnh ngộ, Khó trách lúc ấy cô nói năm người đi chơi thảo nguyên. Nếu cô sinh một đứa con cho hắn, Tào Thù Lê cũng sinh một đứa con cho hắn, cộng với hai cô và hắn vừa đúng là năm người. Ha ha... Nếu thật sự có một ngày như vậy cũng coi như một niềm vui lớn trong đời. Hai người vợ, hai đứa con, du ngoạn rong chơi, vậy thì thằng đàn ông là hắn cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.

Chỉ có điều Liên Nhược Hạm đồng ý nhưng Tào Thù Lê có đồng ý đi cùng hay không còn chưa chắc.

Hạ Tưởng cũng biết, dù sao hắn không thể quản được Liên Nhược Hạm. Cô bay ra nước ngoài có lẽ là vì muốn tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng cũng có lẽ là vì muốn an tâm sinh nở. Liên Nhược Hạm vẫn luôn tùy hứng, thích làm gì thì làm, không ai có thể khiến cô thay đổi được.

Đã đến Bắc Kinh rồi, vừa lúc Tiếu Giai cũng ở đây, Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Tiếu Giai. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tiếu Giai vừa nghe thấy là Hạ Tưởng đã đến Bắc Kinh liền kinh ngạc kêu lên:

- Thật không đấy? Anh ngàn vạn lần đừng có lừa em, lâu lắm rồi em không gặp anh đó. Nếu anh lừa em thì thật là quá đáng.

Quả thật cũng đã lâu rồi chưa gặp Tiếu Giai, trong lòng Hạ Tưởng cũng thấy hổ thẹn. Trong ba người con gái thì Tiếu Giai là người mình ít quan tâm tới nhất, cô cũng chưa bao giờ chủ động yêu cầu mình cái gì, luôn kiên cường và độc lập.

Hạ Tưởng lái xe đi tới chỗ ở của Tiếu Giai tại Bắc Kinh. Đi hơn một giờ thì tới nhà mới của Tiếu Giai ở gần đường vành đai ba.

Đó là một khu đô thị rất đẹp, diện tích xanh hóa rất lớn, vòi phun nước và núi giả rất tinh xảo, còn cả đường xá trong khu cũng được thiết kế rất cẩn thận, tỉ mỉ. Cho dù Hạ Tưởng nhìn với ánh mắt chuyên nghiệp cũng phải khen là thiết kế rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.