Hạ Tưởng liền hỏi Nghiêm Tiểu Thì:
- Tiểu Thì, thành thật thì ý định của cô là gì?
- Tôi không biết, với tình thế cấp bách này tôi thật sự không biết.
Cô cầm tay Hạ Tưởng tiếp:
- Xin phá sản, xoay xở nợ nần giải quyết các tranh chấp. Tôi từ trước đến giờ chỉ mới ứng phó, anh giúp tôi có được không? Tôi là đại diện pháp nhân, không giống như Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn có thể phủi tay đi được.
Hạ Tưởng bị bàn tay nỏng bỏng, hơi ướt át của cô nắm lấy, không thể né tránh, đành nói với vẻ mặt kiên định:
- Tôi cũng không phải là thần tiên, không có chủ định khiến cho biệt thự Tây Thủy cải tử hoàn sinh, tuy nhiên chỉ có thể cố gắng trong khả năng, hơn nữa tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu. Cô xem như vậy được không. Tôi có một ý là tìm một công ty bất động sản để liên kết với bất động sản Lĩnh Tiên, có lẽ sẽ có đột phá.
- Chủ ý này khả thi sao? Hiện trong tình hình thế này còn có công ty bất động sản dám cùng chúng ta hợp tác, không phải là tìm đường chết sao?
Nghiêm Tiểu Thì suy đoán, còn tay vẫn nắm chặt tay Hạ Tưởng không buông. Hiển nhiên, cô đã mất đi chừng mực, đã không còn phương hướng nào nữa rồi.
Hạ Tưởng không nghĩ Nghiêm Tiểu Thì nhìn có vẻ yếu ớt như vậy nhưng sức lực không hề yếu, nắm lấy tay hắn khá chặt khiến hắn còn hơi đau.
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, cười nói:
- Cô không việc gì phải căng thẳng quá, tuy nhiên đừng dùng lực với tay của tôi, có được không? Tay của đàn ông tuy thô ráp, nhưng mà tay nào cũng là tay, bóp chặt sẽ bị đau.
Nghiêm Tiểu Thì lúc này mới ý thức được là mình thất lễ, không ngờ bị Hạ Tưởng đùa bèn mỉm cười:
- Cái gì mà tay nào cũng là tay chứ? Anh thật là biết làm người khác giận quá, tôi ra như thế này một chút hỗ trợ tấm lòng thơm thảo cũng không có, còn giễu cợt người ta.
Trong giọng nói cô đã có hàm ý oán giận.
Hạ Tưởng kêu oan:
- Tôi đã đưa ra cho cô chủ kiến của tôi rồi, tôi không phải thiếu suy nghĩ mà nói vậy đâu, tôi đã phác thảo kế hoạch rồi, đợi tôi hoàn thiện rồi sẽ liên hệ với mấy nhà bất động sản quen biết xem ai thích hợp nhé. Không dám nói nhất định có thể khiến hạng mục biệt thự Tây Thủy có triển vọng tốt, nhưng để đối phó với nguy cơ trước mắt thì kế hoạch này không có vấn đề gì, về việc có thể đứng dậy được không, thì hãy xem toàn bộ công việc thế nào đã. Chỉ có điều cô phải chuyển lời đến Kiến Viễn một tiếng, rằng cô muốn bất động sản Lĩnh Tiến hợp tác với một bên khác, phải có người có quyền thế đứng ra đại diện mới được.
Rồi hắn dùng tay chỉ chỉ Nghiêm Tiểu Thì mà tiếp:
- Cô không được, người khác sẽ không tin cô.
Ngụ ý là, phải khiến Cao Kiến Viễn ra mặt. Hạ Tưởng tin chỉ cần Cao Kiến Viễn ra mặt thì nhất định có thể giữ hắn lại. Chỉ cần hắn tạm thời ở trong nước, một khi sự việc của Cao gia bị bại lộ, thì hắn sẽ bị bắt đi quy án.
Nghiêm Tiểu Thì vẫn không tin Hạ Tưởng thật sự là có bản lĩnh đảo tay thành mây, lật tay thành mưa bèn nói:
- Hiện giờ bất động sản Lĩnh Tiên đã đến bước đường cùng, Hạ Tưởng, anh cũng không thể lấy tính mạng của tôi ra đùa giỡn được. Tôi sẽ tin anh. Sau này nếu có thất bại, tôi sẽ mang cục diện rối rắm ấy mà giao cho anh, cho anh tới mà thu thập, dù sao tôi cũng bất chấp.
Dù không được, Nghiêm Tiểu Thì cũng sẽ phải dựa vào.
Hạ Tưởng liền nổi giận với cô:
- Tôi nói biệt thự Tây Sơn dễ bán, kết quá thế nào? Tôi chưa nói biệt thự Tây Thủy sẽ có triển vọng, kết quả lại ra sao? Cô có thể nhớ lại một chút tất cả các hạng mục có tôi tham gia, có hạng mục nào thất bại không?
Hạ Tưởng không phải nói mạnh miệng, cũng không phải khoe mẽ, mà chỉ là muốn nói cho Nghiêm Tiểu Thì một sự thật là, hắn có khả năng quan sát tinh tường, chính là phương hướng của thị trường.
Nghiêm Tiểu Thì nói: Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
- Tôi tin tưởng anh, sau khi trở về tôi sẽ nói với Kiến Viễn, để anh ta xem xét thử xem. Đừng nóng vội.
Nói xong, cô đột nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết nên làm thế nào để báo đáp anh, anh muốn tôi làm sao để trả ơn đây?
Vẻ mặt chờ đợi của Nghiêm Tiểu Thì có một chút ngượng ngùng, một chút bất an.
Hạ Tưởng không phải Liễu Hạ Huê, cũng không phải cậu con trai mới lớn dễ kích động để có thể làm loạn ngay tại chỗ. Nhưng đối mặt với ám chỉ lộ liễu của Nghiêm Tiểu Thì, hắn không thể tránh khỏi giao động, tuy nhiên hắn vẫn cố kìm sự kích động, bèn mỉm cười nói:
- Tôi có em trai, cũng có người yêu rồi, chỉ còn thiếu một người em gái thôi. Hay là cô làm em gái tôi đi, có được không?
Nghiêm Tiểu Thì mặt tối sầm, tuy nhiên một lát sau cô lấy lại thần thái và nói:
- Làm em gái thì lối mòn quá, tôi sẽ làm em họ anh, thế nào?
- Em họ thì em họ, dù sao tôi cũng có thêm một người em, không sao cả.
Hạ Tưởng cười ha hả thấy Nghiêm Tiểu Thì thẹn thùng, bèn thầm nghĩ ra sao thì cũng mặc kệ. Chờ sau khi Cao gia tiêu đời rồi, phải nghĩ cách sắp xếp cho Nghiêm Tiểu Thì có một lối thoát. Tự mình quan tâm đến cô cũng là xuất phát từ thành tâm, từ tâm ý của hắn.
Trước khi rời đi, Nghiêm Tiểu Thì vui vẻ nói:
- Thành phố Yến rộng lớn, thì chỉ có lúc bên cạnh anh mới là thời điểm vui vẻ nhất, mới cảm thấy thành phố Yến này vẫn còn đáng quyến luyến lắm.
Cô đi rồi, Hạ Tưởng ngồi lặng thinh ven hồ hồi lâu. Tấm lòng của Nghiêm Tiểu Thì, trong lòng hắn cũng biết. Nhưng mà hiện tại, hắn không thể lại có tình cảm với một cô gái nào nữa, Liên Nhược Hạm vì hắn mà tha hương, Tào Thù Lê vì hắn mà buồn bã, Tiểu Giai đối với hắn ngoài mặt thì không ý có gì, nhưng hắn hiểu rõ, cô ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng có ý chờ mong.
Gió trong hồ thổi tới, cảm giác mát làm Hạ Tưởng tỉnh táo lại, bỗng nhiên nhận ra chẳng mấy mà đến Quốc Khánh.
Vừa nghĩ tới huyện An hẳn là phải có hàng loạt các hoạt động chào mừng Quốc Khánh thì điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy là Khâu Tự Phong gọi.
- Chủ tịch huyện Khâu, anh khỏe chứ? Tôi Hạ Tưởng đây. Lãnh đạo có gì chỉ thị?
Hạ Tưởng cười nói nghĩ thầm dù cho y không muốn điện thoại thì vẫn phải làm. Điều đó chứng tỏ y lo lắng.
- Phó chủ tịch huyện Hạ, có cảm thấy tốt hơn không, không à? Ở hội nghị thường trực ủy ban, tôi đã đề nghị biểu dương công tác của cậu. Hội nghị đã nhất trí thông qua quyết định. Bởi vì năng lực của cậu hơn người, nên quyết định giao thêm cho cậu trọng trách, để cậu phân công quản lý xây dựng đô thị và du lịch. Công việc phân công quản lý văn hóa giáo dục và vệ sinh trước kia giờ giao cho Phó Chủ tịch huyện Đức Hoa. Hiện giờ, mọi người đều mong cậu mỏi mắt, mong phó chủ tịch huyện Hạ quay lại nhận lấy trọng trách này. Khâu Tự Phong đang ngồi ở văn phòng, gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, giọng nói sốt ruột, gương mặt biểu cảm cứng đờ, cơn giận sôi lên trong mắt.
Không gọi không được, lễ Quốc khánh đang đến gần. Hàng năm mọi cơ quan đều phải có thành tích hướng về Quốc khánh dâng tặng lễ vật. Nếu như lúc này, Tập đoàn Đại Tài đầu tư đúng chỗ, thì coi như là một phần đại lễ Quốc Khánh, mọi người đều có thể tốt lành mà đi qua đại lễ, nhưng mà Hạ Tưởng lại vắng mặt. Đối mặt với đề xuất của huyện, Tập đoàn Đại Tài chỉ đưa ra bàn bạc qua loa cho xong. Khâu Tự Phong liên tục gọi điện thoại cho Thẩm Lập Xuân, nhưng gọi ba lần bảy lượt, Thẩm Lập Xuân mới miễn cưỡng nghe điện thoại, sau khi nói vài lời khách sáo, Thẩm Lập Xuân thẳng thừng nói:
- Trước Quốc Khánh, tập đoàn đã có hàng loạt các hoạt động, tôi không có nhiều thời gian. Nên khi nào có thời gian, tôi sẽ trực tiếp gọi cho phó chủ tịch huyện Hạ, được không?
Không muốn nói nhưng vẫn phải nói, Khâu Tự Phong đúng là muốn nổi nóng cũng không được. May mà dự án mở rộng khu du lịch Tam Thạch vẫn đang tiến hành, y cũng biết rõ không phải công ty Đầu tư Sơn Thủy không nhìn sắc mặt Hạ Tưởng mà làm việc, mà là dự án khu du lịch là do Lý Đinh Sơn chịu trách nhiệm. Lý Đinh Sơn là người chịu trách nhiệm dự án, cũng chẳng khác gì so với việc Hạ Tưởng nắm giữ dự án cả.
Đây là khoảng cách, đây là khác biệt! Khâu Tự Phong là Chủ tịch Huyện, y cảm giác được vị trí của y tại huyện An thậm chí y còn không cả bằng một Phó chủ tịch huyện. Làm sao y có thể bỏ được cảm giác tấm tức, bực bội trong lòng này? Y quyết tâm, thà không được đầu tư thì thôi, nhưng cũng phải cách ly Hạ Tưởng ở trong bộ máy chính quyền, chỉ có điều phải nhẫn nhịn, còn phải bỏ qua loại ý tưởng không thực tế này.
Giết được một ngàn quân địch, thì lại tự hại mình tám trăm, bất kể phải chèn ép Hạ Tưởng thế nào, thì cũng khó đẩy hẳn vào chỗ chết. Có Lý Đinh Sơn bên cạnh, y không có cách nào nắm được Hạ Tưởng. Hơn nữa chọc giận Lý Đinh Sơn, Lý Đinh Sơn có thể kết hợp với Thịnh Đại làm y mất quyền lực, sau đó luận bàn chiến tích không đến y, và rồi bên ủy ban cũng phải chịu cho Lý Đinh Sơn khoa tay múa chân. Lẽ nào y phải khóc thét lên quay về Bắc Kinh tìm hậu trường?
Y đã hơn 30 tuổi, vậy mà không thể tự mình xử lý nổi một kẻ ít tuổi hơi mình sao?
Hậu trường gia tộc lại vững chắc, tự mình cũng có đầy đủ tố chất, tài năng để có thể đứng vững trong quan trường. Đảng Thái Tử Bắc Kinh có nhiều người, tại sao không có mấy người dám đặt chủ quản vùng khác, phần lớn đều làm quan trẻ ở Bắc Kinh, chủ yếu lăn lộn làm cán bộ các cấp ở khắp nơi? Chính là vì bọn họ không có năng lực. Không phải tất cả mọi người ở đảng Thái Tử đều có thể đến địa phương để rèn luyện. Có hậu trường tốt chẳng qua chỉ là trước một bước so với kẻ khác, nếu như tự thân mà trình độ không tốt, thì không thể ở quan trường được.
Bất cứ nơi nào, dù là một huyện cũng không thể khiến mọi ủy viên thường vụ đều phải nhân nhượng một cá nhân, bất luận người này là một Bí thư hay là một Chủ tịch huyện. Nếu mà y làm cho tất cả ủy viên thường vụ bất mãn, vậy thì sự nghiệp quan trường của y cũng sẽ chính thức chấm dứt.
Trong nước, luôn luôn coi trọng đường lối cân bằng, chỉ có cân bằng mới có thể được lâu dài.
Khâu Tự Phong sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng ở hội nghị thường trực Ủy ban nhân dân huyện đã đưa ra đề nghị điều chỉnh phân công Phó chủ tịch huyện, mặc dù còn có vài Phó chủ tịch huyện có ý phản đối, nhưng sau khi Thịnh Đại và Cường Giang tỏ ý ủng hộ, thì ba phó chủ tịch huyện còn lại đành bất đắc dĩ chấp nhận sự thực. Sau đó, vị trí của Hạ Tưởng nhanh chóng được tăng lên, là cái tên thứ tư, xếp sau Khâu Tự Phong, Thịnh Đại và Cường Giang Hải.
Lại nói về Dương Đức Hoa.
Không có người đứng đằng sau, y có thể lên được chức Phó Chủ Tịch cũng là do cơ may. Hơn nữa năng lực cá nhân thật sự không có gì vượt trội, trong lòng y không phục nhưng cũng không có cách nào. Lại nghĩ tới việc vài lần, Thịnh Đại đề xuất để y sớm lui ra, y cũng biết chứ, nói không chừng có lẽ còn bị bố trí để về hưu. Thế thì miễn cưỡng đành tiếp nhận sự thực:
- Tôi tuân theo sự sắp đặt của tổ chức.
Sau khi Khâu Tự Phong quyết định phân công, lại có phần hơi do dự, nên mới cầm lấy điện thoại gọi cho Hạ Tưởng. Y cũng biết, sự tình của Hạ Tưởng là do chính y gây ra, hiện giờ nực cười, quả thật là y tự vác đá đập vào chân mình. Hạ Tưởng không sao, nhưng trái lại việc đầu tư của huyện An lại gặp nguy hiểm. Y biết rõ, y phải tự mình gọi điện thoại cho Hạ Tưởng chính là tự làm mất mặt, nói không chừng sẽ bị hắn châm chọc, nhưng y cũng không có cách nào. Hiện giờ không phải lúc sĩ diện, thể diện thì có ích gì?
Gọi điện thoại trước cho Hạ Tưởng, y thấy thật mất mặt. Nhưng mà không gọi điện cho hắn thì sẽ không có chiến tích nào, là mất mặt trước gia tộc, trước toàn bộ nhân dân huyện, điều đó còn rõ ràng hơn, nặng nề hơn. Khâu Tự Phong vẫn còn biết rõ điều đó lắm.
Sau khi tất cả đã rõ ràng, y quyết định gọi điện cho Hạ Tưởng. Có lẽ Hạ Tưởng cũng đoán được là y đã nói không tốt về mình với Ngô gia ở sau lưng mình, nhưng vẻ bề ngoài thì y vẫn phải đóng kịch một chút. Y tin rằng, với lòng dạ của Hạ Tưởng, hẳn là hắn sẽ không làm mất thể diện và công khai đối đầu.
Tốt lắm, mọi người đều hòa hợp êm thấm mà tiếp tục đẩy mạnh công việc.
Khâu Tự Phong đoán đúng không sai, Hạ Tưởng cũng đoán được đúng là kiệt tác của Khâu Tự Phong. Hắn cũng khó hiểu. Dường như trời sinh ra hắn và Khâu Tự Phong là bất hòa. Lúc mới đầu, vì quan hệ với Lý Đinh Sơn nên Khâu Tự Phong thấy mình không vừa mắt. Sau đó lại vì quan hệ với Mai Hiểu Lâm mà khiến y lại thấy căm thù mình đến tận xương tủy. Giờ lại thêm sự tình của Liên Nhược Hạm, lại gây ra một loạt phong ba.
Giữa hai người, chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp trở mặt, may là cả hai đều còn có sự khôn ngoan, nên còn giữ lại một chút lịch sự bề ngoài. Cùng làm quan ở huyện An, mọi người đều biết không thể mang mâu thuẫn ra bên ngoài, bằng không đến lúc đó chẳng ai tốt cả. Nếu như làm cho mọi chuyện rối lên thì, thì ngay cả Hạ Tưởng cũng không thoát được kết cục là bị dời khỏi huyện An. Khâu Tự Phong cũng sẽ không thể đoàn kết được bộ máy chính quyền, đối với tiền đồ mà nói thì thật là bất lợi.
Khâu Tự Phong phải ngấm ngầm chịu đựng Hạ Tưởng cũng là bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm mà thôi. Giữa hai người xem ai có kiên nhẫn, xem ai mất kiên nhẫn trước.
Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong tuyệt nhiên không cảm thấy bất ngờ. Hắn biết Khâu Tự Phong nhất định sẽ gọi điện cho hắn, không gọi thì chứng tỏ y còn chưa đủ chín chắn, gọi rồi mới chính thức chứng tỏ y mặt dày và tâm địa đen tối. Đằng sau thì làm việc đen tối, mà còn gọi điện thoại tới giả bộ như không có việc gì, lại còn nói rằng tăng trọng trách cho hắn, loại người như thế, mới đúng là người chân chính để lăn lộn chốn quan trường.
Về phần này mà nói, cán bộ mà hơi một tí giận dữ, thì cả đời cũng không làm được chức cao.
Hạ Tưởng nghe Khâu Tự Phong giả bộ thiện chí an ủi, tuyệt nhiên không có chút cảm động nào, nhưng vẫn trả lời với giọng điệu cung kính:
- Tôi còn trẻ, e rằng không gánh nổi trọng trách nặng như vậy, cảm ơn Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã tín nhiệm tôi, cảm tạ Chủ tịch huyện Khâu đã giao trọng trách cho tôi. Chỉ có điều là, bây giờ trong lòng tôi cảm thấy không tốt, cảm thấy ngực khó thở, có lẽ không thể quay lại làm việc một thời gian. Bác sĩ nói, tốt nhất tôi nên tĩnh dưỡng một thời gian nữa. Cũng chẳng mấy mà đến Quốc Khánh. Tôi xin phép sau Quốc Khánh tôi sẽ đi làm, ngài thấy sao?
Khâu Tự Phong cầm điện thoại trong tay, hơi run lên. Y đưa tay phải qua giữ chặt tay trái, mới thấy tốt hơn một chút. Y không biết liệu ngực Hạ Tưởng có thực khó chịu hay không, nhưng y biết giờ Hạ Tưởng đang làm y tức giận đến mức ngực y khó chịu, thiếu chút nữa y không thở được.
Thật bực quá!
Ai cũng biết là Hạ Tưởng bị giam vài ngày, nghỉ ngơi lại béo trắng ra như không có chuyện gì. Còn thì thần thái vẫn hồng hào và sôi nổi, như không có gì khác biệt với trước kia. Giờ thì ngược lại Khâu Tự Phong phải tìm cách cầu cạnh hắn, mà hắn lại đắn đo, thật là chuyện bé xé ra to, tự mình lấy cớ để làm lấy lệ, cũng quá là qua quít.
Nếu đổi là bất cứ ai khác cũng sẽ nổi giận, nhưng Khâu Tự Phong lại nói:
- Vậy cậu xem rồi lo liệu giùm là công việc quan trọng hay nghỉ ngơi quan trọng, cậu hãy cứ quyết định đi.
Làm gì có ai lại mang tiền đồ ra mà đùa giỡn chứ? Trừ phi đó là thằng ngốc. Thật đáng tiếc thằng ngốc lại không lăn lộn vào chốn quan trường, cho nên trước mắt có bệnh cũng phải nói không bệnh. Có bao nhiêu người già yếu chết đi vẫn cố sống cố chết bám chặt lấy vị trí hiện thời mà không chịu bỏ chứ? Là vì cái gì? Không phải vì muốn nắm chặt quyền lực trong tay sao?
Hạ Tưởng thì ngược lại, hắn tùy tiện tìm một cái cớ để không muốn đi làm, ngay cả điều chỉnh cho hắn sang một vị trí quan trọng, cũng không coi ra gì. Cũng tinh tướng gớm nhỉ?
Khâu Tự Phong nóng nảy nghĩ, rồi lại không dám nói ra.
Nếu việc này không phải do y gây ra thì y có thể lấy tư cách là cấp trên mà hùng hồn phê bình Hạ Tưởng vài câu, hiện giờ lương tâm y thấy tội lỗi, không có chút sức lực nào đối mặt với Hạ Tưởng. Hơn nữa vị trí Chủ tịch huyện hiện giờ của y không có quyền cũng không có tiền. Thật sự là đấu không lại việc kết hợp giữ Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn.
Vả lại không chỉ có Lý Đinh Sơn, mà còn có Trịnh Đại và Mai Hiểu Lâm cũng đứng về phía Hạ Tưởng trong cuộc chiến quyền lực. Hơn nữa Hạ Tưởng lại nắm quyền phát ngôn đối với hai dự án đầu tư lớn hiện tại của huyện An, nên y không thể không nén giận. Thêm nữa, Hạ Tưởng thật sự cũng bị oan ức, nghỉ ngơi một vài ngày cũng là hợp lý. Chẳng phải lúc ấy Bí thư Lý đã đồng ý để Hạ Tưởng nghỉ ngơi một vài ngày sao, y còn có thể nói được gì?
Khâu Tự Phong đành phải chịu thua, có thể co được cũng có thể duỗi được mới đúng là hảo hán, có phải ai lúc nào cũng chiếm được thế thượng phong đâu? Y tin một ngày nào đó Hạ Tưởng sẽ lại rơi vào tay y, đến lúc đó đòi lại mối nợ cũ cũng vẫn chưa muộn.
- Như vậy cũng tốt, cậu nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt. Hiện giờ huyện An cũng không có việc gì lớn, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị chào mừng Quốc Khánh, còn cả Phó Chủ tịch huyện Thịnh luôn luôn bận bịu vì làng du lịch. Mặt bằng đã được san bằng tốt lắm rồi, nếu như trước Quốc Khánh mà công nhân có thể vào được, thì dù là làm mẫu cũng coi như quà dâng tặng Quốc Khánh rồi.
Mục đích chính của Khâu Tự Phong chủ yếu là ngầm nói: "Người dân huyện An xây dựng lên làng du lịch, cũng mong nhiều người đến huyện sẽ phản ứng, bọn họ sẽ ủng hộ làng du lịch sớm được khởi công".
Đánh vào đám đông, lấy ý kiến dân chúng làm áp lực thực hiện được mục đích của mình, Hạ Tưởng cười thầm, hơi suy nghĩ, nói:
- Trong lòng tôi biết, xin ngài yên tâm, tôi sẽ dùng khả năng lớn nhất có thể để xúc tiến khởi công xây dựng làng du lịch sớm.
Ngay cả Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ cũng không gọi, lại trực tiếp gọi là Phó chủ tịch huyện Hạ, Khâu Tự Phong quả đúng là có thành ý, Hạ Tưởng liền vẽ cho y một cái bánh lớn.
Hạ Tưởng gác điện thoại, suy nghĩ một lúc, rồi gọi điện cho Thẩm Lập Xuân.
Thẩm Lập Xuân đã sớm biết Hạ Tưởng đi ra bình an vô sự, vốn vẫn muốn gọi điện cho hắn, nhưng lại biết rằng sau khi hắn ra sự việc lại rất ồn ào, cũng không liên hệ với Hạ Tưởng, nhưng giờ Hạ Tưởng chủ động gọi điện tới, y biết Hạ Tưởng đã hết bận.
- Phó chủ tịch huyện Hạ, chúc mừng cậu tai qua nạn khỏi, có thời gian đến chỗ tôi, tôi phải tổ chức tiệc đổi gió an ủi cậu.
Hạ Tưởng cười trách móc:
- Đừng nói mát nữa, tôi tìm anh có chuyện nghiêm chỉnh đây. Sắp đến lễ Quốc Khánh, chuyện làng du lịch làm có ý tứ một chút, trước tiên kéo một số vật liệu xây dựng vào coi như phô trương thanh thế, cũng xem như là quà dâng tặng Quốc Khánh rồi.