Quan Thần

Chương 310: Trước có thị trưởng, sau có phó bí thư



Cao Hải bình tĩnh một chút, nhìn lại, hắn cho rằng không có khả năng sự tình thực đã xảy ra. Xe dừng lại, một người từ trong xe đi xuống, không phải Trần Phong thì có thể là ai?

Thị trưởng Trần Phong tự mình đến dự lễ đính hôn của Hạ Tưởng? Cao Hải trong nháy mắt không thể tin được vào hai mắt của mình.

Nếu là Hạ Tưởng cử hành chính thức hôn lễ, Trần Phong lộ mặt cũng còn nói được, dù sao cũng là nể mặt Tào Vĩnh Quốc. Nhưng Hạ Tưởng chỉ có đính hôn, hơn nữa cũng không có chính thức đề xuất mời mọi người, người đến tham gia nghi thức đính hôn đều là tự nguyện mà đến, không ai nhận được thiệp mời chính thức. Nói cách khác, nghi thức đính hôn vốn chính là một cuộc gặp gỡ không chính thức, người tới tham gia không phải là bạn bè thì cũng là thân hữu. Nếu là quan hệ đồng nghiệp bình thường trong quan trường sẽ không tới.

Nhất là Trần Phong lại là một lãnh đạo cấp trên.

Bởi vì chưa từng nhận được lời mời, bản thân là cán bộ cấp trên đều có thân phận cao quý, từ trước đến nay không ai không mời mà đến. Không mời mà đến chứng minh hai điểm, một là tự nguyện khiêm tốn, không tham gia với thân phận cấp trên mà là lấy thân phận bằng hữu để tham gia, hai là vô cùng coi trọng mối quan hệ với Hạ Tưởng. Ông ta không sợ người khác cho rằng tham gia một nghi thức đính hôn không chính thức là tự hạ thấp thân phận, chính là muốn nâng đỡ Hạ Tưởng.

Suy cho cùng, Trần Phong vẫn có một ý tưởng nào đó. Cao Hải không thể hiểu hết, nhưng hắn biết, Trần Phong có thể đến, mang đến sự kinh ngạc cho hắn còn lớn hơn rất nhiều so với Trần Phong trước cửa ở tòa Thành ủy nghênh đón Hạ Tưởng. Bởi vì Trần Phong ở trước cửa tòa Thành ủy là đóng kịch chính trị, cũng là vì đồng thời bênh vực kẻ yếu là Hạ Tưởng. Ông ta làm như vậy cũng có một ít ý đồ riêng, để cho người khác biết tâm tư bảo vệ Hạ Tưởng của mình vẫn không thay đổi.

Trần Phong vốn là diễn viên trời sinh, trình độ biểu diễn thì không người nào ở tòa nhà Thành ủy có thể sánh bằng.

Cho tới nay Cao Hải đều cho rằng, Trần Phong tuy rằng ở ngoài mặt hết sức giữ gìn Hạ Tưởng, nhưng tất cả đều suy xét từ ích lợi chính trị. Bởi vì Hạ Tưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất có tiền đồ, hơn nữa Trần Phong cũng đặc biệt yêu thích tính cách và năng lực của Hạ Tưởng, cố ý kéo hắn một phen. Làm như vậy vừa là biểu hiện cho người khác thấy rằng mình rất ủng hộ các thanh niên có triển vọng, vừa có thể thu được thanh danh, lại có thể lôi kéo Hạ Tưởng để sử dụng. Một công đôi việc thật tốt, Trần Phong thật thông minh, tự nhiên sẵn lòng đi làm. Nhưng khiến Cao Hải không thể tưởng được chính là, Trần Phong không mời mà tới, tự nguyện hạ thấp thân phận đến dự nghi lễ đính hôn. Vậy đã chỉ rõ một một vấn đề.

Vấn đề gì?

Trước hết, là trong suy nghĩ của Trần Phong, với Hạ Tưởng đã không chỉ là đơn giản lôi kéo mà ông ta đặc biệt tin tưởng nâng Hạ Tưởng lên tới một mức độ nể trọng. Một cán bộ cấp phó tỉnh không ngờ lại coi trọng một cán bộ cấp huyện? Cao Hải không thể tin được chuyện đó lại có thực. Nhưng điều này cũng giống như lúc trước ông đã không thể tin nổi một sự thật, cho dù quyền cao chức trọng như Trần Phong, đối mặt áp lực của Cao Thành Tùng cũng sẽ vô cùng nhức đầu, chưa chắc có thể ung dung đối mặt được như Hạ Tưởng.

Cao Hải hiện đã hoàn toàn nhận thức sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng. Tuy rằng hắn vẫn là một cán bộ cấp Cục phó như cũ, nhưng hắn hòa đồng và chu toàn mọi giữa mặt thế lực, lại đồng thời được đa số người tán thưởng, bản thân không ngừng đạt được thành tựu đặc biệt. Trần Phong hạ mình đến đây, Cao Hải liền không thể không thừa nhận một sự thật, nếu Hạ Tưởng đồng ý thật lòng ủng hộ mình, con đường trở thành Phó thị trưởng của mình sẽ rộng mở vô cùng.

Nhưng mà khiến Cao Hải càng thêm ngạc nhiên chính là, sau khi Trần Phong xuống xe, trong chốc lát, lại có một người từ trên xe xuống, là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, trông hơi gầy yếu, đeo kính mắt, mặc sơ mi kẻ caro, dường như có phần không tình nguyện theo sát phía sau Trần Phong.

Cao Hải mở mắt thật lớn, luôn tự cho là đã trấn tĩnh nhưng hắn đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung, người mà Trần Phong mang đến không phải ai khác, mà đúng là con ông ta - Trần Công.

Trần Công là con trai độc nhất của Trần Phong. Trần Phong đặc biệt yêu quý Trần Công, cũng giáo dục thâm nghiêm. Cao Hải biết Trần Phong nhiều năm, cũng chỉ gặp qua Trần Công hai lần. Trần Công tính cách hơi yếu đuối, có lẽ do Trần Phong cứng rắn, mạnh mẽ quá mức, hắn thấy người lạ không dám nói, bộ dạng rụt rè cho nên Trần Phong rất ít dẫn hắn ra ngoài.

Hôm nay Trần Phong chẳng những hạ cố đến dự nghi lễ đính hôn của Hạ Tưởng, mà còn dắt đứa con đến đây, trong đó có hàm ý không cần nói cũng biết, Trần Phong là muốn cùng Tào Vĩnh Quốc kết thành thân gia! Lại liên tưởng đến Trưởng ban Phương đặt đứa con trai ở bên cạnh Lý Đinh Sơn, Cao Hải bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thị trưởng Trần là muốn Trần Công trước tiên hiểu biết Hạ Tưởng một chút, nói không chừng về sau cũng sẽ bắt chước Trưởng ban Phương, khiến Trần Công cùng ở bên cạnh Hạ Tưởng.

Nói như thế, Trần Phong đối với Hạ Tưởng thì không chỉ có coi trọng và khen ngợi đơn giản như vậy, hắn vì chính tiền đồ của đứa con mình, về sau dám chắc cũng sẽ dồn hết sức mà đề bạt Hạ Tưởng.

Cao Hải hơi hơi quay đầu nhìn về phía Hạ Tưởng, thậm chí có chút ghen tị với vận may và bản lĩnh của Hạ Tưởng. Hai năm trước hắn còn chưa bước vào thế giới quan trường, hiện tại mới là một cán bộ cấp Cục phó, vậy mà đã có thể di chuyển phá vỡ thế cân bằng vốn không đổi, khiến thế lực khắp nơi đều chú ý, đều giơ bàn tay tràn đầy tình cảm về phía hắn. Hắn làm như thế nào mà được như vậy?

Cao Hải thở dài trong lòng, mặc kệ Hạ Tưởng là bằng cái gì, việc hắn nổi lên đã không thể ngăn cản. Chính mình may mắn là quan hệ không tồi với hắn, mà hắn với chính mình cũng xem như cung kính. Còn có cái gì mà không đáng được ăn mừng? Hắn bỗng nhiên lại cao hứng, vội vàng đẩy Hạ Tưởng một phen:

- Mau, Thị trưởng Trần đến kìa.

Hạ Tưởng cũng phát hiện cha con Trần Phong.

Hạ Tưởng cũng nhớ rõ trước kia Trần Phong cũng nói qua, con hắn hiện tại còn đi học, mấy năm sau mới tốt nghiệp đại học, cũng muốn theo chính trị, còn nói muốn cho con của hắn đi theo bên cạnh chính mình. Hạ Tưởng chỉ nghĩ Trần Phong lúc ấy chẳng qua là thuận miệng, không ngờ Trần Phong mượn nghi lễ kết hôn, ngoài dự đoán của mọi người mà dắt con trai đến đây.

Hạ Tưởng hiểu rõ dụng ý của Trần Phong, mang theo đứa con đến đây, vừa có thể tỏ rõ hắn ta không phải lấy thân phận Thị trưởng, lại làm cho người ta thấy hắn và Tào Vĩnh Quốc quan hệ cá nhân đặc biệt không tồi. Hạ Tưởng vội vàng đi nhanh đến đó, tươi cười vừa tận tình lại kính cẩn:

- Thị trưởng Trần. Không nghĩ ngài có thể đến, thật sự là khiến tôi được sủng ái mà lo sợ. Ngài xem, cũng không phát thiệp mời ngài tới, vốn không dự định làm phiền ngài. Tôi quả là thất lễ.

Trần Phong ha hả cười:

- Được rồi, chúng ta đều đến đây rồi, hiện tại cậu còn có thể viết lại cái thiệp mời cho tôi chứ? Ở trước mặt tôi, nhất là lại không ở văn phòng thì đừng có nói dối hay nói lời khách sáo.

Hắn lại nhìn Tào Thù Lê:

- Vĩnh Quốc sinh một khuê nữ tốt, có may mắn. Tuy nhiên cũng có may mắn chính là cậu. Ông ấy nuôi khuê nữ lớn thế này, cậu lại dễ dàng lừa đi như vậy, ha ha.

Tào Thù Lê nhớ tới lần trước ở nhà ga gặp được Trần Phong, cười cười: tinh nghịch:

- Hiện tại xem như thật sự biết Thị trưởng Trần, lần trước ở nhà ga, ngài lấy hình tượng bình dị gần gũi xuất hiện. Cháu còn thật không nhận ra, khiến ngài chê cười.

Trần Phong không quá tin tưởng hỏi:

- Thù Lê, cháu nói thật đi, lúc ấy thật không nhận ra tôi hay là giả bộ?

Tào Thù Lê ngượng ngùng mà thè lưỡi:

- Bắt đầu là thật không nhận ra, về sau nói chuyện được một nửa thời gian thì bỗng nhiên nghĩ tới, nhưng phần đầu không nhận ra cho nên phần sau cháu liền tiếp tục giả bộ không biết.

Trần Phong gật đầu cười nói:

- Đây là lời nói thật. Tôi tin tưởng. Tuy nhiên cô bé cháu thực không đơn giản, tôi lúc ấy đều không có phát hiện cháu trước sau có gì thay đổi, trình độ diễn kịch cũng là hạng nhất. Hạ Tưởng, về sau có chuyện gì tốt nhất đừng lừa Thù Lê, cô bé thật sự rất lợi hại.

Hạ Tưởng không nói gì, đành phải ngây ngô cười.

Trần Phong lại giới thiệu con hắn Trần Công cho Hạ Tưởng biết.

Trần Công hơi có phần không quá vui lòng kết giao, chỉ là qua loa bắt tay Hạ Tưởng một chút, nói một câu "Xin chào" rồi không nói gì nữa. Hạ Tưởng thấy hắn có vẻ mặt thư sinh, đoán hắn có thể là con mọt sách, thích đọc sách, liền hỏi:

- Khi nào thì thi vào trường đại học? Dự định ghi tên dự thi đại học nào?

Trần Công thoáng nhìn Hạ Tưởng, có phần không muốn trả lời. Tuy nhiên thấy vẻ mặt Hạ Tưởng tươi cười vô cùng chân thành, ánh mắt trong veo, không có gì ác ý, cậu ta liền đáp

- Sang năm thi đại học, dự tính thi Đại học Bắc Kinh. Tuy nhiên nghe nói Đại học Bắc Kinh thi quá khó, em có chút lo lắng.

Muốn thi Đại học Bắc Kinh, khá có chí khí. Hạ Tưởng liền cười nhìn Phương Cách nói:

- Tôi giới thiệu với cậu một người tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh cho cậu làm quen được chứ? Có anh ta chỉ bảo cho cậu, dự đoán kỳ thi vào Đại học Bắc Kinh sẽ nhiều cơ hội hơn một chút.

- Thật sự?

Ánh mắt Trần Công lập tức sáng lên

- Anh ấy ở đâu? Em muốn lập tức thấy anh ấy.

Hạ Tưởng liền duỗi tay kéo Phương Cách qua:

- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Phương Cách, tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh không thể giả được!

Trần Công ôm cánh tay Phương Cách:

- Anh thật sự tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh à, anh quá lợi hại. Em rất khâm phục người học Đại học Bắc Kinh. Có thể truyền thụ một chút bí quyết cho em được hay không?

Trước kia Phương Cách luôn tự hào với thân phận tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh của mình, tuy nhiên sau khi bị Mai Hiểu Lâm và Lam Miệt đả kích thì trở nên không hề nhạy cảm nữa, liền uể oải nói:

- Hạ ca, anh gây phiền toái cho em rồi! Nếu anh giới thiệu một nữ sinh cho em, em còn có thể hăng hái chút sức sống, hiện tại cũng lại là một nam sinh, không phải là anh hại em sao?

Cũng may mặc dù Phương Cách không muốn nhưng vẫn phải nể trọng Trần Phong, bèn nhìn Trần Phong cười cười:

- Thị trưởng Trần, cháu dành thời gian hướng dẫn lại cho Trần Công được không? Chỉ cần cậu ấy thi vào trường đại học được gần đủ điểm, cháu tìm giáo sư của cháu nói ông ấy ưu tiên tuyển Trần Công.

Trần Phong không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Hạ Tưởng đã giúp hắn một đại ân, vội cười tít mắt:

- Đâu có, đâu có, tôi thay Trần Công cảm ơn cậu.

Trần Công lại cảm thấy hứng thú với Phương Cách, không chịu đi, giữ chặt Phương Cách hỏi đông hỏi tây. Phương Cách chịu không nổi sự phiền hà này nhưng vì giữ thể diện với Trần Phong, đành phải nhăn nhó mặt mày mà giải thích từng việc một.

Hạ Tưởng liền nhân cơ hội cho người đi lên thông báo với bác Tào rằng Thị trưởng Trần tới, cần ra đón tiếp một chút.

Cao Hải liền mượn cơ hội cùng Trần Phong hỏi han vài câu.

Trần Phong thấy Cao Hải đích thân tiếp khách, nên hỏi Cao Hải vài câu. Cao Hải liền nói không ít, kể lại quá trình quan hệ của hắn và Hạ Tưởng cho Trần Phong.

Trần Phong nghe xong, có vẻ đăm chiêu nói:

- Đây là lần đầu đầu tiên tôi nghe nói về quan hệ giữa anh và Tiểu Hạ như vậy. Trước kia sao không nghe anh nói nhỉ?

Cao Hải khiêm tốn nói:

- Trước kia báo cáo công tác với Thị trưởng Trần đã đều là việc công, cũng không có thời gian nói về việc tư

Trần Phong gật đầu, không nói thêm nữa.

Đoàn người của Tào Vĩnh Quốc xuống dưới chào đón Trần Phong. Sau đó mọi người vây quanh Trần Phong lên lầu.

Hạ Tưởng cho rằng sau Trần Phong sẽ không còn nhân vật nào xuất hiện nữa liền nói mọi người cùng lên lầu. Cao Hải đã theo sau lưng Trần Phong đi lên lầu, Hạ Tưởng liền dừng ở cuối cùng nói chuyện với Tào Thù Lê.

Mới vừa đi đến cầu thang thì nghe được một giọng nói quen thuộc:

- Không đón tiếp tôi còn chưa tính, cũng không ở cửa đón tôi một lát. Tiểu Hạ, tôi là có ý kiến đối với cậu đó.

Hạ Tưởng lập tức dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy Vương Bằng Phi đang tươi cười đứng tại sảnh, ăn mặc thư thái, nhìn ngoài giống như vô ý đi dạo ngang qua.

Hạ Tưởng vội vã đi về phía trước, lo sợ nói:

- Phó bí thư Vương, sao ngài lại đến đây? Thật ngạc nhiên vui mừng, nhưng cũng có phần kinh hãi.

Vương Bằng Phi thong thả nói:

- Như thế nào? Thị trưởng Trần tới tôi lại không thể ư? Tôi chỉ nghe nói thịt gà muối Yên kinh ăn ngon lắm, lại nghe cậu cũng lúc tổ chức lễ thành hôn ở đây, cứ tới đây xem, chẳng qua là chỉ muốn được ăn nhờ chút cơm mà thôi.

Quả nhiên cũng không là người bình thường, đều có lý do cả. Trong đầu Hạ Tưởng hiểu rõ Vương Bằng Phi sở dĩ nói như vậy một là muốn cho mình một lối thoát, hai cũng là vì không để người khác nghi ngờ vô căn cứ. Tuy nhiên ông ta đưa ra lý do thật sự không đáng để người ta tin. Ngược lại càng làm cho người ta nghi ngờ.

Có thể các vị lãnh đạo đều như vậy, cố tình thực thực giả giả, làm cho người ta suy nghĩ không ra bên trong mới chứng tỏ ưu thể xuất thân bề trên của mình.

Hạ Tưởng đã nghĩ mời bác Tào xuống dưới đón tiếp Vương Bằng Phi một chốc, nhưng Vương Bằng Phi khoát tay:

- Không cần để ý nhiều như vậy. Cậu không thấy tôi ăn mặc bộ đồ thư nhàn ở nhà à? Tôi là rảnh rỗi đến đây góp vui, không phải là người muốn mất tự do khi đến đây.

Ông ta thấy quanh đó đông người liền nhỏ giọng nói:

- Lão Tần là không thể tới, ông ta vốn cũng muốn đến nhưng bị tôi can ngăn. Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, có lẽ nên tránh sự nghi ngờ, có phải vậy không? Ông ta khiến tôi chúc mừng cậu.

Hạ Tưởng ngỏ ý cảm ơn.

Tầng hai đã ngồi kín người, không nghĩ tới rằng có tầng nữa cũng không đủ. Những người cấp bình thường chỉ có thể ngồi ở đại sảnh, đám người Trần Phong được đưa vào phòng nên Hạ Tưởng cũng đưa Vương Bằng Phi vào trong phòng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Vương Bằng Phi xuất hiện, Cao Hải kinh ngạc, ngay cả Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc cũng kinh ngạc. Vương Bằng Phi nhìn về phía mọi người phất tay nói rất tự nhiên:

- Tất cả mọi người ngồi xuống, đừng có đứng, hôm nay chúng ta không phân biệt chức vụ cao thấp, chỉ căn cứ vào tuổi tác để ngồi. Nếu tới ủng hộ Tiểu Hạ mà cứ cư xử như trong quan trường thì chả phải làm cậu ấy thêm phiền sao? Tôi nói thế này, mọi người nếu đến đây thì đừng nghĩ thân phận mình là gì nữa, là quan lớn thế nào nữa, tất cả hãy nghĩ mình là bạn bè của Hạ Tưởng, cùng ngồi chung vui.

Tất cả mọi người mỉm cười

Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc liếc nhau, hai người cười đầy ý vị. Hạ Tưởng này, chỉ một buổi lễ đính hôn mà có ai là không kinh động, ngay Phó bí thư Vương cũng chủ động tới dự. Cậu này thể diện cũng thật lớn.

Cao Hải trong lòng nôn nóng muốn trò chuyện trực tiếp với Phó bí thư Vương, người có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự. Cũng may hắn cũng biết đạo lý dục tốc bất đạt, vẫn còn chế ngự sự kích động trong lòng, tự nghĩ hôm nay buôn bán lời quá.

Phương Tiến Giang đưa tay kéo Vương Bằng Phi:

- Đến đây ngồi cạnh tôi, Phó bí thư Vương

Vương Bằng Phi thật ra khi vừa vào cửa thì đã nhìn thấy vài người quen bên Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố. Ông ta đúng là có chút hơi giật mình đối với Trần Phong, lại thấy Phương Tiến Giang cũng đang ngồi bên trong, trong lòng thầm mừng. Vô tình, cậu bạn trẻ Hạ Tưởng đã có một vị trí không thể nào bỏ qua được. Chỉ bằng những người ngồi cùng ở đây, trong thành phố Yến này, ai có thể động được hắn chứ?

Vương Bằng Phi ung dung ngồi xuống, nhìn Trần Phong cười cười, tiếp đó xã giao với mọi người:

-Nghe nói nơi này thịt gà muối không tồi, hôm nay cần phải nhiệt tình nếm thử?

Trần Phong nói:

- Phó bí thư Vương còn khoái ăn uống, nếu thịt gà muối Yên kinh đứng hàng thứ hai thì ở thành phố Yến này không có nhà nào dám tự xưng là thứ nhất.

- Có đồ ăn ngon cũng phải có rượu ngon mới được

Vương Bằng Phi ha hả cười

- Thị trưởng Trần thích uống nhất loại rượu nào?

Trần Phong lần đầu tiên thấy Vương Bằng Phi không hề có thái độ đạo mạo, mà đàm luận về ăn uống, giống như lão bằng hữu nhiều năm, dỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang, thì cảm thấy hơi khác thường, không thể tin nổi. Trần Phong liền nghĩ lại, chẳng phải mình cũng đang cười cười nói nói với mọi người xung quanh, tạm quên thân phận Thị trưởng của mình đấy sao?

Trần Phong bỗng nhiên cảm thấy một chút thoải mái. Trước kia, đối mặt Vương Bằng Phi không vui vì bất đồng quan điểm, nay mới thấy hoá ra khi không làm quan cũng là một cảm giác không tệ.

Tất cả mọi người nói cười rộ lên.

Hạ Tưởng thăm hỏi chu đáo mọi người, cùng Tào Thù Lê đi ra phía ngoài. Rõ ràng mọi người ở thành phố đều đến đông đủ. Hắn tin rằng sẽ không còn ai đến nữa. Dù sao các uỷ viên thường vụ khác ở thành phố thì hắn không quen biết, ngay cả bác Tào và bọn họ cũng chỉ là quan hệ bình thường.

Những người ngồi ở trong đại sảnh chủ yếu là ở cán bộ cấp Cục trở xuống của thành phố, còn một ít là giới doanh nhân.

Tào Vĩnh Quốc cũng đi từ trong phòng ra, thấy sắp tới giờ liền nói với Hạ Tưởng:

- Hôm nay Thị trưởng Trần là người lớn nhất, thì do ông ta chủ trì nghi lễ, cậu xem thế nào?

Hạ Tưởng đương nhiên không có ý kiến, Trần Phong cũng rất có tư cách đại diện, liền gật đầu nói:

- Bác Tào cứ bố trí đi ạ, bác đi mời Thị trưởng Trần một chút, cháu và Thù Lê lại tiếp đón một số khách mời.

Tào Vĩnh Quốc gật đầu đẩy cửa đi vào. Ông ta vừa đi khỏi, Hạ Tưởng chợt nghe xao động. Không ít người đều đứng lên, mặt mũi tươi cười hướng đến một người vừa đi lên:

- Trưởng Ban thư ký Từ!

- Chào Trưởng ban thư ký!

- Xin chào, xin chào tất cả mọi người!

Từ Đức Truyền xuất hiện trước mặt mọi người ngoài dự đoán.

Ông ta mặc sơ mi màu trắng, đeo cà vạt. Dưới thân quần thẳng tắp, giầy cũng không có một hạt bụi. Kính trên mũi cũng lóng lánh ánh kim. Ông ta chú trọng từng chi tiết lời nói, nói chuyện giọng gốc Tứ Xuyên pha tiếng phổ thổng:

- Mọi người hãy ngồi xuống, không cần đứng. Hôm nay cũng không phải hội nghị công tác của Thành uỷ mà là lễ đính hôn. Tôi đi ngang qua liền lên xem, nhìn cậu ta ngỏ ý chúc mừng một chút. Mọi người không cần khách khí, hôm nay Tiểu Hạ mới là diễn viên chính, ha ha.

Không ngờ đúng là Từ Đức Tuyền!

Từ Đức Tuyền là người Tứ Xuyên, đầu hói nhưng đầy sức sống, vẻ mặt hồng hào, vừa chào hỏi mọi người vừa ra hiệu mọi người ngồi xuống, phong thái vô cùng tốt, rất có tác phong hòa đồng với mọi người.

Hạ Tưởng lại rất lo sợ trong lòng.

Điều Hạ Tưởng tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến chính là hắn và Từ Đức Tuyền lại có cuộc gặp mặt tại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.