Quan Thần

Chương 317: Khâu Tự Phong có thái độ ngoài dự đoán



Sử Khiết phấn chấn nói:

- Tiểu Hạ à, sau này cậu nhớ thường xuyên đến chơi nha, xem đây cũng là nhà của cậu, đừng có khách sáo. Trước kia tôi có thất lễ, cậu đừng để trong lòng nha. Nếu cậu không đến chứng tỏ còn có điều không vừa ý với tôi.

Hạ Tưởng vội nói:

- Xem cô nói gì kìa, cô Sử. Trước kia cô và cháu còn cách một tầng quan hệ. Giờ thì như người một nhà rồi, sao còn nói khách sáo với cháu chứ?

Chỉ một câu nói mà làm cho Sử Khiết nở mày nở mặt đẩy Lý Đinh Sơn một phen:

- Sau này cùng Tiểu Hạ học hỏi, xem người ta mà nói.

Lý Đinh Sơn hơi say cười nói:

- Anh mà nói được những lời đường mật như Tiểu Hạ, chắc đã không độc thân lâu như vậy đâu. Nói không chừng đã sớm kết hôn với người khác rồi cũng nên?

Sử Khiết mỉm cười:

- Lời này em cũng thích nghe.

Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng khó hiểu đó là: hắn để ý thấy Phó chủ tịch tỉnh Mã có vài lần muốn tìm Sử lão nói chuyện riêng nhưng bị Sử lão xua tay ngăn lại. Đến tận phút cuối, Sử lão cũng không cho ông ta có cơ hội gặp gỡ. Trước khi Hạ Tưởng ra về, Sử lão lại giữ chặt hắn, nói những lời chân thành, tình ý sâu xa:

- Tiểu Hạ à, chúc cậu lên đường vạn sự may mắn. Bắt đầu từ bây giờ, phải chú ý bảo vệ chính mình đấy.

Sử lão nói là có hàm ý khác, rõ ràng muốn ám chỉ sự thay đổi thế cục của tỉnh Yến vào mùa thu năm nay.

Hạ Tưởng nghiêm trang gật đầu

Sử lão liếc nhìn Mã Vạn Chính đang ở phía xa, còn nói:

- Cũng nhờ cậu thay tôi chuyển lời tới Mã Vạn Chính: chuyện của cậu ta không cần lo lắng, tôi già rồi, không có mấy ý kiến đâu. Chỉ cần Đinh Sơn có tiền đồ thì tôi cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Hạ Tưởng ghi tạc trong lòng. Tuy rằng hắn cũng có chút tò mò với điều bí ẩn giữa Sử lão và Mã Vạn Chính là gì, nhưng sự tình đã qua, miễn là họ không nói ra thì có thể không cần cố gắng hỏi cho ra nhẽ làm gì. Dù sao cũng có rất nhiều vấn đề nhưng có khả năng họ không muốn nhắc lại chuyện cũ.

Vào lúc Hạ Tưởng và Mã Vạn Chính cùng ra về, trên đường, trước hết hắn truyền đạt lại cho Mã Vạn Chính lời thăm hỏi ân cần của Đan Sĩ Kỳ. Mã Vạn Chính nghe xong chỉ gật đầu:

- Tôi đã biết rồi.

Sau đó Hạ Tưởng còn nói Sử lão nhờ hắn chuyển lời tới Mã Vạn Chính.

Mã Vạn Chính nghe xong, rất lâu sau không nói gì. Cuối cùng thở dài một cái, nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Về phần "chỉ có thể như vậy thôi", Mã Vạn Chính đã không giải thích nên Hạ Tưởng cũng không có cách nào để hỏi lại.

Hạ Tưởng cùng Tào Thù Lê tiễn cha mẹ hắn xong thì hắn đưa Tào Thù Lê đi dạo phố. Thật ra Hạ Tưởng muốn trực tiếp đưa cha mẹ quay về thành phố Đan Thành nhưng Hạ Thiên Thành không cho, mà yêu cầu hắn ở lại làm việc. Hạ An cũng không nhờ mà hứa rằng: trình độ lái xe của hắn ta vào hạng nhất, hoàn toàn có thể về nhà một cách an toàn. Hạ Tưởng đành phải nghe theo bọn họ.

Đính hôn xong, trên danh nghĩa, quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đã thân mật hơn, nhưng trên thực tế cả hai lại không cảm thấy tới mức như vậy. Hạ Tưởng kéo tay Tào Thù Lê nói:

- Giờ em đã là vị hôn thê của anh rồi có phải không? Có chút gì đó không thể tin nổi. Anh cảm thấy em vẫn giống như một cô nhóc vậy đó?

- Ai là cô nhóc chứ? Em đã là cô gái lớn từ lâu rồi.

Tào Thù Lê chớp mắt, nhớ tới điều gì đó liền trêu Hạ Tưởng:

- Nói đến cô nhóc làm em nhớ tới em Nhất Phàm. Anh nói xem, anh bây giờ đối xử với em Nhất Phàm liệu có nhớ tới em trước kia không chứ?

Hạ Tưởng bị Tào Thù Lê hỏi tinh quái liền mỉm cười trêu:

- Làm gì có chứ? Xem em kìa, lại nghĩ ngợi lung tung phải không? Cô bé còn nhỏ hơn em năm đó. Anh biết em khi em đã là một người trưởng thành rồi, nhưng cô bé bây giờ là một thiếu nữ vị thành niên.

- Một thiếu nữ vị thành niên mới dễ lừa gạt chứ, cho nên…

Tào Thù Lê kéo dài giọng, quay người chạy đến sau gốc cây sấu cổ thụ, nói vẳng lại:

- Cho nên giờ anh đối với cô ấy bằng cách dạy dỗ, anh là một người đàn ông có suy nghĩ tốt nhất, gặp dịp sẽ áp dụng kế hoạch dạy dỗ, nuôi lớn dần thiếu nữ của anh có phải không?

Hạ Tưởng có cảm giác thời tiết hôm nay sao lại nóng như vậy, trên mặt dường như có chút mồ hôi, hắn liền ra vẻ ngạc nhiên nói:

- Thật khó lường, anh cất giấu sâu trong tâm tưởng, vậy mà thế nào lại để em phát hiện được ra nhỉ?

Tào Thù Lê lập tức từ sau gốc cây cổ thụ nhảy ra, đưa tay ra tóm tai của Hạ Tưởng:

- Anh dám không? Nếu anh dám cố tình có ý đồ với các cô gái khác, em sẽ nói cho chị Liên biết, để chị ấy quay về xử lý anh đấy.

Tào Thù Lê bĩu môi, khom lưng, vẻ mặt không phục cộng thêm dáng điệu tức giận, thái độ ngây thơ không có lời nào miêu tả được hết.

Hạ Tưởng giơ tay tóm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, đặt ở trong lòng bàn tay của mình:

- Cái đầu của em nho nhỏ mà sao cứ nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ là anh tốt, anh làm sao có thể hư đến như vậy chứ? Giờ Nhất Phàm đúng là một cô gái đang tuổi thanh xuân đáng yêu nhất, cũng là thời kì dễ bị nhầm lẫn nhất. Anh lấy tư cách anh trai của cô bé, cho cô bé một sự chỉ dẫn chính xác, chung quy là một cuộc sống tốt đẹp, còn hơn là để cho cô bé tự mình đi nếm thử mùi vị tình yêu sớm. Đúng không nào?

- Vừa nói như vậy, dường như anh có lẽ là một người lương thiện?

Tào Thù Lê quay người lại ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, còn nói:

- Tuy nhiên nói thật nhé, em Nhất Phàm thật xinh đẹp. Em cảm thấy khi em còn nhỏ như cô bé ấy, em không xinh đẹp bằng mà cũng không chín chắn bằng cô bé ấy đâu.

Hạ Tưởng sờ gương mặt mượt mà của cô:

- Thật ra trong mắt anh, em mới là một người đẹp nhất, mãi mãi là người đẹp nhất.

Người phụ nữ nào cũng đều thích nghe lời khen, Tào Thù Lê cũng không ngoại lệ, lập tức hai mắt lấp lánh, vui vẻ ra mặt, nói:

- Lừa người ta!

Sau đó cô lại cúi đầu, dùng chân vẽ một vòng tròn trên mặt đất:

- Biết rõ là anh nói dối, tuy nhiên em nghe xong lại thấy rất vui. Anh nói xem chị Liên và em, rốt cuộc ai có nhiều hấp dẫn hơn?

Câu trước còn khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy nhẹ lòng. Nhưng câu sau đó khiến hắn giống như kẻ há miệng mắc quai, nghẹn họng nói không ra lời.

Hạ Tưởng vừa mới sửng sốt thì Tào Thù Lê cười khanh khách: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Em chợt nói đùa anh thôi, anh có buồn chán em đến như vậy không?

Cô bé cứ thật thật giả giả, có lẽ muốn thử thách hắn nhưng lại sợ hắn chịu không nổi nên mới thu lại. Hạ Tưởng xúc động một hồi, ôm cô vào ngực, nói:

- Anh nói rồi mà, em mãi là xinh đẹp nhất trong lòng anh nên anh mới cưới em về làm vợ.

Nước mắt chan chứa, Tào Thù Lê ngạc nhiên nhìn Hạ Tưởng một hồi lâu:

- Em tin tưởng những câu anh vừa nói lúc này đây, đều là những lời nói chân thành.

Hạ Tưởng không muốn cô khóc nên cố tình chọc ghẹo, liếc ngực cô mà nói:

- Hình như lớn không ít.

Tào Thù Lê ngay lập tức ôm lấy ngực:

- Không được xem.

- Sau này em được gả cho anh rồi thì anh có thể xem lúc nào cũng được, anh động tay động chân lúc nào chả được.

Hạ Tưởng cười ha hả đầy xấu xa.

- Không được, không cho xem, không cho chạm vào.

- Không được cũng phải được, em còn phải thực hiện trách nhiệm của người vợ chứ.

- Thật đáng sợ, vậy em không muốn gả cho anh nữa.

Tào Thù Lê ôm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng kiên quyết nói.

- Em có phải là người không đấy, sao lại nói vậy?

Hạ Tưởng làm bộ giận dữ:

- Bị lừa, sau này anh mà đi tìm bạn gái thì rõ ràng là sẽ phải hỏi trước là có cho động chân động tay hay không. Không cho chạm vào thì kiên quyết không nói chuyện tình cảm gì cả. Tào Thù Lê, em chính là một cô bé làm hỏng tuổi trẻ của anh!

Tào Thù Lê dáng vẻ vội vàng, hai tay dùng sức lay cánh tay Hạ Tưởng:

- Anh đừng nóng giận được không? Nếu không anh có thể đánh em một trận?

Hạ Tưởng giả vờ ngẫm nghĩ một chút:

- Được, đánh đòn.

Sau đó hắn rất ma mãnh cười hai tiếng:

- Về nhà cởi quần áo ra…

Tào Thù Lê bị Hạ Tưởng doạ, theo bản năng mà buông tay sau người muốn che mông, lại phát hiện mình bị lừa nên lập tức kêu lên hết sức đáng yêu, nhấc chân đá Hạ Tưởng. Tức thì bị Hạ Tưởng tóm được…

Dịp Quốc khánh tới đúng vào dịp phải gặp mặt Cao lão để bàn bạc về kế hoạch khai thác trại an dưỡng và trung tâm hội nghị ở công viên Rừng Rậm, nhưng Hạ Tưởng rất vội lại không có đủ thời gian nên gọi điện giải thích tình hình cho Cao lão. Đúng lúc Cao lão cũng không vui nên hẹn sau dịp Quốc khánh sẽ bàn tiếp.

Cao lão luôn lạc quan, tới bây giờ ông ta vẫn là hình mẫu vui vẻ. Ông ta không vui, chẳng lẽ có liên quan tới việc gặp Sử lão? Cũng không biết giữa hai người đó trước kia từng có chuyện gì nữa? Nghĩ lại, Sử lão đúng thật là người vô cùng khó đoán.

Sau dịp Quốc khánh, Hạ Tưởng đi làm bình thường. Vừa đến toà nhà huyện uỷ thì phát hiện ra mọi người vui vẻ hơn trước, chủ động chào hỏi hắn hơn trước đây tới mấy lần. Hạ Tưởng không cảm thấy phiền mà đáp lại, trong lòng vẫn còn buồn bực, không phải là mới chỉ điều chỉnh phân công Phó chủ tịch huyện chút thôi sao? Làm gì mà mọi người đều ra vẻ lấy lòng mình như vậy? Hắn không nghĩ nhiều, đi vào phòng làm việc lại thấy văn phòng sạch sẽ, nước cũng được đổ đầy. Ghế sô pha cũng được lau chùi và kê lại, thậm chí trà cũng đã được hãm, vẫn còn đang nóng hổi.

Đối xử có phần được xem trọng, Hạ Tưởng cười cười, vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy tiếng đập cửa. Hắn tưởng Chánh văn phòng Hứa Lương nên vẫn ngồi nguyên tại chỗ nói một tiếng:

- Mời vào!

Cánh cửa mở vang lên một tiếng, không ngờ lại là Khâu Tự Phong bước vào.

Đương nhiên là phải giữ thái độ, Hạ Tưởng vội vàng đứng lên, cười:

- Chủ tịch huyện Khâu, ngài có việc cần nói thì gọi điện thoại, tôi liền qua ngay, làm gì phải mất công sang đây ạ?

Thái độ của Khâu Tự Phong ngoài dự đoán, anh ta đặt mông ngồi trên ghế sô pha, khẽ gật đầu nói:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, sự việc trước đây tôi có xử lý không đúng chỗ, thôi thì tôi xin lỗi anh. Anh cứ thoải mái chỉ ra sai lầm của tôi, tôi xin chân thành nhận lời phê bình của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.