Quan Thần

Chương 327: Mắt nhìn và dự định của Tề Á Nam



- Hạ quyết tâm chắc chắn chưa?

Hạ Tưởng không có nét mặt vui mừng như Sở Tử Cao tưởng tượng, hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt yên lặng nhìn Tề Á Nam, như là việc đi hay ở lại của Tề Á Nam không phải là mối quan tâm trọng yếu.

- Phải nghĩ cho kỹ đấy, không được đổi ý. Nếu không chịu nhịn được những lời tôi phê bình thì nói ra.

- Cái xe Ferrari kia đã bị tôi chặt thành tám khúc đặt trong phòng mình, bất cứ lúc nào cũng cảnh tỉnh tôi. Tôi quyết định rồi, Phó chủ tịch huyện Hạ, sau này dù anh có phê bình thế nào, tôi cũng đều nghe theo.

Thái độ của Tề Á Nam nghiêm chỉnh, nghiêm trang nói.

Hạ Tưởng cười hài long, tính cách của Tề Á Nam cũng có điểm kiên cường, dám lấy cũng dám bỏ, nên chỉ có một khiếm khuyết lớn chính là thái độ cư xử bình đẳng. Nếu không có được thái độ đoan nghiêm khi tiếp xúc với một người khác, khiến cho người ta cảm thấy nhận được sự tôn kính, thì cũng không thể tiến xa hơn được. Rất nhiều ví dụ sống diễn ra tại các doanh nghiệp gia tộc chỉ có thể duy trì được hai đời, thậm chí là một đời, cũng chỉ vì không chú trọng đến giáo dục tố chất của đời thứ hai. Đứa nào cũng cậy tiền của cha mẹ, ngạo mạn, tự cao tự đại, cuối cùng khi giao tiếp với người khác thì bị người ta ghét bỏ. Làm người không ra gì thì làm việc cũng không ra gì, sản nghiệp gia tộc cứ thế dần dần bị lụi mại.

Tề Á Nam thấy Hạ Tưởng tiếp nhận mình, cười tươi, y hỏi lại Sở Tử Cao tình hình Sở Phong Lầu và Sâm Lâm Cư, khi biết Sở Tử Cao chỉ kinh doanh ba nhà hàng mà có hơn trăm triệu tệ trong tay cũng lấy làm kinh ngạc hỏi:

- Không ngờ nhà hàng của ông lại kiếm được tiền như vậy. Tỷ lệ đầu tư và sinh lời hơn hẳn chúng tôi nhiều lần, năng lực doanh thu quả là lớn mạnh.

- Nhỏ có cái lợi của nhỏ, lớn có cái tệ hại của lớn.

Hạ Tưởng nói xen vào

- Cho nên không được xem nhẹ những công ty có quy mô không lớn. Có thể bề ngoài nhìn họ không được sáng sủa như doanh nghiệp lớn, nhưng họ vẫn sống thư thái ngày qua ngày, thậm chí khả năng sinh tồn còn mạnh hơn cả những doanh nghiệp kia rất nhiều. Á Nam à, cậu chỉ cần bỏ đi định kiến, học tập tất cả sở trường của người khác thì mới có thể tiến bộ không ngừng.

Tề Á Nam gật đầu nói:

- Vâng!

Rõ ràng Sở Tử Cao đã cho y một bài học.

Sau đó là bàn cụ thể về việc Tập đoàn Tề thị đứng ra bao thầu Nhà khách huyện uỷ.

Tề Á Nam chuẩn bị đầy đủ, tường tận phân tích triển vọng của thị trường, đến cả việc các dự án đầu tư gây ảnh hưởng đến huyện An cũng được suy xét đến. Vả lại y cũng nhìn thấy sự triển vọng của huyện An rất có khả quan, đồng thời y cũng thừa nhận, ban đầu y cho rằng việc bao thầu Nhà khách huyện uỷ chắc chắn sẽ bị thua lỗ. Nhưng sau khi nghiên cứu tỉ mỉ và suy luận xong mới phát hiện, dưới sự dẫn dắt của mấy dự án đầu tư lớn, khi mùa thu tới, kinh tế huyện An sẽ bước vào thời kỳ phát triển với tốc độ nhanh chóng, do đó sẽ mang đến hiệu ứng phóng xạ, có thể hoàn toàn giúp cho Nhà khách huyện uỷ thu được doanh thu lớn.

Đương nhiên Tập đoàn Tề thị không phải là nhìn vào thị trường cấp huyện, cho dù mỗi năm Nhà khách huyện uỷ có thể thu về mấy triệu tệ, nhưng dưới cờ của tập đoàn Tề thị thì cũng không đáng để nhắc tới. Có điều, có thể kiếm được tiền còn tốt hơn là không kiếm được tiền, Tề Á Nam kích động tìm đến Hạ Tưởng là muốn quyết định cho xong chuyện này, để tránh đêm dài lắm mộng.

Hạ Tưởng cũng hiểu cho tâm tư của Tề Á Nam, nhận thấy Tập đoàn Tề thị cũng có sức ảnh hưởng, cách cư xử của Tề Đông Lai cũng không tệ, Tề Á Nam cũng chịu tiếp nhận sự chỉ bảo đúng, liền nói:

- Được, chúng ta thoả thuận qua miệng trước, vài ngày sau cậu đến huyện An, phác thảo một bản hiệp định tỉ mỉ. Cuối cùng sẽ trình lên Chủ tịch huyện Khâu xét duyệt, nếu không có ý kiến gì thì có thể ký hợp đồng rồi.

Tề Á Nam vui mừng nói:

- Sau này tôi sẽ đích thân phụ trách dự án Nhà khách huyện uỷ, đến lúc đó sẽ không tránh được việc phải làm phiền đến Phó chủ tịch huyện Hạ đấy.

Ba người lại ngồi xuống, vừa uống chè, vừa bàn chuyện. Nói tới nói lui, Tề Á Nam khen khung cảnh công viên Rừng Rậm rất khá, nếu có thể xây dựng một biệt thự ở đây, mỗi năm đến ở một thời gian thì cũng là một kiểu xả hơi. Đáng tiếc là công viên Rừng Rậm lại là sản nghiệp của Tập đoàn Viễn Cảnh, không mở cửa đón khách.

Hạ Tưởng thấy Tề Á Nam cũng có ít mắt nhìn, nên không giấu y, nói:

- Tập đoàn Viễn Cảnh sắp tới sẽ xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị ở đây. Một khi xây xong rồi, công viên sẽ mở cửa, sẽ trở thành nơi vui chơi, vận động quan trọng trong thành phố Yến.

Sở Tử Cao lắng nghe, bỗng chốc đôi mắt nheo lại, viện an dưỡng và trung tâm hội nghị mà được xây xong, khu vực này sẽ tập trung rất nhiều nhân vật có tiền, có quyền, người mà nhiều lên thì việc làm ăn của y chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.

Tề Á Nam cũng lập tức nghĩ tới điểm này, cũng hơi phấn khích nói:

- Giám đốc Sở đúng là số đỏ, sớm chiếm được vị trí ngon trong công viên Rừng Rậm rồi, sau này khỏi lo không kiếm được tiền.

Sở Tử Cao thật thà nói:

- Đều là nhờ Phó chủ tịch huyện Hạ chỉ điểm cho, chứ tôi nào có mắt như thế? Với lại nếu không nhờ có mối quan hệ của Phó chủ tịch huyện Hạ, Tập đoàn Viễn Cảnh sao có thể để tôi xây Sâm Lâm Cư này.

Tề Á Nam kinh ngạc:

- Phó chủ tịch huyện Hạ và Tập đoàn Viễn Cảnh nói chuyện được với nhau sao?

- Đâu chỉ mỗi nói chuyện? Công viên Rừng Rậm là do Tập đoàn Viễn Cảnh mời Phó chủ tịch huyện Hạ thiết kế. Có thể nói là, Phó chủ tịch huyện Hạ là khách quý của cả Tập đoàn, có sức ảnh hưởng không gì sánh bằng.

Những lời đề cao hình tượng, tuyên dương Hạ Tưởng, luôn được Sở Tử Cao tận hết sức lực nói.

Tề Á Nam giờ mới biết, thì ra Hạ Tưởng trên chính trường không những có mạng lưới quan hệ sâu rộng, trên thương trường cũng tạo được sức ảnh hưởng hết sức quan trọng. Tuy rằng Tập đoàn Tề thị cũng có nguồn tài lực hùng hậu, nhưng so với Viễn Cảnh thì vẫn kém xa.

Tề Á Nam hiểu rõ, y chọn Hạ Tưởng dựa thế là con đường đúng đắn. Nếu tự mình ngồi đợi sung rụng chờ chết, thì có thể làm cậu ấm đời thứ hai là được. Nếu muốn có thành tựu, đưa Tập đoàn Tề thị phát triển lớn mạnh hơn nữa thì phải theo sát các bước đi của Hạ Tưởng, cố gắng đi gần bên hắn.

- Tôi có hai ý tưởng, hi vọng được Phó chủ tịch huyện Hạ ủng hộ.

Dùng cách của thương trường để giải quyết sự việc, phát hiện có cơ hội làm ăn thì không thể bỏ lỡ. Tề Á Nam cẩn thận nói.

Hạ Tưởng có thể đoán ra y muốn nói cái gì nên trực tiếp nói:

- Trước mặt tôi, có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo.

Tề Á Nam bắt đầu can đảm nói:

- Nếu như Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ phụ trách phần xây dựng, sau khi xây xong viện an dưỡng và trung tâm hội nghị quốc gia xong, việc bao thầu kinh doanh nếu giao cho chúng tôi, chúng tôi tình nguyện đưa ra giá cao. Tập đoàn Tề thị có đầy đủ kinh nghiệm trong nghành dịch vụ ăn uống, quản lý nhà hàng, khách sạn. Đương nhiên, có thể là Tập đoàn Viễn Cảnh có sự suy xét khác, chỉ muốn một mình kinh doanh, không cho người ngoài bao thầu thì tôi cũng sẽ chọn một địa điểm khác trong công viên Rừng Rậm mở một nhà hàng.

Nói xong, y nhìn sang Sở Tử Cao, ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:

- Đương nhiên là không phải có ác ý muốn cạnh tranh với ông chủ Sở đây. Sau khi viện an dưỡng và trung tâm hội nghị được hình thành, lượng khách sẽ tăng gấp bội, một nhà hàng Sâm Lâm Cư sẽ không đủ để thoả mãn tất cả các nhu cầu. Tuy viện an dưỡng và trung tâm hội nghị sẽ xây riêng nhà hàng cho mình, nhưng những người đến viện an dưỡng và trung tâm hội nghị trước tiên, số nhiều là chi tiêu theo công phí, chắc chắn sẽ gặp hạn chế, nhà hàng nội bộ chưa chắc phù hợp khẩu vị của họ, sẽ có không ít người đi ra ngoài dùng cơm, do vậy nhà hàng trong công viên sẽ là lựa chọn đầu tiên của họ.

Không thể không thừa nhận, Tề Á Nam cũng không phải dạng không có năng lực, con mắt cũng sắc bén lắm, nhìn nhận vấn đề rất chuẩn. Đem hình thức kinh doanh viện an dưỡng và trung tâm hội nghị lẫn hướng hoạt động phân tích, lập luận sắc sảo. Việc xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị của Tập đoàn Viễn Cảnh để kiếm tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng chính là lợi dụng yếu tố thuận lợi này để xây dựng mối quan hệ với một số cơ quan chính quyền Tỉnh và thành phố, vì vậy quyền kinh doanh tuyệt đối sẽ không cho bên ngoài vào đấu thầu, với lại Tập đoàn Viễn Cảnh không phải loại tham lợi nhỏ.

Tề Á Nam muốn mở một nhà hàng tại công viên Rừng Rậm thì có thể xét được, mặc dù sẽ có ảnh hưởng nhất định đến nhà hàng của Sở Tử Cao, nhưng nếu nghĩ ngược lại thì lại có tác dụng thúc đẩy. Và qua việc y hơi chần chừ vì có suy nghĩ đến tâm trạng của Sở Tử Cao vừa rồi, Hạ Tưởng thấy y đã có tiến bộ không ít, chí ít là đã biết khiêm nhường.

Chính trường cũng tốt, thương trường cũng được, khi đến lúc cần tranh đua thì cần phải tranh đua, khi cần nhường thì cứ hợp lý mà nhường, đây cũng là một kiểu biểu hiện của sự trưởng thành. Một người và một doanh nghiệp, không thể lúc nào cũng chiếm được vị trí thượng phong. Phải hiểu được đạo có nhường thì mới có tiến, mới có thể đứng lên trên thất bại. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hạ Tưởng không nói chắc, cười nói:

- Ý thứ hai có thể suy nghĩ lại, tôi sẽ đề nghị với Tập đoàn Viễn Cảnh, xem ý họ thế nào.

Tề Á Nam nghe giọng điệu của Hạ Tưởng thì hiểu ngay việc coi như đã thành công được một nửa. Nhưng y cũng biết Hạ Tưởng vẫn chưa đủ tín nhiệm mình, thì càng khỏi nhắc đến thổ lộ suy nghĩ trong lòng, nếu không, chuyện sẽ không nói đến một nửa. Không vội, thời gian còn dài, nếu muốn Phó chủ tịch huyện Hạ tiếp nhận y, thì cần phải có một quá trình, dù sao thì do lúc đầu y gây cho Hạ Tưởng một ấn tượng không tốt đẹp gì.

Đúng là sự ngạo mạn hại chết người, hiện giờ Tề Á Nam đã thật sự hối hận chuyện nông nổi lúc đó. Chẳng trách Phó chủ tịch huyện Hạ phải nhấn mạnh lần nữa việc đối xử bình đẳng giữa người với người. Ấn tượng đầu tiên thật quan trọng.

Tề Á Nam ngồi thêm một lúc, định mời Hạ Tưởng dùng cơm tối thì bị từ chối. Hạ Tượng không phải cố ý gây khó dễ, mà do buổi tối thật sự có việc, phải đến gặp Tiêu Ngũ.

Trên cơ bản, Công ty bất động sản Giang Sơn sau khi được thành lập đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất, phân phố quyền sở hữu cổ phần. Hắn phải gặp mặt Tiêu Ngũ, sắp xếp sự việc ổn định, sau đó có thể xin đăng ký với sở Công thương, chính thức thành lập công ty.

Sở Tử Cao không có suy nghĩ nhiều về việc Tập đoàn Tề thị muốn xâm nhập vào công viên Rừng Rậm mở nhà hàng, y cũng hiểu rõ không thể chỉ một mình y siêu phàm, xuất chúng. Vả lại sự thật đã minh chứng, nếu một khu vực chỉ có một nhà hàng, kết quả sẽ mãi là sụp đổ thua lỗ. Con người bẩm sinh mang tính chất quây quần, không cần biết là làm cái gì, vẫn là càng nhiều người càng tốt.

Thêm một nhà hàng nữa cũng tốt, lôi kéo người đến đây. Nếu có thể nhân cơ hội này mà tiếp cận được với Tề Á Nam thì cũng là một chuyện tốt. Sở Tử Cao đắc ý nghĩ.

Hạ Tưởng chào tạm biệt Sở Tử Cao và Tề Á Nam, lái xe đến toà nhà Thuỵ Đặc trong thành phố Yến. Công ty bất động sản Giang Sơn sau khi được thành lập thì tạm thời đặt văn phòng ở đây. Toà nhà Thuỵ Đặc nằm ở vị trí trung tâm thành phố, là toà nhà thương mại cao cấp nhất tại thành phố Yến. Bất động sản Giang Sơn thuê hẳn một tầng làm văn phòng, tiền thuê một năm cũng gần triệu tệ.

Đây cũng là do Tôn Hiện Vĩ và Thẩm Lập Xuân sau khi bàn bạc mới có được kết quả. Phải có khí phách, có khí thế mới thể hiện được thực lực. Trong kinh doanh, Hạ Tưởng tự nhận mình là không bằng hai người, nên buông tay dứt khoát để cho hai người họ tự làm. Hắn lên đến tầng mười hai khu văn phòng thì bị chặn lại ngoài cửa. Một cô lễ tân có khuôn mặt tròn vẻ ngọt ngào, khi cười hai má lộ ra hai nụ đồng tiền đến chặn hắn lại:

- Chào anh ạ, cho hỏi anh đến tìm ai?

- Tôi tìm Tiêu Ngũ.

Hạ Tưởng mỉm cười trong lòng, ở đây không ai biết hắn.

- Xin hỏi, anh tìm Giám đốc Tiêu phải không? Anh có hẹn gặp trước không?

Cô gái lịch sự hỏi, miệng nở nụ cười rất tiêu chuẩn khiến cho người ta không dám làm gì sai sót. Không cần phải nói, chắc chắn là người do Tôn Hiện Vĩ chọn.

- Không phải hẹn trước, tôi và anh ấy là bạn bè thôi.

Hạ Tưởng không còn cách nào khác, có những chuyện không thể cứ nói rõ ra được, cũng không thể ngang ngược với cô gái lễ tân. Hắn đành phải tìm cách nói khuôn sáo nhất.

- Xin lỗi, không có hẹn trước thì anh không thể gặp Giám đốc Tiêu được. Giám đốc rất bận, nếu anh có việc quan trọng thì xin hãy hẹn trước.

Cô lễ tân quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, không chút do dự từ chối hắn.

Hạ Tưởng hết cách, lấy tay chỉ vào điện thoại:

- Tôi gọi điện cho cậu ta là được chứ gì?

Cô lễ tân không thoải mái lắm, nói:

- Xin đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi được không anh? Mời anh hẹn gặp trước, có vấn đề gì cũng phải tuân theo quy định của công ty chúng tôi đề ra, nếu không anh sẽ làm tôi khó xử.

Được, Hạ Tưởng vừa dạy cho đường đường là người thừa kế Tập đoàn Tề thị Tề Á Nam một trận, giờ lại bị một cô gái trẻ nhiều nhất cũng chỉ hai mươi phê bình. Hắn dở khóc dở cười lắc đầu, không lý luận thêm gì nữa với cô gái. Người ta cũng là vì trách nhiệm với công việc, không thể cứ dựa vào khí thế ông chủ sau lưng mà cho người ta nghỉ việc? Thế thì quá không có phong độ rồi.

Hạ Tưởng đang định lấy điện thoại ra gọi, Tiêu Ngũ nghe thấy tiếng vội chạy từ trong ra:

- Hạ Phó chủ… anh Hạ đến rồi, mau mời vào.

Sau đó trừng mắt nhìn cô lễ tân, lớn tiếng nói:

- Dương Diệp, về sau nhớ kỹ anh Hạ đây, chỉ cần anh ấy đến thì ra vào tuỳ ý, nhớ chưa hả?

Dương Diệp sợ đến nỗi co rụt cổ lại, dùng sức gật đầu, không dám nói gì. Hạ Tưởng cười với cô ấy:

- Đừng sợ, tôi là người tốt. Trách nhiệm làm việc của cô rất tốt, rất xứng đáng được biểu dương. Nhưng phải chú ý phương pháp, có những người chưa chắc có hẹn trước, nhưng thực sự có việc gấp, nhất định phải gọi điện thoại báo cho Giám đốc Tiêu, nhớ chưa?

Dương Diệp thấy thái độ của Hạ Tưởng hoà nhã còn hơn cả Tiêu Ngũ, nhưng hình như Tiêu Ngũ còn sợ hắn ta hơn, có chút khó hiểu, rốt cuộc là Hạ Tưởng có lai lịch như thế nào nên chỉ biết gật đầu:

- Vâng, tôi nhớ rồi.

Hạ Tưởng theo Tiêu Ngũ đi vào văn phòng làm việc, thấy văn phòng của y gần năm mươi mét, nhưng bầy biện đầy đủ các kiểu văn phòng phẩm hiện đại, trang trí xa hoa, khí phái khiến Hạ Tưởng không khỏi bật cười:

- Ừm, khá, có chút thú vị, đây nhất định là do Tôn Hiện Vĩ sắp xếp. Với mấy món đối ngoại, xây dựng hình tượng tốt với người khác là sở trường nhất của y.

Tiêu Ngũ mặc bộ vest có thắt cà-vạt, nhìn cũng có dáng vẻ của một ông Giám đốc, dù sao y cũng đã tham gia bộ đội mấy năm liền, cộng thêm bộ dạng y cũng khá sáng sủa, đứng thôi cũng đã toả ra mấy phần khí thế. Hạ Tưởng cất lời khen:

- Được, được, đi ra ngoài gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn cũng uy phong lẫm liệt lắm.

Tiêu Ngũ ngại ngùng cười:

- Đều là nhờ Phó chủ tịch huyện Hạ em mới có được như ngày hôm nay. Sau này em nhất định sẽ chăm chỉ, tận lực làm những công việc mà anh giao phó.

- Không cần nói khách khí với tôi.

Hạ Tưởng ngắt lời Tiêu Ngũ, hắn không muốn nghe từ người bạn chí cốt phát biểu những lời trung thành như vậy. Hắn hiểu Tiêu Ngũ hơn cả Tiêu Ngũ hiểu về hắn rất nhiều.

Tiêu Ngũ là cảm kích, kính nể hắn, còn hắn đối với y là cảm giác áy náy, đồng thời cũng tuyệt đối tín nhiệm về con người và cách làm việc của y. Hắn hỏi:

- Giám đốc Lý, Giám đốc Tôn và Giám đốc Thẩm bao giờ mới đến đây?

Tiêu Ngũ nâng cánh tay nhìn đồng hồ:

- Có lẽ sắp rồi, họ đã sớm ở trên đường đến rồi.

Lời chưa dứt, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng cười ha ha:

- Ông em Hạ, tôi đến đầu tiên.

Tôn Hiện Vĩ đã tới.

Tôn Hiện Vĩ của hiện tại mang một thần thái gió xuân phơi phới, không biết là y đắc ý về con đường tình cảm hay là đắc ý trên thương trường, hoặc là cả hai mặt đều đắc ý. Nói chung là vừa nhìn thấy Hạ Tưởng thì mặt mày hớn hở, nói ồn ồn:

- Ông em Hạ, đã lâu không gặp rồi, nhớ cậu lắm, có cái gì khác không?

Hạ Tưởng nghe ông ta mở miệng toàn văn vẻ, liền cười:

- Có phải mới tìm được cô sinh viên nào dạy môn tiếng Trung không?

- Ôi bà ơi, thần thánh quá, đoán một cái đã trúng ngay. Sau này tôi phải tránh xa cậu một chút, đỡ phải vừa làm được chuyện xấu nào một tí thì đã bị cậu phát hiện ra rồi, mất hết cả mặt. Chẳng có tí gì vẻ thần bí cả.

Tôn Hiện Vĩ nở nụ cười gian xảo, nhưng không che giấu nổi vẻ đắc ý trong đó.

- Được rồi, đừng có được lợi rồi lại giả vờ ngoan thế, cẩn thận không em lại xem thường anh.

Hạ Tưởng kịp chặn lại sự kiêu ngạo, bệ vệ của y, không thể để ông ấy đắc ý quá mà quên mình là ai.

Tôn Hiện Vĩ biết Hạ Tưởng muốn nói các gì:

- Được, cậu đừng lo quá. Chơi là chơi, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc khác. Ai cũng có nhược điểm riêng của mình, nhược điểm của anh là quá bác ái, hài! Hết cách.

Y giả bộ thâm trầm, nói tiếp:

- Sinh viên nữ là thật, có điều cô bé không học khoa Trung văn, mà là học thanh nhạc cổ điển, là nghiên cứu sinh của Học viện âm nhạc, tài hoa hơn người, đàn rất tuyệt.

Thật kỳ lạ, Hạ Tưởng bỗng nhiên nghĩ đến Vệ Tân, nhưng hắn tin người đó không phải là Vệ Tân, có điều vẫn là vô thức hỏi thêm một câu:

- Cô bé tên gì vậy?

- Mạnh Giác Hiểu, đặc biệt không?

Tôn Hiện Vĩ như phát hiện ra cái gì đó, vội hỏi:

- Nhìn thần sắc cậu không bình thường, lẽ nào cậu quen biết với cô ta?

Hạ Tưởng phất tay:

- Tôi chưa bao giờ đến đại học lừa mấy cô bé sinh viên chưa biết gì cả, không có tính chinh phục.

Tôn Hiện Vĩ không phục nói:

- Vứt! Đừng mạnh miệng vây. Tôi phải dùng đến sức ba bò chín trâu mới có thể cưa đổ Mạnh Giác Hiểu đấy. Đến cả tôi cũng đã nảy sinh tình cảm rồi. Vốn là tôi để ý bạn học của cô ấy, nhưng cô ta thì nhẹ nặng cũng không làm lay động được. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, đành rút lui để tìm người khác nên đã chọn Mạnh Giác Hiểu. Đúng rồi, bạn học của Mạnh Giác Hiểu là Phượng Mỹ Mỹ, xinh hơn Mạnh Giác Hiểu nhiều, nhưng kiêu kỳ, lạnh lùng, không dễ cưa.

Phượng Mỹ Mỹ? Hạ Tưởng nhìn cách qua về phía Tiêu Ngũ. Tiêu Ngũ không có chút phản ứng nào, đứng ở một bên cười gượng.

Cũng đúng, hai người không quen biết nhau, cho dù có quen biết cũng không biết đời này có thể lại yêu cháy bỏng nữa không? Hạ Tưởng hơi hơi cảm than, bây giờ hắn mới biết thì ra Phượng Mỹ Mỹ cũng là sinh viên trường Học viện Âm Nhạc. Không ngờ, hắn lại có duyên với Học viện âm nhạc đến vậy. Từ lúc ở bên Vệ Tân, rồi đến thời gian âm thầm chăm sóc cho Phượng Mỹ Mỹ. Cả hai lại là người của Học viện Âm Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.