Quan Thần

Chương 331: từng bước giăng bẫy



Nghiêm Tiểu Thì cũng có chút ngại ngùng.

Các thông tin sổ sách nếu cho Hạ Tưởng xem qua, chẳng khác nào cho hắn nắm giữ bí mật trung tâm của bất động sản Lĩnh Tiên. Cô đúng là tín nhiệm Hạ Tưởng tuy rằng không được trăm phần trăm, nhưng nếu được quyết định, cô sẽ đồng ý cho Hạ Tưởng xem qua. Nhưng dù sao bất động sản Lĩnh Tiên cũng là của Cao Kiến Viễn, cô không dám tự đồng ý, liền lấy giọng điệu trưng cầu, nhỏ giọng nói:

- Tôi cảm thấy cơ sở hợp tác là tín nhiệm nhau, nếu phó chủ tịch huyện Hạ thật tâm thực lòng giúp chúng ta, chúng ta cũng có thể cho anh ấy xem để thấy thành ý của mình.

Cao Kiến Viễn ngẫm nghĩ một chút, không lập tức đồng ý hay là không, nói:

- Vấn đề không khó, chờ một chút nói sau không muộn. Tôi nghĩ bây giờ nên nói chuyện như thế nào khiến bất động sản Lĩnh Tiên ra khỏi khốn khó? Trước hết tôi muốn nghe nghe cao kiến của cậu.

Hạ Tưởng cười, hắn biết Cao Kiến Viễn không tín nhiệm mình, đồng thời ngay cả mình cũng không chắc chắn có diệu kế, cho nên phải trước hết nghe mình nói. Chỉ có thuyết phục y, y mới có thể cho mình nhìn sổ sách của bất động sản Lĩnh Tiên.

- Kế hoạch của tôi kỳ thật cũng đơn giản, tôi đã thuyết phục một công ty bất động sản, bảo bọn họ lấy danh nghĩa liên hợp khai phá cùng hợp tác với bất động sản Lĩnh Tiên. Chúng ta có ưu thế là có công trình và đất, ít nhất đã thành hình thành dạng, đối phương có ưu thế là tài chính và lực lượng, cùng với con đường tiêu thụ hoàn toàn mới, chỉ cần hợp tác thành công, chẳng những có thể giúp bất động sản Lĩnh Tiên ra khỏi khốn cảnh này, thậm chí còn có khả năng hoán đổi cục diện.

Hạ Tưởng ám chỉ rất rõ ràng, nói đúng là phải bán đi bất động sản Lĩnh Tiên, lừa đối phương mắc mưu.

Cao Kiến Viễn ánh mắt sáng lên, cảm thấy rất hứng thú.

Hạ Tưởng nhìn biểu hiện của hắn, trong lòng tin tưởng kế sách đã có tác dụng. Nếu hắn chỉ có đề xuất một phương pháp bảo thủ, như nói tìm được một công ty bất động sản lấy liên hợp danh nghĩa, theo hướng của bất động sản Lĩnh Tiên, sau đó tái triển khai tiêu thụ, đem hàng biệt thự ế bán ra. Loại ý tưởng truyền thống và không có sáng kiến này, Cao Kiến Viễn một là sẽ không tin tưởng, hai là cho dù tin tưởng cũng không có kiên nhẫn đi làm.

Hạ Tưởng muốn chính là đưa ra ý tưởng mới lạ, liền đánh bất ngờ.

Hắn đúng là hiểu Cao Kiến Viễn, chính là Cao Kiến Viễn rất muốn đem bán bất động sản Lĩnh Tiên, lấy tiền là thượng sách. Hiện tại Cao Kiến Viễn sợ bất động sản như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, không có tinh thần mà tập trung đầu tư. Dù sao đều là vì kiếm tiền, có thể trực tiếp lấy tiền ngay chẳng phải rất tốt? Hạ Tưởng liền thay hắn nghĩ ra một chủ ý thật là tốt, hắn tự nhiên cảm thấy rất hứng thú.

Bởi vậy có thể thấy được, Cao Kiến Viễn từ bản chất nói trên, là một một kẻ ngụy quân tử, thiển cận, ham ích lợi trước mắt.

Nếu nhạy bén mà bắt được nhược điểm lớn nhất của Cao Kiến Viễn, Hạ Tưởng sao có thể buông tha hắn? Liền tiếp tục tung ra mồi thật to:

- Công ty đầu tư bất động sản kia là một công ty vừa mới thành lập, nghe nói tài chính lực lượng hùng hậu, hơn nữa không có trở ngại gì, cho nên khi mới thành lập nóng lòng đầu tư, nhưng nhất thời chưa tìm được dự án tốt, vừa lúc nghe tôi nói đến dự án của bất động sản Lĩnh Tiên. Bọn họ hiện tại tràn đầy tự tin, nghĩ người khác đều không có ưu thế và khả năng, cho rằng hoàn toàn có thể một lần nữa mở ra thị trường, cho nên khi tôi nhắc tới việc hợp tác với bất động sản Lĩnh Tiên thì rất cảm thấy hứng thú, vừa nghe đến bất động sản Lĩnh Tiên lâm vào khó khăn, không ngờ liền muốn thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên...

Hạ Tưởng vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Cao Kiến Viễn, phát hiện hắn tuy rằng cố gắng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt để lộ ra sự chờ mong và hưng phấn mơ hồ, kém một chút liền nóng lòng muốn thử, chứng minh hắn đã hoàn toàn động lòng.

Không sợ mày không động lòng, chỉ sợ mày không tham. Lòng tham không đáy, muốn không sập bẫy cũng là khó, Hạ Tưởng lại liếc mắt nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái, gặp Nghiêm Tiểu Thì đang trợn đôi mắt đẹp lên, nhìn vào hắn không chớp mắt, trong mắt có kính nể, có ngưỡng mộ, còn có một tia tình ý.

Hạ Tưởng không để ý tới ánh mắt Nghiêm Tiểu Thì, lại nhìn về phía Cao Kiến Viễn, gặp vẻ mặt Cao Kiến Viễn có chút suy nghĩ, biết hắn cần thời gian tiêu hóa lời mình nói, sẽ không tiếp tục quấy rầy hắn, mà là chuyển hướng Nghiêm Tiểu Thì, hỏi:

- Phạm Tranh ở thủ đô có khỏe không?

Nhắc tới Phạm Tranh, Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt hơi cô đơn, ảm đạm nói:

- Có khỏe không? Có lẽ... Tôi gần đây cũng không thể nào liên hệ anh ấy. Anh ấy vừa đến thủ đô, liền ăn chơi đàng điếm, đừng nói nhớ tới em họ này, ngay cả bất động sản Lĩnh Tiên cũng không nhớ.

Nghiêm Tiểu Thì đúng là bực dọc không ít.

Rõ ràng là Phạm Tranh kéo cô gia nhập bất động sản Lĩnh Tiên, hiện tại thì ngược lại, gần như đến lúc đóng cửa, không có ai ra tay giúp đỡ. Cao Kiến Viễn muốn chạy, Phạm Tranh mặc kệ không hỏi, để mặc cô một mình chống đỡ nơi đất khách quê người, cô cũng quả thật khó xử không ít.

Hạ Tưởng đối với Nghiêm Tiểu Thì thật đúng là không có tâm tư tạp niệm, chỉ có điều có chút thông cảm, thiện cảm, và cả một chút cảm động đối với cô mà thôi. Bất cứ ai đã có hảo cảm đối với mình, hắn cũng sẵn lòng tiếp cận, hoặc nhiều hoặc ít, đều là có một chút cảm tình đáp lại.

Hạ Tưởng lại nhỏ giọng nói chuyện cùng Nghiêm Tiểu Thì, thấy Cao Kiến Viễn ánh mắt lóe ra, vẻ mặt nghiêm trọng, liền mặc kệ hắn, cùng Nghiêm Tiểu Thì đi vào bên ngoài, nhỏ giọng hỏi:

- Kiến Viễn có hỏi cô, vì sao tôi muốn một lòng giúp bất động sản Lĩnh Tiên hay không?

Nghiêm Tiểu Thì không hiểu sao mặt đỏ lên:

- Có hỏi. Anh ta nói, nói khả năng là anh thích tôi, còn nói tôi không được tin tưởng anh mà chỉ nên lững lờ với anh mà thôi.

Quả nhiên là phong cách điển hình của Cao Kiến Viễn, chính là có lễ phép không lợi ích thực tế, có phong độ không có nhân tính, Hạ Tưởng cười cười:

- Ý tứ của anh ta là, chỉ cho tôi nhìn mà không cho ăn, có phải hay không?

Nghiêm Tiểu Thì đỏ mặt, lườm Hạ Tưởng một cái, oán trách nói:

- Nói cái gì thế?

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Tôi đương nhiên chú ý hình tượng của mình, một là không ăn trộm, hai không cướp giật, ba không đùa giỡn tiểu cô nương, là công dân tuân thủ luật pháp...

Nghiêm Tiểu Thì che miệng cười:

- Anh cũng không thể chỉ lấy quy tắc công dân yêu cầu chính mình, anh là một cán bộ chính phủ, càng phải chú ý hình tượng hào quang cao lớn tốt bụng của mình.

Hạ Tưởng thấy Nghiêm Tiểu Thì ánh mắt đung đưa, chứa đầy tình ý mà nhìn hắn, nghĩ thầm rằng không chỉ nói mà mỉm cười, giữa nam và nữ chỉ cần một câu câu vui đùa có thể tạo cảm giác mờ ám, trước mờ ám sau mịt mờ, cuối cùng chậm rãi phát triển đến càng không thể vãn hồi, Hắn vội vàng dời đi đề tài:

- Đi, chúng ta đi nói chuyện với Kiến Viễn, xem anh ta suy xét được thế nào.

Trong mắt Nghiêm Tiểu Thì chợt lóe một chút thất vọng, cô liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, muốn nói gì đó nhưng không nói ra.

Trở lại phòng làm việc, Cao Kiến Viễn đi qua đi lại, vừa thấy Hạ Tưởng tiến vào, hắn vội vàng hỏi:

- Anh nói bất động sản Giang Sơn mua bất động sản Lĩnh Tiên, có thể ra giá cả như thế nào?

Hạ Tưởng trầm tư một lát, mới nói:

- Tôi không có báo giá bọn họ, bởi vì tôi không biết điểm mấu chốt của anh, cũng không biết bất động sản Lĩnh Tiên hiện tại chi tiết thế nào. Nếu muốn đạt được giá cả hợp lý, chúng ta kiếm được tiền nhưng cũng phải khiến bất động sản Giang Sơn tin tưởng giá trị dự án, nguyện ý trả tiền. Tôi cần phải biết tình trạng tài chính của bất động sản Lĩnh Tiên trước đã.

Hạ Tưởng tiếp tục tung ra mồi, không tin Cao Kiến Viễn không dính câu.

Nghiêm Tiểu Thì cũng ở một bên nói:

- Phó chủ tịch huyện Hạ một lòng suy nghĩ thay chúng ta, không cho anh ấy biết sổ sách quả thật cũng không thể nào nói được. Nếu vì vậy anh ấy và đối tác đàm phán thất bại, trách nhiệm hoàn toàn ở chúng ta tất cả.

Cao Kiến Viễn nhìn Hạ Tưởng, lại nhìn Hạ Tưởng đứng sánh vai cùng Nghiêm Tiểu Thì, nghĩ thầm rằng nói không chừng Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì đã sớm xảy ra quan hệ, nếu không thì làm sao kẻ xướng người hoạ? Quên đi, việc sau lưng này của Nghiêm Tiểu Thì thì cứ để mặc hắn, dù sao hắn cũng là vì tốt cho bất động sản Lĩnh Tiên.

Chỉ sợ ở tính toán của Hạ Tưởng, còn có vì Nghiêm Tiểu Thì mà tính.

Cao Kiến Viễn tự cho là nghĩ thông suốt, liền gật đầu đáp ứng rồi: Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

- Được, dù sao Hạ Tưởng cũng không phải người ngoài, cho cậu xem cũng không có gì. Nếu bất động sản Lĩnh Tiên có thể thuận lợi bán ra, tôi nguyện ý chi năm phần trăm tiền thuê cho cậu, đồng thời, Tiểu Thì cũng trong công ty nên cũng sẽ được chia không ít.

Cao Kiến Viễn cũng cho Hạ Tưởng một cái bánh vẽ lớn.

Hạ Tưởng liền hiểu ý tươi cười:

- Tôi giúp Kiến Viễn là nhân vì tình cảm giữa chúng ta, không cần khách khí, còn có quan hệ với Tiểu Thì, tôi cũng không thể gặp chết không cứu.

Nghiêm Tiểu Thì không nghĩ nhiều, còn khuyên Hạ Tưởng:

- Nếu Kiến Viễn nói có của anh một phần, anh hãy thu thấy, nếu không chẳng phải là anh giúp không công sao? Bằng hữu là bằng hữu, nhưng có lợi ích cũng cần chia sẻ.

Cao Kiến Viễn cười nói:

- Đúng thế, làm việc không thể hứa suông mà không làm, phải đem ưu đãi đến đúng chỗ.

Trong lòng lại khinh miệt mà nghĩ, đúng là một đôi cẩu nam nữ, hiện tại liền phu xướng phụ tùy?

Chờ thành công bán ra bất động sản Lĩnh Tiên nói sau, đến lúc đó cho chúng mày tiền hay không, cho nhiều hay ít, toàn bộ còn không phải do mình định đoạt hay sao?

Nghiêm Tiểu Thì đã đem bản sổ sách đến, đưa Hạ Tưởng xem qua.

Hạ Tưởng làm bộ lật xem thật sự mau, trên thực tế cố gắng ghi tạc rất nhiều số liệu mấu chốt trong đầu, càng xem là càng kinh hãi. Có thể nói, bất động sản Lĩnh Tiên chẳng những thiếu hụt nghiêm trọng, sổ sách là một mảnh hỗn loạn, rất nhiều khoản tiền phát sinh và chi tiêu đều không rõ ràng, hoàn toàn là tài khoản trống rỗng.

Đương nhiên, phát hiện ra bản chất tình hình tài chính, ngoài mặt hắn cũng không biểu hiện gì, Cao Kiến Viễn không ngốc để cho Nghiêm Tiểu Thì biết tình hình tài chính thật sự là như thế nào. Nhưng thật sự - dù chỉ là sổ sách ghi chép một phần dòng tiền chảy về đâu, Hạ Tưởng cũng mơ hồ có thể nhìn ra một ít vấn đề. Có thể nói, bất động sản Lĩnh Tiên hoàn toàn có thể phá sản.

Sau khi xem hoàn toàn, Hạ Tưởng cười khổ nói:

- Nhìn thấy ghê người, sổ sách hỗn loạn, hơn nữa trước mắt một phân tiền cũng không có...

Hắn đập đập cái trán, đau đầu nói

- Với sổ sách này đàm phán với đối phương e rằng không có lợi, chúng ta phải có quân bài chưa lật mới mong đàm phán bán giá cao được.

Cao Kiến Viễn khó hiểu:

- Chúng ta ưu thế ở chỗ có đất có dự án, có quy hoạch, có chính sách

Hạ Tưởng không chút khách khí ngắt lời hắn:

- Không sai, nhưng vấn đề là chúng ta không còn tiền, đối phương sẽ kiểm toán, chỉ biết chúng ta đã sơn cùng thủy tận, khẳng định sẽ tìm đè thấp giá cả. Chúng ta không có quân bài chưa lật, đàm phán sẽ bị động rất nhiều. Chỉ bằng ưu thế hiện có trong tay, theo tôi thấy, nhiều lắm có thể bán một trăm triệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.