Không lâu sau khi cưới, Tôn Hữu Tài mới phát hiện Du Lệ thường xuyên đi ra ngoài với người khác. Trong sinh hoạt vợ chồng, Du Lệ nghiêm túc chấp hành kế hoạch hóa gia đình, trong những ngày quy định, tuyệt đối không cho y động vào người mình chút nào. Tuy nhiên điều khiến hắn không thể nào chịu nổi chính là, hắn tính đi tính lại, sau khi Du Lệ được gả cho hắn có bảy tháng đã sinh ra Du Vĩnh, rõ ràng không phải là con hắn.
Nhịn, dù sao Tôn Hữu Tài cũng phải nhịn, ai khiến Du Lệ xinh đẹp như vậy không lấy người khác làm chồng, lại chịu lấy hắn một người hơn cô 8 tuổi. Nhưng đàn ông đều có tâm lý độc chiếm mãnh liệt, hắn cũng không thể chịu đựng được Du Lệ đối với hắn lạnh nhạt, một lúc sau cũng bắt đầu tranh luận với Du Lệ. Du Lệ ban đầu còn cãi nhau với hắn, sau đó lại không nói gì, còn đưa ra cho hắn hai lựa chọn, một là ly hôn, xong hết mọi chuyện. Hai là mỗi tháng cô cho hắn một ít tiền, để hắn tùy ý ăn chơi đàng điếm, điều kiện tiên quyết là không được xen vào chuyện của cô nữa.
Tôn Hữu Tài chấp nhận điều kiện thứ hai, kết quả mỗi tháng Du Lệ đều cho hắn 2000 tệ để hắn tiêu tùy ý. Sau khi sự việc của Lệ Triều Sinh bị bắt, Du Lệ trốn đi trước, lại mới cho Tôn Hữu Tài 3 vạn nhân dân tệ, khiến hắn tiếp tục giả bộ làm ngơ, ai hỏi thì hắn bảo không biết, chỉ cần hắn trông coi hồ nước trong là được. Trong nhà Du Lệ có một hồ nước không lớn không nhỏ, bên trong toàn trồng hoa sen.
- Hồ nước thì có cái gì?
Tần Thác Phu nhạy bén phát hiện ra vấn đề.
- Tôi thật sự không biết.
Tôn Hữu Tài vẻ mặt xám trắng, dễ dàng nhận thấy là đang rất sợ.
- Cái hồ nước kia là tự nhiên hình thành, nước khá đục, ai cũng không dám đi xuống. Tôi nghĩ đến Du Lệ nói tôi trông coi hồ nước, là bởi vì cô đặc biệt thích hồ nước, duyên cớ nhất định là vì trước kia cô thường đem ghế dựa ra đây, ngồi ở bên cạnh ngắm hoa sen.
Tần Lạp Phu đã hiểu rõ vài phần, lập tức bảo người dưới:
- Hãy phái người mang đến một cái máy bơm nước, rút hết nước trong hồ ra!
Thật là vừa đáng thương, vừa đáng giận, Hạ Tưởng gặp Tôn Hữu Tài với dáng vẻ như vậy, trong lòng không nói lên lời. Hắn cũng biết rõ là vợ hắn lấy tiền của nhân tình để cho mình, nhưng là muốn hắn yên tâm thoải mái, một người đàn ông sống trong tình trạng như thế này, cũng không dễ dàng gì.
Đoàn người đi vào trong nhà Du Lệ, bắt đầu bơm nước trong hồ. Trải qua mấy giờ làm việc hăng hái, đến tối, rốt cục cũng đã tháo hết nước hồ, bên trong hồ lộ ra nước bùn. Lại là Trịnh Thiếu Phong xung phong nhận việc nhảy xuống bùn, bắt đầu đào bùn. Đào được một lúc, liền đào thấy một bọc rất nặng, mở ra vừa thấy, bên trong có rất nhiều nhân dân tệ, còn có mấy quyển sổ.
Tần Thác Phu hưng phấn đứng lên, vội vàng mở quyển sổ thứ nhất ra, ở trong đó tất cả đều ghi lại việc Lệ Triều Sinh bán quặng! Hắn còn tỉ mỉ ghi chép lại giao dịch tiền tài qua lại giữa hắn và Từ Đức Tuyền, còn có một số khoản lợi nhuận thu được từ quặng chia phần cho mỗi người. Càng làm cho mọi người quá vui mừng đó là, quặng đã được tiêu thụ qua con đường trung gian, không ngờ trong đó cũng có tên của Vũ Phái Dũng!
Đây là một quyển sổ thật tốt, quả thật nó chính là một đao trí mạng, là gông xiềng xiết chặt cổ của Lệ Triều Sinh và Từ Đức Tuyền!
Tần Thác Phu biết sự việc này rất nghiêm trọng, Từ Đức Tuyền là thường vụ Thành ủy, muốn động tới hắn, nhất định phải xin chỉ thị của Tỉnh ủy. Hắn cất quyển sổ tìm được, cho người đem tiền đi kiểm kê rõ ràng, tổng cộng là mấy vạn tiền mặt, sau đó niêm phong vào kho, giải thích vài câu, liền trở lại Huyện ủy.
Lúc này, theo công an từ các phía truyền đến tin tức, ở vườn cây ăn quả phía sau thẩm mỹ viện, cũng đào được mấy triệu tiền mặt và một số quyển sổ. Tần Thác Phu thấy mừng rỡ, có trong tay đầy đủ các chứng cứ, Lệ Triều Sinh có cắn răng chịu đựng không khai, cũng không thể kháng cự được nữa. Trên cơ bản có thể xác định, Từ Đức Tuyền cũng khó có thể trốn mãi được. Nhưng cuối cùng khi định tội danh, vẫn phải xem ý kiến chỉ đạo của thường vụ Thành ủy, tội danh có thể lớn có thể nhỏ, tất cả có hay không có người đứng ra bảo vệ.
Mặc kệ là như thế nào, trước tiên cứ bắt lại rồi nói sau. Tần Thác Phu sai người đưa Du Lệ, Du Vĩnh và Tôn Hữu Tài cùng với đội ngũ của Uỷ ban Kỷ luật, suốt đêm quay trở về thành phố Yến, chuẩn bị lại thẩm vấn Lệ Triều Sinh.
Kể cả Hạ Tưởng, tất cả mọi người đều không hiểu sao cũng rất hưng phấn. Vụ án Lệ Triều Sinh vốn chưa định án, giờ xem như đã đi tới một dấu chấm hết, đang đi đến thời khắc quyết định. Tuy nhiên những người khác cũng có suy nghĩ khác nhau, chính là không hề có ai từ Lệ Triều Sinh lại liên tưởng đến Cao Thành Tùng. Mà Hạ Tưởng cũng biết rõ, chỉ sợ Tần Thác Phu lần này trở về, không bao lâu, sẽ tạo lên một cơn sóng to gió lớn tại thành phố Yến hay là cả tỉnh Yến.
Về phần có phải sẽ là cây rơm cuối cùng, ảnh hưởng đến vị trí của Cao Thành Tùng, khiến Cao gia sụp đổ hay không, còn phải xem phía sau có người động thủ đúng lúc hay không, tạo ra dư luận và sự kiện đúng lúc hay không.
Tuy nhiên Hạ Tưởng tin tưởng vững chắc rằng, Cao gia chắc hẳn là khó có thể qua được mùa thu năm nay.
Các ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện An có liên quan, gần như là cả đêm không ngủ được, đều cùng họp lại một chỗ thảo luận tình hình.
Mỗi người một tâm tư khác nhau, cũng đều mơ hồ đoán được, khả năng vụ án Lệ Triều Sinh một khi định án, rồi được truyền tin, khẳng định sẽ tạo nên một cơn chấn động không nhỏ trên quan trường. Cho nên tất cả mọi người không có lòng dạ nào mà ngủ yên giấc, đều tính đến các mối quan hệ của mình ở khắp nơi, tính toán một chút gió lốc sắp tới sẽ lợi hay hại.
Lý Đinh Sơn không có suy nghĩ sâu xa, tiền đồ của hắn cũng đã ổn định tốt, bước tiếp theo là đến thành phố nhậm chức Chủ tịch quận, Phó giám đốc sở, chắc hẳn cũng không thay đổi gì, cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Khâu Tự Phong cũng không suy nghĩ nhiều lắm, hắn và Lệ Triều Sinh tuy rằng có quan hệ với nhau, nhưng cũng không cùng tham gia kinh doanh bất hợp pháp quặng với hắn dù chỉ một chút. Thân là Thái Tử đảng trong một gia đình có gia thế, không thiếu tiền, chỉ thiếu kinh nghiệm từng trải và thành tích, cùng với việc mở rộng các mối quan hệ, cho nên so với các tầng lớp bình thường ở trong quan trường, hắn không bao giờ phạm sai lầm về kinh tế, coi như đó là ưu thế lớn.
Mai Hiều Lâm chỉ là cảm thấy vui mừng, cuối cùng sau mấy tháng, vụ án Lệ Triều Sinh sẽ kết án, coi như là đã sáng tỏ được nỗi lòng, không uổng công cô hao tâm tổn sức một hồi, cũng coi như vì hàng nghìn nông dân xã Đán Bảo bị hại.
Tại huyện An, mặt khác các ủy viên thường vụ và Lệ Triều Sinh không quá gần gũi, cho dù Tần Thác Phu cũng bảo đảm với Nghê Chính Phương, không hề truy cứu trách nhiệm của hắn trước kia, trên cơ bản có thể khẳng định là "Sự việc của Lệ Triều Sinh, sẽ không ảnh hưởng tiêu cực đến một số vấn đề của huyện An."
Đương nhiên, có một điều mà tất cả mọi người đều không nghĩ được là: sự việc của Lệ Triều Sinh chẳng qua là một sự kiện châm mồi lửa cho một loạt các sự kiện khác mà thôi. Hắn châm, không chỉ có một quả bom bình thường, mà không ngờ vẫn còn một quả bom kinh thiên nữa!
Nửa đêm khuya, Hạ Tưởng gọi một cuộc điện thoại cấp tốc cho Tống Triệu Đô, báo cáo với hắn một chút tiến triển của vụ án Lệ Triều Sinh. Tống Triệu Đô hiếm khi có được hưng phấn như vậy, liên tục nói:
- Tốt, tốt lắm, thật là một chuyện tốt. Vậy cậu tiếp tục làm việc với Cao Kiến Viễn, cần phải đem tiền của hắn ở lại đây, chỉ cần tiền ở lại, hắn không thể trốn đi được. Ngoài chuyện của hắn, mọi việc khác cứ để tôi làm.
Lần trước Hạ Tưởng gặp Tống Triệu Đô, hắn lộ ra một chút ý đồ muốn mình trên danh nghĩa cải tử hoàn sinh cho bất động sản Lĩnh Tiên, khiến Cao Kiến Viễn không thể đem tiền chuyển ra nước ngoài, một lần nữa đem bất động sản Lĩnh Tiên đến trước mặt hắn, Tống Triệu Đô cũng có thái độ ủng hộ. Hiện nay tình hình có biến, càng thấy rõ Hạ Tưởng là người nhìn xa hiểu rộng.
Hạ Tưởng cắt đứt điện thoại, ý chí hưng phấn như lửa thiêu đốt, một chút buồn ngủ cũng không có.
Ngày hôm sau, ở thành phố tất cả mọi thứ đều bình thường, không có tin tức gì truyền đến. Qua hai ngày, Hạ Tưởng đột nhiên nhận được điện thoại của bác Tào, bác Tào nói ngắn gọn nhưng rất đanh thép, chỉ nói một câu liền cắt điện thoại:
- Văn Dương không có yêu cầu gì nữa, đồng ý phối hợp tất các công tác điều tra xem xét, hắn vẫn ngấm ngầm giấu chi tiết tài khoản của Cao Kiến Viễn.
Hạ Tưởng thở phào một cái, nghĩ thầm thời khắc này đã chờ lâu lắm rồi, giờ nó đã tới với trạng thái không gì có thể ngăn cảm nổi.
Ba ngày sau, nghe phong thanh ở thành phố Yến truyền đến, Lệ Triều Sinh đã nhận tội!
Cùng lúc đó, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì, nói là tiền của Cao Kiến Viễn đã đến, tổng cộng có một trăm triệu. Hạ Tưởng cười thầm, lá gan Cao Kiến Viễn thật không nhỏ, còn muốn đánh cuộc một phen. Tuy rằng hắn cũng biết rõ ràng là toàn bộ tài khoản của Cao Kiến Viễn không chỉ có một trăm triệu, nhưng cũng đủ khiến y xót ruột, liền nói với Nghiêm Tiểu Thì:
- Tôi lập tức sắp xếp người của bất động sản Giang Sơn cùng em gặp mặt. Đúng rồi, nhất định phải khiến Cao Kiến Viễn đứng ra, để anh ta ra sức phán đoán chuẩn xác một chút, có thể từ cuộc nói chuyện với nhau nhìn ra đối phương phía bên kia. Có khi đàm phán bằng thủ đoạn cao siêu một chút, khiến đối phương bỏ ra ít nhất hai trăm triệu cũng không phải việc khó.
Nghiêm Tiểu Thì nghe được Hạ Tưởng suy nghĩ mọi cách vì bất động sản Lĩnh Tiên, trong lòng cảm động nói:
- Anh thật là người tốt, em thật lòng cảm ơn anh.
Hạ Tưởng thở dốc, cũng không nói nói gì. Chờ Nghiêm Tiểu Thì biết được chân tướng sự việc, không biết là có hận chết hắn hay không? Bây giờ cũng không quản được nhiều như vậy, sự tình giờ rất cấp bách, đến bây giờ Cao Kiến Viễn còn không ý thức được sự nguy hiểm, nhất định phải giữ hắn ở trong nước, đưa hắn ra công lý.
Bởi vì Hạ Tưởng biết được thực chất sổ sách của bất động sản Lĩnh Tiên trước mắt như thế nào, cho nên hắn biết chỉ cần Văn Dương cung cấp một ít tài liệu cũng đủ khiến Cao Kiến Viễn ngồi tù. Mặc dù hắn biết, số liệu mà mình biết về Cao Kiến Viễn cũng chỉ là một góc nhỏ của núi băng mà thôi. Nhưng chỉ cần Cao Thành Tùng bị ngã, tường đổ mọi người đẩy thêm, vấn đề của Cao Kiến Viễn nhiều phần sẽ bị trồi lên mặt nước.
Tất cả mọi người cho rằng, sau khi Lệ Triều Sinh cung khai, nên bắt Từ Đức Tuyền, nhưng làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là sự việc của Từ Đức Tuyền một chút cũng không bị sao, ngược lại là một nhân vật bình thường, đột nhiên bị ngã xuống.
Người này tên là Vương Đức Truyện là Phó cục trưởng cục Kiến trúc của Sở Xây dựng. Cục kiến trúc chức năng chủ yếu là chỉ đạo và quy hoạch xây dựng trong toàn tỉnh, quản lý thị trường xây dựng, tổ chức phối hợp với xí nghiệp xây dựng mở rộng nhận thầu các công trình quốc tế, hợp tác lao động xây dựng, vì vậy rất có quyền lực. Vương Đức Truyện tuy rằng là Phó cục trưởng, nhưng vì sau lưng hắn có chỗ dựa vững chắc, mà người đứng đầu Cục kiến trúc đã đến tuổi về hưu, biết không thể động vào Vương Đức Truyện, cũng mặc cho hắn lộng quyền.
Kết quả Vương Đức Truyện dáng vẻ kiêu ngạo ngất trời, ở Cục kiến trúc một tay che trời, tất cả việc đấu thầu công trình và cần phê duyệt thủ tục, hắn đều đã từng rút rất nhiều tiền, bốn phía đều nhận hối lộ. Đột nhiên hắn bị người khác tố cáo, sau đó Uỷ ban Kỷ luật tỉnh có người tới, trực tiếp đưa hắn đi.
Vương Đức Truyện bị người khác mang đi, không coi mình ra gì, Vũ Phái Dũng giận tím mặt, lúc này đến tìm Cao Thành Tùng, yêu cầu Uỷ ban Kỷ luật tỉnh phải cho lời giải thích, bởi vì Vương Đức Truyện là họ hàng của Vũ Phái Dũng!
Ban đầu Vũ Phái Dũng định chuyển công tác của Vương Đức Truyện đến huyện Cảnh làm ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, lại bị Thôi Hướng ở giữa làm khó dễ, rồi điều Cường Giang Hải đến huyện Cảnh, ngăn cản con đường lên chức của Vương Đức Truyện, khiến hắn rất căm tức, đối với Thôi Hướng luôn canh cánh trong lòng.
Đương nhiên Thôi Hướng cũng không biết nội tình bên trong rằng mình bị Trần Phong trêu đùa một chút.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, bởi vì lần trước sự kiện bất động sản Lĩnh Tiên, Vũ Phái Dũng đối với Thôi Hướng cũng không có thiện cảm, hơn nữa sự kiện lần này càng làm cho Vũ Phái Dũng hận Thôi Hướng thấu xương.
Hiện tại càng quá đáng, đột nhiên Vương Đức Truyện bị người của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh mang đi, liên tưởng đến việc Thôi Hướng ở khắp nơi đều đối đầu với mình, Vũ Phái Dũng liền chắc chắn cho rằng, chuyện này nhất định là do Thôi Hướng đang âm thầm phá rối.
Vũ Phái Dũng còn tưởng rằng, khi hắn nhắc tới vấn đề của Vương Đức Truyện, Cao Thành Tùng sẽ lập tức gọi điện thoại cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh để xem tình hình thế nào. Không ngờ Cao Thành Tùng sau khi nghe xong, chỉ thản nhiên lắc đầu:
- Vương Đức Truyện chỉ là họ hàng của cậu, không phải cậu, không cần phải ngạc nhiên. Hắn có việc gì hay không, trong lòng cậu rõ nhất, nếu bị người ta bắt đi, chắc chắn là đã nắm được chỗ sơ hở, hiện tại nếu hỏi đến, ngược lại sẽ làm mọi người để ý. Hơn nữa chỉ là một cán bộ cấp Cục phó, tôi là Bí thư Tỉnh ủy mà lại đích thân can thiệp, có phải tôi rất nhàn hạ hay không?
Vũ Phái Dũng lần đầu tiên nghe được Cao Thành Tùng lấy một giọng điệu như vậy nói chuyện, thật hoảng sợ. Hắn biết rõ Cao Thành Tùng nhiều năm nay, hắn luôn luôn hầu hạ phục vụ, đương nhiên hiểu được tính cách của ông ta. Giọng điệu Bí thư Cao nói chuyện như bây giờ và trước kia khác nhau rất lớn, có thể thấy được là đang chịu rất nhiều áp lực. Vũ Phái Dũng ở bên ngoài rất kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Cao Thành Tùng cẩn thận, dè dặt hỏi:
- Bí thư Cao, chẳng lẽ ở Bắc Kinh tình hình đã theo chiều hướng khác?
Cao Thành Tùng nhìn thư ký thân tín một thời của mình, muốn nói ra những lo lắng trong lòng, rồi nghĩ thế nào lại không mở miệng, bởi hiện tại hắn cũng có chút mất đi phương hướng. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Mặc dù hắn được người hậu thuẫn ở phía sau cam đoan, tạm thời sẽ không động vào hắn, nhưng cũng không để lộ ý đề bạt hắn. Hắn chỉ biết, chỉ sợ đời này mình chỉ dừng lại ở chức vụ Bí thư Tỉnh ủy. Hắn năm nay đã 60 tuổi, hai năm nữa đã 62 tuổi, sau đó đến Hội đồng nhân dân vài năm, cuối cùng tốt xấu gì cũng có thể về hưu dưỡng lão. Mặc dù hắn không cam tâm, nhưng cũng không có cách nào khác. Trong tỉnh những đợt sóng triều phản đối hắn không nhỏ, có không ít người ở sau lưng đều có những tài liệu đen tối về hắn, nếu không phải có người hậu thuẫn phía sau cố gắng bảo vệ hắn, hắn có ngồi ở vị trí Bí thư Tỉnh ủy cũng không xong.
Hơn nữa điều khiến hắn không yên tâm, bất an chính là trong những lãnh đạo cao cấp nhất mới nhậm chức, nghe nói có vài người đối với hắn rất bất mãn, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cho hắn đứng ngồi không yên. Bí thư Tỉnh ủy quyền cao chức trọng như vậy, cũng không thể hơn được mấy vị trên kia. Nếu mấy vị trên đó luôn nghĩ đến hắn, thì hắn còn có ngày tốt lành sao? Đương nhiên dù sao hắn cũng là vị quan to nhất tỉnh, cũng không phải nói động vào là tùy tiện động vào được, nhưng vấn đề là, những người ở tỉnh Yến muốn đưa hắn vào chỗ chết cũng không phải ít.
Thân là Bí thư Tỉnh ủy, tất nhiên sẽ phải đắc tội với một số người, có bao nhiêu quyền lực thì cũng phải gánh từng ấy trách nhiệm, cũng không phải chuyện gì to tát cả. Nhưng mấu chốt ở chỗ, các ủy viên thường vụ ban đầu làm theo ý mình, hiện tại bỗng nhiên có xu hướng đoàn kết lại, kiềm chế hắn ở hội nghị thường vụ. Đương nhiên đấu tranh trực diện thì hắn không sợ, hắn có thể ngồi trên chức vụ Bí thư Tỉnh ủy an toàn, cũng là dọc đường đi đã trảm nhiều tướng, đánh bại vô số đối thủ cạnh tranh mới có ngày hôm nay.
Chỉ có điều khiến hắn lo lắng hốt hoảng nhất là, đến hiện tại hắn cũng biết có người nào đó rõ ràng vẫn còn trốn ở một nơi bí mật, luôn luôn đợi thời cơ cho hắn một đòn trí mạng, người đó ra tay vừa chuẩn, vừa độc, rốt cuộc đó là ai?
Người đó đáng sợ nhất ở chỗ hắn trốn ở sau lưng mà không bị phát hiện, mà ra tay một cái thì vừa đúng, vừa chuẩn, vừa độc, khiến y đau không nói lên lời, chỉ có thể nuốt giận. Hơn nữa hắn còn cực kỳ giống như một thợ săn kiên nhẫn, lặng yên không một tiếng động trốn ở một nơi bí mật gần đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con mồi, cũng không thể biết hắn là ai, khi nào hắn sẽ ra tay, mục tiêu kế tiếp của hắn là ai…
Nhân vật như vậy mới đáng sợ nhất, làm cho người ta trong lòng thấy run sợ.
Cao Thành Tùng cũng có thể dám chắc người kia cũng ở một vị trí cao, ít nhất phải từ cấp sở trở lên, nếu không ở cấp cao như vậy thì không đủ trình độ đấu với mình. Nhưng tại thành phố Yến và tỉnh Yến, cán bộ ở cấp sở trở lên nhiều lắm, y không có khả năng điều tra hết từng người được. Hơn nữa cho dù nghi ngờ một người, cũng không có chứng cớ chứng minh chính là hắn.
Thù trong giặc ngoài, Cao Thành Tùng hiện tại đã kiềm chế rất nhiều. Hiện tại yn có suy nghĩ là, làm việc khiêm tốn, cố gắng vơ vét của cải, phối hợp với Cao Kiến Viễn. Cao Thành Tùng có mỗi một con trai duy nhất là Cao Kiến Viễn, coi như báu vật, nếu hiện tại tiền đồ của y đã hết hi vọng, thì một lòng đổ hết tâm sức vào Cao Kiến Viễn, xác định y còn trong nhiệm kỳ, sẽ khiến đứa con kiếm được nhiều của cải, nửa đời về sau có thể bảo đảm để sống.
Đối với việc Cao Kiến Viễn cố ý muốn ra nước ngoài, y có thái độ đồng ý. Hiện tại người nào là con cháu cán bộ, buôn bán nhiều tiền, không phải chạy đến sống ở nước ngoài để tiêu tiền rồi định cư ở đó luôn sao? Nếu không ở trong nước mà tiêu tiền như nước sẽ khiến người khác chướng mắt! Đúng là bởi vì tâm tính thay đổi nên bất luận thế nào, Cao Thành Tùng đều không có hứng thú đối với việc một người họ hàng xa của Vũ Phái Dũng là Vương Đức Truyện bị bắt. Uỷ ban Kỷ luật tỉnh hàng năm đều bắt vài người, chính là để chứng tỏ sự tồn tại của họ. Vương Đức Truyện bị bắt, là do hắn xui xẻo, trách không được người khác. Nếu không vì sao có nhiều người như vậy cũng không bắt mà lại bắt hắn? Hay là do chạy chọt không đủ?
Cao Thành Tùng nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhận ra được điều gì, liền nhìn chăm chú Vũ Phái Dũng trong chốc lát nói:
- Ở Bắc Kinh bây giờ vẫn yên ổn, cậu cũng đừng nói linh tinh, cũng không đoán được gì đâu, ngược lại càng thêm phiền não hơn thôi. Còn nữa, cậu về sau cũng chú ý một chút, tính tình kiềm chế một chút, không nên hơi tí lại có thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến. Đang ở vị trí cao, phải chú ý đến hình ảnh lãnh đạo, nếu không rất dễ bị người khác nhìn vào, nếu chẳng may có người nắm được tài liệu của cậu, đến lúc đó tôi cũng không bảo vệ được cậu đâu.