Quan Thần

Chương 341: Thu lưới



Từ Đức Tuyền nghe được tin đó, lúc ấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng đi tìm Cao Thành Tùng, xin Bí thư Cao cho quyết định. Cao Thành Tùng lại khuyên hắn không nên hoang mang, hắn đã bảo Cổ Nhân Kiệt nói hộ, Cổ Nhân Kiệt cũng đã nói với Tần Thác Phu, nói là sự tình tốt nhất nên khống chế ở phạm vi nhỏ, không cần liên lụy đến các lãnh đạo cấp thành phố.

Tần Thác Phu liền một mực đồng ý.

Đồng thời, Cao Thành Tùng còn hướng về phía thành phố Yến tạo áp lực, tự mình gọi điện cho Thôi Hướng, khiến Thôi Hướng đứng ở góc độ chính trị xem xét vấn đề, không cần đem vụ án Lệ Triều Sinh mở rộng thêm, nếu không sẽ dẫn đến một phản ứng dây chuyền, sẽ tạo bất lợi cho Thành ủy thành phố Yến. Tỉnh ủy hy vọng không cần vì một Lệ Triều Sinh mà ảnh hưởng đến sự yên ổn của toàn bộ cục diện.

Thôi Hướng trả lời khiến Cao Thành Tùng yên tâm không ít:

- Xin Bí thư Cao yên tâm, Thành ủy sẽ có thái độ rất rõ ràng. Trách nhiệm của một người, không thể để liên lụy đến mọi người, sẽ mau chóng kết án, không mở rộng để ảnh hưởng, sẽ cố gắng đến khả năng cuối cùng để khống chế dư luận.

Cao Thành Tùng liền nghĩ đến việc Thôi Hướng tiếp thu ý nghĩ của hắn, liền lại động viên Thôi Hướng vài câu, rồi gác máy, xem như an tâm.

Rõ ràng Bí thư Cao đã có chỉ thị, Từ Đức Tuyền cũng yên tâm, Lệ Triều Sinh cho dù đã khai, cũng sẽ không làm dậy sóng được. Dù sao tỉnh Yến vẫn là của tỉnh Yến của Bí thư Cao. Ai còn dám lộ liễu mà qua mặt Bí thư Tỉnh ủy? Trừ phi là không muốn làm quan nữa.

Nói là như thế, nhưng từ khi Từ Đức Tuyền biết Hạ Tưởng là người khơi mào chuyện của hắn liền trong lòng không khỏi phẫn nộ. Nếu không phải Hạ Tưởng nhiều chuyện, thì cục diện đâu có như ngày hôm nay? Hơn nữa hắn cũng biết rõ, cho dù cuối cùng vụ án Lệ Triều Sinh cũng kết thúc, chỉ là không nói tới quan hệ của hắn và Lệ Triều Sinh nhưng trong lòng các cán bộ Thành ủy đều biết rõ vấn đề của hắn, tiếng nói của hắn tại thành phố Yến sẽ bị suy giảm rất lớn. Hơn nữa khả năng ở thành phố Yến được thăng chức gần như không có, và bất cứ lúc nào hắn cũng đeo một gánh nặng trên lưng, một khi lợi ích xung đột, không ai dám chắc sẽ không có người lấy chuyện này để chỉ trích và uy hiếp hắn.

Làm sao hắn không oán hận Hạ Tưởng được?

Nhưng trong lòng nếu không căm hận, Từ Đức Tuyền lại không có đủ khả năng làm mất mặt Hạ Tưởng được? Hơn nữa hắn và Đàm Long muốn đưa Hạ Tưởng đi, nhưng kế hoạch đưa Hạ Tưởng đi huyện Thương Sơn đã bị thất bại. Hắn cũng hiểu được lí do, chỉ sợ muốn muốn loại bỏ Hạ Tưởng thì cần phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ. Nghĩ như thế, Tào Vĩnh Quốc vừa được điều đến thành phố Bảo làm Bí thư Thành ủy, cũng là chuyện tốt. Tào Vĩnh Quốc vừa đi, Hạ Tưởng ít nhiều mất đi một chỗ dựa vững chắc ở thành phố Yến.

Nghĩ đến đây, Từ Đức Tuyền lại miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười, sau đi bắt tay với Tào Vĩnh Quốc, lại bắt tay Hạ Tưởng nói:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, trước tiên phải chúc mừng cậu đã bước vào được thường vụ. Còn chuyện hôm đính hôn, tôi cao hứng uống nhiều mấy chén, lúc đấy uống rượu nên bây giờ cũng không nhớ là đã xảy ra chuyện gì, nếu có chỗ nào thất lễ, mong cậu đừng để trong lòng.

Hạ Tưởng khẳng định Từ Đức Tuyền hận mình thấu xương, tuy nhiên ở trước mặt mọi người còn làm ra vẻ mặt tươi cười đón chào, cũng coi như vẫn khôn ngoan, cũng liền cười trả lời:

- Không sao, không sao, Trưởng ban thư ký Từ có thể tham dự lễ đính hôn của tôi, cũng là vinh hạnh của tôi. Tôi vui mừng còn không kịp. Bây giờ còn nhớ hôm đó ngài vừa xuất hiện liền mang đến cho tôi một cảm giác kinh hãi, thật sự là làm cho người ta không tưởng tượng được.

Từ Đức Tuyền nghĩ thầm rằng, cũng lạ, Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, sao lại khôn ngoan sâu sắc như vậy, so với những người đã lão luyện trên quan trường thì tuyệt đối không kém nửa phần, nói nói cười cười, như thể không có việc gì, thật sự là làm cho người ta nhìn không ra.

Hạ Tưởng và Đàm Long lại bắt tay.

Đàm Long trong lòng vừa mới thăng lên chức ủy viên thường vụ, Phó thị trường thường trực nên rất vui sướng, ngược lại vừa thấy Hạ Tưởng, sự vui sướng đó liền tan thành mây khói, khó có thể tiêu hết cơn giận dữ.

Cũng không biết vì sao, hắn nhìn như thế nào cũng không thấy Hạ Tưởng vừa mắt. Có lẽ là do cha vợ tương lai của Hạ Tưởng là Tào Vĩnh Quốc lúc trước đã chiếm vị trí ủy viên thường vụ, Phó thị trưởng thường trực mà hắn nghĩ vốn là của hắn, có lẽ là do Hạ Tưởng và Trần Phong đi lại rất gần, mà hắn đối với Trần Phong hết sức ác cảm. Tóm lại dù là nguyên nhân nào thì hắn càng ngày càng không thích Hạ Tưởng, thậm chí hận không thể đưa Hạ Tưởng mau mau vào chỗ chết.

Bây giờ hắn bắt tay với Hạ Tưởng, Đàm Long bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nói:

- Phó Thị trưởng Tào vừa đi, sau này Phó chủ tịch huyện Hạ phải gánh trọng trách quan trọng trên người, nhưng phải chú ý phối hợp làm việc và nghỉ ngơi, không nên lo lắng. Ở thành phố có gì khó khăn cứ tới tìm tôi.

Hạ Tưởng có thể nhìn ra được nụ cười đắc ý của Đàm Long, cũng chẳng muốn so đo với hắn liền cười qua loa:

- Ưu điểm lớn nhất của tuổi trẻ chính là có thể chịu được khó nhọc, cảm ơn Phó Thị trưởng Đàm đã động viên, tôi sẽ cố gắng, và cũng tin tưởng rằng mình có thể chịu được.

Ý của Hạ Tưởng là nói, tuổi tác chính là ưu thế, cuối cùng cũng có thể đánh bại hắn? Đàm Long trên mặt không thể cười, xoay người và nói với người khác, không hề để ý tới Hạ Tưởng nữa.

Hạ Tưởng lắc đầu, sớm đã ném thái độ của Đàm Long sang một bên, trong lòng nghĩ, sau khi Hồ Tăng Chu tới thành phố Yến làm thị trưởng, mình có nên đến nhà hỏi thăm Thị trưởng Hồ một chút, ôn lại chuyện cũ không?

Hạ Tưởng đưa Tào Vĩnh Quốc đến đường cao tốc rồi quay về, Tào Vĩnh Quốc đi rồi, hắn lại quay trở về rụ sở Thành ủy, muốn tìm Trần Phong tâm sự, không ngờ vừa mới bước vào trụ sở, vừa lúc lại gặp Giang Thiên.

Giang Thiên theo đúng trình tự, đã chính thức được trúng cử làm Chủ tịch huyện Cảnh, hắn đến trụ sở Thành ủy là để báo cáo công tác sau khi đến đây. Gặp Hạ Tưởng, hắn thật vui mừng và tiếp đón Hạ Tưởng, hai người vừa đi vừa nói chuyện, cùng đi tới văn phòng của Trần Phong.

Trần Phong mừng rỡ khi gặp đồng thời cả Hạ Tưởng và Giang Thiên, cười nói:

- Vào đây, vào đây ngồi. Hai người các cậu cùng nhau tới, chắc là có việc gì vui?

Giang Thiên trước tiên nói:

- Tôi quay lại chào lãnh đạo, thứ nhất là muốn hỏi thăm sức khỏe ngài, sau đó là muốn báo cáo với ngài một số công việc của huyện Cảnh.

Hạ Tưởng vốn không khách sáo như vậy liền nói thẳng:

- Tôi tìm Thị trưởng Trần đầu tiên là muốn uống nước, sau đó là muốn tâm sự cho thoải mái một chút.

Trần Phong cười mắng:

- Tôi trở thành đối tượng khiến cậu được thoải mái tự bao giờ vậy? Cậu có còn coi tôi là Thị trưởng thành phố Yến nữa hay không?

Nói đùa vài câu, Giang Thiên liền báo cáo qua loa tình hình của huyện Cảnh.

Huyện Cảnh và huyện An là láng giềng, có cùng hoàn cảnh với huyện An. Du lịch cũng là trụ cột, khu du lịch Tam Thủy có quy mô và cấp bậc cao, so với khu du lịch Tam Thạch còn cao hơn một chút, hiệu quả và lợi ích về thiên nhiên cũng tốt hơn một chút. Trước khi Giang Thiên đến nhậm chức, khu du lịch Tam Thủy kéo được nhiều nhà đầu tư, lúc ấy có hy vọng sẽ vượt qua khu du lịch Tam Thạch trở thành nơi tham quan du lịch bậc nhất ở thành phố Yến. Nhưng sau khi Hạ Tưởng tới huyện An, áp dụng một loạt các kế hoạch, kết quả khu du lịch Tam Thạch được đầu tư xây dựng một số hạng mục nhỏ, du khách tới tham quan tăng lên, trong lúc đó khu du lịch Tam Thủy có sự chênh lệch rất lớn so với khu du lịch Tam Thạch, phải co vào và chạy đua song song với khu du lịch Tam Thạch, điều đó đã uy hiếp và gây áp lực không nhỏ tới huyện Cảnh.

Giang Thiên nhìn Hạ Tưởng cười nói:

- Cậu thật sự rất nổi tiếng ở huyện Cảnh chúng tôi, thậm chí có không ít người nói phải tới huyện An để gặp cậu. Nhìn xem rốt cuộc dáng vẻ cậu ra sao, còn muốn ở trước mặt chất vấn cậu, vì sao lúc nào cũng muốn đối đầu với huyện Cảnh?

Hạ Tưởng liền cười:

- Tôi là vì muốn huyện An phát triển, cũng không phải cố ý đối đầu với huyện Cảnh, Chủ tịch huyện Giang nói như vậy, có phải hơi có sắc thái chủ nghĩa bảo hộ địa phương hay không?

Giang Thiên cười ha hả không ngừng, nói một chút tình hình huyện Cảnh với Trần Phong. Bí thư huyện ủy Vương Việt lại là người của Thôi Hướng, tuy nhiên đối nhân xử thế coi như cũng có phép tắc, có điều khá đưa đẩy, không làm loạn, nhưng việc mà hắn đã quyết định thì muốn thuyết phục hắn lại rất khó khăn. Cường Giang Hải từ huyện An chuyển tới, chẳng những không nói chuyện với Giang Thiên, mà ngay cả Vương Việt cũng không qua lại, trên cơ bản ở trong tình trạng bị cô lập.

Giang Thiên nói, Trần Phong nghe, cũng không ra chỉ thị cho hắn nhiều lắm, chẳng qua là muốn Giang Thiên yên tâm công tác, tạo quan hệ thật tốt, chuyên tâm làm tốt kinh tế. Hạ Tưởng cũng biết rõ, đi đến đâu có người thì cũng sẽ có mâu thuẫn. Huyện chính là cửa ải quan trọng nhất, phải dựa vào bản lĩnh chính mình vượt qua, không làm được tốt ở cấp cơ sở, sau này cho dù lên vị trí cao hơn, cũng sẽ dễ dàng bị thất bại.

Giang Thiên nói xong sự việc, Trần Phong lại hỏi Hạ Tưởng:

- Vĩnh Quốc vừa đi, cậu không những phải trông nom Tào gia, mà còn phải để ý làm tốt việc xây dựng kinh tế huyện An. Như vậy cũng không dễ dàng gì, nói không chừng là có người có thể gây cho cậu không ít phiền phức, cậu đã nghĩ ra được cách đối phó nào chưa?

Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười:

- Làm gì có biện pháp nào chứ, chỉ có thể là gặp chiêu đối chiêu thôi. Luôn có người không có việc gì chỉ thích gây chuyện, còn muốn đưa tôi đến huyện Thương Sơn, sau đó thừa cơ hái quả đào của tôi, may mắn là âm mưu của bọn họ không thực hiện được.

Sắc mặt Trần Phong ngưng lại nói:

- Đừng khinh suất, thế lực của đối phương cũng không nhỏ đâu. Bây giờ còn chưa kết được thành một sợi dây, chờ sau khi tình hình tỉnh Yến sáng sủa trở lại, sẽ hình thành những tập đoàn lợi ích mới, không dễ dàng đâu.

Hạ Tường hiểu rõ ý của Trần Phong, mặc kệ Cao Thành Tùng có bị miễn nhiệm hay không, qua một thời gian ngắn, toàn bộ tình hình sẽ trở nên sáng sủa. Không nói bên trong thành phố Yến là Đàm Long và Từ Đức Tuyền, ngay cả bên trong tỉnh Yến, thế lực khắp nơi một lần nữa sẽ tráo bài; một lần nữa đứng dậy làm lại từ đầu. Hiện tại thái độ của tất cả mọi người đều mờ ám, cũng không muốn thể hiện thái độ quá sớm, tránh nói sai rồi lại nói, tất cả đều đang phỏng đoán tình hình phương hướng.

Cáo biệt Trần Phong, Hạ Tưởng và Giang Thiên gặp nhau một chút. Hắn đưa ra ý tưởng – "Sơn thủy tương liên – Kết nối sơn thủy" với Giang Thiên, chính là muốn thi công một con đường nối liền hai khu du lịch Tam Thạch và khu du lịch Tam Thủy. Tuy rằng chi phí cao, nhưng bởi vì đường qua lại sẽ nối liền được khoảng cách. Mà hai khu du lịch thực ra lại cùng một dãy núi, cách nhau chỉ 50 km theo đường chim bay, về sau các gia đình phát đạt sẽ có xe riêng, có thể trực tiếp chạy từ thắng cảnh này tới khu thắng cảnh kia, không phải ngại đi vòng đường xa.

Đường nối liền hai khu sau khi xây dựng xong sẽ thẳng tắp, sẽ có lợi cho cả hai khu thắng cảnh, lúc đó du khách có thể giao lưu, đúng là cùng có lợi cho đôi bên.

Giang Thiên nghe xong liền vô cùng tán thành, cùng Hạ Tưởng bàn bạc một số chi tiết. Hai người đều thấy ý tưởng này sẽ cần một khoản đầu tư rất lớn, tuy rằng tạm thời trước mắt không thể được, nhưng nếu nhìn về lâu về dài, cũng là dự án có lợi ích vô cùng lớn.

Hạ Tưởng cáo biệt Giang Thiên, đang chuẩn bị quay về huyện An, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Ngũ, hắn muốn tới đây nói chuyện về tình hình bất động sản Lĩnh Tiên.

Hạ Tưởng chạy tới chỗ hẹn, Tôn Hiện Vĩ và Thẩm Lập Xuân đều ở đó. Bàn về việc thâu tóm doanh nghiệp, ngấm ngầm mưu tính hại kẻ khác, thì hai người này tuyệt đối là chuyên gia.

- Cao Kiến Viễn mắc câu, hắn đã chuyển tới đây tiền vốn tới một trăm triệu, sau hai lần đàm phán, không biết hắn từ nơi nào chuyển thêm 50 triệu, hiện tại tổng cộng là 150 triệu, hắn mở miệng một tỷ, đúng là công phu như sư tử ngoạm, lòng tham không đáy như rắn muốn nuốt voi.

Tôn Hiện Vĩ vẻ mặt cười gian, hắn bàn luận tính toán, vẻ mặt hắn khiến nhiều lúc Hạ Tưởng không hiểu được hắn đang tính gì, nghĩ thầm rằng vẻ mặt hắn cũng thật quá phong phú, so với một diễn viên điện ảnh không hề kém chút nào.

Do Hạ Tưởng làm trung gian, bất động sản Giang Sơn lấy Tiêu Ngũ là việc chính, Chu Hổ là phụ, cùng bất động sản Lĩnh Tiên tiến hành đàm phán hai lần liền nhau. Lần đầu tiên là Nghiêm Tiểu Thì ra mặt, gặp mặt thấy Tiêu Ngũ giả bộ kín đáo, Chu Hổ giả bộ nhà giàu, hai người nửa kín nửa hở, tiết lộ rằng cái gì cũng thiếu cả, chỉ có tiền là họ không thiếu, ăn to nói lớn, há mồm ngậm miệng đều rất kiêu ngạo, ngông cuồng toàn nói tới tiền trăm triệu. Điều này đúng là khiến Nghiêm Tiểu Thì kinh ngạc, cho rằng Tiểu Ngũ và Chu Hổ thật sự là những tên điển hình lắm tiền nhưng ngu ngốc.

Lần đầu tiên gặp thực chất không nói chuyện gì, cuối cùng Tiêu Ngũ nói:

- Tổng giám đốc Nghiêm rất không có lòng thành, nếu không thì thôi đi. Nói thật, nếu không nể mặt Phó chủ tịch huyện Hạ, thì chúng tôi đã trực tiếp đến Bắc Kinh khai phá các khu chung cư xa hoa rồi.

Chu Hổ đã nói:

- Kinh nghiệm của tôi là không giao dịch kinh doanh với phụ nữ. Tổng giám đốc Nghiêm tuổi tác còn trẻ, dáng vẻ lại rất xinh đẹp. Làm cho người ta thấy lo lắng. Có thể mời một vị khác ra đây thay mặt cô nói chuyện được không? Mọi người thật sự muốn nói chuyện một chút. Quân tử thích tài, huống chi có câu, phụ nữ đều là những người tiểu nhân, đàn ông khó có thể cưỡng lại, tóm lại tôi muốn nói chuyện với người có lai lịch rõ ràng.

Nghiêm Tiểu Thì chờ Tiêu Ngũ và Chu Hổ ngồi lên xe Mercedes-Benz nghênh ngang mà đi, mới không nhịn được mà cười ra tiếng, chả trách Hạ Tưởng lại có thể nắm chắc là sẽ khiến bất động sản Giang Sơn mắc mưu mua lại bất động sản Lĩnh Tiên trong khi tình hình đang hỗn loạn, chỉ bằng hai kẻ dở hơi vừa rồi, bọn họ mà có chỉ số thông minh thì hơi lạ.

Nghiêm Tiểu Thì đích thân gặp mặt Cao Kiến Viễn rồi nói, Cao Kiến Viễn cảm thấy đã tận dụng được thời cơ, lại cắn răng rút từ nước ngoài thêm 50 triệu nữa, tự mình ra mặt cùng Tiêu Ngũ, Chu Hổ tiến hành đàm phán. Tôn Hiện Vĩ sợ bị Cao Kiến Viễn nhận ra, liền cải trang cách ăn mặc, làm bộ là lái xe kiêm thư ký đi theo.

Lần thứ hai đàm phán xem như cũng có sự tiến triển, Tiêu Ngũ tung ra một miếng mồi, đề xuất ý muốn bỏ vốn 500 triệu thu mua bất động sản Lĩnh Tiên. Chu Hổ lại ở một bên càng không ngừng nói chen vào, nói là nếu phía bên kia có thành ý, đưa ra những chính sách ủng hộ, đừng nói bỏ ra chút vốn 500 triệu, kể cả là sáu trăm triệu cũng không thành vấn đề. Tiêu Ngũ và Chu Hổ tuy rằng quen nhau không lâu sau, hai người phối hợp với nhau không tồi, một nháy mắt ra hiệu, một giả bộ không nhìn thấy, khiến Cao Kiến Viễn tin tưởng hai người chính là những tên ngốc nhiều tiền.

Cao Kiến Viễn ra giá một tỷ.

Tất nhiên cuối cùng đàm phán không được thỏa đáng, hai bên giao hẹn tìm cơ hội thích hợp sẽ bàn lại.

Tiêu Ngũ cười rộ lên vẫn còn dáng vẻ hơi ngại ngùng:

- Tôi không nghĩ rằng, tôi thật thà như vậy mà cũng có thể gạt người, thật đúng là có thể lừa gạt hắn.

Tôn Hiện Vĩ không để ý chút nào mà đả kích Tiêu Ngũ:

- Cậu quên đi, càng bộ dạng là người trung hậu như vậy, càng dễ dàng làm cho người ta mắc mưu bị lừa. Miệng nam mô bụng bồ dao găm đúng là nói người như cậu đấy, trời sinh đã gạt người không biết thương lượng, tuyệt đối là cùng phong cách với Phó chủ tịch huyện Hạ.

Hạ Tưởng mặc kệ Tôn Hiện Vĩ châm chọc, cười nói:

- Tốt lắm, tiếp tục bám theo Cao Kiến Viễn, khiến hắn hoàn toàn tin tưởng thực lực của chúng ta, cũng có hứng thú mua bất động sản Lĩnh Tiên, đương nhiên càng kéo dài thời gian của Cao Kiến Viễn càng tốt. Chủ ý của chúng ta là muốn thu mua bất động sản Lĩnh Tiên như bình thường, còn về việc làm sao làm giấy tờ hợp pháp, không có lỗ hổng, toàn bộ sẽ xem bản lĩnh của hai sếp Tôn và sếp Thẩm.

Tôn Hiện Vĩ không hiểu được rõ ý tưởng của Hạ Tưởng, chỉ có Thẩm Lập Xuân có sự nhạy cảm cao về chính trị, hỏi:

- Tôi cảm thấy cuối cùng ngoại trừ việc sau khi thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên như bình thường, cậu bảo chúng tôi tiếp tục bám theo Cao Kiến Viễn, dường như là có mục đích khác?

Hạ Tưởng biết người đang ngồi ở đây cũng không phải người ngoài, sau này sự việc có phát sinh, chắc là mọi người có thể đoán được một điều gì đó, nhưng bây giờ vẫn chưa thích hợp để lộ ra quá nhiều.

Hạ Tưởng liền giải thích:

- Cho tới bây giờ kinh tế và chính trường chẳng thể phân biệt được rõ, trong chính trị lại giấu các vấn đề về kinh tế, rồi khi liên lụy đến chính trường lại có sự tranh cãi. Nhưng hiện tại các tin tức tầng sâu không được giới truyền thông nói ra, hơn nữa nếu nói ra đối với mọi người cũng không có gì tốt cả, cho nên tôi chỉ có một câu, mục tiêu của chúng ta là giống nhau, lợi ích của chũng ta cũng giống nhau, cho nên trước tình hình kinh tế như vậy mọi người hãy cố gắng, còn tôi sẽ cố gắng trên chính trường. Mọi người đồng tâm hiệp lực, sẽ tạo ra cho bất động sản Giang Sơn một sức mạnh rất lớn.

Thẩm Lập Xuân yên tâm, ngượng ngùng cười:

- Tôi cũng không có ý nghi ngờ anh, nhưng cảm thấy trong đó có cái gì không đúng nên mới nói vậy.

- Tôi không tin Phó chủ tịch Hạ nếu xảy ra chuyện sẽ bán đứng chúng ta. Trước mắt anh ấy là người tốt nhất, không có anh ấy, vốn không có Chu Hổ tôi hôm nay, nói thật, cho dù Phó chủ tịch Hạ muốn bán tôi, tôi cũng muốn thay anh ấy cò kè mặc cả, còn muốn giúp anh ấy kiếm thật nhiều tiền. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Chu Hổ tùy liền nói.

Tất cả mọi người đều cười.

Tất cả mọi người đang ngồi ở đây ít nhiều đều chịu ân huệ của Hạ Tưởng, cũng đều ít hoặc nhiều đã có lợi ích nhờ Hạ Tưởng giúp cho tới ngày hôm nay, cho nên đối với Hạ Tưởng luôn có sự tín nhiệm tuyệt đối.

Sau khi giải thích xong mọi chuyện, Hạ Tưởng liền quay trở về huyện An.

Sau khi vào văn phòng được một lát, Mai Hiểu Lâm đã đến tìm hắn, vừa thấy mặt đã nói một câu khiến hắn ngạc nhiên:

- Bí thư Cao sẽ bị xuống đài.

Hạ Tưởng không có nghe Tống Triêu Độ nói tin Cao Thành Tùng bị rơi đài, cũng không có nghe thấy Trần Phong nói tin Cao Thành Tùng xuống đài, lại bất ngờ nghe được Mai Hiểu Lâm nói Cao Thành Tùng phải xuống đài, hắn quá ngạc nhiên vội hỏi:

- Cô nghe được tin này từ đâu?

- Nhà tôi có người nói cho tôi biết, có một lần trong hội nghị bí mật, có người đưa ra nhiều tài liệu về Cao Thành Tùng, cuối cùng hội nghị đã biểu quyết thông qua, đồng ý bãi miễn chức vụ của Cao Thành Tùng

Mai Hiểu Lâm vừa nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, thấy trong mắt hắn nửa tò mò, nửa nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.