Quan Thần

Chương 356: Gia tộc lớn thứ tư ở Bắc Kinh



Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng có trò hay, cả nhà đoàn viên một chỗ, nhìn thật náo nhiệt.

Lại thấy bộ dáng Mai Hiểu Lâm bình tĩnh một cách tự nhiên, Hạ Tưởng không khỏi thở dài trong lòng, cũng không biết tâm lý của cô ta như thế nào, vừa quay về Bắc Kinh là đã gây ra sự vụ này, đã thế còn tỏ vẻ như là người đầy vẻ nhân ái hòa nhã.

- Cậu là người ở đơn vị nào? Có cấp bậc gì? Lãnh đạo của cậu là ai?

Người đàn ông trung niên đeo cặp kính có gọng màu vàng tơ hỏi, chắc lẽ y là bố của thằng nhãi tóc vàng, một mặt lấy tay đỡ thằng nhóc, một mặt hai mắt có hình tam giác hung ác nhìn Hạ Tưởng hỏi.

Cũng coi như là người có chút sáng suốt, biết người ở Bắc Kinh không chừng lại là thân thích của ai đó. Ai cũng nói ở Bắc Kinh thì tùy tiện lấy ra một người thì cũng là một trưởng phòng. Xem ra người đeo cặp kính có gọng màu vàng này còn sợ chọc vào người không thể trêu vào được, vì thế nên mới mở miệng là yêu cầu Hạ Tưởng tự giới thiệu.

Hạ Tưởng thành thật như một em bé, giọng nói rất trung thực trả lời:

- Tôi không phải là người ở Bắc Kinh, là người ở Ủy ban nhân dân huyện đi công tác.

- Cái gì? Không phải là người ở Bắc Kinh mà còn dám ở Thủ đô kiêu ngạo, không biết Bắc Kinh là vùng đất nào à? Mấy người còn tưởng như ở thị trấn của các người, một mẫu đất cũng có tám phần của các người hay sao?

Người đeo kính có gọng màu tơ vàng ngay lập tức thay đổi thái độ với một vẻ mặt từ trên cao nhìn xuống, khinh miệt nói với Hạ Tưởng:

- Mày đánh con tao, bây giờ mày có hai lựa chọn. Thứ nhất là bồi thường một trăm ngàn tệ để thuốc men chăm sóc, thứ hai là bị tóm cổ tới đồn cảnh sát, khoảng dăm bữa nửa năm gì đó thì ra. Tất cả đều do mày tự lựa chọn. Bọn tao là người văn minh, không thèm động tay động chân vào mày.

Người đeo kính có gọng màu vàng tơ còn tháo cặp kính mắt xuống, hà hơi vào mắt kính, lấy ra cái khăn lau lau, quả nhiên là bộ dạng mười phần văn minh.

Hạ Tưởng không tự chủ được mỉm cười nói:

- Rất xin lỗi vị tiên sinh này. Đây là do đứa con của ngài mắng chửi người, lại là anh ta động thủ trước. Về việc cậu ta ngã xuống đất thì cũng do cậu ta không cẩn thận bị ngã đó thôi, không quan hệ gì tới tôi cả. Còn cô gái kia, chính là cái cô gái mà tóc không thẳng được ấy, dường như hơi uống quá rượu, cầm chai rượu chạy loạn lên, không nghĩ là lúc chạy qua đây vấp chân ngã xuống. Chúng tôi chỉ là những người đứng xem, làm sao ai dám đánh đứa con của mấy người? Đúng thực là nói giỡn, ngài thử nói xem, ngài có nhìn thấy tôi động chân động tay không?

- À, rượu mời không uống là thích uống rượu phạt. Chúng ta không cần phải chấp nhặt hắn làm gì, gọi điện thoại báo cảnh sát, bảo lão Vu cử người tới bắt hắn đi, để hắn nếm thử chút tư vị bị người khác đánh.

Người phụ nữ mặc quần áo sang trọng đẹp đẽ bên cạnh nói, trên mặt của cô ta được che phủ bởi lớp son phấn thật dày, tuy vậy cũng không giấu được nếp nhăn nơi khóe mắt, ánh mắt lộ ra vẻ ác độc làm cho người khác không rét mà phải run.

Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, đây cũng chỉ là một sự kiện đánh nhau bình thường thôi, cũng không cần phải lấy ánh mắt giết người như vậy chứ?

Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Hạ Tưởng:

- Có biết bọn họ là ai không?

Hạ Tưởng lắc đầu:

- Tôi không phải là người Bắc Kinh nên làm sao biết bọn họ là ai. Mà xem ra là cô đã biết?

Mai Hiểu Lâm lén lút cười:

- Vừa rồi không biết, bây giờ bỗng nhiên nghĩ ra, bọn họ là người của Phó gia.

Hạ Tưởng sửng sốt, đây là gia tộc lớn xếp thứ tư trong bốn đại thế gia, Phó gia?

Trước kia cũng nghe Liên Nhược Hạm nói qua một lần, bốn gia tộc lớn tại Bắc Kinh lần lượt là Ngô gia, Mai gia, Khâu gia và Phó gia. Ba gia tộc đầu tiên thì trước đây hắn cũng đã tiếp xúc qua, duy chỉ có gia tộc lớn xếp thư tư là Phó gia thì chỉ nghe tin thôi, chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy. Không nghĩ tới, lần này đến Bắc Kinh không hẹn mà lại gặp đúng người của Phó gia, hơn nữa còn ở tình huống không thoải mái chút nào cả.

Mai Hiểu Lâm biết rõ đối phương là người của Phó gia nhưng xem chừng không có ý tứ thu tay lại, chẳng lẽ là cố ý muốn gây khó khăn cho Phó gia? Hạ Tưởng cười khổ trong lòng, không hiểu may mắn thế nào mà lại được Mai Hiểu Lâm lợi dụng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tuy nhiên, những người này chỉ là người phụ thuộc vào Phó gia thôi, còn lâu mới được tính là nhân vật trung tâm, đối phó với bọn họ cũng không khó.

Mai Hiểu Lâm tiến lại nhỏ giọng giải thích một câu, rồi cười với Hạ Tưởng.

- Cho cậu một cơ hội làm anh hùng bảo vệ người đẹp, có muốn biểu hiện tốt một chút không?

Hạ Tưởng bỗng nhiên nghĩ thông suốt vấn đề, liền hỏi:

- Thằng nhóc tóc vàng kia có phải là nhận ra cô? Cô và gã đó có phải trước đây đã từng có mâu thuẫn, vì thế y mới không có việc gì tìm cớ để gây sự?

Mai Hiểu Lâm cười không nói, cũng không thừa nhận mà cũng không phủ định, ý tứ là tùy theo cậu nghĩ.

Bố mẹ của cô gái tóc xoăn thì người đàn ông đeo một cái kính đen, trên cổ có một chiếc cà vạt hoa hồng, mặt béo cứ giống như đầu heo vậy, có vẻ là một người trong khối hành chính vậy. Còn mẹ cô gái là một người phụ nữ mập mạp, khoác một chiếu áo da cừu, trên cổ còn quàng thêm một chiếc khăn nhung. Thời tiết Bắc Kinh và thành phố Yến cũng không chênh nhau lắm, hơn nữa ở trong nhà hàng thì cũng ấm áp, không cần phải ăn mặc dày đến như thế, mặc như thế này chắc để thể hiện "Tao là người có tiền, tao rất nhiều tiền" thì phải?

Người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng không thèm để ý tới Hạ Tưởng, chỉ liếc mắt cho bà vợ. Theo cái liếc mắt của ông chồng, người đàn bà mặc áo choàng bằng lông cừu đỡ cô gái tóc xoăn dậy. Lúc này ông ta mới gằn từng tiếng nói với Hạ Tưởng:

- Đã đánh người rồi còn nói dối. Người trẻ tuổi, đây là Bắc Kinh chứ không phải thị trấn của huyện. Kể cả cậu là Bí thư huyện ủy, khi tới Bắc Kinh thì đi đường cũng phải cúi đầu, bởi vì không chừng những người đi đường so với cậu thì chức quan lại còn lớn hơn. Không biết khi cậu đến Bắc Kinh đã nghe qua những lời này chưa? Hơn nữa nhìn qua bộ dạng cậu thì có lẽ cấp bậc Phó phòng cũng chưa đạt tới? Dạng như cậu cũng chưa phải là cái rắm gì cả, dám tới Bắc Kinh để đùa giỡn, chắc thật sự ngại mệnh mình quá dài đây mà!

Hạ Tưởng nhíu mày, lần đầu tiên trong lòng dâng lên sự phiền chán không hiểu nổi.

Không đến Thủ đô không biết nhiều quan, câu danh ngôn này đương nhiên hắn đã nghe nói qua, hơn nữa còn không chỉ nghe qua một lần. Nguyên bản đây cũng chỉ là một câu nói vui trêu chọc có tính hàm súc, nhưng từ miệng người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng thì đã thay đổi hương vị, nghe giọng điệu đầy khí thế nhấn mạnh, dường như Bắc Kinh trở thành nhà của y vậy.

Tại Bắc Kinh này quan lớn có rất nhiều, nhưng có quan hệ gì tới mày? Chẳng lẽ nói mày ở thành thị thì có thể xem như là hàng xóm của các cán bộ lớn, rồi từ đó có thể ra đối ngoại với bên ngoài hô to gọi nhỏ cán bộ này nọ? Đây là logic kiểu gì vậy? Đối với một ít người không hiểu sao luôn có cảm giác mình ưu việt hơn người, luôn tỏ vẻ kiêu ngạo, dáng vẻ bệ vệ thì cho tới bây giờ Hạ Tưởng luôn đả kích không một chút keo kiệt nào. Hơn nữa, bằng nhãn lực của hắn, liếc mắt một cái là nhìn ra địa vị người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng, cho dù y là người trong chốn quan trường thì cấp bậc cũng không cao được.

Hạ Tưởng liền lạnh lùng nói:

- Bắc Kinh là Thủ đô của cả nước, không phải là của người Bắc Kinh. Không cần phải đổi khái niệm. Mặt khác, ngài nói tôi đến ngay cái rắm cũng không được, như vậy thì ngài là cái gì? Không phải tôi ở Thủ đô để đùa giỡn, mà là người nhà của ngài ỷ thế hiếp người, cầm chai rượu muốn chạy lên giết người khác. Tôi cũng không biết ngài có cấp bậc gì, nhưng tôi dám nói, con gái của ngài mà dám lay động một sợi tóc của cô gái này, tôi dám cam đoan con gái của ngài nửa đời còn lại sẽ luôn ở trong nhà giam.

- Mày là ai, dám trù ẻo con gái của tao ngồi tù? Tao lập tức bắt mày đi ngồi tù! Đúng là đồ nhà quê, có biết Bắc Kinh là vùng đất nào không? Trong miệng đầy lửa, không sợ gió lớn thổi cháy đầu lưỡi à? Giết người? Cho dù là giết mày, chỉ cần bỏ ra mấy chục vạn tệ là mọi việc lại ổn. Mày có biết tao là ai không? Tao là phu nhân của Cục trưởng.

Người đàn bà khoác áo lông cừu kiêu ngạo ngông cuồng nói.

Kiếp trước Hạ Tưởng từng nghe qua một tin tức rằng một bà vợ của Cục trưởng trước mặt mọi người yêu cầu học sinh quỳ xuống, rồi còn tát học sinh một cái, công bố sẽ cho Hiệu trưởng đuổi học người này. Không nghĩ tới lần này gặp đúng dạng hình phu nhân Cục trưởng này rồi! Xem ra, một khi đạt tới cấp bậc Cục trưởng, do có các đặc quyền mà tư tưởng bắt đầu bành trướng một cách cực độ.

Mai Hiểu Lâm đột nhiên bật cười khúc khích, đi tới bên cạnh Hạ Tưởng, nói với hắn với vẻ thành khẩn:

- Tôi tới huyện An thấy được dân chúng phía dưới cũng nhiều người không hiểu kiến thức, vì thế nên mới mang cậu lên Bắc Kinh để thêm sự từng trải. Không nghĩ tới Bắc Kinh quá lớn, bất cứ con mèo, con chó nào cũng chạy về Bắc Kinh, do đó làm cho Bắc Kinh có vẻ vừa bẩn lại vừa loạn. Mà không chừng ở một vùng nào đó lại chạy ra một con chuột nữa, việc này đúng là làm cho người ta phải chán ghét.

Trình độ Mai Hiểu Lâm châm ngòi, thổi gió đúng là hạng nhất. Lời vừa ra khỏi miệng, người phụ nữ mặc áo khoác lông cừu nổi giận lôi đình:

- Cái đứa con gái xấu xa này, tao vả vào miệng mày bây giờ.

Vừa nói chuyện, mụ vừa giương nanh múa vuốt, dường như muốn chạy lại luôn để tát Mai Hiểu Lâm.

Hạ Tưởng đang muốn tiến lên để che chắn cô lại, không ngờ Mai Hiểu Lâm lại tiến luôn về phía trước, giơ tay tát luôn hai cái "Bốp, bốp!" vào mặt người phụ nữ mặc áo khoác da cừu, lại còn giơ chân lên đá vào bụng mụ ta thêm một cái. Người phụ nữ này bị đánh làm cho khuôn mặt cũng nở thành hoa, lại bị đá làm ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Miệng mụ không ngừng nói:

- Phản, phản rồi. Lão Phí, mau, mau, thay tôi đánh đứa con gái xấu xa kia cái, dám đánh bà đây, đúng thật là không biết trời cao đất dày rồi.

Hạ Tưởng mở to hai mắt nhìn Mai Hiểu Lâm, vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới Mai Hiểu Lâm lại hung hãn đến như vậy, ra đòn độc ác mà cũng nhanh như gió, hơn nữa đòn này vừa chuẩn lại đúng mực.

Mai Hiểu Lâm bị Hạ Tưởng nhìn chăm chú thì cũng hơi ngượng ngùng, cô hơi cười cười, sau đó vẻ mặt vênh lên:

- Nhìn cái gì vậy, đừng cho là tôi dễ bắt nạt. Trước kia, lúc tôi còn ở trong khu tập thể, đứa trẻ nào mà trên người không có mấy dấu chân của tôi? Mấy năm vừa qua tôi cũng có kiềm hãm bớt đấy, tuy nhiên sự tình không tốt của tôi ở Bắc Kinh thì cũng không ít, cũng chưa kịp nói cho cậu biết.

Hạ Tưởng liên tục xua tay:

- Không nghe cũng tốt, cô thật lợi hại, tôi khâm phục.

Mấy người kia thấy Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm vẫn còn có thời gian tao nhã để nói chuyện phiếm thì tức quá mà hổn hển. Người đàn ông đeo kính có gọng màu vàng tơ lấy điện thoại ra, hung tợn nói:

- Có giỏi đừng chạy, năm phút nữa cảnh sát tới đây.

Tại Bắc Kinh này thì Hạ Tưởng đúng thật là trong lòng thiếu tự tin. Tuy nhiên thấy Mai Hiểu Lâm dám gây sức ép nên có chút lo lắng, liền lấy ánh mắt liếc cô như dò hỏi một cái.

Mai Hiểu Lâm thản nhiên cười cười, nhẹ nhàng khoát tay:

- Nhà của tôi tại cửa Tây Trực này. Chạy? Chạy đi đâu? Cảnh sát đến đây cũng tốt, nhìn xem ai gây chuyện trước, xem thử cảnh sát có đúng là chấp pháp một cách công minh không?

- Cực kỳ công bằng, công minh!

Ánh mắt của người đàn ông đeo kính mắt có gọng màu vàng tơ nhìn xuyên qua cặp kính mắt nhìn lại đây, trong ánh mắt có một tia đắc ý và kiêu ngạo.

Vị quản lý nhà hang vẫn luôn tay chân luống cuống ở bên cạnh thì lúc này mới như tỉnh ngộ lại, vội vàng chạy đến bàn điện thoại để gọi. Vừa cầm lấy ống nghe thì nghe thấy bên ngoài dồn dập âm thanh của tiếng còi xe cảnh sát, ngay sau đó thì thấy từ bên ngoài hơn mười người cảnh sát bước vào, trong chốc lát đã vây quanh Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm.

Trong số đó có một người vóc dáng không cao, tuổi ước chừng 30, đôi mắt bé, ánh mắt lộ ra một tia có vẻ sắc bén. Y vừa xuất hiện, người đeo kính màu vàng tơ lập tức tiến lên tiếp cận lấy y, vẻ mặt đầy căm phẫn nói:

- Trưởng đồn Mã, là hai người bọn họ gây sự trước rồi đả thương người, lại còn mồm khoa mép dải chửi bới tôi và Cục trưởng Dương. Người đàn ông thì đánh con tôi và con gái của Cục trưởng Dương, người phụ nữ lại còn đánh phu nhân của Cục trưởng Dương.

Trưởng đồn Mã có thái độ rất tốt, một mặt nghe người đàn ông đeo kính màu vàng tơ nói chuyện, một mặt liên tục gật đầu:

- Được, tôi hiểu được rồi, xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định xử lý những kẻ côn đồ gây thương tích cho người khác.

Sau đó y vung tay lên, nói với các cảnh sát đang vây xung quanh:

- Trước mắt bắt người đưa đi, đến đồn rồi tra hỏi.

Hạ Tưởng không nói gì, trình độ của cảnh sát ở Bắc Kinh cũng thực sự có hạn, không hỏi sự thật mà lập tức bắt người, mà cũng thật là không có nhãn lực. Hắn liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái, thấy cô không có ý tứ chủ động ngẩng đầu. Hắn nghĩ thầm chế giễu trong lòng, hiện tại thì hay rồi, đến địa bàn của cô ta mà mình cũng phải ngẩng đầu thay cô ta, dường như mình có nợ nần gì cô ta vậy? Như thế nào mà giống như mình bị cô ta lợi dụng vậy?

Hạ Tưởng còn chưa kịp nghĩ tới đối sách thì đồn trưởng Mã đã tới trước mặt, đầu tiên y đánh giá hắn vài lần, sau đó khinh thường hỏi han:

- Từ thị trấn nào tới? Tên tuổi? Đơn vị công tác? Tất cả đều khai báo ra đi.

- Hạ Tưởng, công tác tại Ủy ban nhân dân huyện An.

Hạ Tưởng nén giận đáp.

- Chức vụ gì?

Trưởng đồn Mã nghĩ đến việc Hạ Tưởng có vẻ rất hung hãn, lại còn nghe thấy hắn làm ở cơ quan chính quyền nên hai mắt của y cũng không khỏi đánh giá thêm mấy lần, lại hỏi thêm một câu.

- Có lẽ hắn chỉ là một nhân viên công tác bình thường thôi. Nhìn bộ dáng hắn thế kia thì làm gì có chức vụ gì?

Người đàn ông mang cà vạt hoa hồng chen lời vào nói. Năm nay y 45 tuổi, ngay cả y thời bằng tuổi Hạ Tưởng thì cũng chẳng lăn lộn được mấy nỗi, ngay cả cái rắm cũng không thành. Vì thế, y cho rằng Hạ Tưởng ngay cái rắm cũng không được.

- Anh ta là Phó Chủ tịch huyện.

Hạ Tưởng không nói gì, Mai Hiểu Lâm giành nói trước, lại còn giảo hoạt nhấp nháy mắt với Hạ Tưởng.

- Thổi gì mà kinh thế? Làm sao có Phó Chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy? Hắn nhiều nhất là 25 tuổi chứ bao nhiêu?

Người đàn ông mang cà vạt hoa hồng kinh ngạc, y tháo cặp kính mắt xuống, dùng sức xoa xoa lấy mắt kính, lại lần nữa đeo lên, nhìn Hạ Tưởng thêm mấy lần, rồi lại khinh thường nhìn Mai Hiểu Lâm nói:

- Phó Chủ tịch huyện? Tôi nhìn thấy hắn ngay cả một trưởng thôn cũng chưa làm được, lại còn nói là Phó Chủ tịch huyện. Đúng là nói khoác thì không cần nộp thuế, nhưng cũng không cần phải thổi hắn ta lên tận trời xanh vậy chứ. Bắt đi, cho dù hắn có là Phó Chủ tịch huyện thì cũng phải bắt, dám đến Bắc Kinh đánh người, cho dù là một Bí thư huyện ủy thì cũng chỉ là một con tôm con tép mà thôi, đi trên đường còn phải làm cái đuôi của người khác.

Trưởng đồn Mã gật đầu:

- Bắt tất cả lại.

- Phó Chủ tịch huyện thì rất giỏi ư? Ra khỏi ranh giới huyện thì lời nói đã không còn giá trị nữa.

Mấy cảnh sát tiến lên xoay người Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không phản kháng, hắn cũng biết tránh voi chẳng xấu mặt nào, liền thuận thế theo tự cánh tay đặt ở sau lưng. Hắn còn cười tủm tỉm mà nói với Mai Hiểu Lâm:

- Tốt rồi, cơm chưa ăn mà đã bị kiện rồi. Tôi bây giờ mới phát hiện ra nhân dân Thủ đô dường như không hoan nghênh tôi lắm.

Mai Hiểu Lâm không cười, mặt lạnh nhìn trưởng đồn Mã:

- Thả người!

- Cô là ai? Làm cấp bậc gì?

Trưởng đồn Mã xem ra ở Bắc Kinh cũng đã trải qua không ít mệt mỏi với các bậc đại quan lấy cấp bậc đè chết người nên cứ gặp mặt là hỏi cấp bậc, cũng khá có ý tứ.

- Tôi không có cấp bậc. Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có thả người ra không?

- Không thả! Không có cấp bậc gì mà lại còn hoành tráng, bắt thêm cả người này lại.

Trưởng đồn Mã nổi giận, quay lại nhìn hai người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng và cặp kính mắt màu vàng tơ hỏi:

- Hai vị lãnh đạo, bắt về đồn chứ?

Giọng điệu một bộ xin chỉ thị.

Hai người này gật đầu, người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng trong mắt lộ vẻ hung tợn, cực kỳ tức tối liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, nói nhỏ giọng:

- Mặc kệ hắn có là Phó Chủ tịch huyện hay không thì cũng thu thập trước nói sau. Ở Bắc Kinh này mà còn dám đánh người thì đúng là không biết trời cao đất dày gì cả. Mang về, sau đó mời hắn uống trà cho tốt vào, xảy ra vấn đề gì thì cứ để tôi chịu trách nhiệm.

Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ xem ra còn làm quan lớn hơn một bậc nữa, y nhẹ nhàng "Ừ!" một cái, mười phần có vẻ quyền thế mà nói:

- Còn có tôi nữa, tiểu Mã, có tôi và Cục trưởng Dương thay cậu chịu trách nhiệm thì cậu còn lo lắng gì? Chờ việc này qua đi, tôi sẽ giúp cậu dẫn đi gặp Phó thiếu gia một chút.

- Vâng, vâng, có một câu của Chủ nhiệm Phó thì tôi rất an tâm.

Trưởng đồn Mã vẻ mặt đầy hưng phấn, bàn tay cầm vào cánh tay áo mà gật gật đầu, xoay người lại liền đã thay đổi gương mặt:

- Dẫn người đi! Những người còn lại giải tán.

Hai vị phu nhân kia lần lượt nâng gã tóc vàng và cô gái tóc xoăn đứng dậy, tất cả đều có ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng nói:

- Ngàn vạn lần không được nhẹ nhàng với hung thủ đánh người.

Cô gái tóc xoăn còn đỡ, từ lúc được đỡ dậy thì núp ở phía sau không nói điều gì nữa. Gã tóc vàng thì lại không biết từ nơi nào tìm được một cái ghế dựa, y cầm ghế lên chạy về phía Hạ Tưởng, trong miệng quát tháo:

- Mẹ nó, dám đánh tao, đi chết đi.

Hạ Tưởng bị hai gã cảnh sát giữ chặt hai tay phía sau lưng, muốn tránh nhưng lại bị hai gã cảnh sát chế ngự đè lại, chỉ nghe một tiếng "Ầm!", chiếc ghế dựa đánh vào phần trên của lưng, bốn chân của ghế gãy rời ra. Hắn nghĩ thầm cái lưng vốn rắn chắc nên khi trúng đòn cũng đang chịu được, nhưng mà đẩy cao lên một chút trúng đầu thì…

Độc, thật là độc ác!

Hắn lập tức giận dữ, hai gã cảnh sát chẳng những mặc kệ lại còn cố ý đè hắn lại, để cho hắn bị đánh. Hắn vốn là người nhẫn nhịn thế nhưng lúc này đúng thật không kiềm chế được. Hắn đột nhiên vùng cánh tay ra thoát khỏi sự ghìm của hai gã cảnh sát, quay người đá một cú vào đùi của gã tóc vàng, cú đã này đã làm cho gã tóc vàng bay xa đến ba thước, sau đó y ngã lăn lông lốc, lăn đến khi chạm phải cái bàn thì mới dừng lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.