Trong mắt Hà Thần Đông toát ra ý tán thưởng.
Ý tưởng của Hạ Tưởng đúng thật là có thể thực thi, hơn nữa mục tiêu cũng không quá xa vời, không khó để thực hiện. Có thể nói, ánh mắt của Hạ Tưởng rất chuẩn, định vị sự phát triển của cảng Hoàng Mâu rất chính xác. Chàng thanh niên này còn chưa tới 27 tuổi, Hà Thần Đông không khỏi phải sinh ra một tia cảm thán, đúng là hậu sinh khả úy. Hiện tại, cái nhìn đại cục và năng lực của Hạ Tưởng đã có thể đảm nhiệm một cấp bậc Phó Thị trưởng của một thành phố cấp thị xã.
Hà Thần Đông gật đầu nói:
- Ý tưởng này đúng thật không tồi.
Tiếp theo ông ta lại chuyển sang đề tài khác:
- Vừa rồi cậu phản bác lại lời nói của Trình Hi Học rất đúng, nhất là các phân tích đối với các tập đoàn lũng đoạn. Ha ha, đưa ra một ví dụ thành lập Tổng công ty Kinh doanh Không khí, mặc dù có chút khoa trương nhưng đây là một hình tượng vừa rất sinh động lại vừa ý tứ, rất thú vị. Cậu cũng không có cùng quan điểm lý luận với Trình Hi Học, nếu có thể thì cậu cũng nên viết một bài viết để phản bác lại quan điểm của ông ta.
Hạ Tưởng không khỏi sửng sốt, ý tứ của Phó Thủ tướng là muốn hắn gia nhập vào đội ngũ của ông ta?
Thật ra, theo sự lựa chọn của hắn khi gia nhập vào tổ lãnh đạo thì cũng đã biểu lộ lập trường của hắn, bắt buộc phải kiên định đối với việc thi hành chính sách điều chỉnh kết cấu sản xuất. Bài viết của Trình Hi Học biểu lộ ra mâu thuẫn của thượng tầng bắt đầu trở nên gay gắt, lựa chọn của hắn lúc này là phải tiếp tục tiến lên phía trước, không thể buông tha lập trường vốn có của mình, cũng không bởi vì một bài viết văn vẻ mà lui bước. Hơn nữa, hắn cũng đã đồng ý với Cốc Nho là sẽ viết một bài để phản bác lại tư tưởng này. Lúc này Phó Thủ tướng lại cố ý đề xuất, yêu cầu hắn đứng ra viết một bài phát biểu cái nhìn của hắn để phản kích quan điểm của Trình Hi Học, điều này cực kỳ hợp lý.
Bởi vì Hạ Tưởng là thành viên trong tổ lãnh đạo của việc điều chỉnh kết cấu sản xuất, lại là người thành công trong việc thúc đẩy sự thành công trong quá trình đàm phán với Tập đoàn Kodak và Công ty Đạt Phú, lúc này như biểu trưng của sự thực hành. Nếu như vậy, so với lý luận suông của Trình Hi Học thì cũng có phân lượng hơn chút ít.
Hạ Tưởng liền cười rồi liếc mắt nhìn Cốc Nho một cái. Hắn nói:
- Phó Thủ tướng, Cốc lão đã viết một bài rất mạnh mẽ để phản bác lại quan điểm của Trình Hi Học rồi. Giáo sư cũng đã yêu cầu tôi viết một bài tương tự. Bây giờ ngài lại giao cho tôi thực hiện nhiệm vụ này, nếu vậy ngày mai tôi sẽ nộp bài viết của mình. Tuy nhiên, tôi cũng không phải là người có chuyên ngành kinh tế, cũng không xuất thân từ phóng viên nên chưa chắc bài viết đã có sự phản kích sắc bén. Tôi chỉ cố gắng dùng hết khả năng của mình trong bài viết thôi ạ.
Hà Thần Đông liền nói với Cốc Nho:
- Tốt, thầy trò Cốc lão và Hạ Tưởng phản bác lại quan điểm của Trình Hi Học, đây sẽ là câu chuyện sẽ được ca tụng mãi trong giới học thuật.
Nói xong ông ta lại liếc mắt nhìn Dịch Hướng Sư một cái rồi nói:
- Hướng Sư, sau khi Cốc lão và Hạ Tưởng có bài viết, cậu xem trước một chút rồi sắp xếp.
Hà Thần Đông nói xong liền mượn cớ có việc phải đi ngay.
Hạ Tưởng cũng biết không có khả năng Hà Thần Đông quá để ý và đưa ra câu trả lời thuyết phục về đề xuất tuyến đường sắt nối ra biển của hắn. Hà Thần Đông là Phó Thủ tướng, sự vụ luôn bận rộn, ông ta có thể để bụng chuyện này là đã tốt lắm rồi. Lúc đó, chỉ chờ thời điểm Bộ Đường sắt đăng báo cáo lên, ông ta nói một tiếng vào lúc mấu chốt là đã có tác dụng rất lớn.
Phó Thủ tướng Hà vừa đi, Hạ Tưởng và Cốc Nho liền cùng nhau cáo biệt Dịch Hướng Sư và Ngô Tài Giang để quay về Viện Khoa học xã hội. Trước khi hắn rời đi, Ngô Tài Giang bắt tay Hạ Tưởng rồi nói:
- Hạ Tưởng, tối nay chờ điện thoại của tôi. Tôi có lời muốn nói với cậu.
Dịch Hướng Sư thì không nhiều lời với Hạ Tưởng, chỉ có căn dặn hắn rằng bài viết phải cố gắng cho tốt, giao nộp đúng hẹn cho ông ta. Tất nhiên Hạ Tưởng biết độ nặng nhẹ của việc này, bài viết của hắn giống như tờ danh trạng, có thể qua được cửa của Phó Thủ tướng Hà lần này thì chẳng khác nào chính thức lọt vào trong mắt của ông ta. Tuy nhiên, hắn cũng biết rất rõ rằng, từ nay tiền đồ chính trị của hắn sẽ gắn liền với nhịp thở của Phó Thủ tướng Hà.
Bởi vì bài viết lúc này của hắn để phản bác lại luận điểm của Trình Hi Học không chỉ đơn giản có nghĩa là tranh luận trong giới học thuật nữa, mà là dưới sự bày đặt mưu mẹo của Phó Thủ tướng Hà mà viết nên cũng có ý đồ chính trị trong đó. Vì thế, những người thuộc phe Trình Hi Học sẽ đưa hắn trở thành người của Phó Thủ tướng Hà, chỉ cần có một cơ hội sẽ đè hắn ra để làm thịt.
Sự tình trong chính trị thì luôn phải gia nhập vào trong một đội ngũ nào đó, nhưng đứng sai đội ngũ thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Cũng may là Phó Thủ tướng Hà là người chủ đạo trong việc điều chỉnh kết cấu sản xuất, Hạ Tưởng lại là thành viên trong Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản xuất tỉnh Yến, có cùng một mục tiêu chung với Phó Thủ tướng Hà trong việc điều chỉnh kết cấu sản xuất. Cho nên, việc này chỉ cho phép thắng chứ không được bại. Thắng thì có trước mắt sẽ là vùng đất bằng phẳng, nếu bại thì triển vọng chỉ là một tiền đồ đen tối.
Tuy nhiên, từ cái ngày Hạ Tưởng tự nguyện gia nhập vào tổ lãnh đạo là hắn đã xác định đánh cuộc rằng công cuộc điều chỉnh kết cấu sản xuất nhất định sẽ thắng lợi.
Hạ Tưởng và Cốc Nho cùng nhau trở lại Viện Khoa học xã hội, Cốc Nho yêu cầu Hạ Tưởng tự mình đi thu thập một số tài liệu tra cứu, rồi lại cấp cho Hạ Tưởng một số chương trình yêu cầu Hạ Tưởng học, sau đó ông ta vùi đầu vào việc sửa chữa bài viết. Cuộc tranh luận hôm nay làm cho Cốc Nho hiểu rằng trong lúc bài viết của mình cũng không cần thiết phải sử dụng nhiều từ ngữ hoa mỹ, sử dụng những hình ảnh ước lệ, mà chỉ cần dùng ngôn từ sắc bén là được. Nói trắng ra là dùng ngôn từ cô đọng nhất, ngắn gọn nhất để trong mấy trăm từ phần mở đầu của mình nói rõ cho độc giả biết luận điểm của chính mình.
Hạ Tưởng cầm thời khóa biểu chương trình học mà Cốc Nho sắp xếp, đầu tiên là đến xem lịch học, sau đó tìm tòi qua một số tài liệu. Cơm trưa sau, còn một ít thời gian nên hắn nghiên cứu thêm tài liệu một lúc nữa, lúc này thì bài văn phản bác lại quan điểm của Trình Hi Học đã đại khái được hình thành.
Vào thời điểm tan tầm buổi chiều, Cốc Nho vẻ mặt nghiêm túc đưa cho Hạ Tưởng một phần bài viết. Ông trình trọng nói:
- Hạ Tưởng, bài viết này tôi đã sửa chữa lại rồi, cậu xem giúp tôi xem thử có lỗ hổng nào lớn không?
Hạ Tưởng tiếp nhận bài viết, lúc này không khỏi kìm nổi nụ cười. Tiêu đề bài văn đã sửa lại là " ba luận điểm của Trình Hi Học chỉ mới thể hiện được cái vỏ bên ngoài", trong bài văn tuy rằng cũng đang còn có một số câu ví dụ so sánh nhưng ngôn ngữ cũng trực tiếp hơn một ít, cũng đã trực tiếp nói ra chủ đề bài viết của mình, các câu cũng ngắn gọn hơn, sử dụng từ ngữ sắc bén hơn để phản bác lại quan điểm của Trình Hi Học. Mặc dù Cốc Nho cố gắng che dấu nhưng Hạ Tưởng cũng nhìn ra ông ta đã sửa chữa lại bài viết của mình đúng theo lời góp ý của hắn lần trước.
Cốc Nho cũng là một người rất thú vị, mặc dù cũng có mặt rất cố chấp nhưng cũng có thể rất nhanh chóng chuyển biến ý tưởng của mình, biết tiếp thu góp ý của người khác. Tuy rằng cách tiếp nhận của ông ta vẫn mang vẻ miễn cưỡng, tuy nhiên đối với một người tri thức rất cao như ông ta mà có dũng khí tiếp nhận lời góp ý của người khác cũng đã là một điều rất quý rồi.
Hạ Tưởng cũng không nói ra những lời này, hắn liền khen ngợi Cốc Nho một hồi. Trong những lời nịnh hót này, thực ra cũng có những lời mà hắn thực lòng phải khen ngợi. Dù sao Cốc Nho cũng là một học giả số một đương thời, viết bài biện luận chưa chắc đã là sở trường số một của ông, nhưng cách hành văn cẩn thận, nghiêm túc, ngôn ngữ ngắn gọn mà rất hàm súc đã bộc lộ ra bản lĩnh thâm hậu của mình, chỉ với điều này thôi Hạ Tưởng đã cảm thấy không bằng.
Cốc Nho được Hạ Tưởng khen ngợi thì trên mặt cũng mơ hồ ẩn hiện sự vui mừng, tuy nhiên ông ta cố gắng che dấu, không biểu lộ hẳn ra. Ông ta làm bộ khinh thường nói:
- Tôi cũng biết điểm yếu nhất của tôi chính là do lúc bình thường rất ít khi viết bài phản bác lại quan điểm của người khác, lần này cũng chẳng khác gì lần đầu tiên, cho nên cũng khó mà hay được.
- Với tài học của ngài thì thông suốt tri thức của thế gian, không thể tin được bài luận chiến đầu tiên của ngài lại đọc xong phấn khích đến như vậy. Cốc lão, bài viết này được tung ra thì Trình Hi Học nhất định sẽ phải nổi giận lôi đình.
Hạ Tưởng nhịn cười, hắn nhẹ nhàng tung ra một câu nịnh bợ.
- Ha ha, tuy rằng quan điểm của Trình Hi Học cũng có điểm khuyết thiếu, nhưng ông ta cũng có bản lĩnh thật sự, cách đối nhân sử thế cũng rất khéo léo, không đến mức bị một bài viết này mà làm khó ông ta được. Chắc chắn là ông ta sẽ cầm bút để nghênh chiến, tiếp tục viết bài để phản bác lại lý luận của tôi.
Hạ Tưởng cũng biết rằng chẳng những Trình Hi Học sẽ không chịu yên mà nói không chừng thì cuộc chiến đấu lý luận này còn có thể lan tràn ra cả nước, theo cuộc chiến đấu lý luận này thì lực cản trong chính trị cũng sẽ theo đó mà đến.
Con đường phía trước có lẽ sẽ có rất nhiều gian nan hiểm trở.
Sau lúc tan tầm, Hạ Tưởng cáo biệt Cốc Nho để đi về. Hắn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Ngô Tài Giang thì cũng vừa lúc nhận được điện thoại của ông ta.
- Đến khách sạn Côn Luân, phòng 310
Đi tới khách sạn Côn Luận thì cũng muộn mất thời gian hẹn khoảng 30 phút, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng không chừng Ngô Tài Giang đang sốt ruột ngồi chờ ở trong nên vội vàng đi vào trong phòng. Không ngờ đi vào trong phòng thì hắn lại phát hiện ra Ngô Tài Giang nghịch ngợm điện thoại di động mà đầu thì đang đổ đầy mồ hôi.
Vừa thấy Hạ Tưởng bước vào, Ngô Tài Giang cũng không chỉ trích việc Hạ Tưởng đến muộn mà vội đưa điện thoại di động cho hắn.
- Mau giúp tôi xem thử làm sao phục hồi lại tin nhắn này. Cậu nói xem, vì sao lại có người khi có việc không gọi trực tiếp điện thoại, lại làm ra cái việc là gửi tin nhắn? Đúng thực là tự mình tìm lấy phiền não.
Hạ Tưởng liền cười:
- Thứ trưởng Ngô có lẽ không biết rằng tin nhắn có điểm tác dụng không thể thay thế. Ví dụ như một số ít chương trình như dự báo thời tiết thì dùng tin nhắn hiển nhiên thuận lợi hơn so với giọng nói. Hơn nữa, tin nhắn thì có thể lưu trữ, còn giọng nói thì xong rồi là mất.
Trong lúc nói chuyện, Hạ Tưởng liền giúp Ngô Tài Giang hồi phục lại tin nhắn, khéo léo chính là tin nhắn này lại do Liên Nhược Hạm gửi tới.
Mặc dù Ngô Tài Giang không hỏi đến nhưng Hạ Tưởng cũng chủ động giải thích việc hắn tới muộn trong chốc lát là do kẹt xe trên đường cùng với việc hắn nhầm đường mấy lần.
Ngô Tài Giang đối với việc này hiển nhiên không để ý trong lòng làm gì. Vừa lúc mượn cớ có tin nhắn của Liên Nhược Hạm gửi đến, ông ta liền hỏi Hạ Tưởng:
- Nhược Hạm ở nước Mỹ có tốt không?
- Cô ấy rất tốt, bên cạnh cũng có người chăm sóc cẩn thận, xin ngài yên tâm.
Hạ Tưởng hơi không quen với việc cùng Ngô Tài Giang đàm luận về Liên Nhược Hạm, còn chưa kịp nói sang chuyện khác thì Ngô Tài Giang lại hỏi thêm một câu:
- Một người ở trong nước, một người ở nước ngoài thì cũng không thích hợp lắm, khi nào thì đón mẹ con chúng nó về nước?
Mặc dù Hạ Tưởng cũng đã sớm có tâm lý chuẩn bị, cũng biết rõ việc Liên Nhược Hạm sinh con thì không thể lừa gạt được Ngô Tài Giang. Nhưng đột nhiên nghe chính mồm Ngô Tài Giang nói ra thì trên mặt như phát sốt. Hắn xấu hổ nói:
- Dù sao cũng phải để cháu nó lớn hơn một chút thì mới quay về được. Bây giờ mà về thì chịu không nổi sức ép.
Ngô Tài Giang ôm lấy đầu, thở dài nói:
- Sự tình đã phát triển tới nước này rồi thì dấu diếm được đến khi nào? Ông cụ thì may mà giấu được, nhưng những người trong nhà khác thì đúng là rất khó. Tôi cũng không dám để cho bọn họ biết, nhưng anh hai của tôi thì sớm muộn gì cũng biết việc này. Tính tình của ông ấy thì cậu cũng không biết, năm đó ông ấy dám chống đối cùng ông cụ tôi, dám không tiếp thu quy củ của gia môn, thậm chí còn nói ra lời cự tuyệt Ngô gia. Nói thật, ngay cả tôi đây cũng sợ anh hai của mình. Hiện tại ông ấy cũng lớn tuổi rồi, có lẽ cuối năm nay sẽ quay về nhà, tuy nhiên thì quan hệ với ông cụ vẫn không gần, luôn luôn một giữ khoảng cách.
Ngô Tài Giang không khỏi có chút sầu lo mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
- Tôi cũng biết cậu không phải là người tồi, ngoại trừ trong việc đối xử không thỏa đáng với Liên Nhược Hạm ra thì những việc khác đúng là không thể chê trách được. Nếu để anh hai tôi biết sự tình của hai người, trong cơn giận dữ không biết chừng ông ta sẽ làm ra sự việc gì đó cực kỳ kinh khủng.
Hạ Tưởng vẫn lo lắng nhất chính là cơn giận của ông cụ nhà Ngô gia, không nghĩ tới hiện tại mối lo lắng nhất của Ngô Tài Giang lại chính là ba của Liên Nhược Hạm, là Ngô Tài Dương. Xuất phát từ sự tò mò, hắn hỏi lại một câu:
- Bác hai còn đảm nhiệm chức vụ Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây, sao lại quay về Bắc Kinh vậy?
Hạ Tưởng chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ câu hỏi này lại đoán trúng sự việc. Vẻ mặt Ngô Tài Giang ngạc nhiên, ông ta nói:
- Cậu nói trúng chuyện rồi đấy. Anh hai tôi cuối năm trước có hi vọng quay về Bắc Kinh đảm nhiệm chức vụ Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương.
Gia nhập vào Bộ Chính trị thì có nghĩa là có cấp bậc tương đương với hàm Phó Chủ tịch nước, bước đi của Ngô Tài Dương quả thật vững vàng, đúng thật là nhân vật lợi hại. Có khả năng chống đối quyết liệt với ông cụ Ngô gia mà còn đi được tới bước ngày hôm nay thì đúng là không thể đơn giản được.
Tuy nhiên, dựa theo lệ thường, Ngô Tài Dương được thăng lên cấp bậc Phó Chủ tịch nước thì ông cụ Ngô gia cũng phải từ bỏ hết thảy các chức vụ. Chẳng lẽ là ông cụ Ngô gia phải hoàn toàn lui xuống? Chắc là phải như vậy, nếu không có ông cụ Ngô gia cam chịu, không có ông cụ gật đầu và ra tay tương trợ thì Ngô Tài Dương có lợi hại cỡ nào cũng không có khả năng dựa vào lực lượng của cá nhân mà lên tới cấp bậc Phó Chủ tịch nước.
- Ông cụ sẽ lui?
Hạ Tưởng hỏi.
- Đúng vậy, gần đây thân thể của ông cụ không tốt. So với chức vụ thì thân thể quan trọng hơn, nên ông cụ bắt tay vào việc chuẩn bị để lui xuống. Trong ba anh em chúng tôi thì chỉ có anh hai là có lý lịch tốt nhất, kinh nghiệm từng trải thì cũng đủ rồi, kể cả ông cụ không tình nguyện cũng chỉ có thể đỡ anh hai tôi lên vị trí này. Tình thế ép buộc mà.
Lời nói của Ngô Tài Giang có ít nhiều sự cô đơn, vốn ông ta nghĩ rằng ông cụ còn có thể ở trên đỉnh vài năm, ít nhất cũng thả ông ta ra đảm nhiệm một chức vụ Chủ tịch tỉnh, với tình hình khả quan sẽ tiến thêm một bước làm Bí thư tỉnh ủy của một tỉnh lớn nào đó rồi tiến vào Bộ Chính trị, nếu không được thì tối thiểu cũng là dự khuyết. Ông ta không nghĩ đến việc rằng sức khỏe của ông cụ không tốt từ lâu, thầy thuốc đề nghị tốt nhất là nên nghỉ ngơi, mạng người là lớn nhất, trải qua cuộc thảo luận cuối cùng đã đưa ra quyết định này.
Ông cụ lui xuống, Ngô Tài Dương cũng là con của ông cụ, cho dù bây giờ ông cụ muốn đỡ Ngô Tài Giang thì cũng không thể, bởi vì Ngô Tài Giang không đủ lí lịch kinh nghiệm, đỡ không được. Quả nhiên nhân tính không bằng trời tính.
Ngô Tài Giang không khỏi phát ra sự cảm thán của mình.
- Bước tiếp theo Thứ trưởng Ngô có suy nghĩ gì?
Hạ Tưởng đối với vị trí của Ngô Tài Giang bây giờ thì cũng không lý giải được. Ông ta là Thứ trưởng Bộ Giáo dục, không phải là thường vụ, công việc cũng rất nhẹ nhàng, năm nay tuổi của ông ta cũng không nhỏ nữa, tại sao lại cam tâm đến ở trong Bộ Giáo dục vậy?
- Bước tiếp theo tôi dù không muốn cũng phải chuyển. Cậu đoán xem, tôi sẽ đi tới nơi nào?
Ngô Tài Giang cố ý kiểm tra Hạ Tưởng, bởi vì ngay cả Phó Thủ tướng Hà cũng khen ngợi Hạ Tưởng có đầu óc, phản ứng mau lẹ nên ông ta có ý muốn thử trắc nghiệm Hạ Tưởng một chút về cái nhìn đại cục, hay là hắn chỉ có cái nhìn trong lĩnh vực kinh tế mà thôi.
- Gợi ý một chút, tôi cũng không rảnh để tới Bộ Giáo dục một thời gian như vậy. Tất nhiên, trong thời gian tới sẽ có một bước thăng tiến nho nhỏ, thăng lên cấp Bộ trưởng.
Trong đầu Hạ Tưởng lập tức lóe lên một ý tưởng, hắn thốt ra:
- Bí thư thứ nhất Trung ương Đoàn?
- Bộp!
Ngô Tài Giang kinh ngạc đập bàn một cái:
- Đúng lạ kỳ thật, như thế nào mà cậu đoán ra được vậy?
Thế lực của Đoàn phái chuẩn bị quật khởi, ông cụ Ngô gia là người ra sao? Chắc chắn là ánh mắt như đuốc, đã sớm nhìn thấy rõ thế kết cục rồi. Là người đứng trên đỉnh vinh quang, nhưng cả đời ông cụ cũng chìm nổi trong chốn quan trường nên không thể là người bình thường được, cũng có những phán đoán làm người khác phải kinh sợ. Đương nhiên, trong các cuộc đấu tranh chính trị thì mỗi người đều có ánh mắt để lựa chọn riêng cho mình, nếu không cũng sẽ không xuất hiện người chọn lầm đội hoặc sử dụng sai người để đi đến thảm bại.
Ở mặt ngoài, xem như ông cụ Ngô gia lui xuống mà chỉ tăng thêm một Ngô Tài Dương gia nhập vào Bộ Chính trị. Mà Ngô Tài Giang tuy rằng thăng lên cấp Bộ trưởng, nhưng lại tới Trung ương Đoàn, cho dù đảm nhiệm vị trí Bí thư thứ nhất nhưng rất nhiều người cũng sẽ không xem trọng. Dựa theo lệ thường trước đây thì Trung ương Đoàn không được xem như một nơi quan trọng, bước tiếp theo có cơ hội lên chức là không lớn.
Nhưng Hạ Tưởng lại biết rằng từ nay về sau Trung ương Đoàn sẽ chân chính trở thành cái nôi để bồi dưỡng cán bộ cao cấp.
Bí thư thứ nhất Trung ương Đoàn có cấp bậc Bộ trưởng, các Bí thư khác có cấp bậc Thứ trưởng. Nếu Ngô Tài Giang đi đến nơi này thì có lẽ sẽ quá độ ở đây khoảng nửa năm. Nhắc lại nếu vị trí Bí thư thứ nhất Trung ương Đoàn mà thuận lợi do Ngô Tài Giang năm nay 45 tuổi, ở tuổi này mà đến đảm nhiệm chức vụ tại Trung ương Đoàn thì độ tuổi cũng hơi lớn một chút, tuy nhiên cũng có thể chấp nhận được. Cái mấu chốt là, sau khi có chức vụ này thì trong vòng hai năm nữa ông ta có thể đi ra ngoài đảm nhiệm một chức vụ Chủ tịch tỉnh.
Nếu việc này thuận lợi tốt thì ông ta còn có thể đến một tỉnh lớn để đảm nhiệm một địa vị cao như là Bí thư Tỉnh ủy. Tuy nhiên, chỉ cần Ngô Tài Dương đang ở Bắc Kinh thì Ngô Tài Giang rất khó quay về Thủ đô để nhậm chức. Nếu không như vậy, hai anh em đồng loạt đảm nhiệm những chức vụ quan trọng thì không thể chấp nhận được. Sự tình trong nước cho dù thế nào thì cũng phải để ý một chút, trong hai anh em thì chắc chắn phải có một người bước lên sân khấu, một người phải tình nguyện trốn ở phía sau bức màn.
- Đoàn Thanh niên là cái nôi bồi dưỡng cán bộ, là nơi đào tạo ra rất nhiều nhân tài.
Hạ Tưởng cũng không nói nhiều, hắn liền đúng lúc di chuyển đề tài.
- Thứ trưởng Ngô hôm nay bảo tôi lại đây là có điều gì chỉ bảo?
- Không có việc gì quan trọng cả, đầu tiên là muốn hỏi chút về việc của Nhược Hạm, thứ hai là có chuyện tôi muốn khuyên nhủ cậu.
Ngô Tài Giang mới nhớ tới mục đích gọi Hạ Tưởng tới ngày hôm nay. Sự tình Liên Nhược Hạm nếu bị một trong hai người Ngô Tài Dương hoặc ông cụ mà biết thì có lẽ sẽ gây ra hậu quả không thể giải quyết được. Trong khoảng thời gian nửa năm trước mắt có lẽ bọn họ cũng sẽ không biết. Nhưng với sự tình trước mắt, xuất xuất phát từ sự trân trọng tri thức của Hạ Tưởng nên Ngô Tài Giang cũng có ý muốn khuyên hắn thận trọng.
- Bài viết phản bác lại quan điểm của Trình Hi Học thì cậu không cần viết, để cho Cốc Nho viết là được rồi. Ông ta là giáo sư, với sự ra mặt của ông ta thì người ta chỉ biết đây là sự tranh luận trong giới học thuật. Nếu cậu ra mặt viết bài, chẳng khác gì việc công khai tuyên chiến với những người đứng sau lưng Trình Hi Học.
Bất kể nói như thế nào thì hiện tại Hạ Tưởng và Ngô gia cũng có những liên hệ không thể dứt bỏ được. Tuy rằng Ngô Tài Giang và Liên Nhược Hạm không có nhiều cảm tình sâu đậm, nhưng dù sao Liên Nhược Hạm cũng là con cháu của Ngô gia, cùng chung dòng máu, hơn nữa Liên Nhược Hạm còn là cháu gái mà ông cụ yêu thích nhất.
Quan trọng nhất chính là đứa con của Liên Nhược Hạm, đây chính là con cháu đời thứ tư của Ngô gia, hay nói cách khác là người đứng đầu của đời thứ tư, nghe nói còn đang mang họ Liên. Điều này làm cho Ngô Tài Giang động tâm tư, nếu có thể sửa thành họ Ngô, để cho ông cụ biết đời thứ tư của Ngô gia cũng đã có người thì có lẽ sẽ rất cao hứng, có lẽ sẽ làm cho tâm tình ông cụ trở nên rất tốt. Điều này cũng có lợi cho việc trị tận gốc bệnh tình trong người của ông cụ.
Đối với tính tình của ông cụ thì Ngô Tài Giang nắm rất chắc, có cháu trai có lẽ ông cụ sẽ rất vui sướng, nếu như vậy sẽ tiêu trừ hết các sầu lo và bệnh tật trong người. Nhưng đối với Ngô Tài Dương thì hiện tại trong lòng ông ta cũng không có nhiều tự tin. Nhiều năm Ngô Tài Dương bất hòa với gia đình, ai biết được anh hai của mình vốn tính quật cường thì bây giờ tính tình biến thành dạng gì?
Hạ Tưởng là ba của cháu mình, tình cảm của Ngô Tài Giang đối với hắn cũng rất phức tạp. Tính tình của Liên Nhược Hạm thì ông ta rất rõ ràng, vừa quật cường lại vừa độc lập, quan hệ với gia tộc thì như gần lại như xa, ai cũng không quản được cô. Nếu cô đã đồng ý vì Hạ Tưởng mà sinh ra em bé thì tất nhiên đã yêu Hạ Tưởng đến vô hạn. Hơn nữa, Hạ Tưởng cũng rất ưu tú, trong số những người đời thứ ba của Ngô gia thì không có ai là nhân tài, ngoại trừ Liên Nhược Hạm trong lĩnh vực kinh doanh bộc lộ một số thành tích thì những người khác đều không có triển vọng, đây cũng là việc vốn làm cho ông cụ đau đầu.
Mặc dù Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm không kết hôn với nhau, nhưng với tình cảm của hai người thì việc kết hôn không có ý nghĩa gì.
Một khi đã như vậy thì Ngô gia cũng có thể lôi kéo Hạ Tưởng về để bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp. Bởi vì có quan hệ với mẹ con Liên Nhược Hạm, về sau nếu Hạ Tưởng phát triển thì cũng phải chiếu cố an toàn một phần cho những người đời sau của Ngô gia. Căn cứ trong đoạn thời gian gần đây Ngô Tài Giang quan sát Hạ Tưởng thì đã đưa ra kết luận rằng Hạ Tưởng đối nhân xử thế rất tốt, phẩm hạnh đáng tin cậy, đáng giá để phó thác. Nguồn truyện:
Truyện FULLTổng hợp mọi phương diện để suy xét, hơn nữa những việc mà Hạ Tưởng làm được trong thời gian gần đây đã làm cho Ngô Tài Giang đánh giá Hạ Tưởng đúng thực là một nhân tài. Càng như vậy, ông ta lại càng yêu quý Hạ Tưởng, vì thế mới nghĩ tới việc không để hắn tham gia vào những mâu thuẫn bên trong lớp cao tầng.
Hạ Tưởng nghe xong lời nói của Ngô Tài Giang thì cúi đầu không nói gì.