Quan Thần

Chương 451: Sự nổi giận của Ban tuyên tuyên giáo tỉnh uỷ



Người đẹp như ngọc, toả ngát hương thơm, cũng may Hạ Tưởng còn có chút vững vàng, không đến nỗi bị đắm chìm vào say mê, có điều hắn vẫn cảm thấy Cổ Ngọc hơi nghịch quá mức một chút. Quần áo mùa hè mỏng manh, bụng dưới của cô ép lên mép bàn, hơi hơi nhăn lại, thậm chí có thể tưởng tượng được làn da mịn màng bên trong. Điểm thu hút nhất của Cổ Ngọc chính là bất kể lúc nào trên người luôn có một mùi hương thoáng ẩn thoáng toả ngát. Bây giờ là mùa hè, lại mặc trang phục để lộ cánh tay và bắp chân ra ngoài càng như là toả hương ngát người.

Cổ Ngọc mà thấy vui, thì hay có sở thích gập cong người. Cổ áo chiếc váy liền của cô không thấp lắm, nhưng chỉ cần hơi gập người một chút, miếng ngọc rớt hướng xuống dưới, ánh mắt Hạ Tưởng bất giác không tự chủ được bị hút vào đó. Bản tính trời sinh của đàn ông là thích chỗ nhô cao, mặc kệ là vô tình hay cố ý, chỉ trong thoáng nhìn, Hạ Tưởng có thể nhìn thấy được chiếc áo lót màu nâu Cổ Ngọc mặc bên trong, giữa khe rãnh của bầu ngực cuốn hút lại ngự trị một miếng ngọc khác có màu gần như trong suốt.

Thì ra trên người cô có đeo hai miếng ngọc, một miếng bên ngoài, một miếng bên trong.

Cổ Ngọc ý thức được ánh mắt Hạ Tưởng đang dính vào chỗ riêng tư của mình, liền vội đứng thẳng lưng "hứ" một tiếng:

- Sao đàn ông lại toàn một tính giống nhau thế?

- Đàn ông đều thích quyền lực, thích cảm giác nắm trọn mọi thứ trong tay.

Hạ Tưởng vội ho một tiếng, thấy Cổ Ngọc không phải đang giận nên yên tâm nói tiếp:

- Thù Lê thấy miếng ngọc anh đeo rồi, không khen ngọc tốt mà lại đi khen dây tết khéo, còn khen em nhất định là một mỹ nữ khéo léo, sáng dạ, cô ấy muốn quen với em, mời em khi nào có thời gian thì đến nhà anh làm khách một hôm, thế nào?

- Đi thì đi, em chẳng sợ gì cả.

Cổ Ngọc vừa thốt ra lời, rồi chợt nhận thấy có gì đó không được ổn, mặt đỏ lên, thè lưỡi ra:

- Nói nhầm rồi, em giống như là người xấu vậy, em là người đại tốt, đảm bảo Thù Lê nhà anh sẽ thích em. Có điều nghe giọng điệu của anh hình như là cô ấy ghen hả, có phải không?

Hạ Tưởng vội nói qua quýt cho xong, không nhắc đến vấn đề tâm lý phụ nữ, lại đề cập đến bước kế hoạch tiếp theo của nhà máy ô tô Vạn Lý, được biết tất cả đều thuận lợi, dòng xe CUV đang được tiến hành thiết kế, giai đoạn sản xuất trước. Nhưng Cổ Ngọc cũng biết được một tin không được tốt lắm. Nhà máy sản xuất ô tô Hiện Đại của Hàn Quốc được ngụ tại Bắc Kinh, chuẩn bị đầu tư xưởng sản xuất ô tô có quy mô lớn tại đây, nó sẽ trở thành áp lực lớn cho nhà máy sản xuất ô tô Vạn Lý.

Bắc Kinh nằm quá gần thành phố Bảo, và giá thành ô tô của Hàn Quốc có tiếng là rẻ, chất lượng chưa chắc tốt hơn ô tô sản xuất trong nước, nhưng tốt xấu gì cũng mang danh nhãn hiệu nước ngoài. Trong thời gian đầu, tâm lý người mua trong nước là vẫn chuộng hàng ngoại nhiều hơn, một lòng nhận định rằng hàng hiệu của nước ngoài là tốt, đương nhiên là theo cuộc sống ngày càng đi lên, sau khi các loại nhãn hiệu đều xâm nhập vào trong nước, người dân trong nước bắt đầu có hiểu biết, có khả năng phán đoán rồi.

Hạ Tưởng cười:

- Không cần lo lắng, ô tô Hiện Đại sẽ không trở thành áp lực cho ô tô Vạn Lý, thị trường của hai nhà không giống nhau, và ô tô Hiện Đại khó có khả năng trở thành trào lưu lớn trong nước.

Sau khi xây dựng xong xưởng sản xuất ô tô Hiện Đại, món lớn nhất họ có chính là thay đổi toàn bộ xe taxi trong thành Bắc Kinh bằng xe Hiện Đại, coi như là hoàn thành bước khởi đầu tích luỹ vốn. Nhưng nếu luận về tiết kiệm xăng thì xe Hàn không bằng xe Nhật, luận về độ rộng rãi, có khí phái thì không bằng xe Mỹ, luận về chất lượng và tính an toàn không bằng xe Đức, luận về giá cả thì lại không đọ được với xe sản xuất trong nước. Trên cơ bản là tồn tại ở mức trung bình. Cho dù sản lượng tiêu thụ sau này có ổn đi nữa, dưới sự chèn kẹp giữa hai nhà sản xuất ô tô Đại Chúng Nam, Bắc, dưới sự quật khởi mạnh mẽ, cứng rắn của xe Mỹ, dưới sự tiến công của xe Nhật thì ô tô Hiện Đại dễ bị rơi vào hạng tư, rất khó để tiến công trở lại một trong ba vị trí top đầu.

- Nhà máy ô tô Vạn Lý lấy việc sản xuất ô tô tầm trung làm chính, sau này có thể phân một bộ phận chuyển sang sản xuất linh kiện. Cho dù là ô tô Hiện Đại ở Bắc Kinh hay ô tô Nhất Khí ở Thiên Tân đều cần cung cấp số lượng linh kiện lớn. So với việc để xưởng gia công hộ Trường Tam Giác kiếm được lợi nhuận từ gia công, chi bằng ta dựa vào ưu thế vốn có của ô tô Vạn Lý, xây dựng xưởng sản xuất linh kiện quy mô lớn, không những có thể giải quyết vấn đề khó về việc vận chuyện từ xưởng Trường Tam Giác đến Bắc Kinh, Thiên Tân, mà còn có thể hạ thấp giá thành đầu vào.

Hạ Tưởng chầm chậm nói:

- Còn làm thế nào để tiến vào thị trường của hai nhà sản xuất lớn đó, anh nghĩ emô sẽ có cách.

Đôi mắt Cổ Ngọc sáng dần lên một màn sắc màu sống động:

- Đừng nói nữa, ý kiến của anh đúng là có chỗ để tiến hành được, thậm chí có thể nói là cực kỳ hấp dẫn. Ô tô Hiện Đại vừa xây dựng nhà máy, thì anh đã nghĩ đến việc cung cấp linh kiện, đúng là thiên tài kinh doanh.

- Nếu anh có thiên tài kinh doanh, em còn là thiên tài trong thiên tài?

Hạ Tưởng cười.

- Việc kinh doanh ngọc của em mà so với kinh doanh ô tô mới đúng là lãi kếch sù, một vốn bốn lời quả không sai. Em kinh doanh ô tô chẳng qua là em buôn đá bán ngọc mệt rồi, muốn đổi qua cách kiếm tiền khác mà thôi.

- Anh đừng có nói linh tinh, kinh doanh ngọc làm gì có chuyện một vốn bốn lời? Ăn nói lung tung. Nếu như có vận đỏ cộng thêm có mắt nhìn tốt thì đúng là có thể kiếm được món khá, nhưng cũng có lúc mất cả chì lẫn chài.

Cổ Ngọc lắc đầu nói:

- Em cũng không phải là chuyển nghề hoàn toàn, kinh doanh ngọc vẫn làm như cũ, nhưng đầu tư vào dự án kinh doanh lâu dài, vững chắc mới là con đường đúng.

Trong khi nói chuyện, An Dật Hưng tới tìm Hạ Tưởng có chuyện.

Hạ Tưởng liền theo y đến văn phòng tổ trưởng, phát hiện ra Bành Mộng Phàm đã ở đó rồi.

Bành Mộng Phàm vừa gặp Hạ Tưởng liền vội đứng dậy nghênh đón, lịch sự chào:

- Xin chào Trưởng phòng Hạ.

Hạ Tưởng gật đầu đáp lại, cười:

- Nếu như tôi đoán không lầm, chắc chắn là Trưởng phòng Bành có ý kiến tốt đây.

Bành Mộng Phàm gật đầu nói:

- Đúng là tôi có chút ý tưởng, có điều không biết là có được hay không, nên muốn mời Trưởng phòng Hạ cho ý kiến quý giá.

Sau khi Bành Mộng Phàm khảo sát thành phố Đan, trọng điểm chính là tiến hành điều tra nghiên cứu luận chứng nhà máy dệt bông thành phố Đan Thành bị phá sản đóng cửa, thông qua nhiều lần đi hỏi thăm, phỏng vấn và nghiên cứu kinh nghiệm thay đổi chế độ nhà máy dệt bông của phía nam lẫn những tỉnh sản xuất bông vải lớn khác, đã đề ra phương án cải đổi chế độ, chính là sau khi hợp nhất nhà máy dệt bông và nhà máy dệt lông vũ, đổi thành nhà máy sản xuất chăn lông vũ, sản xuất chăn bông và các đồ dùng ga màn, gối, đệm, đồng thời thi hành mô hình "cửa hàng phía trước nhà máy phía sau", tức là phía trước nhà máy cho mở một loạt cửa hàng bán lẻ trực tiếp, và đưa sản phẩm nhà máy sản xuất vào thị trường bán lẻ.

Sau khi Bành Mộng Phàm nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Hạ Tưởng, nét mặt hơi căng thẳng.

Từ đầu Bành Mộng Phàm từ chỗ không cho là đúng chuyển sang tôn thờ Hạ Tưởng, trong lòng luôn quan tâm đến ý kiến của Hạ Tưởng. Cho dù An Dật Hưng tán thành phương án của y, nhưng Bành Mộng Phàm lại muốn nghe ý kiến của Hạ Tưởng nhất. Nếu Hạ Tưởng ủng hộ, y liền dùng hết sức thi hành, nếu như Hạ Tưởng phản đối, y sẽ suy nghĩ lại tìm hướng đi mới.

Có thể nói là, sự thành bại của y đều gửi gắm vào một câu nói của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cúi đầu suy nghĩ một lúc, khi tâm trạng Bành Mộng Phàm sắp chìm xuống đáy đến nơi hắn mới thản nhiên cười:

- Ý kiến cũng hay lắm, nhưng khi làm thật thì hơi phức tạp một chút. Thành phố Đan Thành và thành phố Bảo còn dễ nói, chủ yếu là nhà máy sản xuất lông vũ chưa chắc đã chịu đồng ý hợp tác với nhà máy dệt bông, đương nhiên nếu có sự đầu tư xen vào thì nhà máy sản xuất lông vũ có thể suy nghĩ lại đấy.

Bành Mộng Phàm nghe trong lời của Hạ Tưởng có ý ủng hộ mình nên vui mừng ra mặt, vội nói:

- Chỉ cần Trưởng phòng Hạ giúp đỡ thuyết phục Uỷ ban chính phủ thành phố Đan đồng ý, tôi sẽ tìm cách giải quyết việc thuyết phục nhà máy sản xuất lông vũ và tìm nguồn vốn đầu tư.

Hạ Tưởng đứng dậy, nắm chặt tay Bành Mộng Phàm, nói:

- Trưởng phòng Bành, việc tổ lãnh đạo cũng may là có trụ cột như anh đứng ra lãnh đạo thì mới mong lập được thành tích lớn.

Bành Mộng Phàm kích động nói:

- Không thể so sánh với Trưởng phòng Hạ được, tôi chỉ là tận hết sực lức của mình mà thôi. Năng lực tôi tuy có hạn, nhưng tuyệt đối là toàn tâm toàn ý làm.

An Dật Hưng ở bên thầm nghĩ, thủ đoạn làm chính trị của Hạ Tưởng càng ngày càng thành thục rồi, chỉ vài ngón đã thu phục được Bành Mộng Phàm, và còn am hiểu sách lược đắn đo đúng lúc lẫn kịp thời cổ vũ. Bành Mộng Phàm và Hạ Tưởng vốn là cùng cấp với nhau, nhưng hiện giờ lại biến thành chuyện gì y cũng bẩm báo xin chỉ thị từ Hạ Tưởng.

An Dật Hưng cảm thán rất nhiều, trong lòng nổi lên suy nghĩ, y chỉ cần làm tốt bề ngoài là được rồi, còn ý kiến lớn thì để Hạ Tưởng đứng ra làm chủ, dù sao hắn cũng là tâm phúc của Tống Triều Độ.

Hạ Tưởng bỗng nhiên nhớ tới chuyện Nhật báo tỉnh Yến, nghĩ tới sở trường của An Dật Hưng và Bành Mộng Phàm liền nói:

- Phó Tổ trưởng An, Trưởng phòng Bành, chắc hai người cũng xem qua bài viết trên Nhật báo tỉnh Yến rồi, ý của Phó Chủ tịch tỉnh Tống là, tổ lãnh đạo chúng ta cũng cần tập hợp lực lượng viết văn phản kích lại. Tôi nghĩ Phó Tổ trưởng An và Trưởng phòng Bành có trình độ lý luận cao, lại là lực lượng trung kiên của tổ lãnh đạo, chi bằng hai người chấp bút viết văn phản bác lại. Viết xong rồi mời Phó Chủ tịch tỉnh Tống duyệt cho, tìm cơ hội thích hợp phát biểu, cũng là chứng minh thay cho tổ lãnh đạo chúng ta.

An Dật Hưng và Bành Mộng Phàm nhìn nhau một chốc, nét mặt đầy vẻ vui mừng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

Dù hai người đều hiểu rằng, viết văn phản bác đăng lên báo, coi như là đứng ra ủng hộ lập trường điều chỉnh kết cấu sản nghiệp và sẽ không có đường lùi, nhưng trên thực tế, bắt đầu từ giây phút tham gia tổ lãnh đạo thì đã bị người ta nhận định là kẻ kiên định ủng hộ việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp rồi, sớm đã chẳng còn đường lùi để mà bước.

Đề nghị của Hạ Tưởng để cho bọn họ viết văn phản bác, sự thực là nghĩ cho họ, tên của họ một khi xuất hiện trên báo rồi thì sẽ bị thế lực khắp nơi soi vào, cũng sẽ tăng thêm ấn tượng trong mắt Tống Triều Độ và Phạm Duệ Hằng.

Thậm chí còn có thể lọt vào tầm mắt của Diệp Thạch Sinh, nhỡ mà bài viết của họ chạm vào trái tim của Diệp Thạch Sinh, có khi sau này cũng nhận được trọng dụng, việc này giống như giúp hai người họ mở ra cánh cửa cơ hội. Họ cũng biết vị trí Hạ Tưởng trong lòng Tống Triều Độ, nếu Hạ Tưởng đã nói như vậy rồi thì có nghĩa là đã có tám phần chắc chắn.

Hai người cùng lúc gật đầu thật mạnh, bắt chặt tay Hạ Tưởng:

- Cảm ơn Trưởng phòng Hạ nhắc nhở, thân là thành viên tổ lãnh đạo, tấm lòng ủng hộ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của chúng tôi sẽ không thay đổi, bảo vệ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là việc không thể chối từ.

Hạ Tưởng cũng để An Dật Hưng đủ nở mày nở mặt:

- Phó Tổ trưởng An, vừa rồi chỉ là suy nghĩ chưa thấu đáo của tôi buột miệng nói ra thôi, anh nếu có thời gian thì báo cáo lại với Phó Chủ tịch tỉnh Tống một chút, đến lúc đó chúng ta cùng cố gắng, vì tổ lãnh đạo mà phấn đấu, nỗ lực.

Bố trí công việc sắp tới của tổ lãnh đạo, Hạ Tưởng trở về văn phòng làm việc, vừa đúng lúc mọi người đều không ở đó, hắn đến bên cửa sổ, ngóng nhìn cảnh sắc phía ngoài khung.

Tháng tám, là thời gian thành phố Yến trở nên nóng nhất sắp đến, cây dương thụ ngoài cửa sổ đã sớm xanh um tươi tốt một màu. Những chiếc lá to bằng bàn tay của cây phủ che hết cả ánh nắng, đem lại sự mát mẻ cho cả khu vườn. Hạ Tưởng đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bóng cây và ánh nắng, nhưng tâm trí lại bay tới tận bờ đại dương xanh rộng lớn. Lòng hắn thầm nghĩ, con trai hơn một tháng rồi, không biết giờ này nó biết làm gì rồi nhỉ?

Lần đầu tiên Hạ Tưởng hi vọng thời gian trôi nhanh đi, nhanh hơn nữa để có thể sớm được đón mẹ con Nhược Hạm trở về, để hắn có thể ngắm nhìn con trai từng ngày lớn lên. Ý kiến của Ngô Tài Giang để đứa bé mang họ Ngô tuy là cảm thấy trong lòng không được tự nhiên nhưng hắn không nghĩ ra biện pháp nào hay nhất để từ chối nhà họ Ngô. Lý do Ngô Tài Giang đưa ra rất đầy đủ, vì để thoả mãn tâm nguyện của ông già tuổi xế chiều, vì sự an ủi giành cho ông lão không còn bao nhiêu ngày tháng, mang họ Liên hay họ Ngô thì có gì khác nhau chứ? Thôi thì đã không thể mang họ Hạ rồi thì để đứa bé mang họ Ngô, sau này sẽ có nhà họ Ngô đứng ra che chở, đồng thời cũng đem đến cho nó một tương lai sáng lạn.

Hạ Tưởng liền quyết định gọi điện cho Liên Nhược Hạm bàn luận.

Có điều tâm trí đang tốt của Hạ Tưởng lại bị một người phá nhiễu.

Không đợi hắn đi xuống tầng gọi điện đã thấy Phong Lợi mặt hầm hầm, hùng hổ cầm tờ báo đến văn phòng, đập mạnh xuống bàn một cái, giận dữ nói chuyện với Hạ Tưởng:

- Hạ Tưởng, anh thật vô tổ chức, vô kỷ luật quá rồi, ai cho phép anh viết bài trên báo Thanh Niên thế này?

Hạ Tưởng nhẩm tính thời gian, không thể nào, bài viết đăng trên báo Thanh Niên đáng lẽ đăng rồi, suýt nữa là hắn quên mất việc này. Thấy bộ dạng Phong Lợi bực tức, nói:

- Phó trưởng ban Phong, chuyện nhỏ thế này cũng đáng để anh ngạc nhiên thế kia à? Là một nghiên cứu sinh đang theo học ngành kinh tế học, tôi viết bài nêu một ít kinh nghiệm là chuyện không thể bình thường hơn được nữa, và đây cũng là một trong những môn bắt buộc của tôi, không đến nỗi phải báo cáo với anh chứ? Sao giờ lại thành vô tổ chức, vô kỷ luật rồi?

Trong chốc lát Phong Lợi ngây người ta, lại nói tiếp:

- Anh là thành viên tổ lãnh đạo, thân phận mẫn cảm lại công khai viết bài phản bác Trình Hi Học sẽ làm người ta nghĩ thành thế nào? Anh khiến người khác cho rằng anh phát biểu đại diện cho tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, là đại diện tỉnh Yến tuyên chiến với Trình Hi Học. Anh… anh phải làm kiểm điểm nghiêm khắc trước Ban tuyên giáo, và bảo đảm sẽ không làm những chuyện như vậy nữa.

- Xin lỗi Phó trưởng ban Phong, tôi không làm sai cái gì cả, không phải kiểm điểm gì hết. Và tôi viết bài với tư cách cá nhân tôi, không có kỷ luật Đảng hay pháp luật nào quy định tôi không thể viết báo với tư cách cá nhân cả. Tôi kiên quyết giữ quan điểm của mình, phản bác lại những điều bất lợi cho việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đây là việc có ích cho tỉnh Yến, lấy đâu ra chuyện quá đáng?

Hạ Tưởng rất không bằng lòng với thái độ hầm hầm của Phong Lợi. Y thân là Phó trưởng ban thường trực Ban tuyên giáo, khi xảy ra chuyện chỉ biết kêu người trong ban câm miệng mà lại không xem xét việc này đã thay cho tỉnh Yến đang điều chỉnh kết cấu sản nghiệp lấy lại chính danh.

Đúng là đâu đâu cũng thấy loại quan chức chỉ biết lo tư lợi cho cá nhân mình mà không lo đến đại cục.

Đương nhiên là Hạ Tưởng biết rõ sự giận dữ của Phong Lợi là bởi vì bản thân hắn và Trình Hi Hoc tương phản với nhau, còn người trong Ban tuyên giáo đều có cùng quan điểm với Trình Hi Học, chuyện này giống như mình hắn đang độc lập đối mặt lại với cả Ban tuyên giáo tỉnh uỷ. Bản thân mà không có cùng tiếng nói với Ban tuyên giáo tỉnh uỷ thì tự khắc là chọc giận Mã Tiêu. Mã Tiêu mà giận thì Phong Lợi cũng sốt ruột không nhịn được chạy đến khiển trách hắn.

Phong Lợi không kìm được giận dữ nói:

- Anh là thành viên tổ lãnh đạo mà lại không chuyên tâm làm việc, chạy đến Bắc Kinh làm gì? Anh là Trưởng phòng, là lãnh đạo phòng Tổng hợp 1 lại đi học nghiên cứu sinh là biểu hiện không làm việc đàng hoàng.

Hạ Tưởng cười nhẹ một cái, chặn ngang lời của y:

- Công việc của tổ lãnh đạo do Uỷ ban nhân dân tỉnh lãnh đạo, tôi học nghiên cứu sinh cũng là vì để nâng cao trình độ lý luận của mình, để thuận tiện phục vụ nhân dân, và cũng nằm trong hồ sơ chuẩn bị của Ban tổ chức, hai chuyện này hình như đều không thuộc quyền Ban tuyên giáo quản lý. Phó Trưởng ban Phong, lời nói ra vừa rồi với tôi là với thân phận nào vậy?

- Anh!

Phong Lợi giận điên tiết, lời của Hạ Tưởng khiến hắn không thể phản bác lại, hắn tức đến nỗi vứt tờ báo đi, nói:

- Hạ Tưởng, cứ đợi đấy, cậu sẽ hối hận bởi những lời vừa nói cho mà coi.

Hắn ta xoay người bước đi, vừa đi đến cửa thì va phải một người, chẳng thèm nhìn kỹ là ai đã lớn tiếng quát:

- Ai đi mà không có mắt hả?

- Lời này nói ngược lại rồi đấy chứ?

Người đó đáp lại không lạnh cũng không nhạt.

- Tôi đứng ở cửa không nhúc nhích, là anh chủ động tông phải tôi còn lớn tiếng quát nạt hỏi tội, anh ăn nói phải có lý chứ?

- Tôi là người ăn nói có lý nhất thiên hạ này!

Phong Lợi đang lửa giận đùng đùng, mở miệng quát to một tiếng, đợi đến khi y nhìn kỹ lại người đang đứng trước mình là ai thì loa âm vội giảm xuống tám độ, đến người cũng gập xuống đi ra, cố nặn ra một nụ cười lấy lòng, nói:

- Xin lỗi Trưởng ban Mai, là tôi không nhìn rõ anh đến.

- Nhìn rõ hay không rõ là tôi không quan trọng, quan trọng là sau này anh phải nhìn rõ đường dưới chân mình rồi mới bước đi. Va phải người khác rồi xin lỗi thì không sao, nhưng bước sai đường thì không quay đầu kịp đâu.

Mai Thái Bình rất ít nói, đặc biệt là đối với một số cán bộ chức phó ở tỉnh uỷ. Nhiều nhất là kết giao ở cái gật đầu, người khác có ân cần, nhiệt tình hơn nữa thì ông ta cũng không bao giờ chịu nói nhiều hơn một câu. Thái độ hôm nay của ông ta lại khác hơn so với ngày thường, nói nhiều với Phong Lợi toàn những câu mang hàm ý phong phú.

Phong Lợi cũng biết rõ tính khí của Mai Thái Bình. Ở đại viện Tỉnh uỷ, có ai là không biết ngạo khí của ông ta. Có điều người ta kiêu ngạo là có cái vốn để kiêu ngạo, sau lưng có thế lực cực lớn của gia tộc chống đỡ, lại là Trưởng ban tổ chức quyền cao chức trọng nữa, thử hỏi ai lại không xem trọng, sợ hãi mấy phần?

Trong lời có lời của Mai Thái Bình rất rõ ràng là đang có ám thị, Phong Lợi chỉ còn cách gật đầu liên tiếp xưng "vâng", không dám bác lại một câu. Đợi Mai Thái Bình phẩy tay bảo y đi, y mới như nhận được đại xá vội vàng bước nhanh xuống tầng dưới, trong lòng không ngừng hồi tưởng hình như Mai Thái Bình có ám chỉ gì đó, có lẽ là không hài lòng việc y theo sát Mã Tiêu. Nghĩ tới nghĩ lui y thấy Mai Thái Bình là người nhà họ Mai, Mã Tiêu là người của họ Phó, hai nhà có mâu thuẫn với nhau, Mai Thái Bình ngứa mắt với hắn là chuyện bình thường.

Vừa đi vừa nghĩ, không chú ý lại va phải người khác. Lần này y khôn hơn, không nhìn mà cúi thấp đầu xin lỗi:

- Xin lỗi, tôi đi hơi vội, không nhìn phía trước.

Chỉ nghe thấy giọng nói trẻ của một thanh niên:

- Không sao, lần sau anh chú ý là được rồi. Tuổi lớn rồi, mắt không tốt cũng có thể thông cảm được.

Chờ y tỉnh ra đối phương đã đi lên lầu rồi. Xem bóng dáng đằng lưng có lẽ là một thanh niên. Y ngây người, sau đó thẹn quá hoá giận mà chửi một câu:

- Mình bị lừa rồi, bị một tên thanh niên đem ra đùa giỡn.

Đi lên tầng, Phương Cách cười sảng khoái đến không thể đứng thẳng người lên được, nói với Chung Nghĩa Bình bên cạnh:

- Sau này phải học thêm, nhìn bộ dạng gập đầu cúi người vừa rồi của Phong Lợi, có giống với kiểu hạ mình nhận lỗi với tôi không? Hắn ta cũng có ngày hôm nay, hứ, cái bộ dạng lấm la lấm lét đó tôi sớm đã không ưa mắt rồi, muốn y phải xin lỗi tôi, hôm nay cuối cùng cũng nở mặt mày rồi.

Chung Nghĩa Bình vỗ vỗ vai Phương Cách, lời nói thành khẩn:

- Phương Cách, tôi rất khâm phục cái khôn vặt của cậu, nhưng có ít lời lại không nói không được, vừa làm hại đến bản thân lại gây ra hiểu lầm nữa.

Phương Cách giận dữ:

- Tôi vừa mới vui vẻ được một tí thì anh đã đả kích tôi rồi, thật không có nhân đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.