Quan Thần

Chương 457: Lấy lùi làm tiến



Hiện tại sự mạnh mẽ, cứng rắn của Diệp Thạch Sinh đã vượt qua trí tưởng tượng của hắn, chẳng những không có chút ý tứ nhượng bộ nào mà ngược lại có vẻ rất hăng hái, có ý không đạt được mục đích sẽ không tha. Hơn nữa trí tuệ chính trị của ông ta thuần thục, thái độ trấn tĩnh một cách tự nhiên, hoàn toàn vượt qua khỏi dự đoán của Thôi Hướng, phá bỏ hoàn toàn các bố trí trước đó của y.

Liên tưởng tới sự có mặt của Tiền Cẩm Tùng tại đây khi y bắt đầu tiến vào thì Thôi Hướng minh bạch được điều rằng hiện tại Tiền Cẩm Tùng đã trở thành mưu sĩ cho Diệp Thạch Sinh, nhưng vấn đề là trước kia y cũng chưa bao giờ phát hiện ra Tiền Cẩm Tùng có trí tuệ chính trị cao siêu đến như vậy? Ông ta tới tỉnh Yến đã hai, ba năm rồi, vẫn luôn tỏ vẻ bình thường, như thế nào đột nhiên lại trở nên cao minh đến như vậy?

Nếu thực sự việc này đệ trình lên thảo luận tại hội nghị thường vụ, từ tư thái của Diệp Thạch Sinh, lại nhìn thấy điệu bộ của mưu sĩ Tiền Cẩm Tùng, chưa kể chuyện này đã được Phạm Duệ Hằng và Mai Thái Bình gật đầu thì không cần phải đoán đến khả năng được thông qua hay không nữa.

Thua cuộc? Thôi Hướng rất uể oải, tờ Tin tức hàng ngày Quốc gia cho đăng bài viết của Trình Hi Học cùng với tờ Tin tức hàng ngày tỉnh Yến tạo thế, lại còn nêu rõ ra đây là chủ ý của thủ trưởng, vậy sao mà không đè được bước tiến của Diệp Thạch Sinh? Vì sao một Diệp Thạch Sinh luôn yếu đuối, bảo thủ lại đột nhiên cứng rắn, mạnh mẽ đến như vậy? Chẳng lẽ ông ta có cái gì đó để dựa vào?

Tâm tư Thôi Hướng không ngừng xao động, đứng trước cảnh tượng chân thật trước mắt thì lúc này y mới phát hiện ra được rằng mặc dù Diệp Thạch Sinh có yếu đuối lại như cũ, có nhu nhược như cũ thì ông ta cũng danh chính ngôn thuận là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật số một. Lời nói của ông ta mọi thời khắc đều có thể gây ra một áp lực uy nghiêm vô hình, làm cho người khác không thể không thoái nhượng.

Làm sao bây giờ? Trong lúc nhất thời Thôi Hướng rơi vào tình thế khó xử. Nếu nhận thua như vậy thì sau này làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt Diệp Thạch Sinh? Về sau làm sao lập uy trong Tỉnh ủy? Điều chính yếu chính là lúc này mà nhận thua thì chẳng khác nào buông tha cho ưu thế mà thật vất vả mới lập nên được. Nhưng không nhận thua thì việc này sẽ được đệ trình lên hội nghị thường vụ, sau một phen giơ gươm múa kiếm, đối mặt với sự nhất trí cao của Bí thư và Chủ tịch tỉnh thì chắc chắn các ủy viên thường vụ đang đứng trung gian sẽ ủng hộ cho Bí thư và Chủ tịch tỉnh, cuối cùng cũng là kết cục thất bại.

Nhận thua và không chịu nhận thua thì kết quả như vậy, cũng đều làm y không cam lòng.

Thôi Hướng cắn răng một cái, cuối cùng đưa ra một quyết định:

- Tôi cũng đã suy nghĩ lại một cách thận trọng thì thấy rằng đồng chí Phong Lợi đảm nhận chức vụ Cục trưởng Cục Cựu cán bộ kỳ cựu là thích hợp. Tôi tán thành việc này, tôi đề nghị đồng chí Trịnh Quan Quần là Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Yến tiếp nhận chức vụ Phó Trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.

- Trịnh Quan Quần?

Diệp Thạch Sinh đúng là không có ấn tượng với Trịnh Quan Quần, nhưng ông ta rất rõ ràng rằng Trịnh Quan Quần là người của Thôi Hướng. Đây là Thôi Hướng đang muốn lấy lùi làm tiến, đồng ý khai đao Phong Lợi nhưng lại muốn sắp xếp người của y vào tiếp nhận chức vụ này, điều này tương đương với việc là tất cả mọi người đều phải cùng lùi một bước.

- Cậu báo danh đồng chí này với Ban Tổ chức cán bộ, sau đó đồng chí Thái Bình sẽ dựa theo trình tự tiến hành khảo tra xét duyệt, nếu phù hợp điều kiện thì sẽ từ Ban Tổ chức cán bộ đề cử.

Để cho Mai Thái Bình đồng ý đề cử chắc chắn là sẽ khó khăn, tuy nhiên Thôi Hướng sẽ nghĩ ra biện pháp để thỏa hiệp cùng với Mai Thái Bình. Chỉ cần Mai Thái Bình bỏ tay buông tha, lại có Mã Tiêu kiên quyết ủng hộ cùng với sự đề cử mạnh mẽ của y thì cũng có thể Diệp Thạch Sinh phải chiếu cố một chút, lùi đi một chút.

Chính trị là phải cân bằng và thỏa hiệp các vấn đề mới có thể giữ gìn cục diện an toàn đoàn kết, Diệp Thạch Sinh nâng cao sự việc của tờ Tin tức hàng ngày tỉnh Yến rồi lại nhẹ nhàng buông xuống, đây không phải là một thỏa hiệp hay sao?

Tuy nhiên, Thôi Hướng cũng rõ ràng rằng thật ra cuộc đấu tranh bây giờ mới là lúc bắt đầu, trọng điểm của bước tiếp theo nằm ở cuộc chiến tuyên truyền trên tờ Tin tức hàng ngày tỉnh Yến, để xem ai đưa ra đủ lý lẽ chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên, cuộc chiến tranh lý luận này không phải là trò chơi cân bằng chính trị mà là một cuộc chiến tranh bằng ngòi bút không thấy khói thuốc súng, không thấy ánh đao bóng kiếm, nhưng độ tàn khốc chắc chắn không thua kém cuộc chiến đấu đối mặt giương thương múa kiếm chút nào.

Hơn nữa còn phải xem thử ai có tài viết lách, có đủ lý luận hơn để thuyết phục được người khác.

Thôi Hướng cũng không phải không tự tin với việc ra mặt cho Trình Hi Học. Có Mã Tiêu đã mời các chuyên gia học giả hạng nhất soạn bài, toàn bộ các giáo sư tiến sỹ tại các trường đại học tỉnh Yến thì đã bị bọn họ thu nạp vào cùng chiến tuyến. Cho dù Diệp Thạch Sinh là Bí thư Tỉnh ủy thì cũng không mời được học giả số một. Ông ta nghĩ muốn thắng lợi trong cuộc chiến tuyên truyền này thì cũng chỉ sợ là nằm mơ nói hão mà thôi.

Thôi Hướng cáo từ rời đi, y không biết chính là việc y vừa mới rời khỏi văn phòng của Diệp Thạch Sinh thì vẻ mặt Diệp Thạch Sinh liền trở nên trắng bệch, ngồi bệt trên ghế, không còn chút tinh lực nào nữa, cả nửa ngày cũng không thấy động đậy. Sau một thời gian, ông ta mới khôi phục được một chút tinh thần, khẽ lắc lắc đầu nói:

- Làm Bí thư Tỉnh ủy cũng không dễ dàng, nếu không cứng rắn một chút đúng là không thể trụ vững.

Diệp Thạch Sinh một mực kiên cường duy trì thái độ cứng đối cứng với Thôi Hướng là đã rút kinh nghiệm từ lần trước, không thể tiếp tục yếu đuối được nữa. Bởi vì ông ta cũng biết lần va chạm này rất quan trọng trong kế lớn lập uy tại Tỉnh ủy từ nay về sau, không thể nhượng bộ được. Hơn nữa, ông ta cũng biết nhược điểm của mình, chỉ cần lộ ra chút yếu đuối thì lập tức sẽ bị Thôi Hướng xỏ dây vào mũi kéo đi. Cuối cùng thì Thôi Hướng chịu lui bước, ông ta cũng thắng hiểm được một ván.

Nhưng sau trận chiến này thì cũng làm cho Diệp Thạch Sinh tự tin hơn với cục diện mà ông ta nắm trong tay từ nay về sau. Tuy nhiên, Diệp Thạch Sinh cũng rất tinh tường nhận thức được rằng sự thắng lợi này được xây dựng trên cơ sở hai nhân vật lớn có thực quyền là Phạm Duệ Hằng và Mai Thái Bình ủng hộ. Nếu hai người bọn họ và ông ta đứng chung một chỗ thì trên cơ bản cục diện đã được ấn định.

Tâm tình Diệp Thạch Sinh bình tĩnh lại một chút, hít sâu mấy hơi rồi nói vọng ra bên ngoài:

- Ma Thu, điện thoại báo cho Cẩm Tùng một chút, bảo cậu ta sắp xếp ăn cơm chiều nay đi.

Ma Thu gõ cửa tiến vào, cung kính nói:

- Bí thư Diệp, vừa rồi Trưởng ban Thư ký đã điện thoại tới, nói là ông ta đã an bài tốt cả rồi. Tuy nhiên, ông ta lại hỏi rằng Hạ Tưởng rất quen thuộc với Sâm Lâm Cư, có nên gọi Hạ Tưởng cùng đi ăn không?

Diệp Thạch Sinh hơi trầm ngâm rồi nói:

- Cũng được.

Ma Thu gật đầu, tiếp đó đi ra gian phòng làm việc phía ngoài của mình, lúc này Diệp Thạch Sinh lại nói thêm một câu:

- Cậu cũng cùng đi đi.

Ma Thu ngây người sửng sốt, biết Diệp Thạch Sinh là vì chuyện vừa rồi mà chiếu cố y, trong lòng không khỏi nóng lên. Bởi sau sự kiện Cao Thành Tùng thì Trung ương yêu cầu các cấp lãnh đạo rất nghiêm khắc trong việc đối xử và sử dụng thư ký, vì thế Diệp Thạch Sinh và y cũng rất hiếm khi ra ngoài cùng với nhau. Vẻ bề ngoài là thư ký trực tiếp cho Bí thư Tỉnh ủy, nhưng trong lòng Ma Thu cực kỳ rõ ràng rằng giữa y và Diệp Thạch Sinh luôn duy trì khoảng cách không gần mà cũng không xa.

Vẻ mặt Ma Thu cảm động gật gật đầu, thấy sắc mặt Diệp Thạch Sinh không tốt lắm liền quay trở ra gian ngoài rót cho ông ta một chén trà rồi đưa đến.

Hạ Tưởng còn tại văn phòng đang suy đoán thái độ của Diệp Thạch Sinh, cũng đang cân nhắc việc sau khi tan tầm sẽ tranh thủ thời gian để gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm một chút để thương lượng về vấn đề họ của đứa bé. Mắt hắn vừa nhìn thấy giờ tan tầm, đang muốn thu thập một lại tài liệu, vừa lúc ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt Tiền Cẩm Tùng tươi cười đứng ở cửa.

Vẻ mặt Tiền Cẩm Tùng vui vẻ ôn hòa chào hỏi mọi người, sau đó lập tức đi đến trước mặt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cung kính chào hỏi một câu, còn chưa kịp nói thêm câu gì thì Tiền Cẩm Tùng đã nói:

- Cùng tôi đi ăn cơm đi. Đúng rồi, có phải xin phép vợ ở nhà không nhỉ?

Cổ Ngọc ở một bên cười nói:

- Không để Trưởng ban Thư ký lo lắng, tôi đã giúp Trưởng phòng Hạ gọi điện thoại để xin phép rồi ạ.

Hạ Tưởng bất mãn trừng mắt liếc nhìn Cổ Ngọc một cái, ý bảo cô đừng có quấy rối. Tiền Cẩm Tùng cũng không khỏi phải liếc mắt nhìn Cổ Ngọc một cái, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc. Tuy nhiên, ông ta rất nhanh thu hồi ánh mắt lại, cười nói:

- Như thế nào vậy? Đồng chí tiểu Hạ lo rằng Thù Lê ghen hay sao? Không cần quan tâm, đến lúc đó có tôi thay cậu làm chứng.

Khó mấy khi được Trưởng ban Thư ký nói đùa như vậy, Hạ Tưởng liền rộng lượng nói:

- Thù Lê nhà tôi thông tình đạt lý, không bao giờ ăn dấm chua. So với Lam Miệt nhà Phương Cách thì tốt hơn rất nhiều, có phải vậy không Phương Cách?

Phương Cách từ nhỏ là lớn lên trong gia đình quan chức, tuy rằng Tiền Cẩm Tùng là Trưởng ban Thư ký thì cũng không có chút nào khiếp đảm. Y cười hì hì nói:

- Đàn ông phải tôn trọng phụ nữ. Tôn trọng phụ nữ sẽ làm cho các cô ấy hài lòng. Lam Miệt nhà tôi cũng rất tín nhiệm tôi, nếu cô ấy không tín nhiệm thì sao hôm nào cô ấy không phải bỏ thêm tiền trong ví của tôi.

Câu nói này làm ngay cả Tiền Cẩm Tùng cũng phải mỉm cười, ông ta cũng biết lai lịch của Phương Cách nên nói:

- Vợ chồng với nhau phải như lạt mềm buộc chặt, phải có độ co giãn nhất định thì mới tốt. Nếu mà quản nghiêm quá, cột chặt quá thì chín quá hóa nẫu, rất dễ bị gãy.

Phương Cách dập chân làm bộ nghiêm túc:

- Trưởng ban Thư ký thật là cao kiến, tôi xin thụ giáo. Lúc nữa quay về nhà tôi sẽ giáo dục Lam Miệt nhà tôi, nói cho cô ấy biết phải biết nghe lời Đảng thì mới không phạm phải sai lầm.

Tiền Cẩm Tùng đối nhân sử thế cũng hòa nhã, không có chút trịch trượng quan cách gì, cùng mọi người cười nói mấy câu rồi mới cùng Hạ Tưởng rời ra khỏi văn phòng. Bọn họ vừa đi khỏi thì Chung Nghĩa Bình liền xúc động nói:

- Làm quan chức thì phải học tấm gương như Trưởng ban Thư ký Tiền Cẩm Tùng, học thức uyên thâm, nụ cười luôn nở rộ, làm cho người khác tràn đầy vui vẻ.

Phương Cách liền tiến lên vỗ vào bả vai Chung Nghĩa Bình:

- Thực không phát hiện ra một người luôn luôn trung thực như cậu lại không ngờ cũng giấu tài, không để lộ ra mình là một cao thủ nịnh bợ. Đáng tiếc là mọi người đi rồi thì cậu mới chụp đuôi để nịnh, sao không nịnh sớm hơn đi?

Cổ Ngọc dường như không bị câu nói của Phương Cách làm bật cười, cô ngoảnh mặt làm ngơ, ngơ ngác nhìn bóng dáng Tiền Cẩm Tùng đang rời xa, bất giác nghĩ thầm trong đầu rằng hôm nay gặp mặt mà như thế nào lại cảm giác rằng Tiền Cẩm Tùng có vẻ khác với thường ngày.

Hạ Tưởng xuống tầng, nghe thấy Tiền Cẩm Tùng thông báo nguyên do cùng nhau đi ăn cơm. Tâm tư của Hạ Tưởng khẽ động, hắn nói:

- Tôi có suy nghĩ này muốn xin chỉ thị của Trưởng ban thư ký.

- Có chuyện gì cứ nói, trước mặt tôi đừng giở giọng kiểu như vậy.

Tiền Cẩm Tùng cười ha hả nói.

- Tôi nghĩ là nên mời thêm một người, chắc chắn ông ta là người mà Bí thư Diệp muốn gặp.

- Là ai? Sao cậu lại biết Bí thư Diệp muốn gặp người này?

Tiền Cẩm Tùng có vẻ hứng thú hỏi han.

- Là Cao lão, ông ta là ba của Phó Chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu. Ông ta là chuyên gia thiết kế cực kỳ nổi danh trong cả nước, có thể nói là nhân vật đứng ở vị trí Thái Sơn Bắc Đẩu trong ngành thiết kế. Hơn nữa, hiện tại ông ta còn là Tổng công trình sư của Tập đoàn Viễn Cảnh, cũng là cố vấn kinh tế của tập đoàn này. Đối với kết cấu kinh tế của nước ta trong thời điểm này và việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thì chắc chắn ông ta cũng có những lý giải riêng.

Tuy rằng Tiền Cẩm Tùng không lộ ra tin tức có liên quan đến việc họp hội ý, nhưng từ thái độ tươi cười của ông ta thì Hạ Tưởng có thể kết luận được rằng Diệp Thạch Sinh đã lựa chọn phương thức chiến đấu.

Nếu lựa chọn phương thức chiến đấu thì tất nhiên cần các chuyên gia trên các phương diện. Tuy rằng Cao lão không phải là học giả kinh tế, nhưng dựa vào danh vọng và tiếng tăm của ông ta thì cũng có đủ lực ảnh hưởng để kêu gọi. Tuy Hạ Tưởng không biết lập trường của Cao lão, nhưng hắn tin tưởng với ánh mắt sáng như đuốc của mình thì Cao lão chắc chắn có thái độ ủng hộ đối với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất.

Tiền Cẩm Tùng có chút suy nghĩ rồi nói:

- Để tôi nói chuyện thử với Bí thư Diệp một chút.

Hạ Tưởng cũng không nhàn rỗi, vội chạy sang một bên để gọi điện thoại cho Cao lão. Nếu Diệp Thạch Sinh đồng ý gặp Cao lão thì cũng phải tạo cho Cao lão có một khoảng thời gian chuẩn bị thì mới tốt. Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng tin rằng Cao lão sẽ nguyện ý muốn gặp mặt Diệp Thạch Sinh một lần, bởi Cao Tấn Chu đã đến tỉnh Yến một thời gian cũng không phải là ngắn nhưng trên cơ bản là vẫn chưa gia nhập vào được đội ngũ cốt cán. Có cơ hội đến gần Diệp Thạch Sinh, Cao lão vì Cao Tấn Chu nên cũng phải vui mừng mà ra mặt.

Quả nhiên, Cao lão nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, nghe thấy Hạ Tưởng thuật lại thì ông ta rất cao hứng. Ông nói:

- Chỉ cần Bí thư Diệp có tiếng, lại có mặt mũi của Hạ Tưởng thì tất nhiên tôi sẽ hầu tiếp.

Vừa buông điện thoại nói chuyện với Cao lão xuống thì Tiền Cẩm Tùng chạy lại thông báo:

- Bí thư Diệp đồng ý.

Hạ Tưởng nhanh chóng đi đến Sâm Lâm Cư trước để chuẩn bị một chút. Tuy rằng Diệp Thạch Sinh muốn tới ăn cơm một cách kín đáo, nhưng dù sao Bí thư Tỉnh ủy cũng không phải là người thường, rất dễ bị người khác nhận diện. Sở Tử Cao nghe thông báo là Bí thư Tỉnh ủy tới ăn cơm thì rất hoảng sợ, quan to thì y gặp không ít nhưng với Bí thư Tỉnh ủy thì đúng đây là lần đầu tiên được gặp mặt.

Hạ Tưởng chỉ yêu cầu ba vấn đề:

- Thứ nhất là đồ ăn phải tự tay anh kiểm tra, thứ hai anh là người phụ trách đưa đồ ăn lên, thứ ba là tìm lấy một cánh cửa hông để đi lên trên tầng, đừng làm kinh động những người khách khác.

Sở Tử Cao không ngừng đồng ý những điều kiện mà Hạ Tưởng đề ra, y vội vã chuẩn bị.

Không bao lâu sau thì Cao lão xuất hiện.

Cao lão ở ngay tại công trình Trân Quý Uyển và Điển Tàng Cư, rất gần với công viên Rừng Rậm. Ít nhất trong khoảng thời gian một tháng Hạ Tưởng và Cao lão chưa gặp mặt nhau, một già một trẻ vừa thấy mặt đã ríu rít không ngừng nói chuyện.

Công trình Trân Quý Uyển và Điển Tàng Cư đã tiến triển được một phần ba, tiến độ công trình có chút chậm bởi vì Cao lão muốn sản phẩm làm ra phải hoàn hảo nhất. Ý định của ông ta là thà chậm tiến độ một chút nhưng phải đưa ra được một sản phẩm hoàn hảo, ít nhất trong vòng mười năm vẫn giữ vị trí lớn trong tỉnh Yến thì mới được. Cao lão mười phần tin tưởng nói:

- Thà rằng không có lợi nhuận thì cũng tạo ra danh tiếng cho Tập đoàn Viễn Cảnh. Tôi tin tưởng rằng chỉ cần công trình Trân Quý Uyển và Điển Tàng Cư tung ra thị trường thì sẽ tiêu thụ rất nhanh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tập đoàn Viễn Cảnh duy trì nguyên tắc là công trình chưa triển khai được một nửa khối lượng công việc xây dựng thì chưa đưa vào tiêu thụ. Tuy nhiên, điều này cũng đã động chạm đến nhu cầu của các khách hàng. Vốn ý định của Tập đoàn Viễn Cảnh là thi công một cách tỉ mỉ, không đặt ra kỳ hạn, tiến độ để ảnh hưởng đến chất lượng của công trình. Nhưng rất nhiều nhà đầu tư khi đến nhìn thấy công trình thì nhận ra sản phẩm của Tập đoàn Viễn Cảnh quá mức dễ bán, sợ không tranh đoạt được, do đó mọi người đều chủ động giao tiền đặt cọc mua nhà, kết quả là lại gây ra hiệu quả khan hiếm sản phẩm.

Hạ Tưởng cảm thán trong lòng, bây giờ vào thời kỳ đầu của cơn sốt nhà đất, chỉ cần phê duyệt được đất thì chỉ trong một đêm có thể tạo ra một thương hiệu bất động sản. Có đất sẽ tìm được đội ngũ xây dựng mà hiện tại người xây dựng sản phẩm cũng là người xây dựng thị trường, vì để nhận được công trình thì chủ yếu là bọn họ phải dựa vào các mối quan hệ. Ban đầu, bọn họ dựa vào quan hệ để có đất, sau đó lập nên một dự án nhà ở lừa ngân hàng cho vay để xây dựng, chỉ trong chốc lát là nổi lên thành trùm bất động sản.

Thừa dịp Diệp Thạch Sinh còn chưa tới, Hạ Tưởng thuật lại sơ lược cuộc chiến đang diễn ra trong lĩnh vực tuyên truyền.

- Trình Hi Học này thì tôi cũng biết, cũng từng đã có quan hệ.

Ánh mắt của Cao lão nheo nheo lại, dường như đang hồi tưởng lại một câu chuyện xảy ra rất lâu rồi.

- Lúc mà ông ta chưa thành danh, lúc đấy ông ta còn không chưa phải là giáo sư của trường Đại học Trung Sơn mà chỉ là thầy giáo bình thường tại trường này. Lúc đó ông ta ở một chỗ cách chỗ làm khoảng ba mươi phút đi bộ, nhưng để đi làm thì hàng ngày ông ta đều phải bắt taxi. Mỗi ngày ông ta phải đi khoảng bảy chuyến taxi, người khác thì không hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi thì biết rất rõ. Bởi vì bảy chuyến taxi này là ông ta đều đi đến Quốc vụ viện, mỗi ngày ông ta không chỉ dạy ở trường mà còn chạy lên trên đó tìm quan hệ. Từ sau những chuyện này thì tôi cảm thấy ông ta rất thích hợp để đi làm chính trị mà không phải là con đường nghiên cứu học vấn.

- Tuy nhiên, không nghĩ tới sau này ông ta lại trở thành giáo sư của trường Đại học Trung Sơn, có thể là ông ta không tìm được cửa để bám vào nên đành phải lui lại để toan tính về sau. Sau một thời gian dài làm giảng viên thì thấy ông ta vẫn luôn yên lặng, ở trong nghiên cứu khoa học thì cũng không thấy có thành tựu gì, ở trong lĩnh vực giảng dạy thì cũng không gì nổi bật. Nếu không phải sau một lần có một sự kiện chính trị nổ ra, Trình Hi Học liền bắt lấy cơ hội trời cho này, quyết đoán cho mọi người thấy lập trường của ông ta. Ông ta đã tung ra một bài viết dài để phát biểu lập trường của mình, từ đó chiếm được sự thưởng thức của thượng tầng bên trên. Từ đó về sau, Trình Hi Học tiến một bước như lên mây, sau khi tiếp cận với tầng lớp cao tầng lại phát biểu những luận giải phù hợp với tâm ý của các bậc bề trên, cuối cùng được các bậc bề trên tán thành và trở thành cố vấn kinh tế. Vì thế, thanh danh của ông ta mới quật khởi.

Hạ Tưởng hiểu được lịch sử quãng đường đi của Trình Hi Học thì không khỏi phải nở nụ cười:

- Giáo sư Trình là một người cực kỳ thông minh, biết mượn các đỉnh núi cao để đi lối tắt làm quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.