Hắn cũng biết người của Ban Tổ chức cán bộ từ trước tới nay luôn có ánh mắt cao ngạo hơn người, cho nên sắc mặt đối với hắn thế cũng không có gì la lạ cả nên nhất thời nói:
- Tôi tìm Mai Thái Bình.
Người đàn ông trung niên biến sắc mặt, nổi giận đùng đùng nói:
- Quý danh của Trưởng ban Mai sao cậu có thể tùy tiện gọi như vậy? Cậu tên là gì, sao vừa vào cửa đã ăn nói thế? Một chút lễ phép cũng không hiểu, tôi muốn gặp trưởng phòng của cậu để khiển trách cậu.
Xem chừng ông ta nhìn Hạ Tưởng còn trẻ, nghĩ chắc là không có cấp bậc gì nên mới tha hồ bắt bẻ hắn một chút.
Vốn dĩ là Hạ Tưởng cũng không muốn chấp nhặt với ông ta. Tuy nhiên thấy ông ta mặt đỏ tía tai, bỗng nhiên cảm thấy thật thú vị, nghĩ thầm rằng Mai Thái Bình luôn có ánh mắt cao ngạo hơn người, cấp dưới của ông cũng giống y như ông vậy. Ban Tổ chức cán bộ, ban Tổ chức cán bộ, quả nhiên là cơ quan bậc nhất trong thiên hạ, ngay cả một người bình thường mà còn tự cho phép mình được kiêu ngạo như thế.
Hắn liền cười ha hả nói:
- Tôi chính là trưởng phòng, anh muốn trách cứ gì thì cứ trách tôi đi. Có đi tìm tổ trưởng của chúng tôi cũng không khác gì.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, không thể tin được nói:
- Đang ở ban Tổ chức cán bộ mà lại còn dám khoác lác, cậu về sau còn muốn thăng chức nữa không? Tổ trưởng nào? Tổ trưởng của các cậu là ai?
Hạ Tưởng còn chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Đã lâu không gặp rồi, tôi thấy anh tiến bộ rất nhiều đấy. Không nghĩ rằng anh còn nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm phải tìm trò đùa như vậy. Thật là làm người ta thất vọng quá.
Là Mai Hiểu Lâm.
Mai Hiểu Lâm mặc một chiếc váy màu lam, không trang điểm, mặt ngước lên nhìn. Một vẻ đẹp thật giản dị làm cho người nhìn có một cảm giác thoải mái không nói nên lời. Đã lâu rồi không được nhìn một vẻ đẹp tự nhiên đến vậy.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng đần người ra.
Mai Hiểu Lâm chân thành đi tới trước mặt Hạ Tưởng, ôn hòa nói:
- Anh tới đây làm gì vậy?
Sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên liếc mắt một cái
- Anh ấy là Hạ Tưởng, đúng là trưởng phòng đấy ạ.
Người trung niên vừa nghe đến tên Hạ Tưởng, sắc mặt liền thay đổi, nhỏ giọng nói một câu:
- Hóa ra người cãi lộn với Phó Trưởng ban Phong chính là Hạ Tưởng này sao? Sao không nói sớm, nếu nói sớm thì tôi còn chọc giận cậu làm gì, lại hóa ra không có việc gì nên rước thêm việc vào người sao?
Nói xong quay người đi luôn.
Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ. Lần trước chẳng qua là cứ cố gắng tranh luận với Phong Lợi mà thôi, sao khi truyền ra ngoài lại thành cãi lộn nhỉ? Thật sự là dư luận đã hại chết người, xem chừng là Phong Lợi cố ý muốn hủy hoại danh dự của hắn.
Mấy việc đó với Hạ Tưởng cũng không đáng lo. Hắn quan sát Mai Hiểu Lâm vài lần rồi nhỏ giọng nói:
- Tôi đã nói là chúng ta vẫn nên trở về tự nhiên như trước kia là tốt nhất. Cô xem hiện tại thật có nhiều khoảng cách, không có chút hiểu nhau gì cả.
Rốt cuộc mặt Mai Hiểu Lâm cũng không đanh lại nữa, mỉm cười một chút:
- Ai và anh có khoảng cách chứ? Tôi và anh chưa bao giờ đến gần nhau thì làm sao có khoảng cách được? Vẫn là không xa không gần đấy chứ, có phải là anh suy nghĩ nhiều quá rồi không?
- Phải rồi, phải rồi. Là tôi suy nghĩ nhiều. Chỉ cần cô không cảm thấy gì, thì tôi cũng không có vấn đề gì cả.
Hạ Tưởng cũng mỉm cười liền hỏi:
- Đã làm xong thủ tục chưa? Khi nào thì quay về Bắc Kinh?
- Mấy ngày nay còn chưa kịp tới cảm ơn anh đã giúp tôi được điều tới Trung ương Đoàn. Hiện tại không có thời gian, chờ sau này khi anh tới Bắc Kinh tôi sẽ mời anh ăn cơm.
Mai Hiểu Lâm không có một chút xấu hổ, dường như giữa cô và Hạ Tưởng chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Anh đến tìm chú tôi có việc à?
- Thực ra chủ yếu là muốn nhìn thấy cô thôi, muốn hỏi một chút tin tức về cô, xem rốt cuộc có chuyện gì khiến cô phải vội vã quay về Bắc Kinh như vậy?
Hạ Tưởng quả thực là rất tò mò về động cơ của Mai Hiểu Lâm.
- Đã nói rồi mà, cũng đừng nghĩ gì nữa. Hơn nếu anh có biết thì cũng không giải quyết được gì cả, ngược lại hỏi nhiều sẽ không tốt đâu.
Mai Hiểu Lâm không thèm nể mặt Hạ Tưởng, quay mặt đi luôn.
- Không nói nữa vậy, quên chuyện này đi.
Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng. Hắn hiểu tính tình Mai Hiểu Lâm rồi nói:
- Trưa này cô có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?
- Không có thời gian, tôi còn muốn tới Thành ủy một chút.
- Vừa lúc tôi cũng có chuyện phải tới Thành ủy, vậy chúng ta cùng đi.
- Tôi thấy không được tốt lắm, tôi và anh không cùng đường mà.
Thật là có chút lạ lùng, Hạ Tưởng không thể không nghi ngờ sao Mai Hiểu Lâm lại có ý trốn tránh như vậy. Giữa đàn ông và phụ nữ sau khi có chuyện xảy ra, nhưng lại giả vờ như không có xảy ra chuyện gì, cũng không có khả năng. Hay là cô ấy cố ý tránh mặt mình.
- Cũng được, tôi cũng không ép cô. Giờ cứ cùng đến gặp Trưởng ban Mai đi đã, thế thì cô tiện thể dẫn đường luôn chứ?
Mai Hiểu Lâm không còn lời nào để nói, đành phải đầu hàng dẫn đường, đi tới văn phòng của Mai Thái Bình.
Văn phòng của Mai Thái Bình ở tầng hai, diện tích không lớn, hướng về phía mặt trời, bố trí cũng không xa hoa, màu sắc thiên về gam trầm, rất khác so với văn phòng của Thôi Hướng lại thiên về màu sắc tươi sáng.
Mai Thái Bình bất ngờ khi thấy Hạ Tưởng, không khỏi mỉm cười:
- Đây là lần đầu tiên cậu đến văn phòng của tôi phải không? Mà đến thăm tôi hay là thăm Hiểu Lâm?
- Thăm cả hai luôn ạ.
Hạ Tưởng thực ra rất thích tính cách của Mai Thái Bình, cảm thấy so với Ngô Tài Giang thì ông còn dễ tiếp xúc hơn,
- Trưởng ban Mai, Hiểu Lâm phải đi, cháu muốn mời cô ấy ăn cơm, cô ấy cũng không chịu. Ngài nói xem cô ấy có phải có điều gì không bằng lòng với cháu không? Cháu cũng không biết là đã đắc tội gì với cô ấy.
Mai Hiểu Lâm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái:
- Anh lắm lời quá đấy, lại còn ở trước mặt chú tôi cáo trạng tôi, trình độ của anh thật sự là ngày càng thấp đó. Được rồi, đừng có dài dòng nữa, trước khi tôi quay về Bắc Kinh, sẽ cho anh một cơ hội mời ăn cơm.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Trưởng ban Mai, con người của cháu vốn nhớ tới bạn cũ, vẫn luôn cảm thấy hồi ở huyện An hợp tác với Chủ tịch huyện Mai thật sự rất vui vẻ, mới đối đãi với cô ấy như một người bạn tốt, cũng hy vọng sau khi cô ấy trở về Bắc Kinh nếu có kết bạn mới, thì vẫn không quên người bạn cũ này.
Mai Thái Bình nhìn Hạ Tưởng, lại nhìn nhìn Mai Hiểu Lâm, có vẻ đăm chiêu nói một câu:
- Chú thấy Hạ Tưởng biểu hiện còn bình thường, chứ Hiểu Lâm là có chút vấn đề nhé.
Hạ Tưởng không đợi Mai Thái Bình đi sâu vào truy cứu việc này, vội chuyển hướng sang chuyện khác:
- Trưởng ban Mai, Bí thư Thôi đề cử Trịnh Quan Quần đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ, Phó trưởng ban Ban Tuyên giáo, ngài thấy thế nào?
- Tôi đã xem qua lý lịch của Trịnh Quan Quần, kinh nghiệm lý lịch thì đủ rồi, nhưng ông ta lại do Thôi Hướng đề cử.
Mai Thái Bình nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, mỉm cười:
- Cậu có ý gì? Cứ nói thẳng ra thoải mái đi. Dù sao trong đó không có quyền lợi của tôi, đề cử ai cũng được. Quan trọng là đều phải được bí thư Diệp, Chủ tịch tỉnh Phạm và Phó Bí thư Thôi tán thành mới được.
- Cháu với Trịnh Quan Quần cũng đã tiếp xúc vài lần, nhưng không hiểu nhiều lắm về cách đối nhân xử thế của anh ta, cũng muốn chuẩn bị đi sâu để hiểu biết một chút. Ủy viên thường vụ, Phó Trưởng ban là một vị trí vô cùng quan trọng, trên có thể kiềm chế Mã Tiêu, dưới có thể nắm trong tay phần lớn nhân sự của ban Tuyên giáo, muốn tìm một người làm được như vậy không dễ.
Hạ Tưởng lại mơ hồ nói:
- Xin Trưởng ban Mai nể mặt cháu một chút, trước hết cứ thông qua việc xét duyệt Trịnh Quan Quần nhưng đừng đề cập tới tên ông ta vội, chờ Thôi Hướng chủ động tìm đến thì nói sau. Cháu nghĩ có thể dùng chuyện này làm một lần giao dịch.
- Ngay cả tôi mà cậu cũng tính kế à?
Mai Thái Bình nhìn về phía Mai Hiểu Lâm, nửa đùa nửa thật nói
- Hiểu Lâm, cháu nói xem chú có nên nể mặt cậu ấy không?
Mai Hiểu Lâm lo nghĩ, cười nói:
- Niệm tình anh ấy đã giúp cháu được đi tới công tác ở Trung ương Đoàn, chú để cho anh ta có chút thể diện là được rồi. Tuy nhiên lần sau không được dùng lý do này nữa, để tránh việc anh ta đắc ý.
Mai Hiểu Lâm ngoài miệng nói không muốn, cuối cùng buổi chiều hôm ấy vẫn cùng đi với Hạ Tưởng tới văn phòng Thành ủy. Cô phải đi báo cáo công tác, đồng thời bàn giao công việc cho tổ chức. Hạ Tưởng lại muốn xác nhận lại một chút vấn đề để Chung Nghĩa Bình bước vào hội nghị thường vụ của huyện An, còn muốn trực tiếp và gián tiếp tìm hiểu thêm cách đối nhân xử thế của Trịnh Quan Quần một chút.
Tiền Cẩm Tùng cố ý nói cho hắn việc đề cử Trịnh Quan Quần, ngụ ý là muốn hắn lợi dụng những người quen bên trong thành phố Yến, để Diệp Thạch Sinh có sự phán đoán chính xác, sẽ quyết định có hay không thông qua việc bổ nhiệm Trịnh Quan Quần.
Việc Trịnh Quan Quần được bổ nhiệm không chỉ quan hệ đến những nước cờ sẽ đi. Mà về sau còn liên quan đến chuyện Ban Tuyên giáo có ở khắp nơi chặn ngang mọi việc hay không, đồng thời cũng có ý nghĩa trọng đại trong cuộc đấu tranh gay gắt giữa Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng.
Trước hết Hạ Tưởng trở về văn phòng, Mai Hiểu Lâm và Mai Thái Bình còn có việc, hắn cũng đang có việc cần phải xử lý, liền hẹn 3h chiều rời khỏi Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng tới văn phòng Phó tổ trưởng tìm được An Dật Hưng, An Dật Hưng biết Hạ Tưởng đến là vì bài viết của mình và Bành Mộng Phàm viết ra. Hạ Tưởng đem bài viết của Nghiêm Tiểu Thì để cùng một chỗ, tổng cộng có ba bài phản bác, cân nhắc một chút có thể tìm tòi trước khi có hành động, như vậy là đủ rồi.
Lúc đang nói chuyện, Tống Triêu Độ và Tiền Cẩm Tùng cùng nhau đến văn phòng tổ lãnh đạo, đi theo sau hai người là một người đàn ông trung tuổi, béo.
Người đàn ông trung tuổi này béo, không cao, đôi mắt nhỏ, vẻ mặt cười, gặp mọi người thì đều cười, vừa nhìn đã thấy là người này đến sẽ có chuyện. Tuy nhiên việc gã tươi cười làm Hạ Tưởng lại thấy có phần giả tạo. Hạ Tưởng liền lập tức gán cho gã một biệt hiệu: kẻ nham hiểm.
Trước tiên Tiền Cẩm Tùng ra mặt giới thiệu với mọi người gã nham hiểm sắp nhậm chức phó tổ trưởng này tên là Cát Sơn. Sau đó Tống Triêu Độ cũng theo lẽ thường nói vài câu, cuối cùng thì Cát Sơn lên tiếng.
Ban đầu Cát Sơn khi bổ nhiệm chỉ được thông qua bởi cuộc họp hội ý của bí thư, vẫn còn cần trình lên hội nghị thường vụ thảo luận, khi thông qua mới được chính thức bổ nhiệm. Nhưng bình thường những việc đã được xác định khi họi hội ý, thì sợ chẳng may ở trên hội nghị thường vụ lại phủ quyết nên Diệp Thạch Sinh vội vàng không đợi hội nghị thường vụ thông qua đã để Cát Sơn được đi nhậm chức trước đã. Cũng là bởi vì Nhật báo quốc gia và Nhật báo tỉnh Yến lại có bài viết hoài nghi về việc điểu chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp đã mang đến áp lực rất lớn.
Nhật báo quốc gia còn đỡ, vì có Cốc Nho liên hợp mọi người phản kích lại. Chỉ có Nhật báo tỉnh Yến cho tới bây giờ vẫn chưa bị phản kích lại. Diệp Thạch Sinh không vội mới là lạ.
Cát Sơn nói ngắn gọn, mạnh mẽ chỉ nói có ba câu:
- Tôi đến là muốn vì mọi người mà phục vụ, không phải là lãnh đạo phụ trách hành chính, chỉ phụ trách tuyên truyền đối ngoại.
Tiền Cẩm Tùng và Tống Triêu Độ vừa đi, Cát Sơn vẫn tươi cười rồi đóng cửa lại, cùng họp kín với Hạ Tưởng, An Dật Hưng, Bành Mộng Phàm.
Cát Sơn là người thông minh, biết rõ vị trí của mình ở trong tổ lãnh đạo, cũng không giả bộ mà nói thẳng vào vấn đề:
- Tôi chịu sự nhờ vả của Trưởng ban thư ký Tiền đến tổ lãnh đạo. Bề ngoài là phụ trách tuyên truyền đối ngoại, nhưng trên thực tế là đến làm việc gì thì mọi người trong lòng đều biết rõ, tôi cũng không tiện nói nhiều. Trưởng phòng Hạ, nghe nói cậu đã có sẵn bản thảo trong tay rồi, lấy đến đây cho tôi xem.
Hạ Tưởng đem bản thảo đưa cho Cát Sơn nói:
- Một bản là của Phó tổ trưởng An, một là của trưởng phòng Bành, còn có một bản là bài viết của Tổng giám đốc Nghiêm, Nghiêm Tiểu Thì, nhà đầu tư vào du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành. Mời Phó tổ trưởng Cát xem qua.
Cát Sơn khoát tay chặn lại, tiếp nhận bản thảo cúi đầu xem, liên tục xem hơn mười phút đồng hồ, không nói một câu nào.
Hạ Tưởng hết sức tán thưởng sự nhanh gọn, dứt khoát, tác phong quyết đoán của Cát Sơn. Nhìn qua thì tưởng là người tính tình mềm yếu, đến lúc bắt tay vào việc lại tuyệt đối không dài dòng dây dưa. Quả thật có phần thú vị.
Lại qua vài phút đồng hồ nữa, Cát Sơn đưa ra hai bản thảo nói:
- Quan điểm trong hai bài viết này quá mềm yếu rồi, luận điểm cũng chưa đủ sắc bén, nên còn phải sửa một chút. Còn bản này cũng không tệ lắm, hành văn như người chuyên nghiệp, đánh trúng vào điểm quan trọng, rất có năng lực.
Hạ Tưởng vừa thấy bản thảo được Cát Sơn khen ngợi chính là của Nghiêm Tiểu Thì, không khỏi âm thầm gật đầu. Cát Sơn không hổ danh là xuất thân từ Trưởng ban Tuyên giáo, thật là tinh mắt.
An Dật Hưng và Bành Mộng Phàm không nói lời nào đều đồng ý với Hạ Tưởng. Hai người vừa đi, văn phòng chỉ còn lại có Cát Sơn và Hạ Tưởng, Cát Sơn liền khôi phục bản chất nham hiểm, cười tủm tỉm nói:
- Trưởng phòng Hạ, giờ không có người ngoài, tôi muốn nói một chút về việc phân công công việc của chúng ta. Mặt ngoài là tôi phụ trách tuyên truyền đối ngoại, nhưng thực tế ý của Trưởng ban thư ký Tiền là muốn cậu sẽ phụ trách tìm người viết bài, sau khi viết tốt rồi thì nên đăng ở tòa soạn báo nào, khi nào đăng sẽ do tôi và tòa soạn báo đàm phán. Cậu tự nghĩ cũng có thể thấy rõ ràng là thật ra cậu mới là mấu chốt của vấn đề, bài viết thì tốt rồi, nhưng đăng ra được độ mạnh hay yếu mới là quan trọng, có đúng không? Nguồn truyện:
Truyện FULLHạ Tưởng cũng không khiêm tốn nói hai câu:
- Tôi tổ chức việc soạn bản thảo thì không có vấn đề, nhưng trước khi đăng bài thì cần có Phó tổ trưởng Cát kiểm định, dù sao ngài cũng có chuyên môn và kinh nghiệm phong phú.
Cát Sơn rất vừa lòng với thái độ của Hạ Tưởng. Sau khi y nghe nói chuyện ầm ĩ giữa Hạ Tưởng và Phong Lợi thì nghĩ rằng Hạ Tưởng vẫn còn trẻ nên sẽ có tính ngạo mạn. Dù sao trong Tỉnh ủy có không ít ủy viên thường vụ đối với hắn khoanh tay ngồi nhìn, nên cũng có vốn liếng để mà cao ngạo. Không nghĩ tới cậu thanh niên này tươi cười nhã nhặn, nói chuyện hòa khí, so với lời đồn về sự kiêu ngạo thì đây là hai người khác nhau.
Xem ra lời đồn không thể tin được. Cát Sơn gật gật đầu, ấn tượng với Hạ Tưởng có vài phần tốt hơn hẳn:
- Được, vậy cứ quyết định như thế. Vậy cậu giao ba bản thảo cho tôi trước, sẽ làm cuộc phản kích lại đầu tiên. Cậu cố gắng tổ chức nhóm thứ hai viết bản thảo có trình tự và chất lượng hơn, phải cao hơn nhóm đầu tiên. Thế nào có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề gì.
Hạ Tưởng thấy đối phương dễ chịu, cũng đồng ý.
- Việc đã được phân công, chắc chắn sẽ không khiến lãnh đạo thất vọng.
Trên mặt Cát Sơn toát ra sự vừa lòng và tươi cười. Ai nói Hạ Tưởng được ưu ái nên ngang ngược? Rõ ràng là một người còn trẻ tuổi nhưng có thể nói là hiểu biết và rất có chừng mực.
Trở lại văn phòng, Hạ Tưởng bước đi thong thả, ngẫm lại tỉ mỉ và phân tích lại một lượt. Bước tiếp theo là bài viết sẽ do hắn và Phạm Tranh tự mình viết, viết bài phản kích thứ hai lại chính là muốn mình và đối phương sẽ hình thành thế giằng co, khiến đối phương cảm thấy thực lực của bên mình cũng thường thôi, tiếp theo sẽ đạt được mục đích là khiến đối phương lơ là. Sau đó đồng thời với quá trình tranh luận, cố gắng đẩy mạnh việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, sẽ cùng thành phố Đan Thành và thành phố Bảo dấy lên một phong trào mới, lấy sự thành công tạo thế lực cho đợt phản kích thứ ba.
Đợt phản kích sẽ do Cao Tấn Chu tự mình ra mặt, lại liên hệ với một vài chuyên gia giáo sư tại Bắc Kinh, thậm chí có thể mời Cốc Nho tự mình chấp bút, phát biểu cái nhìn về sự thành công trong điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp của tỉnh Yến, lấy sự thật để chiến thắng, công kích vào chỗ đau của đối phương, không thể tranh cãi được gì nữa, tranh thủ đánh một trận thắng lợi.
Tuyên chiến chẳng qua chỉ là bề ngoài, làm trưởng phòng của phòng Tổng hợp 1 trong tổ lãnh đạo, Hạ Tưởng biết rõ trách nhiệm của bản thân mình rất quan trọng. Hắn chẳng những phải tổ chức bài viết tiến hành phản kích với đối phương, bước tiếp theo còn phải tham mưu đưa ra kế sách để làm cho thành phố Đan Thành và thành phố Bảo thay đổi chế độ xã hội, tạo ra những thành tích khiến người ta phải tin phục.
Hiện tại nếu Thành phố Đan Thành có thể khởi công được tuyến đường sắt nối ra biển thì sẽ là một dấu hiệu của sự thành công.
Nhưng tuyến đường sắt nối ra biển liên quan đến nhiều lợi ích, trong khoảng thời gian ngắn mà muốn khởi công thì gần như không có khả năng. Dự án du lịch văn hóa coi như cũng là một thành tích không nhỏ. Tuy nhiên hiện nay mới chỉ có một số dự án cũ rích, cũng không có sức thuyết phục quá lớn. Nếu Bành Mộng Phàm có thể thực hiện được ý tưởng làm cho các nhà máy thay đổi chế độ xã hội thì thành tích của thành phố Đan Thành cũng khá đầy đủ.
Hạ Tưởng luôn không thích gửi gắm hy vọng ở người khác. Thực ra hắn đã nhìn thấy được triển vọng thị trường của nhà máy rượu ở thành phố Đan Thành, cho rằng nếu được vận hành một cách hợp lý, khẳng định có thể tha hồ phát huy tài năng.
Rượu Tương Đài của Thành phố Đan Thành những năm trước đã từng đứng vị trí số một. Bởi vì lúc ấy có một vị lãnh đạo nhà nước cực kỳ có uy vọng sau khi nhấm nháp rượu Tương Đài đã đề một câu: "Nam có Mao Đài, bắc có Tương Đài ". Từ đó, rượu Tương Đài rất nổi tiếng, lượng tiêu thụ đứng thứ ba trong toàn quốc, từng là nhà máy ngôi sao, có nhiều lợi nhuận và đóng góp thuế rất lớn cho thành phố Đan Thành.
Chỉ có điều không lâu sau đó, nhà máy rượu Tương Đài vẫn là nhà máy quốc doanh, không xác định được hướng đi và dần dần đi xuống dốc. Lãnh đạo Nhà máy rượu không có chí tiến thủ, chỉ nghĩ làm thế nào để thăng quan, không nghĩ làm thế nào để đưa rượu Tương Đài ra tiêu thụ trên toàn quốc, không nghĩ làm thế nào phát triển thị trường có lợi ích và hiệu quả. Mà đấy lại là căn bệnh giống nhau của tất cả các nhà máy, xí nghiệp quốc doanh của tỉnh Yến. Họ tìm mọi cách khai thông các quan hệ với các cơ quan chính phủ, để rượu Tương Đài trở thành rượu chuyên dùng của chính phủ, các cơ quan chiêu đãi chỉ dùng rượu này, đó chỉ là hướng đi nhằm tới các cơ quan hành chính, không phải là hướng đi nhằm tới thị trường.
Quả thật là đều xuất phát từ việc gìn giữ thương hiệu mà suy xét. Thành phố Đan Thành quả thật đã có quy định hễ là các cơ quan, nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố dùng tiền công quỹ, rượu cũng phải dùng rượu Tương Đài, nếu không thì không thanh toán. Chỉ dựa vào các khoản tiêu phí công quỹ hàng năm đã là một thị trường khổng lồ. Hơn nữa rượu Tương Đài tại thành phố Đan Thành cũng có lực ảnh hưởng nhất định ở một số thành phố và vùng phụ cận, đủ để bảo đảm nhà máy rượu Tương Đài không đến mức đóng cửa. Nhưng đó chỉ đủ để thỏa mãn sự ấm no mà thôi, hiệu quả và lợi ích nửa vời, đồng tiền lớn thì không thấy đâu mà mấy mảnh tiền trinh thì liên tục, tư tưởng làm ăn nhỏ tràn lan, rượu Tương Đài từng danh chấn nhất một thời cũng dần dần rời khỏi tầm mắt của công chúng. Từ đó nhà máy rượu nổi tiếng nhất cả nước lại dần dần tụt hậu trở thành nhà máy rượu cấp địa phương.