Ở lần so chiêu trên hội trường Đại học Trung Sơn trước, Trình Hi Học ở trước mặt mọi người vỗ vào mặt hắn, suy nghĩ về học thuyết chủ nghĩa, rõ ràng là phát biểu suy nghĩ của mình nhưng trên thực tế đã âm thầm đánh mạnh một đòn trở lại. Nói như vậy Trình Hi Học trong lòng hẳn là vô cùng phẫn hận, cũng phải, dù sao ở trên địa bàn của người ta, trong hội thảo mà người ta tỉ mỉ thiết kế, nói cho cùng hắn mới là kẻ gây rối.
Trình Hi Học ôm thái độ tự mình đến tỉnh Yến tìm hắn phiền toái, cũng là hợp tình hợp lý.
Hạ Tưởng lập tức căn dặn toàn bộ thành viên tổ lãnh đạo, hôm nay nhất định phải giữ vững tinh thần, tâp trung vào công việc không được phép lơ là, nếu không chỉ cần phạm vào một sai lầm nhỏ, toàn bộ phải bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Hạ Tưởng hiếm có khi vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh như vậy, lần đầu tiên ra uy, trong lòng mọi người không khỏi rùng mình, không một ai dám lơ là một phút.
Hạ Tưởng vốn có văn phòng riêng nhưng hôm nay có vấn đề về chuyển đổi cơ cấu kinh tế nhà máy bông sợi thành phố Đan Thành muốn thương lượng với Bành Mộng Phàm cho nên đến phòng tổng hợp hai cùng bàn bạc với Bành Mộng Phàm. Lần trước Bành Mộng Phàm thiết kế một lối tư duy không tồi cho nhà máy bông sợi thành phố Đan Thành, muốn liên hợp với nhà máy chế biến lông, lấy sản xuất chăn bông hàng dệt làm chủ yếu, sử dụng phương thức kinh doanh ngay tại chỗ, trước tiên là nguồn tiêu thụ ở thành phố Đan Thành sau đó từng bước mở rộng ra thị trường các thành phố xung quanh.
Trải qua một loạt các giai đoạn chuẩn bị, Bành Mộng Phàm tìm được tài chính đồng thời cũng thuyết phục được nhà máy chế biến lông đồng ý liên hợp với nhà máy bông sợi. Cái gọi là liên hợp chẳng qua chỉ là nhà máy chế biến lông nuốt gọn nhà máy bông sợ mà thôi. Vốn tất cả đã được đàm phán xong xuôi nhưng ở vấn đề thu mua bông sợi của một vài xí nghiệp lại phát sinh tranh chấp.
Thành phố Đan Thành tổng cộng có sáu nhà máy bông sợi, nhà máy thứ nhất thứ hai và thứ ba phá sản đầu tiên, đã không có bất kỳ giá trị nào để hợp tác. Nhà máy số bốn đến số sáu đều đang ở trạng thái có thể bị đóng cửa bất cứ lúc nào, nhà máy số bốn cơ sở tốt, nhà máy số sáu và số năm mặc dù không có ưu thế gì nhưng nhà máy có quan hệ tốt với lãnh đạo thành phố, muốn dựa vào quan hệ để chuyện tốt rơi xuống nhà máy số năm, bởi vậy mà ba nhà máy tranh chấp không ngừng.
Bành Mộng Phàm về cơ bản đã loại trừ nhà máy số năm, nhưng giữa số bốn và số sáu do dự không quyết, bởi vậy mời Hạ Tưởng đưa ra quyết định giúp y.
Hạ Tưởng liền giúp Bành Mộng Phàm phân tích một chút ưu thế của nhà máy số bốn và số sáu, cuối cùng đưa ra kết luận thiên hướng về nhà máy số bốn, bởi vì cơ sở vật chất của nhà máy số sáu cũng không dùng được nhiều, mà nhà máy số bốn thì bất kể công nhân hay kỹ thuật, hay là thiết bị máy móc đều có giá trị lợi dụng hơn rất nhiều so với nhà máy số sáu. Suy nghĩ theo góc độ không để nhà máy chế biến lông bị liên lụy, vì tài chính của nhà đầu tư vào mà suy xét, nhà máy số bốn là lựa chọn tốt nhất.
Bành Mộng Phàm tỏ vẻ tán thành quyết định của Hạ Tưởng.
Đang nói chuyện thì nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ phòng tổng hợp một, mơ hồ nghe được âm thanh "Xin chào Phó thủ tướng Triệu!" truyền đến, Hạ Tưởng và Bành Mộng Phàm đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng đứng dậy đi nhanh về phía phòng tổng hợp một.
Triệu Tuyền Tân vóc người không cao, khuôn mặt bình thường, chỉ có điều trong đôi mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ uy nghiêm rõ ràng là quan uy dầy đặc. Sau lưng ông là đám người Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng, sau nữa là khuôn mặt một người bạn cũ mà Hạ Tưởng rất quen, Trình Hi Học!
Triệu Tuyền Tân đứng trong phòng làm việc tổng hợp một, phòng làm việc không lớn cho nên có không ít người đứng ở ngoài hành lang. Khi Hạ Tưởng và Bành Mộng Phàm chạy đến thì nghe được Triệu Tuyền Tân đang nói chuyện bên trong, vì vậy mà đứng ngoài chờ. Vừa đứng yên thì nhìn thấy ánh mắt của Trình Hi Học đang hướng về phía này, còn nhìn hắn mỉm cười gật đầu.
Hạ Tưởng cũng không thể thiếu lễ phép, cũng cười một cái nói:
- Chào mừng giáo sư Trình tới thị sát tỉnh Yến. Tin rằng sau khi trải qua quá trình khảo sát và tham quan thực tế, ngài sẽ đánh giá hoàn toàn mới càng thêm chân thật về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến. Nếu thuận tiện, tôi thật mong muốn được mời giáo sư Trình ăn một bữa cơm.
Trình Hi Học xua tay:
- Cám ơn thịnh tình của trưởng phòng Hạ, chỉ có điều tôi đi theo phó thủ tướng Triệu mà tới thăm, mang nhiệm vụ trên người sợ rằng không có thời gian dùng cơm chung, lần sau rồi hãy hay. Hơn nữa, lần sau cậu tới thủ đô cũng có thể tìm tôi, chúng ta mặc dù quan điểm khác nhau, nhưng cũng không ngại ngồi cùng với nhau ăn cơm bàn luận. Cậu thấy sao?
- Hi vọng có cơ hội một lần nữa được nghe điều tâm đắc mới nhất của giáo sư Trình.
Hạ Tưởng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại một câu.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Nhất định có cơ hội, hơn nữa nói không chừng cơ hội còn rất nhiều nữa đấy.
Trình Hi Học cười khan, còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên truyền đến thanh âm của Triệu Tuyền Tân:
- Hi Học đâu rồi?
Trình Hi Học nhìn Hạ Tưởng mỉm cười gật đầu, rẽ đám người đi vào phòng làm việc. Hắn vừa mới tiến vào lập tức nghe được giọng nói của Diệp Thạch Sinh truyền đến:
- Hạ Tưởng và Bành Mộng Phàm đâu rồi?
Hạ Tưởng và Bành Mộng Phàm cũng rẽ đám người đi vào phòng làm việc.
Triệu Tuyền Tân đứng ở chính giữa phòng, hai bên là Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, Trình Hi Học đứng ở bên cạnh vẻ mặt tươi cười nhìn Hạ Tưởng. Hạ Tưởng và Bành Mộng Phàm vội vàng tiến lên cung kính nói:
- Xin chào phó thủ tướng Triệu!
Triệu Tuyền Tân quan sát Hạ Tưởng vài lần. Giọng điệu hiền lành nói:
- Cậu chính là Hạ Tưởng? Chỉ từ vẻ bề ngoài cũng có thể xem là một thanh niên đẹp trai. Thanh niên vừa đẹp trai vừa có sức sống, nếu có thêm tài năng, vậy đó chính là may mắn lớn rồi.
Hạ Tưởng chỉ cung kính mỉm cười, nụ cười thật khiêm tốn lại không mất đi vẻ thản nhiên.
Một lát sau Triệu Tuyền Tân mới chủ động đưa tay ra, vừa bắt tay Hạ Tưởng vừa hỏi:
- Nghe nói cậu không mời mà tới hội trường Đại học Trung Sơn tranh luận với Trình Hi Học, hơn nữa còn thu được thắng lợi?
Hạ Tưởng không biết câu hỏi của phó thủ tướng Triệu là chỉ trích hay chỉ là tùy miệng mà hỏi, khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trình Hi Học, mà chú ý vẻ mặt của phó thủ tướng Triệu thì cũng không nhìn ra được biểu hiện gì, hơi chút trầm ngâm lại cẩn thận trả lời:
- Thật ra tôi không hề tranh luận với giáo sư Trình. Giáo sư Trình là giáo sư có danh tiếng trong nước, kiến thức lý luận cao siêu, tôi không có trình độ lý luận quá cao, sao có tư cách tranh luận với giáo sư Trình? Chỉ có điều khi giáo sư Trình diễn thuyết có dẫn chứng một vài sự việc liên quan đến tôi, đúng lúc tôi cũng có mặt ở đó cho nên lên đài nói vài câu mà thôi. Chỉ nói ra vài lời trong lòng mà không hề có ý tranh luận với giáo sư Trình, chỉ phát biểu đôi chút cảm xúc trong lòng mà thôi.
- Có cảm xúc tốt, cán bộ của chúng ta đúng là quá mặt nạ hóa, quá hình thức, cần phải phá vỡ lề thói cũ, mạnh dạn biểu đạt chân tình trước mặt dân chúng. Cán bộ cũng là con người, cũng có thất tình lục dục, mỗi người nói chuyện đều có một giọng điệu một phong cách riêng, ở trong mắt dân chúng, Trương Tam chính là Lý Tứ, Lý Tứ chính là Vương Ngũ. Chúng ta mở miệng, dân chúng lập tức biết chúng ta muốn nói gì, có phải rất không thú vị, rất mất mặt hay không? Ha ha.
Triệu Tuyền Tân nắm chặt tay Hạ Tưởng không buông, sau khi nói một hồi lại vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng, nói:
- Ta rất thưởng thức câu nói mà cậu trích dẫn của Lâm Tắc Từ, "Câu lợi quốc gia sinh tử dĩ; Khởi nhân họa phúc tị xu chi", nếu như tất cả cán bộ chúng ta đều có quyết tâm và hành động như vậy thì chúng ta còn có sự nghiệp nào là không thể thành công?
Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đưa mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn ra vẻ kỳ lạ, chuyện kỳ quái, hình như Triệu Tuyền Tân rất thưởng thức Hạ Tưởng, hành động này của ông thật vượt xa ngoài ý nghĩ của mọi người. Vốn tưởng rằng Triệu Tuyền Tân để Trình Hi Học đi theo tất nhiên là muốn tìm lại cân bằng, hơn nữa Triệu Tuyền Tân từ trước đến nay nổi tiếng bảo thủ, ông cố ý khen ngợi Hạ Tưởng ở trước mặt mọi người rốt cuộc là có ý gì?
Hạ Tưởng lần đầu tiên được phó thủ tướng khen thưởng nhưng không có vui mừng tự đắc mà ngược lại tâm tình càng trở nên nặng nề, bởi vì hắn có một dự cảm không tốt. Lời nói mới vừa rồi của Phó thủ tướng Triệu có khả năng không phải khen ngợi hắn mà là, đầu tiên nâng lên thành bia ngắm, sau đó mới đánh hắn ngã xuống.
Quả nhiên, tiếp đó Triệu Tuyền Tân buông tay Hạ Tưởng ra, giọng điệu thay đổi nói:
- Là cán bộ trẻ tuổi của thời đại mới không chỉ có năng lực diễn xuất mà còn phải có năng lực làm việc thật sự, làm đúng việc mới là điểm quan trọng nhất. Đồng chí Thạch Sinh, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là việc lớn, là việc làm mới mẻ, tôi thấy các đồng chí của tổ lãnh đạo đều trẻ tuổi, người trẻ tuổi có ưu điểm là lòng nhiệt tình nhưng trình độ lý luận không cao, thiếu kinh nghiệm cũng là khuyết điểm, giao nhiệm vụ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp cho cậu ta, Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh Yến có thể yên tâm được sao?
Diệp Thạch Sinh thoáng trầm ngâm, nói:
- Tổ trưởng tổ lãnh đạo do phó chủ tịch tỉnh Tống kiêm nhiệm, công tác hàng ngày do đồng chí Hạ Tưởng chủ trì, từ khi thành lập tới nay các công việc được triển khai vô cùng thuận lợi, cũng thu được những thành tích đáng mừng. Đồng chí Hạ Tưởng mặc dù tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm công tác phong phú, cũng có tri thức lý luận nhất định, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh ghi nhận công tác của đồng chí Hạ Tưởng.
Lời nói của Diệp Thạch Sinh tương đương với việc khẳng định Hạ Tưởng, hơn nữa còn mang thái độ ủng hộ.
Triệu Tuyền Tân không biểu lộ gì trên mặt, chỉ lạnh nhạt "à" lên một tiếng, lại nói:
- Tôi luôn cho rằng, điểm xuất phát của chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là tốt nhưng nếu như dùng người không đúng, hoặc trong quá trình thực hiện, lực độ không đủ, có sai lầm, vân vân, dần dần sẽ biến thành lòng tốt làm việc xấu. Nếu đồng chí Thạch Sinh cho rằng đồng chí Hạ Tưởng là lựa chọn thích hợp cho tổ lãnh đạo, cũng có tri thức lý luận nhất định, vừa hay, Hi Học là giáo sư đại họcTrung Sơn, đồng thời cũng là nhà kinh tế học nổi tiếng trong nước, vậy để ông ấy và đồng chí Hạ Tưởng thảo luận một chút về tình hình kinh tế trước mắt, cùng với được mất của việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, để cho tôi biết một chút về trình độ lý luận của đồng chí Hạ Tưởng cũng tốt, nghe nói ngày đó ở hội trường Đại học Trung Sơn, đồng chí Hạ Tưởng khiến cho rất nhiều giáo sư học giả có mặt ở đó tin phục, tôi cũng muốn đích thân nghe một chút tài ăn nói của đồng chí Hạ Tưởng. Thạch Sinh, Duệ Hằng, có hứng thú nghe một chút hay không?
Không có hứng thú cũng phải giả vờ có hứng thú, đến tận lúc này Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng mới hiểu được thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của Triệu Tuyền Tân. Hai người đồng thời liếc nhìn Trình Hi Học trong lòng tự nhủ, chỉ sợ Trình Hi Học mới là kẻ đứng sau màn, cố ý làm như vậy. Ngày đó ở hội trường Đại học Trung Sơn, ông không đạt được mục đích, bây giờ mượn cơ hội phó thủ tướng Triệu đến thị sát, nếu như có thể ở trước mặt phó thủ tướng Triệu truy hỏi Hạ Tưởng, chẳng những có thể báo lại mối thù ngày trước, còn tương đương với việc đánh vàomặt của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến.
Chỉ cần Hạ Tưởng bị Trình Hi Học truy hỏi, sợ rằng cũng là lúc phó thủ tướng Triệu mượn cơ hội bộc phát. Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng liền hiểu được kế liên hoàn của Trình Hi Học, không hẹn mà đồng thời nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng hiểu được hôm nay muốn qua khỏi được chỉ có thể mạnh mẽ xông lên. Giữa hắn và Trình Hi Học quả thực còn có một vài vấn đề chưa được giải quyết hoàn toàn, ngày đó ở hội trường đại học Trung Sơn, thực ra do hắn đầu cơ trục lợi, không trả lời thẳng vấn đề của Trình Hi Học mà ngược lại đã đánh lá bài đồng cảm thuận lợi qua cửa. Trình Hi Học là nhân vật thông minh, tự nhiên suy nghĩ liền sáng tỏ, cho nên ông mới không phục, muốn tìm cơ hội để phục thù, bởi vì ông tự tin có thể tìm ra được chỗ sơ hở của Hạ Tưởng, có thể biện bác cho hắn không còn lời nào để nói.
Nếu đã không còn đường lui, vậy chỉ có thể chấp nhận khó khăn mà tiến tới. Hạ Tưởng khẽ gật đầu với Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng mà người ngoài không thể thấy được.
Diệp Thạch Sinh liền thuận theo lời nói của Triệu Tuyền Tân nói tiếp:
- Nếu phó thủ tướng Triệu muốn kiểm tra Hạ Tưởng, vậy chúng ta cùng nhau nghe một chút cũng tốt. Chỉ có điều, dù sao Hạ Tưởng cũng không phải là người trong ngành kinh tế, nhất định có rất nhiều chỗ thiếu sót. Giáo sư Trình là nhận vật dẫn đầu trong giới kinh tế học, đối với hậu sinh vãn bối, phải cổ vũ khuyến khích nhiều hơn mới được.
Lời nói này của Diệp Thạch Sinh rõ ràng là thiên vị Hạ Tưởng, không để cho Trình Hi Học mượn cơ hội gây khó dễ cho Hạ Tưởng.
Trình Hi Học gật đầu cười nói:
- Bí thư Diệp quá lo rồi, mặc dù Hạ Tưởng không phải là nhà kinh tế học, nhưng trong lòng cậu ấy có ý lớn, lại có những ý tưởng độc đáo ở trên phương diện kinh tế học, không phải tôi kiểm tra cậu ấy mà là, trong khi khảo sát chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, có vài chỗ không hiểu muốn giáp mặt thỉnh giáo cậu ấy một chút.
Đều không dễ đối phó, cũng không chịu lùi bước.
Triệu Tuyền Tân cười ha hả:
- Xem, Hi Học khiêm tốn như vậy là nhân phẩm của anh ấy, cũng là phúc khí của Hạ Tưởng. Đến đây, Thạch Sinh, Duệ Hằng, chúng ta cứ ngồi xuống nghe một già một trẻ vấn đáp. Nói không chừng sự việc ngày hôm nay được lưu truyền ca ngợi mãi về sau đấy.
Triệu Tuyền Tân giỏi thủ đoạn, Trình Hi Học mưu kế hay. Diệp Thạch Sinh cũng không thể đánh mất thể diện của phó thủ tướng ngay trước mặt mọi người, cho nên cùng Phạm Duệ Hằng một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Triệu Tuyền Tân.
Hạ Tưởng hiểu được ý tứ của Trình Hi Học, nếu cao tầng quyết định tạm dừng luận điểm, trong lúc nhất thời Trình Hi Học tìm không được con đường để công kích hắn, vừa khéo phó thủ tướng Triệu đến thị sát tỉnh Yến, Trình Hi Học liền mượn cơ hội có mặt của phó thủ tướng Triệu, Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng khiến cho hắn mất mặt xấu hổ!
Nếu như mưu kế của Trình Hi Học thành công, không chỉ phó thủ tướng Triệu có thể nhân cơ hội đó mà phê bình việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, mà còn làm cho hắn mất hết mặt mũi trước Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng. Mà Diệp Thạch Sinh cũng có thể bởi vì bị Triệu Tuyền Tân phê bình mà trút giận lên người hắn, nói không chừng còn có thể chặt đứt con đường làm quan của hắn. Tâm tư của Trình Hi Học vô cùng rõ ràng, cũng là một thủ đoạn vô cùng đẹp.
Đối thủ đã xông vào đến cửa, Hạ Tưởng tự nhiên không thể lùi bước, càng không có lấy một tia nhượng bộ, hắn khẽ cười liếc nhìn Trình Hi Học, thản nhiên nói:
- Mời giáo sư Trình phê bình chỉ điểm.
Tống Triệu Đô đứng ở phía sau, ánh mắt dừng trên người Triệu Tuyền Tân, lại liếc nhìn Trình Hi Học vài lượt, trên mặt mơ hồ lộ ra một chút phẫn nộ. Ức hiếp người quá đáng, trong lòng y căm giận mà nghĩ, Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là thanh niên mới ra đời, mới làm được chút thành tích đã bị người ta chèn ép như vậy, chẳng lẽ quả thực cây mọc thành rừng nếu không sẽ bị gió nhổ tận gốc sao?
Sợ rằng tất cả đều là do Trình Hi Học đứng đằng sau thao túng, Triệu Tuyền Tân từ trước đến nay luôn nổi tiếng tính tình thẳng thắn dám nói dám làm, nhưng hôm nay vẫn không hoa tay múa chân đối với chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, thậm chí ngay cả một chút kiến nghị cũng không có, chỉ nghe báo cáo công tác như bình thường. Tống Triệu Đô vẫn luôn buồn bực trong lòng vì chuyến thị sát tỉnh Yến lần này của Triệu Tuyền Tân, tuyệt đối không phải là hành động ác ý, tại sao lại sấm to mưa nhỏ, không nói ra lời nên nói?
Hóa ra diễn viên chính lại là Trình Hi Học, hay cho một tên Trình Hi Học, thực là có tinh thần quyết không từ bỏ. Thua ở thủ đô lại muốn tới tỉnh Yến tìm lại thể diện, cũng không biết ông ta thật sự truy cầu kiến thức hay là có mưu đồ khác đây? Cho dù là làm tiên phong cho người khác, Trình Hi Học cũng biểu hiện quá nóng vội thiển cận.
Tống Triệu Đô đoán không sai, Trình Hi Học theo Triệu Tuyền Tân đến đây quả thực là được sự đồng ý ngầm từ cao tầng sau lưng ông.
Sau hội nghị Đại học Trung Sơn lần trước, Lạc Lâm Khai và Ngô Lâm Sâm sau khi trở về đã đem tình hình lúc đó báo cáo lên cao tầng, khiến cho cao tầng giận dữ, trước mặt mắng chửi Trình Hi Học là nhìn được dùng không được, súng bằng nhựa. Cũng may Lạc Lâm Khai và Ngô Lâm Sâm vẫn là người hiểu chuyện, đợi cao tầng trút giận xong, cẩn thận giải thích tình huống lúc đó, còn đặc biệt chỉ ra điểm thông minh của Hạ Tưởng, chính là cùng nhà kinh tế học đàm luận tinh thần chủ nghĩa nhân văn, không bàn lý luận kinh tế. Không theo góc độ chuyên nghiệp thuyết phục mọi người mà ngược lại giơ chiêu bài đồng tình, kết quả là đi theo con đường khác mới đạt được thành công.
Cao tầng bình tĩnh trở lại sau đó suy nghĩ liền mỉm cười nói:
- Hạ Tưởng quả thực là một tên xảo huyệt, có thủ đoạn, lão Trình thua trên tay cậu ta, bất khuất. Lão Trình lý luận nghiên cứu nhiều, cho rằng mọi việc đều có thể từ lý luận mà thuyết phục người khác, nhưng không biết rằng tri thức lý luận của nhà kinh tế học cao thâm đến đâu, cũng không thể cao hơn được mấy lời lừa gạt lấy lòng người.
Suy nghĩ một hồi cao tầng lại có chủ ý mới:
- Đi hỏi lão Trình xem anh ta có hứng thú tự mình đến tỉnh Yến một chuyến hay không, trước mặt Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng tranh luận với Hạ Tưởng.
Trình Hi Học sau khi nhận được chỉ thị tự nhiên là cầu còn không được, lập tức đồng ý.
Trình Hi Học đối với việc lần trước Hạ Tưởng thoải mái thoát nạn càng canh cánh trong lòng, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy như vậy quá dễ dàng cho Hạ Tưởng, lại để cho hắn thi triển kế kim tiền thoát xác bỏ chạy, chẳng những rất mất mặt mà còn để cho Hạ Tưởng thắng được lòng người, nhận được tình cảm tốt. Không chỉ khiến cho kế hoạch được chuẩn bị tỉ mỉ của ông trở thành công cốc mà còn tạo nên thanh danh cho Hạ Tưởng, ông vô cùng đau lòng.
Trình Hi Học lập tức tỉ mỉ chuẩn bị một phen, theo Triệu Tuyền Tân đến tỉnh Yến. Dưới sự an bài của Triệu Tuyền Tân, rốt cuộc đã có cơ hội giao phong chính diện với Hạ Tưởng ở trước mặt mọi người, lòng ông tràn ngập ý chí chiến đấu, chỉ cầu trận chiến ngày hôm nay khiến cho Hạ Tưởng không thể trở mình được nữa.
Đám người Cổ Ngọc, Phương Cách và Vương Lâm Kiệt cũng nhìn ra được ý đồ của Trình Hi Học, không khỏi âm thầm lo lắng cho Hạ Tưởng, đối với việc Trình Hi Học cậy lớn hiếp nhỏ căm hận đến tận xương tủy. Bành Mộng Phàm vốn tưởng rằng gọi y vào là muốn nghe y báo cáo công tác, không ngờ được là đối phương cố ý làm khó dễ Hạ Tưởng. Y tức giận mà không dám nói ra, đứng ở sau lưng Hạ Tưởng khẽ nói:
- Chúng tôi đều ủng hộ anh, trưởng phòng Hạ, cố lên.
Hạ Tưởng lúc này và tình huống của Trình Hi Học lần trước giống hệt nhau, chiếm cứ thiên thời, địa lợi và nhân hòa. Chẳng qua hắn cũng biết rèn sắt cần phải tự thân mạnh mẽ, có đám người Bành Mộng Phàm ủng hộ là chuyện tốt, nhưng lần đối mặt trước là Trình Hi Học bị động ứng chiến, hắn đột nhiên xuất hiện đánh cho Trình Hi Học trở tay không kịp.
Hôm nay lại hoàn toàn ngược lại, Trình Hi Học chẳng những có chuẩn bị mà đến, mà sau lưng ông còn một nhận vật quan trọng là Phó thủ tướng!
Cho dù phó thủ tướng không thiên vị cho Trình Hi Học, có ông ngồi đóa trấn áp, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đều không có biện pháp mở miệng ủng hộ hắn. Nói cách khác, trước mắt chỉ có thể hoàn toàn dựa vào chính mình mới có thể qua cửa, không có mục mở màn đặc sắc của Nghiêm Tiểu Thì, cũng không có khí khái bức người của Phạm Tranh, hôm nay hắn hoàn toàn là tử chiến đến cùng. Trình Hi Học quả nhiên có chuẩn bị, đầu tiên là một khúc nhạc dạo mở đầu:
- Phó thủ tướng Triệu, bí thư Diệp, chủ tịch Phạm, hôm nay tôi cũng không muốn luận chiến cùng đồng chí Hạ Tưởng, càng không muốn làm khó dễ anh ta, chỉ là khi tôi nghiên cứu tình hình phát triển kinh tế trong nước thì phát hiện ra tình hình kinh tế tỉnh Yến quả thực có rất nhiều điểm sáng đáng để chú ý. Mà điểm sáng lại rơi trên chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đồng chí Hạ Tưởng lại là người chủ đạo trong chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, tôi có vài điểm chưa hiểu rõ muốn gặp mặt đồng chí Hạ Tưởng tư vấn một chút, nếu quả thực có chỗ có thể thực thi được, tôi sẽ suy nghĩ đưa vào giáo án giảng dạy của tôi.