Câu nói này trọng lượng đủ nặng, đừng nói Tống Cương phải kinh sợ ngay tại chỗ, suýt nữa còn không tin vào tai của mình, đến cả Tưởng Ngọc Hàm cũng vô cùng kinh ngạc, sếp Tôn luôn luôn hòa nhã, đây là lần đầu tiên thấy ông tức giận đến như thế, Hạ Tưởng là kẻ có lai lịch gì đây?
- Thả người, lập tức thả người.
Tôn Định Quốc giận không thể nén nổi mà nói.
Tưởng Ngọc Hàm còn nhìn không ra Tôn Định Quốc đang thực sự tức giận, cái chức Trưởng phân cục của gã xem như là uổng phí rồi, lúc này cũng biết để bảo vệ mình, không chú ý đến quá nhiều, vội nói:
- Chủ yếu là Tống Cương báo cáo rằng, mấy người bọn Hạ Tưởng bị tình nghi ẩu đả đánh nhau và tàng trữ chất gây nghiện, chứng cứ rành rành, tôi mới tin vào lời của anh ta.
Tống Cương vừa nghe thầm mắng Tưởng Ngọc Hàm một chút trách nhiệm cũng không có, mới đem quá trình sự việc ở Dao Trì nói tóm tắt, rồi lôi cả Lưu Chiến Võ và Trương Tương ra:
- Sếp Tôn, bọn người Hạ Tưởng không chỉ đánh cha tôi, còn đánh bị thương ông tổng của Dao Trì Trương Quân, Trương Quân là em họ của Phó cục Trương Tương, còn có cả Phó giám đốc sở Lưu cũng lên tiếng, yêu cầu phải nghiêm trị hung thủ!
- Phó giám đốc sở Lưu?
Tôn Định Quốc hơi chau mày, Lưu Chiến Võ là một Phó giám đốc lão làng của Phòng Công an Tỉnh, cần thiết phải có đủ sự tôn trọng, liền nói:
- Cậu gọi điện cho ông Lưu, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy.
Tống Cương vội vàng gọi điện cho Lưu Chiến Võ, nói mấy câu, rồi đưa điện thoại cho Tôn Định Quốc. Tôn Định Quốc sau khi nhận điện thoại, không biết nói những gì, bỗng nhiên tức giận nói:
- Không được, lập tức thả người vô điều kiện.
Tống Cương đứng bên cạnh mừng thầm, quan hệ của Lưu Chiến Võ và Trương Quân rất tâm đầu ý hợp, khẳng định là Trương Quân đã ở trước mặt Lưu Chiến Võ lên tiếng, Lưu Chiến Võ tự thừa nhận hợp tình hợp lí, mới cắn chặt không buông.
Tôn Định Quốc chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài có tiếng của một người vọng vào:
- Đồng chí Lưu Chiến Võ không đồng ý thả người sao? Lại đây, để tôi nói chuyện với ông ấy.
Một người với vẻ mặt nghiêm túc bước vào, uy nghiêm mà nhìn tất cả mọi người trong phòng một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Hạ Tưởng, trong ánh mắt hiện lên chút vui cười, rồi lập tức lại chuyển thành lạnh lùng và bất mãn,
- Định Quốc, chuyện gì thế? Đồng chí Hạ Tưởng còn bị còng tay ở đại đội cảnh sát hình sự, anh bảo tôi phải giải thích với Bí thư Diệp như thế nào đây?
Tống Cương nhìn thấy người đến, thiếu chút nữa sợ đến ngồi xuống đất, người ấy không phải ai khác, chính là nhân vật số một của thành phố Yến Trần Phong.
Bí thư thành ủy, Ủy viên Ban thường vụ tỉnh ủy Trần Phong đích thân ghé thăm cái đại đội cảnh sát hình sự nho nhỏ, quả thật là lần đầu tiên, Tống Cương trong nháy mắt đầu óc có chút đông cứng lại, Bí thư Trần bất ngờ xuất hiện, lẽ nào cũng là vì Hạ Tưởng?
Trần Phong không thèm quan tâm đến Tưởng Ngọc Hàm và Tống Cương đang lấy lòng mà hỏi thăm sức khỏe, cầm điện thoại từ tay Định Quốc, vô cùng bất mãn mà nói:
- Đồng chí Chiến Võ, anh có ý kiến gì thì nói với tôi, tôi truyền đạt lại với Bí thư Diệp là được rồi. Sáng nay tôi đang họp, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Bí thư Diệp. Bí thư Diệp một lời cũng không nói liền phê bình tôi một trận, nói là ông ấy có việc cử đồng chí Hạ Tưởng đi làm, kết quả là không tìm thấy người, hỏi ra mới biết bị đại đội cảnh sát hình sự bắt nhầm vào đây. Bí thư Diệp nói rồi, nếu như đồng chí Hạ Tưởng chậm trễ công tác quan trọng, thì sẽ lôi tôi ra để xét hỏi. Tôi không có cách nào khác, đành phải lấy người khác ra để xét hỏi. Thế nào, anh còn vấn đề gì không? Không còn? Không còn thì tốt, nếu còn tôi sẽ trực tiếp phản ánh lên Bí thư Diệp!
Khẩu khí nói chuyện của Trần Phong rất hung hăng, để lộ ra Diệp Thạch Sinh không nói. Bản thân ông là Ủy viên Ban thường vụ tỉnh ủy, là một lãnh đạo Tỉnh mà các cán bộ trong tỉnh Yến phải kính nể, dù cho lấy khẩu khí ra lệnh để nói chuyện với Lưu Chiến Võ cũng là bình thường!
Tống Cương đặt mông ngồi lên ghế, đầu óc chỉ vang lên một tiếng vọng không ngừng: Không thể nào. Tại sao có thể? Một tay Hạ Tưởng không chỉ làm kinh động đến Bí thư Trần, còn kinh động đến cả Bí thư tỉnh ủy Diệp, hắn rốt cuộc là một nhân vật lợi hại gì, sao lại có lai lịch lớn như thế?
Trần Phong bước tới trước mặt Hạ Tưởng, tự mình tháo còng cho Hạ Tưởng, nắm chặt tay Hạ Tưởng nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng, cậu phải chịu ấm ức rồi. Có tình hình gì, cứ phản ứng lên tôi và Cục trưởng Tôn, chúng tôi hôm nay sẽ làm việc tại chỗ.
Trần Phong nói còn chưa dứt lời, liền nghe thấy có tiếng người ở bên ngoài vọng vào:
- Tống Cương, vụ án thẩm tra xử lý thế nào rồi? Hạ Tưởng nhận tội chưa? Tôi vừa từ Dao Trì về đây, tức chết đi được, dám đánh người anh em của tôi đến thảm hại, hôm nay tôi phải trở về!
Từ bên ngoài bước vào một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đen, gã vừa bước vào phòng liền ngây người ra, trước tiên là mắt nhìn thấy Tôn Định Quốc, vội vàng cung kính mà gọi một tiếng:
- Sếp Tôn, anh cũng ở đây sao?
Sau đó ánh mắt lại đảo một lượt, lại nhìn thấy Trần Phong, lập tức trong lòng lạnh nguyên một nửa. Đứng ngây tại chỗ, đến cả lời nói cũng không rành mạch.
- Bí, bí thư Trần, anh sao lại tới đây?
- Tôi nhận sự nhờ vả của Bí thư Diệp, trước là đến để tìm hiểu tình hình bị bắt nhầm của đồng chí Hạ Tưởng, đồng chí Trương Tương anh đến rất đúng lúc, nghe nói Hạ Tưởng có xung đột với Trương Quân, là em họ của anh, anh cũng vừa mới tìm hiểu tình hình, nói ra nghe xem.
Trần Phong không đậm không nhạt nói.
Trương Tương trong nháy mắt có cảm giác bị sét đánh trúng. Cái gì? Bí thư Trần nhận sự nhờ vả của Bí thư Diệp sao? Bí thư Diệp ở trong lời nói của Bí thư Trần còn có thể là ai, chỉ có thể là Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh!
Lại có thể kinh động đến Bí thư tỉnh ủy, hơn nữa Bí thư Trần vừa mở miệng là đem vụ án xác định là bắt nhầm, Trương Tương liền biết, xong rồi, mời Thần dễ tiễn Thần khó, một chân đã đạp lên tấm thép, không ngờ Hạ Tưởng có lai lịch lớn như thế, chuyện hôm nay, mới thực sự là không có cách để thu dọn rồi.
Trương Quân bị đòn uổng phí rồi. Tống Đức Đạo bị làm mất mặt mà chẳng được tích sự gì. Tống Cương cũng phải hi sinh rồi. Trong chốc lát, đầu óc Trương Tương xoay liền mấy vòng, để tự bảo vệ mình, đã nghĩ thông kế sách đối phó.
- Bí thư Trần, sự tình là như vậy.........
Trương Tương là người thế nào cũng được, gã trong giới quan trường đã khá lâu, biết lúc nào cũng là tiền đồ của mình là nhất, hơn nữa gã đến Dao Trì tùy tiện hỏi, mới rõ chân tướng của sự việc, nên ở trước mặt Trần Phong và Tôn Định Quốc nói rõ chân tướng.
- Tống Cương bị nghi lấy công trả thù riêng, còn có ý vu oan hãm hại đồng chí Hạ Tưởng, tôi cũng có sai lầm trên khách quan không tìm hiểu rõ chân tướng sự việc, xin Bí thư Trần và sếp Tôn phê bình.
Trần Phong và Tôn Định Quốc liếc nhìn nhau một cái, đều không ngờ tay Trương Tương này trông gió bẻ lái đến là nhanh, vẫn chưa cho gã chút áp lực nào, đã vội thỏa hiệp rồi, một khi đã như vậy, cũng giảm bớt được công việc rồi.
Trần Phong gật đầu, không hề tỏ thái độ, lại hỏi Hạ Tưởng:
- Đồng chí Hạ Tưởng có lời gì muốn nói không?
Hạ Tưởng nhìn Tống Cương với khuôn mặt xám ngoét đến nỗi không nói được một lời, trong lòng lại không có chút thông cảm, liền nói:
- Tống Cương vừa rồi không chỉ mớm cung tôi, còn nêu ra những lời nếu tôi lấy ra năm triệu thì có thể bảo đảm sự bình an của tôi, tôi vô cùng nghi ngờ đồng chí Tống Cương liệu có thích hợp công tác trong đội ngũ Công an hay không. Những lời Tống Cương nói với tôi khi nãy, hai đồng chí này đều có thể làm chứng.
Hạ Tưởng dùng tay chỉ vào Vương Trạch Vinh và Lưu Liên Hoa.
Trần Phong liền uy nghiêm mà hỏi:
- Những lời đồng chí Hạ Tưởng nói, có phải là thật không? Trước mặt tôi và Cục trưởng Tôn, các anh hãy nói ra sự thật, tôi còn có thể để Cục trưởng Tôn rộng lượng mà xử lý đối với các anh.
Vương Trạch Vinh và Lưu Liên Hoa tuy là chỗ thân tín của Tống Cương, nhưng hai người bọn họ làm gì đã được gặp qua một cán bộ lớn như Bí thư Thành ủy, đến cả Tôn Định Quốc cũng là nhân vật cao không thể trèo tới trong mắt bọn họ, sớm đã sợ tới mức không còn phương hướng. Trần Phong vừa hỏi, vội vàng không ngừng đồng loạt gật đầu:
- Đội trưởng Tống đã nói, anh ấy trước đây nhận không ít tiền của phạm nhân......
Trần Phong xua tay, chặn lời nói của hai người bọn Vương Trạch Vinh, không hài lòng nói:
- Đồng chí Tưởng Ngọc Hàm, nếp sống của Phân cục phía Nam thành phố, có phải nên chỉnh đốn lại một chút không?
Cũng không đợi cho Tưởng Ngọc Hàm tỏ thái độ, Trần Phong mang theo Hạ Tưởng, giận giữ bỏ đi.
Tôn Định Quốc cũng chỉ nói một câu, rồi vội đi theo Trần Phong:
- Xử lý Tống Cương như thế nào, đồng chí Trương Tương, do anh toàn quyền làm chủ.
Trương Tương không có chút do dự:
- Vâng, sếp Tôn, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, thi hành theo lẽ công bằng. Tống Cương miễn chức ngay tại chỗ, các vấn đề khác, tiếp tục đào sâu, nhất định sẽ cho Đồng chí Hạ Tưởng một lời giải thích.
Hạ Tưởng xua tay:
- Hi vọng sếp Tương xuất phát từ đại cục, đem những kẻ hư đốn thanh trừ ra khỏi đội ngũ cảnh sát công an, cho toàn nhân dân thành phố một lời giải thích.
Trần Phong và Hạ Tưởng đi tới giữa sân đại đội cảnh sát hình sự, Trần Phong lên xe và nói mấy câu với Hạ Tưởng, sau đó cáo từ rời đi. Không lâu sau, Tôn Hiện Vĩ, Lý Hồng Giang, Tiêu Ngũ và Chu Hổ, còn đích thân Trương Tương và Tưởng Ngọc Hàm đi cùng, đi ra từ phòng thẩm vấn của mình.
Trương Tương đứng trước mặt Tôn Định Quốc, trịnh trọng xin lỗi đám người Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng khách khí nói lại mấy câu, hắn không phải nhằm vào Trương Tương, cũng không có ý thu dọn Trương Quân, Trương Quân bị đánh, là do ngoài ý muốn. Nhưng Trương Quân cũng là quen thói hung hăng rồi, đánh thì đánh rồi, cho gã một bài giáo huấn.
Sau đó Hạ Tưởng cũng nói với Tôn Định Quốc mấy câu, ám thị vấn đề của Tống Cương vô cùng nghiêm trọng, có thể đào sâu. Tôn Định Quốc vô cùng đau lòng mà nói:
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Không ngờ một Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự nho nhỏ, lại dám mở miệng đòi năm triệu, thật là vô cùng nhục nhã cho hệ thống Công an. Thiệt thòi cho cậu rồi Tiểu Hạ, nếu không tôi đã không phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng đến như thế. Sau khi trở về, tôi sẽ triển khai trong toàn cục mở một hoạt động tự tra, đem tất cả bọn vô lại thanh trừ ra khỏi đội ngũ Công an.
Hạ Tưởng cũng biết một cán bộ cấp cao chân chính, sẽ có một trái tim công chính. Tôn Định Quốc cũng không hi vọng đội ngũ Công an bại hoại đến bước không thể cứu vãn được, thật sự mà có thêm vài tên Tống Cương, khi gặp phải những phiền toái lớn, xử lý không tốt sẽ liên lụy đến ông.
Mấy người bọn Hạ Tưởng đi ra khỏi đại đội Cảnh sát hình sự, mọi người xem như lại một lần hiểu biết thêm thủ đoạn và sức mạnh của Hạ Tưởng, càng thêm nhận định rằng chỉ cần theo sát Hạ Tưởng, thì nhất định sẽ ổn định trên mặt chính trị, gặt hái nặng tay trên mặt kinh tế.
Trước tiên Hạ Tưởng gọi điện báo bình an cho Tào Thù Lê, giọng của cô bé nghe rất dịu dàng, có một hương vị khác biệt:
- Nghe nói anh gặp chuyện rồi, thiên hạ nhiều chuyện như thế, anh quản hết được sao? Thật là, hại em lo lắng cả đêm. Em cũng đoán được anh có thể lại bị người ta bắt rồi, nếu không điện thoại của anh đã không gọi không được. Không ngờ lại là thật, anh làm sao lại khiến người ta lo lắng như thế? Bao nhiêu tuổi rồi, còn động chút là đánh lộn chứ.
- Cũng không phải là anh muốn đánh lộn, là người ta ra tay trước, anh không thể cứ đứng đấy chịu đòn mà không trả đòn, đúng không?
Hạ Tưởng biết cô bé giận là vì lo lắng cho hắn, liền kiên nhẫn mà giải thích nói.
- Vâng, thế cũng đúng, tránh voi chẳng xấu mặt nào, y dám ra tay trước, anh nhất định phải đánh lại. Anh không bị thương chứ? Cái người mà đánh anh đấy, anh có mạnh tay cho y một trận không?
Cô bé bênh vực, cũng có chút tức giận.
Hạ Tưởng ở trước mặt cô bé vẫn muốn giữ hình tượng tốt đẹp, liền nói:
- Cũng tạm, đánh không mạnh tay lắm, anh cũng khá thiện tâm, không nỡ xuống mạnh tay.
Vừa mới trở về phòng làm việc, chưa kịp ngồi xuống, Phương Cách đã hân hoan mở cửa bước vào:
- Anh Hạ, em cũng lập công lớn rồi, hoàn toàn lĩnh hội được ý đồ của anh. Thế nào, phối hợp thế có được không?
Phương Cách là người duy nhất trong tổ lãnh đạo biết được tăm tích của Hạ Tưởng, hôm nay vừa mới vào làm, Diệp Thạch Sinh đã có việc tìm Hạ Tưởng, khi Ma Thu gọi điện tới, cũng chính là Phương Cách nghe điện thoại, y liền nói rõ sự thật chuyện Hạ Tưởng bị đại đội cảnh sát hình sự của cục Công an thành phố bắt giữ.
Ma Thu liền lập tức báo cáo cho Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh lúc này vô cùng kinh ngạc, lập tức nổi giận.
Hạ Tưởng từ khi đến tổ lãnh đạo làm việc tới nay, luôn luôn chịu áp lực rất lớn từ các phương diện, Diệp Thạch Sinh trong lòng hiểu rõ. Lần trước Trình Hi Học ở trước mặt mọi người thua Hạ Tưởng, Diệp Thạch Sinh cũng xem như thở phào nhẹ nhõm rồi, không còn áp lực của giới học thuật và tầng lớp trên, cũng vừa lúc có thể để cho Hạ Tưởng ở thành phố Yến mà vùng vẫy chân tay rồi, không ngờ lại xuất hiện sự việc hoang đường là Hạ Tưởng bị cục Công an thành phố bắt giữ.
Tại tỉnh Yến, dưới địa bàn của ông, còn có người bắt Hạ Tưởng, căn bản là không chút nể nang cái chức Bí thư tỉnh ủy của ông! Lại liên tưởng đến chuyện điều tra không có kết quả lần trước của Ủy ban kỷ luật tỉnh đối với Hạ Tưởng, ông càng nhận định lại có người vu oan hãm hại Hạ Tưởng, lúc này liền gọi điện thoại cho Trần Phong, yêu cầu Trần Phong quan tâm đến chuyện này, lập tức thả người.
Có Bí thư tỉnh ủy ra mặt, đừng nói là không có việc gì, ngay cả có chuyện cũng chuyện lớn hoá chuyện nhỏ. Có ai không biết địa vị trong tỉnh Yến của Bí thư Diệp càng ngày càng vững chắc. Trần Phong sau khi nhận được điện thoại, liền đoán được Hạ Tưởng chắc chắn lại có thủ đoạn khác. Nếu không có bản lĩnh như thế, còn có thể bị bắt vào đại đội cảnh sát hình sự, quả thực chỉ là một trò đùa. Nhưng Bí thư Diệp có lệnh, lại là sự việc liên quan đến Hạ Tưởng, Trần Phong hiển nhiên rất vui vẻ mà phối hợp, liền thuận nước đẩy thuyền, đích thân xuất quân đi đón Hạ Tưởng.
Có chỉ thị của Bí thư tỉnh ủy, lại có Bí thư thành ủy đích thân đến đón, sau khi Hạ Tưởng đi, Tôn Định Quốc ở lại Phân cục phía Nam thành phố, liền tiến hành phê bình nghiêm khắc đối với Tưởng Ngọc Hàm. Tưởng Ngọc Hàm không ngừng hối hận, hối hận không nên vào lúc đó kiên trì lập trường, để cho Tống Cương thu tay. Bây giờ không chỉ mất điểm trước mặt sếp Tôn, lại không để lại chút ấn tượng tốt nào với Bí thư tỉnh ủy, chỉ sợ tiền đồ sau này không biết trông cậy vào đâu.
Tưởng Ngọc Hàm liền hận chết Tống Cương.
Tống Cương có thể lên làm Phó đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, Tưởng Ngọc Hàm ít nhiều cũng biết được chút tình hình bên trong, nói nhẹ thì cũng phải mất đến hai triệu. Gã cũng nhận được chút ít lợi ích, song không nhiều, mới có mấy chục ngàn. Gã liền nghĩ, Tống Cương đã mớm cung đồng thời chuyện nhận hối lộ bị Bí thư Trần chú ý đến, ắt phải nghiêm khắc điều tra và điều tra tới cùng, cũng tốt để cho gã có cơ hội biểu hiện. Tiếp nữa nếu có thể thừa cơ lật đổ vài người, trống vài vị trí, gã cũng có cơ hội để thay thế vào.
Tưởng Ngọc Hàm quyết định nhổ cỏ tận gốc, đem Tống Cương đưa vào chỗ chết.
Nói về Hạ Tưởng và Phương Cách nói giỡn vài câu, thì phải đi báo cáo công việc lên Diệp Thạch Sinh. Diệp Thạch Sinh quan tâm mà hỏi sự tình đêm qua, Hạ Tưởng liền tóm tắt kể lại. Khi nghe đến chỗ Tống Cương đòi lấy của Hạ Tưởng năm triệu thì có thể thả người, Diệp Thạch Sinh đập bàn đứng dậy:
- Đồ mạt hạng, trong đội ngũ cảnh sát lại có thứ mạt hạng như thế, tuyệt đối không thể nhẹ tay, nhất định phải điều tra tới cùng.
Điều Hạ Tưởng muốn chính là hiệu quả làm cho Diệp Thạch Sinh tức giận, người bên dưới sẽ biết được sự nặng nhẹ của sự việc rồi, xử lý công việc phải luôn luôn rắn rỏi, Tống Cương chạy trời không khỏi nắng Đương nhiên, còn Tống Đức Đạo cũng không thể bỏ qua.
Sau đó, Hạ Tưởng lại báo cáo lên Diệp Thạch Sinh một số ý tưởng thiết lập thêm vùng mới giải phóng của Thành phố Yến, đồng thời nói ra ý muốn mời Tập đoàn Đạt Tài lấy quận mới làm khu thử nghiệm trong công nghiệp bất động sản. Để Tập Đoàn Đạt Tài và quận mới cùng nhau tìm cách phát triển.
Diệp Thạch Sinh hết sức tán thành với ý kiến của Hạ Tưởng:
- Ý tưởng của cậu khẳng định có thể đạt được sự hưởng ứng tích cực của Đạt Tài, đối với sản nghiệp bất động sản, luôn luôn là giấc mộng vĩ đại trong lòng ông ta, khu đô thị Dương Quang Thành quá nhỏ, khó để thực hiện được khát vọng của ông ta...... Hạ Tưởng, ý tưởng của cậu rất khá, đáng để khẳng định.
Hạ Tưởng đứng dậy, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Tôi cũng hi vọng hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố và quận mới của Thành phố Yến, có thể dưới sự quan tâm ân cần của Bí thư Diệp mà phát triển đi lên. Tin tưởng rằng việc khởi công hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố và việc xây dựng quận mới, sẽ trở thành một sự kiện lớn chưa từng có trong lịch sử Thành phố Yến.
Một câu nói lại nói trúng nỗi băn khoăn của Diệp Thạch Sinh, khuôn mặt ông đầy ắp nụ cười, gật gật đầu:
- Luôn phải làm một số việc thực sự tốt cho nhân dân, sau khi lui về, mới thấy an tâm, không uổng công một thời làm cán bộ.
Sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, liền thay đổi bằng thái độ nghi vấn, hỏi:
- Nghe nói Bộ ngoại thương muốn điều cậu đi một thời gian, ý của cậu thế nào?
- Tôi đang muốn báo cáo một chút với sếp về chuyện này, sau sự kiện ở phòng hội nghị lần trước, tôi đã gặp Bộ trưởng Dịch ở Bộ ngoại thương, ông ấy nói tháng ba sang năm khi thành lập Bộ thương mại, muốn tôi qua đó giúp đỡ một thời gian, một là để làm phong phú một chút lý lịch cá nhân, hai là cũng hay để nâng cao một chút trình độ lý luận của tôi, ba là vừa đúng lúc ở thủ đô cũng sẽ gần hơn với Cốc Lão một chút, thuận tiện hoàn thành một khóa học rất quan trọng, hi vọng Bí thư Diệp có thể đồng ý.
Hạ Tưởng biết sự việc không thể đi đường vòng đối với Bí thư Diệp, cho nên mới nói thật ra hết,
- Tới khi đó hết thảy tổ lãnh đạo sẽ đi vào quỹ đạo, đơn vị một tạm thời do Vương Lâm Kiệt phụ trách, đơn vị hai, ba đều có người phụ trách, hơn nữa những hành động trọng đại của thành phố Yến tới lúc cũng đã có được kết quả, tổ lãnh đạo không có tôi cũng hoàn toàn có thể ứng phó với cục diện sau này......
Bí thư Diệp trầm ngâm không nói.
Nói một cách công bằng ông đương nhiên không muốn để Hạ Tưởng rời đi, nhưng Hạ Tưởng cũng đã nói hợp tình hợp lý, ở thủ đô quả thật cũng có lợi để nâng cao tầm nhìn của hắn, nghĩ tới bước tiếp theo có khả năng phải giao cho Hạ Tưởng trách nhiệm nặng nề, để hắn đến thủ đô rèn luyện một thời gian cũng tốt, dù sao cũng chỉ là tạm thời điều đi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi về.
Diệp Thạch Sinh liền gật đầu đồng ý:
- Được, tôi có thể để cậu đi, nhưng có một điều kiện.
Hạ Tưởng vội cung kính cười nói:
- Xin Bí thư Diệp chỉ bảo.
- Chỉ cần tỉnh Yến cần đến, cậu cần thiết phải trở về bất cứ lúc nào, không được nêu bất cứ lý do gì.
Diệp Thạch Sinh cười tủm tỉm nói,
- Thành phố Yến cần cậu, vẫn còn không gian để cậu tha hồ vẫy vùng.
Hạ Tưởng liền biểu lộ lòng trung thành:
- Gốc rễ của tôi ở thành phố Yến, hơn nữa ở tỉnh Yến có Bí thư Diệp, tôi không nỡ rời đi đâu.
- Ha ha......
Diệp Thạch Sinh vui vẻ cười.
- Thay tôi gửi lời hỏi thăm tới Đạt Tài.
Hạ Tưởng hiểu rõ, Diệp Thạch Sinh đã yên tâm về hắn rồi.
Buổi tối sau khi tan sở, Hạ Tưởng xin miễn sự đề nghị an ủi của mọi người trong tổ lãnh đạo, lái xe về nhà. Hắn kỳ thực không có một chút kinh hãi, ngược lại, có một số người tối nay nhất định mất ngủ, vì hắn đã đem chuyện của Tống Đức Đạo tố cáo trực tiếp lên Hoàng Lâm và Lưu Húc.
Bởi vì có sự coi trọng của Diệp Thạch Sinh, Hoàng Lâm và Lưu Húc không dám có một chút phớt lờ, chủ yếu cũng là vì họ tin tưởng vụ án mà Hạ Tưởng đích thân tố cáo, khẳng định có thể tóm được một tên tham quan. Hoàng Lâm và Lưu Húc có tâm lý khó hiểu là ham thích đối với việc điều tra tham quan. Nghe nói cha con nhà Tống Đức Đạo và Tống Cương có khả năng có vấn đề, càng vuốt cánh xoa tay, chuẩn bị làm một vụ lớn.