- Chủ ý này hay, vậy quyết định như thế nhé.
Lão Sử vui vẻ hơn, rồi lại nói:
- Tôi trước đây ở dưới quê trồng ruộng, thích vườn rau và nhà cỏ, đáng tiếc là khu vườn sau quá hẹp, hơn nữa chất đất không tốt. Nếu như có một mảnh đất trong công viên Sâm Lâm để tôi chăm sóc, cũng là niềm vui lớn của một ông già như tôi rồi.
Lý Đinh Sơn và Sử Khiết vô cùng cảm kích mà hướng về phía Hạ Tưởng gật đầu, họ cũng đã sớm cảm thấy, phát giác thấy tinh thần của lão Sử luôn luôn không mấy hào hứng, cũng đã từng nghĩ cách muốn làm cho lão Sử vui vẻ hơn, nhưng đều không có hiệu quả. Không ngờ chỉ có mấy câu nói của Hạ Tưởng đã khiến ông vô cùng hứng thú, hai người họ từ trong lòng hết sức cảm kích Hạ Tưởng.
Người già, đều thích náo nhiệt. Có mấy người bọn Hạ Tưởng đến ăn cơm, lại có thêm Tống Nhất Phàm và Tào Thù Lê nói chuyện mãi không ngừng, vẻ tươi cười của lão Sử lúc nào cũng hiện lên trên khuôn mặt, cũng vui vẻ đến mức nói không ít chuyện.
Tống Nhất Phàm cứ ríu rít, giống như một chú chim vui vẻ đùa nghịch. Mà Lý Cương thì ngồi nhét giữa Lý Đinh Sơn và Sử Khiết, mỏi mắt trông chờ mà nhìn Tống Nhất Phàm, vẻ mặt ngưỡng mộ, nhưng lại không dám chủ động tiếp cận tới.
Sau khi ăn xong, mấy người Hạ Tưởng cũng không ở lại lâu, rồi xin từ biệt.
Ngày hôm sau, miền Nam có cha mẹ Hạ Tưởng và Hạ An, Hứa Ninh, miền Bắc có vợ chồng Tào Vĩnh Quốc, đều đồng loạt trở về thành phố Yến. Hạ Tưởng và Tào Thù Lê bận tíu tít, sau khi thu xếp ôn thỏa cho cha mẹ Hạ Tưởng, buổi trưa, mọi người cùng nhau ăn bữa tiệc gia đình.
Giữa bàn tiệc, Vương Vu Phân và Trương Lan không ngừng dặn dò Tào Thù Lê phải chú ý cái này phải chú ý cái kia, hai người dặn dò mãi không thôi, đừng nói là Tào Thù Lê, Hạ Tưởng cũng nghe đến nhức đầu.
Càng khiến hắn buồn bực là, sau khi dặn dò xong Tào Thù Lê, hai người họ lại quay sang dặn dò Hạ Tưởng một số vấn đề cần chú ý, để Hạ Tưởng phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng, không được ăn bơ làm biếng, phải yêu thương bảo vệ Tào Thù Lê nhiều hơn, nói đến mức Hạ Tưởng không thấy phiền, chỉ không hài lòng mà nói:
- Được rồi, được rồi, có một số chuyện mọi người chưa nghĩ đến, con đã nghĩ đến hết rồi. Còn một điểm, bây giờ Tào Thù Lê là vợ con, trên mặt pháp luật mà nói, con là người có quan hệ gần nhất với cô ấy, cho nên mọi sự chăm sóc đều là trách nhiệm của con, hơn nữa đó cũng là trách nhiệm mà con nên làm, mọi người không phải lo lắng đâu.
- Con từ trước tới giờ luôn là người cẩu thả, mẹ không nói, con đâu có biết cách chăm sóc người khác?
Trương Lan đầu tiên biểu thị ý kiến phản đối.
- Thù Lê là con gái của mẹ, mẹ quan tâm nó còn hơn con đấy. Đàn ông lúc nào cũng nói những lời dễ nghe, trên thực tế thì làm việc không đâu vào đâu cả.
Vương Vu Phân cũng không hài lòng với thái độ lướt qua điểm chính của Hạ Tưởng.
- Khụ, khụ.....
Tào Dũng Quốc ái ngại mà cười, trước mặt gia đình thông gia, ông cũng không tiện nói gì.
Hạ Thiên Thành cũng mang vẻ mặt cười ngây ngô, làm như không nghe thấy gì.
Chỉ có Tào Thù Quân mang vẻ mặt đàng hoàng mà đứng dậy, thở hổn hển nói:
- Mẹ, con phát hiện ra mẹ là người lòng dạ hẹp hòi, chỉ thích phát biểu những lời lung tung. Anh rể là người tốt, mẹ đừng nói xấu anh ấy thế. Anh ấy đối với chị, đối với con rất tốt. Hừ, nói dễ nghe một chút, mẹ và cha đi thành phố Bảo hưởng phúc, mọi chuyện trong nhà không phải anh rể chăm lo sao, mẹ đã lo toan được cái gì, trông nom được công việc gì? Bây giờ còn làm ra vẻ người tốt gì đó, chị cũng sẽ không nhận tấm lòng của mẹ đâu!
Tất cả mọi người cố nén không dám cười.
Hạ Tưởng nghĩ thầm, uy lực của năm nghìn đồng không nhỏ, Tào Thù Quân bây giờ đã kiên định mà đứng trên lập trường của nó rồi.
Vương Vu Phân vô cùng tức giận, giơ tay muốn đánh Tào Thù Quân:
- Có thứ con trai nào nói chuyện với mẹ như vậy không? Ít ở nhà không được dạy, xem mẹ có dám đánh con không.
Tào Thù Lê giơ tay ngăn lại:
- Mẹ, Thù Quân đã lớn hơn trước đây nhiều rồi, bây giờ đã hiểu chuyện lại chịu khó, không gây chuyện, nó lớn rồi, mẹ cũng đừng đụng chút là đánh nó, còn nữa, Hạ Tưởng đối với con rất tốt, cho dù là công việc có bận bao nhiêu, cũng rất ít khi ăn cơm bên ngoài, con thấy anh ấy còn chăm sóc gia đình hơn cha đấy.
Vương Vu Phân bất đắc dĩ ngồi xuống:
- Đều nói con gái hướng ngoại, bây giờ thì sao, con trai cũng theo anh rể, người mẹ này không còn thân thiết gì nữa rồi.
Tào Dũng Quốc bị con gái lấy ra so sánh, không hài lòng mà trừng mắt nhìn Tào Thù Lê một cái:
- Gả cho người khác rồi liền chê cha không tốt, con nói con, có phải là quá đáng lắm không?
Tất cả mọi người đều phá lên cười.
Hứa Ninh thụi nhẹ Hạ An một cái, rồi nhỏ giọng nói:
- Nhìn xem quan hệ giữa anh trai và bố mẹ vợ rất tốt, anh không thể học hỏi anh ấy được sao?
Hạ An mất bình tĩnh nói:
- Em không nói bố mẹ em có bao nhiêu thế lực, còn nói anh được à? Họ vừa nhìn thấy mặt anh là muốn anh sắp xếp công việc cho người họ hàng này, giới thiệu công trình cho người họ hàng kia, đừng nói anh chỉ là Thư ký Chủ tịch Thành phố, cho dù là Chủ tịch thành phố cũng không làm hài lòng nổi những yêu cầu của họ. Anh trốn họ còn không kịp, còn nói gì tạo mối quan hệ tốt với họ chứ? Có phải em muốn chồng em không còn tiền đồ nữa phải không?
Một câu nói lập tức khiến cho Hứa Ninh ngoan ngoãn hơn, cô than thở:
- Họ không phải là kiến thức hạn hẹp, chưa thấy qua cái gì là những khía cạnh khác của thế giới sao? Anh không quan tâm đến họ thì đã đành rồi, vẫn là tiền đồ của mình quan trọng hơn. Hơn nữa, cũng là vì họ nể mặt người thân thôi.
Hạ An " Hừ" một tiếng:
- Không phải vì họ đi khắp nơi mà khoe khoang rằng có con rể là Thư ký Chủ tịch thành phố, người khác ai chủ động mà đến cầu xin họ chứ?
Hứa Ninh chỉ đành nhận thua:
- Được rồi, được rồi, về sau em sẽ nói với cha mẹ là được rồi mà.
Tào Thù Lê nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai người họ, lén lút cười. Sau khi Hạ An đảm nhiệm Thư ký Chủ tịch Thành phố, cũng thành thục hơn nhiều, toát ra giọng nói quan cách, trên khí thế cũng đã ngăn được Hứa Ninh. Sau bữa cơm, Tào Thù Lê đưa cánh phụ nữ đi dạo phố, Tào Thù Quân đi tìm bạn gái, còn lại ba người Hạ Tưởng, Tào Vĩnh Quốc và Hạ An ngồi nói chuyện, Hạ Thiên tuổi đã cao, không chịu được cơn buồn ngủ, nên đã đi ngủ trưa.
Bởi vì nguyên do cùng là nhóm đầu tiên làm thành phố thí điểm, Tào Vĩnh Quốc và Vương Tiếu Mẫn gần đây qua lại không ít, cũng quen thuộc hơn, cũng không còn lạ lẫm gì với Hạ An, nên làm cho người khác rất hứng thú mà hỏi về ý nghĩ phát triển hiện tại và về sau của thành phố Đan ở bước tiếp theo.
Hạ An nói chuyện chín chắn hơn trước nhiều, khi nói chuyện luôn luôn dừng lại một chút, chọn những câu từ thích hợp, y nghĩ nghĩ, rồi nói:
- Đúng rồi, Chủ tịch thành phố Vương hỏi thăm tới bác Tào, tết ông ấy về quê rồi... tình hình của Thành phố Đan Thành hiện tại cũng không tồi, nhà máy rượu Tương Đài đã có một loạt những phổ biến rộng rãi, sản lượng đã thay đổi, bây giờ đơn hàng không ngừng, ba tháng cuối năm nay, chỉ riêng lượng tiêu thụ của tỉnh Yến đã nhiều hơn so với lượng tiêu thụ của cả nước trong cả năm hồi năm ngoái. Theo sự đánh giá lạc quan, năm sau, giá trị sản lượng có triển vọng lên gấp ba lần, nửa năm đầu sẽ đạt được trình độ cao nhất trong lịch sử của nhà máy rượu Tương Đài, nửa năm sau sẽ xuất hiện tình trạng năng lực sản xuất không đủ, bây giờ đang xây dựng thêm nhà xưởng.
Nói xong chuyện nhà máy rượu Tương Đài, Hạ An liếc nhìn Hạ Tưởng, rồi cười:
- Cho dù là Chủ tịch Thành phố Vương, hay là toàn thể công nhân viên chức nhà máy rượu Tương Đài, đều nói anh của cháu là người có công lớn đối với họ. Năm nay tất cả công nhân viên chức của nhà máy rượu Tương Đài đón tết, không chỉ được phát thêm một tháng lương, mà còn có cả tiền thưởng, là một chuyện chưa từng có trong dịp tết của mười năm trở lại đây, khiến cho nhà máy rượu Tương Đài rộn trong tiếng reo vui...
Căn cứ vào những mong mỏi của Hạ Tưởng, nhà máy rượu Tương Đài trong nửa năm đầu năm sau sẽ xuất hiện vấn đề năng lực sản xuất không đủ, bởi vì hiệu ứng quảng cáo muốn thâm nhập vào lòng người là một quá trình tiến dần, thậm chí là trong dịp Tết việc quảng cáo không gián đoạn, sẽ đưa rượu Tương Đài đẩy lên một đỉnh cao.
- Cung văn hóa Thành Ngữ bây giờ đã hoàn thành công trình chủ thể, chiếm 1/3 toàn bộ số lượng công trình. Dự tính tháng sáu năm nay làm xong, tháng tám có thể chính thức mở rộng đối ngoại. Từ thời kỳ hoàng kim về du lịch trong mùa thu đến nay, có thể tiếp nhận toàn bộ sự kiểm nghiệm của thị trường. Về các hạng mục khác, sự tiến triển cũng có thể coi là thuận lợi, sự đầu tư góp vốn của nhà máy sản xuất máy photocopy Quang Hàn, sự sát nhập của nhà máy lông và Miên Tư, tuy có sự không hài lòng của Miên Ngũ và sự gây rối của công nhân Miên Lục, nhưng trên cơ sở vẫn đang trong phạm vi có thể khống chế được... Dự định tiếp theo là...
Hạ An bình tĩnh như thường mà nói đến mười mấy phút, không có đoạn ngừng nghỉ nào, nét mặt cũng thản nhiên hơn so với tưởng tượng của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền thầm khen ngợi, Hạ An cuối cùng cũng đã có một bước ngoặt đáng mừng, có thể nói là đang chính thức tiến vào cánh cửa quan trường, y đã bước đầu có được tố chất cơ bản của một cán bộ. Bây giờ Hạ An đã là trưởng phòng rồi, tin tưởng rằng sau khi Vương Tiếu Mẫn thuận lợi tiếp nhận chức Bí thư thành ủy, y có thể đứng vào hàng ngũ cán bộ cấp phó Cục trưởng.
Sau đó Tào Vĩnh Quốc nói về vấn đề quận Hạ Mã mà ông quan tâm, cùng Hạ Tưởng bàn về cách nhìn của ông. Sau khi nói xong chuyện quận Hạ Mã, Tào Vĩnh Quốc lại nhắc đến thế cục của thành phố Bảo:
- Nhâm Khánh qua tết cũng đã sắp về hưu rồi, tới tuổi rồi, nếu như Tự Phong muốn tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố, kinh nghiệm lý lịch chưa đủ. Tuy ông ta làm nên không ít thành tích, nhưng thời gian ông ta đến thành phố Bảo quá ngắn, vị trí Phó giám đốc sở mới làm được một năm, bây giờ thăng lên Giám đốc sở, khó có được sự phục tùng, phỏng chừng phải trì hoãn lại. Nhưng cũng không cần phải gấp gáp, phỏng chừng cha hai năm nữa cũng có thể điều đi, tới lúc đó ông ta có thể thuận lợi mà làm Chủ tịch thành phố.
Tào Vĩnh Quốc bước tiếp theo đề cập tới chuyện chuyển ngang sang một thành phố khác đảm nhận chức Bí thư, hay là điều lên tỉnh thăng lên cấp phó tỉnh, là một bước quan trọng. Hạ Tưởng không có quá nhiều ý tưởng, bởi vì sự lên chức của Tào Vĩnh Quốc, đã vượt xa ra ngoài sức ảnh hưởng của hắn.
Tào Vĩnh Quốc cũng không quá lo lắng, ha hả cười nói:
- Thế cục đang ở vào thời khắc biến đổi, đến lúc đó nói không chừng lại có những biến cố khác, bây giờ lo lắng cũng vô dụng, có lẽ cha sẽ điều đến một tỉnh khác cũng không chừng.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Nói không chừng cha lại được điều sang nhậm chức ở Bộ và Ủy ban của thủ đô, làm vài năm rồi ra, sẽ là tướng soái rồi.
Tào Vĩnh Quốc xua tay:
- Không nói nữa, không nói nữa. Ha ha...
Niềm vui được bộc lộ trong lời nói.
Vài ngày sau, Hạ Tưởng không đi chúc tết cùng Tào Vĩnh Quốc, mà cùng cha mẹ đi du ngoạn. Tào Thù Lê cũng cùng Hứa Ninh đi dạo khắp thị trường, mua sắm, chơi rất vui vẻ. Đêm giao thừa, đã xuất hiện một đêm tuyết lớn hiếm thấy, mọi người đều rất vui vẻ, nói là tuyết lành báo hiệu được mùa, năm sau nhất định sẽ có những tình cảnh tốt.
Vì nguyên nhân tuyết rơi, sự qua lại giữa người và người cũng ít đi, mặc dù như thế, cũng không ít người đến nhà biếu quà, cho Hạ Tưởng cũng có, cho Tào Vĩnh Quốc cũng có, không phải đặc biệt đáng giá để mà từ chối, chỉ đành nhận lấy. Người trong quan trường, cho dù anh không cần, người khác biếu tặng cũng là một loại tình nghĩa, người trong nước rất chú trọng việc có đi có lại mới toại lòng nhau, không mở cửa tiếp người biếu quà, cũng không phải là cái đạo làm quan.
Thời gian vài ngày, quà tặng đã xếp đầy phòng khách và nhà bếp, khiến Hứa Ninh vô cùng thèm muốn.
Hạ Tưởng cũng không thích những thứ này, Tào Vĩnh Quốc cũng gặp nhiều rồi, cũng không mang về thành phố Bảo, hắn đem toàn bộ quà tặng biếu lại cha mẹ và Hạ An, để cho họ mang về nhà, dù sao bỏ đi cũng rất lãng phí.
Hạ An không nói gì, còn Hứa Ninh lại vui mừng quá đỗi.
Mấy ngày liền ở cùng với người thân trong nhà, không nói chuyện phiếm thì ngắm tuyết, đoàn viên mà đón một năm mới tốt lành, tâm trạng của Hạ Tưởng cũng khá tốt. Ngày mùng ba, Tào Vĩnh Quốc trở về thành phố Bảo, Hạ An, Hứa Ninh về thành phố Đan Thành trước, cha mẹ Hạ Tưởng mấy hôm nữa mới về, dự định ở lại ít hôm. Hạ Tưởng biết, họ không an tâm cho Tào Thù Lê.
Không còn cách nào khác, vừa nghe sắp có cháu trai hay cháu gái, Hạ Tưởng liền phát hiện ra vị trí của hắn trong mắt cha mẹ như xuống dốc không phanh, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong chớp mắt trong nhà lại trở nên vắng vẻ.
Hạ Tưởng thì không vấn đề gì, chỉ lo Tào Thù Lê cảm thấy buồn tẻ, chưa kịp an ủi cô vài câu, cô đã rất kỳ dị mà cười, nói:
- Có một chuyện tốt em muốn nói với anh, anh muốn nghe không?
- Còn vài ngày nghỉ nữa, cha mẹ và bọn mình sẽ rất nhàm chán, em muốn náo nhiệt chút, nên nghĩ ra một cách rất hay, anh đồng ý không?
Cô tiếp tục tủm tỉm cười hỏi Hạ Tưởng, chẳng qua là nét cười của cô vừa thần bí lại kỳ quái, khiến Hạ Tưởng thấy không tự tin trong lòng, lại có chút cảm giác ghê rợn hãi hùng
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng úp úp mở mở nữa, có gì thì nói thẳng đi.
- Anh cho em nói. Em sẽ nói thật...
Cô bé nghịch ngợm mà ôm lấy cánh tay của Hạ Tưởng, vụng trộm mà nhìn lên trên lầu – Cha mẹ đều đang ngủ trưa rồi. – sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Em muốn mời chị Liên lên thành phố Yến ăn tết, cũng vừa khéo để mọi người họp mặt, lâu rồi em không gặp chị ấy, rất nhớ.
Nói xong, trong đôi mắt cô bé tràn đầy niềm vui, cắn môi, vẻ mặt chờ mong nhìn Hạ Tưởng.
Có chút đột nhiên, không chuẩn bị tâm lý, Hạ Tưởng liền cẩn thận quan sát cô bé, xem cô có ý trêu chọc hắn, hay là thực lòng muốn gặp Liên Nhược Hạm, nhìn rất lâu, cũng không nhìn ra ý nghĩ thực sự của cô, chỉ đành thế nào cũng được mà nói:
- Em quyết định là được rồi, nhưng...
Nghĩ lại, tuyết rơi rất lớn, đường trơn khó đi, Liên Nhược Hạm mang theo con quá nguy hiểm, nên lại nói:
- Tuyết lớn đường trơn, không phải là quá nguy hiểm sao?
Cô bé giơ tay gõ nhẹ lên đầu Hạ Tưởng, oán trách nói:
- Coi như anh có tâm, biết quan tâm người khác. Nhưng đường cao tốc sớm đã được lưu thông, từ thủ đô về đây cũng không xa, không sao đâu. Nhưng cũng thật là trùng hợp, còn nhớ lần trước anh lên thủ đô, cũng tuyết lớn đường trơn, hiện tại đón tết cũng thế, anh nói xem, năm nay sao mà nhiều tuyết thế?
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ đành úp úp mở mở mà nói:
- Tối nay ăn gì?
- Tối nay làm cơm mời khách từ xa đến, ăn gì, để chị ấy quyết nhé!
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi:
- Bọn em đã nói trước với nhau rồi à? Thế mà còn làm ra vẻ xin ý kiến của anh!
Cô bé "Hừ" một tiếng:
- Hừ, cho anh chút thể diện thôi, anh còn dám hung lên với em? Em đi mách mẹ, nói anh ăn hiếp em.
Hạ Tưởng ghét nhất là lải nhải, vội không ngừng cầu xin tha thứ:
- Được, em định là được rồi, em sắp xếp là xong. Sau này chuyện giữa hai chúng ta, đừng đụng tý là làm kinh động đến người lớn, biết chưa?
Cô bé híp mắt cười khiến đôi mắt chỉ còn một đường thẳng:
- Biết rồi, bạn học Hạ Tưởng.
Kỳ thực, trong lúc cô bé và Hạ Tưởng nói chuyện với nhau, mẹ con Liên Nhược Hạm cùng với Vệ Tân đã đi hết cao tốc, đang chạy về con đường tới Liên Cư.
Liên Nhược Hạm khó khăn lắm mới xin được ông cụ cho đi, cô một là vì nhớ Hạ Tưởng, hai là cũng muốn về thăm Liên Cư, dù sao Liên Cư cũng là nơi mộng tưởng của cô, là nơi cô gửi gắm tình yêu, ba là có chút nhớ Tào Thù Lê, muốn tâm sự cùng cô.
Hơn nữa trong lòng cô cũng có chút đắc ý, vì cha mẹ của Hạ Tưởng cũng ở đấy.
Nguồn: http://truyenfull.xyzSau khi đến Liên Cư thu xếp ổn thỏa, do Vệ Tân dẫn đám người giúp việc đi dọn dẹp sạch sẽ. Liên Cư luôn luôn có người trông nom, đồ dùng trong nhà vẫn bày đặt giống như trước khi cô đi, khiến Liên Nhược Hạm không khỏi xúc cảnh sinh tình.
Một trận tuyết lớn khiến cho Liên Cư khoác lên một bộ trang phục màu trắng, bể tắm đã đóng băng, một khối trắng toát. Từ xa nhìn lại, Liên Cư giống như tòa thành thời Trung cổ, đứng sừng sững giữa trời đông tuyết phủ, rất có hương vị di thế mà độc lập (chỉ đời sống tự mình siêu nhiên trong xã hộn hiện thực).
Ngô Liên Hạ ngồi xe suốt cả chặng đường, một chút cũng không thấy mệt, tinh thần của nó vẫn sôi nổi, vừa đến Liên Cư đã hưng phấn quá chừng, bi bô muốn được ra ngoài chơi. Liên Nhược Hạm bế nó ra ngoài, nó chưa biết nói, muốn đi đâu thì dùng tay chỉ, làm cho Liên Nhược Phạm bị chỉ huy mà đi vòng quanh. Không lâu sau đã đi một vòng tròn quanh Liên Cư, thằng bé vẫn còn ý chưa muốn dừng lại, muốn chơi tiếp, Liên Nhược Hạm có chút mệt rồi, bất đắc dĩ mà mắng nó:
- Con thật giống cha con, con là tiểu oan gia, cha con là đại oan gia, cộng lại thành một đôi oan gia hại người.
Thằng bé dường như nghe hiểu, miệng nín lại rất lâu, đột nhiên không rõ ràng mà hét lên một câu có âm tiết giống như " Cha ơi", lập tức khiến cho Liên Nhược Hạm ngây người.
Cô ngơ ngác nhìn cậu bé rất lâu, nét tươi cười trên mặt vừa hạnh phúc vừa hài lòng, một lúc sau, trong đôi mắt ngấn lệ mơ hồ hiện lên, ghì sát con trai vào mặt mình, thì thào nói:
- Thật là một thằng bé đáng ghét, thời gian cha bên cạnh con rất ít, từ đầu tiên con nói lại là gọi cha ơi, cha con mà nghe thấy, thì sẽ hạnh phúc biết nhường nào! Hừ, không được nói với cha con, không thể để cha con quá đắc ý.
Buổi tối. Trong một phòng đắt tiền nhất trên tầng ba của khách sạn lớn Yến Kinh, Hạ Tưởng, Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm và Vệ Tân, còn có Hạ Thiên Thành và Trương Lan, cùng với thằng nhóc tất cả có bảy người, vui sum họp một nhà. Tề Á Nam nghe được Hạ Tưởng đến, đã đích thân ra tiếp đón, còn cung kính hỏi thăm Hạ Thiên Thành và Trương Lan, và bảo nhân viên phục vụ, mang lên những món ăn nào ngon nhất, rượu ngon nhất và trà ngon nhất, trong tất cả những khách có mặt hôm nay, chỗ này là cung ứng ưu tiên nhất.
Tề Á Nam chào hỏi xong, biết đây là sum họp gia đình nên ông ta không tiện quấy rầy, liền cáo từ rời đi. Ông vừa đi khỏi, Hạ Thiên Thành không hiểu mà hỏi:
- Con trai, nghe khẩu khí của ông ta vừa rồi, sao giống như là ăn cơm không mất tiền vậy? Có phải con đã ăn cơm Bá Vương của người ta rồi không?
Hạ Tưởng dở khóc dở cười:
- Cha, ông ấy là bạn tốt của con, con giúp cho việc kinh doanh của ông ấy khá hơn, ông ấy tặng con chiếc xe tặng con căn hộ con không cần, ăn một bữa cơm của ông ấy, thì ông ấy mới yên lòng.
Hạ Thiên Thành bây giờ mới yên tâm:
- Ăn cơm ân tình thì được, đừng ăn cơm Bá Vương.
Tào Thù Lê còn chưa nói gì, Liên Nhược Hạm đã mở lời trước:
- Hạ Tưởng còn phải ăn cơm Bá Vương sao ạ? Chú không phải lo cho anh ấy quá thế, anh ấy bây giờ tuy không phải là cán bộ to gì, nhưng ngày ngày ăn cơm miễn phí thì luôn có người chủ động mời, quan trọng là anh ấy có muốn ăn hay không.
Từ khi gặp Liên Nhược Phi, Trương Lan cứ nhìn chằm chằm vào Ngô Liên Hạ không rời, nhưng đó là con trai nhà người ta, bà cũng không tiện mà mở miệng hỏi. Bây giờ có được cơ hội, vừa nghe Liên Nhược Hạm còn gọi họ là cô chú như trước đây, liền cảm thấy yên lòng, và hỏi:
- Là con trai hả? Tên là gì? Rất khôi ngô. Cô rất thích bé trai, để cô ngắm một chút, được không?
Liên Nhược Hạm thản nhiên như không mà nói:
- Tên là Ngô Liên Hạ, cô muốn bế thì hãy bế cháu đi ạ, đó là phúc của cháu. Cháu không sợ người lạ, nghịch ngợm lắm.
Trong lúc nói, có ý mà như vô ý nhìn Hạ Tưởng một cái.