Quan Thần

Chương 52: Phó trưởng ban Trương nhiệt tình là có dụng ý khác



Lý Đinh Sơn đi từ trên lầu tòa nhà thành ủy xuống. Sự tình không khác biệt lắm so với Hạ Tưởng dự đoán. Thẩm Phục Minh và Hồ Tăng Chu đều giữ vẻ giải quyết việc chung, bề ngoài khách khí, ăn nói khách sáo. Thành ủy cũng phái ra một Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ cùng đi với Lý Đinh Sơn xuống nhậm chức, xem như làm đủ hình thức. Sự tình trong quan trường là vậy. Văn vẻ bề ngoài sẽ không ai để cho người khác soi mói ra điểm gì, nhưng chỉ khi động tới quyền lợi thật sự mới có thể nhìn ra thân sơ.

Huyện Bá cách thành phố Chương Trình hơn 120km, không có đường cao tốc, hơn nữa còn là đường núi. Mấy người nghỉ ngơi một lát rồi Phó trưởng ban Trương cũng xuống, bắt đầu khởi hành. Phó trưởng ban Trương Thục Anh năm nay 36 tuổi, mặc trang phục công sở, có vẻ vừa đoan trang vừa thoải mái. Mặt mũi trông khá đoan chính, chỉ có điều thân hình hơi cao lớn, nhất là khung xương rất lớn. Khi bắt tay, Hạ Tưởng cảm giác tay cô ta không hề nhỏ hơn so với tay mình, hơn nữa còn có chút cứng rắn.

Mặc dù Trương Thục Anh bộ dạng thùy mị, dáng người đầy đặn, nhưng lại cao to, xương lớn như đàn ông khiến người ta sợ, cũng khiến cô mất đi không ít sự dịu dàng nữ tính. Phụ nữ không nhất định phải bộ dạng lả lướt mới tốt, nhưng nhân dân không thể bộ dạng quá cao lớn. Bất cứ một người đàn ông nào cũng đều không thích thú gì việc ôm một thân thể cao lớn nằm ngủ.

Phó trưởng ban Trương không hề có thói quen giữ chữ như vàng của các cán bộ tổ chức bình thường. Dọc theo đường đi, cô nói chuyện thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng lại giới thiệu phong cảnh ven đường, còn hứng thủ hỏi tuổi và tình trạng hôn nhân của Hạ Tưởng, thậm chí còn nói đùa sẽ giới thiệu bạn gái cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vội không ngừng khách sáo vài câu để ứng phó. Phó trưởng ban Trương nghĩ Hạ Tưởng vẫn còn là cậu con trai non nớt, lấy tay che miệng cười ha hả:

- Tiểu Hạ quá e thẹn. Cậu cứ như vậy sao có thể cưa được con gái chứ? Huyện Bá tuy rằng xa xôi, cũng không giàu có, nhưng rất kỳ quái là có rất nhiều mỹ nữ...

Hạ Tưởng đã sớm lĩnh giáo về mỹ nữ huyện Bá rồi, bởi vì Dương Bối chính là người huyện Bá. Vừa nghĩ tới Dương Bối, trong lòng hắn liền ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Vốn nghĩ cuộc đời từ nay về sau sẽ không hề gặp lại nữa, không ngờ hiện giờ lại cố tình bất kể ngàn dặm xa tới huyện Bá có thể. Chẳng lẽ kiếp này còn có thể gặp được Dương Bối?

Phó trưởng ban Trương lấy tay che miệng cười khiến Hạ Tưởng hơi rét run, vội vàng quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Ra khỏi thành phố Chương Trình không lâu, cảnh sắc bên ngoài liền biến đổi từ những cánh đồng rộng lớn thành những dãy núi liên miên. Đường núi quanh co, vòng vèo. Chỉ thấy giữa những dãy núi thỉnh thoảng lại có một hai thôn trang thấp thoáng. Đang là mùa hạ nên cây cối khá phát triển, thỉnh thoảng lại có một, hai con sông nhỏ uốn lượn theo đường núi, cũng rất có vẻ đẹp non xanh nước biếc, không hề tương xứng với lời đồn khỉ ho cò gái, khiến Hạ Tưởng khá bất ngờ.

Xe đi được hơn một giờ, địa thế đột nhiên lên cao, những ngọn núi biến mất không còn mà lọt vào tầm mắt là một thảo nguyên nhìn mãi không thấy bờ. Gọi là huyện Bá chính vì trong phạm vi của huyện có thảo nguyên Bá Thượng. Một nửa huyện là vùng núi, một nửa là thảo nguyên. Thị trấn của huyện nằm ở giao giới giữa thảo nguyên và vùng núi.

Lúc này đang mùa cây cối xanh tươi, trời xanh mây trắng, quả nhiên là cảnh đẹp khó gặp. Từng cơn gió núi mát lành thổi tới, ngồi trong xe thậm chí không cần mở điều hòa, cảm giác cả người thoải mái, nhiệt độ không khí rất vừa với người, chỉ khoảng 20 độ. Thiên nhiên mát mẻ tốt gấp trăm lần so với điều hòa lạnh lẽo. Tâm tình Hạ Tưởng lập tức thoải mái hẳn lên. Cảnh sắc trước mắt và khí hậu dễ chịu cho hắn ấn tượng đầu tiên không tồi về huyện Bá.

Phó trưởng ban Trương dường như nhìn ra thần sắc say mê của Hạ Tưởng, cũng không biết là cố ý đả kích họ hay có ẩn ý gì khác, nói:

- Huyện Bá đẹp nhất là vào lúc này, cũng là lúc làm người ta lưu luyến nhất. Tuy nhiên vừa qua mùa thu chính là mùa đông dài tới năm tháng. Đến lúc đó cây cỏ khô xác, trên núi cũng trụi lủi. Ngoại trừ đá thì cũng chỉ còn lại đá. Khi lạnh nhất thì nhiệt độ không khí tụt xuống âm 30 độ, lạnh tới mức không ai muốn ra khỏi cửa. Toàn bộ thị trấn không tìm thấy mấy người ở ngoài đường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lý Đinh Sơn nghe ra ẩn ý:

- Phó trưởng ban Trương hiểu biết huyện Bá như vậy, chẳng lẽ là người huyện Bá?

- Đúng vậy....

Phó trưởng ban Trương kéo dài giọng:

- Tôi ở huyện Bá mãi tới năm 18 tuổi, sau khi thi đại học mới rời khỏi huyện Bá. Tôi coi như may mắn, sau khi học xong được phân công tới thành phố Chương Trình. Tôi có đứa cháu gái cũng tốt nghiệp đại học, kết quả là học xong được phân công tới ban Tuyên giáo huyện ủy huyện Bá.... Đúng rồi Tiểu Hạ, cháu gái tôi tên là Trương Tín Dĩnh, hình thức xinh đẹp, năm nay 23 tuổi, còn chưa có đối tượng. Cậu có muốn suy xét một chút hay không?

Hạ Tưởng vội khoát tay:

- Phó trưởng ban Trương đừng đùa giỡn tôi nữa. Tôi là một thanh niên thành thật, thấy con gái liền đỏ mặt.

Nếu Trương Thục Anh thích nói đùa, hắn cũng thuận theo giả vờ ngượng ngùng. Trương Thục Anh là Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, vậy mà nói khá nhiều, không hề giống các cán bộ bình thường của Ban tổ chức cán bộ, luôn giữ vẻ trầm mặc để gia tăng vẻ thần bí. Nhưng Hạ Tưởng cũng thấy được cô không phải một nhân vật đơn giản. Cô nói không ít nhưng không hề đề cập tới vấn đề bổ nhiệm cán bộ cũng như tổ chức. Nhìn như đang nói đùa giới thiệu bạn gái cho Hạ Tưởng nhưng kỳ thật là cô đang ngầm nói cho Lý Đinh Sơn biết, cô có một cháu gái có thể ở ban Tuyên giáo Huyện ủy.

Lý Đinh Sơn cười cười không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rất nhẹ, ý là ông ta đã biết.

Trương Thục Anh hài lòng mỉm cười, lại quay sang nói với Hạ Tưởng:

- Tiểu Hạ cậu đừng chạy. Tôi nhất định phải giới thiệu cậu và Tín Dĩnh quen nhau một chút.

Hạ Tưởng không khỏi đau đầu, không phải vì từ chối Trương Tín Dĩnh như thế nào mà là cảm thấy Trương Thục Anh hơi quá... Cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ cán bộ cao hơn quan cùng cấp một bậc, nhưng tốt xấu gì Lý Đinh Sơn cũng là bí thư huyện ủy, là nhân vật số một của một huyện, lại là từ tỉnh trực tiếp điều xuống. Hơn nữa ông ta tới huyện Bá nhậm chức là do Hồ Tăng Chu vạch đường, sợ rằng toàn bộ thành ủy thành phố Chương Trình, không có ai là không biết. Vậy mà cô còn giả vờ lấy danh nghĩa giới thiệu bạn gái cho hắn, muốn Lý Đinh Sơn cũng gặp mặt Lý Đinh Sơn một lần. Chẳng lẽ còn muốn Bí thư Lý tự mở mồm hứa hẹn đề bạt Trương Tín Dĩnh thì cô mới yên tâm sao?

Cho dù là thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vương Tiếu Mẫn tự mình xuống, muốn Lý Đinh Sơn chiếu cố bạn bè của mình ở huyện Bá, cũng sẽ không biểu hiện nóng nảy không hề kiêng nể gì như vậy.

Chẳng lẽ là? Hạ Tưởng đột nhiên kinh hãi. Trương Thục Anh là người của Thẩm Phục Minh? Cô ta hành động nhìn như thân thiện, ra vẻ với mình nhưng thực tế là thử thái độ của Lý Đinh Sơn sao?

Thấy Lý Đinh Sơn có vẻ hơi khó xử, Hạ Tưởng không hề do dự, khẩn trương đáp ứng:

- Nếu Phó trưởng ban Trương để mắt tới tôi như vậy, tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh. Tuy nhiên cũng phải nói mất lòng trước được lòng sau, nếu chẳng may cháu gái của ngài không thích tôi, cũng đừng quá tổn thương lòng tự tôn của tôi. Nếu không về sau tôi cũng sẽ không dám tìm bạn gái nữa.

Trương Thục Anh giả vờ không vui, nói:

- Nói gì thế Tiểu Hạ? Cậu trẻ tuổi đẹp trai, đầy hứa hẹn như vậy, tôi dám cam đoan Tín Dĩnh nhất định thích. Tôi còn sợ cậu không thích cháu gái nhà tôi ấy chứ. Cậu là thanh niên thành phố lớn, tầm mắt rất cao, có phải không Bí thư Lý?

Lý Đinh Sơn làm sao không biết Trương Thục Anh ám chỉ chứ?

Ông ta vừa tới huyện Bá, hoàn toàn không hiểu biết gì về tình hình của huyện. Mấy phó bí thư và phó chủ tịch huyện, cùng với Chủ tịch huyện Thạch Bảo Lũy, còn cả mấy ủy viên thường vụ, rốt cuộc có quan hệ thân thiết với ai trên thành phố? Ai bất hòa với ai? Ông ta hoàn toàn không biết, sao có thể dễ dàng đồng ý? Càng không thể vừa mới tới nhậm chức đã đi gặp một cháu gái của Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ thành ủy. Nếu để truyền ra ngoài thì chính là một truyện cười.

Hơn nữa, Trương Tín Dĩnh có bác là Trương Thục Anh làm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ thành ủy, nếu không được trọng dụng ở ban Tuyên giáo, vậy đã nói lên rất nhiều vấn đề. Có khi một người nhìn như rất bình thường nhưng lại liên quan tới đủ các mặt quan hệ, rút dây sẽ động rừng. Lý Đinh Sơn không phải người không có trí tuệ chính trị. Vừa nghe Hạ Tưởng chủ động nói vậy, ông ta cũng thuận theo nói:

- Phó trưởng ban Trương, việc của bọn trẻ cứ để họ tự mình giải quyết thì hơn. Hơn nữa về vấn đề cá nhân của Tiểu Hạ, tôi luôn giữ thái độ mặc kệ không hỏi, cứ để cậu ta tự quyết định. Đúng rồi Phó trưởng ban Trương, hôm nay tới huyện Bá có lẽ khá muộn, buổi tối tôi bố trí một chút, ngày mai ngài trở về thành phố được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.